Người Yêu, Người Tình Và “Bạn”

Tôi bần thần bước vào phòng bệnh của Hà Vy, cơ thể rã rời, tâm hồn lụi tàn.

– An phải về.

– Có chuyện gì vậy? An giải thích với em được không?

– Không có gì đâu! Giờ An rất mệt. An phải về.

Tôi bước đi. Không gian trở nên tĩnh mịt, thời gian cũng lặng đi. Từng cơn gió lay lắt, cứa vào lòng tôi những vết thương sâu hoắm. Tôi gọi điện thoại cho Kim, chỉ nghe thấy tiếng tút tút vang vọng về chốn hư vô. Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba,… và nhiều lần nữa, Kim đều không nhấc máy. Cuối cùng, em tắt điện thoại.

Nước mắt tôi bắt đầu rơi, mặn chát. Nước mắt xát muối vào lòng tôi, buốt giá. Tôi gọi cho Oanh.

– Mày muốn gì?

– Tôi muốn gặp Kim.

Oan dập máy, lạnh lùng, vô hồn. Tôi lao xe đến nhà Oanh. Chiếc xe lao vun vút trên mặt đường, xé tan tia nắng vàng vọt của buổi chiều tà. Một hồi chuông cửa dài, Oanh nói qua chiếc máy an ninh :

– Đi đi!

– Tôi muốn gặp Kim!

Tôi nhấn chuông liên tục. Tôi mặc kệ tất cả, tôi không thể mất em.

– Bảo An đi đi! – Giọng nói yếu ớt của Kim vô tình len lỏi.

Tôi ngừng lại, không bấm nữa, cũng không nói gì nữa, lặng lẽ ra đi.

Tôi dừng xe trước một bờ sông mà tôi và Kim thường hay hóng mát. Em thích nhìn những vì sao trên bầu trời. Dù trong thành thị, ánh sáng đèn điện làm chúng trở nên mờ nhạt, ít ỏi. Em bảo đó là lý do mà chúng trở nên quý giá, một thứ kim cương không ai có thể chạm đến nỗi. Mặt nước sóng sánh, lặng lẽ. Nước tựa những giọt nước mắt của trời cao ngưng đọng lại, sầu thương.

Đêm dần buông, tôi về nhà như một cái xác không hồn. Tôi nằm trên giường, không sao ngủ được. Tôi nhớ em, nhớ đến ngạt thở, nhớ đến quặng thắt. Thức đêm mới biết đêm dài và đêm bất tận hôm nay… thật lạnh.

Tôi gọi điện thoại cho em suốt đêm. “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”, chưa bao giờ tôi thấy âm thanh đó chói tai đến thế. Buồn bã, tức giận, đau đớn, hổ thẹn, hi vọng, thất vọng, hi vọng, tuyệt vọng,… chỉ một âm thanh đó thôi, sao hồn tôi lại ngập trong suy tư?

Tôi đến chỗ làm, mọi việc vẫn tuần hoàn theo cái cách của nó. Tôi bước từng bước nặng nề. Tôi tựa đang sống trong một quả cầu tách biệt với cái thể giới xung quanh. Tôi nhìn bàn của Oanh, trống không.

Tôi đóng kín cửa phòng làm việc, nóc từng ngụm rượu, chẳng còn cần dùng đến ly nữa. Tiếng chuông điện thoại vang lên.

– Tôi cần gặp cô! Đến quán cà phê gần công ty ngay đi! Tôi không có nhiều thời gian. – Giọng Oanh lạnh lùng.

Tôi khoác vội chiếc áo, chạy thật nhanh đến chỗ hẹn.

Tôi thở hồng hộc, mắt dáo dác tìm Oanh trong quán. Oanh ngồi ở góc trong cùng, nhắm từng ngụm cà phê. Tôi ngồi xuống phía đối diện. Oanh vươn người, tát tôi rất mạnh. Hơi men sộc lên trong cơ thể khiến tôi chẳng còn biết đau nữa, chỉ còn thấy choáng ván nơi đầu, cơ thể nặng trịch.

– Tôi đã nghĩ Kim không mang cho cô hạnh phúc… Không ngờ… Kim đã hi sinh tất cả vì cô. Mà cô thì… Khốn nạn!

