Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )

Phần 117 : Sờ Dái Cọp Rồi…

Đồ Sơn…Hải Phòng

Hai vợ chồng Chủ tịch Hùng có lý do để kiêu ngạo và hống hách …Chổ dựa của họ cũng không thường đâu…Là Thiếu tướng Vủ tấn Tài Phó chánh văn Phòng của Bộ CA đấy. Dân thường nghe đến hai chử CA là vãi linh hồn rồi…Huống chi là Phó chánh văn phòng của Bộ…Ở Thành phố Bắc Ninh của Tỉnh Bắc Ninh…Không phải Bí Thư,Chủ tịch tỉnh mà là Thiếu Tướng Tấn Tài…lời nói của lảo mời là ‘nhất ngôn cửu đỉnh’…

Không chỉ ở Thành phố Bắc Ninh mà ở Quận Đồ Sơn…đại danh của Thiếu tướng Vủ tấn Tài cũng vang rền…thậm chí còn hơn ở Bắc Ninh nhiều…Người Đồ Sơn biết Vủ tấn Tài không phải là nhờ vào cái quân hàm hay địa vị trong bộ CA mà là nhờ cái biệt thự tráng lệ của lảo ta…

Chỉ riêng bề ngoài…Căn Biệt thự nghỉ dưỡng gần bải biển Đồ Sơn cũng hơn trăm tỉ…dùng hai chử ‘biệt thự’ có vẻ quá khiêm nhường…phải nói ‘là ‘lâu đài’ mới đúng… Phong cách Âu châu …Vô cùng khí thế, tráng lệ huy hoàng …Chỉ nhìn bên ngoài thôi cũng đủ làm bà con lát mắt…

Bên trong ‘lâu đài’ mới là ‘Kỳ quan của thế giới’ hay nói đúng ra là thiên đàng của hạ giới…Tất cả bàn ghế đều được làm bằng loại gổ cực kỳ quý giá như là gổ Trầm hương,Ngọc An và Hoàng Đàn…Loại rẻ tiền nhất trong căn biệt thự là gổ cẩm lai đấy dùng để làm nấc thang,sàn nhà…cái giá sơ sơ ít nhất là 90T cho một mét khối…

Toàn bộ từ ngoài vô trong….không dưới ngàn tỷ…đó là cái giá cách đây vài năm… Bây giờ có tiền cũng chưa chắc mua được…Hoặc nếu mua được thì cái giá cũng cao hơn gấp nhiều lần…Tại vì ngày nay rừng gổ quý…sắp hết rồi…Số còn lại đang được nhà nước nghiêm túc bảo quản…đây là lý do khiến giá tăng vọt…Tuy nói là bảo quản nghiêm ngặt nhưng muốn chặt vài cây xây nhà? Cũng được đấy… phải coi cái giá thế nào…Kinh tế thị trường mà..có cầu là có cung thôi…

Vủ Tấn Tài góa vợ..Chỉ có đứa con gái đang du học ở Anh..mổi mùa Hè hoặc Tết đến thì về xứ Việt thăm nhà…Tháng 5 vừa rồi bên Anh đại dịch hoành hành..Tiểu thư được Thiếu tướng thuê chuyên cơ chở về…Chuyện nầy giấu kín như mèo giấu cức…nhưng rúc cục ai cũng biết…dân cả nước vô cùng ‘hâm mộ’…giàu sang tột đỉnh a… Hơn nửa..vô cùng bội phục…Đàn ông góa…gia tài phú thiên địch quốc vậy mà không chịu bước thêm bước nửa…Cứ gà trống nuôi con.

Họ mĩa mai thôi…Ai cũng biết Thiếu tướng Tài vừa dâm vừa ác…thích gian dâm vợ người…Có điều hiếm ai biết lảo rất biến thái… không phải biến thái binh thường…Lảo thích vừa đụ vợ mà lại thích người chồng nhìn…Có vậy lảo mới thấy sướng…và phọt được…

Trên đời …dể có mấy ai chịu ngồi nhìn người khác đụ vợ mình? Lâm Tuấn Hùng thì khác…Ngô Kim Anh lại dâm đãng…biết chìu chuộng nên rất được Tấn Tài yêu quí…Chính vì vậy mà Chủ tịch Hùng lúc bấy giờ còn là Bí thư huyện lọt vào danh sách ‘thuộc hạ trung thành’ đáng được bồi dưỡng của Thượng Tá Tấn Tài ,Trưởng CA Thành phố Bắc Ninh … 10 năm qua…Tân Tài lên như diều gặp gió…không quên nâng đở thằng đàn em ‘khó tìm’ nên Lâm Tuấn Hùng đường quan thênh thang cũng rộng mở…Kim Anh thì khỏi nói rồi…Bấy lâu nay dựa hơi…hách dịch,ngang ngược… ai dè tối nay trời xui đất khiến..gặp Phùng gàn…bắt nhốt vì cái tội dám hối lộ nhân viên công lực…Là chuyện hy hửu…

Quá mất mặt…Ngô Kim Anh gào thét như con heo nái bị cắt tiết…chịu thôi..nước ở xa sao cứu được lửa gần…

…Hùng chủ tịch gọi nhiều cú điện ở Cần Thơ,Hậu Giang…nhưng hình như ai cũng đánh được mùi ‘nguy hiểm’…ậm ừ vài câu rồi lấy cớ..chạy dài…Lảo vô kế khả thi suy nghỉ có nên cầu cứu lảnh đạo? Không phải là không được nhưng nếu như vậy thì mình thiệt là quá vô dụng dưới con mắt của lảnh đạo.

