Lưỡng Thế Hệ Liệt

Sau đó là vô tận bóng tối, ta cái gì cũng không cảm giác được, ý thức phiêu đãng lẩn khuất trong một giấc mộng mù mờ chông chênh.
Thẳng đến khi ta có thể loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện của những người xung quanh, ta mới đột nhiên cảm giác được ta đã thanh tỉnh. Chỉ là, ta cũng không mở mắt ra. Ta không hề muốn tỉnh lại…
Tuy bên người đã không còn bất kì thanh âm gì, nhưng ta có thể cảm giác được ai đó đang đến gần bên giường của ta.
Sau một khắc trầm mặc, người nọ chiếm lấy môi của ta, hoàn toàn bá đạo vả cuồng nhiệt. Ta biết là “Hắn” đến đây.
“Hắn” rời đi môi của ta. Ta có thể cảm giác được “Hắn” đang vô cùng phiền muộn.Tầm mắt không cam lòng và lãnh liệt dồn về phía ta, khiến ta không khỏi cảm thấy tâm can tê buốt.
“Vì cái gì ta không cảm giác được nhiệt độ của ngươi, hơi ấm của ngươi? Ngươi rõ ràng là của ta…” Trong thanh âm của “Hắn” hàm chứa một chút cảm xúc nhẫn nhịn và cam chịu.
Ta lẳng lặng cảm nhận tâm tình của “Hắn,” bỗng nhiên lại hoàn toàn không cách nào thở được. Ta vẫn bất động không hề nhúc nhích thừa nhận sự trói buộc gắt gao không chút nới lỏng nơi cần cổ.
“Hắn” cúi người xuống, ở bên tai ta khẽ lẩm bẩm, phảng phất như mê sảng, “Vì cái gì? Có khi ta thực hận không thể giết chết ngươi, nhưng là… Nghe cho rõ! Ta mặc kệ ngươi có thể nghe được hay không, cho dù là không chiếm được trái tim của ngươi, thân thể của ngươi ta cũng muốn chiếm. Ngươi đừng hòng mơ tưởng có được thứ hạnh phúc ngươi mong muốn! Hạnh phúc của ngươi chỉ một mình ta có thể đưa cho!”
Cần cổ bỗng dưng chợt lạnh, “Hắn” buông lỏng bàn tay đang siết cổ ta. Sau một trận trầm mặc, “Hắn” rời khỏi phòng ta.
“Đáng tiếc… Ngươi không phải hạnh phúc của ta, bởi vì… Ta không có hạnh phúc…” Ta mở mắt, thì thào.
Tầm mắt của ta chuyển về phương hướng “Hắn” vừa rời đi, lại ngoài ý muốn thấy được nàng đứng ở cửa, vẻ mặt vô cảm lặng yên nhìn ta.
Ta nhàn nhạt nhếch lên khóe môi, hỏi nàng, “Tại sao phu nhân luôn xuất hiện vào lúc không nên xuất hiện?”
Nàng nhẹ bước về phía ta, đáp, “Bởi vì ta để ý tới ngươi.”
“Ta nghĩ đến, loại nhân vật tầm thường như ta vốn thừa thãi chẳng có gì quan trọng.” Ta mờ mịt lãnh đạm nói.
Nàng ở bên giường ta dừng lại, bảo ta, “Ta cũng tưởng là thế. Đáng tiếc ta lầm rồi, ngươi nhưng lại có bản lĩnh khiến cho ‘Hắn’ phải điên tiết.”
“Ta không hiểu.” Ta dõi mắt nhìn về phía không trung bao la vô định.
“Những kẻ làm ngươi bị thương, bất kể có phải cố ý hay không, hiện tại đều đã chết. Ngày ngươi xảy ra chuyện, đều đã bị ‘ Hắn ’ tự tay giết chết .” Nàng thản nhiên kể lại, lại khiến cho ta hoàn toàn kinh ngạc.
“Thế sao?” Ta thản nhiên đáp, cố gắng che giấu cảm xúc hỗn loạn của chính mình.
Ta vẫn cho là… Ta đối với “Hắn” mà nói chỉ là một sự tồn tại vô nghĩa có cũng được mà không có cũng được…
Dường như, ta đã sai… Tuy thế… Ta, cũng không thương “Hắn.”
Ta mỏi mệt khép lại mi mắt, ở trong lòng lặng im suy nghĩ.
Nàng vươn tay nắm lấy cằm của ta, nhìn ta nói, “Mở mắt ra!”
Ta bị đau mở mắt, nhìn nàng ở trước mặt hiển hiện biểu tình tựa như một loài dã thú hung tàn.