– Tôi đã rất sợ mình sẽ làm tổn thương Kim.

Oanh cười ngất :

– Tổn thương ư? Chết dần chết mòn thì đúng hơn! Cô có biết là không có cuộc tình vụng trộm nào của cô mà Kim không biết không? – Oanh lại cười to hơn. – Tôi cũng thật bỉ ổi. Tôi đã từng cùng cô… Đê tiện thật! Đời…

– Oanh nói sao? Kim biết tất cả là sao?

Oanh dần lắng xuống, cô uống vài ngụm cà phê, hướng mắt nhìn ra cửa :

– Kim… cô ấy ngốc lắm! An biết cô ấy tìm đến Oanh và nói gì không?

Tôi lặng đi, không dám nói lời nào.

– Lần đầu tiên Kim biết An lừa dối, cô ấy đau nhưng không nói ra. Cô ấy chờ đợi An sẽ thay đổi. Cô ấy không muốn An suy nghĩ hay phiền muộn. Cô ấy giấu tất cả vào lòng dù chúng luôn giằng xé tâm hồn, đánh gục thể xác cô ấy. An có biết đã làm cho Kim chết dần chết mòn thế nào không? Cô ấy luôn cười. Đó là để không ai biết cô ấy luôn khóc… Lần thứ hai biết An lừa dối, Kim hút điếu thuốc đầu tiên trong cuộc đời cô ấy, tìm đến điều ngu ngốc ấy thì được gì? Cô ấy sặc sụa trong hơi khói, nước mắt cũng tràn ra theo…. Lần thứ ba, Kim bắt đầu uống rượu. Còn nhớ một thời gian cô ấy bảo đi du lịch mà lại nhất quyết không cho An tìm đến chứ? Đó là lúc cô ấy nằm viện vì nồng độ rượu trong máu cao đột ngột… Lần thứ tư, Kim rạch nát tay mình. Nhìn cánh tay khẳng khiu đó, Oanh không thể tưởng tượng được nó từng chằng chịt vết dao. Kim nói dối là kính vỡ. An có vô tâm quá không vậy? Làm sao kính có thể vỡ cứa nát cánh tay như thế mà những vùng khác xunh quanh, nhất là bàn tay, lại không có một vết xước?… Rồi năm lần, sáu lần,… không đếm nỗi nữa. Vết thương thể xác của Kim ngày càng nhiều, vết thương tinh thần càng nhiều hơn, trong khi An vui thú bên người tình. Oanh cũng là kẻ khốn nạn. Oanh cũng đã là một trong những kí ức đau lòng của Kim khi có những giây phút đó với An. Cô ấy chưa bao giờ nói ra nên… chắc An cũng chẳng bao giờ ngờ được cô ấy biết tất cả. Sự chờ đợi của cô ấy, chờ một ngày An thay đổi, có lẽ sẽ chỉ hoài công.

Một lần nữa, tôi im bặt. Tôi luôn sợ hãi một ngày nào đó sẽ làm tổn thương Kim. Tôi yêu em, rất yêu em. Tôi đâu có ngờ bản thân mình lại mang đến tất cả những điều đó cho em. Thiên thần của tôi ơi! Tôi là tội đồ, là tội đồ của em, của cả tôi nữa. Dù có chết đi, liệu tôi có trả đủ máu chảy trong lòng em.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt Oanh.

– Kim dần không dám nghĩ đến việc mình là duy nhất trong lòng An. Nhưng cô ấy vẫn nghĩ mình là duy nhất trong tim An. Cô ấy tự nhủ những mối tình kia chỉ là thoáng qua, chẳng dư âm gì. Và trong mắt An, Kim là tất cả…

Nước mắt tôi cũng bắt đầu rơi, cổ họng nghẹn đắng, cố nói từng lời :

– Kim thật sự là duy nhất, không ai có thể thay thế được. An có thể bỏ hết tất cả, bỏ hết, nếu Kim bắt An chọn lựa. An sẽ không phân vân mà bỏ hết những mối tình kia đến với An, không phân vân giây phút nào cả. An là kẻ trăng hoa, nhưng lòng An chỉ có một mình Kim mà thôi.

