Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

, 255, 0)”>Chương 116: Cùng tính toán

“Ngươi… đây là thứ ngươi đoạt được, ta không thể nhận.” Cảnh Uyên lúng túng, hành động có phần gượng gạo không biết xử lý thế nào.

Trước bao nhiêu ánh mắt tập trung vào, bỗng dưng nàng trở thành tâm điểm toàn trường.

“Trời! Ta có phải nhìn nhầm rồi không? Tên này muốn tán tỉnh Cảnh sư tỷ!”

“Sư đệ mới này… à không Dao sư huynh quá mạnh!”

“Hắn đã giết Lý Mạnh Khởi đồng nghĩa chiếm lấy vị trí thứ năm, hắn chính là sư huynh của chúng ta.”

Đám đệ tử ngoại môn nhao nhao nghị luận. Đầu óc Cảnh Uyên lúc này nóng nghi ngút, hận muốn chạy thật nhanh, điều này vượt quá tâm tình nữ tử mới lớn như nàng.

Nghĩ là làm, nàng vội kéo Trần Lãm cao chạy bay xa trong tiếng la của Từ Huyền Lệ:

“Ấy ngươi đợi ta một chút!”

Bóng dáng ba người mất dạng, đám đệ tử còn ở lại nhanh chóng tản ra đem chuyện phát sinh trên Sinh Tử Đài ngày hôm nay lan truyền ra khắp nơi.

Bảng xếp hạng mười hạng đầu trong năm nay tuy có sự thay đổi nhưng không nhiều, chỉ là thay đổi thứ bậc phía dưới. Một trận sinh tử đã triệt để xóa đi hai cái tên trong bảng, mà hai cái tên này không ai không biết, không chỉ là thực lực mà còn là quan hệ phía sau.

Tại một tòa lầu các treo bảng “Đăng Các”, một tên đệ tử trông coi ngáp dài lười biếng chuẩn bị mở cửa đi vào.

“Ai… Dao Nhất ngông cuồng chết sớm mà thôi, một mình khiêu chiến hai vị sư huynh thật là thảm a.”

Hắn lắc đầu thở dài, chuyện này dường như quá quen thuộc với hắn đi. Ma cũ bắt nạt ma mới không phải là ít. Chẳng qua hắn không biết rằng câu chuyện thông qua truyền miệng đã biến đổi không còn là sự thật như ban đầu, hắn không biết Trần Lãm mới là người đi khiêu chiến.

Hắn là Trần Hào, người trông coi vệ sinh Đăng Các. Mục đích của hắn ở dây là để kiếm thêm linh thạch, đây cũng là nhiệm vụ của tông môn, hoàn thành nhận thưởng xứng đáng.

Nhờ vào công việc này mà hắn nắm được kha khá mối quan hệ của các đệ tử máu mặt trong ngoại môn. Thứ gọi là Sinh Tử Đài mặc dù có quy tắc tự sinh tự diệt nhưng dựa vào quan hệ phía sau, không có nhiều người manh động diệt luôn đối thủ nếu không muốn ôm hận về sau. Bởi vậy Trần Hào cho rằng kết cục của Trần Lãm chắc chắn là chết.

“Trần huynh!” Đột nhiên có một tiếng vọng truyền đến phía sau.

“Mã Tú sư đệ có chuyện gì?” Trần Hào khó hiểu nhìn bộ dạng hớt ha hớt hải của tên đệ tử chạy tới.

“Lý sư huynh và Trịnh sư huynh chết rồi!” Mã Tú thở gấp.

“Cái gì?” Trần Hào nghe như sét đánh vào tai, vội vã đẩy cửa Đăng Các.

Bên trong Đăng Các là rất nhiều kệ gỗ lớn chia thành nhiều tầng, Trần Hào bước nhanh đến kệ cuối cùng. Cái kệ này nhỏ nhất nhưng lại cao nhất, nổi bật nhất bởi màu gỗ sồi vàng nhạt sáng sủa. Trên kệ được chia ra thành mười ngăn cao thấp chứa duy nhất một ngọn đèn mà hai ngọn đèn trong ngăn thứ năm và thứ tám từ trên đếm xuống đã dập tắt hoàn toàn.

Cả người Trần Hào run rẩy, hai chân như mất cảm giác dính chặt vào sàn nhà không nhấc nổi, chuyện không dám nghĩ tới đã xảy ra.

“Ngươi mau đi báo cho La sư huynh và Ngô sư huynh!” Trần Hào mở miệng nói một cách khó khăn.

