Những Điều Ngu Ngốc

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Những Điều Ngu Ngốc

Tác Giả : Đang cập nhật

Danh Mục: Truyện Les

Thể Loại:

Lượt Xem: 498 Lượt Xem

Author: Nguyệt Thành
Nguồn :vnfiction
Beta-reader: Mạc Tuyết ( đúng là một bầy đàn phụ nữ )
Genres : tragedy, angst
Rating : 17+ ( tốt nhất là nên thế )
Warning : lesbian, rape
Status : completed
Season I
Part 1
Em vẫn mong chúng ta trở lại như ban đầu
Những ngày thanh xuân thơ trẻ
Nắng chảy xuống từ trên trời và bóng ta bên nhau lăn dài dưới đôi chân
Ngày bình yên ấy, có bao giờ?
1.
Mùa hè năm mười lăm tuổi, tôi có nụ hôn đầu tiên
Khi ấy, nắng thì như mật ong chảy xuống cây cối, xuyên qua cửa kính và phủ lên bàn một lớp dày màu vàng óng ánh. Giữa cái không gian sáng sủa đó chúng tôi hôn nhau. Tôi, và con người xinh đẹp lười biếng trước mặt tôi.
Tôi là người bắt đầu trước, với câu hỏi người ta hôn nhau ra sao, có giống phim ảnh hay không. Thật lòng thì trong khi hôn nhau, và cả sau đó, tôi đều không có suy nghĩ gì đặc biệt. Có lẽ vì tôi là loại người đơn giản. Những sợi tóc mảnh của Khanh rơi xuống gò má tôi, nhột nhột. Thế nhưng, vị thuốc lá nồng nồng, mùi thơm nước hoa mà Khanh dùng cứ lởn vởn trong đầu tôi.
“Hôn là vậy đó, còn gì thắc mắc không?”

