Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

, 255, 0)”>Chương 114: Vào ngoại môn

Trần Lãm cho Cảnh Uyên vài viên đan dược trị thương, vì tránh cho nàng nghi ngờ mà hắn xuất ra đan dược cấp thấp nhất hiện có. Thấp nhất cũng là Địa cấp hạ phẩm, Cảnh Uyên không nghi mới lạ, nếu không phải vì khả năng áp đảo của hắn thì nàng còn cho rằng hắn là công tử bột nào đó.

Trong màn đêm, Cảnh Uyên nhìn bóng lưng Trần Lãm, cảm thấy có một cảm giác an toàn trước đây chưa từng có, tu vi của hắn thấp hơn nhưng không cách nào giải thích được. Bất quá mỗi lần nhìn qua hắn đều cảm giác hắn như đang có tâm sự.

Trần Lãm cứ nhắm mắt ngưng thần, không biết rằng Cảnh Uyên trằn trọc không ngủ được. Mỗi lần nàng nhắm mắt lại, hình ảnh Trần Lãm lưu manh không sợ ai quyết liệt tẩn Hoàng Lân thành đầu heo lại xuất hiện.

Biết bao lâu nàng mới triệt để quên đi, tiến vào mộng đẹp.

Nàng tỉnh lại sau giấc ngủ, lúc này đã là buổi trưa, hơi nóng làm ấm hết da lông. Cảnh Uyên không ngờ mình ngủ một lần hết nửa ngày. Bỗng nhiên, có một mùi thơm nhàn nhạt truyền đến mũi.

Nàng nhìn lên thấy Trần Lãm đang ăn một cái gì đó, trông có vẻ rất ngon miệng.

“Ăn không?” Đúng lúc hai ánh mắt chạm phải, Trần Lãm nâng tay ra hiệu.

Trần Lãm không cho Cảnh Uyên trả lời, trực tiếp lấy tay tách môi nàng ra nhét vào thứ giống như hắn đang ăn.

“Nhìn cái gì nữa? Chảy nước miếng rồi kìa. Đây là kẹo mè xửng, đặc sản đó!” Trần Lãm nhét thêm một miếng vào miệng nhai nhóp nhép.

“Cảm ơn ngươi.” Cảnh Uyển đỏ ửng gò má, chúm chím đôi môi.

Ăn xong, hai người quyết định di chuyển vào ban đêm còn ban ngày thì nghỉ ngơi. Trần Lãm tránh cho nàng phát hiện nên lẻn ra một góc khuất để vào không gian thí luyện. Không gian thí luyện không có tác dụng thăng tiến tu vi nhưng để luyện tập khả năng khống chế lực lượng thì hoàn toàn có thể. Vì vậy mà mức độ kiểm soát cương khí của hắn đã tăng thêm một bậc nhờ vào gia tốc thời gian gấp mười lần.

Bảy ngày sau, hai người lúc này đã đi tới một dãy núi có mây mù lượn lờ. Nhờ vào Cảnh Uyên dẫn đường, lộ tuyến tương đối dễ đi không gặp trở ngại. Nếu không quen đường sẽ phải đối mặt với vách núi hiểm trở, nhảy qua một dãy các vực sâu rộng vô cùng nguy hiểm.

Với tu vi của Trần Lãm, vượt qua chướng ngại này không tính vào mắt, đổi lại hắn một thân tu vi Trúc Cơ thật sự thì khó khăn tăng lên rất nhiều. Bởi vậy Cảnh Uyên thầm ngạc nhiên hắn có thể dễ dàng bám theo sau như vậy, còn cho rằng thân pháp của hắn không tệ, có thể lăng không hư độ thoải mái.

“Đến rồi.” Cảnh Uyên dừng lại cười nói, hướng mặt nhìn về phía dãy núi hùng vĩ bị sương mù che phủ dày đặc trước mặt.

Dưới ánh trăng đêm, dãy núi này hiển lộ hàn quang lạ mắt, khiến Cảnh Uyên có cảm giác áp bách đến từ thiên địa khôn cùng. Không nhìn thì thôi, đã nhìn lại xúc động, không phải lần đầu tiên nhưng nàng luôn cảm giác mỗi khi chú ý tới đều giống như lần đầu tiến vào Bạch Liên Tông.

“Đây là Bạch Liên Sơn, nghe nói từ trên cao nhìn xuống giống như một đóa hoa sen trắng nở rộ, tông chủ khai môn lập phái đã lấy cái tên này.” Cảnh Uyên vừa nói vừa thưởng thức khung cảnh mê ảo trong mắt.

