Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

, 255, 0)”>Chương 115: Sinh Tử Đài

“Thôi mấy thằng nhóc này, tính sau.” Trần Lãm tặc lưỡi bước vào sân.

Hắn không hề sợ hãi chút nào. Đối phó đám đệ tử ngoại môn này quá dễ dàng, lấy thực lực của hắn hoàn toàn có thể làm trùm ngoại môn. Bí thuật của Hoàn Nhan Tuyết Y chỉ phong ấn linh lực, không có tác động đối với cơ thể và linh hồn, nói rõ chỉ một trong hai phương diện này dư sức trấn áp ngoại môn.

Chỉ một Hoàng Lân đã có dây mơ rễ má trong ngoại môn, không biết ông ngoại ông nội hắn có chức vụ gì trong nội môn hay không. Chấp pháp trưởng lão ngoại môn Hoàng Vân Hổ thiên vị con trai ra mặt, trong ngoại môn có không ít đệ tử bức xúc nhưng vì gốc gác địa vị mà không dám lên tiếng, chỉ có thể ngậm ngùi chịu đựng.

Thế mới biết nếu Trần Lãm một đường tiến vào nội môn từ đâu có khả năng rất cao bị nhiều phe nhắm đến.

“Bạch Đình, hình như hệ thống có thể tính ra được những chuyện thế này mà phát nhiệm vụ cho ta?” Trần Lãm triệu Bạch Đình ra hỏi.

“Đúng vậy công tử, hệ thống dựa vào tình trạng hiện tại của công tử và tình hình của thiên địa để sắp xếp mức độ và nội dung nhiệm vụ phù hợp. Đương nhiên là những chi tiết đó công tử không thể nào biết, đây là bí mật mà công tử phải tìm hiểu.” Bạch Đình thản nhiên trả lời.

Như vậy đúng như Trần Lãm nghĩ, hệ thống không vô cớ đưa ra nhiệm vụ. Đầu óc của hắn phải luôn tỉnh táo, hệ thống đưa ra nhiệm vụ chắc chắn có ẩn ý riêng. Có lẽ Bạch Liên Tông có gì đó chăng?

Hắn đã kiểm tra lại toàn bộ nhiệm vụ đã được giao từ đầu, hắn cảm thấy những người liên quan trong nhiệm vụ luôn dây dưa với hắn không dứt, giống như một sự sắp đặt nào đó. Hơn hết là quyết định của hắn, bỗng dưng hắn ngộ ra, điều kiện và thời gian hệ thống đưa ra chỉ xét vào thời điểm công bố, về mặt kết quả thế nào là do từng bước hắn thực hiện, đây chính là biến số. Giống như hoàn thành một nhiệm vụ có thể làm nhiều cách, quyết định của hắn dẫn đến hệ quả khác nhau.

Nhớ lại lúc trước, nếu hắn không đi tới Thanh Huyền Lâu cùng Dương Minh Khiêm, hắn cũng sẽ không gặp Vương Thi và Thanh Hàn, cũng sẽ không có những lần tao ngộ sau này.

Nhưng hắn lại nghĩ, đã là vận mệnh thì sẽ không thay đổi, chỉ là tính huống hiện tại sẽ khác nhau. Hắn cũng sẽ gặp các nàng, nhưng có thể là ở các thời điểm khác, hoàn cảnh có khi còn tệ hại hơn rất nhiều.

“Vận mệnh thật là vi diệu, ta không thể đoán được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.” Trần Lãm lẩm bẩm.

Một mối nghi vấn về hệ thống đã được giải quyết, diễn biến phía sau thế nào đều do lựa chọn của hắn.

Hiện nay, mục tiêu tiếp theo của Trần Lãm chính là trở thành đệ tử nội môn. Hắn cho rằng trong ba tông môn thì Bạch Liên Tông lại được chọn, chứng tỏ đằng sau tông môn này sẽ có chuyện gì đó.

Muốn tiến vào nội môn có hai cách.

Thứ nhất là xếp trong ba hạng đầu của thi đấu ngoại môn mặc định được nội môn lựa chọn, nếu ngươi bộc lộ thiên phú và tiềm lực nổi bật còn gây ra một màn tranh giành giữa các nhánh nội môn, khi đó ngươi tha hồ mà tiến nhập nơi phù hợp.

