Người Yêu, Người Tình Và “Bạn”

– Tôi muốn đi Đà Lạt. Chuyến tàu gần nhất rời bến lúc mấy giờ?

– Thưa quý khách, hai tiếng nữa! Quý khách đi mấy người?

Tôi thở dài :

– Một vé thôi!

Mua vé xong, tôi ngồi thịch xuống chiếc ghế ở góc sân ga. Em từng bảo rất thích đi tàu hỏa. Em thích âm thanh xình xịch, thích cả con đường cứ lùi dần bên khung cửa. Em thích những gì nhẹ nhàng. Còn tôi… chẳng bao giờ cho em đi được một chuyến tàu. Tôi cho đó là việc mất thời gian rồi thuyết phục em đi máy bay.

Tôi sẽ sống ở Đà Lạt cho đến khi làm xong giấy tờ sang Pháp. Tôi sẽ chẳng phiền đến cuộc sống của em nữa, cầu chúc em được mãi hạnh phúc.

Hai tiếng trôi qua, dài đằng đẵng tựa mấy năm ròng rã. Chiếc tàu hụ còi từng hồi inh ỏi. Tôi bước theo dòng người. Tìm thấy một chỗ ngồi, tôi lặng nhìn sân ga, nhìn một lần cuối để rời xa tất cả.

– Em ngồi đây được chứ?

– Vâng!

Tôi không quay lại nhìn. Chợt giật mình, tôi ngước lên :

– Kim!

Em mỉm cười nhìn tôi, khẽ ngồi xuống bên cạnh, tay vòng qua ôm lấy tôi.

– An muốn chạy trốn sao?

– Em… em đang hạnh phúc bên Oanh. An không muốn phá vỡ điều đó.

– Cho em một ngày bên An được không? Rồi em sẽ quay về với Oanh.

Tôi không nói gì, khẽ vòng tay qua choàng lấy đôi vai gầy của em. Đôi mắt em dần khép, em gối đầu lên đôi chân tôi, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ. Tôi xoa mái tóc em đang bồng bềnh trong gió. Lồng ngực tôi thắt lại, chỉ một ngày thôi và em sẽ trở về với tình yêu đích thực của mình, một ngày cho tôi được làm người tình, cho em hạnh phúc, cho em đắm say trong một ngày, cũng là cho tôi, một chút màu hồng còn xót lại.

Chiếc xe lăn bánh. Gió thổi ùa vào. Hàng cây hai bên đường lào xào. Cảnh vật run lên, mở màn như bản đồng dao mùa xuân. Nước mắt tôi bắt đầu rơi, tôi vội vàng lau đi. Điều duy nhất tôi có thể làm là mang cho em một ngày thật hạnh phúc. Em đã cho tôi quá nhiều, chẳng lẽ một điều nhỏ nhoi tôi cũng không thể làm được. Tôi đặt bàn tay em lên đôi má, một cảm giác êm ái bao phủ.

Tôi lấy một tờ báo, che đi ánh nắng chiều hắc vào mắt em, xoa nhẹ cánh tay em cho khỏi lạnh. Tôi không dám ngủ, không dám bỏ phí bất kì một giây nào bên em. Tôi cố trông chừng cho giấc mơ em an lành. Thiên thần của tôi ơi, ngủ ngoan nhé em!

Thời gian êm đềm trôi. Màn đêm dần buông. Tôi cởi cái khoác, ủ ấm cho em. Ngoài trời, sương bắt đầu xuống. Sương mờ tựa cả đoàn tàu đang bay trong những đám mây lơ lửng, bồng bềnh. Tôi vén mái tóc em, cố lưu giữ gương mặt này từng chi tiết dù nhỏ nhất. Tôi lấy hộp chỉ nha khoa, dốc ngược tất cả ra, hứng lấy màn sương lấp lánh. Tôi cất chiếc hộp vào túi áo em. Người yêu bé nhỏ của tôi vẫn thường thích lưu giữ những điều bé nhỏ. Tuy chúng không hữu hình nhưng trong mắt em, chúng là một chân trời mở rộng.

Đà Lạt mở ra trước mắt tôi một thảm hoa bạt ngàn. Tôi chụp lại từng ngóc ngách. Những tấm hình trượt ra từ chiếc máy, tôi lặng nhét vào túi áo của em. Đoàn tàu dần dừng lại :

– Kim à! Dậy đi em!

Em mở mắt, dụi vào người tôi nũng nịu :

– Em muốn An cõng!