nhung_dieu_ngoc

Khanh cười với một vẻ mặt mà tôi cho rằng rất dở hơi, trông như một thằng đểu nào vậy. Chúng tôi tuyệt đối không phải tình nhân, người yêu, hay bất cứ thứ gì đại loại thế. Mẹ tôi kết hôn với cha của Khanh, chúng tôi lớn lên bên nhau, dù rằng bề ngoài Khanh phóng túng như hàng tá những đứa không ra gì thì Khanh vẫn luôn chăm sóc che chở tôi, thay cả phần cha mẹ.
“Đừng ngồi đó hút thuốc nữa Khanh, mau vẽ cho xong đi.”
“Biết rồi mà.”
Cho đến tận lúc này đây, cuộc đời của tôi và Khanh, một đứa sắp tốt nghiệp cấp hai, một người đang học năm nhất đại học, vẫn cứ đều đều êm ả thế.
2.
Sau này tôi cũng muốn trở thành sinh viên mỹ thuật như Khanh, cho nên tôi rất chăm đi luyện vẽ ở một câu lạc bộ nọ. Ở đó có một người tôi khá là không thích. Con bé ấy nhỏ hơn tôi một tuổi, nhưng thật xấc xược. Nó luôn ồn ào, và tôi luôn luôn là đối tượng nó soi mói, từng chút một, mỗi bức tranh tôi vẽ ra. Lẽ ra tôi phải làm như Khanh đã nói, mặc xác con bé đó. Vậy mà rốt cuộc tôi vẫn cứ bị cuốn theo nó.
“Kiếp trước không biết có nợ nần gì nó không nữa, toàn bị nó làm cho tức chết.”
Tôi thường phàn nàn với Khanh như thế mỗi khi đi học vẽ về
“Em ghét nó lắm sao? Tôi thấy em để ý đến nó nhiều lắm đấy chứ.”
“Hồi nào?”
“Lần nào về cũng chỉ nhắc nó à. Mà nó tên gì nhỉ?”
“Tên Thiên Kim.”
Trong một thoáng Khanh có vẻ trầm ngâm, nhưng sau đó nụ cười phớt đời của Khanh lại tủm tỉm trên môi. Tôi không thích thái độ này của Khanh. Cảm thấy tôi như một đứa con nít, còn Khanh lại là một người trải đời. Rồi tôi cũng sẽ lớn thôi, nhưng tôi sẽ không trưng bộ mặt đó ra như Khanh đâu.
3.
“Điện thoại của em nè Thy.”
“Trời ơi em đang bận tay mà!” – tôi vẫn cứ cắm cúi vào trang giấy chưa khô màu
“Của Kim đó, em nghe đi.”
“Vậy bật loud giùm em.” – tôi lầu bầu – “Lại chuyện gì nữa không biết.”
Khanh bật nút loud speaker từ điện thoại rồi ra góc ngồi tiếp tục vật lộn với màu mè giấy má. Thật bất tiện, sau này đậu cấp ba rồi, tôi sẽ đòi mẹ mua di động.
“Có gì không Kim?”
“Thy à… Kim chia tay chị Vy rồi…”
Bất ngờ làm sao… tôi biết Kim và chị Vy trong hội mỹ thuật vốn là một cặp, nhưng tôi chưa từng nghĩ nó sẽ chia sẻ với tôi những chuyện như vầy. May là không có ai khác trong phòng ngoài Khanh, mà Khanh cũng chẳng chú ý gì việc này.
“Thy có thể giúp Kim một việc được không?”
“Nói đi.”
“Kim không biết… lúc này Kim rất cô đơn, rất cần ai đó bên cạnh. Thy à… mình quen nhau nhé?”
Cạch
Tôi giật mình. Khanh đánh rơi cây viết xuống sàn, mực loang thành vệt dài. Gương mặt Khanh biểu lộ một thứ cảm xúc mà tôi chưa từng thấy, nó làm tôi đau thắt ngực. Tôi thật sự bối rối.
“Làm ơn đi Thy, Kim không còn ai khác lúc này… ngoài Thy… ”
Chắc chắn Kim đang khóc. Chắc chắn Kim đang rất đau khổ. Tôi có thể làm gì khác? Giọng Kim như hút lấy tâm trí tôi.
“Ừ, mình quen nhau.”
Tôi nói, khi mắt vẫn đang nhìn Khanh trân trối.
4.
Tốt nghiệp cấp hai xong, tôi bắt đầu kỳ nghỉ hè.
Từ hôm tôi và Kim nói chuyện điện thoại, có nhiều việc xảy ra mà tôi chưa thể thích ứng được. Chuyện thứ nhất là việc tôi với Kim quen nhau. Tôi chưa từng quen con trai, con gái lại càng không, nên mọi thứ trở nên mới mẻ đến kỳ cục. Tôi đã định sẽ đi hỏi ý kiến Khanh về những chuyện mình không có kinh nghiệm, và đây lại là chuyện khó thích ứng thứ hai.
Khanh không ở bên tôi như trước nữa. Đi chơi với bạn, qua đêm bên ngoài, lúc về thì im lìm trong phòng cả ngày, sau đó lại rời đi khi tôi đang ngủ say. Khanh chỉ để lại tiền sinh hoạt, để tôi “mua sắm ăn uống tuỳ thích, đi chơi hay ở nhà tuỳ ý” như những gì ghi trên mấy mẩu giấy vô hồn dán ở tủ lạnh.
Sao Khanh lại tránh tôi?
Không thể vì việc tôi quen với con gái. Vì Khanh cũng thế thôi. Có lẽ, Khanh giận tôi vì tôi đã không hỏi ý kiến Khanh trước khi đồng ý, nhưng thật sự chính bản thân tôi cũng không thể hiểu được tại sao mình lại làm vậy.