.Chủ tịch Hùng tấn thối lưởng nan…

Lảo không gọi..không có nghĩa là không có người khác gọi..Trong đám cận vệ…Ngôn người là người của Tấn Tài..Liền sau khi Kim Anh bị Phùng gàn nhốt…Hắn liền gọi điện báo cáo với lảo để lấy điểm…hắn không bỏ sót chi tiết nào…

Đã lên được chức Thiếu tướng…tâm cơ của Tấn Tài không phải là đơn giản…lảo biết khi nào nên cứng khi nào nên mềm…Khi nghe đến địa danh ‘Cần Thơ’…lảo liền chột dạ…Chuyện Thiếu tướng Nguyển Trần Uyển ‘đóng đô’ ở Cần Thơ lảo có nghe qua…Có lẻ nào?…

Tấn Tài thuộc loại thượng đội hạ đạp..tâm cơ sâu xa,gian manh quỷ quyệt và nhát như chuột…Chỉ cần lảo đánh hơi được mùi nguy hiểm liền thụt đầu cụp đuôi bỏ chạy…Đối với lảo..Đây là kim chỉ nam để ‘trường tồn’ trong quan trường…ít ra là cho đến ngày nay không bị lửa lò đốt tới minh.

Những ‘tác phẩm’ của Nancy…Lảo đều có theo dỏi…Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất..Tránh voi chẳng xấu mặt nào…Tranh hùng làm gì…Ngay cả cúi đầu một chút thì có sao chứ?Ngày xưa Hàn Tín luồn trôn còn được mà…Tuy Tấn Tài rất hài lòng vợ chồng Lâm Tuấn Hùng..nhưng đưa chúng vào Nam trù phú là để kiếm tiền chứ không phải gây chuyện… Đúng là ăn cám xú mà…

Lảo âm thầm quyết định thí xe giử tiền đồ…Đụng với Thiếu tướng Nancy? Lảo không ngu..đây là đạo lý sinh tồn …Hơn nửa …Con mụ Ngô Kim Anh dù sao cũng củ mèm rồi…Cái củ không đi..cái mới không tới…

Cái mới không phải là đang nằm kia sao?…hắc hắc…lảo nhìn thân hình trắng muốt đang nằm trên giường…cặp mông tròn trịa…Vú cứng..săn chắc vô cùng đàn hồi…Ai cũng nguyền rủa cơn đại dịch tàn phá thế giới …Lảo không thấy vậy…Cơn đại dịch nầy đã đem lại cho lảo niềm hạnh phúc vô biên…Con cặc lảo cứng lên rồi..lảo leo lên giường..liếm từ gót chân lên đến mông…liếm khắp nơi..đầu cặc lảo giựt giựt…

-“Ba à…nhột…” Có tiếng cười rúc rích…thì ra niềm vui mới của lảo chính là đứa con gái …Lảo ậm ừ ủi miệng giửa hai chân nàng…

Ở Cần Thơ…đêm càng khuya…Trong căn phòng chật hẹp…đầy mùi mốc…Chủ tịch tỉnh Đồng Tháp phu nhân vẩn đang thét gào..thề lột da Phùng gàn để trả thù…thét khan cả cổ họng…mệt ngủ thiếp đi…

***

Trong nhà Huỳnh Tuấn Anh có đến 4 người giúp việc ,Chị Hảo là người thâm niên nhất và được coi như là ‘lảnh đạo’ của đám ô sin trong nhà…Có thể nói chuyện nhà của Huỳnh đại gia từ chuyện trong đến chuyện ngoài chuyện gì chị cũng am tường theo kiểu ‘Bà Tám’…Và thường được gọi đùa là ‘Quái bà vạn sự thông..’

Chị gốc người miền Trung nhưng hiện nay nói tiếng nam rặc của đại đa số người dân Nam bộ chẳng hạn như ‘đi zdìa’…bắt cá ‘gô’bỏ trong ‘gổ’…aiz…miền nào cũng có đặc trưng của miền đó…như là có vùng ở ngoài Bắc bộ thường lẩn lộn giửa ‘l’ và ‘n’…khi họ phát âm…nghe ‘cái nồn’..hoặc ‘thế nà thế lào’ vậy…

Nhờ chuyện Cô Tư biến thành ‘đàn bà’…Chuyện nầy coi như chị Hảo lập được công lớn nên gần đây được ông bà chủ chánh thức ‘cấc nhắc’ lên làm lảnh đạo của đám ô sin trong nhà…Có nghỉa là quản gia…hay nói nôm na là ‘Chánh văn phòng’ trong các cơ quan của nhà nước…Chỉ là khác tiếng gọi thôi…Không đơn giản đâu đó…

