Người Yêu, Người Tình Và “Bạn”

Vy khẽ gật đầu. Hôm nay, em trông rất khác so với lần đầu tôi gặp em. Em mặc một chiếc váy đỏ dài tới tận gót chân. Chất nhung làm làn da em trông rất mịn, trắng ngần. Chiếc cổ áo sẻ sâu gần tới bụng khiến tôi có chút gì đó xôn xao. Cái vòng kim loại tròn giữ hai bên áo ngay ngực quá lỏng lẻo như có thể tuột ra bất kì lúc nào. Mái tóc được bới lên đầy quyến rũ. Em mang đôi giày cao gót cột dây màu đỏ. Là con gái, tôi hiểu thế nào là tác dụng tôn dáng của thứ phụ trang này. Eo sẽ được kéo phẳng, nâng những vòng cần nâng bằng cái việc nâng gót và hạ mũi chân ấy. Có điều, mang đôi giày cao như thế không dễ chịu chút nào. Mặt khác, Vy lại rất bình thản, không hề có vẻ mỏi hay đau.

– Em không thấy thế này là hơi trang trọng quá sao? – Tôi lấy làm lạ.

– Em đâu có nghĩ là mình sẽ đi xem phim.

– Thế còn cặp vé em mua?

– Mua vé đâu đồng nghĩa với việc sẽ vào rạp.

– Vậy em muốn đi đâu?

– Thì… anh đã nói là sẽ đi ăn mà!

– Em xưng hô lạ vậy?

– Ờ thì… An… – Vy khẽ cười.

Chúng tôi ngồi trong một nhà hàng khá lãng mạn. Ánh nến ửng lên từ những chiếc bàn trải khăn trắng muốt. Không gian nhỏ và ấm cúng.

– An không thật sự hiểu lắm về em. – Tôi vẫn không rời mắt khỏi ánh nến.

Hà Vy bắt chéo dao nĩa trên đĩa của mình, nhắp một ngụm nước nhỏ :

– An đã biết em là ai rồi. Một cánh cửa đóng lại thì một cánh cửa mới sẽ mở ra. Em muốn cánh cửa đó sẽ là An.

– Em đâu có biết nhiều về An.

Vy lấy ly rượu của mình, cụng nhẹ vào chiếc ly của tôi đang đặt trên bàn :

– Biết nhiều đâu có nghĩa là sẽ yêu.

Vy uống cạn nửa ly rượu, khẽ cười :

– Xong ly này em sẽ say đấy!

– Không ai say được với loại rượu này đâu.

– Đó là đối với người tỉnh. Còn em thì đang say rồi.

Tôi nhìn bâng quơ mấy bông hồng đặt ở góc phòng :

– Em không sợ chuyện này đến quá nhanh… rồi cũng sẽ đi rất nhanh sao?

Hà Vy khẽ nắm lấy tay tôi. Người em ấm dần lên, gương mặt ửng đỏ, có lẽ… vì rượu.

– Không ai phân biệt được đam mê và tình yêu cho đến khi thật sự mất đi. Nếu cứ phân vân thì sau đó chỉ còn tiếc nuối. Chỉ cần một đêm thôi… An sẽ hiểu em chính là người An cần.

– Thế này không được.

Tôi kéo tay ra, đứng sững dậy. Tôi bước ra cửa, để mặc cho Vy ngồi thẫn thờ ở lại. Không phải tôi không muốn có em. Tôi lăng nhăng vì ngọn lửa đam mê lúc nào cũng cháy trong lòng. Thật sự, tôi không thèm khát gì hương ân ái. Theo cách nào đó, tôi có tình cảm với con người họ, chứ không phải chỉ là thể xác họ. Tôi là kẻ rong chơi, không phải kẻ đi tìm khoái lạc.

Tôi ngồi trong xe đợi Hà Vy. Em bước ra, đôi mắt rưng rưng. Em đẩy rất mạnh tôi về ghế bên kia rồi lao xe đi. Quá bất ngờ, tôi chẳng thể trở tay kịp. Lần đầu tiên, tôi hoàn toàn bị động trước một người con gái. Chiếc xe phóng vun vút trên đường. Em dừng lại rất gấp trước một khách sạn.

– Em thật sự muốn thế sao?

Hà Vy không nói gì, chỉ thấy một nỗi buồn miên mang vươn trên đôi mắt em.

– Về nhà An đi! Trong đó lạnh lắm.

Em nhường tay lái cho tôi. Chiếc xe đi thật chậm, rất chậm. Tôi không hiểu cảm giác của mình lúc này, một chút xao động, một chút hạnh phúc và một chút nhói đau.

