Người Yêu, Người Tình Và “Bạn”

– Này… này… – Oanh lay mạnh tôi mấy cái.

– Hở?

Oanh quay đầu về nhà vệ sinh, ý tỏ muốn nói chuyện riêng với tôi vài điều. Oanh bước đi trước, tôi lẳng lặng theo sau.

– Ghê thật đấy! An muốn ăn tươi nuốt sống người ta à? May là cô gái đó không thấy ánh mắt An khi nãy.

– Ờ thì…

Oanh thoa chút son bóng lên môi :

– Lại cảm nắng đấy à?

Tôi nhún vai.

– Càng ngày càng bất ngờ nhá! Mới sáng chia tay một nàng, mà trưa đã…

– Tình yêu mà! Làm sao biết được.

Oanh quay ngoắt người lại, trợn mắt nhìn tôi :

– Gì chứ?

– Được rồi được rồi… Không phải là tình yêu. Chỉ là đam mê nhất thời thôi. Được chưa?

Hả hê khi vừa bắt bẻ được tôi, Oanh cười ngất :

– Mà… cô ấy đẹp thật… Oanh nhìn mà còn phát thèm nữa là…

– Nữa là sao chứ?

– Nữa là cái thứ háo sắc, sàm sỡ, cụ tổ của dê như An.

– Gì… gì… gì chứ?

– Không đúng sao?

Mặt tôi dần đỏ lên vì bị bắt thóp nhưng đời nào Oanh có thể làm tôi bối rối. Tôi xoay người, mân mê mấy lọn tóc Oanh.

– Oanh cứ nói thế đi! Trong lòng Oanh nghĩ gì chắc… Oanh phải là người hiểu rõ nhất!

– Định làm Oanh ngượng đấy à? An nhầm đối tượng rồi!

Oanh đặt tay lên cổ tôi, trao cho tôi nụ hôn cháy bỏng. Bàn tay tôi lướt nhẹ trên eo Oanh. Tiếng bước chân làm chúng tôi giật mình, như một phản xạ, cả hai buông nhau ra ngay lập tức. Tôi cuối xuống rửa tay trong khi Oanh dặm một lớp phấn nhẹ lên mặt.

– Tình bạn này… thú vị thật…

Cả hai đều bật cười bởi câu nói của tôi. Đúng là một tình bạn thú vị… đến mức không thể nào hiểu nỗi.

– Oanh không biết ghen là gì à?

Oanh phì cười :

– Ganh tị thì có. Còn ghen hả? Bạn bè mà cũng có ghen sao?

– Lát nữa ghé siêu thị đi chợ rồi qua nhà An ngủ nha! – Tôi khẽ nháy mắt trước khi bước ra cửa.

– Sao cũng được!

Cô gái kia vẫn ngồi đó, ăn uống từ tốn như các bậc quý tộc. Tôi gọi thêm một ly cà phê.

– Chị tên gì? – Tuy ngượng miệng, tôi cũng đành phải xưng hô như thế bởi phép lịch sự.

– Hà Vy… Gọi Vy là em được rồi! Chắc chị cũng lớn hơn em mà!

– Vậy thì thoải mái quá rồi. Em làm ở gần đây à?

– Em làm ở công ty kia kìa!

Vy chỉ tay về phía công ty tôi.

– Ngạc nhiên thật! Chị cũng làm ở đấy. Sao chị không biết em nhỉ?

Vy khẽ cười :

– Bố em là tổng giám đốc. Em mới về nước nên vừa đến làm việc hôm nay thôi.

– Chắc em sẽ hỗ trợ tổng giám đốc quản lý công ty à?

– Vâng!

– Vậy có lẽ chỗ làm việc của em cũng không xa chị đâu.

– Thật thế sao? Vậy chị làm ở bộ phận nào?

– Quét dọn!

Vy nhoẻn cười.

– Cẩn thận con gái của sếp đấy!

Oanh nói khẽ vào tai tôi rồi bước đi.

An đưa em sang công ty được không?