Cậu hai Tuấn Hào và Tuấn Kiệt cười nói như vậy…Chị Hảo nghe khoai tỉ tê.âm thầm kiêu hảnh…Người dân quê mà..họ chất phát mộc mạc suy nghỉ vô cùng đơn giản…Lúc trước khi còn là nhân vật ‘bình thường’ thì hơi bựa một chút,nay là quản gia rồi..phải siêng năng hơn nhiều để làm gương cho ‘thuộc hạ’…

Dạo này,chị Hảo thức sớm hơn trước kia…nhìn cái nầy..chỉnh sửa cái kia cho ra vẻ một chút…Sau đó ra sân đánh vài bài ‘Thái cực dưỡng sinh’ cho máu huyết lưu thông…

Hôm nay vừa mới khởi động vài động tác..bất thình linh chị Hảo sửng sốt..Ngoài cổng một gương mặt quen thuộc đang nhìn chị Hảo nhe răng cười…

-“Cậu Tư?…Sao sớm vậy?” Miệng hỏi..chị Hảo chạy te te ra mở cổng…

-“Wow..Chị Hảo..vỏ công coi bộ không tệ a…” Đức tổng cười trêu…cum từ ‘Cậu Tư; khiến hắn chưng hửng trong giây phút nhưng sực nhớ..ha ha Tâm Đoan là Cô tư ..vậy thì minh là cậu tư thì đúng rồi…

-Ha ha..Cậu tư đừng cười tui mà…Sao sớm zdi cậu tư…

-Ừm..hôm nay có nhiều chuyện phải làm….Ộng chủ thức chưa chị Hảo?

-“Thức rồi..vô đi..ha ha.Sao sớm vậy?” Chị Hảo chưa kịp đáp … Huỳnh Tuấn Anh đã xuất hiện…Người trên 50 thường hay khó ngủ…đêm ngủ được 6 tiếng là khá lắm rồi nên buổi sáng thường thức sớm uống trà ..Lúc Đức xuất hiện trước nhà…Từ cửa sổ trong phòng,lảo đã nhìn thấy …lấy làm lạ..không hiểu vì sao sáng sớm hắn đã đến đây….Trong lòng vô cùng lo lắng vội vả bước xuống coi là chuyện gì…

-Chào bác.buổi sáng tốt lành… Sáng nay cháu có chuyên muốn bàn….sẳn đón em Đoan đi làm luôn..

-“Ừm…vô nhà đi..nói sau..Chị Hảo..pha cà phê cho cậu..tư….” Tuấn Anh sau một lúc ngần ngừ…gọi Đức là ‘cậu tư’ …ý muốn nói rỏ là lảo đã hiểu ‘quan hệ’ của hắn và Tâm Đoan…

-“Dạ..ông chủ..để tui đánh thức cô tư dzậy trước ..nói cậu tư tới…” Chị Hảo hăm hở…

-“Không cần đâu chị Hảo..để Tâm Đoan ngủ thêm đi..Tui nói chuyện với ông chủ trước..” Đức khoát tay ngăn lại…

-Dạ được..dzậy.tui đi pha cà phê…

-Ngồi đi…quan trong lắm sao…chuyện vì vậy?…

-“Bác có nghỉ để Tuấn Hào làm cán bộ…Chánh văn phòng chẳng hạn…?” Đức nói ra ý nghỉ của mình…Vợ của tên Quân bị nhiểm HIV là thảm họa cho một số người… Lại Đức Huy là một nhưng hắn không quan trọng vì hắn không có chức gì trong thể chế trái lại đối với Lý Gia Thành,Lý Bình,Trương minh Hiếu và Thu Hoa thì là chuyện khác…Lý Gia Thành và Trương minh Hiếu là Phó Chủ tịch huyện…Lý Bình là Chủ tịch Quận và Thu Hoa là Chánh văn Phòng…Còn nửa…trước mắt Trần Minh Chiến là Chánh văn phòng…Những vị trí nầy nếu vận động gài người của phe ta vào thì là một lực lượng khá hùng hậu…

-“Chánh văn phòng?” Huỳnh Tuấn Anh sửng sốt…Cách đây mấy năm..lảo muốn bỏ tiền chạy chọt chức Phó Chánh văn Phòng cho Tuấn Hào nhưng không có đường dây đáng tin cậy…Lảo không muốn bỏ tiền ra rồi bị đám cán bộ gạt…

Bây giờ Đức lại đề nghị Tuấn Hào vào vị trí Chánh văn Phòng…Hắn là ‘con rể’..dỉ nhiên là không gạt lảo rồi…Huỳnh Tuấn Anh kích động…Đức là con rể ngầm..nếu có thêm đứa con ruột làm Chánh văn phòng thì quá tốt…Tương lai bò lên được Bí Thư hoặc Chủ tịch của 1 huyện thậm chí thành phố thì tốt rồi… Huỳnh Gia..Quan ,Thương phát triển hài hòa…

-“Vậy..bao nhiêu?” Tuấn Anh ước lượng giá chót cũng hơn một tỷ…Tùy theo là ở đâu..Chánh văn phòng của Huyện hay Quận..huyên lớn hay nhỏ ..giá không giống nhau…

-“Ha ha..Cái gì bao nhiêu…chúng ta là người nhà với nhau…Chỉ cần bác đồng ý,Tuấn Hào gật đầu là được..mọi chuyện cứ để cháu sắp xếp…

