Người Yêu, Người Tình Và “Bạn”

Một tin nhắn được gửi đến điện thoại tôi, số máy lạ.

“Vào mail đi! Có điều thú vị đang chờ mày đấy!”

Tôi thấy một hơi lạnh thổi qua mình. Tôi vội vàng lấy cái laptop đặt chung với đống đồ ngổn ngang trên bàn phòng khách. Trong cái mail mới, có rất nhiều đường link. Tôi click vào cái trên cùng. Trang web hiện lên, chỉ có một màu đen, bên trên là những hình ảnh nhơ nhuốp. Chỉ một giây cũng đủ khiến tôi nhận ra đó là web bẩn. Tôi kéo chuột xuống phía dưới. Không còn có thể tin vào mắt mình, hình ảnh Kim hoàn toàn không một mảnh vải trên người đang tràn trên trang web ấy, cả đoạn clip tôi từng quay em. Những điều riêng tư đó, không ai có thể có được. Tôi mở hàng loạt web sau, cùng một nội dung. Bên dưới là hàng loạt lời comment tục tĩu, bàn tán về cơ thể em, số khác thèm thuồng, thích thú. Phẫn nộ, tôi hấc mạnh cái laptop xuống nền nhà. Tôi cầm điện thoại, danh sách bluetooth có một cái tên lạ. Chính… chính là Hà Vy! Không thể là ai khác ngoài Vy!

Tôi phóng xe đến nhà Kim. Tôi đã vô tình đổ một vết nhơ lên cuộc đời em mất rồi! Tôi thật khốn nạn! Chiếc cửa nhà em khóa kín. Tôi chạy xe sang nhà Oanh, chiếc xe của Kim khuất trong góc sân. Tôi lặng lẽ ra đi. Có lẽ, ngay phút giây này, vòng tay của Oanh sẽ tốt hơn vạn lần bờ vai tôi.

Tôi lao thẳng đến bệnh viện, chạy xồng xộc lên phòng Hà Vy. Tôi tung mạnh cửa, sấn tới :

– Mẹ kiếp! Sao mày dám làm điều này?

– Tức rồi à? – Vy nhếch mép cười. – Người yêu của mày, có cơ thể rất đẹp! Chắc lắm đứa phải thèm khát lắm!

Nắm đấm của tôi hướng thẳng vào mặt Vy :

– Mẹ kiếp! Tao giết mày!

Tôi vớ lấy con dao gọt trái cây, kề sát vào cổ Hà Vy. Bàn tay tôi bắt đầu run lên, không làm theo những gì tôi muốn. Vy giơ lên đôi tay còn ửng đỏ vì bỏng :

– Em nghĩ An không làm được đâu! Vì… An đã từng yêu em!

Dù trong cơn phẫn nộ, tôi cũng đành buông xuôi. Cổ Vy hằn lên vết máu. Tôi quẳng con dao. Ngọn lửa hừng hực cháy trong lòng, nhưng bất lực.

– An! Xin An đừng đi!

Tôi giật mình. Theo một phản xạ nào đó, tôi quay đầu lại. Hà Vy đã rạch những vết dao lên cơ thể mình. Máu chảy xuống, bê bết. Vy đặt còn dao lên cổ tay mình. Tôi vội vàng chạy đến nắm chặt lấy tay Vy. Bất chợt, dòng nước mắt Hà Vy ngưng lại, theo sau đó là một nụ cười. Hai người đàn ông cao to lao vào phòng :

– Cảnh sát đây! Buông cô ấy ra!

– Tôi… tôi…

Một nữ cảnh sát chạy đến bên Hà Vy, trấn an. Còn bản thân tôi, bị lôi đi mà không thể nói bất kì lời nào.

– Tại sao cô hành hung Hà Vy?

– Tôi không làm điều đó.

– Con dao này đã có dấu vân tay của cô. Cô đã bị bắt tại trận. Cô còn chối sao!

Tôi không đáp, những lời tra khảo tới tấp dội xuống đầu. Cảm giác mệt mỏi vây kín, tôi biết nói gì khi mọi việc đã được dàn dựng sẵn. Tôi đã đánh giá quá sai lầm về Vy. Dù biết Vy không phải là cô gái ngây thơ, trong sáng trong ngày đầu gặp mặt, tôi cũng không thể ngờ được Vy lại là con người đáng sợ như một loài rắn độc cố lặng lẽ, ẩn mình, chực chờ giết chết con mồi chỉ bằng một cái cắn.

