Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

, 255, 0)”>Chương 108: Quyết định

Trần Lãm lờ mờ mở mắt, cảm thấy tinh thần mệt nhoài, đầu óc nhức nhói ong ong như búa bổ. Hắn phát hiện ra đang chìm trong thức hải, bất ngờ hơn trước mặt hắn là Hoàn Nhan Tuyết Y.

“Ngươi tỉnh rồi.” Hoàn Nhan Tuyết Y gật đầu chào hỏi sau thời gian ngủ say.

“Hừ! Đau chết ta, may mà có tỷ kịp thời tỉnh lại.” Trần Lãm mệt mỏi buông tay thả long trong thức hải.

“Đoạn Mộc Cung kia là Hợp Thể hậu kỳ, thiếu chút nữa ngươi tiêu tán đường.” Hoàn Nhan Tuyết Y nhếch miệng cười hiếm thấy.

“Người đến quá mạnh. Hà… tỷ vừa khôi phục lại tổn thất thêm bao nhiêu?” Trần Lãm trầm ngâm.

Trong khoảnh khắc chưởng lực kia ấn tới, bằng một cách thần kỳ nào đó Hoàn Nhan Tuyết Y đã thay thế linh hồn hắn điều khiển thân thể đem tu vi vừa hồi phục đỡ lấy. Dù vậy nhưng dư ba ảnh hưởng đến thân thể không thể nào từ bỏ, lúc đó hơn tám phần xương cốt và nội tạng vỡ nát, đến khi được vòng tay của An Tinh Mỹ nâng lên thì chính thức hôn mê.

“Không đáng kể, một chưởng kia tùy tiện đánh ra, nếu là toàn lực thì ngươi chỉ còn linh hồn mà thôi.” Hoàn Nhan Tuyết Y trả lời, trên mặt vẫn giữ nét cười.

“Tỷ đã khôi phục đến mức nào?” Trần Lãm hỏi.

“Tương đương với tu sĩ Đại Thừa sơ kỳ, ta chỉ có một tia linh hồn nên chỉ có thể ảnh hưởng uy áp, một chiêu là giới hạn của ta.” Hoàn Nhan Tuyết Y vừa nói vừa thở dài:

“Tiểu tử ngươi cũng thật đào hoa, không biết nha đầu Tinh Mỹ còn có phương pháp trị thương cơ thể ngươi nhanh như vậy.”

Trần Lãm ngơ ngác nhìn Hoàn Nhan Tuyết Y cười cười. Không lẽ…

“Nàng ta đang ngồi lên mặt ngươi, ừm, còn không thèm mặc một mảnh y phục.”

Hoàn Nhan Tuyết Y đã trả lời thay suy nghĩ của hắn, khuôn miệng không ngừng cong lên cười ám muội.

“Tỷ biết tên nàng?” Trần Lãm không bất ngờ vì chuyện này, trái lại có chút thắc mắc vì sao vị thánh nữ tỷ tỷ của hắn lại biết An Tinh Mỹ.

“Ta đã khôi phục từ hôm ngươi và nàng ta liếm khắp nơi bên hồ nước rồi. Ngươi còn cả gan xơi luôn đệ tử nàng ta.” Hoàn Nhan Tuyết Y hừ giọng nói:

“Ta định giáo huấn ngươi nhưng các nàng trông có vẻ rất hưởng thụ nên không nỡ phá vỡ khung cảnh. Hơn nữa tu vi của ngươi tăng thêm không ít nên ta chưa có chuyện cần nói cho ngươi.”

Trần Lãm nghe mà méo mắt, trước có Bạch Đình dòm ngó, sau lại có Hoàn Nhan Tuyết Y, toàn bộ cảnh xuân ướt át đều bị thu vào trong mắt. Nhìn bộ dạng của nàng thanh lãnh như không, hắn thầm cảm thán tâm cảnh thật vững chắc, đến mức độ như nàng thì những chuyện hồng trần thế này không thể nào lay động được.