Hà Vy ngước nhìn tôi, khẽ gật đầu. Em lúi cúi rút ví. Chẳng đời nào tôi cho em trả, tôi chặn tay em lại. Một tấm ảnh rơi ra, tôi với tay nhặt cho em. Nói về kinh nghiệm những trò ga lăng tầm thường này thì có lẽ tôi cũng có hơi bị nhiều. Thoáng trông bức ảnh, tôi nhận ra hình em đang hôn một cô gái. Một nụ hôn… rất giả. Nhưng dù sao nó vẫn cứ là một nụ hôn. Em hoảng hốt, giật ngay tấm ảnh trên tay tôi. Mặt em đỏ lựng lên, bối rối.

– Em sao vậy?

– Không có gì.

Tôi huýt sáo, rảo bước ra cửa :

– Ừ thì không có gì!

Em khép nép bước sau tôi. Mọi chuyện có lẽ suông sẻ hơn tôi nghĩ.

Tôi chỉ đưa em đến cổng công ty rồi cả hai rẽ về hai phía. Tôi gõ viết trên bàn lộp cộp, suy nghĩ mông lung. Chẳng biết họ có còn yêu nhau không nhỉ? Nếu không thì tuyệt. Nếu còn… thì chỉ thêm thú vị mà thôi.

Tôi hơi thất vọng khi tiếp xúc với Hà Vy. Ấn tượng ban đầu của tôi hoàn toàn sai. Em không điềm đạm như tôi nghĩ. Tất nhiên cũng không thể là liều thuốc độc đầy bí ẩn cho những ai đã không còn biết nhiễm độc là gì. Ủ trong tấm vải nhung lụa đỏ thẫm lại là một trái tim màu trắng. Tôi đã chờ một trái tim màu đen, một trái tim sâu thẳm không bao giờ tôi dò hết được, một trái tim sẽ làm tôi say mê.

Tôi mở toang cửa sổ, để gió lùa vào phòng. Từ tầng cao nhìn xuống, thành phố trông vẫn đầy xáo trộn. Điếu thuốc vừa châm phà vào không khí làn khói mờ ảo. Một vị cay, nồng, đắng chạy dọc cổ họng, vươn lên sóng mũi. Tôi để khói tràn ra trên miệng như những luồn mây phà từ đường chân trời. Cuộc chơi này liệu có vui hay không? Tôi chẳng biết. Nếu biết tôi cũng chẳng chơi. Vì thế thì còn gì là hay ho.

Tôi nhắp vài ngụm rượu, không đủ để say, mà đủ để châm ngòi cho cảm xúc. Để tôi có thể dựng lên một sân khấu huyền diệu, nơi em sẽ là nữ hoàng trong giây lát, nơi em đứng ở đỉnh cao hơn gấp ngàn lần everest. Là giả em à! Tất cả là ảo mộng đấy! Chỉ là… có lẽ cả đời này em vẫn sẽ không bao giờ biết mình đang mơ. Ảo và thật. Thật và ảo. Thật ra trong cuộc đời này, ranh giới ấy hoàn toàn không có.

Tiếng mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi chẳng buồn quay lại :

– Oanh à! Đã bảo là lúc An đang nghỉ ngơi thì đừng vào mà!

– Em… em xin lỗi! Em là thư kí mới!

Tôi giật thót người :

– Ủa? Là em à!

Hà Vy cũng ngạc nhiên nhìn tôi :

– Em tưởng… tưởng… chị là quét dọn…

Tôi cúi người, lắc đầu. Tôi… tôi bó tay rồi.

– An chỉ đùa thôi!

Vy phì cười :

– Em cũng chỉ đùa thôi! Làm gì có ai quét dọn lại mặc đồ văn phòng.

– Em… em lém lỉnh thật!…

Hà Vy ngước mắt nhìn quanh phòng tôi :

– Phòng làm việc của An đơn giản quá!

– Vậy em nghĩ nó phải thế nào?

– Em không biết. Có lẽ sẽ sang trọng hơn, xứng đáng hơn với chức danh của một giám đốc marketing.

Tôi khẽ cười, tựa vào bàn, môi vẫn nhắp từng ngụm rượu :

– Sao em lại làm thư kí?

– Bố nói em phải đi từ những công việc nhỏ nhất để hiểu hết những gì mình đang làm.

– Vậy cũng tốt! Giờ An có một bé thư kí rất quyến rũ đây này.

Vy nhìn chiếc gạc tàn đầy những mẩu thuốc và chai rượu đã lưng hơn nửa :

– An nghiện những thứ này à?

