Lưỡng Thế Hệ Liệt

Hôm nay thiên không xanh thăm thẳm như sắc xanh của một viên bảo thạch cực kỳ trân quý, tản ra hơi thở mênh mang đẫm đầy mị hoặc. Ánh mặt trời mỏng manh lóng lánh len lách qua những chiếc lá tử đằng xanh mướt thưa thớt xen kẽ nhau, lấm tấm rơi xuống không gian bao quanh người như một lớp bụi mờ.
Những dải sáng trong veo không nhòa nhạt mà cũng chẳng gay gắt đan dệt nên loại không khí mơ ảo chỉ thuộc chốn thiên đường. Trong một thoáng, ta hoàn toàn lạc lối trong xứ xở hư cấu huyễn hoặc của riêng mình, mất đi tâm trí.
Gió luôn luôn lưu luyến bên người tựa hồ không muốn rời đi, nhưng sau cùng lại vẫn không tránh khỏi mỏi mệt chán ngán, duỗi mình cuốn theo những cánh hoa tím nhạt lững lờ bay về phía thế giới xa xôi chỉ thuộc về chính nó.
Phút chốc, sắc tím nhuốm khắp một trời…
Ánh mắt ta cũng mơ hồ không có tiêu cự, chỉ bởi vì ta hãy còn đắm chìm trong giấc mộng xinh đẹp mấy ngày hôm trước không muốn thanh tỉnh. Ngón tay vô thức chạm lên môi, bất tri bất giác nhẹ nhàng mơn trớn. Ta nghĩ, ta có thể cảm giác được hơi thở của nàng.
Đôi mắt thoáng nâng lên, không chút sửng sốt khi thấy một chuỗi hoa tử đằng tím man mác phơ phất nối tiếp nhau cắt nghiêng qua mảng trời chênh chao trước mặt. Trong một khoảnh khắc, nó lại thành công mê hoảng tâm trí ta, rồi sau đó, ngay cả hồn phách ta, tâm linh ta đều bị mê đắm trong một cơn say điên đảo.
Ta căn bản vô lực kháng cự, ta căn bản không muốn giãy dụa.
Vu vơ, nó khiến ta nghĩ đến nhớ đến một người nào đó. Ta nhợt nhạt cong lên khóe môi, chỉ cảm thấy mơ hồ vui sướng.
Một làn gió lại vi vút thoảng qua, mang theo một cánh hoa tím nhạt mỏng manh dập dờn trước mắt. Ngơ ngẩn trong phút chốc. Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng. Tựa như chẳng còn bất kỳ thứ gì trên thế giới này tồn tại.
Ta không biết mình có phải đang nhớ lại hay không, chỉ cảm thấy những đoạn ngắn không hình hài của dĩ vãng như một cuốn phim chậm rãi lướt qua trước mắt. Trong đó hẳn nhiên cũng bao gồm tình cảnh lần đầu tiên ta và nàng gặp gỡ nhau.
…………………….
Ta cực kỳ yêu thích hoa tử đằng, mê luyến tới nông nỗi gần như điên cuồng. Cho nên khi ta lần đầu tiên đến nơi thâm sâu này, liền phát hiện sự tồn tại của chúng.
Ta không biết vì cái gì lại thích hoa tử đằng đến thế, có lẽ một phần là vì sự lạnh nhạt hờ hững tựa hồ không thực khói lửa nhân gian, lại có lẽ là vì một loại tịch mịch cùng bi ai cao ngạo cách ly với thế giới…
Ngày hôm nay đã không còn giống với ngày hôm qua đâu… Ta thì thào tự nhủ, tiến lên ôm lấy một chuỗi hoa tử đằng, áp lên gò má dịu dàng ve vuốt.
“Có phải hay không vì điều đó a? Hôm nay các ngươi thoạt nhìn đặc biệt xinh đẹp… .” Ta khe khẽ nói.
Thản nhiên quét mắt về phía chân trời, trong không khí nồng nặc mùi hăng hăng gay gay của máu tươi, khiến cho ta không khỏi thấp thoáng hưng phấn.
Cách đó không xa trước mắt, sắc tím lấp ló nhàn nhạt quyến rũ ta, khiến một người vốn không có bao nhiêu lòng hiếu kỳ như ta, dễ dàng như thế rơi vào bẫy rập.
Vô thanh vô tức, ta bước đến nơi điều gì đó đang diễn ra, lặng lẽ giấu mình trong đám lá cây rậm rạp um tùm.