Hắn nhớ lại gương mặt của Hạ Tư Ngọc rơi lệ mà lòng dạ xốn xang khó chịu. Lần ân ái duy nhất với Hạ Tư Ngọc đối với hắn mà nói là một tai nạn, có lẽ vì diệu dụng của Phản Hồn Ngọc Thể mà sinh ra tình cảm mãnh liệt với hắn.

Dù vậy hắn vẫn muốn bồi đắp tình cảm, không phải dạng ăn xong chùi mép, nhưng chưa kịp thì nàng đã bị bắt đi mất. Hạ gia Đông Hải có thể điều động một tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ như Đoạn Mộc Cung không thể nào là một thế lực tầm thường, gia chủ chí ít cũng là Hợp Thể viên mãn. Đối với thế lực này hắn tìm đến không khác gì tìm chết.

Nghĩ đến điều này, hắn liền hỏi:

“Tỷ trước đây có biết Hạ gia Đông Hải không?”

Hoàn Nhan Tuyết Y chống tay một lúc nói:

“Trước kia ta từng thu một gia tộc cũng là Hạ gia vào dưới trướng, cũng tại Đông Hải nên chắc có lẽ là nó. Tuy nhiên ta khuyên ngươi lúc này không nên vọng động, trước mắt phải nâng cao tu vi, ít nhất là đạt đến Phân Thần.”

Trần Lãm gật đầu lạnh giọng:

“Ta biết rồi, chỉ mong Hạ gia này không tổn thương đến Ngọc Nhi. Nếu không ta sẽ diệt hết bọn chúng.”

Đột nhiên hắn quay sang hỏi:

“Trước đây Hạ gia từng thuộc Thiên Nhẫn Giáo, nếu Ngọc Nhi có mệnh hệ gì ta diệt chúng không sao chứ?”

Hoàn Nhan Tuyết Y lấp lóe ánh mắt nhìn Trần Lãm chăm chăm, tiểu từ này gặp không lâu nhưng rất có khí khái của cường giả.

“Những kẻ có ý đồ bất chính cứ diệt, thời đại này là của ngươi, Thiên Nhẫn Giáo do ngươi làm chủ, mọi quyết định trong giáo thuộc về ngươi.” Nàng khẳng định chắc nịch.

Hoàn Nhan Tuyết Y bỗng cúi đầu dán mặt đôi mắt vào gương mặt hắn nhếch miệng:

“Không nghĩ tới ngươi lại sở hữu một hành tự trong Cửu Tự Chân Ngôn.”

Trần Lãm kinh dị nhìn nàng lắp bắp:

“Tỷ biết Cửu Tự Chân Ngôn?”

Hoàn Nhan Tuyết Y thản nhiên khoanh tay trả lời:

“Bí thuật tuyệt phẩm đến cả đại năng thượng giới thèm khát thì ngươi nghĩ thế nào? Nếu không có Hành tự Giả này ngươi mất xác rồi. May mắn cho ngươi ta không phải loại người đó, ngươi cần phải biết thứ này không được tùy tiện sử dụng trước những kẻ đó. Ở nơi hạ giới này chưa ai có khả năng nhận thức được nó nên ngươi có thể an toàn.”

Nghe được lời này, Trần Lãm muốn lạnh toát linh hồn, Hành tự Giả này quả thật bất phàm, tương lại nhất định phải cẩn thận.

“Tiểu cô nương của ngươi không biết song tu kiểu gì mà có thể gia tăng tốc độ khôi phục cho ngươi. Thật là hay!”

Hoàn Nhan Tuyết Y nhắm hờ ánh mắt nhìn về một hướng, bộ dạng như đang thưởng thức điều gì đó thú vị.

Trong một gian phòng riêng tại phủ đệ Tinh Ngấn thương hội Vũ Lăng Thành, An Tinh Mỹ uyển chuyển uốn bờ hông trượt lên xuống mặt Trần Lãm.

Khuôn mặt hắn được nước thơm trong trẻo của nàng tiết ra như hoa huyệt bao phủ. Tiếng nước róc rách chảy ra không ngừng kết hợp với tiếng rên nhẹ ngắt quãng tạo thành một giai điệu kích thích tai nghe.

