Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )

Phần 89 : Cao Lãnh Phong Ba (Thượng).

Trong phòng khách…Ngọc Sơn đang ngồi đánh cờ tướng với Thái Kim Cơ …Trưởng CA thành phố Cao Lãnh ,trên bàn một tách trà,một lon bia Heineken,một dĩa đậu phọng,vài miếng nem chua đã được lột sẳn làm mồi kèm theo vài trái ớt hiểm…khói thuốc lá trong phòng dầy dặc…

Nói là đánh cờ chứ thật ra lâu lâu mới di chuyển một quân cờ…đại đa số thời gian là nói chuyện…

-“Lảo lãnh đạo…ông nên hút ít một chút mới được…không tốt cho sức khoẻ” Cơ nói với giọng điệu rất ân cần…

-Haha…Đã mấy chục năm nay rồi…còn kiêng cử ít nhiều gì nửa?không dể đâu…tới đâu hay tới đó mà…Aiz…Cơ à…đường dài mới biết sức ngựa…hoạn nạn mới biết chân tình…lúc nầy..chỉ có cậu là hay thường tới thăm tôi…

-Lảnh đạo..ông đừng nói vậy mà…không có ông nâng đở..Thái kim Cơ không có ngày hôm nay…ân tình nầy..lúc nào tôi cũng nhớ…

-“Lại nửa rồi…đã nói đừng nhắc nửa mà…cậu thiệt là…” Ngọc Sơn trong lòng đắc ý nhưng ngoài miệng ra vẻ ‘thi ân bất cầu báo’…

-Haha…quen rồi…cứ nhớ mãi trong lòng…ừm…thôi tôi đi về trụ sở…quên nửa ..tôi có nói con Oanh nấu một ít đồ mà lãnh đạo thích ăn nhất…trể trể một chút nó sẻ mang tới…

-“Hai người thật có lòng…haha..cám ơn nhiều…” hai mắt Ngọc Sơn 1 thoáng sáng lên…cặc trong quần bắt đầu giựt giựt…

-“Cái nầy..haha..lảnh đạo..ông quá khách sáo rồi…giửa chúng ta…đây là điều nên làm…thôi tôi đi đây…

-“Ừm…được được…khi khác tới chơi…

Thủ hạ đi rồi…Ngọc Sơn ngồi sửng ra…lảo bây giờ mới phác giác ra mình rất cô độc…không vợ không con…Trước kia lảo cãm thấy rất thoãi mái…bạn bè,thuộc hạ lúc nào cũng vây quanh,ngày nào cũng vui như ngày Tết…Đi đâu cũng tiền hô hậu ủng…Giờ đây đã hết rồi..từ lúc rời chức vị Giám đốc Sở CA…ngôi nhà càng lúc càng giống như chùa bà Đanh…ngày nào cũng như ngày nào…vắng lặng…

Trước kia…lúc nào cũng nghỉ đến tiền…càng nhiều càng tốt…bây giờ 50 triệu mỷ kim và 1000 cây vàng…tất cả đang nằm dưới nền nhà trong nhà vệ sinh…làm sao xài hết đây?Nếu mai nầy..lảo có về với ông bà…ai hưỡng đây?

Xài không hết cũng phải xài…nếu không…mai nầy chết …gặp diêm vương …ông ta sẻ nói:”mầy có tiền mà không biết xài..tao đánh mầy xuống 18 tầng địa ngục…vì cái tội ngu…

“Cộc …cộc …cộc”…có tiếng gỏ cữa phòng…Ngọc Sơn biết không ai ngoài thím Tư..người giúp việc nấu ăn,giặt dủ trong nhà…

-“Vô đi…” Sơn nói vọng ra…

-“Ông chủ…cơm nước đã sắn sàng…nếu ông muốn ăn..tôi dọn lên ngay…” Thím Tư mở cửa bước vào phòng nói…

-Không cần đâu…tôi không đói..ừm…nếu xong hết rồi…hay là về sớm đi…khi nào cãm thấy đói..tôi tự mình lấy ăn …

-“Vậy được…bây giờ tôi dìa…” Thím Tư mừng rở khi nghe ông chủ cho về sớm …

-“Ừm..à nè..con gái chị…nghe nói sắp đám cưới à?con rể chị làm gì?” Sơn bỗng có ý nghỉ quái dị…

-“Nhắc tới nó tui thiệt rầu… nó ngu thì nó chịu…tôi nói muốn gẩy lưởi mà nó có nghe đâu…thằng đó hả..nghèo rớt mòng tơi..mai nầy đám cưới rồi…không biết lấy gì ăn…chắc cạp đất quá….” Thím Tư nói với giọng oán hận…rỏ ràng không hài lòng với việc đứa con gái lập gia đình…

-Vậy thằng con rể của thím làm nghề gì?

-“Nó làm phụ hồ…bửa đực bửa cái…ông nghỉ coi…” Mặt thím Tư đen như đít nồi khi nhắc đến người con rể tương lai…

-Vậy à…vậy thì khổ rồi…haizzz…thời buỗi nầy cơm áo gạo tiền…sao con gái thím khờ dại như vậy chứ…

-Thì phải…aizzz khôn nhờ dại chịu ông chủ à…tôi muốn giúp cũng không giúp được…

-Cái đó..cũng còn tùy…thím có muốn giúp con gái không?

-“Ông chủ…tôi không hiểu ý ông…” Thím Tư nhìn ông chủ với vẽ nghi hoặc…

-Hai trăm triệu…thím nói con gái thím..haha…nếu nó chịu hầu hạ một đêm…Tôi cho nó 200 triệu.

-“Ông chủ..tui không ngờ ông khốn nạn như vậy..nói như vậy mà nói được”..Mặt thím Tư đỏ lên vì giận…

-300 triệu..

-“Ông”…Thím Tư thở phì phì…vẫn còn phẫn nộ…

-400 triệu…nếu thím thấy không được..vậy thì thôi..coi như tôi chưa nói gì…

Thím Tư ngần ngừ rồi quay lưng…Ngọc Sơn nhìn theo…thầm đếm 1..2..3…tin rằng bà ta sẽ đỗi ý…Con số 400 triệu đối với lảo ..không đáng một cọng lông nhưng đối với thím Tư là một con số thiên văn…Con người ai cũng có một cái giá…đối với con gái của thím tư…lảo đã có thấy qua…400 triệu là cao lắm rồi…

“400 triệu…cho mình đụ một đêm trước khi lấy chồng…hahaha…coi như là lồn vàng rồi…lắm người muốn mà không được đó…”Sơn nghỉ bụng…

-“Ông..ông chủ…ông…nói thiệt?” …

Thím Tư quả nhiên quay lại…bẻn lẻn nhìn ông chủ hỏi với ánh mắt mong đợi…chỉ sợ ông chủ đổi ý..giọng điệu bây giờ thay đỗi 180 độ…không còn hung hăng như con gà chọi nửa…400 triệu…chỉ một đêm thôi mà…con Duyên chỉ cần dang rộng háng ra là được…mà cho dù có gì gì đi nữa…chỉ một đêm thôi mà…thím tự hận mình không có giá như con gái..Bây giờ thím Tư thấy lo lo,không biết con Duyên có chịu hong nửa.