Thứ hai là bản thân kết thành kim đan, đủ điều kiện gia nhập nội môn.

Tuy nhiên cách sau không bằng cách trước, địa vị và ưu đãi phúc lợi trong nội môn cũng kém hơn rất nhiều. Đơn giản vì ngươi không phải thiên tài. Cùng là tiến nhập nội môn nhưng là Trúc Cơ hay Kim Đan đều có thể nhận thấy rõ sự khác biệt.

Như vậy Trần Lãm quyết định phải tham gia thi đấu ngoại môn. Dù biết rằng có khả năng nhiều người nhắm tới nhưng bộc lộ ra năng lực có khả năng được trưởng lão nào đó nhìn trúng sẽ có người chống đỡ phía sau. Tốt hơn là đơn thương độc mã.

Lúc Trần Lãm bước ra ngoài, bầu không khí đột nhiên trở nên xôn xao gây sự chú ý của hắn.

“Hắn tới rồi!” Một vài người thấp giọng nói, trên mặt khúm núm ái ngại thấy rõ.

Hả?

Trần Lãm nhướng mày, âm thanh mỗi lúc một lớn, quan sát ánh mắt của mấy đệ tử ngoại môn chứng tỏ hướng đi của người này đang tiến về đây.

“Trịnh Kỳ, sư huynh xếp hạng thứ tám của ngoại môn, không phải là hắn đã ra ngoài rồi hay sao mà còn chạy tới đây?” Trông mắt một đệ tử ngoại môn lộ ra vẻ kiêng kỵ.

“Trịnh sư đệ sao lại đằng đằng sát khí thế kia?” Một giọng cười lạnh từ xa truyền tới.

Ánh mắt của mọi người hướng về người cất giọng.

“Lý Mạnh Khởi hạng năm ngoại môn cũng xuất hiện?” Đám đông quan sát phía sau giật mình.

Đám người này nhìn qua đã xác định phương hướng của hai vị sư trong nhóm mười người mạnh nhất ngoại môn, thầm than kẻ trong lầu cát kia xấu số rồi.

Đặc biệt trong đó có một thân ảnh cao lớn, thân trên ở trần, lộ ra da thịt cuồn cuộn rắn chắc, toàn thân như đồng, khí tức cường đại vô tình phát ra cũng đủ làm kinh sợ mấy đệ tử ngoại môn cấp thấp.

Thân ảnh này giống như tháp sắt, mỗi bước hắn bước ra đều khiến mặt đất mơ hồ run rẩy, những đệ tử ngoại môn ở gần đó cũng cảm thấy tâm thần của mình run lên.

“Nghe nói Hoàng Lân bị một tiểu tử mới tới cho ngậm quả đắng, tiểu đệ muốn xem thực lực người mới này thế nào.” Người cao to lên tiếng trả lời này là Trịnh Kỳ, hắn chỉ thẳng mặt Trần Lãm quát:

“Ngươi là Dao Nhất?”

Trịnh Kỳ cùng Lý Mạnh Khởi bao vây trước sau Trần Lãm, một tên Trúc Cơ sơ kỳ trong mắt bọn hắn quá yếu. Ngược lại Trần Lãm không mảy may để ý đến nhún vai thể hiện xác nhận chứ không thèm trả lời.

Trịnh Kỳ sững sờ, không chỉ hắn mà đám đệ tử xung quanh người cũng không khác. Như không thể tin vào tai của mình, chỉ là một con kiến hôi lại dám trịch thượng như vậy.

“Nhìn cái gì? Muốn đánh hả? Sinh Tử Đài thẳng tiến, ta xin hai cái đầu.” Trần Lãm liếc nhìn hai người, khóe miệng nhếch lên.

Không cần nhiều lời hắn cũng đoán ra được lý do hai tên này có mặt tại đây, bè phái Hoàng Lân đây mà. Như vậy lấy dịp này thị uy cho những kẻ có ý đồ hiểu thế nào là ý tứ.

Lời vừa nói ra rơi vào tai đám đệ tử như trời sập.