Em nhìn cánh cửa nhà tôi rất lâu trước khi bước vào, đôi chân ngập ngừng. Khi đã vào nhà tôi, em như được thổi một ngọn lửa rất lớn vào lòng. Em đẩy mạnh tôi xuống nền đất, luồn tay vào trong lớp áo sơ mi của tôi.

– Sao em vội vã vậy?

Tôi đứng dậy, nắm tay kéo em vào phòng. Một sự ngạc nhiên bao bọc lấy tôi khi em giành thế chủ động. Mất một khoảng thời gian, những ngón tay em dần luồn vào giữa hai chân tôi. Tôi nắm chặt lấy ra trải giường. Cảm giác đau chạy dọc sống lưng. Tôi nhắm nghiền mắt. Một ít máu vươn ra. Em sững lại :

– An… An vẫn còn sao?

– Không phải lúc nào mình cho đi thì người khác cũng nhận. Đôi khi người ta cũng sợ phải nhận.

Tôi nghẹn lại trong cơn đau. Em nhẹ nhàng hơn, âu yếm hơn. Những cảm giác khó chịu dần lắng xuống, thay vào đó là một chút lửng lơ, bay bổng. Cơ thể tôi run lên từng đợt. Thật kì lạ, đây lại là… lần đầu tiên.

Tôi thiếp đi với cảm giác êm ái phủ trùm cơ thể.

Buổi sớm đến, miên mang kì lạ. Tôi lặng nhìn phía giường bên kia, Hà Vy đã rời đi từ lâu. Tôi cứ mãi nhìn chiếc gối trống không người nằm. Rất nhiều lần, tôi bước đi trước khi họ tỉnh giấc. Đây là lần đầu tiên, điều ngược lại xảy ra. Trống trãi, lạnh lẽo, cô đơn… tôi không hiểu rõ những cung bậc đó vì sao lại đến. Tôi vuốt nhẹ lên phần giường còn lại. Nắng khẽ rọi lên tay tôi. Lần đầu tiên, tôi thấy nắng thật lạnh. Chủ nhật mà tôi chẳng còn muốn làm gì.

Tôi quấn vội chiếc khăn, bước ra cửa lấy tờ báo đầu ngày. Chợt tôi bần thần, một cảm giác sợ hãi phủ trùm. Kim đang ngồi co ro trước cửa nhà tôi, mặt tím tái đi vì lạnh. Không dám nghĩ gì nhiều, tôi chỉ dám lặng lẽ cõng em vào nhà, ủ ấm cho em.

Trong lúc Kim ngủ, tôi dọn vội chiếc giường đã bị bới tung từ đêm qua.

Tôi nhìn em đang vùi mình trong lớp chăn dày. Tôi ngồi cạnh em trên chiếc ghế sô pha. Cầm chiếc ghi ta, tôi lên dây đàn và bắt đầu hát.

“Tôi biết là tôi đã yêu em. Một điều không thể chối cãi. Tôi muốn đam mê từ em phủ vây lây mấy mình. Muốn yêu em. Muốn giữ chặt lấy em trong vòng tay. Muốn em thuộc về tôi một ngày không xa. Muốn em là người yêu của tôi. Tôi muốn nhiều lắm. Muốn tất cả con người em. Hãy nói vâng em nhé! Chỉ cần một tiếng vâng mà thôi. Khi tôi nói tôi yêu em… Tôi yêu em… Hãy nói vâng em nhé! Tôi không muốn tâm hồn mình héo tàn khi từng giây đợi chờ em. Tôi biết em yêu tôi. Tôi biết em cần tôi. Vậy sao em không đến gần tôi, gần hơn nữa… Tình yêu hừng hực trong lòng đang làm tim tôi đang bị thiêu rụi. Vậy sao em không giúp tôi giải thoát nó ra… chỉ bằng một tiếng vâng mà thôi!”

– Bài hát này có ý nghĩa rất lớn đối với em!

– Em dậy rồi à? – Tôi nhìn Kim, xoa nhẹ đôi má em.

– Em nhớ đêm đó lắm! Căn phòng này ngập trong nến. Mọi thứ đều rất lung linh. Rồi An hát bài hát này. Khi đã quen nhau, thì không ai còn lãng mạn nữa. Nhưng An thì khác. An vẫn dành cho em bài hát này. Bài hát này, cả lần đầu tiên đó đều rất quan trọng với em! Em nhớ lắm!

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên đôi má của Kim.

– Em sao vậy? – Tôi lấy khăn tay lau gương mặt em, chạm lên đôi mắt em ửng đỏ.

– Em… em hạnh phúc quá thôi!

– Hạnh phúc mà cũng khóc! Ngốc quá!

Tôi ôm Kim trong lòng. Tim em đập từng nhịp rất chặt. Tôi có thể cảm nhận em vẫn khóc. Những giọt nước mắt rơi lã chã trên lưng áo tôi.