-“Haha..Về hỏi con gái đi…khi nào nó chịu …dẫn nó tới” Ngọc Sơn đắc ý…người ta nói có tiền mua tiên cũng được …con gái bà đâu phãi là tiên đâu mà không mua được..

-“Vậy..tui dìa hỏi nó…”Thím Tư cả mừng…hối hả quay người đi ra cửa…

-“Thím Tư…sao gấp vậy?” Vừa mở cửa…Oanh…vợ của Trưởng CA thành phố đang định nhấn chuông…thấy thím Tư có vẻ gấp rút..ngạc nhiên hỏi…

-“Hihi..có chút chuyện nhà cần làm..Cô Oanh…ông chủ ở trong…cô tự vô đi ha…”

Oanh bước vô nhà…tay xách theo giỏ đồ ăn..mùi thơm bay ngào ngạt…

-“Chi cho mắc công vậy…em tới là anh mừng rồi…hắc hắc…”Thấy Oanh tới…Sơn hai mắt sáng rở…hồi nãy nghe Cơ nói vợ hắn sẻ đem vài món tới…Sơn liền hóng…không phãi vì thèm ăn mà là thèm cái lồn thơm của vợ Cơ…thèm cái miệng thơm tho kia ngậm con cặc lảo mà bú liếm trong khi lảo bóp vú…bóp đã rồi chơi…

-“Em thấy thím Tư tới lui có mấy món làm hoài…hôm nay làm cho anh mấy món mà anh thích ăn..nè…sẵn còn nóng..ăn đi…” Oanh ỏn ẻn đáp…lui cui mở giỏ lấy thức ăn để lên bàn…nàng khum người,tà áo để lộ khoãng bụng trắng ngần không chút mở thừa…đặc biệt là cái áo ngực màu đen trông thật bắt mắt…Sơn đưa tay kéo nàng ngồi vào lòng lảo,miệng tham lam hôn hít cổ ,tay lòn vào áo đẫy ngược áo ngực lên…bóp…

-“Hihi..gấp gáp vậy…ăn trước đi…”Oanh uốn éo …nàng đang ngồi trên đùi lảo …mông nàng cãm giác cặc lảo đụng mông nàng…Oanh mĩm cười đắc ý…càng sàng mông qua lại…cố ý khêu khích…

Sơn đưa tay xuống dưới lần mò tìm nút quần …

-“ Chờ em đi tắm …anh ăn đi..em tắm xong trở lại..ngoan đi…” Oanh đứng lên ..cười ủy mỵ lắc mông đi vào phòng tắm…Sơn nhìn theo…đưa tay vào quần… cặc cứng ngắc như khúc củi…

Oanh mở nước cỡi quần áo trên người…một tòa thiên nhiên phô bài …làn da trắng như sửa,không tỳ vết,mông căn…vú săn..khó có điễm nào chê được..nhưng lúc nầy mặt nàng rất nghiêm túc,không một chút đỉ thỏa như khi nãy,trước mặt của Sơn…trái lại đang rờ rờ mó mó gỏ gỏ nhẹ vào tường,tai nghe ngóng khắp nơi trong phòng tắm như đang tìm kiếm vật gì…

Mấy tuần nay…theo lời Cơ,nàng đã tìm khắp nhà nhưng chưa thấy dấu vết…hôm nay nàng thử tìm trong nhà tắm..may ra..nếu không thì lảo già nầy dấu tài sản lảo ở đâu?

Nếu là trước kia..hai vợ chồng nàng nghỉ cũng không dám nghỉ chứ đừng nói đến làm…Nay lảo đã mất quyền…không lợi dụng cơ hội nầy đoạt lấy tài sản của lảo thì thật là quá ngu…trời đất sẻ không tha người ngu như vậy…hơn nữa cứ coi như là lảo trả công nàng cho lảo đụ mấy năm nay…hợp lý mà…

-“Xem ra cũng không phải trong nầy…” Oanh chán nản bước vào bồn,thả người dựa lưng vào bồn tắm suy nghỉ…chợt hai mắt nàng sáng lên…

-“Haha…anh vào tắm với em…mình tắm uyên ương ha…” Ngọc Sơn mở cửa trần truồng bước vào…cặc lảo đang đong đưa qua lại dưới cái bụng phệ…

-“Anh thiệt..sao gấp gáp dử vậy?” Oanh ỡm ờ…nhìn kỷ trong ánh mắt có chút tức giận…nhưng cũng hài lòng với khám phá vừa rồi…liếc mắt nhìn nơi khả nghi…”rất có thể là chổ nầy ”…nàng thầm nghỉ..

-“Hi hi..anh muốn tắm uyên ương với em mà…”tuy miệng nói là tắm uyên ương nhưng lảo lại chĩa cặc ngay miệng nàng…Oanh ‘lườm’ lảo…mở miệng ra cho lảo đút vào…

Sơn không phải nóng lòng muốn đụ…lảo là người vô cùng cẩn thận…bản tánh đa nghi như Tào Tháo…phòng tắm nầy chì có lảo mới được quyền dùng…trong nầy là cả một gia tài…mỗi lần Oanh vào..lảo không muốn nàng 1 mình nên luôn muốn lấy cớ tắm uyên ương…mục đích là đề phòng nàng lục lọi…

Với khám phá vừa rồi… Oanh chợt hiểu …cứ mổi lần nàng vào đây là lảo theo vào…vì vậy càng tin tưởng…lão muốn tắm uyên ương là giả…lảo chỉ muốn giám sát nàng…Oanh càng tin chắc mình đã tìm đúng chổ…

Không hôm nay thì ngày mai…nhưng cần phãi cho lảo ‘ngủ’ mới có đủ thì giờ xem xét…phấn khích trước sự khám phá của mình…tự nguyện làm lảo thỏa mãn…đầu Oanh gục gặc nhanh dần…

***

Phía sau…dựa lưng vào thành ghế…mắt lim dim như ngủ nhưng Đức không ngủ…đang suy nghỉ… có một vài vấn đề muốn làm sáng tỏ…

Di động kêu vang lên…Thu Hà gọi tới…nàng thuộc tổ thứ nhất…có lẻ giờ đã tới Cao Lảnh rồi…cú gọi đến thật đúng lúc…Đức nhanh chóng bắt máy…

-“A lô…lảo bản…tụi nầy vừa tới Cao Lãnh…cũng vừa biết chuyện…”Giọng Thu Hà nghiêm túc…khi làm việc nàng rất tập trung…

-Kế hoạch thay đỗi…Thu Tâm bị thương…Xuân Mai đang trên đường đi đến hội họp với chúng ta…

-“Chuyện nầy Thủ trưởng có nói qua…kế hoạch thay đổi thế nào?

-Bây giờ hai người đang ở đâu?

-Cách nhà hắn không xa… coi tình hình chung quanh một chút…haha..thói quen nghề nghiệp

-Tốt…tối nay gặp…

Đức cúp máy…gọi cho Tiên…Phương Anh đang lái xe…thỉnh thoảng âm thầm quan sát hắn…ngay lúc nầy Đức nhìn lên..4 mắt giao nhau…Đức tinh nghịch…nháy mắt với nàng…Phương Anh hổ thẹn…má đỏ lên..mắt nhanh chóng nhìn phía trước…lòng bồi hồi…

-“Lảo bản…hú hồn…tôi vừa biết tin”…Tiên bắt máy với giọng quan tâm như trút được gánh nặng…Sau lần đó…nàng tự coi là người của hắn…nên dỉ nhiên là lo cho hắn rồi…

-Có chuyện muốn hỏi chị…hôm chị qua Miên…lúc nói chuyện xong với ..ừm..Narith gì đó..nói xong là chị về liền hay là hôm sau mới về ?

