Lưỡng Thế Hệ Liệt

Ta đứng lặng ở cạnh cửa, cố gắng ngừng cơn run rẩy đang thấm dần vào trong mỗi tế bào của chính mình, rất chậm chạp, vặn nắm cửa.
Cái chớp mắt cửa mở bung ra, ta biết, ta rốt cuộc trở về không được.
Hắn nhìn ta lộ ra ánh mắt kinh diễm cùng nghiền ngẫm, bảo ta, “Khế ước thành lập, đi thôi.”
Ta không có đi về phía hắn, từ xa lên tiếng, “Có thể cho ta thời gian một ngày cuối cùng hay không, ta muốn nói lời tạm biệt với người nhà, ngày mai ngươi lại đến có thể chứ?”
Hắn đi tới hôn hôn đỉnh đầu ta, đồng ý, mang theo thủ hạ rời đi, nhưng trước khi rời đi, vẫn cẩn thận phái người canh giữ ở ngoài cửa.
Đêm đó ta ngồi dại ra ở trong phòng, mẫu thân ở một bên không tiếng động khóc, phụ thân ở một bên trầm mặc.
Sau một lúc tĩnh lặng rất lâu, ta đi đến trước mặt mẫu thân, nhẹ nhàng nói với nàng, “Không cần phải cảm thấy khổ sở a! Bắt đầu từ ngày mai, ngươi có thể bắt đầu một cuộc sống mới một cuộc đời mới, cho nên ngươi phải cảm thấy hạnh phúc.”
Mẫu thân ngẩng đầu lên, bảo ta, “Còn hạnh phúc của ngươi thì sao? Ngươi biết rõ ta chỉ cần…”
Lời chưa nói xong đã bị ta ngăn cản.
Trong đáy mắt ta phản chiếu gương mặt đau thương bi ai đến cùng cực của mẫu thân. Nàng thật sự yêu thương ta a, ta mỉm cười.
Ta khụy người xuống, thì thào nói với mẫu thân, “Ta không có lựa chọn nào khác, có thể ta cả đời này nhất định là không có hạnh phúc đi. Hứa với ta, thật tốt sống sót, thay ta được đến hạnh phúc, bằng không ta sẽ cảm thấy không đáng.”
Mẫu thân lặng thinh không nói gì, chỉ thổn thức nấc nghẹn như trước. Ta khẽ hôn mẫu thân, hiểu được mẫu thân cần có thời gian để điều chỉnh ổn định tâm tình của nàng. Mà ta, cũng đồng dạng cần nó. Thế nên, ta không nói thêm một lời nào nữa, đứng lên, đi vào phòng của mình.
Đóng cửa lại, ta ngồi lịm đi ở trước bàn trang điểm, trân trối nhìn bóng mình trong gương. Đôi mắt xinh đẹp, chiếc mũi cao thẳng, lản môi đỏ tươi, hàng mi cong vút. Lại một giọt lệ mới lặng yên trượt xuống.
“Đây là một đêm cuối cùng ta còn thuộc về bản thân mình, mà một giọt lệ này cũng là giọt lệ cuối cùng ta nhỏ xuống. Từ nay về sau, trong sinh mệnh của ta ngoại trừ chính mình ra, còn lại cũng chỉ có đơn côi chính mình.”
Ta ngậm ngùi hôn lên chính mình bi thương trong gương. Nụ hôn băng lãnh, băng lãnh như lòng ta thời khắc này.
Từ ban đêm chuyển sang ban ngày hóa ra cũng chẳng qua chỉ trong một cái chớp mắt, sao lặn đi, ánh trăng phai phôi biến mất đến nơi không còn thấy được, mà mặt trời cứ như vậy bình thản mọc lên. Từ màu đen chuyển tiếp sang màu trắng hóa ra là đơn giản như thế, ngắn ngủi như thế.
Ta mỉm cười, từ ngăn kéo lấy ra một con dao nhỏ. Nâng dao hạ dao, sắc đỏ đầy đất.
Mẫu thân đến gõ cửa gọi ta, ta lên tiếng, sau đó mẫu thân mở cửa, tiếp theo là tiếng thét chói tai của mẫu thân, sau đó nữa là phụ thân với vẻ mặt không thể tin nổi xen lẫn dằn vặt hối hận, sau đó nữa… Sau đó nữa là hắn hổn hển gấp gáp chạy vào…
Ta suy yếu cười, muốn đứng lên đi về phía hắn, nhưng cơn choáng váng đột nhiên ập đến khiến ta mất đi thăng bằng, nghiêng ngả. Hắn vội vàng lao về phía ta ôm ta vào trong ngực.
Ta hướng hắn mỉm cười, tránh thoát ra khỏi vòng tay của hắn, xoay người nói với phụ thân, “Máu của ngươi ta trả lại cho ngươi, từ nay về sau chúng ta không có bất kì quan hệ huyết thống gì nữa. Công ơn nuôi dưỡng của ngươi, hôm nay ta cũng trả lại cho ngươi, từ nay về sau chúng ta không còn là cha con!”
Lạnh lùng nói xong những câu ấy, ta biết rõ bão tố đã bắt đầu cồn cào khuấy động trong lòng phụ thân. Ta lạnh nhạt mỉm cười, nhìn phụ thân vẻ mặt tái nhợt ngã ngồi trên mặt đất. Trong ta là một cảm giác dửng dưng khoái trá đến lạ kỳ.