“Vậy..”Tuấn Anh xúc động..quả nhiên là không nhìn lầm người…Đức có thể lấy vài tỷ lảo cũng sẳn lòng…nhưng hắn nói không cần…

-Tiền bạc thì không cần nhưng cũng cần giàn xếp một chút…

-“Giàn xếp…ý của châu là…?” Tuấn Anh nghi hoặc…

-“Ha ha..Chuyện là vầy..Cháu đang tổ chức đợt cứu trợ lủ lụt miền Trung…Chỉ cần Tuấn Hào sốt sắng biểu hiện …Vậy chuyện lăng xê đề bạt sẻ dể hơn nhiều…

-“Đúng đúng..phải là như vậy…Chuyên nầy bác nghỉ ..không thành vấn đề” Tuấn Anh âm thầm bội phục…

-“Sao sớm vậy ba?” Hai người đang trò chuyên.bổng một giọng nói vẩn còn ngái ngủ vang lên…Tâm Đoan vừa thức giấc đang đi xuống thang lầu …Vì Dức đang ngồi lưng hướng về phía nàng..hơn nửa bị lưng ghế che khuất nên nàng không thấy hắn..Chỉ thấy Tuấn Anh đang ngồi nên lên tiếng hỏi..

-“Hello Tâm Đoan..em thức rồi à?” Nghe tiếng Tâm Đoan..Đức đứng lên quay người ..mĩm cười…nhìn nàng…

Tâm Đoan thấy hắn…nàng sửng sốt…không nghỉ nhìn thấy hắn trong nhà nàng..vào giờ nầy…

-“Anh..anh..AHhhhh” Chỉ nói bấy nhiêu rồi quay đầu chạy…mặt nàng đỏ lên…Trong nhà..Nàng mặc đồ bộ bằng tơ để ngủ không có gì nhưng buối sáng..vừa thức giấc,đầu bù tóc rối thật là mất hình tượng..Cho nên thấy hắn…liền hốt hoãng…chạy trốn…bộ dáng cuống quít hốt hoãng thật đáng yêu…

-“Ha ha ha…Anh chờ chở em di làm….”Tuấn Anh và Đức cười… Đức nói vói theo…

Được Đức đến rước..nắm tay nàng vào văn phòng,…Tâm Đoan hạnh phúc ngất trời,nàng chẳng muốn gì hơn..thầm mong mổi ngày cứ như vậy thì tốt biết bao nhưng cũng biết là không thể nào…

-“Chủ tịch Đức,,Thư ký Tâm Đoan..ha ha xin chào..buổi sáng tốt lành…” Hòa ,Định vừa thấy hai người liên đon đả chào….Đối với vị Chủ tịch xả trẻ tuổi nầy…Cả hai thiệt là phục sát đất..Vừa nhậm chức không lâu đã lôi kéo được hai nhà đầu tư ‘chất lượng’…Kéo nhà đầu tư đến rồi giao cho họ…không hề có ý tranh công…khác xa với lảo già Lê Quốc Đại…

-“Ha ha…anh Định,anh Hòa…lúc nầy chắc bận rộn dử ha…Sao hả?không có vấn đề gì chứ?” Hỏi cho có lệ thôi…Chuyện đầu tư Mỷ Chi cũng báo cáo hết rồi…Huỳnh Tuấn Anh cũng mở một công xưỡng làm đồ gia công…Tính ra hai vụ đầu tư cũng gần 2000 tỷ…con số kếch sù đối với xả nầy…đem lại cả trăm việc làm trực tiếp…Đây là một thành tích tốt…

-” Ha ha…Cậu biết không..hiện giờ các xả khác thấy xả mình bận rộn nên vô cùng ghen tỵ…nghe nói họ khiếu nại trên huyện..nói tại sao hai đầu tư lớn mà dồn cho xả Đông Phú…”

Hòa hảnh diện…Hiện nay xả Đông Phú rất là rộn rịp…các xả khác ganh tỵ là chuyện không thể tránh được…Cũng may xã mình có Chủ tịch tài ba…Hiện nay toàn người trong xả mổi lần nói đến Chỉ tịch Đức đều đưa ngón tay cái khen nức nở…

-Ha ha..Thây kệ họ đi…không cần để ý..

-“Ha ha..Thôi chúng tôi đi làm việc đây…”

-“Thư ký Tâm Đoan..pha cho lảnh đạo ly cà phê..hi hi”..Hai người Định,Hòa vừa quay lưng đi khỏi…Chủ tịch Đức liền hi hi ha ha ghẹo gái…

-“Ừm”..Tâm Đoan tưởng hắn muốn uống cà phê liền nhanh nhẩu đi pha…

-“Ậy…nói chơi thôi…uống ở nhà em rồi…” Đức kéo nàng lại…để nàng ngồi lên đùi mình…

-“Anh…coi chừng người ta thấy….” Tâm Đoan sợ hết hồn… …không nghĩ hắn muốn ‘dở trò’ ở đây…nàng luôn thẹn, nhút nhát…tuy hai người đã có quan hệ xác thịt nhưng đây là văn phòng mà…