Trần Lãm chăm chú quan sát, xung quanh Bạch Liên Sơn đều là vực sâu không đáy hun hút. Người như Cảnh Uyên vạn nhất gặp chuyện không may rớt xuống thì khó mà sống nổi. Đối với đệ tử cấp thấp như nàng dù quen đường cũng phải để ý thật kỹ khi qua đây.

So với Tiêu Dao Các khác biệt một trời một vực. Dù Liên Nguyệt tấn thăng Hợp Thể kỳ, Tiêu Dao Các có thể gọi là thế lực tứ tinh nhưng vẫn là nhỏ bé so với Bạch Liên Tông. Tuy nhiên so sánh khá là khập khiễng, hai tông môn theo hai trường phái khác nhau, càng không thể so sánh.

Tiêu Dao Các ít người, đệ tử đến Nguyên Anh trung kỳ như Đoạn Lăng Nguyệt là cao nhất, đường lối phát triển lại theo hướng tùy tâm sở dục, các đệ tử thích gì làm đó không áp lực về mặt tu vi. Đệ tử Bạch Liên Tông cấp cao nhất là Xuất Khiếu kỳ chênh lệch rất nhiều.

Dù sao thì Trần Lãm vẫn thích phong cảnh bình dị của Tiêu Dao Các hơn.

Bạch Liên Tông phải nói rất rộng, phóng tầm mắt xa nhất có thể vẫn không thể nhìn hết toàn bộ tông môn. Vô số lâu cát, đình viện rải rác khắp nơi, xứng với cấp bậc tứ tinh. Trần Lãm không dám nghĩ đến ngũ tinh sẽ như thế nào, Nhật Nguyệt Thiên Sơn hay Thiên Việt thư viện còn khủng khiếp hơn.

Tiếp tục cước bộ thêm một đoạn, lưng chừng vực sâu xuất hiện một vách núi màu đen tạo hình giống chữ U, phía trên khảm ba chữ lớn “Bạch Liên Tông”.

Vừa bước qua cửa vào sơn đạo, phía trước đột nhiên xuất hiện một đám người, có khoảng chừng mấy chục người. Trong đám người này phần lớn đều là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, dáng vẻ non hơn Trần Lãm tương đối đang đứng bàn luận chuyện gì đó, có người nhắm mắt đả tọa, có người luyện kiếm luyện đao.

Khung cảnh sôi sục nhiệt huyết tuổi trẻ.

Đột nhiên Cảnh Uyên dừng lại.

“Có chuyện gì?” Trần Lãm thắc mắc.

“Vừa xảy ra xung đột với Hoàng Lân, chúng ta đi đường khác đến chấp sự đăng ký đệ tử ngoại môn cho ngươi.” Cảnh Uyên giải thích.

Trần Lãm gật đầu, như vậy đỡ phiền toái, hắn chưa muốn mới đặt chân vào đã phải gây thù. Có thể tránh được Hoàng Lân thì tốt, hiện tại chưa phải lúc kiếm chuyện.

Theo như Cảnh Uyên nói, ngoại môn không giống với nội môn như Điền Nguyên đã mô tả. Ngoại môn chỉ có hai trưởng lão, một trưởng lão nội vụ và một trưởng lão chấp pháp, bên dưới là các chấp sự. Trưởng lão mang tu vi Nguyên Anh kỳ, chấp sự là Kim Đan. Vì là ngoại môn nên cao tầng Bạch Liên Tông không đặt quá nhiều nhân lực vào đây, cảnh giới Nguyên Anh và Kim Đan đã đủ để trấn áp.

Trong đó Hoàng Công Thương là trưởng lão chấp pháp đồng thời là cha của Hoàng Lân, tu vi hiện tại là Nguyên Anh trung kỳ.

Trần Lãm theo Cảnh Uyên đến một tòa lầu các, trong đó có một nam tử dáng vẻ trung niên tầm bốn mươi tuổi đang ngồi viết gì đó.

“Đệ tử Cảnh Uyên gặp qua Tôn chấp sự.” Cảnh Uyên cung kinh nói, đồng thời nhìn sang Trần Lãm giới thiệu:

“Đây là Dao Nhất, đệ tử gặp được ở ngoài núi, thân thủ của hắn rất được, đệ tử muốn đưa hắn vào ngoại môn.”

“Trúc Cơ sơ kỳ, tốt!” Tôn chấp sự gật đầu, từ một cái hộp gỗ trên bàn hắn rút một tấm lệnh bài lớn cỡ một nửa bàn tay đưa cho Trần Lãm nói:

“Đây là lệnh bài đại diện cho thân phận của ngươi tại Bạch Liên Tông.”

Hắn ngừng lại nhìn Trần Lãm một chút rồi nói tiếp:

“Ngươi trích ra một tia linh hồn vào lệnh bài, thông qua lệnh bài tông môn có thể xác định được sống chết của ngươi.”

