Người Yêu, Người Tình Và “Bạn”

Sau một cuộc mây mưa, tôi bước đến chiếc bàn ở góc phòng. Nhấm nháp ly rượu nóng, tôi thở vài hơi thật mạnh, trút ngọn lửa đang hừng hực tỏa trong lòng suốt cả tiếng vừa qua. Da tôi vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Trên nền nhà, quần áo vươn vãi khắp nơi. Luôn là như vậy… đam mê cuồng nhiệt!

ban_toi

– An không ngủ lại sao?

Tôi lắc đầu.

– Lại sợ cô vợ bé bỏng ghen à?

– Chỉ là người yêu thôi!

Tôi với lấy chiếc khăn, quấn vội vào người. Phương cũng bật dậy, lấy cho tôi một chiếc áo sơ mi đã được ủi phẳng. Nàng ôm lấy tôi từ phía sau, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể tôi :

– Em cứ tưởng An sẽ ở lại. – Nàng miết nhẹ đôi bàn tay trên đùi tôi – Thế này thì thật là tiếc! Em vẫn còn muốn…

Tôi quay người, đặt làn môi lên chiếc cổ thon nhỏ của nàng, châm lửa cho chiếc đèn tình ái tiếp tục bùng cháy. Trời dần tối, đêm nay, tôi lại ngủ cùng nàng.

Phương và tôi quen nhau chỉ được hơn một tháng nhưng nàng hiểu tôi hơn bất kì ai. Nàng luôn biết tôi muốn gì và cần gì. Và tất nhiên, nàng cũng biết bản thân mình trong lòng tôi chỉ dừng lại ở chữ “muốn”. Nàng là ngọn lửa bốc cháy mà tôi luôn muốn nắm giữ nhưng lại không muốn nuôi dưỡng ánh sáng ấy bằng tâm hồn mình.

Người tôi cần là Kim. Người tôi yêu là Kim. Cả bầu trời của tôi cũng là Kim. Trái ngang thay, tôi lại không thể chỉ có mình em trong đời. Tôi như con ngựa hoang không bao giờ muốn dừng lại, tôi muốn bay đến những chân trời mới. Em luôn là đồng cỏ xanh mượt mà tôi muốn trú chân, là bến bở cho tôi dừng lại sau một chuyến hành trình. Vì nếu ngao du mà không có nơi quay về thì chẳng khác nào kẻ lang thang.

Đang say giấc nồng cùng hơi ấm của Phương, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông tôi cài đặt riêng cho số của Kim.

– An… An dối em… Sao An lại có thể làm thế?… Tại sao?… – Giọng An nấc nghẹn ngào.

– Em nói gì vậy?

Tôi bật dậy, lấy ngay chiếc chăn che thân người. Chẳng lẽ Kim đã biết tất cả? Không thể được.

– Em đang ở đâu vậy? Em nói cái gì vậy hả?

– Tút tút tút…

Đáp lại sự bối rối tột cùng của tôi chỉ là tiếng dập máy. Tôi chạy đến tủ, vội vàng mặc quần áo. Đồng hồ điểm hai giờ sáng. Sao một ngày lại có thể bắt đầu như thế này chứ? Trong lúc tôi đang mang giày, Phương nép vào cạnh cửa, nắm chặt lấy tay tôi.

– Cho em một lần thấy mình quan trọng hơn được không?

– Tôi không thể! – Tôi cố rút tay ra.

– Trong mắt An, em là cái gì chứ?

Tôi tức tối quay đi. Phương ngồi thụp xuống, nước mắt bắt đầu rơi.

– Người tình… Sao em lại có thể chấp nhận vị trí của một người tình…

Tôi chẳng màn bởi thế giới thật sự của tôi sắp sụp đổ. Tôi phải cứu lấy nó, thay vì cuộc vui thoáng qua này.

Tôi mở toang cửa nhà Kim, thở nặng nhọc.

– Em… Em sao vậy?…

Kim thu mình trên chiếc ghê sô pha, mặt nhòe nhoẹt vì nước mắt. Vừa thoáng thấy tôi, em đã chạy ùa đến, đánh tới tấp vào người tôi, hai dòng lệ vẫn lăng dài.

– An trả Mi Mi cho em! Anh trả cho em!

Tôi tròn mắt sững sờ.

– Mi Mi của em đâu? Sao An tráo Mi Mi bằng con mèo này? Anh trả lời em đi!

Mất một khoảng thời gian, tôi mới nhận ra em đang trách tôi chuyện gì. Mi Mi là con mèo cưng của em. Trong một lần bất cẩn, tôi đã để nó xổng ra ngoài. Thế là giờ chuyện tráo mèo đã bại lộ. Tôi khẽ vòng tay ôm lấy Kim, mặc cho em vẫn đánh tôi giận dỗi.