-“Xong chuyện là về liền…chổ đó khỉ ho cò gáy…nhỏ như hột mè…ở lại đâu có gì vui…”Tiên vừa đáp vừa thắc mắc…không hiểu sao Đức lại hỏi mấy chuyện nầy làm gì…không ăn nhập vào đâu…

-Ừm..nghe nói vợ hắn là người Cần Thơ… hắn sắp đưa bà ta về thăm …có biết khi nào không?

-“Là lúc mình tiến hành giao dịch..khi chuẩn bị xong..tôi gọi hắn…giao dịch xong hắn mới cùng vợ đi Cần Thơ”..Tiên càng lúc càng ù ù cạc cạc…không hiểu sao Đức quan tâm đến mấy chuyện nầy…

-“Ừm……lúc giao dịch..nói tôi biết..có thể tôi đi với chị…vậy được..không còn gì nữa.”Đức nói xong câu nầy liền cúp máy…bên kia đầu máy…Tiên hớn hở…lại có dịp rồi…nhớ hôm ấy…lòng xuân rộn rạo…

-“Có gì sao lảo bản?thấy cậu bận rộn vậy…”Thục Linh ngồi phía trước quay đầu nhìn Đức hỏi…

-“Còn nhớ hồi sáng nầy ….trong buổi họp tôi có nhắc qua người mình qua Miên giao dịch không?người bên Miên tên là Narith…cũng chính vì vậy mà mình biết tên Sơn mướn sát thủ bên Miên…Narith là trung gian…

-“Ừm..rồi sao?có chuyện gì?” Thục Linh thắc mắc…

-Tôi nghi ngờ tên Narith nầy có vấn đề…cũng không chắc lắm..

-“Nói nghe thử..” Phương Anh buộc miệng nói…không biết tại sao cãm thấy trong lòng không thoải mái lắm..nàng nhớ hồi sáng nầy…nàng nhớ người đi giao dịch bên có tên là tên của đàn ông…bây giờ rỏ ràng đàn bà…tên nầy có gì mờ ám đây…

-“Haha..chờ mấy người kia nói luôn..tới rồi…Wow..Cao Lãnh phát triển cũng dử ha…”Lúc nầy xe đang đi qua cổng chào của thành phố…

-“Tụi nầy từ ngoài Bắc vào…không tính…anh ở gần đây mà..sao có vẻ như ngáo ộp vậy?chưa đến đây lần nào à?”Thục Linh mắt nhìn quanh…miệng hỏi…

-Nhiều năm trước có đi qua..haha…muốn đi là đi sao..mà thôi..hai cô không hiểu đâu…

Phương Anh theo hệ thống định vị cho xe chạy đến khách sạn S.M…

“-Mầy có thấy kỳ không?” Kim Chi mắt luôn nhìn phía trước…cả hai đang ngồi trong chiếc Toyota Land Cruiser đậu cách nhà của Ngọc Sơn không xa…theo thói quen nghề nghiệp…quan sát hoàn cảnh chung quanh trước…

“-Hai người nầy hình như có vấn đề…gã Thượng tá kia từ trong nhà đi ra…lên xe mãi gần 10 phút sau người đàn bà xuống xe đi vào…không hợp lý…tại sao không vào một lựợt?” Thu Hà mặt đăm chiêu suy nghỉ…

-“Mầy chụp hình hắn rồi…có chụp hình biển số xe không?gỡi hai cái nầy về Biệt thự…trong vòng vài tiếng hoặc tối đa nửa ngày là biết…”Thu Hà nói…

-“ Chờ mầy nói sao? Tao thấy kỳ quái nên tò mò chút thôi…” Kim Chi ‘bỉu môi’…

-“Tao mắc quá …xuống xe đi một vòng …luôn tiện kiếm mua gì uống…mầy uống gì?cà phê hay nước ngọt?ăn gì không?coi bộ phãi ở đây lâu một chút…mụ đàn bà kia vào…khi nào ra…tao muốn biết…”Thu Hà dợm mở cửa xe nói…

-Nước gì cũng được…không đói…mầy đi trước đi…mầy về..tới phiên tao…nhanh nha mầy…

-“Hihi…nhanh thôi..” Thu Hà quay người bước đi…thầm quan sát con đường Lê Quí Đôn…cách đó không xa hai quán Cà phê nằm gần nhau trên đường Vỏ Trường Toản…từ nhà Ngọc Sơn đến Sở CA tỉnh chỉ cần 5 phút đi bộ…nàng ghé vào Icoffee vào nhà vệ sinh giãi quyết vấn đề…trở ra mua hai ly cà phê sửa đá mang đi…đão một vòng rồi trở lại xe…

-“Sao rồi?có gì đặc biệt không?” Kim Chi hỏi…

-“Không…con mụ đó vẫn chưa ra?” Thu Hà đưa ly cà phê cho Kim Chi …mắt nhìn về hướng ngôi nhà của Ngọc Sơn hỏi…

-Không thấy…quan hệ của ba người nầy là thế nào?tao đang muốn biết…theo tài liệu…lảo ta ở một mình…mụ nầy là ai?gã Thượng tá kia là ai? chờ mụ ta ra là mình bám theo…

Ngọc Sơn đang chĩa mồm ngay giửa hai đùi của Oanh mà húp…như húp nước súp của tô hủ tiếu Nam vang hay tô phở…tiếng húp nghe ‘sồn sột’…lảo vừa húp vứa đưa ngón tay vào hang trên lổ dưới mà khều móc khiến Oanh uốn éo thân người..tay nàng đang ghì mạnh đầu tóc lảo…kéo sát vào…

Lảo đụ không dai nhưng bù lại trình độ bú liếm làm Oanh hài lòng…đúng ra nàng ghiền…Sơn kiên nhẫn…bú lổ đít nàng…Đây là tử huyệt của Oanh…ngón tay lảo ấn ,xoa xoa ngay đó..rồi lảo liếm mút khiến dâm thủy nàng tuôn trào…tiếng lưởi mút tạo ra tiếng ‘rồn rột’ nghe như trong phim JAV …

Oanh không dám nói với Cơ là nàng thật sự hưỡng thụ thú vui nhục dục với Sơn …nhiều lúc nàng không vì ‘công việc’ mà đam mê thật sự…cũng như là lúc nầy..Oanh chịu hết nổi..ngồi lên đưa lồn áp sát vào miệng Sơn..miệng nàng rít lên từng cơn…

-Aiz….Oanh rên rỉ…nàng lại lên đỉnh…tay quờ quạng tìm cặc lảo sờ bóp…rồi lại dùng miệng kích động muốn khỡi động cho cặc lảo cứng lên…coi bộ lảo hết xí quách rồi…cặc mềm như cọng búng…lảo nầy là vậy…chỉ có chuyện bú liếm là xuất sắc…

-“Hắc hắc…sao hả?anh so với thằng Cơ…thế nào?” Sơn trơ trẻn hỏi…về cái chuyện bú liếm…lảo thích được so sánh…thích nghe…mặc dù đã nghe nhiều lần rồi nhưng mỗi lần bú liếm là cứ muốn nghe…