– An buồn vì em không dám nhận điều quý giá mà An trao cho em phải không? – Em khẽ khàng.

Tôi giật thót người, nhìn thẳng vào mắt Kim :

– Sao em hỏi vậy?

– Sau đêm đầu tiên ấy, khi em từ chối lấy đi phần quan trọng nhất của An, em thấy An luôn buồn về điều đó.

– Không có gì đâu! Chỉ là nó cứ canh cánh trong lòng An. Có cảm giác em không cần An.

– An nhìn đi! – Kim ngước nhìn quanh căn nhà tôi. – Đây là nhà của An, của riêng An! An và em đã như vợ chồng, nhưng chỉ là “như”… Dù không ai công nhận mình, em vẫn muốn có một đám cưới. Dẫu trong buổi lễ chỉ có hai đứa mình, dẫu phải tổ chức trong bí mật, thì em vẫn muốn có… Em muốn cho An tất cả những gì thuộc về mình. Nhưng em chỉ nhận khi đổi lại, em có thể cho An những điều lớn lao hơn, một cuộc sống hạnh phúc mà có thể nghĩ tới tương lai, thay vì chỉ dám quẩn quanh ở hiện tại.

Tôi kinh hoàng, nước mắt bắt đầu rơi. Điều mà tôi luôn đắn đo trăn trở. Hóa ra là thế này đây.

– Sao… sao hôm nay em lại nói với An điều này?

Em đặt bàn tay lên lồng ngực tôi đang thổn thức :

– Em định nói ra vào ngày em nhận của An. Có lẽ thế là quá muộn… Nên… Em chỉ muốn An hiểu em và cũng đừng cắn rứt. Chỉ cần An yêu em, trao cho em thật lòng là đủ khiến em hạnh phúc. Em không cần cái chữ “đầu tiên”.

Em khẽ hôn lên má tôi rồi bước về, mặc cho tôi bần thần ngồi đó, không dám nói gì, cũng không dám nghĩ gì. Tôi gục xuống nền đất, đầu óc rối bời.

“An dậy chưa?”

Tôi nhìn dòng tin nhắn của Hà Vy. Tôi quăng chiếc điện thoại sang góc nhà, vỡ tung. Khi những giọt nước mắt bắt đầu lắng xuống, tôi khoác áo đi làm. Tôi ghé qua nhà Kim, em không về nhà.

Ngồi vào chiếc bàn làm việc của mình, tôi bắt đầu uống rượu.

– Em có cái này muốn đưa cho An. – Vy bước đến bên tôi.

– ĐI RA NGOÀI!

Tôi thét lên khiến Vy giật mình. Em bước ra, một điều gì đó rất đáng sợ thoáng trên gương mặt.

Hôm nay, tôi uống nhiều rượu, rất nhiều. Lần đầu tiên tôi say ngay trong phòng làm việc. Mùi rượu làm không gian nhỏ hẹp này trở nên ngột ngạt. Tôi mở tung cửa sổ, gió thổi vào lạnh buốt. Giờ tôi phải tìm em ở đâu, tôi không rõ em đã biết gì, chỉ cảm nhận được em đang rất tổn thương. Vì tôi, vì con người không ra gì này mà em phải đau đớn đến vậy. Tôi là kẻ tội đồ.

Hà Vy nép ở cửa phòng :

– An sao vậy?

Em đặt một tách trà nóng lên bàn làm việc của tôi :

– Trà đậm lắm! Sẽ đắng đó… nhưng giải được rượu.

– Tôi đang muốn say.

– An đừng như thế mà!

Hà Vy nắm chặt lấy tay tôi. Một cái hấc mạnh khiến tách trà đổ ập vào người em. Em ngã ra nên đất, chân đập mạnh vào ghế, tóe máu . Mặt em nhăn lại, tái đi. Tôi hoảng hốt :

– Em… em có sao không?

– Đau…

Tôi cõng vội em vào nhà vệ sinh, rửa vết bỏng rồi đưa em vào bệnh viện. Tôi lao như bay. Một sự sợ hãi lấn áp tâm hồn tôi, xóa tan đi mọi suy nghĩ, xóa đi cả hơi rượu nồng.

– Em đau lắm!

Gương mặt em tím tái hơn.

– Em đừng sợ! Có An ở đây rồi!

Tôi ngồi ngoài chờ đợi. Tim tôi thắt lại từng đợt. Mấy ngón tay đan kín vào nhau, không dám nhúc nhích. Thời gian trôi đi thật chậm.

Khi mọi chuyện đã qua, tôi vào thăm Vy.

– Em sẽ có sẹo đó! An sẽ không thích em nữa!

