Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

, 255, 0)”>Chương 117: Thất Sát Huyền Thiên Trận

Trên một con đường đá dẫn vào một nước lớn, Trần Lãm cùng một đệ tử ngoại môn nghe chấp sự giải thích:

“Các ngươi đã biết Bích Hàn Thủy là sát trận hàng thiệt không phải nói chơi, sát lực thủy hệ rất cao nếu các ngươi cố chấp tiến vào tầng cao hơn. Trong tay các ngươi là bản đồ của bí cảnh Bích Hàn Thủy, mọi vị trí truyền tống đều được thể hiện bên trong. Nhắc nhở các ngươi lần cuối, không lượng sức mình chết bên trong tự chịu.”

“Đệ tử hiểu rõ.” Tên đệ tử ngoại môn kia hành lễ rồi tiến bước qua cửa đá lớn, thân ảnh của hắn nhanh chóng biến mất.

“Thật sự là khí tức tiêu thất hoàn toàn.” Trần Lãm cảm thán, đánh giá bí cảnh này thật sự tách biệt với thế giới bên ngoài.

“Ngươi có thể đi vào rồi, nhắc lại tuy ngươi thể hiện thực lực vượt trội nhưng đừng nghĩ rằng có thể miễn cưỡng vượt quá độ khó cho phép. Ngươi vẫn là Trúc Cơ, tu vi vẫn có hạn, nếu như ở bên trong không chịu được thì trở ra, ngày sau lại tiếp tục. Một khi vượt khỏi cực hạn thân thể sẽ khiến cho thân thể chịu tổn thương, rất đáng tiếc.” Chấp sự ngoài ý muốn dặn dò Trần Lãm thêm lần nữa.

Từ ngữ khí của hắn so sánh có thể nhận thấy được thái độ đối với Trần Lãm khác hoàn toàn với tên đệ tử kia. Không hổ nắm đấm mạnh có chỗ lợi hại của nó. Chẳng qua Trần Lãm biết nếu mình chỉ là một đệ tử bình thường thì không thể nào được đối đãi thế này.

Hắn tỏ vẻ cung kính với chấp sự cho đủ lễ, dù sao thì tránh phiền toái vẫn là tốt hơn.

Từ bên ngoài nhìn vào thì hồ nước này chỉ là một hồ nước hết sức bình thường, ngoại trừ rộng hơn Tuyệt Mỹ Hồ cũng không có gì đặc biệt. Tuy nhiên sau khi bước qua cửa đá thì cảnh tượng đột nhiên biến hóa, Trần Lãm giống như đi vào một không gian độc lập hoàn toàn khác, hắn không còn cảm giác được chấp sự dù hắn đứng bên cạnh ngay tức thì. Hắn phát hiện có vẻ tin tức bên ngoài không thể truyền được vào trong và ngược lại.

Vị trí xuất hiện trong bí cảnh mặc định là tầng đầu tiên nhưng không có cố định, vì vậy mà Trần Lãm không có tìm được tên đệ tử khi nãy.

Dựa theo bản đồ, hắn nhanh chóng tìm được nơi truyền tống gần nhất. Nơi này là một sàn đá có đường kính cỡ mười thước, tại một góc có một bệ đá nhô cao, trên đó khảm xuống nhiều đường văn.

Một đường văn sáng lên thể hiện Trần Lãm đang ở tầng một. Có tổng cộng tất cả mười đường văn, Trần Lãm liền đưa ra suy đoán.

Tầng một tới tầng bốn ứng với ngoại môn tương đương cảnh giới Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ. Tầng năm rất có thể dành cho đệ tử Kim Đan kỳ, điều này có thể giải thích được tại sao Liêu Tịnh đệ nhất ngoại môn chỉ có thể chống đỡ trong thời gian rất ngắn.

Như vậy có thể suy ra tầng năm sáu danh cho Kim Đan kỳ, bảy tám dành cho Nguyên Anh kỳ, chín mười dành cho Xuất Khiếu kỳ.

“Còn có tầng mười một nữa.” Hoàn Nhan Tuyết Y chui ra từ Dưỡng Hồn Ngọc cao giọng nói.

“Tỷ biết nơi này?” Trần Lãm từ trong lời nói của nàng liền xác định nàng hiểu rõ nơi này.

“Ừ, không chỉ là sát trận, mà còn là khốn trận.” Hoàn Nhan Tuyết Y thừa nhận.

