Người Yêu, Người Tình Và “Bạn”

– Tặng em đó!

Kim ngạc nhiên nhìn chiếc hộp tôi đưa cho. Em hồ hởi mở lớp giấy gói màu bạc. Chiếc ruy băng được xếp gọn gàng trên bàn.

– Sô cô la! – Em ôm chầm lấy tôi. – Cám ơn An nha!

Tôi khẽ hôn lên mắt em :

– Loại em thích nhất đó!

– Bày mươi phần trăm… Chỉ có An là hiểu em nhất.

Em ngây thơ là thế, ngọt ngào là thế nhưng lại rất say mê vị đắng. Em hầu như chỉ thích loại sô cô la bảy mươi phần trăm nguyên chất. Tôi đã nhiều lần thử qua thứ sô cô la này. Tôi không chịu được nó.

– An ăn không ? – Kim nhìn tôi.

Tôi khẽ lắc đầu.

– Ngon lắm đó! Vị đắng rất tinh tế… Hương vị của riêng sô cô la, không pha tạp. Tuyệt lắm!

– Em ghét sự pha trộn à?

– Không! Pha trộn là tốt. Vì sẽ tạo ra rất nhiều cái mới. Có điều… một số thứ không bao giờ nên pha lại với nhau. Ví dụ như…. tình yêu!

– Em ngốc quá! Có ai pha được tình yêu đâu.

Tôi vén mái tóc Kim thật nhẹ nhàng :

– Em nè…

Em ngước nhìn tôi :

– Sao em không lấy chìa khóa nhà An? Thấy em cứ đứng ngoài cửa như thế, An xót lắm.

– Em không thích! Căn hộ này có rất nhiều điều bí ẩn. Em không muốn có phút nào đó tò mò lại khám phá nó.

– Vì sao?

Em nhìn chiếc ti vi, mỉm cười :

– Có những điều mà cả đời con người ta cũng không muốn biết đến.

– Hôm nay, con nít lại bày đặt triết lý đó à?

Tôi nắm chặt bàn tay, đẩy em xuống ghế :

– Đừng An! Em đang xem phim.

– Phim đó em coi cả trăm lần rồi. – Tôi nhìn Kim. – An muốn ta đóng một bộ phim. Lúc đó thì em muốn xem cả trăm lần, ngàn lần cũng được.

Tôi rút điện thoại, tay vẫn giữ chặt tay Kim.

– Đừng mà An! Em… em không muốn thế. – Giọng em run run.

Tôi nhìn em, đượm buồn. Tôi đặt điện thoại lên bàn, bước đến tủ lạnh. Tôi nóc một ngụm nước lớn. Dòng nước chảy dọc cổ họng, lạnh buốt, kèm theo hương vị chát nồng không biết từ đâu đến.

– An luôn phải đi công tác. Những lúc như thế, em không hiểu được là An nhớ em đến thế nào đâu. An muốn có cảm giác em hoàn toàn thuộc về mình. An sợ một ngày sẽ mất em.

Kim bước đến, khẽ nép vào lưng tôi. Cánh tay em vòng qua người tôi, xiết chặt :

– Em đã thuộc về An rồi mà!

– Em vẫn sợ đó thôi… Em không hề tin An.

– Em… em xin lỗi.

Kim đặt chiếc điện thoại lên tay tôi, chế độ quay phim đã mở sẵn.

– Bỏ đi! Em không muốn thì thôi! – Tôi ném chiếc điện thoại sang bên.

Chợt giật mình, tôi quay người lại. Những giọt nước mắt đang lấm tấm trên hàng mi Kim. Mắt em đỏ hoe. Tôi thật sự bối rối, tôi rất sợ mỗi lần nhìn thấy em khóc, thật sự rất sợ :

– Em đừng khóc! An… An xin lỗi… Em đừng khóc nữa…

Tôi lấy khăn giấy lau cho em. Nhưng càng lau thì nước mắt của em càng tuông nhiều hơn.

– Là An không tốt… Là An làm em ngại… Em đừng khóc nữa mà…

Em tựa vào ngực tôi, thổn thức. Tôi chỉ biết đứng đó, khẽ ôm lấy em, vỗ về em tựa một đứa trẻ với tâm hồn mong manh.