Nàng buông xuống bàn tay đang kiềm chế ta, tựa hồ vừa lòng với sự ngoan ngoãn của ta, cất lời, “Tốt lắm! Hôm nay ta đến là muốn nói cho ngươi biết ta yêu ‘Hắn.’ ‘Hắn’ chỉ có thể thuộc về ta, ta tuyệt đối sẽ không nhường hắn cho ngươi!”
Là ai thuộc về ai…
Dường như ngay cả khi trải qua mấy ngàn năm mấy vạn năm luân chuyển, chúng ta như trước là chủng tộc dã man bạo ngược.
“Ta không yêu ‘Hắn.’” Một lần nữa, ta mỏi mệt nhắm nghiền hai mắt, hy vọng nàng sau khi được đến câu trả lời của ta có thể rời khỏi phòng, ta quả thực đã rã rời kiệt sức…
Chỉ là, nàng vẫn không có rời đi, tựa hồ tò mò về đáp án vừa rồi, hạch hỏi, “Vì cái gì? Yêu thương ‘Hắn’ là một chuyện tình thật dễ dàng, chẳng lẽ ngươi chưa từng động tâm sao?”
Ta cố sức mở mắt, nhìn về phía lồng chim cô đơn bên cửa sổ. Nhìn con chim nhỏ ở trong lồng lộ ra bi tịch, sau một lúc lâu, ta vẫn không thu hồi ánh mắt của mình, trả lời, “Nếu yêu thương một người, kết cuộc nhất định là muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu lại được. Ta sẽ ở trước khi chính mình động tâm liền bóp chết hết thảy… Tình cảnh của ta sớm đã bị tước đoạt đi quyền lợi có được hạnh phúc, ta cần gì phải tự ảo vọng chính mình muốn đi tin tưởng tình yêu?”
Nàng nheo mắt nhìn ta, lạnh lùng nói, “Tuy rằng ngươi không yêu ‘Hắn,’ nhưng ‘Hắn ’ lại yêu ngươi!”
Ta quay đầu nhìn về phía nàng, bảo, “Vậy thì lập tức giết ta đi! Dẹp bỏ hết thảy trở ngại!”
Nàng xoay người, thoáng quay đầu lại nói với ta, “Giết ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng là giết ngươi, ‘Hắn’ cũng sẽ không yêu ta. Ta có thời gian cả đời đi giành được tâm của ‘Hắn.’ Cho dù đến cuối cùng ta không chiếm được, nhưng người của ‘ Hắn ’ ta cũng nhất định phải được đến!”
Nói xong liền quay lưng bỏ đi.
Ta lặng nhìn căn phòng tăm tối, tâm lạnh lẽo buốt nhói.
Nếu trong cuộc đời ngắn ngủi du phù của một người nhất định gặp phải chút kiếp số, ta đây ắt hẳn đang trải qua kiếp số thứ hai.
Hai người bọn họ thật sự quá đỗi giống nhau, thông minh giả dối giống nhau, lãnh huyết tuyệt tình giống nhau.
————————————————–
Một trận gió thình *** h thổi tới, kéo ta ra khỏi những đoạn hồi ức ngắn ngủi.
Ta ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, mờ mờ mịt mịt, máy móc nhặt lên một mảnh hoa tử đằng trên người, thả vào trong lòng bàn tay, khẽ áp lên mặt. Cảm giác mềm mại lạnh lẽo truyền đến từ trên da thịt. Ta nhắm hai mắt lại, sau một khắc mở mắt ra, ta nghĩ ta đã thanh tỉnh lại, mà một ngày cứ như vậy trôi đi, biến mất.
Không hay không biết…
Rồi khoảng thời gian sau đó, giữa ta và nàng vẫn duy trì một loại thản nhiên mơ hồ như có như không.
Sáng sớm cùng hoàng hôn, ta cùng nàng, cửa sổ cùng dưới lầu, ánh mắt cùng ánh mắt dây dưa.
Bình thường cùng giản đơn, ta cùng nàng, hành lang cùng lối đi, vai cùng vai lướt qua lưu luyến.
Mập mờ cùng say đắm, khinh thường cùng lạnh lùng.
Giao tranh cùng thắng bại, ghen tị cùng mê man.
Quá nhiều cái gì cùng cái gì, quá nhiều như thế nào cùng như thế nào, chúng ta nước chảy bèo trôi.
Một giây một phút, một giờ một ngày, bốn mùa không ngừng vội vã bay đi, mà ta cư nhiên đã lưu lại ba năm.
Và cứ như thế, ta cùng nàng mơ hồ có mơ hồ không mập mờ ái muội lướt qua ba cái luân hồi.