Tôi khẽ cười. Vừa đứng dậy, tôi đã khụy ngay xuống vì đôi chân đã tê rần. Tôi cố nắm chặt thành ghế, dậm mạnh mấy bước. Khi ổn hơn, tôi chạy tại chỗ thật nhanh. Máu dần lưu thông trở lại. Tôi khẽ ngồi xuống, cho em leo lên. Tôi cõng em đi trong màn đêm, chiếc va li kéo lệch xệch, bánh xe cạ xuống đường lâu lâu lại kêu lọc cọc. Em xiết chặt cổ tôi, tựa hẳn vào vai tôi.

Đến khách sạn, tôi đặt em lên giường rồi lặng lẽ ngồi ở chiếc bên cạnh.

– Em không đem theo quần áo! Em mượn của An được không?

Tôi gật đầu. Em lôi chiếc va li của tôi vào phòng tắm. Em ở trong đó rất lâu. Tiếng nước lách tách vọng ra. Thấm mệt, đôi mắt tôi cứ díu lại.

– An nè!

Tôi ngước lên nhìn, chợt bần thần. Em như một vì sao sáng ngời vô tình lạc vào cuộc đời tôi. Em khẽ cúi đầu, e thẹn trong chiếc váy cưới. Chiếc váy phồng to, trắng muốt. Liệu em có phải là nàng tiên tuyết trắng? Em làm tôi say ngất trong vẻ đẹp sáng trong.

– Của An nè!

Em đưa cho tôi chiếc váy còn lại. Tôi ngập ngừng cầm lấy. Em tháo từng chiếc nút áo sơ mi của tôi. Em kéo tôi đứng dậy, khoác chiếc váy lên người tôi. Nhịp tim tôi rộn ràng, xao động. Tôi thật sự không hiểu điều gì đang diễn ra. Nhưng… được bên em thế này, thì điều đó có còn gì là quan trọng nữa đâu.

– An đẹp quá!

Tôi ôm chầm lấy em, hai chiếc váy cưới sáng rực dưới ánh đèn. Tôi muốn thét lên gọi em trở về, bất chợt lặng im. Tôi không thể phá vỡ hạnh phúc của em thêm lần nào nữa. Tôi xiết chặt vòng tay. Mái tóc em mềm mại xoa lên đôi má tôi nồng nàn. Em kéo tay tôi đặt lên eo mình, khẽ vòng tay qua cổ tôi. Cơ thể em chuyển động nhẹ nhàng tựa đang hòa vào khúc nhạc du dương nào đó.

– Tôi biết là tôi đã yêu em. Một điều không thể chối cãi. Tôi muốn đam mê từ em phủ vây lây mấy mình. Muốn yêu em. Muốn giữ chặt lấy em trong vòng tay. Muốn em thuộc về tôi một ngày không xa. Muốn em là người yêu của tôi. Tôi muốn nhiều lắm. Muốn tất cả con người em.

Giọng hát em ngân lên. Bài hát tôi dành tặng em. Tôi hòa cùng lời ca của em.

– Hãy nói vâng em nhé! Chỉ cần một tiếng vâng mà thôi. Khi tôi nói tôi yêu em… Tôi yêu em… Hãy nói vâng em nhé! Tôi không muốn tâm hồn mình héo tàn khi từng giây đợi chờ em. Tôi biết em yêu tôi. Tôi biết em cần tôi. Vậy sao em không đến gần tôi, gần hơn nữa… Tình yêu hừng hực trong lòng đang làm tim tôi đang bị thiêu rụi. Vậy sao em không giúp tôi giải thoát nó ra… chỉ bằng một tiếng vâng mà thôi!

– Vâng! – Em khe khẽ khi lời hát vừa kết thúc.

Điệu nhạc ấy miên mang giữa đêm lạnh. Tôi ôm lấy em trên chiếc giường nhỏ. Em ngù vùi trong lòng tôi.

Tôi dậy thật sớm, gọi sữa và thức ăn đến cho em. Tôi ngồi nhìn em, nhìn đôi hàng mi khép chặt, đôi môi chụm lại, đôi má ửng hồng. Em thức giấc, lại nũng nịu, dụi vào người tôi :

– Phải về rồi!

Lòng tôi chợt buồn. Biết làm sao khác được. Tôi chỉ có một ngày bên em.

Tôi đón taxi ra sân ga. Tới cây cầu mờ sương ngày nào, em bỗng đòi dừng lại. Em kéo tay tôi ra giữa cầu, đặt lên môi tôi nụ hôn ấm nồng. Em khẽ cười.

