Lưỡng Thế Hệ Liệt

Hoa Luyến Tuyết…
‘Thế giới của ta chỉ có nàng một người tồn tại…’
~~~~~~~~~~~~~~
Nàng là con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, không có hạnh phúc, chỉ có thể ngắm nhìn không trung ngoài tầm với mà ca ca xướng xướng.
Nàng là một tình nhân trong một đám đông tình nhân của hắn, nhưng nàng lại đem lòng yêu thương chính thê bên cạnh hắn.
Tình yêu giữa các nàng như có như không, tựa như làn gió phiêu tán trên không trung, vô hình vô dáng….
~~~~~~~~~~~~~~

luong_the_liet_he

Thượng ~ Lưỡng Thế Chi Sủng Vật
1.
Tóc xõa rối tung, làn môi đỏ tươi, tấm ra giường uốn nhăn thành từng nếp. Sáng sớm, một ngày lại bắt đầu.
Ta mở mắt ra. Quen thuộc trần nhà, quen thuộc sắc trắng, quen thuộc hơi thở mê loạn, quen thuộc chính mình.
Từ trên giường chậm chạp ngồi dậy, tận lực xem nhẹ dấu hôn cùng mùi vị xa lạ thuộc về kẻ khác quẩn quanh trên người, đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Bước ra khỏi phòng tắm, ta dừng lại ở cửa. Ánh mắt biếng nhác nheo lại thành một vòng cung hờ hững, lơ đãng ngắm nhìn toàn bộ không gian xung quanh. Cửa sổ, lồng chim, giường sắt, thảm trắng, tấm gương.
Lại đảo mắt nhìn vòng quanh một lần nữa. Tấm gương, thảm trắng, giường sắt, lồng chim, cửa sổ.
Từ trái sang phải, từ phải sang trái, mọi thứ đã được hình thành, được sắp đặt thế nào thì cứ tồn tại mãi mãi như thế, vĩnh viễn không có gì đổi thay, dường như cũng chẳng có gì biến mất.
Đây chính là cuộc sống của ta, trọn đời bi ai như thế.
Ta giơ tay khép lại tấm áo tắm trắng nhợt, tựa như du hồn lướt tới lồng chim bên cửa sổ, lấy ngón tay đùa nghịch chú chim nhỏ.
Ánh mặt trời lấp lánh từ bên ngoài cửa sổ len lỏi ùa vào trong phòng, tạo thành một loại ấm áp tịch mịch hư ảo. Ta thoáng híp mắt lại, cảm thụ sự khoan khoái dễ chịu ánh mặt trời mang đến trên người. Mơ màng buồn ngủ.
Cánh cửa “Phanh” một tiếng bị thô bạo đẩy ra. Ta cũng chẳng hề giật mình hay ngạc nhiên nhìn nàng phăng phăng xông vào khoảng không gian chỉ thuộc về ta.
Nàng đứng ở cửa, mắt lạnh nhìn ta, chỉ là lửa giận đã sớm phừng phực bốc ra quanh người nàng.
Phía sau tưởng chừng như có một mũi nhọn hoăn hoắt chực chờ xuyên thấu qua ta, những gì là ta. Chính là, ta thờ ơ, suy nghĩ sớm bay xa đến nơi chẳng kẻ nào chạm đến được.
Sau lưng vọng đến tiếng đóng cửa cùng tiếng bước chân đến gần. Trong giây lát, hai ta liền cận kề trong gang tấc.
Nàng túm lấy bàn tay đang trêu đùa chim nhỏ của ta, kéo ta đẩy lên trên ghế, làm cho ta phải đối diện nàng.
Ta bị đau khẽ nhíu mày, ngước nhìn nàng.
Nàng thoát ra một tiếng hừ lạnh ngắt, cất tiếng. “Biểu tình mị hoặc như thế muốn để cho ai xem, ta cũng chẳng phải là ‘Hắn,’ ta sẽ không thương hương tiếc ngọc.”
Ta nhìn nàng, đột nhiên nhoẻn miệng cười với nàng. Không vì bất kì điều gì khác, đơn giản chỉ vì ta biết, ta đã thành công chọc nàng tức giận.
Đôi đồng tử xinh đẹp của nàng trong nháy mắt lạnh thấu như băng, thẳng đến 0 độ. Nàng bỗng nhiên siết mạnh tay, kéo ta lại gần nàng đến mức chúng ta chỉ cách nhau có một ngón tay.
Lại một lần nữa, chúng ta bốn mắt nhìn nhau. Một đôi lạnh nhạt. Một đôi phẫn nộ.
“Nói! Ngươi cười cái gì?” Âm thanh trầm thấp tràn đầy đe dọa rít ra từ kẽ răng đang nghiến lại.
Ta cắn chặt răng, không muốn để tiếng kêu đau đớn thoát ra khỏi cổ họng, nhìn nàng, không sợ chết trả lời, “Cười cái gì ư? Đương nhiên là đang cười cơn tức của phu nhân, bởi vì ta đem ‘Hắn’ dụ đi khỏi đêm tân hôn, hơn nữa còn làm cho phu nhân một tháng nay đều phòng không chiếc bóng.”
Trong mắt nàng sương mù âm u dần dần tụ lại, nhè nhẹ cô đặc. Thoáng chốc, ta đã bị nàng ném đi, bị đẩy ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo không hề có một chút độ ấm kia.
Nàng từ trên cao nhìn xuống ta, khôi phục khí phách ngang tàng của dĩ vãng, ngạo nghễ lại khinh miệt bảo ta, “Xin khuyên ngươi không cần cố ý chọc giận ta, mà đúng rồi, ta xém chút quên mất, ngươi chỉ là một nữ nhân thân phận thấp kém chỉ biết dựa vào nhan sắc của bản thân bán mình cho nam nhân, như thế lại có gì khác biệt với kỹ nữ đâu? Bọn hạ tiện các ngươi đương nhiên chỉ biết sử dụng thủ đoạn thấp hèn đi dụ dỗ nam nhân, ở dưới người bọn họ rung mông lắc eo, tự động giang chân.”