-“Anh thiệt là..hỏi chi hỏi hoài vậy…em nói rồi mà…cái màn nầy…anh vượt trội anh ấy..vậy được chưa?” Oanh lườm…

-“haha..ừm..được..được…không hỏi nửa…”nghe được những gì lảo muốn nghe…Sơn đắc ý cười hả hê…

-“Thôi em về…ừm…mai em làm cá lóc nướng trui chấm mắm nêm…một ít nem nướng đem tới…”Oanh tỏ ra ân cần săn sóc miếng ăn khiến Sơn cãm động…

-Em tới với anh là được…đâu cần làm chi cho mệt…Thím Tư nấu anh cũng đâu có ăn đâu…

-“Thím Tư ..hihi..bà ấy nấu ăn…em thiệt phục anh..vậy mà cũng nuốt được…mệt cái gì chớ…mai em đem tới…anh vừa ăn vừa uống vài ly…”Oanh vừa nói vừa liếc nhìn Sơn cười chúm chím…

-“haha..được được…em muốn sao thì sao…” Sơn biết Oanh muốn lảo làm vài ly…máu nóng lên…bú lổ đít nàng đây mà…

Lảo không biết được…Oanh đang nghỉ tới ngày mai…làm sao cho lảo ngủ mê…để nàng có thì giờ xem xét có phải gia tài của lảo đang nằm dước đáy tủ kia hay không…

-“Nghỉ đi cưng…em về” Oanh ‘âu yếm’ hôn lên đầu hói của Sơn…quay người bước ra cửa …vừa ra khỏi nhà…rút di động ra bấm…

-“Tới rước em đi…xong rồi”…Điện thoại vừa thông…Oanh nói…

-“Xong rồi?em muốn nói..” Giọng Cơ có vẻ kích động…

-không được trăm phần trăm cũng được chín chục…lá dưới đáy tủ trong phòng vệ sinh…

-“Anh tới ngay” Giọng Cơ run rẫy…

Oanh cúp di động bước đến góc đường Lê Quí Đôn-Vỏ Trường Toãn…vài phút sau một chiếc xe trờ tới..nàng bước lên…xe tiếp tục chạy về hướng Lý Thường Kiệt…

Thu Hà âm thầm lặng lẽ bám sát phía sau…

-“Sao hả?” Thu Hà vừa bám theo vừa nôn nóng hỏi…

-“Đừng nôn nóng…video thấy rỏ ràng nhưng tao không biết nhìn môi mà hiểu người ta nói gì (1)…con Mai Thảo biết…đi đi..theo cặp nầy tới ổ họ xong về khách sạn được rồi…

“-Đáy tủ trong nhà tắm…cao hơn nền nhà khoãng 1 tấc…nhìn phía trước không thấy đâu…tại ba cái cửa tủ che lại hết…em nghỉ phải cạy đáy tủ lên mới chắc chắn…nhưng nhất định là ở đó..anh nghỉ kỷ đi…” Oanh hai mắt sáng ngời…

Từ lúc bước lên xe,nàng thao thao bất tuyệt về khám phá của mình.Cơ vừa lái xe vừa chăm chú nghe nên không hề biết ..xa xa phía sau một chiếc Toyota Land Cruiser âm thầm bám theo…

Cơ đang suy tính…nếu quả thật gia tài của lảo già kia đang nằm dưới đáy tủ…mình lấy đi thì lảo sẻ biết ai làm…muốn êm chuyện phải ‘đưa lảo một chặn đường’ rồi…cùng lắm là sau nầy đốt nhiều nhan đèn một chút…vấn đề là làm cách nào để không để lại dấu vết đây?

-“Đang suy nghỉ gì nhập tâm vậy?” Thấy Cơ hình như không chú ý lời mình nói…Oanh có vẻ bất mản…

-“Nếu đúng như lời em nói…mình lấy tới tay…vậy…phãi giãi quyết lảo rồi”…Cơ tàn độc nói…

-“Không..không còn cách khác sao?” Oanh run lên…

-“Em nói đi?”…Cơ nhìn vợ …ánh mắt hắn lóe lên một tia âm lãnh…

Tuy đã cùng chồng bàn qua nhiều lần…nhưng khi tới lúc hành động..Oanh có phần sợ hãi…dù sao cũng là đàn bà…là mạng người đấy…

-“Chuyện nầy không cần em lo…cứ làm theo ý anh là được”… Cơ biết vợ sợ hãi..hắn trấn an…

-“Ừm…”Oanh nhoẽn miêng cười…vậy thì tốt biết bao nhiêu…nàng dù sao cúng đã chịu nhiều ‘cực khổ’…bây giờ tới lúc Cơ ‘cực nhọc’ là chuyện phải đạo…hợp với câu ’chồng vợ đồng lòng tát bể đông cũng cạn’…

***

-“Bây giờ có phải đi ăn tối không?sao lâu vậy? đói bụng quá rồi…” Thục Linh cãm thấy trong bụng kêu …hờn giận nói…

-Haha..càng đói lúc ăn mới thấy ngon…Tôi đang dẫn các cô đi ăn một trong các món ngon Nam bộ…

-“Nói đi…úp mở hoài”…Thục Linh ngồi ngay phía sau…đưa tay ‘đánh’ một cái nhẹ vào vai tài xế…

Chiếc Mercedes bị thủng lổ…hư hại nặng…được kéo về Cần Thơ …Xuân Mai lái chiếc Ferrari 488 trực tiếp xuống Cao lảnh…Thu Hà và Kim Chi tổ đầu tiên với chiếc Toyota Land Cruiser…Phương Anh,Thục Linh với chiếc Porsche 911 Carrera…

Bỏ qua chiếc Toyota Land Cruiser… Mỷ nử lái Porsche 911 Carrera và Ferrari 488 ở thành phố nầy…quả là thu hút nhiều sự chú ý và quá dọa người…tính già tính non lại quên mất chi tiết nầy…vì vậy khi cã đám ra ngoài ăn tối…thay vì đi 3 chiếc…Trên chiếc Toyota Land Cruiser …Đức làm tài xế hầu hạ các mỷ nử đi hưỡng thụ ẩm thực địa phương trong lúc chờ tin tức phản hồi từ Cần thơ…Hình ảnh,video …Mai Thảo cũng phẫi cần vài giờ để làm việc mới có kết quả…

-“Đưa các cô đi ăn bánh xèo…đặc sản miền Nam…sao hả?có thích không?”…Đức nhớ lần trước Nancy,song Kiều thích bách xèo…hôm nay sẵn dịp…thôi đưa các nàng nầy đi cho biết…Từ lúc các nàng đến Cần Thơ chưa có dịp mang họ ra ngoài thưỡng thức món mầy…

-“Haha..được đó..coi như anh không tệ…biết nghỉ cho người khác…” Phương Anh ‘liếc’ xéo…

-“Nghỉ cho người khác?không phải đâu…tôi chỉ biết nghỉ cho mỷ nử thôi…tôi không có hứng thú nghỉ cho chị Doản (2)đâu …hahaha

-“Tánh dê không bỏ”…Phương Anh ‘mắng’ thầm nhưng mắt long lanh..má hồng lên..