– An xin lỗi mà! An sợ nói Mi Mi bị lạc mất em sẽ buồn. Em đừng khóc nữa!

Hình như đã thấm mệt, có lẽ cũng đã khóc nức nở khá lâu, em tựa luôn vào người tôi :

– Ghét An lắm! Ghét lắm!

Giọng em chỉ còn thỏ thẻ như người đang mơ ngủ. Tôi bế em vào phòng. Nhìn thiên thần của tôi xem, em ngủ thật đáng yêu và thuần khiết. Tôi nhẹ hôn lên tráng em rồi ngồi lặng lẽ ngồi trông chừng giấc mơ của em được an lành. Tôi nhẹ nhàng kéo chiếc rèm cửa, không thể để những tia nắng kia đánh thức một công chúa bé nhỏ. Chiếc điện thoại của tôi run từng hồi trong túi, số của Phương hiện lên trên màn hình. Tôi lấy tay tắt nguồn. Tôi cần trông chừng cho giấc mơ của người tôi yêu.

– An nè!

Tôi giật mình, ngước lên nhìn Kim. Mắt em vẫn nhắm nghiền.

– An là của riêng em đó!

Em nắm chặt bàn tay tôi. Những lời nói trong cơn mê của em rất thật, chân thật đến từng lời. Biết phải làm sao khi tôi là con ngựa hoang và sẽ mãi là như thế. Sợ lắm một ngày nào đó vô tình tôi làm em tổn thương. Chắc trọn cuộc đời tôi sẽ không thể tha thứ cho mình nếu ngày ấy xảy ra. Nhưng tôi vẫn là tôi, vẫn không thể bắt mình dừng lại, để kề bên em, chỉ riêng em đến trọn cuộc đời.

– Đừng sợ em à!

Tôi khẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên tráng em. Cứ mong từng giây phút này là mãi mãi, cứ mong thân xác tôi làm theo những gì trái tim tôi mách bảo.

Ba năm quen nhau không phải là thời gian quá dài cũng không quá ngắn. Em đã vực tôi dậy khỏi những lần vấp ngã. Em đã nuôi sống tâm hồn tôi bằng sự thuần khiết của mình. Em cho tôi thấy rằng tôi đáng được sống tốt hơn những cuộc vui không lối về, và… tôi cũng cần phải sống tốt hơn. Những gì tôi có ngày hôm nay đều đến từ em.

Em đã cho tôi tất cả những gì đầu tiên của mình.

Tôi vẫn nhớ lần đầu chúng tôi đi chơi chung. Để em không phải ngại ngùng, tôi rũ rất nhiều bạn bè. Cuối ngày hôm ấy, cả bọn kéo chúng tôi chơi partin. Em nào có biết đi. Em té nhiều đến tội. Mắt em đỏ hoe như muốn bật khóc. Tôi đã đưa bàn tay mình cho em nắm lấy, đỡ em dậy. Tôi xiết chặt đôi tay em, dìu em bước từng bước một. Lần đầu tiên, con tim tôi thật sự xao động. Có lẽ ngay từ giây phút ấy, tôi đã yêu em.

Tôi nhớ vòng tay em ấm nồng trong đêm giáng sinh đầu tiên bên nhau. Em ngốc đến mức chỉ lẳng lặng nép vào ngực tôi, dù bị bịt luôn cả mũi vẫn không dám nói gì. Em sợ phải bước về một mình. Bởi đêm ấy, tôi không thể đón giáng sinh cùng em.

Tôi nhớ nụ hôn đầu trao nhau tha thiết. Em vẫn chọc tôi là đến tết con gấu tôi mới dám hôn em. Thế mà… có tết con gấu thật. Bàn tay tôi luồn qua làn tóc em, khẽ đặt lên cổ. Em đã rất ngại ngùng để rồi sau đó hòa vào tôi bất tận. Cuối cùng, em khe khẽ bên tai tôi “Lần nữa nha An?”. Tôi chỉ mìm cười, lại hôn em, lại cho em hơi ấm này. Tôi và em đã có nụ hôn đầu douple như thế đấy!

