Lưỡng Thế Hệ Liệt

Giữa chúng ta có một thời gian ngắn thật bình yên thật hòa nhã.
Nếu không phải vì việc đó xảy ra, giữa chúng ta có lẽ chẳng thể nào có được một giao lộ nhanh đến như thế.
Nói cho cùng, chúng ta vốn dĩ chỉ là hai đường thẳng song song, chẳng có bất kì thứ gì níu kéo hay liên kết cho dù nhỏ nhoi nhất.
Nếu không phải vì một chút nguyên nhân, chúng ta… Vốn dĩ chẳng bao giờ có thể giao nhau…
Cánh cửa lại một lần nữa bị thô lỗ đẩy ra. “Phanh” một tiếng vang đinh tai nhức óc.
Ta từ trong sâu thẳm cõi mộng bị giật mình bừng tỉnh, ánh mắt mở ra mơ màng mờ mịt nhìn về phía nàng.
Như muôn đời muôn thuở, nàng cao ngạo lại tràn ngập khinh rẻ nhìn về phía ta.
Ta cuối cùng cũng thanh tỉnh lại, trong mộng nàng chắc hẳn sẽ không dùng ánh mắt sắc bén như thế, tổn thương người như thế để nhìn ta.
Cho nên, nơi đây, không phải là mộng cảnh…
“Ngươi không xứng đáng có được nó!” Nàng dùng ánh mắt ám chỉ thứ trên cổ tay ta.
Ta không đáp lại, chỉ chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, mặc cho tấm chăn tơ rời rạc như sa mỏng nhẹ trượt xuống cơ thể.
Một tia đỏ ửng chợt thoáng hiện lên trên gương mặt nàng. Đáng tiếc, rất nhanh, nó vụt biến mất. Nàng cũng nhẹ giọng mắng ra, “Không biết liêm sỉ! Dâm đãng!”
Ta thờ ơ, trần trụi không chút che đậy ở trước nàng, khoác lên một tấm áo mỏng cứ như thế mang theo những dấu hôn trải dài cực kỳ bắt mắt đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm nghi ngút mịt mù hơi nước, ta thờ thẫn chà rửa thân thể của chính mình, tay bỗng nhiên chạm đến vật gì trên cổ tay.
Vật này?
Không phải đồ của ta.
Ta nâng lên cổ tay, dưới ánh đèn mờ phai nhập nhòa chiếu rọi, nó tản ra thứ ánh sáng dịu dàng màu xanh biếc.
Phải rồi, ta làm sao có thể quên đâu!
Ngươi là thứ ngày hôm qua “Hắn” đưa cho ta, cũng là thứ duy nhất ta giữ lại ở bên người.
Đơn giản chỉ vì, nó là thứ phu nhân muốn. Thứ nàng muốn.
Ta nhẹ nhàng cọ má lên cổ tay, khẽ vuốt ve chiếc vòng ngọc màu xanh trên người. Mơ hồ, nó khơi gợi lên trong tâm trí ta ký ức mông lung đêm qua.
Buổi tối qua thật ra cũng chẳng có gì khác biệt với những buổi tối bình thường khác. Duy nhất khác biệt có lẽ chỉ là một hồi tiết mục tranh thủ tình cảm đan dệt bởi những giả trá ta lừa ngươi gạt lại sắp được ồn ã mang lên sân khấu.
Trên yến hội của”Hắn,” chúng ta chẳng qua chỉ là những vật phẩm, những món hàng “Hắn” dùng để phô trương biểu hiện thực lực.
Thật đáng buồn chính là, ta nhưng lại không có quyền lợi nói không.
Ta không mấy khi tham gia loại diễn cảnh nhạt nhẽo tẻ ngắt này. Thế nhưng, nếu như là yêu cầu đòi hỏi của “Hắn,” ta hẳn nhiên không cách nào cự tuyệt.
Ta đi tới hội trường, nhưng chỉ thờ ơ lạnh nhạt ngắm nhìn hết thảy, mặc cho suy tưởng của chính mình du lãng đến thiên ngoại xa xôi.
Trong phòng đèn đuốc rực rỡ mỹ vị cao lương, thế nhưng hấp dẫn không được ta một hồn một phách.
Ánh mắt ta luôn xa cách xuyên qua tất cả giống như mọi vật chỉ là một khoảng hư không trống rỗng, bay về phía không trung mênh mông chân thật ngoài cửa sổ.