-“Anh biết chổ nào ngon sao?” Xuân Mai hỏi…liếm mép…ra dáng thèm thuồng…không đi ăn thì thôi..nếu đã đi thì nhất định phải chọn chổ ngon…

-Bây giờ đang đói meo…cái gì cũng ngon mà…hahaha..nhưng yên chí đi…có thăm dò rồi…là bánh xèo ‘Út nàng’…

-“Út nàng …hay nàng Út? …” Thu Hà thắc mắc…

-“Muốn biết hả?dể thôi..lát nữa gặp bà chủ hỏi thì được rồi…hỏi tôi…tôi hỏi ai đây…mặc kệ là Út nàng hay nàng Út..chủ yếu là ngon sạch bổ rẻ…thì mình nuốt vào bụng…hi hi

…Hơi quá giờ cao điểm nhưng quán vẩn còn khá đông người…Độc nhất một ‘soái ca’ củng năm mỷ nử bước vào gây không ít ‘sững sốt’ …Đức cãm thấy có nhiều ánh mắt hâm mộ…ghen tỵ…đang ‘chiếu điện’ trên mình…trải qua mấy lần ra ngoài với Nancy…tích lủy khá nhiều kinh nghiệm rồi nên sức ‘miển dịch’ rất cao…đứa nào muốn ‘thể hiện’ lấy lòng mấy nàng nầy…hắc hắc cứ tự nhiên đi…đừng kiếm chuyện với ông là được rồi…

-“Haha…chào dì…các cô nầy muốn ăn bánh xèo…vầy đi…chiên nhiều nhiều một chút…nhanh lên một chút ..đói rồi..cám ơn…”Đức nói với người đàn bà sồn sồn làm phục vụ .

-“Được..có ngay…”…bà ta quay vào trong dặn dò..nhanh chóng trở ra…”Nhanh lắm thui…mấy cô cậu uống ‘dì hong’? ở đây có đủ hết á…”

-“Bia đi nha…haha..chấm nước mắm,cắn một miếng bánh xèo giòn rụm…’tu’ một hơi bia lạnh…haha là lạc thú của nhân gian…” Đức ra dáng sành điệu…

-“Tới ngay…mèn đét ơi..cậu đúng là người sành điệu…” người phụ nử phục vụ nghe Đức nói…cười toe toét khen xả giao 1 câu… đon đã lắc mông rời đi…

-“Anh đúng là rành về ăn uống ha”…Thùy Linh mở miệng khen…không biết có móc méo gì không nhưng miệng cười chúm chím…

-“Còn phải nói sao?… cái gì khác thì không rành….về ăn hả?nếu tôi là số 2 không ai dám nhận là sế 1 đâu à…hắc hắc hắc…”Biết Thục Linh muốn trêu chọc minh …Đức tỉnh bơ…không những vậy còn khoe khoang…kiến thức về ăn uống…

Rất nhanh…nhiều dỉa bánh xèo nóng hổi thơm phức được mang ra…cùng với nước mắm…đủ các loại rau…nhìn là chãy nước miếng rồi…

-“Nà..nà nhìn đi…rìa bánh mõng…liếc một cái là biết dòn rụm rồi…các người đẹp…nếu đã rửa tay sạch sẻ rồi thì tự nhiên đi…không cần phải khách sáo…

-“Ưưưưưm….quá đã…” cầm miếng xà lách..xé một miếng bánh xèo,bỏ thêm lát dưa leo,vài miếng húng lủi,tía tô…quấn lại..chấm nước mắm…đưa lên miệng…mặt Đức vô cùng hưỡng thụ…

-“hihi..nhìn anh ăn thấy thèm rồi”…Phương Anh bắt đầu ra tay…tiếp theo Xuân Mai rồi thì cả đám mỷ nử..nhưng không thục nử chút nào vì theo phong cách ăn bánh xèo của Đức lảo bản …bầu không khí vui nhộn…

-“Sao?ngon không?” Đớp một lần ba cái…’tu’ hết chai bia …Đức xoa bụng…cười hỏi…

-Ừm háa..Thu Hà…Thục Linh đồng gật đầu…miệng vẫn còn đang nhai…Phương Anh,Kim Chi,Xuân Mai vẫn còn đang ‘tác chiến’….sức ăn rỏ ràng ‘kinh người’ a…

Ngay lúc nầy bỗng có tiếng hát vang lên.

Này là cánh hương nghiêng ngiêng nét chữ cô em học trò.

Này là bánh chưng mẹ già tự tay gói hửi cho con

Này là áo len bao nhiêu đêm thâu em ngồi em đan

nay em gửi ra tới chiến trường …

Tiếng hát ngọt ngào,giọng ca rất dể thương nhưng rất non nớt…tiếng đàn guitar đi theo cũng rất điêu luyện…

Người hát là em bé gái…xấp xỉ tuỗi bé Trúc…nét mặt xanh xao gầy gò nhưng không kém phần thanh tú…người đánh đàn trạc băm mấy hay bốn mươi…hai cha con người nầy sống vào lòng hảo tâm của quần chúng rồi…

Em gái hát xong…tiếng đàn dứt…tiếng vổ tay rời rạc…đưa tay vuốt máy tóc,mắt nhìn quanh…sắp cất tiếng…Đức nhỗm người đứng lên…

-“Hắn làm gì vậy?” Thu Hà thắc mắc nhìn Kim Chi hỏi khi thấy Đức tiến gần hai cha con người hát dạo…

-“Hihi…mầy hỏi tao..tao hỏi ai hả?” Kim Chi cười đáp…

-“Haha..em gái..em hát hay lắm…hay là em lại gần bàn… hát cho anh và các chị nghe nha..” Đức đến trước mặt hai cha con … khẻ gật đầu chào người đàn ông… nhìn em gái nói…

-“Xin chào…tôi là ba của Ngọc Hân…cậu muốn nghe bài hát gì…xin cứ nói…nếu cháu biết…” người đàn ông mừng rở…có khách muốn nghe tức là có thưởng …nhưng ông có phần dè dặt..thời buổi nầy kẻ xấu rất nhiều…mắt thầm quan sát… ông cãm thấy an tâm một chút…

-“Haha…Chú và em tới bàn tôi đi…mấy người bạn của tôi muốn nghe em gái nầy hát lắm…” Đức mời…

-Dạ được…Ngọc Hân…mình tới bàn anh,chị hát đi con…

Hai cha con đi theo tới bàn Đức…cả đám thắc mắc…không biết lảo bản đang muốn giở trò gì…

-“Nà…các chị nầy từ xa tới…muốn nghe em hát…họ nói em hát hay lắm…muốn em hát cho các chị nghe vài bài…haha..nhưng không gấp đâu…như vầy đi…chú và em Hân ăn chút gì đi ha…rồi hát sau…được không?haha” Đức tự nhiên mời…

-“Đúng đó..em hát hay lắm…hát cho các chị nghe nha…” Phương Anh phản ứng đầu tiên…liếc nhìn Đức…nàng đã hiễu…

-“Lại đây ngồi …chị mời em ăn bánh trước..hát sau…”Thục Linh hăm hở xen vào…nắm tay Ngọc Hân ra chiều thân thiện…Thu Hà,Kim Chi,Xuân Mai củng niềm nở tỏ vẻ thân thiết…Tất cả đều hiểu…âm thầm tán thưởng lảo bản…