5.
Điện thoại reo. Tôi vừa nhấc máy đã nghe một mớ âm thanh hỗn độn với tiếng nhạc dập điên cuồng
“RIN HẢ?” – giọng người phụ nữ như cố át tiếng ồn –”CHỊ VÂN NÈ! EM LÊN CHỖ CHỊ GẤP ĐƯỢC KHÔNG?”
“Sao thế chị?”
“CON KHANH ĐANG ĐÁNH NHAU TRÊN NÀY NÈ. LÊN GẤP ĐI EM! CHỊ KHÔNG CẢN ĐƯỢC!”
“Ở… ở bar Samsara hả chị?” – tôi lắp bắp
“Ừ! NHANH ĐI! KHÔNG LÀ CÓ ÁN MẠNG ĐÓ!”
Không chậm trễ một phút nào, tôi đón xe đến bar Samsara. Tôi chưa từng thấy Khanh đánh nhau. Khanh luôn nói tôi là con gái, không được đánh nhau với người khác, vậy mà…
6.
Tôi không thể tin vào mắt mình.
Quang cảnh thật nhốn nháo. Ở một góc hành lang, Khanh vặn tay một thằng con trai. Có vài thằng còn nằm quằn quại gần đó. Người chúng đầy máu.
“KHANH! ĐỪNG!” – tôi vội vã chạy lại níu lấy tay Khanh trước khi Khanh nện đầu tên ấy vào tường – “CHẾT NGƯỜI ĐÓ!”
Khanh không nghe tôi nói gì cả. Khanh đang cười, một nụ cười điên dại. Đôi mắt màu nâu sáng ánh lên tia nhìn phấn khích và hung hãn. Đâu rồi Khanh dịu dàng của tôi? Khanh hất tôi ra, vẫn cứ tiếp tục nắm đầu tên ấy nhắm thẳng tường
“ĐỪNG MÀ!”
Khi tôi nhận ra mình đã ôm ngang ngực Khanh, tên con trai ấy đã nằm bất động.
“Buông ra!”
“Đừng mà Khanh…” – tôi ôm chặt hơn nữa – “Đừng như thế này…”
Khanh từ từ nhắm mắt, cả thân hình đổ gục xuống người tôi. Tôi vội đỡ lấy Khanh.
“Thằng này sợ quá xỉu thôi, không sao hết.” – chị Vân chạy lại chỗ tên ban nãy bị Khanh bẻ tay – “Em đưa con Khanh lên lầu đi. Dưới này để chị lo. Lát chị kêu đám đàn em đưa khăn với nước đá lên sau.”
“Cám ơn chị.” – tôi rối rít gật đầu rồi đỡ Khanh đi men theo hành lang.
7.
Người Khanh cũng đầy máu, tay trái bị cắt một đường khá dài. Mắt Khanh nhắm nghiền, khoé môi còn có một vết bầm. Mùi rượu mạnh xộc lên mũi tôi. Khanh đã uống nhiều đến vậy sao? Băng vết thương cho Khanh rồi, tôi chườm đá lên vết bầm
“Ư…”
“Khanh tỉnh rồi hả?”
Khanh không nói gì mà chỉ lặng lẽ ngồi dậy. Nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, Khanh nhìn tôi bằng đôi mắt đượm buồn. Chợt Khanh áp hai bàn tay lên má tôi, ghì chặt
Khanh khóc
Có khi chính Khanh cũng không biết mình đang khóc, nước mắt Khanh cứ trào ra và rơi lặng lẽ, một cách chậm rãi và đẹp đẽ. Khanh thậm chí không chớp mắt.
“Khanh à, em…”
Tôi chưa nói hết câu thì Khanh đã bịt miệng tôi bằng một nụ hôn.
Khác với nụ hôn đầu tiên của chúng tôi, nụ hôn này làm tôi khó chịu. Răng của Khanh cắn lấy môi tôi, vòm miệng tôi thì nóng lên vì hơi rượu từ lưỡi Khanh. Tôi đẩy Khanh ra. Nhưng không, Khanh mạnh hơn tôi rất nhiều. Tôi bị vật lên giường. Những ngón tay dài thuôn thuôn gỡ cúc áo tôi, miệng quấn lấy cổ tôi với những cái hôn thô bạo. Tôi cố gắng giẫy giụa trong vô vọng. Khanh lột trần tôi, và cào cấu. Điên cuồng. Ngực tôi rát bỏng những nơi miệng Khanh đi qua. Nghèn nghẹn.
Khanh ngẩn dậy kéo nốt quần tôi xuống. Mặt Khanh đẫm nước mắt, giống như một con thú bị thương.
Tôi cứng đờ người.
Là ghê tởm sao?
Không, chắc chắn không phải thế. Tôi đau lòng hơn là ghê tởm. Tôi đã hiểu tại sao Khanh dịu dàng của tôi lại như thế này. Thế nên, bất giác, tôi khóc oà lên như một đứa trẻ. Khóc vì sự ngu xuẩn của chính mình, khóc vì tôi hiểu tôi đã làm tổn thương Khanh.
Khanh ngừng lại.
Với tay lấy chiếc áo đã vứt xuống giường, Khanh mặc lại quần áo cho tôi, rồi ngồi quay mặt vào góc tường
“Em về nhà đi.”
Tôi khóc to hơn nữa. Đừng như thế. Em đang khóc đây Khanh. Khanh nghe thấy em khóc mà. Tại sao không dỗ dành em, như từ trước đến giờ?
Khanh không quay mặt lại nữa, từ phía lưng Khanh, tôi chỉ cảm nhận được sự lạnh giá đến run người. Tôi bỏ chạy. Không quay đầu nhìn lại. Đúng hơn, tôi không dám nhìn lại.
Tôi đã chối bỏ Khanh.