Và… lần đầu tiên ấy. Sau những lần từ chối tôi, rồi một ngày em cũng đã trao tôi thứ quý giá nhất của đời mình. Em thậm chí không dám nhìn vào mắt tôi, đôi tay nắm chặt lấy nhau. Có lẽ em sợ đau, hay cũng có lẽ em ngại ngùng. Em nằm thẳng tưng như thế, phó mặc cho tôi tất cả. Nhưng chỉ cần một nụ hôn, nhịp tim em đã rộn ràng trở lại. Em hòa vào tôi, em thuộc về tôi. Trong mắt em, tôi là tình yêu đầu, cũng là tình yêu cuối mà em tôn thờ.

Chuyện tình ngọt ngào ấy cứ êm đềm trôi, ngày từng ngày, tháng từng tháng, năm từng năm. Tôi yêu em, yêu rất nhiều nhưng chắc không sánh kịp với tình yêu mà em dành cho tôi. Sau những phút giây bên em, tôi vẫn bị cuốn vào những cơn gió khác, mới lạ hơn, nóng bỏng hơn. Có một điều, không ai trong số họ đem đến cho tôi tình cảm chân thành như em đã và đang hiến dâng. Tôi biết, chỉ là… tôi chưa bao giờ thay đổi được bản chất của mình. Nếu bắt tôi chọn lựa giữa em và tất cả những người trong số họ, tôi sẽ chỉ chọn em, ngay lập tức, không cần đắng đo hay trăn trở. Vì em đã chiếm trọn trái tim tôi từ lâu, chỉ là… thân xác tôi đã không hề vâng lời. Tôi cắn rứt vì dối em, tôi đau đớn vì không chân thật nhưng… tôi vẫn cứ là tôi…

Tôi mở một bài nhạc không lời thật nhỏ, đủ để em ngủ say hơn rồi lẳng lặng chuẩn bị bữa sáng cho em. Tôi là đầu bếp rất tệ, theo chừng mực nào đó thì cũng là người tệ nhất từ trước đến giờ. Không hiểu vì sao, trong mắt em, món ăn của tôi luôn tuyệt vời? Không hiểu sao, em hạnh phúc đến thế với những bữa ăn này?

Tôi khoác áo đi làm, không quên để lại một mảnh giấy nhỏ “Ngoan nha em yêu”.

Vừa chạy xe, tôi sực nhớ đến việc bật điện thoại. Một cuộc gọi nhỡ của Oanh, đồng nghiệp cùng công ty với tôi, chắc lại liên quan đến dự án đang dang dở. Mười bảy cuộc còn lại là của Phương. Tôi thở dài. Tôi thật sự mệt mỏi với cái kiểu ghen phi lý của Phương. Chúng tôi đã khẳng định chỉ là người tình của nhau, mà… người tình thì làm gì có cái quyền ghen, chỉ là đến rồi đi, cho nhau đam mê, cho nhau ân ái.

– Sao giờ An mới gọi cho em? – Giọng phương nghẹn lại như vừa khóc rất nhiều.

– Tôi bận!

– An bận nuông chiều cô vợ nhỏ của An chứ gì!

– Thì sao?

– An có thấy bất công với em quá không?

– Sao lại bất công?

– An… An…

– Tôi đã nói ngay từ đầu rằng chúng ta chỉ là người tình. Sao dạo này em lại hành xử như thế? Em bắt đầu làm tôi mệt mỏi rồi đấy!

– An… An khốn nạn lắm! An cút đi!

– Đó là em nói đấy! Đừng trách tôi!

Tôi tắt máy, nhắn với tất cả số điện thoại trong danh bạ rằng tôi đổi sim, trừ Phương. Nàng không biết nhà Kim, bởi tôi không cho phép bất kì người tình nào đụng đến người yêu bé nhỏ của tôi. Nàng cũng không hề biết nhà tôi và càng không biết công ty tôi đang làm việc. Chỉ là vô tình gặp nhau trên phố. Quá dễ dàng cho một lời chia tay.

– Sao chị có vẻ tức giận vậy? – Oanh đặt một cốc cà phê lên bàn làm việc của tôi.

– Xưng hô cái kiểu gì đấy?

– Đùa ấy mà! An bực chuyện gì à?

– Thì… vẫn là cửa giữa… mệt mỏi với cơn ghen của các nàng…

– Ai bảo An đa tình quá làm gì?

Oanh chống tay lên bàn làm việc của tôi, nhấm nháp li cà phê của mình. Oanh không biết nhiều về tôi nhưng lại hiểu rất rõ cái tật lăng nhăng này. Cô cũng là người duy nhất tôi tâm sự cùng sau một cuộc chinh chiến. Trong mắt nhiều người, Oanh là người phụ nữ quyến rũ đến kì lạ. Cô có nhan sắc và cả sự sắc sảo. Cô là người được săn đón nhiều nhất trong công ty. Duy nhất một điều, không ai trong số họ giành được dù chỉ một phần rất nhỏ trong trái tim cô. Sau khi người Oanh yêu hơn cả mạng sống của mình tử nạn trong một tai nạn giao thông, hồn cô đã đóng kín và nó chưa bao giờ được mở ra.