Phòng tạm giam chẳng khác gì một nhà tù. Bức tường bê tông lạnh ngắt. Ánh sáng trở nên hiu hắt, mờ nhạt. Sự nghiệp của tôi chắc cũng đã tan tành. Là con của tổng giám đốc, Vy thừa sức đá tôi khỏi cái ghế đang ngồi. Giờ đây, tôi trắng tay. Danh vọng… không! Tiền tài… không! Tình yêu… không! Lại còn đứng trước ngưỡng cửa tù tội, tôi đã cố nắm giữ quá nhiều thứ để rồi đánh rơi tất cả. Đó có lẽ là cái giá mà tôi đáng phải trả.

Một ngày… Hai ngày… Ba ngày… Tôi bị tra hỏi chẳng khác gì kẻ tử tù. Bản án mười một năm tù vì cố ý giết người treo ngay trước mắt. Tôi mỏi mòn nơi đây, không có bất kì ai ghé thăm, không một bóng người lui tới. Tôi trở nên lạc lõng, cô độc trong cái thế u tối này.

Tôi nằm dài trên chiếc giường phòng tạm giam, nhìn ánh nắng hắt từ khung cửa sổ nhỏ xíu bên vách. Cảm giác mòn mỏi quấn lấy tôi, ăn mòn cả thể xác và tâm hồn. Người cảnh sát đứng trước cửa phòng, gọi lớn :

– Cô Nguyễn Minh An! Có người đến gặp cô!

Tôi thẫn thờ bước dọc hành lang sở cảnh sát.

– Cô chỉ có năm phút thôi!

Trước mắt tôi, dáng hình Kim gầy gò, ngồi cúi mặt ở phía bàn bên kia. Chỉ mới có mấy ngày, em đã gầy đi rất nhiều. Nước da xanh xao, tái nhợt. Tôi nhìn sát gương mặt em, đôi mắt đã sưng húp lên.

– Kim! Tha thứ cho An được không? An không có làm điều này!

Tôi nắm chặt tay em, chợt em giật mạnh tay lại. Bàn tay tôi lấm tấm vết máu. Tôi cầm tay em, cánh tay đã chằng chịt vết dao rạch sâu hoắm.

– Kim! Sao em làm vậy? Em muốn làm gì An cũng được. Nhưng xin em đừng làm vậy!

Kim nghẹn ngào :

– Em không sao!… Em sẽ giúp An ra khỏi chỗ này. Em tin là An vô tội.

Kim quay bước đi vội vàng. Tôi vừa định chạy theo em thì đã bị hai người cảnh sát giữ lại. Nhìn bóng em xa dần, lòng tôi đau thắt.

Một ngày nữa trôi qua, tâm can tôi càng nặng nề tựa ngàn vết dao cắm ngang dọc. Chính tôi là nguyên do của tất cả nỗi đau mà Kim đang phải gánh chịu. Tôi tựa kẻ đang bị nhét trong một hốc đất bó chặt người, không thể nào cử động, mặc kệ cho nước dâng lên, chờ đợi cái chết trong vô vọng. Tôi không thể gọi luật sư, mà thật ra ngay lúc này tôi cũng chẳng còn muốn gọi nữa. Có xuống địa ngục cả trăm ngàn lần, tôi cũng không trả hết những gì mình nợ Kim. Em đã cho tôi tất cả linh hồn, sự sống, cuộc đời mình, đổi lại em được gì ngoài một tình yêu dối trá.

Ai cũng nghĩ tôi có tất cả. Tôi cũng đã từng nghĩ vậy. Tiền bạc không thiếu, sống xa hoa, ăn chơi không biết lối về. Tôi sống tự do, tách biệt khỏi gia đình, người thân. Dường như tôi có thể làm bất cứ mọi điều mình muốn, kể cả quẳng đi mọi thứ vào sọt rác. Tôi có vẻ ngoài ưa nhìn, giọng nói ấm, đủ là thứ mật ngọt dụ dỗ bất kì con bướm nào vô tình ghé qua. Đã quá lâu rồi, tôi coi chúng là đặc ân mà ông trời ban cho. Tôi có quá nhiều cơ hội và đã chộp lấy tất cả một cách tham lam, không đắng đo hay suy nghĩ, thậm chí, không hề quý trọng chúng. Ngay lúc này đây, tôi nhận ra thế giới này vốn rất công bằng. Tôi có mọi thứ, trừ một điều… sự quan tâm. Đó là điều mà tôi chưa bao giờ trao cho ai, vì tâm hồn tại hai tiếng đơn giản ấy. Tôi chỉ biết nhận, nhận và nhận. Giờ thì… không ai còn gì để cho tôi nữa rồi.