– Em đừng khóc nữa… An sẽ làm tất cả mọi thứ. Chỉ mong là em lúc nào cũng cười. An không thể nhìn em khóc… một giây An cũng không thể… An chỉ muốn em lúc nào cũng vui vẻ thôi…

Kim khẽ cười, vài giọt nước mắt vẫn còn vươn đọng lại. Em chạy đi nhặt chiếc điện thoại của tôi, cả pin, nắp máy đều văng tứ tung, đặt hết tất cả vào tay tôi. Em kéo bàn tay còn lại đặt lên tim mình.

– Sao tim em đập mạnh vậy?

– An biết vì sao mà.

Tôi nhẹ nhàng hết sức có thể bế em vào phòng. Tôi cũng sợ… sợ một ngày nào đó em biết tôi là ai. Trái tim ngọt ngào đó sẽ vỡ vụn ra hàng trăm, hàng ngàn mảnh. Lúc đó, chắc tôi có nói sao thì em vẫn không tin rằng tôi yêu em. Lúc đó, lời nói dối có khác gì với lời thật thà nữa đâu.

Tôi nhìn cơ thể em dần nóng lựng, ửng đỏ đến từng ngón tay tựa người đang say. Tôi dựng chiếc điện thoại ở một góc bàn. Em nhìn vào đó hồi lâu rồi quay đi, cố vờ như nó không hề tồn tại. Em ôm lấy cổ tôi, nấc từng hơi thở dốc khi làn môi tôi chạm dọc bờ vai thon nhỏ. Bờ vai em vẫn luôn như thế, trắng ngần, mảnh mai và yếu ớt.

– Em có muốn An tắt điện thoại không?

Kim khẽ lắc đầu. Đơn giản là em chỉ muốn tôi thấy em thật sự rất yêu tôi. Tôi biết em không thích, không hề thích. Nhưng tôi không thể dừng lại được. Hơi thở của em đã quyến rũ tôi từ rất lâu. Tôi muốn giữ trọn từng gang tấc nhỏ nhất trên người em, tận hưởng món quà tặng mà thượng đế đã trao cho tôi.

Tôi cầm điện thoại quay dọc cơ thể em. Tôi muốn từng giây phút một, dù đi bất kì đâu, tôi đều được thấy em thuộc về tôi. Em quay mặt sang bên, không dám nhìn. Đến lúc chiếc điện thoại dừng lại nơi ngón chân nhỏ nhắn của em, tôi tắt máy.

– An… An không quay nữa à?

– Vậy là đủ rồi. An chỉ muốn có vậy. Còn bây giờ là giây phút của riêng An và em.

Em không nói gì, lặng lẽ đan từng ngón tay vào bàn tay tôi :

– Đừng xa em!

– An chưa bao giờ và sẽ không bao giờ xa em cả.

Kim run run kéo lớp áo sơ mi của tôi ra, rồi vòng tay em xiết chặt. Em vẫn thích thế, vẫn thích hơi ấm của em và tôi hòa quyện, không có bất kì khoảng cách nào. Tưởng như em chính là tôi đây và tôi cũng là em, người yêu bé nhỏ của tôi ơi!

Trên chiếc giường này, đã bao lần ân ái, đã bảo lần lửa tình tỏa sáng. Nhưng em vẫn cứ e thẹn tựa cái thuở ban đầu. Em chẳng khác một mảnh giấy trắng mà dù cuộc sống cố vấy bẩn thì nó vẫn giữ được màu sắc riêng của mình. Em thanh khiết đến khó tưởng tượng được, sáng trong hơn mọi ánh trăng mơ màng giữa đêm khuya. Say rượu dễ tỉnh, còn say em, cả đời này tôi cũng không tỉnh nỗi.

Chờ đến tận lúc em ngủ say, tôi khẽ bế em ra xe. Chắc giờ em đã thấm mệt. Tôi đưa em về tận nhà. Em đã đưa cho tôi chiếc chìa khóa nhà em từ lâu. Mặt khác, không bao giờ nhận chìa khóa nhà tôi. Tôi hôn lên tráng em trước khi ra về.

Một bóng người thấm thoáng trước cửa nhà tôi. Oanh đứng tựa vào tường, điếu thuốc trên môi đã tàn quá nửa, mắt mơ màng nhìn phía xa xôi. Mùi rượu nồng nặc sộc ra từ cơ thể.

– Sao Oanh đứng đó? Ngoài này rét lắm.

Cô không trả lời. Tôi vội vàng mơ cửa.

– Sao Oanh uống rượu vậy?

Oanh cố gượng mình đứng vững, nhìn thẳng vào mắt tôi. Bốp… Tôi ngã lăn ra đất vì cái tán như trời giáng của cô.

