Lưỡng Thế Hệ Liệt

Ngày hôm sau, lại là một ngày sáng rỡ lung linh sắc nắng.
Xuyên thấu qua khung cửa sổ của căn phòng ta đang ở có thể trông thấy biển hoa bạt ngàn rực đỏ như lửa cháy ngoài kia. Hoa cùng hoa điên cuồng triền miên bện chặt vào nhau đến không thể phân biệt được, sít sao thân mật trải dài tới tận chân trời xa tít tắp, tựa như mỗi đóa đều có thêm sinh mệnh của chính mình lôi cuốn ta đến gần. Ta không cách nào dời đi ánh mắt đã bị mê hoặc hấp dẫn, quyết định tới gần bọn chúng.
Hắn luôn luôn dung túng chìu theo yêu cầu của ta. Thế nên, ở một buổi sớm mai rực rỡ óng ánh nắng vàng, ta bước ra khỏi phòng.
Bên ngoài phòng ở là một lồng chim lớn hơn nữa. Ta chẳng qua cũng chỉ là từ cái lồng chim này lạc đến một cái lồng chim khác rộng lớn hơn. Trời vẫn xanh thăm thẳm như thế, nhưng đọng trong mắt ta lại vĩnh viễn chỉ là sắc xám thảm đạm tiêu điều.
Ta lững thững dạo bước trong biển hoa rừng rực như lửa đỏ. Những đóa hoa như mưa như tuyết tầng tầng trận trận lả tả rơi, lấp đầy không gian nơi đây, huyền ảo xinh đẹp không giống cảnh sắc thế gian này nên có.
Ta mê luyến ngắm nhìn mọi thứ xung quanh mình, nhớ rõ có người từng nói qua, mỗi khi trời đổ xuống mưa, đó chính là Thượng Đế đang khóc, vì cảnh ngộ thê lương bất hạnh người nào đó gặp phải mà đau lòng rơi xuống những giọt nước mắt đồng tình cảm thương.
Thế còn trận mưa hoa giờ phút này đang không ngừng lác đác bay xuống bên người ta thì sao?
Ta thản nhiên mỉm cười, vươn hai tay đón lấy những cánh hoa mềm mại mỏng manh như giấy, lại dùng hết sức lực hướng về phía trước ném tung ngang trời, hình thành một trận mưa hoa nho nhỏ do chính ta tạo dựng. Bỗng nhiên cảm thấy phấn khích, bất giác ở tại chỗ bắt đầu xoay tròn như một cơn gió.
Một vòng, hai vòng, ba vòng…
Ta điên cuồng không ngừng xoay tròn.
“Ha ha…” Ta thở dốc dừng lại thân mình đang dần dần không cầm cự chống đỡ được, vịn lấy một cây khô trơ trụi dịu xuống hơi thở cuồng loạn. Trái tim vô lý vô do bắt đầu đau đớn thắt chặt.
Phải nha, ta làm sao có thể có tư cách làm cho Thượng Đế cao quý kia chỉ vì ta mà khóc đâu?
Nhưng ít ra, ta có năng lực vì chính mình mà khóc như thế, vì chính mình trút xuống một hồi “mưa hoa.”
Ta từng nói qua ta sẽ không bao giờ khóc lóc rơi lệ một lần nào nữa. Chỉ là, nỗi bi thương không ngừng cuồn cuộn trào dâng hiện giờ tựa như một con ngựa hoang thoát cương vùn vụt lao vút ra. Ta đã mất đi sức lực khống chế.
Vì thế, ta chỉ có thể thả bay những vụn hoa mỏng tang, để trận mưa hoa lất phất này đến thay thế bi thương thênh thang của chính mình, để nó nhẹ nhàng tản đi và mất hút ở khoảng không trống rỗng đến như là vô cùng vô tận.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mà tình cảm của ta, một phần bản thể của ta, cũng đã chậm rãi bay đi, tan ra trong không khí, biến vào thinh không, dần dần không có tung tích.
Ta đã kiểm soát được tâm tình của chính mình. Sau khi xác nhận một lần lại một lần “Chúng” sẽ không dễ dàng thoát phá ra lần nữa, ta quyết tuyệt ly khai nơi đây.
Trong đáy mắt ta không còn sót lại chút vấn vương lưu luyến nào nữa. Ta sợ hãi những thứ làm cho chính mình trở nên mong manh và yếu đuối.
Thế nên, ta không thể không nhẫn tâm cắt đứt mọi ràng buộc, cắt đứt tất cả trước khi ta bắt đầu dựa dẫm và bám víu vào chúng.
Ta rất nhanh ra khỏi cánh rừng, lại ngoài ý muốn thấy nàng xuất hiện trong tầm mắt.