Hắn hối thúc Mã Tú chạy thật nhanh báo tin, cây chổi trong tay theo đó mà rơi xuống sàn. Sóng gió sắp nổi lên trong ngoại môn rồi.

Tại tiểu viện của Cảnh Uyên, Từ Huyền Lệ nhí nhảnh chồm người quan sát Trần Lãm khắp nơi cười hì hì nói:

“Sư đệ ngươi thật là dũng mãnh, nói sao Cảnh Uyên không mê cho được.”

“Ngươi nói bậy cái gì vậy hả?” Cảnh Uyên mở to mắt hạnh trừng Từ Huyền Lệ gắt giọng.

“Nàng chê mặt ngươi không đẹp thôi chứ không thì chờ sẵn ngươi trên giường.” Từ Huyền Lệ vẫn không buông tha.

Từ Huyền Lệ và Cảnh Uyên xem như là có thân thiết một chút nhưng cũng không đến mức như tỷ muội. Người mà Cảnh Uyên nói chuyện nhiều nhất trong tông môn chính là Từ Huyền Lệ.

Từ Huyền Lệ đối với chuyện Trần Lãm cứu Cảnh Uyên thoát khỏi tay Hoàng Lân mà sinh ra hảo cảm với Trần Lãm. Hai nàng được cho số một số hai về nhan sắc trong ngoại môn nên được người theo đuổi không ít. Nữ nhân bị so sánh về nhan sắc thua người khác đương nhiên không phục nhưng nhờ có hành vi của Trần Lãm mà mối quan hệ giữa hai nàng được kéo lại một chút.

“Không nói nữa!” Cảnh Uyên hắng giọng liếc Từ Huyền Lệ, sau lại lo lắng nhìn Trần Lãm nói:

“Lần này ngươi giết Lý Mạnh Khởi và Trịnh Kỳ là chuyện lớn rồi, nếu ngươi chỉ phế hai người bọn hắn thì sẽ không đến mức như vậy.”

“Ý tỷ nói là phía sau chúng có người khác?” Trần Lãm đưa ra suy luận.

“Phải. Trịnh Kỳ là đường đệ của La Dương Hoa xếp thứ hai ngoại môn còn Lý Mạnh Khởi có đại ca kết nghĩa là Ngô Dụng xếp hạng ba ngoại môn. Nguy hiểm hơn là Ngô Dụng, hắn là cháu của một trưởng lão nội môn.”

Cảnh Uyên cẩn trọng giải thích, trong lời nói ẩn chứa sự lo lắng như không muốn hắn rơi vào vũng nước đục này.

“Tiếng của ngươi đã lan truyền chắc hơn nửa ngoại môn đều biết. Lần này ngươi giết người, bọn hắn chắc chắn sẽ tìm ngươi trả thù, chưa kể đến Hoàng Lân. Có thể bọn hắn sẽ không công khai để dính bẫy khiêu khích của ngươi nhưng trong tối thì không biết được, ngươi phải cẩn thận. Linh Tháp có thể nói là an toàn nhất nhưng chỉ có ở trong Linh Tháp cũng không thật sự tốt.” Nàng tiếp tục nói:

“Trong ngoại môn chúng ta có bảy tiểu bí cảnh Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi để rèn luyện. Ở trong đó hoạt động tự do rất có thể những tên kia sẽ ra tay.”

Trần Lãm che giấu cảm xúc phấn khích không để lộ ra, hắn không quan tâm có ai dám ám toán, bởi hắn đã là vô địch trong cái ngoại môn nhỏ bé này. Thứ hắn để ý là hiệu quả của bảy cái bí cảnh này.

Ngoại môn có các bí cảnh lần lượt là Hoàng Kim Giản, Mộc Sâm Lâm, Bích Hàn Thủy, Hỏa Diễm Cốc, Trọng Sa Địa, Cuồng Phong Động và Thiên Lôi Ngục.

Tổ sư khai tông phát hiện ra bảy địa điểm này đã chọn khu vực xung quanh làm nơi thiết lập tông môn ban đầu. Nghe nói từ khi tổ sư phát hiện chúng đã hình thành như vậy, phân thành nhiều tầng với độ khó khác nhau rất cao siêu.

Không chỉ ngoại môn mà nội môn cũng có thể tiến vào rèn luyện. Bí cảnh chia ra làm nhiều tầng, mức tối đa đệ tử ngoại môn có thể tiến vào là năm tầng đầu tiên. Tuy nhiên chưa từng có đệ tử ngoại môn chân chính bước vào tầng thứ năm, ngay cả người hạng nhất ngoại môn là Liêu Tịnh cũng chỉ có thể miễn cưỡng vào tầng năm, kết quả chịu không nổi quá năm hơi thở.