– Lũ các người đều khốn nạn như nhau!… Lũ người không có gì mà lúc nào cũng nghĩ mình có tất cả… Lũ chó đểu… Lũ nói dối…

– Oanh!

Tôi cố đứng dậy, ôm lấy cô :

– Lại nhớ về người ấy à!

Oanh bật khóc. Trong tất cả những người con gái mà tôi từng biết đến thì giọt nước mắt của cô là thứ hiếm có nhất. Nó xuất hiện ít đến mức trở nên quý giá. Tựa những viên kim cương luôn làm người khác phải choáng ngợp, giọt nước mắt của Oanh khiến tất cả chìm vào không gian u tịch, khiến mọi trái tim chết lặng.

– Sao các người luôn nói là sẽ yêu tôi, sẽ bên cạnh tôi suốt đời! Vậy mà… các người bỏ tôi đi không một lời từ biệt… Các người có biết tôi đau không?

Tôi vỗ nhẹ vai Oanh, khe khẽ :

– Người ấy vẫn yêu Oanh mà! Ở trên thiên đàng mà người ấy thấy Oanh thế này, người ấy sẽ đau lắm đấy!… An không bỏ Oanh… An vẫn bên Oanh mà.

Hôm nay, quá nhiều nước mắt của quá nhiều người. Trên đời này, quá nhiều thứ để khóc, quá nhiều thứ để đau và… tôi sẽ cho những người con gái ấy biết cán cân bên kia của cuộc đời, nơi của hạnh phúc và nụ cười.

Oanh ngồi thịch xuống nền nhà vì mệt. Tôi ngồi dựa vào tường, để cô tựa vào lòng tôi :

– Ngày mai sẽ đến… mau thôi.

Làm một kẻ nói dối không dễ dàng như bao người nghĩ. Nói những gì không thật rồi dửng dưng ư? Điều đó chỉ dành cho kẻ không có tâm hồn. Tôi đau, rất đau khi cứ phải nói dối người con gái mà tôi yêu hơn cả mạng sống của mình hết lần này đến lần khác. Tôi muốn mang đến hạnh phúc cho họ thay vì làm họ tổn thương. Họ, dù tính cách gì, con người như thế nào, thì cũng đều là những bông hoa mỏng manh cần được nâng niu, ấp ủ. Nhất là thiên thần bé nhỏ của tôi, một giọt sương quá nhỏ mà tôi luôn sợ hãi sẽ đánh mất. Điều gì đó cứ khiến tôi bước đi, rời xa nơi con tim tôi dành trọn. Để khi quay về, tôi sợ bến bờ đó sẽ không còn tồn tại.

Thứ ánh sáng miên mang của buổi sớm hắc vào từ chiếc rèm cửa, phả vào không khí hơi âm ấm và cả vị đầu ngày. Tôi ngồi bần thần, có lẽ ngóng chờ điều gì đó khác lạ cho hôm nay, điều gì đó khác lạ cho cuộc sống tuần hoàn tẻ nhạt này.

– Oanh như thế này cả đêm đấy à?

Cô hé đôi mắt nhìn tôi. Mùi rượu còn vươn lại khiến cô cũng hiểu đêm qua mình đã say đến mức nào. Rượu, tôi không tìm thấy được sự giải thoát trong đó như nhiều người vẫn cảm nhận được. Đối với tôi, rượu là thứ gì đó nồng ấm theo đúng theo bản chất thật của nó, sự thật hiếm hoi còn vươn sót lại trong cuộc đời điêu ngoa này. Tôi cũng chỉ là một con cờ của trò chơi sáo rỗng. Cảm xúc đến, tôi đón nhận nó. Cảm xúc đi, tôi tiếc rẻ vì thời gian quá ngắn. Cảm xúc đến, tôi lo sợ mọi chuyện bại lộ. Cảm xúc đi, tôi tự hỏi ngày mai sẽ ra sao.

Oanh lồm cồm đứng dậy, vuốt lại mái tóc đã rối tinh lên từ đêm qua :

– Mất mặt thật đấy!

Cô cười khẽ khàng, nhưng trong đó là một sự chua chát. Tôi biết Oanh hận cuộc đời này đã cướp đi người cô yêu nhất khi tình cảm vẫn còn đang nồng ấm. Cả hai không hề có thời gian để từ biệt nhau, thậm chí họ còn không bao giờ nghĩ đến một ngày sẽ từ biệt. Cuộc sống là thế. Đôi khi nhàm chán đến mức tất cả chỉ còn là những vòng luẩn quẩn. Đôi khi lại thay đổi quá nhanh khiến con người không thể nào theo kịp.