An Tinh Mỹ miệt mài ngậm nuốt côn thịt ấm áp suốt những ngày qua, ban đầu nàng còn đỏ ửng hai má nhưng hiện tại tràn ngập lo lắng. Cách đây không lâu một bảng thông báo từ hệ thống xuất hiện cho biết nàng đã hoàn thành nhiệm vụ Song tu thái cực, gần một tháng trôi qua nhưng Trần Lãm chưa có dấu hiệu tỉnh lại, thân thể cải biến rõ rệt nhưng ý thức vẫn chìm trong hôn mê.

Nàng bức rức khó tả, cảm giác phức tạp đan xen, nàng muốn hắn tỉnh dậy hơn bao giờ hết, nàng tự hứa không làm khó dễ chuyện Hạ Tư Ngọc, nàng chỉ muốn hắn mở mắt. Tuy rằng miệng nàng đã bắt đầu mỏi, nàng vẫn cứ miệt mài không buông.

Đột nhiên hoa huyệt bên dưới bị một vật mềm mại ướt át khuấy động.

“Ưm…” An Tinh Mỹ nhăn nhó rên dài.

Nước ấm dâng trào phóng xuất ra ngoài, trong con sướng nàng bất giác nghĩ tới hắn có thể chuyển động vội vã trở mình cười vui mừng:

“Ngươi tỉnh rồi!”

Trần Lãm cười nhẹ vân vê gò má ẩm ướt của giai nhân, khuôn mặt xinh đẹp bỗng dưng đổ xuống hai dòng nước mắt. Nhìn khuôn mặt tiêu điều của nàng, hắn cười nói:

“Ta nói nữ nhân hệ thủy như nàng thật là nhiều nước, nước trên nước dưới không bao giờ cạn.”

An Tinh Mỹ bị hắn trêu chọc thành thói quen mỗi lần gần gũi, gò má không có đỏ lên như thường lệ. Lòng nàng như trút bỏ được một hòn đá lớn, nàng ngắt nhẹ cánh tay hắn chu môi nói:

“Người không bao giờ nói được câu nào hay lúc lãng mạn.”

Trần Lãm cười dài không nói gì nữa kéo nàng xuống đặt lên một nụ hôn. Nam nhân muốn, nữ nhân theo, hai người triền miên đưa nhau lên đỉnh vu sơn.

Mãi đến khi An Tinh Mỹ mềm nhũn người, Trần Lãm mới chịu buông tha.

“Ngươi đã làm gì với Ngọc Nhi rồi?” Cao trào trôi qua, ý thức thanh tĩnh trở lại, An Tinh Mỹ rốt cuộc không giấu được tâm tình của mình nữa, giương ánh mắt không can tâm nhìn Trần Lãm.

Hắn biết thế nào nàng cũng sẽ nhắc đến nên đem tất cả mọi chuyện xảy ra đêm đó nói ra tất cả.

“Tại sao ngươi không cản nàng? Tại sao ngươi không nói ngươi không làm? Tại sao ngươi không nhớ lời của ta?”

An Tinh Mỹ mếu máo bấu chặt ngực hắn. Tim nàng đập rộn lên, cảm xúc dần trở nên hỗn loạn.

“Ngươi như vậy rồi chúng ta thế nào? Ta làm sao có thể làm chuyện kia với nam nhân của đệ tử được chứ. Cho dù vậy ta cũng không thể chung giường với đệ tử.”

“Ngươi có nhiều nữ nhân xinh đẹp ta không nói, đó là chuyện trước đây, ngay cả đệ tử của ta…”

An Tinh Mỹ nói mỗi lúc một ngắt quãng, hơi thở loạn nhịp. Trần Lãm căng mắt ra nhìn, cảm nhận tinh thần của nàng không ổn định, nếu tiếp tục sẽ ảnh hưởng tâm cảnh.