Ngọc Hân hai mắt nhìn cha… thấy người đàn ông gật đầu nhẹ…hai mắt em sáng lên niềm vui..ngồi xuống bên cạnh Phương Anh và Thục Linh…Kim Chi,Xuân Mai gọi thêm bánh…

-“Chú…uống chai bia nha?”Đức nhìn cha Ngọc Hân mĩm cười hỏi…

-Ly nước được rồi…cám ơn..tôi tên Đương..xin hỏi cậu…

-Haha..tôi tên Đức…từ Cần Thơ xuống cùng mấy người bạn…Nà…Chú Đương…ăn vài cái bánh xèo uống chai bia lạnh đi..lát nửa đàn mới sung…

-“Được..được..cám ơn cậu…” Đương cãm động…ông ta hiểu mình tối nay gặp người tốt…

-“Haha..tôi mời chú…nà…cạn ly…uống một chai bia tay chân linh họat hơn nhiều…đàn mới sung…nghe hay hơn nhiều…

Đức thấy Ngọc Hân có giọng hát vô cùng tốt…là một nhân tài nếu được rèn luyện có thể sau nầy sẻ là một ngôi sao trong làng ca nhạc nên quyết lòng giúp đở…xã hội Việt Nam còn nghèo…Ngọc Hân chỉ là một trong những nhân tài không may mắn…nếu đã gặp được…Đức nghỉ mình nên làm chút gì đó…trước là Gia Hân…bây giờ là Ngọc Hân…Đức bỗng có ý nghỉ..sau nầy…nếu gặp em nào thấy có khả năng…nếu giúp được nhất định sẻ không bỏ qua…

-“Haha…bây giờ tới lúc Ngọc Hân hát cho anh chị nghe rồi…”Sau khi ăn uống…nghỉ một lúc…thấy Ngọc Hân tươi tỉnh hơn nhiều..dần dần bớt rụt rè…Đức cười đề nghị…

-“Dạ…”Ngọc Hân đứng lên…Đương liền cầm lấy cây đàn…

-“Tiếp tục ngồi ăn bánh uống bia đi chú Đương..haha…cho mượn cây đàn của chú…” Đức đưa tay dành lấy cây đàn cười…

-“Hả?cậu…” Đương ngạc nhiên…Ngọc Hân cũng trợn mắt tròn xoe…đám mỷ nử biết tài nghệ của lảo bản…cãm thấy hào hứng lên…

-“Em định hát bài gi?…” miệng hỏi…tiếng đàn guitar vang lên…Đương nghe ra được đây là đẵng cấp của tông sư…đám thực khách chung quanh hào hứng nhìn…bầu không khí trong quán bắt đầu sôi nổi lên…

-Em..em hát bài ‘Sao chưa thấy hồi âm’…Ngọc Hân rụt rè đáp…

-“Anh cũng biết bài nầy ..hay là anh hát với em…anh em mình song ca…được không?” Đức mĩm cười đề nghị…

-“Ừm”…Ngọc Hân gật đầu phấn khích…

Đức dạo đàn…đi một hồi hợp âm…bãn sắc phong thái khiến thực khách trầm trồ…

Theo năm tháng hoài mong

Thư gởi đi mấy lần, đợi hồi âm chưa thấy

Người Việt thích ca hát…có thể nói là đam mê…nhất loại nhạc Boléro rất được yêu chuộng…hôm nay được nghe và thấy một thực khách cùng em gái hát dạo song ca Boléro nên vô cùng thích thú…vổ tay tán thưởng cuồng nhiệt…

-“Không ngờ…cậu là người trong nghề…haha” Đương cười tán thưởng…

-Lúc trước..cũng có tham gia ban nhạc…hihi…để chú chê cười rồi…À nè..chú là người Đồng Tháp à?

-“Không…Đồng Tháp là quê vợ..má con Hân là người Sa Đéc…tôi …haha…cũng là người Cần Thơ…quê tôi ở Ô môn…” Đương nói tới đây hai mắt ươn ướt…nét mặt đượm buồn …

-“Chú Đương…em Gia Hân là nhân tài nếu được huấn luyện…nếu chú thích…tôi có thể giới thiệu em Hân vào đài truyền hình Cần Thơ…còn chú..tôi có người anh em ban nhạc…” Đức nói ra ý định của mình…

Đương cãm động…có ai lại thích tha hương cầu thực..mặc dù đây là quê vợ….ngày ngày dẫn con gái đi hát dạo…cũng không phải là cách….nay có quới nhơn chiếu cố…

Đương ngần ngừ…trước kia bị tên Bí Thư bất nhân kia cướp đất cướp nhà,lại còn thèm muốn má con Hân nên cả nhà phải bỏ nhà cửa chạy khỏi Cần Thơ xuống Sa Đec nương nhờ bên vợ…

-“Chú suy nghỉ kỷ đi…nè đây là số điện thoại..tôi có cái nhà hàng…đây là địa chỉ…quyết định xong rồi…chú gọi tôi…hoặc đi thẳng tới địa chỉ nhà hàng nầy…cứ nói là tìm Trần Đức là được…” Đức đưa số điện thoại cho Đương…kèm theo 10 tờ giấy bạc mệnh giá năm trăm ngàn…là 5 triệu…

-“Không được…tôi không thể lấy tiền nầy của cậu…” Đương nghẹn ngào…vừa gặp gở sơ giao..ra tay giúp mình như vậy…

-“Không phải đưa cho chú đâu…nhờ chú giử cho em Hân thôi…” Đức nghiêm nghị…chỉ có nói vậy người nầy mới nhận…Đức nhìn ra Đương hình như có một quá khứ đau buồn nên phãi xa xứ…nhưng lúc nầy không phải là lúc tìm hiểu…Hôm nay chỉ làm tới đây..sau nầy…còn tùy theo duyên phận…

-“Cám ơn”…Đương sau cùng cũng nhận lấy số tiền…

Ngay lúc nầy di động của Thu Hà vang lên…nàng bắt máy…mắt nhìn Đức…mĩm cười…

-Là Mai Thảo…

-Nói Mai Thảo …chúng ta sẽ họp trực tuyến trên đường về…

Đương thầm quan sát….hình như người thanh niên nầy không tầm thường…

-“Chú Đương…em Ngọc Hân…mình chia tay ở đây…Chú hãy suy nghỉ…vì tương lai của em Hân…hy vọng gặp gia đình chú ở Cần Thơ…”Đức xiết tay Đương vô cùng thân thiện…

-“Hihi…Hân à..các chị thật thích em…theo ba về Cần Thơ…chúng ta sẻ gặp lại..” Phương Anh ,Thục Linh quyến luyến …

-“Anh bạn nầy…có thể nói chuyện chút được không?”..Tính tiền xong Đức bước ra cửa…thình lình một giọng nói trong trẻo vang lên…

-“Cô nói với tôi à?” Đức ngạc nhiên khi thấy có mỷ nử chào hỏi…ở đây mình không có người quen mà…

-“Hihi..Tôi là Phương Linh của đài Truyền hình Đồng Tháp…không biết anh có hứng thú làm việc với đài chúng tôi hay không?” Phương Linh tin tưỡng mình vừa tung ‘bom tấn’…đó là lời mời vào làm việc cho đài truyền hình…nàng thấy người nầy có tài…nên muốn tuyển hắn vào đối văn nghệ của đài…tin chắc hắn sẻ mừng rở…làm việc cho đài truyền hình…không phải muốn là được…

-“Vậy à…cám ơn cô…tôi không có hứng thú”…Nói xong liền quay đi…trước nét mặt sững sốt pha lẫn sượng sùng của mỷ nử hoa khôi đài truyền hình Đồng Tháp…

-“Wow…là loại người gì đây?sao mất lịch sự vậy?” một cô gái kế bên Phương Linh nhìn phía sau lưng Đức bỉu môi khinh thường…

-“Thây kệ ..thôi mình về..” Phương Linh mím môi…:”quả nhiên là mất lịch sự…kém xã giao…”

-“Này…không giống cá tính của anh đó…tôi thấy cô ta đẹp mà…hihi” Thục Linh trêu chọc..