Trần Lãm nhướng mày nghi hoặc, lệnh bài này hơi ảo.

Cảnh Uyển nhìn bộ dạng của hắn bật cười giải thích:

“Lệnh bài này kết nối với sinh mệnh đăng, nếu như đệ tử chết thì sinh mệnh đăng của đệ tử này cũng sẽ dập tắt theo. Hằng ngày đều có người trông coi sinh mệnh đăng, có sinh mệnh đăng nào tắt thì tông môn đều nắm được.”

Trần Lãm tỏ ý hiểu, liền đưa một tia linh hồn dung nhập lệnh bài. Hắn ngẫm lại mình đã đúng khi không giết Hoàng Lân. Lúc đó hắn không hề nghĩ tới chuyện này, chỉ là muốn dùng Hoàng Lân để quan sát thêm tình hình tông môn. Thế mà lại trùng hợp, giết Hoàng Lân thì phiền phức lớn rồi.

Sau khi truyền linh hồn vào lệnh bài, nó sáng lên và rung động nhẹ, mặt sau tự động hiện ra thêm một con số. 3900 là số hiệu của hắn.

“Được rồi, quy tắc tông môn đơn giản, không được giết hại lẫn nhau, nếu ngươi muốn giết chỉ có thể ra Sinh Tử Đài, khi đó sống chết tự chịu. Những chuyện khác ngươi hỏi Cảnh Uyên.” Tôn chấp sự nghiêm giọng ném cho hắn một cái nhẫn trự vật nói:

“Mỗi tháng tông môn cung cấp ngươi linh thạch, hiện tại ngươi có thể nhận ba ngàn linh thạch trung phẩm, tu vi thăng tiến có thể nhận thêm.”

“Đệ tử rõ rồi.” Trần Lãm chắp tay cung kính.

“Bây giờ ngươi bước vào truyền tống trận đưa ngươi tới nơi ở.” Tôn chấp sự chỉ tay về cánh cửa.

Trần Lãm và Cảnh Uyên cùng bước vào. Do hắn dược giới thiệu nên Cảnh Uyên có thể đi theo để hướng dẫn ban đầu.

Vừa bước vào phòng, Trần Lãm có thể thấy được hàng trăm trận văn kỳ ảo khắc dưới thềm đá hình tròn. Khi hai ngươi đứng vào giữa, một vòng sáng từ dưới thềm đá bao phu đem hai ngươi gói gọn vào trong. Trong tích tắc, khung cảnh xung quanh Trần Lãm biến đổi thành một nơi cây cỏ xanh mướt thanh tĩnh.

So với lần truyền tống đến Xích Nguyệt Tinh thì rất nhẹ nhàng, thế mới biết truyền tống xuyên tinh cầu là tạo nghệ cỡ nào.

Trần Lãm quan sát kỹ nơi này. Thiên địa mênh mông bao la dưới chân, từng ngọn núi sừng sững trước mắt, linh khí nồng đậm hơn so với bên ngoài, thác đổ tung bọt trắng xóa kết hợp với mây mù mờ mịt lượn lờ quanh các ngọn núi tựa như phác họa thành tiên cảnh trong mộng.

Đẹp thì rất đẹp nhưng có phần cô quạnh, hắn thích dưới đất hơn.

“Phía bắc hai trăm dặm là Linh Tháp, nơi đó là nơi tu luyện chính của đệ tử ngoại môn chúng ta, điều kiện tu luyện tốt hơn rất nhiều, phải trả bằng linh thạch để sử dụng. Linh thạch mỗi tháng đều được phát, ba ngàn linh thạch trung phẩm của ngươi không đủ, chỉ có thể tiếp nhận nhiệm vụ hoàn thành đổi lấy linh thạch.” Cảnh Uyên giải thích.

“Cướp được không?” Trần Lãm cười nói.

“Ngươi đừng có mà gây chuyện!” Cảnh Uyên lập tức trợn mắt.

“Ta chỉ hỏi nếu hắn cướp của ta thì ta cướp lại được không thôi.” Trần Lãm cười hề hề không sợ gì hết làm Cảnh Uyên lắc đầu than khổ:

“Thôi ta dẫn ngươi đi một vòng tìm hiểu đường đi quanh đây.”

Trần Lãm ung dung theo Cảnh Uyên quan sát ngoại môn. Lầu các lớn nhỏ nằm khắp nơi trên núi, chỉ duy nhất có một người ở, rất phù hợp cho chúng đệ tử, không ai làm phiền ai.

Mãi đến khi dừng chân tại một đình viện trang nhã, trên một hòn đá lớn phía trước khắc hai chữ “Cảnh Uyên” thì hai người dừng lại.