Hắn điểm nhẹ vào mi tâm An Tinh Mỹ cắt đứt lời nói. Đối với lời nàng hắn đều rõ, bản thân lúc đó rõ ràng có thể đẩy Hạ Tư Ngọc nhưng bản thân đối với sắc dục vẫn là tham lam không hết. Mọi lí do về thể chất gì gì đó cũng không thể nào bào chữa cho việc hắn đã làm, nếu không hắn đã có thể từ chối ngay từ ban đầu.

“Tinh Mỹ! Ta là một kẻ ích kỷ, chuyện đã xảy ra là lỗi của ta, nhưng ta không nỡ từ bỏ tình cảm chân tình tha thiết, càng không thể gạt đi những gì chúng ta đã trải qua. Đối với Tư Ngọc nàng nói thế nào cũng được, chuyện đã rồi, ta không có cách nào từ bỏ tình cảm này của nàng ấy, cũng không thể chịu được nỗi đau thất vọng trong mắt nàng. Ta khẳng định một điều, nàng có thể xem ta là sắc lang nhưng ta thề rằng không phải tra nam. Ta chịu tất cả, ta muốn các nàng được vui vẻ.”

Trần Lãm đỡ gò má An Tinh Mỹ, nhẹ nhàng gạt đi nước mắt, nhưng bàn tay của hắn lập tức bị đẩy ra.

“Liên Nguyệt chưa tỉnh mê không rõ, Ngọc Nhi chưa biết sống ra sao, Vương Thi sống chết thế nào ngươi còn không biết, sao ngươi có thể nói ra những lời này hổ thẹn này?”

An Tinh Mỹ nói ra lời này bỗng có chút hụt hẫng, trong vô thức nàng đã đặt những nữ nhân của hắn lên trước, đẩy bản thân ra khỏi phạm vị gần gũi. Mấy tháng ở cùng hắn không phải nàng không có cảm giác, chẳng qua nàng vẫn luôn cho rằng Trần Lãm thúc đẩy quan hệ là vì hệ thống, nếu không có hệ thống thì đời nào giữa hai người xảy ra những chuyện mập mờ. Đến khi cả người hắn ngã xuống, nàng mới nhận ra tiếng lòng của chính mình. Suốt những ngày qua tùy thời đều luôn ở cạnh, ngay cả sự vụ kinh doanh cũng bị bỏ bê.

Cuối cùng khi hắn thừa nhận toàn bộ, một tia lý trí đã đánh bật mọi cảm xúc, nàng không thể buông xuống mối quan hệ dây mơ rễ má này trong cung.

Hàng mi cụp xuống, An Tinh Mỹ thở nhẹ nói:

“Ngươi là tâm ma của ta.”

Đột nhiên nàng mở to đôi mắt ngập nước quyết liệt nói:

“Lấy cương vị cung chủ, ta ra lệnh cho ngươi phải rời khỏi đây, nếu ngươi muốn gặp lại ta phải mang Ngọc Nhi nguyên vẹn trở về.”

Trần Lãm không tin nhìn chăm chăm:

“Vì sao? Nàng hận…”

Hành động tiếp theo của An Tinh Mỹ làm những lời còn lại của Trần Lãm bị nuốt lại vào trong cổ họng mạnh mẽ. Nàng áp chặt bờ môi vào miệng hắn, đầu lưỡi vươn sâu siết chặt lưỡi nam nhân. Chỉ một nhịp, nàng liền tách ra.

“Ta yêu ngươi!” Nàng trấn định tuyên bố, ánh mắt hoàn toàn thanh tĩnh không có nói chơi. Đôi môi tiếp tục mấp máy:

“Ta nghĩ rằng nếu có một ngày nếu chết đi thì tất cả sẽ trở thành hối tiếc, các nàng sẽ không thể chấp nhận được. Ngươi phải sống, ngươi phải tìm các tỷ muội về đây, ngươi phải mang Ngọc Nhi về cho ta.”

Trần Lãm ngây người tại chỗ, xót xa nhìn gương mặt biến đổi liên tục trước mắt. Hắn muốn mở lời thì một ngón tay đã chặn lại.