“Cái gì? Hắn muốn khiêu chiến hai sư huynh trong mười hạng đầu?”

“Đúng là người mới vọng động, ngạo mạn.”

Mấy đệ tử xung quanh bàn tán, ai nấy đều cho rằng Trần Lãm chắc chắn là đi tìm chết rồi.

“Ha ha! Dũng khí tốt lắm.” Trịnh Kỳ vừa cười vừa giận đến run người:

“Ngươi tự mình cầu phúc đi.”

Tức thời toàn bộ đệ tử ngoại môn xung quanh lũ lượt kéo đến Sinh Tử Đài, nơi mà Trần Lãm khiêu chiến với người hạng năm và tám trong ngoại môn. Không ít đệ tử ngoại môn đều bỏ dở tu luyện để chạy tới xem cuộc chiến. Lần đầu tiên có người dám đấu sinh tử chấp hai, lại còn vượt cấp.

Lúc này, thấy Trần Lãm thong dong tản bộ đi tới, rất nhiều đệ tử ngoại môn tỏ vẻ kỳ quái, đặc biệt là đệ tử mới tới không lâu đều lộ vẻ kinh dị, không dám nghĩ Cảnh Uyên có thể dẫn người có lá gan lớn này vào tông môn.

Chỉ trong chốc lát, Trần Lãm đã đi tới Sinh Tử Đài của ngoại môn.

Sinh Tử Đài toàn bộ là từ các tảng đá lớn màu đen đục đẽo tạo thành, Trần Lãm kích hoạt tả nhãn liền xác định những tảng đá này còn cứng rắn hơn sàn thi đấu Lam Cực Thành rất nhiều lần. Hắn ngầm đoán ngay cả bản thân tung ra hết sức khó làm nó hư tổn được.

Trần Lãm cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Cảnh Uyên ở một góc Sinh Tử Đài. Nhìn lại xung quanh lúc này đã bu đầy hằng hà lớp lớp đệ tử ngoại môn.

Tốc độ tuyên truyền thật nhanh!

Cảnh Uyên là đệ nhất mỹ nhân ngoại môn, trước giờ nàng chưa từng gần gũi với nam đệ tử nay lại có thể dẫn vào một nam đệ tử mới, không rầm rộ mới lạ. Cho dù không có nàng thì chuyện Trần Lãm trực tiếp khiêu chiến đã đủ náo động rồi.

Hắn nhìn thấy bên cạnh Cảnh Uyên còn có một nữ đệ tử khác cùng trò chuyện, ngũ quan xinh xắn, vóc dáng cũng rất hài hòa không kém cạnh.

Nàng che miệng cười nói với Cảnh Uyên:

“Đây là tiểu sư đệ ngươi mới đưa tới sao? Ta thấy hắn cũng không có chịu yên thân đâu nha.”

Cảnh Uyên không có thoải mái như nàng, nhíu mày lo lắng nói:

“Ta cũng không rõ sao hắn lại như vậy, rõ ràng ta vừa rời đi chưa lâu. Từ Huyền Lệ ngươi nghĩ hắn có thể sống sót không?”

Từ Huyền Lệ nhìn chăm chăm vào ba người đứng trên Sinh Tử Đài nói chắc nịch:

“Không! Hoàng Lân vừa đột phá Trúc Cơ viên mãn bị đánh lén không thể nào so với Trịnh Kỳ và Lý Mạnh Khởi đã bước vào viên mãn từ mấy tháng trước. Lấy một đánh hai, Dao Nhất hoàn toàn không có cơ hội.”

Cảnh Uyên nghe được ánh mắt liền trở nên ảm đạm, trong lòng cầu mong hắn có thể giữ được cái mạng nhỏ này thôi là được. Bởi vì nàng mà hắn phải chịu dày vò.

“Chấp sự tới rồi!” Một đệ tử ngoại môn hô lên.

Lúc này, một nam tử trung niên từ xa vội vàng tiến tới Sinh Tử Đài.

“Là ngươi?” Tôn chấp sự ngạc nhiên nhìn thấy Trần Lãm.

“Đúng là đệ tử, đệ tử muốn quyết đấu sinh tử với hai người này.” Trần Lãm gật đầu quả quyết.