Ta thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, dịu dàng nhìn về phía mẫu thân, nhỏ nhẹ bảo nàng, “Quên ta đi, nếu ngươi còn yêu thương ta, liền không để cho ta mang theo tiếc nuối rời đi, được không?”
Thanh âm mềm mỏng nhẹ nhàng vang lên bên tai mẫu thân, mẫu thân không lên tiếng, chỉ đơn giản gật gật đầu.
Sau khi được đến đáp án ta mong muốn, ta bảo hắn, “Dẫn ta đi đi.”
Khi chúng ta sắp ra khỏi cửa, mẫu thân ở phía sau chợt gọi ta lại, nói với ta, “Ngươi cũng phải đáp ứng ma ma, phải thật tốt sống sót, đáp ứng ta!”
Ta quay đầu lại cho nàng một nụ cười ôn nhu đến cực điểm, nhẹ hẫng như hơi thở trả lời, “Hảo, ta đáp ứng ngươi.”
Ta lạnh lùng ngắm nhìn hết thảy, nhưng cảm xúc thật sự của ta lại hoàn toàn bị bóc trần bởi sự cuồng loạn hoang dại âm ỉ trong đáy mắt.
Ta quả quyết xoay người, không muốn nhìn nữa. Một trận đau đớn đột nhiên ập đến khiến ta quay cuồng chao đảo như say sóng.
Trái tim thật nhức nhối, nhức nhối nhức nhối đến mức khiến ta muốn thét gào ra tiếng.
Một góc của đáy tim sụp đổ thành mảnh vụn, rốt cuộc không giữ lại được bất cứ thứ gì nữa, của ta ký ức, của ta tình cảm, của ta tất cả tất cả đều phá vỡ xiềng xích.
Vào giờ khắc này, ta chỉ là Mạc Du Lam.
Ta những tưởng rằng ta đã không còn cảm giác được đau đớn là gì, ta những tưởng rằng nỗi đau này đã trở thành căn bệnh lưu cữu, xâm nhập cốt tủy, trở thành thói quen, cuối cùng cũng tê dại đến không còn cảm giác nữa.
Dường như ta đã sai, thì ra có vài thứ thật sự không cách nào vứt bỏ không cách nào quên lãng được, mặc kệ ngươi có muốn hay không.
“Đau quá!” Ta mở mắt. Ở một ngày hết đỗi bình thường, ta tỉnh thức.
Khóe mắt mang theo cảm giác ươn ướt, ta vươn tay khẽ dụi, kinh ngạc nhìn chất lỏng trong suốt trên ngón tay.
Ta cư nhiên khóc, từ thời khắc ta từ bỏ chính mình, ta liền hoàn toàn vứt bỏ mọi thứ thật sao?
Theo thói quen đã được luyện tập, ta nhợt nhạt giương lên khóe môi.
Ta lau khô nước mắt trên mặt, từ trên giường đứng dậy, theo thói quen đi về phía cửa sổ. Giờ khắc này không trung đang vần vũ dữ tợn, tỏa ra thứ ánh sáng lê thê loang lổ sắc màu khác thường.
Chân trần, ta đến bên cửa sổ, ngắm nhìn cuồng phong gào thét ngoài thiên không. U ám, mờ tối. Một loại hơi thở từa tựa nỗi tuyệt vọng bế tắc vô hạn lúc tận thế từ đáy lòng mênh mang lan tràn khắp toàn thân.
Ta nở nụ cười.
Ta vẫn luôn vô cùng yêu thích loại thời tiết như thế. Yêu thích cái loại khoái cảm tê tái sắt se của một thực thể sắp tàn phai và héo rụi. Thật tốt biết bao nếu cái thế giới rộng lớn buồn bã này có thể cùng ta bị bào mòn, bị rữa tan và hoàn toàn hủy diệt.
Ta giống như bị mê hoặc, tựa như du hồn bước về hướng không trung xám xịt gần sắp mưa ngoài cửa sổ.
Ta không kinh động hạ nhân bên người, ra cửa, đi về phía ta muốn đi, đến nơi ta muốn đến.
“Ngươi điên rồi sao?”
Một thanh âm vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vang lên từ phía sau. Ta không quay đầu lại, chỉ mờ mịt đáp, “Thế giới này đều đã điên hết rồi, làm sao chỉ có ta một người?”
Ta tiếp tục đi về phía trước, lại đột nhiên bị nàng giữ chặt. Ta quay mặt đối diện nàng.
Nàng sửng sốt. Từ trong mắt nàng ta có thể nhìn thấy nỗi kinh ngạc cùng nghi hoặc.
“Làm sao vậy?” Nàng bỗng dưng ôn nhu hỏi.
Ta khép nhẹ mi mắt, tiến lên nghiêng người tựa vào trong lòng của nàng, cảm giác quá sức mệt mỏi, cả người yếu ớt không có một chút sức lực.
Nàng đỡ lấy thân mình đang trượt dài đi của ta, nâng lên cằm của ta, nhẹ nhàng hỏi, “Vì sao lại khóc?”
Ta không thể ngăn lại cảm giác bất lực muốn rơi lệ, không còn hơi sức che giấu gì nữa, thản nhiên thì thào với nàng, “Bởi vì… Nơi này, rất đau…”
Ta chỉ vào vị trí trái tim mình, sau đó, nặng nề ngủ thiếp đi.