– Không! Giải sầu thì… đôi khi…

Em bước đến chiếc tủ lạnh nhỏ đặt ở góc phòng, khui một lon 7up rót vào chai rượu của tôi.

– Em làm gì vậy?

– Em nghĩ thế này sẽ thú vị hơn nhiều!

– Tuyệt đấy!… Giờ An có chút việc. Em xem mấy giấy tờ này đi! Có gì không hiểu thì cứ hỏi.

Tôi lao xe trên đường, tìm đến tiệm nội thất quen thuộc. Nhanh chóng, như đúng tính cách của tôi, chỉ trong chốc lát một chiếc bàn gỗ trắng cao cấp đã sẵn sàng để chuyển đến công ty tôi.

Nhìn chai vodka đặt trong xe, chẳng cần suy nghĩ, tôi quăng nó vào thùng rác gần đó. Đơn giản là tôi không thích. Vodka pha với 7up ư? Thức uống dở hơi mà lắm người say mê. Tôi thì chẳng ưa cái vị ngòn ngọt bất chợt xuất hiện trong hơi men.

Tôi quay xe về công ty. Hà Vy đón tôi từ cửa :

– An nhanh thật đó! Từ từ cũng được mà!

Tôi không đáp, nhẹ nhàng kéo em vào phòng làm việc :

– Em thích chứ?

– Vâng!

Chỉ trong chốc lát, những thứ đồ linh tinh đã bày đủ trên bàn Vy. So với vẻ ngoài đứng đắn của em thì vật dụng lại hoàn toàn trái ngược, đủ màu sắc, đủ hình dạng làm tôi thoáng chút khó chịu. Em cười vui vẻ với chiếc bàn mới. Bỗng dưng, em trầm mặt :

– An nè!

– Gì vậy em? – Tôi ngước mặt khỏi đống hồ sơ dày cộp.

– Tấm hình… An đừng nói với ai nha!

Tôi lại cúi xuống :

– Hai người vẫn còn quen nhau chứ?

– Đã lâu lắm rồi… An đừng nói với ai nha!

– Bí mật của em vẫn luôn là bí mật của em mà!

– Em sẽ hậu tạ.

Vy tiến tới bàn, hôn lên má tôi.

– Cách em hậu tạ đây à?

Em nhún vai :

– Em có thể nhận ra An là ai.

– An không có ý đó. Ý An là… thế này vẫn còn quá ít.

Tôi đặt ngón tay lên môi em, nhoẻn cười rồi bước đi :

– An cần đi gặp đối tác. Em sắp xếp đống giấy tờ này dùm An nha. An chờ em hậu tạ đó!

– Em chờ An lâu không?

– Không đâu! – Kim típ mắt cười.

Tôi mở cửa cho em vào nhà.

Kim phóng ngay đến ti vi, bậc cái đĩa em thích nhất : “Titanic”.

– Em đã coi phim này cả trăm lần rồi mà!

– Nhưng em vẫn thích!

– Vậy An đi lấy khăn giấy cho em.

Tôi cũng không hiểu sao Kim lại yêu bộ phim ấy đến thế. Cứ sau một lần xem, hình như em lại khóc nhiều hơn. Em không thấy nhàm chán, mà ngược lại, em ngẫm nghĩ các chi tiết kĩ càng hơn, rành mạch hơn. Nhìn em bó người, ngồi ngoan ngoãn trên chiếc ghế rộng, chợt tôi muốn bảo vệ em biết bao. Nếu có một ngày chúng tôi kẹt giữa vùng biển băng giá, tôi sẽ không bắt em là người ở lại như Jack. Không thể bắt người khác phải cố gắng, phải vững vàng, khi bản thân mình đã gục ngã từ lâu. Tôi sẽ cùng em chống chọi lại sự khắc nghiệt của bà mẹ thiên nhiên, không bao giờ để em lại một mình. Bởi thiên thần của tôi mỏng manh lắm, yếu ớt lắm. Tôi sẽ bảo bọc lấy Rose của tôi suốt đời. Tựa quái vật bảo vệ đóa hoa hồng trắng tượng trưng cho chính mạng sống của nó và… em cũng chính là mạng sống của tôi.