-“Hi hi …Cửa đóng mà…ai muốn vô ..họ gỏ cửa..lại đây..anh hôn một cái coi…”Mặc kệ nàng e thẹn…Hắn làm tới…phải tập để Tâm Đoan quen mới được…Cho nàng có ý niệm hoàn cảnh không gian là tinh điệu…Không nhất thiết phải trên giường…Hơn nửa…hắc hắc…tương lai phải chơi trò tam ,tứ phụng mà…Nhưng chuyện nầy phải từng bước một…Dục tốc bất đạt…

Để bắt đầu…Đức chỉ để nàng ngồi trên đùi..hít hít mùi tóc người đẹp…

-“Hết đau chưa?” Đức vừa hít mùi tóc và mùi cơ thể nàng…miệng rù rì…

-“Ừm”…Tâm Đoan mặt đỏ như gấc..cúi đầu ..mủi nàng hầu như chạm ngực…

-“Em mắc cở như vậy..làm sao sanh con cho anh đây?” Đức ‘nghiêm giọng’..

-“Không..không có…” Tâm Đoan lí nhí…

-Ừm..vậy mới ngoan…hi hi…nà…cho anh hôn em chút nha…

-“Ừm..” Tâm Đoan nhắm mắt …môi nàng bị môi hắn phủ lấy…hắn kéo váy nàng lên…Tâm Đoan kinh hãi…chặn tay hắn lại…

-Sao nói cho anh hôn..đừng sợ..hi hi.chỉ có anh với em thôi…” Đức rù rì..lì lợm tấn công…

Mấy ngày nay..’vết thương’ lành rồi…và dỉ nhiên là lòng bồi hồi xúc động khi nhớ lại những phút giây của ngày hôm ấy…trong lòng mong đợi…nhưng Tâm Đoan lại không nghỉ là trong hoàn cảnh nầy…Nàng hồi họp..sợ có ai mở của đi vào thì thật là xấu hổ nhưng nhớ tới chốt cửa đã khóa khiến nàng yên tâm hơn…vã lại hai bàn tay của hắn không ngừng công kích khiến hợi thở nàng bắt đầu nặng nhọc…Thế là cứ để hai bàn tay hắn chạy loạn…và rồi chết điếng khi hắn chui đầu vào cái vạt áo đầm..kéo cái quần lót nàng xuống…Nàng cãm giác được hơi thở hắn ấm áp ngay giửa hai đùi…

…Hai tay hắn xoa nắn cặp mông tròn trịa của nàng kéo nàng tới… áp miệng vào chùm lông mịn màng hôn hít …Tâm Đoan có cãm giác có con rắn nhỏ chui vào cơ thể nàng…thật kỳ diệu… Dù sao cũng là ‘tân binh’ …bú liếm kiểu nầy chịu sao thấu? vi vậy Tâm Đoan nấc lên từng cơn…nước dâm tuôn lai láng..ướt đẩm hai mép …Đức muốn làm tới cũng bến lắm nhưng nghỉ đến đây thì nên dừng..mổi ngày một chút…dục tốc bất đạt…

Thật ra cũng không tốt lành gì,ngày hôm nay bận lắm….Đồng Giao,Thanh Nhả hôm nay nhận chức ở UB huyện…Là Chủ tịch của một xã, tép riu thôi mà..vắng mặt trong buổi lể nhậm chức sẻ không có vấn đề nhưng không gọi điện chúc mừng thì là tội tru di cửu tộc…Thêm vào đó,sáng nay Tú Nhi và Thụy Vủ đến Đức Lập…vợ chồng Đương,Ngọc Thi…Nói tóm lại một đống việc cần làm…nhưng cố nấn ná…tham lam mút liếm giửa hai mép thịt hồng …

Còn đang phân vân thì vừa đúng lúc tiếng di động trên bàn reo lên…Trước khi bắt máy…hắn tiếc nuối mút mút thêm vài cái …mặt ra vẻ đam mê..Tâm Đoan ‘hụt hẳng’ nuối tiêc…nhưng đồng thời thở phào…nàng luôn sợ ai có chuyện gấp rút gỏ cửa…

-“A lô…Đức Chủ tịch..Tôi là Trần Khánh Du..tôi không quấy rầy cậu chứ?” Đường dây vừa thông..Du liền khách sáo…

-Ha ha..Chủ tịch huyện Du…buổi sáng tốt lành…dạo nầy vẩn khỏe chứ …sao hôm nay gọi tôi vậy?Có chỉ thị gì sao?

-“Ha ha…Cậu thiệt là biết nói đùa..chỉ thị cái gì chớ..không dám đâu….đừng làm tui tổn thọ mà…là vầy…ừm..tôi có người bạn..muốn mời cậu bửa cơm.không biết ý cậu thế nào…cô ấy là Thu Phong…vợ của Chánh văn phòng Chiến..” Nói tới đây Du hạ giọng như sợ có ai nghe được…Lảo đã bỏ túi 10 ngàn,còn được đụ suốt đêm…khoái tỉ tê…sáng nay gọi Đức..lòng hơi thấp thỏm…chỉ cần Đức gật đầu là có thêm 10 ngàn bỏ túi…Còn cái chuyện đụ thì không cần phải nói nửa rồi..