– Cô Nguyễn Minh An! Đã có đơn bãi nại, cô được thả!

Tôi sững sốt. Hà Vy không thể nào buông tha tôi một cách dễ dàng, chắc chắn Kim đã chấp nhận làm điều gì đó. Vy muốn làm tôi phải đau đớn còn hơn cái chết, điều đó chỉ có thể thực hiện được thông qua Kim. Tôi chạy ùa đi, van xin chúa trời hãy ngăn Vy lại, đừng bắt Kim tổn thương vì một kẻ không ra gì là tôi đây.

Tôi chạy về nhà, lấy xe phóng thẳng tới nơi Hà Vy đang chữa trị. Mấy cô y tá bảo cô đã xuất viện từ hôm qua. Tôi chạy sang nhà Vy. Từng hồi chuông cửa vang lên liên tục. Lòng tôi thật sự rối bời. Mãi một lúc sau, Vy mới mở cửa. Chúng tôi ngồi ở chiếc ghế sô pha ngoài phòng khách.

– Được thả rồi đấy à?

– Cô… Cô đã làm gì Kim? Hả?

– Không gì cả!

– Tôi không tin! Sao cô lại có thể buông tha tôi dễ dàng được!

– Chơi với An… chán lắm! – Vy chồm người, ghé sát vào gương mặt tôi. – Nếu An thích không tin đến vậy, thì em sẽ nói An nghe! Người yêu của An… thật ngon lành đấy. Cô ta thơm ngát từ đầu đến chân, làm người ta thèm thuồng đến từng sợi tóc một. Một lần ái ân với cô ta, chắc sẽ nhớ cả đời!

Hà Vy cười ngất. Tôi túm lấy cổ áo cô, hét lớn :

– MÀY DÁM LÀM ĐIỀU ĐÓ VỚI KIM! TAO GIẾT MÀY!

Vy giật mạnh tay tôi ra :

– Buông ra nào! Em có nói là em chạm vào người yêu bé bỏng của An đâu. Tuyệt vời như cô ta, một mình em hưởng thì quá phí rồi! Phải để vài người nữa hưởng cùng chứ!

Tôi lao vào người Hà Vy, vung tay định đánh thẳng vào mặt cô nhưng vài người vệ sĩ chạy đến, lôi xềnh xếch tôi ra khỏi nhà. Vy khẽ vẫy tay chào, gương mặt đầy vẻ vui sướng. Tôi đập mạnh cửa trong cơn phẫn nộ, trong cả sự vô vọng và đau đớn.

Tôi đi tìm Kim. Em không có ở nhà. Tôi chạy sang nhà Oanh. Ngay hồi chuông đầu tiên, Oanh đã chạy ra mở cửa, trên người cô chỉ có một chiếc khăn quấn vội :

– An đến đây làm gì?

– Oanh biết Kim đang ở đâu phải không? An cần gặp Kim!

– Kim ngủ rồi. An về đi!

– Nhưng…

– Kim cần sự yên tĩnh. Đừng xáo trộn cuộc sống của cô ấy nữa!

– Nhưng…

– Những gì An gây ra chưa đủ hay sao?

– Ai vậy Oanh?

Kim dần bước ra với chiếc khăn quấn ngang người. Em tựa vào người Oanh, rồi ngẩn lên nhìn :

– An về đi! Chúng ta kết thúc rồi.

Tôi cắn chặt môi, nước mắt đã thấm ướt từ lúc nào.

– Không… Không thể…

Nhìn Kim trong vòng tay Oanh, lòng tôi thật sự chua xót. Đây chính là nỗi đau mà bấy lâu nay Kim đã phải gánh chịu. Tôi là kẻ đốn mạc giờ mới hiểu đâu là vực thẳm của tuyệt vọng. Người tôi run lên, đôi chân không còn đứng vững. Ước tất cả mọi chuyện chỉ là một cơn mê tồi tệ nhất. Ước khi thức giấc, tất cả sẽ vụt tan biến.

– Kim! Tại sao?

Tôi cố nắm lấy tay em nhưng Oanh đã gạt phăng đi :

– Đừng chạm đến cô ấy nữa!

Nhìn Kim nép sau Oanh, tôi chỉ còn biết lặng lẽ bước đi. Tôi không xứng đáng với em, trong quá khứ, hiện tại và có lẽ là cả tương lai.

Một ngày nữa lại đến, một ngày dài, một ngày không có Kim. Tôi lặng lẽ đi đến chỗ làm, khắp không gian đều ngập trong dáng hình em. Tôi không thể ngờ rằng ngày mình mất em, nỗi nhớ lại cuộn lên tựa con sống dữ mà tôi không đủ sức đối đầu.