Lời của nàng tựa như hàn châm đâm thẳng vào một góc khuất trong sâu thẳm đáy tim. Nhói buốt. Ta đứng lên, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, ta nói với nàng, “Thế nhưng cao quý như phu nhân lại chiếm được cái gì? Một tháng nay, thậm chí có lẽ sớm hơn nữa trước kia, phu nhân ngày nhớ đêm mong hẳn cũng chỉ là như thế nào cùng ‘Hắn’ ngày đêm triền miên, liền giống hệt như những kỹ nữ đê tiện chúng ta, ở trên giường, cùng nam nhân giao hoan.”
Ta không thấy sắc mặt đột nhiên trắng bệch của nàng, tiếp tục dồn ép bức bách nàng, “Ta cũng xin khuyên phu nhân một câu, nếu phu nhân không ở trên giường rung mông lắc eo, tự động giang chân, phu nhân có năng lực giữ địa vị của chính mình được bao lâu đây?”
Nàng đẩy ra thân thể đang quá phận bức sát của ta, lạnh lùng nói, “Xem ra ngươi không có hiểu được địa vị của chính mình và của ta. Một ngày nào đó đám tình nhân các ngươi nhan sắc phai tàn sẽ không còn được cưng chìu yêu thương, mà ta thì vẫn như cũ vĩnh viễn ngồi ở trên nơi cao nhất!”
Ta dừng lại bước chân đang dấn sát về phía nàng, kiềm nén không được cười nhạt ra tiếng.
Chỉ là, chính mình biết rõ trong tiếng cười khẽ ấy để lộ ra bao nhiêu đau xót bao nhiêu bi thương.
Ta nói với nàng, “Không sai, đối với người làm chính thê như phu nhân mà nói, chúng ta chẳng qua là những vật phẩm ‘Hắn’ dùng để phát tiết dục vọng, còn phu nhân là nữ nhân ‘Hắn’ quang minh chính đại cưới về. Chính là, nhìn ‘Hắn’ cùng với những nữ nhân khác ngày ngày đêm đêm âu yếm triền miên, trong khi phu nhân lại phân không đến chia không ra một phân một hào thương yêu an ủi. Nỗi xót xa bi ai của phu nhân nhưng lại giống hệt như cái vị trí phu nhân tưởng rằng sẽ không bao giờ dao động không bao giờ thay đổi kia, kéo dài suốt đời suốt kiếp! Trọn đời trọn kiếp!”
Ta hả hê nhìn gương mặt càng lúc càng tái nhợt đi của nàng, chỉ cảm thấy trái tim bỗng dưng rất đau rất đau. Tựa hồ như nếu ta không làm chút gì đó, ta đây nhất định sẽ phát điên lên mất.
Nàng đột nhiên bùng lên phẫn nộ, lại một lần nữa kéo ta đến gần sát nàng, nghiến răng nói, “Ngươi cho là ta không có năng lực như thế ư?”
Ta cười lạnh đáp, “Phu nhân nói năng lực nào, năng lực ân ái với ‘Hắn’ sao?”
“Ngươi!” Nàng nghiến răng nghiến lợi thốt ra.
“A a… Ta nhớ rõ phu nhân từng nói qua, người ‘Hắn’ yêu là ta, chẳng lẽ phu nhân đến bây giờ còn đang trông ngóng chờ đợi cái tình yêu cùng hạnh phúc phu nhân khao khát sao?” Ta châm chọc nói. Đắm đuối, mê muội nhìn xoáy vào đôi mắt ngập tràn tức giận của nàng. Khiến cho cảm giác vui sướng thỏa mãn lan tỏa thâm nhập khắp toàn thân. Chính mình nhưng lại không hề phát giác từ bao giờ đã bị đôi đồng tử sâu hút ngùn ngụt lửa giận kia hoàn toàn mê đảo tâm trí.
Quanh người nàng phảng phất như có một vầng sáng đỏ rừng rực, tựa như hoa sen rực lửa đẹp đẽ yêu diễm đến mức hút hết hồn phách của kẻ khác.
Ta không tự giác nghiêng người về phía nàng, kề sát bên tai nàng, thầm thì, “Muốn chiếm được một chút yêu thương quan tâm của hắn cũng rất dễ dàng đấy thôi. Chẳng qua chỉ cần một ít thủ đoạn. Có cần ta đến dạy phu nhân hay không đâu…”
Tựa hồ nói không còn chưa đủ sức nhấn mạnh chưa đủ sức tiêu diệt, ta khẽ cắn vành tai của nàng.
Nàng run lên, người cứng đờ phảng phất tựa gỗ đá.
Ta cười khẽ, tiếp theo liền vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm.
Nàng lập tức lấy lại tinh thần, không chút lưu tình dùng sức đẩy ta ra. Một lần nữa, ta ngã ngồi trên sàn nhà lạnh buốt như băng.
Nàng giận dữ quắc mắt nhìn ta, đã khôi phục thần sắc băng lãnh cố hữu, lãnh đạm nói, “Không cần làm chuyện nhàm chán vô vị. Có vẻ như ta hẳn nên rút lại lời nói ban đầu, ngươi đáng chết!”
Dứt lời, nàng cũng không thèm ngoảnh lại, lập tức quay lưng rời khỏi phòng ta.