“Cái này…” Tôn chấp sự chần chừ, dựa vào tu vi của Trần Lãm không khác gì tìm chết.

“Như lời tiểu tử này nói, chúng ta ứng chiến, mau bắt đầu Tôn chấp sự.” Lý Mạnh Khởi âm trầm lên tiếng, từ đầu tới giờ hắn không nói một câu, lúc này cũng không nhịn được muốn kết liễu Trần Lãm thật nhanh.

Tôn chấp sự nhìn Trần Lãm thật sâu như muốn nói hắn quá vội vã rồi thở dài một hơi nói:

“Quy tắc sinh tử, không có ai được can thiệp vào trận đấu này, ba người các ngươi nhỏ một giọt máu vào đây, chỉ khi còn một bên mới có thể ra khỏi Sinh Tử Đài.”

Hắn lấy ra một tờ giấy gọi là khế ước, sau khi nhỏ máu vào khế ước này, hắn ra khỏi Sinh Tử Đài đặt xuống một bệ đá phía dưới, lập tức một kết giới vững chắc bao phủ toàn bộ Sinh Tử Đài.

Trần Lãm cảm giác Sinh Tử Đài giống như một loại pháp bảo, kết giới này lấy sức đệ tử Trúc Cơ kỳ không thể nào phá vỡ, còn lại chỉ mở ra khi bên kia ngã xuống hết, quy tắc này rất hợp ý hắn, hắn không sợ có người ngoài phá rối.

Kết giới vừa đóng, thân ảnh Trịnh Kỳ đột nhiên lóe lên, hắn vũ động song quyền như gió hướng về đầu Trần Lãm đánh tới.

Bạo Viêm Quyền!

Hỏa linh khí bao phủ song quyền khiến cho người ta cảm thấy nóng bỏng. Cảnh Uyên nhìn ra song quyền này nện trúng Trần Lãm chắc chắn thịt nát xương tan mà sốt ruột. Nàng thấy Trần Lãm bất động giữa trời giống như là sợ đến ngây ngốc muốn tránh mà không dám tránh.

Đột nhiên Trần Lãm cười nhẹ, tay phải đơn giản là đưa lên đẩy hai cánh tay của Trịnh Kỳ qua một bên như đẩy tiểu cô nương xuống giường. Song quyền hừng hực cứ vậy mà đánh vào khoảng không bên cạnh Trần Lãm.

Trịnh Kỳ mở to hai mắt không hiểu sao có thể đánh hụt, đột nhiên một nắm đấm hiện ra trong mắt hắn như cự chùy cương mãnh bá đạo. Sắc mặt hắn đại biến, lực đã ra hết khó mà tránh kịp.

Phốc!

“A! Lý sư huynh cứu ta!”

Tiếng thổ huyết vang lên thảm thiết theo tiếng xương nứt.

Bụp! Phốc!

Lại một tiếng nện nặng nề phát ra. Máu tươi tuôn trào trước ngực và miệng Trịnh Kỳ, hắn bay ngược mấy chục trượng về sau đập mạnh xuống nền đá cứng, tay trái che lấy ngực bóp chặt, hai mắt trợn ngược thiếu điều muốn tắt thở tại chỗ, cả người run rẩy kịch liệt.

“Sao có thể như vậy được?” Lý Mạnh Khởi liếc ánh mắt không thể tin nhìn Trần Lãm, hắn cảm nhận được rõ ràng lực lượng trong tay Trần Lãm không hề có dao động linh lực nhưng tuyệt đối áp đảo Trịnh Kỳ.

Bạo Viêm Quyền là chiến kỹ Nhân cấp thượng phẩm rất có tiếng tại ngoại môn, Trịnh Kỳ dựa vào sự thuần thục mà một đường dùng chiến kỹ này chiếm hạng thứ tám ngoại môn.

Không rõ tại sao Trần Lãm lại có thể dễ dàng đỡ được quyền này.

“Tên người mới này thật quái dị!” Không chỉ Lý Mạnh Khởi, ngay cả đám đệ tử quan chiến bên dưới cũng hoảng hốt theo.