Ngồi trên xe lửa, em vẫn gối đầu lên chân tôi. Lòng tôi chỉ ước sao con đường này kéo dài bất tận, đoàn tàu kia đừng bao giờ dừng lại.

Thời gian cứ trôi, lặng lẽ nhưng đáng sợ. Rồi đoàn tàu cũng dừng lại. Tôi đưa em về tận nhà. Em khẽ hôn lên má tôi tạm biệt. Tôi cúi mặt.

Tôi về nhà, ngồi nhìn bàn tay mình, tôi cố tưởng tượng ra hơi ấm của em. Dù cố cách mấy, tôi cũng không làm được. Tôi phóng xe sang nhà Oanh.

– Có chuyện gì vậy? – Oanh nhìn tôi.

– An muốn nói với Oanh một chuyện.

– An nói đi!

– Hãy chăm sóc và yêu Kim thật nhiều được không? Kim xứng đáng với điều đó!

– Tất nhiên rồi! Kim xứng đáng với một tình yêu. Oanh rất yêu Kim. Không hiểu tại sao nữa, có lẽ vì Kim quá ngây thơ và quá ngốc chăng. Có điều… Kim không yêu Oanh. Biết làm sao được đây!

Oanh đưa cho tôi một chiếc đĩa cd :

– Cầm lấy! Hà Vy định lấy cái này uy hiếp An… có điều… chính bản thân cô ta cũng không thể ngăn mình xao động trước một thiên thần như Kim.

Tôi lặng người. Tôi chạy về nhà, bật vội chiếc đĩa.

Kim ngồi đối diện với Hà Vy, đôi môi mím chặt :

– Vy có thể tha thứ cho An không?

– Cô bé à, không thể đâu!

– An có một sức hút rất lớn! Kim tin là Vy cũng có tình cảm với An mà! Sao Vy phải làm vậy chứ?

– Cứ coi như là đúng đi! Thì tôi vẫn rất hận cô ta.

– Cho An một cơ hội được không?

– Không thể! – Vy nhìn thẳng vào mắt Kim. – Cô ta làm cô bé đau đến thế, vậy mà cô bé không thấy hận sao?

Kim khẽ cười :

– Hận là mặt khác của yêu đấy! Nên… sao không thay chúng đi bởi tình yêu?

– Được rồi! – Hà Vy đứng dậy, bước đến bên cạnh Kim. – Nếu cô bé muốn thế… ngủ với tôi đi!

Kim mím chặt môi, không chống cự. Hà Vy cởi chiếc nút thứ nhất của em, rồi chiếc thứ hai, cô bỗng dừng lại :

– Tôi thấy khó chịu lắm! Cô đi đi!

– Tại sao?

– Tôi có đặt máy quay đấy! Cô đi đi! Cô muốn phẩm giá của mình lại bị bôi nhọa lần nữa sao?

– Kim biết là có máy quay. Vy là người chỉ biết thù hận nên đó là điều dễ đoán mà. Nhưng nếu điều đó khiến tất cả đi vào đúng con đường của nó. Kim sẽ chấp nhận.

– Cô bé à! Cô… cô…

Kim đặt tay lên môi Hà Vy, chặng lời nói lại :

– Dừng lại, sẽ cảm nhận được gió đang thổi đó!

Kim quay bước đi.

– Tôi đã biết vì sao An yêu cô bé đến vậy!

– Không đâu! Vy không biết được đâu! Không ai biết cả! Đó mới là tình yêu.

– Nếu cô bé muốn tôi buông tha An! Hãy làm An thật đau vì nghĩ cô đã không còn yêu cô ta nữa.

Kim lặng đi hồi lâu :

– Kim sẽ làm! Đây sẽ là liều thuốc đắng mà bấy lâu nay chưa bao giờ Kim dám cho An uống. Sau đó mọi chuyện sẽ kết thúc chứ?

– Ừ… Mọi chuyện sẽ kết thúc!

Hà Vy bần thần, cầm chiếc bóp hình người mình yêu lên, cô bật khóc.

Tôi lao như bay sang nhà Kim. Vừa nhìn thấy em, tôi đã ôm chầm lấy em thật chặt.

– Em ngốc lắm!

Em khẽ vòng tay ôm lấy tôi, tựa đầu vào vai tôi, mang hơi thở của em đặt vào trái tim tôi.

– An có thể yêu em mỗi ngày đều như hôm nay được không?

Tôi khẽ gật đầu.

THE END