Xuyên thấu qua những kẽ lá, những cành nhánh rời rạc xước xát đan cài vào nhau, ta nhìn thấy con báo săn xinh đẹp nhất trên cõi đời.
Nàng giống như một con báo khát máu, hai mắt tản ra sự hung bạo ngông cuồng chỉ thuộc về những cánh đồng hoang vu những núi rừng hoang dã, sắc lạnh lại thích thú chăm chú nhìn vào con mồi trước mặt.
“Nói! Ngươi về sau còn có thể tùy tiện xấc xược như thế sao?” Nàng dùng sức nâng lên cằm của một nữ tử xinh đẹp, vẻ mặt cao ngạo đến hoang tàn.
Đối phương toàn thân run rẩy, trong con ngươi xinh đẹp ngập tràn hoảng sợ. Dòng máu mỏng mảnh trên mũi dao bén nhọn dọc theo lưỡi dao chảy đến chiếc cổ gầy yếu trắng nõn của đối phương, khắc họa nên một khung cảnh dát trong sự yếu ớt bất lực đến gần như vô vọng.
Nữ tử dưới dao hụt hơi, nghẹn ngào rống to, “Đừng tưởng rằng ngươi là Thiếu phu nhân thì có thể muốn làm gì thì làm, ta… ta chính là người Thiếu chủ sủng ái nhất. Nếu phu nhân giết ta, Thiếu chủ nhất định sẽ không bỏ qua cho phu nhân!”
Nàng cong cong khóe môi, lãnh ngạo bảo nữ tử dưới người, “Nga! Các ngươi đều gọi hắn là Thiếu chủ a! Xem ra ngươi cũng biết rõ thân phận của chính mình… Ngươi phải hiểu rõ, các ngươi chẳng qua chỉ là những món đồ chơi hắn dùng để làm ấm giường! Ngươi có tư cách gì để nói là người hắn yêu nhất, nhiều nhất cũng chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi hắn yêu thích nhất trong một đống đồ chơi!”
Đối phương khẽ run lên một cái, phút chốc mặt xanh mét.
Nàng tựa hồ còn chưa thỏa mãn, không chút xót thương vươn tay túm lấy mái tóc của đối phương, ánh mắt thâm trầm tàn nhẫn lại một lần nữa nguy hiểm nheo lại.
“Phải a! Giết ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng tìm cách xử lý đích thực có chút phiền phức, bởi vậy… Ta sẽ không giết ngươi.”
Trong mắt đối phương nhen nhóm một tia hy vọng. Nàng lạnh lùng quay người vung tay lên, trước mắt trào ra một mảnh đỏ rực, một tỳ nữ khác ngã nhào vào vũng máu, một nhát dao bị đoạt mất mạng.
Nàng dùng tay vuốt ve vết máu trên con dao cắm trên vách đá, xoay người lại nói, “Nhưng mà… Ta muốn ngươi sống không bằng chết!”
Trong phút chốc, ta rùng mình rung động, trái tim kịch liệt nhảy lên không cách nào khống chế. Hệt như đã bị trúng độc đã bị mê hoặc, ta không cưỡng lại được muốn đến gần để thấy rõ ràng hơn một chút.
Nào ngờ một động tác vô ý, bất cẩn làm cho nàng phát hiện sự có mặt của ta.
Thoắt chốc, nàng xoay về phía ta, đôi đồng tử bức người gắt gao dán chặt nơi ta đang ẩn núp, kiêu kỳ khẽ nhếch lên khóe môi, buốt lạnh như băng nói, “Ra đây!”
Trong một khắc ngắn ngủi, ta cảm thấy mình hoảng hốt, đột nhiên có một loại khoái cảm lạ lùng của một con mồi bị săn giết, rất nhanh chóng có thể sẽ trút hơi thở lìa đời.
Thời khắc này, ta hiểu được, nàng chính là “Hạnh phúc” ta khao khát muốn tìm. Một loại cơ hội làm cho mọi đắng cay khổ lụy chấm dứt, làm cho mọi thứ quay về với sự bình thản vĩnh cửu.
Ta đẩy ra đám lá cây, từ từ đi tới trước nàng cho đến khi chỉ cách nàng ba bước. Giữa chúng ta vang vọng sự yên lặng bức bối đến ngạt thở. Gió nhẹ nhàng thổi qua, chúng ta cùng lẳng lặng đánh giá đối phương, nhất thời sóng gợn nổi lên.
Nàng có một thoáng thất thần, nhưng tiếp theo đó lại khôi phục khí thế hung bạo của lúc ban đầu.