Có không ít người hú hét rất đặc sắc, những người này ngậm đắng trước Trịnh Kỳ không ít, nay được một phen chứng kiến hả hê không thôi.

“Bạn ngươi kêu cứu sao ngươi còn đứng đó? Vậy ta tới.” Trần Lãm cười dài, chớp mắt đã xuất hiện trước Lý Mạnh Khởi.

“Câm miệng cho ta!” Lý Mạnh Khởi giận dữ quát lớn.

Vừa rồi hắn cho rằng Trịnh Kỳ chủ quan lộ ra sơ hở, hắn tuyệt đối không đi vào vết xe đổ này. Tay phải hắn mở ra, một thanh kiếm sắc bén xuất hiện trong tay. Kiếm này là vũ khí Nhân cấp trung phẩm, chỉ có năm hạng đầu mới có đủ linh thạch đổi được vũ khí trong ngoại môn.

Lý Mạnh Khởi chém ra một kiếm là dùng toàn lực, thuận thế Trần Lãm dấn tới lấy lực hợp lực, một kiếm chém xuống bạo phát khí thế lẫm liệt.

“Chậm quá xem ta né nè.” Trần Lãm cười to nhẹ nhàng lắc mình tránh một kiếm muốn bổ hắn làm hai.

Trong mắt hắn, Trịnh Kỳ và Lý Mạnh Khởi chỉ như đứa trẻ mới đi học. Hắn có thể dễ dàng lấy mạng nhưng vậy thì quá đơn giản rồi, hắn muốn chính là điểm uy danh. Điểm uy danh đã tăng từ trước khi lên Sinh Tử Đài, một ý nghĩ nảy ra trong đầu hắn, câu giờ là kiếm thêm điểm uy danh, xem hai tên này như rau hẹ cho mình gặt.

Nếu không phải hắn cố tình áp chế lực đạo thì Trịnh Kỳ lúc nãy đã biến thành một bãi máu thịt lẫn lộn.

“Chậm lắm tiểu đệ, lần này ta đứng yên cho ngươi chém.” Trần Lãm tiếp tục khiêu khích.

“Chết đi!” Lý Mạnh Khởi gào thét vung kiếm, từng đường kiếm đem phạm vi hai mươi trượng xung quanh bao phủ.

Vù vù!

Toàn bộ ảnh kiếm lập lờ nhìn như cắt qua Trần Lãm nhưng thực tế đều rơi vào không khí. Mà hắn giống như đứng tại chỗ nhẹ nhàng xoay người tiến lùi chưa tới một bước, toàn thân nguyên vẹn, ngay cả quần áo cũng không bị rách một miếng.

“Ta né nữa.”

“Hụt rồi.”

“Còn thiếu năm phân.”

Tiếng cười cuồng ngạo vang lên. Đám đệ tử bên dưới lác mắt nhìn cảnh tưởng trên Sinh Tử Đài, một người điên cuồng vung kiếm chém lia lịa, một người giống như cá chạch không thể nào chạm tới được.

Từ Huyền Lệ há hốc không khép miệng lại được, đầu óc giống như ngu độn, vốn dĩ còn cho rằng Trần Lãm sẽ chết. Cảnh Uyên cong lên khóe môi cười nhẹ, sư đệ mới này thật ngoài sức tưởng tượng, hắn thật sự có cơ sở để làm ra chuyện này chứ không phải kẻ lỗ mãng.

Phụt!

“Trúng rồi… cái gì?” Lý Mạnh Khởi hãi hùng không thể tin nổi.

Hắn chém điên loạn mấy chục kiếm không trúng cuối cùng đã trúng, nhưng nơi kiếm đâm vào lại vị trí trái tim của Trịnh Kỳ. Hai mắt Trịnh Kỳ trợn lớn rồi đầu hắn ngoẹo đầu sang một bên tắt thở.

“A… người mình sư huynh cũng không phân biệt được.” Trần Lãm than thở ảo não.