-“Vậy sao?nhưng tôi thích cô hơn…nếu cô là cô ta …hihi..tôi nhận lời liền….” Đức ‘phản pháo’…

-“Anh”…Thục Linh hai má đỏ bừng ngoe nguẩy bước lên xe…

***

Phương Anh cầm tay lái…để tiết kiệm thời gian…Cuộc họp với Cần thơ qua điện đàm ngay trên xe… Vì đề phòng có thể bị nghe lén Ngọc Vân đã thiết lập 1 đường dây an toàn…

-“Dựa theo hình ảnh và số xe …người Thượng Tá nầy tên là Thái kim Cơ …Trưởng CA thành phố Cao lãnh…người Hồng Ngự..năm nay 42 tuổi…là thân tín của nguyên Giám đốc CA tỉnh Trần Ngọc Sơn…chức vụ hiện tại là do Trần Ngọc Sơn đề bạt với Bộ…” Mai Thảo nói…nàng từ hệ thống vi tính trong căn biệt thự mà nối vào hệ thống của Bộ CA mới có được những thông tin cá nhân của Thái kim Cơ…

-“Hắn có vợ con chưa?” Thu Hà hỏi…

-Ừm…vợ hắn là La Oanh Oanh…là giáo viên trường phổ thông cấp hai…hai người lấy nhau được 5 năm…chưa có con…

-Vậy..còn cái đoạn video….có biết người đàn bà nói gỉ không?

-“ không được trăm phần trăm cũng được tám mươi…cô ta nói “là dưới đáy tủ trong nhà vệ sinh…” theo hình ảnh của video…người phụ nử nhép môi…là nói câu nói nầy…còn mấy câu kia không rỏ nên không chắc…

-“Quá đủ rồi…cám ơn Mai Thảo…quá đủ rồi” Đức cười khoái chí…những dự đoán đều đúng…

-“Anh à…anh và Thu Tâm đã lập công lớn rồi có biết không hả?” Nancy cười nói…

-“Hả?công gì?” Đức ngạc nhiên…

-“Hai tên bị bắn gục sáng nay thuộc tỗ chức buôn bán độc phẫm vùng Đông Nam Á…họ đều đang bị tầm nã ở Thái,Lào,Miến Điện…”Nancy cười trong trẻo giãi thích… nàng tự hào vì hắn…sung sướng vì được Chánh văn phòng trung ương ca ngợi…điều đó có nghĩa là gì chứ?hihihi…

-“Là tổ chức buôn lậu độc phẫm à?Không phải tổ chứa ám sát sao?” Đức nhíu mài.

-“Không phải…nhưng cũng gần như vậy…tụi nầy chỉ cần đụng tới lợi ích tỗ chức của chúng là gỡi người tới diệt trừ…” Kiều Chinh nhanh miệng…hắn cũng là của nàng..là cha của đức nhỏ trong bụng..mai nầy…sẻ là cha nào con nấy…

-“Sáng nầy…có quá nhiều người phát tán trên mạng…anh phải cẩn thận hơn nhiều mới được đó…”Kiều Nga ‘nhắc nhở…đang hận tại sao ngồi vào cái vị trí Bí Thư làm gì…được như Phương Anh,Thục Linh cùng hắn tác chiến thì hay biết mấy…

-“Haha..biết rồi…lúc nào cũng nhớ lời em dạy..vậy được chưa?OK..xong rồi..ngủ ngon” …Đức biết Kiều Nga tánh tình hay ganh tỵ nhưng không nhỏ mọn…lại thích được dổ ngọt liền nịnh bợ vài câu…

-“Hồi sáng nầy..anh nói tên Narith gì đó…có vấn đề…sẳn đông đủ..nói ra..chúng ta bàn thảo một chút…”Thục Linh nhắc lại chuyện sáng nay…

-“Còn nhớ à…hồi sáng tôi nghi ngờ 5 phần..bây giờ thì 8 …9 phần…có nghe không?Nancy có nói hai tên hồi sáng thuộc tỗ chức buôn bán độc phẫm vùng Đông Nam Á…vì vậy tên Narith có thể là người cung cấp hàng cho bọn Ngọc Sơn…”

-“Ý anh muốn nói là số hàng mình lấy trên tay của Phạm bá Thành ..bây giờ người của anh lại bán cho Narith gì đó?” …

Thục Linh kinh hãi…bỡi vì theo như lời Đức vừa nói thì Narith cung cấp hàng cho Ngọc Sơn…Ngọc Sơn giao cho Phạm bá Thành …Đi một vòng ..người của Đức mang số hàng bán lại cho Narith…Hèn chi…chuyện lớn rồi…

Đám mỷ nử cũng bắt đầu thấy rỏ ràng ‘bức tranh’…lảo bản ‘chôm đồ’ của người ta…đi một vòng..đem bán lại cho người ta…không bị lột da mới là lạ…Ngọc Sơn muốn lấy mạng Đức vì tuyệt đường làm giàu của hắn…còn làm hắn mất chức..Narith muốn lấy mạng của Đức là vì uy tín của tổ chức…

Như vậy…muốn giãi quyết chuyện nầy..không những Ngọc Sơn..mà tên Narith kia cũng phải lên đường…

-“Tốt…tên Ngọc Sơn trước.. kế đó là Narith… vậy thì thịt cả hai…dù muốn dù không …cũng phải dứt điễm bọn chúng để tránh đêm dài lắm mộng…”Xuân Mai thản nhiên nói…

-“Nghe anh nói tên Narith sắp đưa vợ hắn về Cần thơ chơi…sau khi giao dịch với người của mình” Thu Hà bỗng nhìn ra được điều gì…

-“Hắn rỏ ràng có ý đồ…nếu sau lần hồi sáng nầy…anh vẫn lành mạnh thì lúc giao dịch…hắn sẻ tìm cách gặp anh… lúc đó…” Thục Linh nhếch miệng cười lạnh…

Nghe Thục Linh nói …ai cũng hiểu…sự thật của ‘cuộc giao dịch’ là kế hoạch ‘B’ của Narith…mục đích sau cùng để Đức biến mất khỏi thế gian nầy…

-“Nếu hắn biết tin hồi sáng nầy…hắn sẻ chờ tới lúc giao dịch sao?”Xuân Mai nhắc nhở…

Mọi người trầm ngâm…

Phương Anh cho xe vào bãi đậu xe…đã gần 11 giờ đêm…tất cả đều có vẻ thấm mệt…

-“Hình như có vấn đề…Phương Anh…đão thêm một vòng đi…”Mặt Đức ngưng trọng…

-“Ừm…” Thay vì cho xe vào bãi đậu…Phương Anh lại vòng ra ngoài..