Oanh đặt lên bàn một chiếc nhẫn. Tôi bần thần. Chiếc nhẫn tôi đã trao cho Kim, biểu tượng cho tất cả tình yêu tôi trao về em. Giờ em trả lại cho tôi rồi sao? Em không cần tôi rồi sao? Tôi chưa bao giờ thật sự giữ chặt lấy em, giờ em đã trôi tuột khỏi vòng tay để tôi chới với giữa không gian thênh lặng. Tôi thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, ngày em rời xa tôi. Tôi nhìn chiếc nhẫn. Nó thật sáng. Ánh sáng đặc biệt của nó chính là mối tình nồng nàn suốt bao năm qua và giờ đây là từng nhát dao cứ nát trái tim đang đập yếu ớt trong lồng ngực tôi. Nó đang khao khát được ngừng lại. Bởi lí do khiến nó rộn ràng đã vụt tan vào vô vọng. Hư vô! Tất cả những gì tồn tại trên thế giới này đều hư vô, con người lừa gạt nhau, dẫm đạp lên nhau. Còn tôi… bóp nát người tôi yêu trong gai nhọn mà tôi cứ ngỡ đó chỉ là những cành hoa hồng mỏng manh, lộng lẫy.

Oanh nhìn làn khói mỏng tỏa lên trên tách cà phê :

– An có chắc là sẽ không do dự gì không? Thế còn Hà Vy?

Tình cảm An dành cho Hà Vy không thể sánh với tình yêu của An đối với Kim!

– Nhưng nó vẫn tồn tại… Nếu không, sao An không nắm lấy tay Kim khi cô ấy thật sự rất cần? Sao An do dự và rồi lại không làm gì cả? Phải chăng, cái vị trí duy nhất đó đã lung lay rồi? Hay là vốn từ trước đến giờ, đó cũng chỉ là những điều mà An nghĩ, không hơn không kém? Lần đầu tiên Kim muốn khẳng định vị trí của mình trong tim An. Kim tìm đến Oanh, nói hết tất cả, để Oanh cho cô ấy cái quyền được biết người mình yêu liệu có thật sự yêu mình. Oanh đã mang cô ấy đến bên An. Nhưng chính An đã gạt phăng đi hết. Vậy An có chắc là tất cả những người trước đây cũng đều thoáng qua. Tại sao An vẫn giữ những món quà của họ, hình của họ… An có chắc rằng mình không giữ họ trong lòng không?

Tôi lặng im. Oanh đứng dậy, bước đi. Tôi nắm lấy tay Oanh, kéo cô lại.

– An muốn gì nữa đây?

Giữa ánh mắt của nhiều người, tôi quỳ xuống chân Oanh. Tôi luôn lưỡng lự nhiều điều. Tôi không thể như thế nữa. Tôi phải giữ được người tôi yêu.

– Xin Oanh… hãy nói với Kim, cho An một cơ hội nữa!

– Điều đó không phải do Oanh quyết định!

Oanh lạnh lùng bước đi. Tôi chỉ còn biết quỳ rạp xuống nơi đây, nước mắt rơi mặn chát, đắng cay.

Tôi đến bệnh viện. Hành lang trải ra dài bất tận. Màu trắng bao trùm. Chưa bao giờ tôi thấy ngột ngạt đến thế. Tôi mở cánh cửa phòng Hà Vy.

– An đến rồi à?

Tô chầm chậm ngồi xuống bên mép giường, vuốt những sợi tóc trên tráng em :

– Hà Vy à!

– Gì thế An?

– An đã hứa sẽ giúp em không bị sẹo. An sẽ làm. Khi đã lành lại, em hãy tìm đến một người thật tốt được không?

– An nói thế là sao?

– An không thể cùng em bước tiếp con đường này được nữa. An đã có người yêu. An yêu cô ấy hơn tất cả mọi điều trên cuộc đời này. An không thể để cô ấy bị tổn thương thêm lần nào nữa.

Hà Vy nhìn tôi, bất chợt em bật cười. Nước mắt cũng theo đó tràn ra.

– Em đừng khóc! An không muốn em tổn thương!

Vy quẹt dòng nước mắt rơi trên gương mặt. Mắt em trở nên rất sắc. Một ngọn lửa bừng lên trong đôi mắt ấy, không phải niềm đau mà lại là sự hả hê, thích chí.