– Đây đâu phải lần đầu tiên Oanh say thế này!

– Ừ… Cũng đổ đốn nhiều rồi!… – Một lần nữa Oanh bật cười.

– Oanh thôi cái giọng cười đó đi được không? Đừng làm trái với những gì mình muốn.

Cô bắt đầu lặng đi, phủi thẳng lại quần áo.

– Hôm nay, Oanh nghỉ làm đi! Hai ta đều nghỉ cả đi!

– Để làm gì? – Cô nhìn tôi, ngờ vực.

– Để Oanh có đủ thời gian để trở về trạng thái ban đầu. An không muốn nhân viên của mình làm việc trong trạng thái thất thần như vậy.

Cô không nói gì. Đó cũng chẳng khác một lời đồng ý.

Cuộc hò hẹn của chúng tôi chỉ tựa những bản hợp đồng đơn giản, được kí kết giữa hai bên, mà trong đó, cả hai cùng có lợi. Tôi lại lú lẫn nữa rồi. Làm sao có thể nói là hò hẹn khi chúng tôi chỉ là bạn, dù không thể nói là không hơn không kém. Oanh cũng chưa bao giờ ghen tuông, chưa bao giờ chen vào cuộc sống riêng của tôi. Giữa chúng tôi là một khoảng cách vô hình mà không bao giờ tôi đo lường nỗi.

Tôi khó khăn lắm mới có thể nhúc nhích được đôi chân mình. Suốt đêm, tôi để cho Oanh gối đầu lên đấy. Giờ, cảm giác chẳng khác gì có hàng ngàn con kiến đang bò dọc ngang cơ thể, tê rần. Cô khẽ chìa tay cho tôi lắm lấy :

– Có cần giúp gì không?

Tôi nắm lấy tay Oanh, tay còn lại vịn vào tường mà đứng dậy, khẽ bông đùa :

– Đầu Oanh nặng thật đấy!

Cô không đáp.

Tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, một số lạ.

– Hôm nay, sếp có đi làm không?

Thì ra là “cô thư kí mới” của tôi đây mà.

– An sẽ ghé công ty xem qua giấy tờ. Em sắp xếp rồi để sẵn trên bàn làm việc đi.

– Vâng!

Tôi ngã mình trên chiếc ghế sô pha, để mặc cho hương cà phê nồng đậm quấn quýt lấy tâm hồn mình.

– Vy! Một người tình mới. – Oanh tựa người vào thành ghế.

– Chưa có gì chắc chắn cả mà!

Cô xoay người, nhìn thẳng vào mắt tôi như muốn nuốt trọn từng dòng ý nghĩ :

– An chưa bao giờ thất bại.

– Sao Oanh nói vậy? – Tôi vẫn chầm chậm thưởng thức ly cà phê của mình.

– Chứng kiến…

– Thất bại ư? Có chứ! Là Oanh đấy!

Oanh bước về phía cửa sổ, hướng mắt nhìn bầu trời :

– Oanh không muốn tham gia vào cái trò chơi ngu xuẩn của An.

– Sao Oanh gọi đó là ngu xuẩn?

Cô kề sát đôi môi ngay tai tôi, khe khẽ :

– Đừng bao giờ nghĩ mình có thể cầm con dao hai lưỡi mà không bị đứt tay.

– Tay An… đứt nhiều rồi…

Một cảm giác gì đó ập đến, bủa vây lấy tôi tựa những trăm ngàn tinh thể của đêm đen đang bao phủ khắp không gian. Tôi thấy ngột ngạt bởi những lỗi lầm chồng chất. Theo một phản xạ mà chính bản thân tôi cũng không lý giải nỗi, tôi tựa vào người Oanh. Không gian ấm dần lên, hiền hòa đến huyền diệu.

– Sao vậy? – Oanh nhìn tôi.

– Thú hoang cũng phải sợ một điều nào đó chứ!

– An sợ Oanh sao?

– Không! An bị khuất phục trước Oanh.

Cô không nói, chỉ lặng lẽ đặt tay lên mái tóc tôi, vỗ về.