Oanh ngồi ở bàn làm việc, cố tránh ánh mắt tôi. Mọi người trong công ty xì xầm bàn tán. Tôi ngồi vào bàn làm việc, nóc từng ngụm rượu nồng. Hơi men phủ lấp tôi, che đậy đi một phần sự thật. Quá nhiều niềm tin đã đặt sai chỗ, quá nhiều nỗi đau, chẳng bao giờ tôi có thể rửa sạch hết tất cả nước mắt những người đã đi qua cuộc đời mình. Tôi nhìn bàn làm việc của Hà Vy, trống trơn, chỉ có một lá thư nhỏ.

“Hãy dành hết cuộc đời còn lại mà đáp trả cái ơn của người đã giữ cho cô cái ghế này!”

Tôi gấp mảnh giấy lại, lặng đi, chẳng nghĩ được điều gì nữa. Dù có muốn làm gì cho Kim thì cũng đã quá muộn, tôi đã không còn có thể mang em quay về.

Tôi thẩn thờ nhìn những chiếc lá rơi bên đường. Gió thổi chúng đi, rồi những người đi đường lại vô tình đạp phải. Mới đây thôi, chúng vẫn còn nằm trên cành, đón ánh nắng mới. Vậy mà mọi chuyện đã thay đổi chỉ trong phút chốc. Cuộc sống là thế! Con người có thể biết được mọi thứ, trừ việc ngày mai sẽ thế nào.

Nhớ lại cách Oanh tránh né tôi khi nãy, lòng tôi chạnh lại. Tôi nhìn mảnh giấy lần nữa.

“Hãy dành hết cuộc đời còn lại mà đáp trả cái ơn của người đã giữ cho cô cái ghế này!”

Sự có mặt của tôi phải chăng đang phá vỡ hạnh phúc mà Kim xứng đáng được nhận. Em đã sống trong đau khổ quá lâu rồi. Những gì tôi nợ em, cả đời này tôi cũng không trả hết. Tôi không thể làm gì tổn hại tới em được nữa. Tôi phải ra đi, để lại cho em chân trời bình yên hơn, để một thiên thần được sống ở thiên đường chứ không phải địa ngục.

Tôi ngước nhìn cảnh vật, lặng lẽ đóng cửa phòng làm việc. Con ngựa hoang đã vô tình giẫm nát bãi cỏ nơi nó vẫn thường trở về. Giờ nó phải ra đi, để bãi cỏ ấy được lành lại, xanh tươi như khi nó chưa hề đến.

Tôi đứng trong chính căn nhà của mình mà như đang ở một thế giới khác. Từng cơn gió lùa vào cửa sổ, thổi miên mang. Tôi ngồi vuốt ve chiếc giường. Hơi ấm của Kim vẫn còn vươn. Chiếc đĩa phim titanic, bộ phim em thích nhất vẫn đặt ngoài bàn phòng khách. Tủ lạnh chất đầy sữa để dành cho em. Tôi khẽ cười, uống cạn từng hộp sữa lớn. Dòng sữa vốn ngọt ngào giờ chát đắng nơi cổ họng. Tôi ghét sữa nhưng em lại yêu cái hương vị này lắm. Nụ cười dần tắt, dòng nước mắt tôi bắt đầu rơi. Hộp sữa cuối cùng đã cạn, tôi chẳng còn thở nỗi. Tôi bắt đầu nôn, sữa ọc ra từ miệng, từ mũi, chảy tràn xuống nền nhà. Tôi bật khóc nức nở tựa một đứa trẻ. Những thứ vốn là biểu tượng cho em cũng đang dần chống đối tôi. Tôi là kẻ tồi tệ đến thế sao?

Tôi đứng dưới vòi sen, để cho làn nước phả vào mặt lạnh toát. Tôi chậm chạm bước đến góc phòng, lặng lẽ lấy ra hai chiếc váy cưới đặt trong ngăn tủ riêng. Tôi cho cả cặp nhận vào một chiếc va li, rồi lấy chiếc va li khác để soạn đồ đạc. Tôi đã chuẩn bị từ rất lâu. Nhưng khát khao tự do đã cản tôi không làm những gì mình thật sự cần. Giờ tôi đã tự do, thật sự chẳng còn gì ràng buột, thế mà tâm hồn tôi lại đau thắt. Khi mọi thứ đã xong, tôi rảo bước đi. Tôi chạy qua nhà em, nhìn thật kĩ từng ngóc ngách, cố tưởng tượng ra dáng hình em và rồi lặng lẽ rời bỏ tất cả.