– An nghĩ tôi yêu An à?

Hà Vy lôi tấm hình trong ví ra, tấm hình em chụp chung với một cô gái.

– An nhìn kĩ đi! An không nhận ra ai sao?

Tôi nhìn thật kĩ bức ảnh, bất chợt, sửng sốt :

– Là… là Giang!

Vy bật cười to hơn :

– Giờ An mới nhận ra à? Đào hoa như thế, làm sao mà nhớ hết những người đã từng bị mình làm tổn thương!

Ngày trước, tôi bước vào cuộc đời Giang không có gì choáng ngợp, đặc biệt, chỉ lặng lẽ đến, lặng lẽ đi. Tôi cũng chẳng còn nhớ rõ mối tình ấy, chỉ lờ mờ biết Giang là cô gái hiền lành, ít nói. Khi tôi ra đi, Giang cũng không nói gì, cũng không khóc. Em chỉ ngồi đó, nhìn bước chân tôi xa dần. Tôi còn ngỡ rằng, em không hề đau.

– Tôi và Giang yêu nhau. Mọi thứ tưởng chừng không bao giờ có thể thay đổi. Cho tới khi có sự xuất hiện của cô. Giang dần rời xa tôi. Cô ấy là tất cả cuộc đời tôi, cô hiểu không? Thế mà cô cướp cô ấy trên tay tôi. Cô ấy bỏ tôi đi ngay cái ngày kỉ niệm tròn năm năm quen nhau, cũng là ngày tôi định sẽ hỏi cô ấy một câu mà tôi chôn mãi trong lòng, hỏi rằng cô ấy có đồng ý làm vợ tôi không? Nhưng tôi đã không thể hỏi được, mà nếu có hỏi thì tôi biết chắc câu trả lời cũng không phải những gì tôi mong chờ. Tất cả là do cô. Cô cướp lấy cô ấy, rồi bỏ cô ấy đi. Cô ấy đau đớn nhưng cũng ko trở về với tôi. Tôi trong mắt cô ấy, chẳng còn là cái gì cả. Cô ấy vì cô, vì cô đấy. TẤT CẢ LÀ DO CÔ!

– Thì ra… em quen tôi là vì thế sao? – Tôi cười nhạt nhẽo. – Năm năm! Vì sao tình yêu trong năm năm lại có thể bị xóa tan bởi vài tuần. Em nghĩ đi! Liệu có phải chỉ là do tôi mà cô ấy đi hay không?

– Tao sẽ bắt màu trả giá! Mày cướp của tao cái gì, tao sẽ cướp của mày cái đó!

Tôi túm lấy cổ Áo Hà Vy, xốc mạnh :

– Cô dám đụng tới Kim, tôi sẽ không tha cho cô đâu!

Tôi tức giận bước đi. Hà Vy vẫn cười khoái trá.

– Chờ đấy!Tôi nằm dài trên giường, chẳng còn muốn thức dậy, đối mặt với một sự thật… tôi đã mất Kim. Nắng sớm thổi vào căn phòng vắng từng cơn gió lành lẽo. Mấy cái khuy của chiếc màn che va vào nhau leng keng hiu hắt.

Tôi nằm đó, đặt tay lên phía giường em vẫn thường hay nằm. Hơi ấm từ cơ thể em vẫn còn tỏa lên từ nơi ấy. Bất chợt, hơi ấm của những mối tình vụng trộm cũng hừng hực lan tỏa, theo sau đó là cảm giác tội lỗi phủ kín từng góc tối tăm nhất trong tâm hồn tôi. Cả thiên đường và địa ngục dường như đều hiện diện nơi đây, trên chiếc ra trắng này.

Tôi với tay bật một bài nhạc, lắng nghe thật kĩ từng lời. Tiếng nhạc thê thiết hòa cùng tiếng gió thổi âm u và… tôi thấy lòng mình đau đớn. Cô độc ơi! Sao giờ đây đến khi sống trong nó thì tôi mới hiểu nó là gì?