“Khốn trận?” Trần Lãm thắc mắc, khốn tức là vây khốn, tức là có vào mà không có ra, vừa trấn sát vừa nhốt lại, ai rơi vào trong này không chết không thôi, nhưng đối với Bạch Liên Tông lại là nơi luyện tập của đệ tử, như vậy có quá mức nguy hiểm rồi.

“Tên nó là Thất Sát Huyền Thiên Trận, một loại trận pháp dựa vào thiên địa tự nhiên làm căn cơ.” Hoàn Nhan Tuyết Y gật đầu nói:

“Ngươi định hỏi tại sao ta biết, ta biết thông qua thư tịch, bản thân không thể bố trí trận pháp này, Thất Sát Huyền Thiên Trận không phải loại trận pháp thuộc về hạ giới.”

Đột nhiên nàng mở to mắt nhìn Trần Lãm nghi hoặc:

“Không lẽ chân thân của ta về sau xuống hạ giới lần nữa bày bố trận pháp? Không đúng, ta chưa từng học qua trận pháp. A… cũng có thể là chân thân đã xóa đi ký ức về trận pháp nên ta không nhớ ra.”

Trần Lãm quan sát sắc thái biến hóa liên tục trên gương mặt Hoàn Nhan Tuyết Y cũng không tập trung vào vấn đề này, thứ hắn cần nhất là thông tin ngóc ngách về Thất Sát Huyền Thiên Trận để không gặp tình huống nguy hiểm.

“Thất Sát Huyền Thiên Trận này tỷ có cách giải quyết không?” Hắn hỏi ngay.

“Đương nhiên là có, ta cảm giác ta có lẽ là người thiết lập trận pháp đi. Phải chứng kiến nơi này ta mới xác định được, không biết chân thân ta nghĩ gì nữa. Có rất nhiều thứ ta không nhớ, ký ức của ta không liền mạch, chỉ cần gặp những gì quen thuộc ta sẽ giải thích cho ngươi.” Hoàn Nhan Tuyết Y thản nhiên trả lời:

“Để không chế Thất Sát Huyền Thiên Trận ngươi phải làm chủ hạch tâm của nó ứng với bảy cái bí cảnh, mà hạch tâm chính là tầng thứ mười một, chỉ có người thiết lập trận pháp mới có thể tìm ra. Người khác chỉ có thể dùng tu vi cao hơn, dưới hạ giới này không có tiên vì vậy vô phương mò ra được hạch tâm. Chuyến này ngươi béo rồi.”

Trần Lãm cười dài, gặp được Hoàn Nhan Tuyết Y thật sự là may mắn. Đi tới đâu chỉ điểm tới đó, còn sợ gì bị tính kế. Nhẩm tính kiểm soát được Thất Sát Huyền Thiên Trận, hắn ít nhất có thể giám sát được đệ tử trong trận, điểm này đối với hắn có lợi vô cùng.

“Vậy tỷ mau chỉ ta cách đến hạch tâm trận pháp đi.” Trần Lãm nóng lòng muốn xử lý mấy tên đánh chủ ý lên hắn trước.

“Chậm đã trận pháp hiện tại đã suy yếu nên mới tách ra thành mười tầng, trước hết phải tu bổ trận pháp, chỉ có linh thạch mới bù lại được năng lượng hao phí suốt thời gian dài. Đây là trận pháp dựa vào địa thế tự nhiên chứ không phải hình thành theo tự nhiên nên tiêu hao là chắc chắn.” Hoàn Nhan Tuyết Y xua tay ngăn cản.

Trần Lãm nghe theo lời Hoàn Nhan Tuyết Y, hắn cũng không muốn lãng phí quá nhiều linh thạch vào trận pháp. Cao tầng Bạch Liên Tông khống chế trận pháp nên dù cho hắn chiếm được hạch tâm cũng chưa thể tùy ý làm càn, năng lực hiện tại chưa cho phép.

Ban đầu hắn phân vân giữa Bích Hàn Thủy và Hỏa Diễm Cốc vì thủy và hỏa là hai loại linh lực mạnh nhất của hắn hiện tại. Hắn có phần muốn đi vào Hỏa Diễm Cốc hơn vì tính thực chiến của nó cao hơn nhưng sau khi có được thông tin Vương Nguyên Bân ở trong Bích Hàn Thủy liền thay đổi ý định.