“Ngươi không cần phải nói gì, đây là quyết định của ta, ngươi chỉ cần làm được thì mọi chuyện ta đều theo ý ngươi.” An Tinh Mỹ cong nhẹ khóe môi nói:

“Tịch Nhan đã báo về Nhật Nguyệt Thiên Sơn, Quỳnh Hoa Cung sẽ được che chở, trong thời gian tới sẽ không có vấn đề. Nhưng ngươi không thể bó buộc tại đây, ngươi còn có chuyện cần làm, vì vậy ngươi cần phải đi để mạnh hơn. Ta đợi ngươi.”

Lời nói gợi nhớ về ký ức Trần Lãm chưa từng quên, ngày đó từng có một người đã nói với hắn rằng đợi em.

Hắn không biết rằng An Tinh Mỹ đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều trong thời gian hắn mất đi ý thức.

Trong một buổi tối nọ, nàng đã gọi Điệp Tử Nghiên và Lê Nhã Nhu đến làm rõ. Hai nữ đệ tử trước mặt vị cung chủ đáng kính không dám nói sai một chữ, toàn bộ đều khai ra hết. Tâm trạng nàng khi đó vô cùng tệ, vốn dĩ xảy ra bao nhiêu chuyện, đến cùng phạm phải điều nàng cấm kỵ.

An Tinh Mỹ không phải là nữ nhân ngu ngốc, tâm tình được áp chế không bạo nộ. Trần Lãm trong mắt nàng không phải người làm bừa như vậy, nhất là khi nàng đã cảnh bảo. Vì vậy nàng muốn nghe hắn giải thích một lần, ít nhất để khả năng tồi tệ không xảy ra.

Nàng là nữ nhân bình thường, đương nhiên cũng có khát khao yêu và được yêu. Gồng gánh Quỳnh Hoa Cung trên vai nên nhiều năm qua đã chôn chặt tình cảm vào sâu trong đáy lòng. Gặp hắn đã khơi dậy tình cảm chôn vùi bấy lâu nay đã khiến những ngày này trở nên phong phú nhất cuộc đời. Thế nên rơi vào tình huống này, nàng không biết làm gì cho phải.

Lúc này nàng đã rõ ràng, đặt khao khát lên trên, quy định đặt ra nhất thời chưa thể xóa bỏ nhưng nàng nghĩ rằng có thể từ từ tiếp nhận. Trân Lãm đã làm cho nàng rất nhiều thứ. Ngoài ra khi Hạ Tư Ngọc chưa biết tương lai thế nào. Nàng hiểu chuyện gì ưu tiên hơn hết.

Chứng kiến nữ nhân tuyệt sắc biến hóa khôn lường, Trần Lãm nhất thời cảm thấy giống như vừa kinh qua một kiếp nạn.

May mà nàng không phải là Liên Nguyệt thứ hai!

Nàng vẫn giữ được lý trí, so sánh thì đả kích nàng gặp phải so với Liên Nguyệt hơn nhiều lần. Thế mà nàng vẫn nhịn xuống, nhớ vậy mà Trần Lãm có thể xác định được trong lòng nàng có hắn, hắn nhất quyết sẽ không bao giờ phụ lại tấm chân tình này.

“Ta nhất định…” Trần Lãm đanh giọng, lời vừa ra đã bị An Tinh Mỹ chặn lại lần nữa.

“Đừng hứa hẹn gì, ta sợ nói trước bước không qua, ta tin ngươi có thể.” An Tinh Mỹ mỉm cười, một nụ cười thanh thản.

“Thôi, ngươi dậy đi, chúng ta có chuyện cần nói.” Nàng bất ngờ chủ động ruớn người tới đặt lên môi Trần Lãm rồi khoác y phục bước ra ngoài, ngay tại cửa còn quay đầu nói:

“Ta có chút mất bình tĩnh, ngươi đừng để bụng, ta không có ý đuổi ngươi, ngươi không có nhiều thời gian để tìm lại Thiên Nhẫn Giáo, ngươi nên tranh thủ.”

P/s: chương này theo bản thân mình đánh giá là dở nhất, viết những thứ ko phải quan điểm bản thân hiện tại quá khó, rời rạc quá.