Chính là, không trung lại quá mức xa xăm, xa xăm đến mức không chân thật bằng nơi này hiện nay tựa như một ảo ảnh thủy tinh rỗng tuếch. Một sự tương phản lạ lùng, mâu thuẫn đến mức khiến cho người ta không khỏi cực kỳ buồn cười.
Hội trường náo nhiệt đột nhiên im phăng phắc, tựa hồ trong một chớp mắt thời gian bỗng dưng dừng lại bước chuyển mình của nó. Ta rốt cuộc cũng chậm rãi lấy lại tinh thần, nhìn về phía tiêu điểm đang tập trung mọi sự chú ý kia.
Người khách mang đến một vòng ngọc phỉ thúy thượng hạng, muốn tặng cho phu nhân của Thiếu chủ, cũng bắt đầu thao thao bất tuyệt nói lên xuất xứ phi phàm của vòng ngọc, lại hùng hồn tuyên bố vòng tay này thông hiểu nhân tính, có thể mang đến linh vật bảo hộ bất kì người nào đeo nó.
“Hắn” nhìn nhìn, mân mê trong tay trong một thoáng. Mà nàng, ung dung lộng lẫy ở cạnh bên, đã sớm bày ra tư thế cùng biểu tình sẵn sàng, làm tốt chuẩn bị nhận được sự ngưỡng mộ tán thưởng của muôn người muôn vật.
Chỉ là, thực tế luôn luôn cùng nguyện vọng của con người cách biệt quá xa.
Và “Hắn” ngoắc tay bảo ta đi đến.
Và ta ở trong góc lờ tịt đi, giả vờ như không thấy nhìn về hướng mặt đất, không hề tiến lên.
“Hắn” khẽ nhíu mày, không vui, trầm giọng nói, “Lam, lại đây!”
Ta nhìn qua”Hắn,” trông thấy nàng ở một bên sắc mặt trắng bệch nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mỉm cười. Thế nên, trong hàng trăm đôi mắt đang chằm chằm dõi vào mình, ta đi về phía “Hắn.”
“Hắn” tựa hồ thật vừa lòng với biểu hiện của ta, kéo ta vào lòng xong liền tự tay đeo cho ta chiếc vòng ngọc xanh biếc vốn nên là của nàng kia.
Cái chớp mắt vòng tay được đeo vào cổ tay, tức thì đập vỡ nát một trái tim thủy tinh cao ngạo, đồng thời cũng xôn xao dấy lên một phòng chấn động…
Khi ta bước ra khỏi phòng tắm, liền thấy nàng đang đùa nghịch con chim nhỏ của ta. Tuy thế, ánh mắt nàng lại chỉ đăm đắm nhìn ta.
Ta tiếp tục vờ như không thấy, đi về phía một tấm gương khác trong phòng, ngồi trên tấm thảm làm bằng lông hồ màu trắng, bắt đầu chuỗi sinh hoạt một khi hình thành liền không cách nào suy chuyển của ta.
“Đừng có lờ đi sự tồn tại của ta, ta không có bao nhiêu kiên nhẫn.” Thanh âm lạnh lẽo của nàng truyền đến từ một phương hướng khác.
Ta không đáp lời nàng, chỉ lấy ngón tay phủ lên mặt gương, nhẹ nhàng lần theo ảnh phản chiếu của chính mình trong gương.
Ta tới gần gương, dùng ngón tay trên mặt gương họa theo nét môi mỏng mảnh của chính mình, sau đó nói với nàng, “Ta thật thích gương, vẫn cảm thấy nó là một sự tồn tại thực không thể tưởng tượng nổi. Từ trong gương ta có thể nhìn đến thế giới kia, một cái thế giới song song tương phản với ta. Ta rõ ràng có thể xem đến nó, lại thủy chung không cách nào tiến vào, không thể chạm đến được… Nhưng nó hiện diện rõ ràng đến như vậy ngay trước mắt ta…”
Nàng đến gần ta, hỏi, “Ngươi muốn nói cái gì?”
Ta không quay đầu lại, giống như mê sảng khẽ khàng lẩm nhẩm, “Muốn nói cái gì? Phải rồi, ta rốt cuộc muốn nói cái gì đâu?”
Nàng dừng lại sau lưng ta, nhìn ta.