Có cơ hội diệt trừ một mầm họa thì sao có thế kéo dài thời gian trì hoãn cho được.

Dựa theo hướng đi của Hoàn Nhan Tuyết Y, hắn càng ngày càng tin rằng nàng là người đã bố trí Thất Sát Huyền Thiên Trận. Hắn vốn không hiểu trận pháp nhưng ở Địa Cầu xem qua từ tiểu thuyết các thứ có thể đoán được, chỉ có người bày trận mới hiểu rõ đường đi nước bước trong trận. Còn nguyên nhân vì sao nàng làm vậy thì chịu chết, chỉ có thể hi vọng nàng lấy lại ký ức trong tương lai.

Bích Hàn Thủy đúng với cái tên, lạnh giá và hùng vĩ với những thác nước cao mấy chục trường xếp thành hàng dài miên man. Tầm mắt được mở rộng hết cỡ cũng không nhìn được tới điểm cuối cùng.

“Bích Hàn Thủy càng vào trong càng lạnh, tác dụng của nó là đóng băng người bước vào trận, hiện tại đã yếu đến mức độ này, nếu gặp phải Bích Hàn Thủy thực sự thì tu sĩ Độ Kiếp kỳ đặt nửa bước vào cũng vỡ nát thành vụn băng.” Hoàn Nhan Tuyết Y phiêu dật trên không nói.

Trần Lãm cảm giác nhiệt độ xung quanh giảm đi so với bên ngoài nhưng không đáng kể vì đây là tầng đầu, nếu là tầng mười thì thật sự không dễ chịu chút nào.

Cuối cùng hắn dừng lại tại trong lòng một ngọn thác, vừa vặn là một hang động nhỏ vừa đủ cho một người đi vào.

“Ngươi trích xuất linh lực đánh vào vách đá theo lộ tuyến ta đã chỉ.” Hoàn Nhan Tuyết Y nói.

Nhất thời, khi động tác của Trần Lãm hoàn thành, hắn liền cảm giác không gian biết đổi một lần nữa. Hắn phát hiện nơi mình đang đứng chính là đáy hồ nước lúc nãy. Ngay lập tức áp lực nước lớn nhất ngay dưới đáy muốn ép cơ thể hắn bạo tạc.

“Mau vận chuyển linh lực và cương khí hộ thể, ta giải khai cho ngươi, không được tản ra bên ngoài.” Hoàn Nhan Tuyết Y dứt lời, Trần Lãm vội vàng điều động hết lực lượng bảo vệ cơ thể.

Phốc!

Một ngụm máu tươi trào ra nhanh chóng hòa vào dòng nước lạnh, cơ thể của hắn không chịu nổi áp lực này.

“Nhìn xuống bên dưới, đánh vào đó theo lộ tuyến lúc nãy.” Hoàn Nhan Tuyết Y cũng gấp không kém.

“Hừ!” Trần Lãm gầm một tiếng dùng sức đánh ra, đem linh lực rải đều.

Bỗng có một lực lượng vô hình bao phủ lấy hắn, áp lực đè nặng như trọng sơn biến mất hoàn toàn, hắn cảm thấy mình như hòa vào nước hồ.

“May mà trận pháp đã suy yếu ngươi mới có thể chống đỡ được, bằng không thì tan xương nát thịt rồi.” Hoàn Nhan Tuyết Y thở phào.

“Tỷ còn dụ ta đi tìm chết.” Trần Lãm mệt mỏi thở dốc, vừa nãy tiêu hao của hắn không ít.

Đột nhiên mắt hắn sáng lên, hắn nhìn thấy thứ gì đó rất quen thuộc.

“Y tỷ, ta thấy có cái lỗ hỏm giống tỷ đã làm.” Hắn chỉ tay về đó vội nói.

“Mau xem thử.” Hoàn Nhan Tuyết Y theo Trần Lãm đến gần.

Lúc này cả hai có thể xác định đó là nơi đặt lệnh bài giống như tại Tử Huyền Tinh, có điều Hoàn Nhan Tuyết Y hoàn toàn không biết gì.

“Để ta đặt Giáo chủ lệnh vào xem.” Trần Lãm rút Giáo chủ lệnh màu đen đặt vào lỗ hỏm.