Nàng, hiện diện trước mắt ta, vẫn kiêu kỳ cao ngạo như muôn thuở.
Không chút biểu tình, ta ngắm nhìn nàng cùng vài vị tình phụ hiện nay đang được “Hắn” cưng yêu sủng ái ở giữa thảm hoa tao nhã phẩm trà.
Ta không phát ra bất kì tiếng động nào, đơn giản tựa vào một thân cây khô gầy guộc, không nói không rằng lẳng lặng nhìn nàng. Ngắm nhìn sự khinh thường lấp lóe dưới biểu tình dối trá của nàng, quan sát ánh mắt lãnh liệt mang mác cái buốt giá đến thấu xương của sương mù ngày đông khi xem xét đánh giá kẻ khác của nàng.
Bỗng dưng cảm thấy thật buồn cười. Lại chưa hề nghĩ đến sẽ bị nàng phát hiện.
Tỳ nữ của nàng đi về phía ta, kêu ta đi qua. Ta không có cự tuyệt, bởi vì nàng cũng chưa bao giờ cho ta cơ hội cự tuyệt.
Đi tới vòng tròn lớn các nàng đang vây quanh bên cạnh bàn, nàng ngoắc tay trỏ vào vị trí đối diện nàng, thế nên ta ngồi xuống theo lời nàng, lặng im không nói gì.
Nàng chào hỏi ta xong, sẽ không thèm liếc nhìn ta thêm một lần nào nữa, chẳng qua tiếp tục trò trò chuyện chuyện với những người chung quanh.
Ta vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng chiếc tách màu tím nhạt, lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên khoảng trời đang hoang hoải trôi đi.
Gió nhẹ thổi qua, xao xác cuốn theo những đóa hoa hồng sắc chầm chậm chao nghiêng, là đà lượn xuống, phảng phất không hay không biết bầu không khí nguy hiểm tựa hồ chỉ cần một cái chạm rất khẽ liền nổ tan tác giờ này phút này.
Một cánh hoa lẻ loi đơn độc bốc đồng phiêu lãng trên không trung.
Chậm rãi sa xuống, mơn man bay xuống, trong một khoảnh khắc, nó đã không khống chế được bị nhốt vào trong tách trà màu tím nhạt của ta.
Ta nhìn nó ở trong tách trà của ta đau khổ giãy dụa, nước trà trong suốt nhẹ nhàng gợn sóng, trông vô cùng đẹp mắt. Thế nên, ta vươn ngón tay vuốt ve dọc theo bề mặt tách, lặng lẽ nhìn nó thống khổ giãy dụa, lại thủy chung vùng vẫy không thoát giam cầm chung quanh, chỉ có thể từ từ tàn úa và héo mòn, chậm rãi mục nát, cũng như ta hiện giờ…
Ta gượng cười, qua khóe mắt, có thể nhìn đến ánh mắt thâm trầm nàng thi thoảng ném tới. Nâng lên tách trà, ta khẽ hớp một hơi. Uống vào nước trà, uống vào cả cánh hoa sắc hồng nhạt bất hạnh bị kẹt trong tách trà ấy.
Nếu đã không có được nơi chốn có thể thuộc về mà chính mình hằng ao ước, kia hãy để ta đến cho ngươi một loại hạnh phúc khác đi, cho dù loại hạnh phúc này ở trong mắt những người khác chỉ là một loại bất hạnh tột cùng.
Nơi đối diện ta, nàng tiếp tục cùng những người khác hào hứng tán gẫu, sau đó, kêu bọn tỳ nữ mang lên một đống quà tặng được gói gắm thật tinh tế thật xinh đẹp. Chúng ta theo ý bảo của nàng mở ra quà tặng của chính mình.
Ta nhìn hộp quà trước mặt một lúc lâu, thốt nhiên nghĩ tới chiếc hộp Pandora trong thần thoại cổ tích, chiếc hộp điềm xấu sẽ mang đến tai họa cho nhân loại, bất giác cười khổ một chút, vươn tay đi xé mở hộp quà.
Xung quanh râm ran những thanh âm ngạc nhiên pha lẫn vui sướng, ta vì thế quay đầu thoáng nhìn. Trong những hộp quà đã được khui ra của bọn họ hoặc chứa đựng nước hoa sang trọng đắc tiền hoặc những đồ trang điểm cao cấp lộng lẫy.
“Đúng rồi, sao ngươi không mở quà đâu?” Nàng chợt mỉm cười nhìn ta.
Chung quanh đưa tới những ánh mắt tò mò háo hức, không cách nào né tránh, thế nên, ta mở hộp.