“Một mình đôi chân lang thang bối rối bước trong màn mưa. Và đâu ai bên em chung đôi chặng đường dài. Nỗi đau trong em chợt ùa về. Cần gì em ơi men cay dĩ vãng khép đôi bờ môi? Chợt run lên khi em bật khóc òa. Gọi tên anh khi em chợt nhớ ra. Nhưng đã muộn rồi.”

Tôi đã đi mải miết, bỏ quên em nơi này, để rồi khi nhớ ra tên em, người con gái luôn bên cạnh tôi, vì tôi tất cả. Tôi gào thét tên em, nước mắt tôi đã trào ra cùng lời ước thời gian quay lại. Nhưng đã muộn… đã quá muộn… Vì em không còn cần tôi nữa.

Tôi luôn nghĩ mình đã mang lại cho Kim một tình yêu màu hồng, để rồi nhận ra đó chỉ là những đêm đen bất tận. Tôi đã ngủ say trong cái hào quang giả tạo của tình yêu, rồi một ngày biết mình chỉ là con quỷ dữ gieo rắc kinh hoàng.

Cộc… cộc… cộc…

Ba tiếng gõ cửa vọng lên, phá tan không gian u tịch. Tôi chẳng muốn mở cửa nữa. Tôi chẳng còn muốn gặp ai, chẳng còn cần ai, ngoài Kim. Tôi luôn nghĩ mình biết em quan trọng với tôi đến mức nào, nhưng rồi tôi đã lầm. Em quan trọng hơn tất cả những gì mà tôi có thể tưởng tượng được. Nước mắt đã thấm ướt chiếc gối mềm. Kí ức tôi còn lại gì? Trỗng rỗng! Tâm hồn tôi nấc lên nghẹn ngào bài hát quá khứ, mà bắt đầu và kết thúc đều bởi tên em.

Cộc… cộc… cộc…

Ba tiễng gõ cửa lại vang lên. Tôi tung tấm chăn, lê từng bước chân mệt mỏi. Một bóng hình ôm lấy tôi, chính là người con gái tôi yêu. Kim, em đã quay về! Nước mắt tôi lại trào ra, giọt nước mắt sung sướng và hạnh phúc. Em khẽ đóng cửa, nhìn sâu vào mắt tôi. Đôi mắt em luôn như vậy, sáng trong dịu kì. Đôi môi em nở một nụ cười xóa tan đêm đen đang vây kín. Tôi quỳ rạp xuống chân Kim :

– Tha lỗi cho An được không? An biết dù có nói gì, cũng không thể thay đổi quá khứ. Những vết thương An gây ra cho em là không thể xóa hết. Có một điều… An thật lòng rất yêu em. An không thể để mất em. Quay về đi!

Kim ngồi xuống trước mặt tôi. Em đan từng ngón tay vào bàn tay tôi. Mắt em đỏ hoe, rưng rưng. Em nhìn đôi bàn tay ấy rất lâu. Vòng tay em luồn qua cổ tôi, dịu dàng giữ trọn lấy tôi, ấm áp cũng như chính em vậy. Ngón tay nhỏ nhắn của em chạm dọc môi tôi. Nước mắt rơi nhiều hơn. Em hôn tôi trong nước mắt, nụ hôn e ấp như cái thuở ban đầu. Rồi tựa một cơn gió vừa nhẹ nhàng đến, em đứng dậy, bước đi. Tôi hoảng sợ, nắm chặt tay em :

– Em đừng đi! An biết em cần An. An cũng cần em. Vậy vì sao em lại ra đi?

Kim cúi gầm mặt. Dòng nước mắt lóng lánh rơi xuống nền nhà.

– Em cần An! Đúng! Em cần An… một An của ngày xưa, khi em chưa nhận ra sự gian dối nào. Còn đây… không phải là người đó.

Kim gạt tay tôi ra, trả lại đêm đen cho căn phòng này. Tôi co người giữa không gian vắng lặng, thật sự sợ hãi và cô độc. Em đã xa tôi bằng những gì bình yên nhất, những gì mà trọn cuộc đời tôi sẽ không thể nào vứt bỏ. Em đã quên tôi vậy đó! Tôi tựa kẻ mộng du, ngỡ mọi thứ là một giấc mơ, hay một trò đùa thế thôi, rồi em sẽ lại đến bên tôi, lại cười với tôi, để khi thức giấc… tôi lạc lối.