Gọi là bí cảnh, thực tế lại là sát trận, có thể chết người. Đã từng có đệ tử chết trong bí cảnh nhưng chỉ cần có đủ linh thạch thì không ai chịu từ bỏ việc đi vào bí cảnh rèn luyện. Bởi thông qua rèn luyện ở cấp độ chết chóc như vậy mới có thể bức bản thân đột phá tiềm năng.

Mỗi bí cảnh có thể cho hai mươi người tiến vào tu luyện cùng một lúc. Bản chất nó là trận pháp nên sẽ tiêu hao linh khí, mà trận pháp này không thể tự hấp thụ linh khí nên cần phải tiêu hao linh thạch để vận chuyển. Cho nên toàn ngoại môn rất đông nhưng người sở hữu đủ linh thạch để vào không đáng kể. Còn đệ tử nội môn thì tiến vào tầng cao hơn nên không thèm đếm xỉa tới mấy tầng thấp.

Vì vậy không cần phải chen chút tranh giành suất tiến vào bí cảnh. Nói về linh thạch, Trần Lãm là phú ông, là vua linh thạch ngoại môn, ngoài hắn ra còn ai so lại.

Bạch Liên Tông cư nhiên được thành lập do mấy cái bí cảnh này có gì đó chưa thực sự đúng. Trần Lãm đã chứng kiến linh mạch, hắn không cho rằng lời truyền lại là sự thật. Có lẽ một lúc nào đó phải tìm cách kiểm tra xem bên dưới Bạch Liên Tông có linh mạch tồn tại hay không.

“Ở đây có ba người, ngươi nói cho bọn ta biết chuyện này được không?” Từ Huyền Lệ lém lỉnh cắt lời.

“Chuyện gì?” Trần Lãm thắc mắc.

“Ngươi thích Cảnh Uyên phải không?” Từ Huyền Lệ nói nhanh quá Cảnh Uyển chặn không kịp chỉ có nước ngắt eo nàng đau điếng “á” lên một tiếng.

Trần Lãm cười khổ bất đắc dĩ không nghĩ tới nàng này đột nhiên hỏi vấn đề này. Nhìn biểu lộ của Cảnh Uyên, hắn dám chắc mình không đưa ra lời lẽ hợp lý thì không xong.

Tâm tư con gái mới lớn thiệt là…

Hắn cảm giác nữ giới ở đây có phần dễ đổ hơn so với Địa Cầu tương đối nhiều. Tùy ý khoác lên cái mác anh hùng cứu mỹ nhân thì nàng ta lập tức đi theo ngay.

Vốn dĩ Trần Lãm lợi dụng chuyện này để câu điểm uy danh, hoàn toàn không có ý đồ nhắm vào chuyện theo đuổi Cảnh Uyên. Nữ nhân của hắn đủ thứ chuyện còn chưa xong. Cảnh Uyên được gọi là đệ nhất mỹ nhân ngoại môn, làm hành động đem chiến lợi phẩm cho nàng mang tới không ít ánh mắt nhìn đố kỵ của đám đệ tử quan sát kể cả nam nữ. Chỉ một trận đã mang tới cho hắn hơn một vạn điểm uy danh, nếu đứng trong nội môn còn có thể kiếm bộn.

“Hừ! Ngươi cho Cảnh Uyên hai cái nhẫn, ta lại là tỷ muội tốt, dung mạo cũng không hề kém cạnh, cùng là số một số hai…” Từ Huyền Lệ chanh chua xổ một tràng đột nhiên bắt lấy đôi ngọc thỏ của Cảnh Uyên bóp mạnh hướng tới Trần Lãm nguýt giọng:

“Ta biết rồi ngươi thích ngực bự thế này?”

“Á ngươi muốn chết!” Cảnh Uyên hét lớn vung bàn tay vỗ mạnh vào Từ Huyền Lệ.

Hai nữ nhân la oai oái không biết có người nhìn mình mỉm cười suy nghĩ gì đó.

Cùng lúc đó tại một tòa lầu các đẹp đẽ khang trang hơn chỗ ở của Trần Lãm, một thiếu niên thấp lùn chừng mười lăm tuổi đi thẳng vào trong, đi một mạch thẳng ra phía sân sau. Hắn đứng ở cửa nhìn về một thanh niên nằm trên ghế dài đang tận hưởng từng trái nho vào miệng từ tay một nữ đệ tử xinh xắn.

“Ngô sư huynh, tiểu đệ có chuyện quan trọng cần báo.” Hắn cung kinh cúi đầu ngay cửa ra.