Trong quá trình né tránh kiếm của Lý Mạnh Khởi, hắn đã di chuyển tới nơi Trịnh Kỳ đang nằm như xác chết mất khả năng hoạt động. Dùng sức thân thể thôi cũng quá nhanh đến mức mắt Lý Mạnh Khởi không theo kịp, trong khoảnh khắc đó hắn đã nắm đầu Trịnh Kỳ giơ lên hứng trọn một kiếm, thành ra kết cục như vậy.

“Nãy giờ ngươi chém nhiều rồi giờ tới ta.” Trần Lãm liếm môi ném thi thể Trịnh Kỳ qua một bên.

“Không!” Lý Mạnh Khởi hoảng sợ, hắn đã chứng kiến Trịnh Kỳ như thế nào, bản thân hắn chênh lệch so với Trịnh Kỳ không nhiều, chắc chắn không thể nào thoát khỏi thảm cảnh như vậy.

Phốc!

Chỉ là hắn chưa kịp động, cánh tay cầm kiếm đã bị nện mạnh, lực lượng này giờ đây hắn chính thức cảm nhận. Xương tay vỡ vụn, cả cánh tay phế lập tức. Không có vũ khí trong tay, hắn không dám đối mặt, tận lực tránh né, nhưng làm sao có thể né.

Rắc rắc!

Lại tiếp tục một quyền, da thịt vùng ngực rách toạc lộ ra xương gãy đủ chỗ, máu tươi phun ra xối xả. Lý Mạnh Khởi bị Trần Lãm đánh mạnh văng về sau như diều đứt dây, miệng phun máu tươi một mảng lớn dưới nền đá.

“Sao không đánh nữa? Nãy ngươi hùng hổ lắm mà.” Trần Lãm lạnh lùng chụp lấy thanh kiếm rơi ra.

Kiếm cùng với cơ thể như hòa vào không khí, nháy mắt đâm vào bụng Lý Mạnh Khởi ghim chặt hắn xuống nền Sinh Tử Đài.

Phốc!

Toàn thân Lý Mạnh Khởi vô lực nằm dưới đất, ngay cả động cũng không động nổi. Hắn nhìn thấy Trần Lãm lướt tới đạp một chân lên đầu mà sự sợ hãi tột cùng cận kệ tử vong hiện ra trong mắt. Dưới đũng quần đã tràn ra một vũng nước.

“A!” Lý Mạnh Khởi kêu gào thảm thiết:

“Đừng giết ta, cầu ngươi đừng giết ta.”

Trần Lãm liếc mắt lộ vẻ khó hiểu âm trầm nói:

“Sinh Tử Đài, không giết ngươi thì làm sao ta xuống đài?”

“Không! Ngô Dụng sư huynh là đại ca…” Lý Mạnh Khởi cay nghiệt thét lên, chưa nói hết đã bị Trần Lãm dẫm mạnh, đầu nát bét thì đống xương thịt pha lẫn máu me ghê rợn.

Cùng lúc đó, kết giới Sinh Tử Đài mở ra, Trần Lãm quay ngược bước xuống đài. Đột nhiên hắn khựng lại, tức tốc chạy tới thi thể Trịnh Kỳ và Lý Mạnh Khởi moi móc khắp người.

“Hạng năm hạng tám gì nghèo vậy có đúng hai cái nhẫn.” Hắn bĩu môi, tiện chân đá một cái vào thi thể Trịnh Kỳ rồi mới đi xuống.

Toàn trường tĩnh lặng khác hẳn so với ban đầu, không ai có thể nghĩ người mới vào lại dễ dàng giết Trịnh Kỳ và Lý Mạnh Khởi, thật khiến người ta sợ hãi. Cái tác phong kia, giết xong cướp, không phải cường đạo chứ là gì. Đám đông đối với Trần Lãm chỉ có duy nhất một ý nghĩ, tuyệt đối không thể đắc tội nếu không muốn giống như hai tấm gương kia.

“Trần Lãm thắng.” Tôn chấp sự cao giọng tuyên bố rồi nhanh chóng rời đi, chuyện này vượt quá nhận thức của hắn rồi.

Trần Lãm không đi về hướng nơi ở của hắn mà bước thẳng đến nơi Cảnh Uyên đang ngồi, đặt hai chiếc nhẫn trữ vật thu được vào tay nàng cười nói:

“Cho tỷ nè.”