-“Có gì không ổn?” Xuân Mai nghiêm túc hỏi…

-“Trước khi đi..tôi nhớ có kéo màn cửa sổ…bật đèn trong phòng…bây giờ trong phòng đèn tắt..màn cửa sổ đóng…có lẻ có người đang chờ trong phòng…”Vừa nói vừa rút khẩu súng ra…kiễm tra băng đạn…

-“Anh khẳng định?” Thu Hà nghiêm giọng…

-Khẳng định..vì đây là thói quen từ lâu rồi cho nên mới thấy không bình thường…không thể nào người của khách sạn vào phòng dọn dẹp đâu…mình ‘check in’ lúc 5 giờ…ra ngoài đi ăn lúc 7 giờ…chắc chắn có người đang chờ tôi trong phòng…hắc hắc…

-“Bây giờ mình làm như vầy…”vẻ lẵng lơ ủy mỵ trên gương mặt đẹp của Thu Hà hoàn toàn biến mất…thay vào đó là nét mặt lạnh lùng đầy sát khí…một kế hoạch nhanh chóng hình thành…

…Kim Chi chậm rãi đi vào khách sạn…vừa đi vừa nói líu lo trên di động…giọng nói nũng nịu rỏ ràng đang chuyện trò với tình nhân..nàng xoay người một vòng như người mẫu đang biểu diển thời trang… miệng cười rúc rích…đưa tay bấm nút …đứng chờ thang máy…một gả mặt đen đang ngồi gần quầy tiếp tân đang chú tâm chơi game trên di động…khẻ nhếc miệng cười lạnh…không hề biết vị trí của gả đã được truyền ra ngoài…

Cửa thang máy mở…Kim Chi bước vào…gả mặt đen định bấm di động…thình lình một giọng nói lạnh lùng ngay sau lưng vang lên:

-“Put it down man…if you don’t want to die…mother fucker..” Sau khi biết được vị trí của 1 trong sát thủ…thừa lúc gã đang chú ý tới Kim Chi..Đức nhanh chóng len lỏi tới gần…chĩa súng ngay đầu gả…dùng một câu tiếng Anh…hy vọng gả miên nầy hiểu..hiểu hay không hiểu không sao..quan trọng nhất là ‘nghe lời’…nếu không thì phải nổ thôi…chế ngự hắn…

-“Anh bạn trẻ…có phải nhận lầm người rồi hay không?” Gả mặt đen bình tỉnh nói…

-“À há..mầy nói tiếng việt được à…vậy thì tốt..nhận lầm?trước đây 1 giây tao nghỉ có thể tao lầm …hắc hắc…bây giờ thì trăm phần trăm rồi,đụ mẹ..dân thường bị dí súng còn bình tỉnh như mầy à?hắc hắc hắc…ngồi xuống..hai tay để lên đùi…tao đếm tới ‘3’…mầy nghỉ mầy lẹ hơn tao bóp cò thì mầy cứ thử đi…hắc hắc..sáng nay cũng có hai thằng như mầy đó…

“Chouf…”…Một tiếng súng hãm thanh vang lên…gã mặt đen ngã sóng soài trên sàn.đá hoa cương…Thục Linh không biết từ lúc nào đứng phía sau lưng gả …hai khẩu súng đen ngòm trên hai tay…khẩu bên trái vừa bắn…’đạn’ chỉ làm cho hắn ngủ say…chỉ có thể mở mắt sau ít nhất 6 tiếng đồng hồ…

Cùng lúc nầy..Thu Hà,Phương Anh,Xuân Mai cũng đã có xuất hiện tại quầy tiếp tân… vì lý do an toàn …theo kế hoạch…những nhân viên có mặt tại tầng trệt cần được Kim Chi đưa vào một phòng riêng…an toàn của họ là ưu tiên hàng đầu…

Đức kéo gả mặt đen dấu hắn sau quầy tiếp tân…Cô nàng nhân viên của khách sạn bổng biến thành Phương Anh…

Còn ba người Thục Linh,Thu Hà,Xuân Mai bất thình lình ‘biến mất’.

Mọi việc trở lại bình thường sau một nốt nhạc…’nhân viên’ Phương Anh đẹp động lòng người đang ngồi sau quầy tiếp tân chăm chú nhìn vi tính ‘làm việc’…’nhân viên’ Đức ngồi kế bên…

Hai người đàn ông trên người khoác áo thể thao…hình như là đồng bọn nhưng người trước người sau..cách nhau khoãng chừng 10 thước… Dara mặt tươi cười từ từ tiến bước đến quầy tiếp tân…tay phải hắn đang di chuyển từ từ qua hông bên phải…phía sau Arun,một tay đang cầm di động bận rộn nói chuyện … tay kia hắn đang dần dần di chuyển về phía sau lưng…nơi đó một khẩu súng đen ngòm đang chờ được rút ra…

Bọn chúng vừa trở về từ bên ngoài…không thấy đồng bọn …nử ‘lể tân mới toanh’…không phải là người chúng thu phục từ lúc chiều tối…có thêm 1 nam lể tân bên cạnh…bản chất chuyên nghiệp..cả hai biết có biến…âm thầm phối hợp…

Phương Anh hai mắt dán vào vi tính hình như đang tập trung ‘làm việc’…bàn tay mỹ miều đang đặt lên bá súng của khẩu Smith Wesson sáng ngời…

Hai mắt Đức lảo bản không ngần ngại tập trung vào cánh tay của người đàn ông phía sau…

“Đùng..đùng..đùng… đùng..đùng… đùng..đùng… đùng..đùng… đùng..đùng…”

Phương Anh nhấc tay…Đức lảo bản cũng không chậm trể…phía bên hai người kia cũng nhanh không kém…Hầu như cả hai bên đồng loạt ra tay…nhiều phát súng nổ chát chúa vang lên…

Im lặng…tuyệt đối im lặng sau nhiều tiếng nổ chát chúa…

Bất thình lình…điện cắt…Trong khách sạn tối om…

“Đùng..đùng..đùng… đùng..đùng…”Một tràng súng nổ văng vẵng đế từ các tầng trên của khách sạn…

“Đùng..đùng..đùng… đùng..đùng…”Rỏ ràng tiếng bắn nhau…tiếng chân di chuyển…

.Im lặng…

Có tiếng di động run nhẹ…ngay giửa sàn của đại sảnh…ánh đèn của màn hình sáng lên…trên đó xuất hiện hàng chử:’ ដារ៉ា…អូននៅឯណា?’ (3)…

Cách đó không xa…Dara hai mắt trợn trừng…dường như trước khi chết vẫn không tin nổi…giửa trán vết đạn xuyên qua…một phát lấy mạng…

Là vết tích của xạ thủ Phương Anh…

Trong đại sảnh…bóng tối bao trùm…Tử thần rình rập…

***

(1)…lip readings…người có khả năng nầy..không cần nghe âm thanh..chỉ cần nhìn cử động của cặp môi mà biết được người kia đang nói gì..

(2)…Chị Doãn : là người đàn bà có cái nhan sắc của người đàn ông..1 nhân vật trong tác phẫm của nhà văn Vủ Trọng Phụng (theo trí nhớ của LM tôi…)

(3)…tiếng Khmer : Dara..anh đang ở đâu?