Ngoài cửa sổ, mặt trời dần lên cao, nắng gắt trải dài xuống con phố như tấm thảm vàng rực quý giá. Trong phòng, chiếc đèn ngủ le lói xóa tan một phần bóng tối. Oanh nhìn bâng quơ về một hướng xa xăm, chừa lại một khoảng không gian tĩnh lặng. Tôi dần nhắm đôi mắt, không phải vì mệt mỏi, mà chỉ để tâm hồn mình đi vào nơi xa xăm không ai có thể dò tìm được, để tận hưởng cái không gian không tiếng động này. Oanh vẫn đan từng ngón tay nhè nhẹ vào mái tóc tôi :

– An có muốn đến một nơi không?

– Nếu Oanh muốn…

Trên con đường đi, Oanh không buông lời nào. Cô vẫn thế, âm thầm và bí ẩn. Tôi dừng chân trước nhà cô. Dù không phải là lần đầu tiên tôi đến nơi đây, nhưng không có lúc nào tôi không choáng ngợp bởi sự kì lạ trong từng chi tiết nhỏ nhất.

Nhà Oanh rộng, rất rộng, đến mức khó ai có thể tưởng tượng nỗi cô sống ở đây một mình và… nội thất của căn nhà cũng không dành cho người độc thân. Cô đứng rất lâu ở cửa, vuốt ve những sợi dây leo trồng quanh ổ khóa.

Bên trong căn nhà bao phủ bởi những dây voan trắng tinh khôi và cả những đóa hồng thuần khiết. Ngay ngày cưới của Oanh, chú rể đã qua đời ngay trên chiếc xe hoa mà không có bất kì một lời báo trước nào của số phận. Từ ngày hôm ấy, căn nhà này, căn nhà dành cho cặp vợ chồng trẻ, chưa bao giờ thay đổi bất kì điều gì, vẫn vẹn nguyên đến từng ngóc ngách nhỏ nhất như một cô dâu mỏi mòn chờ đợi người yêu trong thánh đường để rồi.. không ai đến.

Oanh không bao giờ nói mình thuộc thế giới của tôi. Oanh cũng không lý giải tại sao mình lại có những giây phút cảm xúc thăng hoa với một cô gái. Vì cô là chính cô, bức tranh nàng Mona Lisa với nụ cười huyền ảo, để mọi nhận xét, giải thích cũng chỉ là giả thuyết. Tôi chỉ biết duy nhất một điều, cảm xúc của cô là thật.

Oanh bước vào phòng mình, vốn là nơi dành cho khách. Cô không bao giờ dám sống trong căn phòng tân hôn. Một mặt, cô sống trong quá khứ. Mặt khác, cô sợ hãi quá khứ. Cô lấy cây đàn vĩ cầm, chỉnh lại từng dây một. Vốn là một người cầu toàn, Oanh mất cả tiếng để những dây đàn ngân lên đúng âm thanh cô muốn. Chắc có lẽ vì thế mà khoảng trống duy nhất, khoảng trống quá lớn trong tâm hồn, đã làm cô không bao giờ thật sự đứng dậy nỗi. Tôi nhìn Oanh thử dây đàn. Nhưng nốt riêng rẽ, ngắt quãng, ngân lên như đang cắt dòng suy nghĩ của tôi thành từng mảnh vụn. Tiếng đàn của Oanh da diết quấn lấy tôi tựa đang chắp nối từng phần của tâm hồn tôi thành một khối theo đúng những gì cô muốn. Tiếng đàn rất nhanh, đầy phẫn nộ, đôi lúc dừng lại, lặng lẽ, âm thầm, bồi hồi một nỗi nhớ, một niềm đau. Từng ánh nắng le lói rọi qua khung cửa sổ, miên mang trên tóc Oanh. Mái tóc óng lên, tung bay nhè nhẹ. Nếu trái tim cô là hữu hình, chắc tôi đã có thể ghép nó lại nguyên vẹn.

Tôi bước ra khỏi phòng, chậm rãi, không để tiếng động nào phát ra. Đó là điều Oanh cần. Cô sống trong thế giới của riêng mình, không cho ai chạm đến, kể cả tôi. Vì vậy không ai có thể bước vào cánh cửa trái tim cô. Cô sẽ chẳng bao giờ mở nó ra, dù đó là ai đi chăng nữa.

Tôi ghé qua công ty. Mớ giấy tờ đã được xếp gọn gàng trên bàn.

– Sao giờ này An mới đến? – Hà Vy nhìn tôi.

– An có chút việc riêng. Em xem lịch hôm nay có cuộc hẹn nào quan trọng không?