– Hồ sơ dự án để sẵn trên bàn rồi đó! An kiểm tra lại lần cuối đi rồi còn làm việc với đối tác.

Tôi nhìn Oanh hồi lâu, buột miệng :

– Sao Oanh không làm người tình của An nhở?

Oanh ghé sát mặt vào tôi. Lát sau, cô bật cười khanh khách :

– Mơ đi!

Thật lạ! Tôi và Oanh là “bạn”, là bạn theo cái cách buồn cười nhất mà tôi từng chứng kiến. Chúng tôi từng… ôm nhau… hôn nhau… ngủ lại qua đêm ở nhà nhau… tất nhiên không thể thiếu chuyện đó. Sau tất cả những điều đó, cả hai vẫn cứ là “bạn”, không hơn, không kém. Nếu nói không hề có cảm xúc đối với nhau thì hoàn toàn sai. Nhưng tôi và Oanh như hai đối cực không bao giờ có thể đi chung đường. Và vì thế mà… chúng tôi là “bạn”.

Yêu “Yêu An nhiều lắm đó!”

Tôi mìm cười khi đọc được dòng tin nhắn đến từ Kim. Chắc em vừa ngủ dậy. Tôi thật sự muốn nhìn thấy lúc em dụi mắt, nũng nịu ko chịu thức.

– Hạnh phúc thật đấy! – Oanh lén ghé mắt đọc, tủm tỉm cười.

– Ê! Cái này là phạm pháp nhá! Có biết bí mật thư tín là gì không?

– Bí với chả mật… Có đi ăn trưa không đấy? Hay là ngồi đó luôn với cái bí mật vớ vẩn đó?

Tôi thoáng giật mình, đã đến giờ nghỉ trưa rồi sao? Thời gian trôi nhanh thật.

Quán giữa trưa chỉ toàn dân văn phòng. Ai nấy tươm tất trong những bộ đồ com lê nghiêm nghị và… ngột ngạt. Tôi ngồi tại một chiếc bàn thấp kiểu nhật, mơ màng nhìn xuống con phố xe chạy dọc ngang.

– Đồ ăn ngon chứ? – Oanh quay sang nhìn tôi.

– Ngày nào cũng như nhau cả thôi! Oanh hỏi làm gì?

Oanh nhún vai:

– Thuận miệng ấy mà!

Tôi nhâm nhi ly cà phê còn vươn làn khói trắng. Oanh lướt nhẹ mấy ngón tay trên miệng ly của mình.

– Đúng là ngày nào cũng như ngày nấy thật. Chả có gì thú vị cả!

– Cuộc sống mà! – Mắt tôi vẫn không rời tấm kính cửa sổ.

– Xin lỗi! Tôi có thể ngồi đây không?

Tồi ngước nhìn. Một cô gái bước đến bàn chúng tôi. Đảo mắt khắp lượt xung quanh, tôi nhận thấy chẳng còn chỗ nào khác trống. Chiếc bàn này đủ cho tám người ngồi. Chúng tôi cũng chiếm dụng chỗ thật.

– Không thành vấn đề! – Tôi khẽ cười.

Trong màu đen và xám của hầu hết trang phục người đến đây, cô vẫn rất nổi bật với chiếc áo sơ mi trắng, đi cùng chiếc váy công sở màu đen. Tuy đậm chất văn phòng, cô vẫn toát ra sự quyến rũ mê hồn. Chiếc áo nép sát từng đường cong dọc theo vòng một của cô. Nó không “vĩ đại” như một số cô nàng trong tạp chí. Theo một cách nào đó, nó nhỏ nhắn theo cách đủ để làm người ta “vấn vươn”, nó tròn trịa theo cách đủ để làm người ta “say”.

Tôi chóng cằm, say mê nhìn càng mi cong dài run lên khe khẽ khi cô chớp mắt. Mỗi lần bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt từng muỗng cơm lên miệng, đôi môi căng mọng ửng hồng tựa thứ trái cấm mà có lẽ ai cũng khao khát mắp máy, dịu dàng đến mê hồn. Nhìn lọn tóc tròn khá to bới sau đầu, tôi đoán chắc cô phải có mái tóc rất dài và đen mượt. Tìm đâu ra một người phụ nữ có vẻ đẹp truyền thống, không phấn son lòe loẹt, mà lại ngây ngất lòng người đến thế.