Giáo chủ lệnh vừa khít với lỗ hỏm, trong thức hải Trần Lãm hiện ra vô số hình ảnh trong Bích Hàn Thủy. Nói không ngoa hắn có thể quan sát được tất cả mọi nơi trong Bích Hàn Thủy.

Hắn nhìn thấy những đệ tử nội môn ngồi xếp bằng đả tọa, người thì đứng hứng chịu dòng thác nặng nề đổ xuống ầm ầm liên tục. Hắn lại thấy một số người mặc y phục khác biệt so với đệ tử ngoại môn, có lẽ là đệ tử nội môn, hoa văn y phục khác biệt rất phong phú.

Bên tai hắn vang lên giọng nói của Hoàn Nhan Tuyết Y:

“Ta nhắc ngươi điều này.”

Trong một đại điện thanh đồng cổ xưa u tối không một bóng người, có một chuyện ly kỳ phát sinh. Tất cả chân đăng gắn chặt trên thành vách khắp nơi bỗng dưng bừng sáng.

Giữa đại điện lờ mờ xuất hiện bốn hư ảnh như khói, dần dần ngưng tụ thành dạng nhân loại không thấy rõ mặt mũi. Bốn hư ảnh này phân biệt thành bốn loại màu sắc khác nhau bao gồm trắng, đen, đỏ, xám.

“Các ngươi cũng nhận được rung động từ lệnh bài?” Hư ảnh màu trắng vào thẳng vấn đề, giọng điệu khàn khàn như một lão già.

“Không ngờ bốn người chúng ta không hẹn mà gặp.” Hư ảnh màu đen lạnh nhạt tiếp lời.

“Hừ tỏ vẻ! Thái độ như ngươi đừng để ta bắt gặp.” Hư ảnh màu trắng cao giọng đe dọa.

“Các vị chú ý một chút, lần này tín hiệu không đơn giản như vậy.” Hư ảnh màu đỏ can ngăn, đây không phải lần đầu hắn làm chuyện này.

Bốn người này đã từng gặp qua trước đây, tuy nhiên hội tụ đủ bốn người chỉ duy nhất một lần, lần này là thứ hai. Hơn nữa giữa bốn người đều không biết đối phương là ai, thân phận và mặt mũi giống như bị một loại bí pháp cao siêu nào đó che đậy.

Thứ mà bốn người nhận biết là lệnh bài trong tay của mỗi người và tín hiệu mà chúng nó phát ra được phát hiện cách đây không lâu.

“Ta không quan trọng bốn người chúng ta là ai, nhưng tín hiệu lần cho thấy lịch sử Xích Nguyệt Tinh sẽ bước sang trang mới.” Hư ảnh màu xám yên lặng từ đấu rốt cuộc đã lên tiếng.

“Tại sao?” Hư ảnh màu đỏ liền hỏi.

“Ta nắm giữ một số tư liệu về Thiên Nhẫn Giáo, cố thánh nữ đã truyền lại người được truyền tống vào đại điện này phải giúp sức cho giáo chủ.” Hư ảnh màu xám thản nhiên nói.

“Tức là…” Hử ảnh màu đỏ chần chừ như không muốn nói ra suy đoán.

“Giáo chủ đời này của Thiên Nhẫn Giáo đã xuất thế!” Hư ảnh màu xám trầm giọng.

Ba người còn lại rơi vào trầm mặc, cả ba đều hiểu ý nghĩa việc này thế nào. Thiên Nhẫn Giáo đã biến mất khỏi dòng lịch sử suốt tám vạn năm, một khi trở lại sẽ khuấy đảo Xích Nguyệt Tinh thành một trận mưa máu tàn khốc. Mà tất cả mấy người họ đã nắm giữ lệnh bài này trong tay chắc chắn không thoát khỏi sự trở lại này.

Bởi vì không nhìn được dung nhan, chỉ biết đối phương là một đám khí lợn cợn có màu sắc, không ai biết được tâm trạng của người kia như thế nào.

Hư ảnh màu xám phá vỡ trạng thái im ắng:

“Ta nghe một tin đồn, gần đây tại một tòa thành nhỏ tên là Vũ Lăng Thành tiếp giáp Trung Thiên Sâm Lâm có một thương hội bị diệt chỉ sau một đêm. Ta vẫn chưa xác thực phải trái trong chuyện này, ta cho rằng tám chín phần là thật, bởi tin tức nghe ngóng từ nhiều nơi không chỉ riêng Vũ Lăng Thành.”