Vy lật vội cuốn sổ tay, xem xét kĩ càng :

– Không! Cuộc hẹn gần nhất vào tuần sau.

Tôi ngồi xuống, tay ôm đầu. Tôi thật sự mệt mỏi với cảm giác bản thân quá vô dụng. Tôi không thể làm gì cho những người con gái mình yêu thương, trừ việc giở trò ga lăng vô bổ.

– An buồn chuyện tình cảm phải không?

Tôi ngước lên nhìn Vy.

– Đây là chuyện riêng! – Tôi đáp hờ hững.

– Độc thân sẽ thấy mọi việc êm ả hơn. – Vy lôi trong bóp ra tấm hình, ngắm nhìn. – Tình yêu làm con người ta đau.

Tôi nở nụ cười nhạt, lấy chai rượu trong tủ kính hồ sơ, nhắp vài ngụm :

– Em kể về người đó được không?

– Một kẻ lừa tình…

Tôi khẽ đặt chai rượu vào vị trí cũ :

– Em biết thế nào là kẻ lừa tình?

– Là không yêu một ai ngoài bản thân mình.

– Chưa đủ đâu! Kẻ lừa tình… là kẻ lừa chính bản thân mình.

Hà Vy không nói gì, lấy từ ngăn kéo ra một mảnh giấy, bước về phía bàn làm việc của tôi :

– Đây là vé xem phim! Nếu rảnh, An đi với em được không?

Tôi nhìn xuống chiếc vé :

– Tối nay ư?

Vy gật đầu. Tôi vui vẻ nhận lời. Em bước đi lấy cho tôi cốc cà phê. Tôi nhìn theo bóng dáng thon gọn của Vy. Bàn cờ vẫn còn lật úp, mọi thứ vẫn chỉ là một quyển sách đóng kín.

Tôi đến rạp chiếu phim từ rất sớm. Hà Vy không cho tôi đón em tại nhà.

Tôi thẩn thờ nhìn dòng người qua lại giữa thành phố lên đèn. Tôi sống ở đây từ nhỏ nhưng vẫn say sưa trước vô vàn ánh đèn. Khung cảnh tựa những vì sao vô tình rơi xuống mặt đất, lung linh huyền ảo. Kim vẫn thường bảo tôi là người xa hoa, luôn bị cuốn vào dòng xoáy vật chất. Em yêu vùng đất thanh bình và tất nhiên… em đắm say Thành phố Đà Lạt. Một lần, tôi và em đi dạo ở Hồ Xuân Hương từ sớm tinh mơ. Chiếc xe đạp đôi in bóng xuống mặt đất mờ sương. Em chẳng đạp, chỉ ngồi dang tay tận hưởng làn gió trong lành. Nhưng vẫn cứ bắt tôi phải tìm cho được một chiếc xe đạp đôi.

Chúng tôi dừng lại bờ hồ. Chẳng biết gọi chỗ đó là gì, chỉ biết đó là một chiếc cầu gỗ không bắt sang bờ bên kia mà chỉ nhú ra một chút ở bên này bờ. Em chạy ùa ra cầu. Tôi sợ hãi chạy theo. Sương từ mặt hồ tỏa lên, che kín mọi ngóc ngách. Tôi chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ cảnh vật. Vì vậy mà tôi rất sợ em sẽ ngã xuống nước. Em không hề biết bơi. Sương rất dày khi ra đến cuối cầu, tựa những đám mây đang đùa với em. Nhìn Kim không khác gì đang mặc một chiếc váy trắng, có một đôi cánh trắng. Đôi môi, cả đôi gò má em đều ửng hồng. Em cười, nhẹ nhàng, hồn nhiên. Lúc đó, em thật sự rất đẹp, vẻ đẹp thuần khiết khiến tôi ngẩn ngơ. Em đã bảo rằng mình đang sống trong mơ. Tôi lặng lẽ ôm em từ phía sau, thổi những luồn hơi ấm vào tai em bông đùa. Tôi nhớ rất rõ câu em nói : “Đà Lạt là vùng đất trong mơ. Còn giây phút bên An là khoảnh khắc ở chốn thiên đường. Vì em sẽ không bao giờ thức dậy được.”

– An! An!

Tôi khẽ giật mình. Hà Vy đang đứng cạnh cửa xe. Mãi suy nghĩ, tôi đã quên mất thời gian, quên mất mọi vật.

– An đang nghĩ gì vậy?

– À… Không có gì. Em muốn đi ăn gì không? Còn sớm lắm.