“Oa! Cây trâm thật xinh đẹp! Đây phải là kim cương đi?” Người xung quanh liên tiếp truyền đến những tiếng trầm trồ bàn tán, trong giọng nói lại lộ ra nồng đậm ghen tỵ cùng vô tình… Sát khí.
“Cây trâm này đích thực làm bằng kim cương, vô cùng xứng với Mạc tiểu thư đây! Khi đó thường xuyên nghe thấy Dật Phong nhắc tới Mạc tiểu thư, làm cho ngay cả ta đều phải kính trọng vài phần. Hy vọng cây trâm này có thể thích hợp thân phận của Mạc tiểu thư, mong rằng ngươi sẽ thích nó.” Nụ cười vẫn đọng hờ hững trên bờ môi nàng.
Ta lờ đi những ánh mắt hằn học không chút thiện ý xung quanh, nhẹ nhàng trả lời, “Cám ơn, ta rất thích.”
“Mạc tiểu thư thích là tốt rồi. Đúng rồi, trà của ngươi đều nguội, đến, ta giúp ngươi rót thêm một tách đi!” Nàng vừa nói vừa đứng lên tính châm trà cho ta.
Lúc này, người bên cạnh nàng liền lên tiếng, “Ai da, làm sao có thể để phu nhân làm loại chuyện này? Nàng còn không xứng để phu nhân đối đãi như thế đâu! Vẫn là để ta đến làm đi!”
Không ngoài dự kiến, trong mắt nàng ánh lên hàn ý. Nàng tựa như lơ đãng nhẹ nhàng xoay người lại, nhã nhặn cất lời, “À… Không thể nói như vậy. Nếu như ngươi đã muốn tự mình châm trà cho Mạc tiểu thư, ta đây sẽ không chối từ.”
Ta không nhìn về phía người xung phong châm trà cho ta, chỉ đăm đăm nhìn nét mặt và biểu tình của nàng. Lúc nhìn thấy trà được rót xong, trong một thoáng, ta ở trên mặt nàng nhìn đến vẻ đắc ý cùng với nét hưng phấn không dễ dàng phát hiện.
Trái tim ta, không khỏi đông cứng lại.
Ta không đi lấy tách trà. Một nỗi thương tâm nhàn nhạt bỗng dưng trỗi dậy từ trong sâu thẳm đáy tim. Buôn buốt. Chỉ là, ta thế nhưng không biết bản thân mình vì cái gì mà cảm thấy thương tâm.
Dưới sự mong ngóng của nàng, ta bình thản cầm lên tách trà. Ngay một khắc sắp sửa uống vào, ta đột ngột bị trà nóng làm phỏng ngón tay, cũng buông tay phá vỡ chiếc tách màu tím nhạt kia.
Cái khoảnh khắc tách trà khô khốc vỡ nát trên mặt đất, ta chẳng hề ngỡ ngàng khi bắt gặp ánh mắt thất vọng tràn ngập tức giận của nàng.
Không xúc cảm nói xong câu xin lỗi, ta lẳng lặng rời khỏi tiệc trà.
Sau khi lui xuống không bao lâu, nàng liền như yêu quỷ hiện ra trước mắt ta.
“Ngươi đã nhìn ra!” Nàng lãnh đạm nói.
Ta thản nhiên nhìn nàng, không đáp.
“Vì cái gì không nói lời nào?” Nàng lại lạnh lùng hỏi.
“Phu nhân muốn ta… nói cái gì đây?”
“Không cần giả ngốc với ta, đây không phải là nguyện vọng của ngươi sao? Vì cái gì cự tuyệt?”
Người ta rất khẽ lung lay một chút, thinh lặng, chỉ dùng ánh mắt ráo hoảnh hỏi nàng tại sao.
Nàng không nói cho ta biết đáp án, chỉ đơn giản hừ lạnh một tiếng, lại cường thế nói, “Mặc kệ ngươi suy suy nghĩ nghĩ cái gì, ta nhất định sẽ giết ngươi, lần sau ngươi không thể nào may mắn như vậy!”
Ta mê man nhìn bóng dáng nàng biến mất trong một trận mưa hoa hồng nhạt đang chấp chới bay. Trái tim vô cớ bỗng dưng quặn thắt một lần nữa, nhói buốt đau đớn.
Bên tai rõ rệt vang vọng những lời căn dặn của mẫu thân lúc ta rời đi, tựa như lời nguyền rủa xa xưa ở bên tai ta không ngừng lẩn quẩn, “Đáp ứng ta, ngươi cũng phải thật tốt sống sót! Đáp ứng ta!”
Ta vươn tay ấn chặt ngực phải, thì thào, “Nếu phu nhân dưới tình huống ta không hề hay biết giết chết ta, ta đây chắc chắn sẽ không cự tuyệt phu nhân…”