Ta chỉ là thản nhiên quét mắt nhìn bốn phía, dửng dưng như thể đã chết lặng với sự tĩnh mịch hiện tại.
Từ sau khi bắt đầu sống thoải mái an nhàn, hơn nữa lại có người chuyên chức chiếu cố, ta dường như trở nên càng xinh đẹp hơn. Ta biết chính mình hiện giờ có được mị lực đủ để mê hoặc kẻ khác, chỉ là, đây cũng không phải là thứ ta hoài mong… Chưa bao giờ là thứ ta hoài mong…
Nàng không hài lòng với sự khác thường trước mắt, hỏi ta, “Ngươi đã nhìn thấy cái gì?”
Trong lời nói bộc lộ dày đặc sát ý.
Ta không có lập tức trả lời, đơn giản đến gần nàng, cũng thành công nhìn đến cả người nàng toát ra sự cảnh giác cao độ. Ta nhợt nhạt giương lên khóe môi, lộ ra một nụ cười tuyệt đẹp, khiến cho nàng trong nháy mắt sửng sốt.
Ta thoáng qua bên người nàng, khi vai lướt nhẹ qua vai nàng bật ra ba chữ, “Ngươi giết người.”
Và nàng toàn thân cứng đờ, tựa hồ không ngờ đến ta sẽ nói như vậy, xoay người trầm giọng kêu ta, “Đứng lại!”
Ta không nghe theo lời nàng đứng lại, chính là dừng chân bên hai cỗ thi thể, ngồi xổm xuống lấy ngón tay nhúng vào vũng máu, vài giọt máu đỏ tươi nhẹ nhàng dính lên tay ta.
Ta khoan thai đứng lên, xoay người đối mặt nàng, nhưng ánh mắt lại không nhìn nàng. Ta vươn ngón tay dính máu đến bên miệng, vươn đầu lưỡi nhấm nháp.
“Vô cùng mỹ vị đâu! Hương vị như thế chỉ cần nếm qua một lần liền quên không được đi?”
Nàng quan sát hành động khác thường của ta, tựa hồ đối với ta nổi lên hứng thú.
Nàng đột nhiên tiến lên từng bước, dùng sức nắm chặt lấy hàm dưới của ta, bảo ta, “Cho nên máu của ngươi hẳn là càng mỹ vị hơn đi!”
“Nếu phu nhân muốn nếm thử, ta đây không có gì nghi ngại.”
Ánh mắt nàng có một thoáng biến đổi rất nhanh. Nàng hỏi ta, “Ngươi là ai?”
Ta lấy tay đẩy ra sự kiềm giữ của nàng, trả lời, “Ta chỉ là một trong những món đồ chơi hắn dùng để sưởi ấm giường.”
Nàng lại bất thình *** h tiến lên nắm lấy cằm của ta, lần này tăng lực đạo, khiến ta không thể thoát khỏi bàn tay nàng. Ta nhíu máy rất khẽ.
“Ngươi không sợ chết sao?” Nàng tới gần ta.
Ánh mắt xa xăm rã rời của ta mở ra, sau đó, ta thản nhiên nói, “Ta có còn sống sao?”
Nàng nhìn ta thật lâu thật lâu, rồi hỏi tỳ nữ của mình, “Thân phận của nàng.”
Một tỳ nữ trả lời, “Trước mắt là người Thiếu chủ sủng ái nhất, mới vừa mang đến không lâu.”
Nàng không thể tạo thêm vấn đề, vì thế buông ta ra, xoay người tính rời đi.
Tỳ nữ bên người nàng có chút bận tâm, do dự hỏi nàng, “Tiểu thư, kia nàng…”
Nàng phất tay ngăn cản, hờ hững nói, “Không cần phải… để ý tới một kẻ điên, đi thôi!”
Ta nhìn nàng đem theo hai cỗ thi thể cùng nữ tử đáng thương rời đi, tay phải bất giác sờ lên cổ tay trái, khẽ vuốt ve vết dao cắt mới vừa hình thành không bao lâu.
Ta giơ lên cổ tay trái, nhẹ nhàng áp lên mặt, cảm giác xúc cảm thô ráp của vết sẹo xẹt qua thần kinh, lẩm bẩm nói, “Ta từng cách tử vong gần như vậy, vốn tưởng rằng phu nhân sẽ thực hiện nguyện vọng của ta, thế nhưng… Ông trời trớ trêu luôn không y theo ước nguyện của con người đâu…”
Gió nhẹ nhàng bắt đầu nhảy múa, hoa và lá cộng hưởng với gió, vòng quanh vòng quanh, mọi thứ trở về điểm khởi đầu.