Một mùi thơm dễ chịu xộc vào mũi, Trần Lãm hít lấy mấy hơi nhìn qua Cảnh Uyên. Người đẹp như thế này có chút không cân xứng với tuổi tác, nàng năm nay mới vừa tròn hai mươi.

“Ngươi làm gì nhìn ta dữ vậy?” Trên gương mặt tuyệt sắc hiện lên một tia ngượng ngùng.

“Không hổ là đệ nhất mỹ nhân ngoại môn, vừa đẹp vừa thơm, nói sao nãy giờ có rất nhiều đệ tử nhìn qua chúng ta.” Trần Lãm cười xởi lởi.

Nét hồng trên má Cảnh Uyên càng thêm rõ hơn, lời này nàng đã nghe qua nhiều nhưng không hiểu sao khi Trần Lãm nói vậy nàng lại không có cảm giác bài xích.

Đột nhiên nhớ tới điều gì, nàng mím môi nói với hắn:

“Ta quên mất, hiện tại về tới đây, Hoàng Lân chắc hẳn đã biết, ngươi phải cẩn thận, hắn không thể trực tiếp ra tay nhưng có rất nhiều cách hãm hại ngươi.”

“Sợ gì, Sinh Tử Đài thẳng tiến, ta đợi hắn.” Trần Lãm tự tin đáp.

“Vậy hi vọng ngươi đừng có chết sớm!” Cảnh Uyên bỗng dưng hừ một tiếng, rõ ràng là lo lắng cho hắn mà hắn không thèm nghe, nói thật dư hơi.

Nàng vừa rót trà vừa nói:

“Hiện tại đệ tử Trúc Cơ có thể tiến vào tầng hai Tàng Thư Các để đổi lấy công pháp và chiến kỹ tu luyện, tầng hai chỉ có Địa cấp hạ phẩm là cao nhất, ngươi muốn lên tầng cao hơn không phải không được, quan trọng là ngươi có linh thạch đủ để vượt qua quy tắc.”

Trần Lãm gật đầu không nói gì, mấy thứ đồ này hắn không để vào mắt. Linh thạch cũng không thiếu, thứ hắn chú ý là một số bí cảnh đặc biệt trong Bạch Liên Tông, nơi mà chỉ có đệ tử nội môn có thể tiến vào. Mà thời gian khảo hạch nội môn cũng sắp đến, khi đó tiến vào là chuyện dễ dàng.

Chỉ là Hoàn Nhan Tuyết Y đưa ra yêu cầu cho hắn:

“Ngươi phải trấn áp được tất cả đệ tử ngoại môn ta mới mở khóa linh lực cho ngươi, nhớ không được sử dụng linh lực, tốt nhất ngươi để bị đánh càng nhiều càng tốt.”

“Có cần thiết phải như vậy không?” Trần Lãm méo mặt.

“Ngươi mới là không biết gì, mục đích là luyện thể, ngươi phải quậy mới dễ kéo thù hận, ngươi chỉ cần bộc lộ một chút, chỉ cần làm đúng quy tắc, sẽ có người đứng ra bảo kê ngươi, không có chết đâu mà lo.” Hoàn Nhan Tuyết Y bĩu môi giải thích.

“Nhưng mà…” Trần Lãm tính nói rồi lại thôi.

Ý của Hoàn Nhan Tuyết Y thì hắn hiểu nhưng hiện tại còn khá nhiều chuyện chưa xong, tung tích Vương Thi cũng chưa thấy đâu.

Hắn liền hỏi:

“Vì sao truyền thừa của Thiên Nhẫn Giáo tỷ lại không nhớ?”

“Có lẽ chân thân đã xóa đi ký ức này, có lẽ muốn ngươi phát triển thêm trong quá trình này.” Hoàn Nhan Tuyết Y bất đắc dĩ trả lời.

Trần Lãm cười khổ không thôi, có hệ thống mà phải cồng kềnh thế này. Trò chuyện với Cảnh Uyên một lúc, hắn chào tạm biệt trở về.

Phía xa xa, một số đệ tử núp sau cây tụm lại nhao nhao:

“Cảnh sư tỷ vừa rồi nói chuyện với ai? Trông có vẻ rất vui.”

“Tiểu tử đó chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ mà được Cảnh sư tỷ rót trà, ngay cả Hoàng sư huynh cũng không có đãi ngộ này!”

Đột nhiên có một nam đệ tử tóc bù xù đứng góc khác âm trầm lẩm bẩm:

“Dao Nhất? Phải báo chuyện này cho Hoàng sư huynh.”

Trần Lãm về đến lầu các của hắn, bỗng cảm giác sát khí loáng thoáng xuất hiện sau lưng.

“Mấy thằng này! Tới rồi đó.” Hắn gật gù khoái trá.

Ta còn chưa động các ngươi đã tìm đến cửa.