-“Vậy à…để coi..chờ chút…ừm..5 giờ chiều nay tại Coffee Diểm Minh…Tôi chỉ rảnh hôm nay thôi…”

Đức chính là đang chờ cái nầy… biết chắc thế nào sớm hay muộn…tên Chiến sẻ cho người liên lạc với mình để thương lượng chạy chọt…điều nầy chứng tỏ hắn có nắm chứng cớ đầy đủ về Lại Dức Quang…tuy lảo đã chết nhưng nhưng cần chứng cớ để danh chánh ngôn thuận để tịch thu tài sản của lảo…nếu không thì sẻ lọt vào tay của Lại Đức Huy…

-“Được..được..tôi sẻ nói lại với cô ta…” Du mừng húm…

-“Sao rồi” Thu Phong đang ở bên cạnh…nàng theo Du vào nhà nghỉ…chiu chuộng hắn từ hôm qua tới giờ…người còn đang lỏa lồ…cặp vú 38D phô bài..,đầu vú vẩn còn chút hồng…Du đụ không dai bằng Chiến…chồng nàng nhưng rất sung…thích bú liếm chổ đó của nàng trong khi Chiến chỉ sơ sài qua loa…

-“Chiều nay 5 giờ..Quán Cà phê Diểm Minh…”Du hảnh diện khi làm tròn ‘sứ mạng’..hắn vừa nói vừa bóp cặp vú nàng..Cặc lại cứng nửa rồi…Hắn dí cặc vào miệng nàng…đòi ‘trả công’…

-“Ừm”…Thu Phong vén tóc há miệng cho Du đút cặc vào nắc…’Chịu khó’ thêm vài ngày…hy vọng được việc…

-Tâm Đoan…anh đi ra ngoài..chiều nay trở lại rước em…đưa em vể…

-“ừm…” Tâm Đoan vui sướng gật đầu…

Đến nhà hàng gấp rút đón hai vợ chồng Đương Thi…Sau khi đưa Ngọc Thi công ty của Ngân..qua loa giới thiệu…để cả hai Ngân và vợ Đương quen biết nhau…Đức liền chở Đương tới Đưc Lập …Hôm nay hắn thật sự không có nhiều thì giờ hi hi haha…

Khi đến nơi …đồng hồ xấp xỉ 9 giờ…Tú Nhi và Thụy Vủ sẻ đến lúc 10 giờ…

-“Tổng giám đốc..Chào anh..Buổi sáng tốt lành..” Ngọc Dung..cười duyên dáng…lần trước là lần đầu tiên gặp hắn..,Hôm nay là lần thứ hai..nhưng hắn gây cho nàng nhiều ấn tượng…

-“Ừm..buổi sáng tốt lành…Ngọc..Ngoc Dung phải không…gọi Giám đốc Tâm vào văn phòng tôi…Còn nửa…thông báo tất cả Giám đốc tới phòng họp lúc 9h45…”Anh Đương..anh ngồi đây chờ …Ngọc Dung pha cho anh Đương ly cà phê…

-“Không..không cần đâu..tôi đã uống rồi…” Đương đang khẩn trương…Cụm từ ’Tổng giám đốc’ làm hắn hết hồn…Ở Đồng Tháp…Hắn đoán Đức là ‘mật vụ CA’..mấy ngày nay là ông chủ nhà hàng..bây giờ là Giám đốc của Công ty nầy? Rúc cục người nầy là ai?

-“Ừm..vậy anh ngồi chơi chút đi..sẻ mau thôi..” Đưc nói xong đi vào văn phòng minh..chưa được 1 phút… …Giám đốc Tâm của Phòng Nhân Sự đến…một thiếu phụ đẹp động lòng người…

-“Tổng giám đốc..Xin hỏi có gì dặn dò ạ”…Miệng thì cung kính nhưng hai mắt đang lườm…Hai ba ngày nay hắn không gọi cho nàng…

-Ừm..đóng cửa đi…chúng ta họp vài phút…

Giám đốc Tâm nghe nói chứ…nhưng không di chuyển..mặt lại kênh kênh ..còn bỉu môi..trông thật đáng iêu…Đức tổng phải đích thân đứng lên đi đóng cửa quay lại đến sát sau lưng nàng..vòng tay ôm lấy hít hít ..,

-_Wow..thơm quá…

-“Đừng có làm bộ đi..Có nhiều người thơm hơn mà..” Giọng Tâm oán giận…hình như nó quên dì Út rồi..

-Hi hi..Lúc nầy bận lắm..đang chuẩn bị ra ngoài miền Trung…

-“Miền Trung?ra ngoải làm gì?mưa gió ì xèo ngoài đó..”Tâm nghi hoặc…

-“Hết mưa gió mới đi…ra cứu trợ…Đức đem ý định của mình ra tóm tắt cho Tâm nghe..

-Hay lắm…Dì cũng đi…

-Hả?Dì cũng đi? Tốt đó..nhưng…Vậy ở đây thì sao?

-“Có sao chứ…Một hai tuần thôi mà..coi như nghỉ hè đi…để phụ tá của dì làm việc là được…Vậy chuẩn bị đi..Khi nào đi..?” Tâm hăm hở…

-Cháu sẻ nói trước hai ngày..Còn nhiều việc cần chuẩn bị…

-Có cần giúp gì hong?