Tôi xoa lên tráng em :

– Em đừng lo! Đợi đến lúc em lành, An sẽ dắt em đi trị sẹo. Không sao đâu!

Cả ngày hôm ấy, tôi quẩn quanh trong bệnh viện, chăm sóc cho Vy. Tôi không muốn em buồn hay sợ hãi.

Tôi vuốt nhẹ lên mái tóc Hà Vy. Em ngủ say, hàng mi dài khép chặt. Sao tôi có thể là nguyên nhân của những vết thương này? Tôi không bao giờ muốn làm cho ai tổn thương vì mình, dù thế nào đi chăng nữa. Nhưng có lẽ… tôi đã đi ngược lại điều đó quá nhiều.

– Rồi vết thương sẽ lành! Đừng sợ!

Tôi khẽ hôn lên mắt Vy. Em vẫn ngủ, quyến rũ tựa một nữ thần đang say giấc ở hạ thế.

– Em thật sự rất yêu An! An đừng đi! – Vy nói trong cơn mê.

Tôi nắm chặt lấy tay em, xua tan đi bao sợ hãi. Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm. Tôi giật mình nhìn ra phía cửa. Kim đứng nhìn tôi. Em không cửa động, đôi mắt tròn xoe cũng không buồn chớp. Em chìa bàn tay về phía tôi. Tôi bần thần, không hiểu.

– Kim! Sao… sao em lại ở đây?

– Em cần bàn tay An!

Đôi tay Kim vẫn run run, hướng về tôi. Trong cơn mê, Hà Vy vẫn xiết chặt lấy tay tôi. Tôi thật sự phân vân. Tôi không thể bỏ mặc Vy trong lúc này.

– EM CẦN BÀN TAY AN!

Kim thét lên, dòng nước mắt cũng trào ra. Người em run lên, mặt xanh tím đi, đôi tay vẫn giơ ngang tầm mắt. Hà Vy choàng tỉnh :

– Chuyện gì vậy An? Cô gái đó là ai? Em sợ!

Tôi không thể làm gì, thậm chí không thể nghĩ được gì. Vy ôm chầm lấy tôi, người em lạnh toát :

– Chuyện gì vậy?

Tay Kim nắm chặt, móng đâm vào lòng bàn tay, rướm máu. Một lần nữa, em thét lớn :

– TRẢ BÀN TAY AN LẠI CHO EM! TRẢ CHO EM.

Kiệt sức, Kim ngất đi. Tôi định lao đến đỡ lấy em nhưng Vy vẫn xiết chặt lấy tôi :

– Chuyện gì vậy? – Em nói trong nước mắt.

Oanh chạy vào phòng vừa kịp đỡ lấy Kim. Chính là Oanh, mà không phải tôi.

– Khốn nạn!

Oanh hướng đôi mắt sắc lẻm về phía tôi trước khi cõng Kim đi. Chưa bao giờ Oanh nhìn tôi đầy căm phẫn. Ánh mắt ấy như muốn xé toạt tôi ra làm trăm mảnh. Tôi giằng tay Hà Vy ra, giữ Oanh lại.

– Đưa đây! An sẽ cõng!

– Tôi sẽ mang cô ấy đi! Ở đây, tanh hôi lắm!

– Oanh nói gì? – Tôi thật sự tức giận.

– Tao nói mày làm cho không khí ở đây tanh hôi lắm! Mày hiểu chưa? – Oanh trừng mắt nhìn tôi.

Tôi vẫn giữ lấy tay oanh, không cho cô bước thêm bước nào nữa. Kim dần mở mắt, giọng thều thào :

– Kim muốn đi!

Cơ thể tôi tựa đang bị rút cạn tất cả sinh lực bởi câu nói ấy. Tôi không còn đủ sức giữa lấy Oanh. Cô hấc mạnh tôi sang bên, bước đi.

Tôi vẫn đứng ở hành lang bệnh viện, cơ thể bất động. Tôi đã làm người tôi yêu tổn thương quá nhiều và giờ… em không cần tôi nữa. Tôi là con ngựa hoang, sau một chuyến ngao du, cố tìm lại đồng cỏ non xanh mềm mà nó vẫn thường trú chân. Nhưng khi cố quay về, nó chẳng còn biết đường đi nữa. Nó lạc lối, bơ vơ, trơ trọi. Con ngựa đồng hành với nó trên mọi chẳng đường đã cướp mất đồng cỏ nhỏ bé của nó rồi, cướp mất tất cả cuộc đời nó rồi. Nó chẳng còn nơi dừng lại nữa. Nó sẽ cứ chạy, chạy mãi. Rồi một ngày, kiệt sức, nó sẽ chết đi trên một vùng đất xa lạ, không ngọn cây bụi cỏ nào thân quen, chết trong đơn độc, trong lạnh lẽo.