“Ngươi vào đi.” Đáp lại là giọng nói ngọt ngào của nữ đệ tử đang đút nho.

“Sư huynh, Lý sư huynh khiêu chiến chết rồi!” Thiếu niên bước nhanh tới bên cạnh Ngô Dụng, thần sắc lo lắng có phần sợ hãi nói.

Tiếng nhai chóp chép trong miệng im bặt, không đợi hắn có hành động tiếp theo thì thiếu niên đã vội nói tiếp:

“Dao Nhất tuyên bố đồng thời khiếu chiến sinh tử với Lý sư huynh và Trịnh sư huynh, kết quả hắn nhờ thân pháp quỷ dị khiến hai vị sư huynh không thể nào bắt được mà còn một chiêu kết liễu. Đáng sợ ở chỗ hắn chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ!”

Ầm!

Bàn gỗ đột nhiên nổ tung, trái cây nát nhừ bắn bốn phía làm nữ đệ tử đang cầm trái nho khiếp sợ đứng không vững muốn té xỉu.

“Trúc Cơ sơ kỳ vượt cấp giết chết viên mãn? Hừ! Không thể nào có chuyện này, nhất định Lý Mạnh Khởi chủ quan.”

Ánh mắt Ngô Dụng không đổi sắc nhưng giọng nói đã trở nên âm trầm đáng sợ. Nếu lời nói có thể giết người thì thiếu niên đã tắt thở từ lâu.

“Y lệnh của ta, đám các ngươi theo dõi hành tung của hắn, cảm thấy đánh không được tùy thời báo cho ta.” Ngô Dụng hừ lạnh nói:

“Vương Nguyên Bân đang làm gì?”

“Vương sư huynh vẫn đang ở trong Bích Hàn Thủy.” Thiếu niên cung kính trả lời.

Ở một nơi khác, Hoàng Lân thở phì phò lửa giận ngút trời quát:

“Khốn kiếp, súc sinh này rõ ràng đang khiêu khích chúng ta! Mẹ nó, đợi cha ta về định phế tu vi hắn nhốt vào địa lao.”

“Hoàng sư đệ bình tĩnh, tiểu lâu la này không cần phải khiến chấp pháp trưởng lão nhọc công.” La Dương Hoa ở bên cạnh bình thản gõ nhẹ quạt gấm trong tay.

“Hừ! Hắn nhất định có chỗ hơn người, không phải đường đệ ngươi cũng chết hay sao?” Hoàng Lân không đành lòng theo ý La Dương Hoa, bộ dạng rất không tình nguyện.

Nghe đến đường đệ chết, hai mắt La Dương Hoa lóe lên vẻ hung ác trong chốc lát liền trở nên hòa nhã vô tư, bình thản nói:

“Ngươi xác định muốn Cảnh Uyên?”

“Hoàng Lân ta muốn nữ nhân thì không ai cản được.” Nhắc đến Cảnh Uyên, vẻ mặt Hoàng Lân lập tức lộ ra vẻ dâm tiện.

Đột nhiên La Dương Hoa cười to:

“Hắc hắc, ta giết Dao Nhất cũng được, phải để cho ta phá trinh nàng, ngươi thích thì cùng chơi song kiếm, thế nào?”

Hoàng Lân không trả lời, cả người hắn run lên từng cơn làm La Dương Hoa tưởng rằng có ý chống lại liền gằn giọng:

“Ngươi không đồng ý?”

“Không… mọi chuyện đều nghe theo La sư huynh!” Hoàng Lân vẫn chưa hết run rẩy kính cẩn cúi đầu trước La Dương Hoa.

“Tốt!” La Dương Hoa cười ha hả phây phẩy quạt gấm biến trở lại dáng vẻ thư sinh thanh lịch bước đi.

Một lúc sau Hoàng Lân mới trở lại bình thường. Vốn dĩ hắn không can tâm dâng Cảnh Uyên cho La Dương Hoa bởi vị nàng là đối tượng hắn thật sự ưa thích, bỗng dưng xuất hiện Trần Lãm như một cái gai cần phải loại trừ, hắn thà rằng chịu thiệt một chút chỉ cần triệt tiêu được Trần Lãm thì hắn mới có thể giải tỏa nỗi ấm ức phiền muộn trong đầu.

Chưa kể đến cùng chơi một nữ nhân thật sự rất kích thích, chỉ nghĩ đến thôi mà bên dưới nhộn nhạo khó chịu.

Và quan trọng nhất La Dương Hoa còn là người cha hắn phải nể mặt ba phần, lời của La Dương Hoa cho hắn mười lá gan cũng không dám làm trái.