-Dỉ nhiên rồi..nhưng sẻ có buổi họp để bàn coi ai làm gì…ha ha..yên chí đi sẻ rất bận rôn…ừm..cháu có người bạn đang ngồi bên ngoài..Dì làm thủ tục ..để anh ấy tạm thời làm bảo vệ …Sau nầy sẻ sắp xếp lại sau..

-“ưm..được…” Tâm dợm bước đi ra ngoài…

-Ây..khoan đã..sao gấp vậy?

-Hả?còn gì nửa?

-“Đã nói rồi.thơm quá mà….” Lời nói vừa dứt..môi nàng đã bị môi hắn bao phủ…Tâm mê tơi…hai tay quàng qua cổ hắn mãnh liệt đáp trả…Hai dì cháu cư thế ‘đá lưỡi’

-“Hôm nay xế trưa ghé nhà dì nha…Về sơm đi” Đức rù rì bên tai nàng..tay sờ soạn bên ngoài…vùng tam giác..Tâm cãm thấy xốn xang…

-ừm…

‘Cộc..cộc cộc.’..Có tiếng gỏ cửa…Cả hai buông nhau ra…

-“Vô đi…”Đức nói vọng ra…

-“Tổng Giám Dốc..Cô Tú Nhi và Cô Thụy Vủ đã đến…” Ngọc Dung bước vào nói..

-“Ưm..Cám ơn…dì út..dì dẩn anh Đương tới phòng bảo vệ giới thiệu với mọi người xong rồi đến phòng họp…

-Ừm.. Tâm bước ra ngoài…hoàn toàn tươi tắn..nghỉ đến trưa ..lòng rộn ràng…

-“Ha ha..Tú Nhi…Thụy Vủ…Welcome…Wow!…”Đức ngẩn ngơ…Chưa bao giờ thấy hai nàng mặc y phục OL….bây giờ là lần đầu..một trắng một đen…đẹp mê hòn …khiếnn hắn ngẩn ngơ trong giây lát…

-“Tổng giám đốc..Chào anh…Buổi sáng tốt lành”…Thấy hắn ‘sửng sốt’ Tú Nhi đắc ý..đưa tay bắt..lén lén cào cào vào mu bàn tay hắn…miệng mĩm cười…

-“Thấy em có đẹp hong?hihi” Thụy Vủ đúng là bạo gan…vừa bắt tay vừa kề miệng sát tai hắn nói nhỏ…khiến Ngọc Dung sửng sốt..nàng nghe nói về Giám đốc Tuyết,Giám đốc Yến…chẳng lẻ?phong lưu đào hoa vậy sao?…

-“Ha ha,,hai người đẹp..Xin mời vào phòng họp…”

Tất cả giám đốc đều đã có mặt trong phòng họp…Phó Loan..Chủ tịch Nhàn đang trò chuyện…bên cạnh Nhàn là Hồng Phượng…hôm nay cũng trong y phục OL…quyến rủ không kém…thấy Đức đi vào phòng họp cùng với Tú Nhi và Thụy Vủ…Hồng Phượng gật đầu mĩm cười chào nhưng phớt lờ Đức tổng…Trong bụng đang căm tức…định có dịp sẻ vạch tội hắn…Hôm qua nàng đã tìm thấy lổ mọt thông giửa hai nhà tắm phía sau vườn…Nàng sẻ cho tên dê chúa nầy biết tay…Nghỉ đến lúc nàng đang tỉa …hắn thấy hét rồi?Mặt Hồng Phượng đỏ như ráng chiều…

-“Các vị .xin chào…hôm nay xin giới thiệu với các vị có 3 người gia nhập vào ban điều hành của Đức Lập chúng ta… cô Tú Nhi…Cô Thụy Vủ và..ừm..Hồng Phượng…Xin một tràng pháo tay chào đón đi ha…

-‘Bốp..bốp..bốp..’ mọi người vổ tay….Tú Nhi Thụy Vủ Hồng Phượng lần lượt đứng lên chào đáp lể…

-“Ừm..quên nửa…Cô Thúy Ái…có tin gì không?nếu không thì …

-“Theo tôi được biết..Thúy Ái đã đồng ý lời đề nghi của Tổng giám đốc rồi…” Giám đốc công trinh Cường buộc miệng nói…

-“Vậy sao?Tốt lắm..nếu vậy ..dì Út…mời cô Ái đến họp luôn…”

-“Ừm”…Tâm đứng lên đi ra ngoài…không đầy hai phút sau trở lại cùng vói Thúy Ái…

-Cô Thúy Ái…nghe Giám đốc Cường nói cô đã chấp nhận lời đề nghị của tôi..ha ha..cám ơn nhiều…Loan Tổng..cô giới thiệu mọi người với nhau đi..hi hi..Sorry tôi ít đến đây…Cô là vai chánh đó…

-“Tổng giám đốc..cậu quá khiêm nhường rồi…” Loan có phần uất ức…oán giận…củng khá lâu rồi hắn không ghé thăm nàng…không biết hắn giận tới bao giờ đây…chuyện qua rồi mà…