Ta lại dùng ngón tay miêu tả nét môi của chính mình, sau đó nhẹ nhàng ấn làn môi ấm áp của chính mình lên làn môi phản chiếu trên gương.
Khoảnh khắc chạm được mặt gương lạnh giá như băng, độ ấm như bị rửa trôi đi, nhanh chóng bốc hơi, héo hắt tàn lụi.
Khoảnh khắc độ ấm lụi tàn, ta ở trong lòng thầm nhủ với chính mình, Ta sẽ không yêu thương bất kỳ kẻ nào, trong thế giới của ta chỉ có đơn độc chính mình, do đó, ta chỉ có thể yêu quý chính mình, ta không thể yêu thương bất cứ ai khác…
Nàng lẳng lặng nhìn ta, sau đó nói với ta, “Ngươi điên rồi sao?”
Câu hỏi của nàng khơi gợi lên trong ta ký ức mơ hồ của một buổi chiều mưa điên cuồng đổ xuống. Ngày ấy, ngay khi ấy, nàng cũng là như thế nói với ta.
“Có lẽ đi…” Ta mờ mịt đáp.
Nàng đột nhiên nổi cơn cuồng nộ, lạnh lùng nói, “Nghe rõ, ta cũng không muốn điên cùng với ngươi, ta nhắc nhở ngươi, từ nay về sau, tốt nhất đừng bao giờ để ta nhìn thấy ngươi đeo nó!”
“Ngươi là nói thứ này sao?” Ta giơ lên cổ tay nhìn về phía nàng.
Nàng bất chợt cúi người xuống, gần sát nhìn hút lấy ta, hơi thở ấm áp kề bên trong phút chốc bao trùm lên cái thế giới nhỏ bé của ta, nhấn chìm ta.
“Ngươi cứ nói đi?” Nàng tức giận kiêu ngạo thấp giọng uy hiếp nói.
Trong một thoáng, ta hoàn toàn ngẩn ngơ, cái gì đều không có nghe được, chỉ ngơ ngác nhìn bờ môi mỏng cách ta rất gần rất gần, làm cho ta thật mê man tham luyến.
“Nếu ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện, ta có thể không đeo nó.”
Nàng thoáng chút nghi hoặc nhìn ta, trống không đáp, “Nếu trong vòng khả năng của ta, ta có thể đáp ứng ngươi.”
Ta thốt nhiên mỉm cười, lộ ra một vòng cung tuyệt đẹp, nhẹ giọng nói với nàng, “Không phải chuyện gì khó khăn, chẳng qua chỉ là đột nhiên muốn hôn phu nhân một chút…”
Lời chưa dứt, ta đã nhẹ nhàng hôn lên làn môi mỏng của nàng.
Trong một thoáng, nàng hoàn toàn ngây đi, đờ ra. Ta thừa cơ vươn lưỡi của ta chen vào quấn lấy lưỡi của nàng, đầu lưỡi gảy nhẹ đầu lưỡi nàng. Nàng có một nháy mắt chựng lại muốn chạy trốn, nhưng ta cũng không cho nàng thời gian khôi phục, dùng sức dây dưa quấn quýt…
Không lạnh lẽo như trong tưởng tượng. Tất cả những gì ta có thể cảm giác được chỉ là hừng hực lửa nóng. Nóng bỏng như lửa đang rừng rực bốc cháy…
Khi ta vẫn còn đắm chìm trong say mê ngây ngất lại bất thình *** h bị nàng dùng sức đẩy ngã. Chưa kịp phản ứng, ta đã ngã ngửa lên tấm gương phía sau.
“Xoảng” một tiếng vang dội vang lên bên tai ta. Ta đột nhiên thanh tỉnh lại, mờ mịt nhìn những mảnh gương vỡ vụn vương vãi đầy đất.
Trên mảnh gương nứt rạn còn sót lại phản chiếu gương mặt hoảng sợ của nàng, ta bỗng nhiên nhẹ giọng cười, lẩm bẩm, “Thì ra mặt sau của tấm gương không có gì cả… Ha ha… Không có gì cả…”
Nàng mắng ta một câu kẻ điên xong cũng không quay đầu lại, một mạch bỏ đi.
Trong cái chớp mắt nàng đóng cửa lại, thế giới yên lặng, ta dừng cười.
Ta biết, có vài thứ đã vĩnh viễn đổi thay, mà ta, đã không phải là ta của lúc ban đầu… Không phải…