Loan đứng lên giới thiệu từng người…Buổi họp như thế trôi qua…Tú Nhi,Thụy Vủ..Hồng Phượng chính thức gia nhập Đức lập…

-Anh Đương…tôi tạm thời sắp xếp anh làm bảo vệ trước khi có an bày khác..anh không ngại chứ?-

-“Tổng giám đốc..Cậu đừng nói như vậy..Có việc làm là tốt rồi…tôi không quan tâm mấy chuyện khác…” Đương nghe Tổng giám đốc nói..hắn thất kinh…Hiện nay là nhân viên của Đức Lập…được giúp đở như vầy là tốt rồi..hắn không mong gì hơn…chỉ mong cuộc sống sẻ mau được ổn định…

-Ừm..vậy tôi cũng yên tâm..anh yên chí đi..chậm chậm một chút..tôi sẻ có an bày khác…Ừm..từ đây anh biết đường về nhà hàng chứ?

-“Biét…biết..dể thôi…đi xe buýt..dể thôi…Tổng giám đốc..Cám ơn nhiều..Tôi đi làm việc đây…

-“Ưm..”Đức nhín theo Đương muốn nói gì nhưng lại thôi…chậm vài ngày nửa…Hắn lửng thửng bước về văn phòng của Tú Nhi..Văn phòng mới tinh…

-Trưa rồi..đói bụng chưa..anh đãi hai em đi ăn cơm…

-“Thôi đi…hôm khác… “ Tú Nhi là người tế nhị..nàng là người mới..không muốn ‘qua mặt’ Yến,Tuyết…đợi một thời gian sau…hòa đồng với nhau sẻ tốt hơn…để giãm phần địch ý..nếu có..Là con gái..nàng hiểu tâm tư con gái…

-“Ừm..vậy được…” Hai em làm việc đi…Đức trở lại văn phòng mình….Có chuyện quan trọng cần làm ngay bây giờ…….hắn lấy di động ra bấm…

-“A lô..có chuyện gì? Giọng Gia Kỳ vang lên…

-“Hi hi..nếu tôi không nhớ lầm..cô có nói là cô thiếu tôi bửa cơm thì phải…

-“Như vậy là anh muốn đòi bửa cơm hay là muốn hẹn hò vậy?”

-hi hi..Có khác nhau sao?

-Khác chứ..nếu anh muốn đòi bửa cơm thì tôi trả tiền cón như nếu anh muốn hẹn hò thì anh trả tiền..đơn giản là như vậy đó…

-Vậy cô muôn tôi trả tiền hay là cô muốn trả tiền ?

-“ Hi hi..ha ha..” Cả hai đấu khẩu một hồi …bât.cười trong điện thoại..

-“Bây giờ ra ngoài ăn cơm….tôi mời…thế nào?tôi tới rước cô…

-“Ừm”…Tiếng Gia Kỳ rất nhỏ trong điện thoại…thầm sung sướng…hắn nói hắn mời…vậy là hắn muốn hẹn hò rồi.

Đức đưa Gia Kỳ đến ‘Quán Hồi Đó’…Đoán là nàng chưa bao giờ đến đây…hắn muốn cho nàng thưởng thức đồ ăn và thấy cái ngày xưa của miền Tây sông nước…

Gốc người miền Trung..lớn lên ở miền Bắc..Lần đầu tiên vào Nam…tuy được một thời gian nhưng chưa có ai dẩn nàng đến những chổ nầy…Nói đúng ra không phải là không có nhưng nàng không thích họ…nên từ chối…

Gia kỳ thích thú nhìn nhà cổ,không gian xưa từng chiếc đũa, cái chén, cái tô.. đũa tre ,chén sành…trang trí cổ xưa thật thú vị…chứng tỏ chủ quán nầy có tầm nhìn.. thật biết ‘câu’ khách…

-“Ha ha…Hy vọng cô không ngại…Tuy không phải nhà hàng xịn nhưng bảo đãm đồ ăn ngon có canh chua nè, cá bóng kho tộ nè , rau củ luộc chấm kho quẹt …nhiều lắm…lại vừa túi tiền tôi…cho cô tha hồ…muốn đem về cũng được…

-Tôi không ngại đâu…Hi hi.. phải đến nhiều lần mới được…

-“Ha ha..Nếu cô muốn…” Thừa lúc nàng không để ý…hắn bất ngờ nắm tay nàng…như là đôi tình nhân vậy…

Gia Kỳ giật minh…muốn lấy tay ra nhưng hắn cứ nắm chặc lấy…vùng vằng một hồi…nàng để yên…không nuốn làm ‘lớn chuyện’ sợ mọi người để ý…nhưng ánh mắt ‘hung hăng’ lườm hắn…thầm nguyền rủa ‘lưu manh…

Hai người chọn một bàn trống ngồi xuống bắt đầu chọn thức ăn…Gia Kỳ chọn những món ‘lạ’…thuần túy là đặc sản của miền Tây…

-“Hi hi..Bây giờ mới thấy câu ‘Cần thơ gạo trắng nước trong..Ai đi đến đó lòng không muốn về’ Gia Kỳ vừa chọn món ăn vừa nói….nàng thấy quá nhiều món lạ và hấp dẩn …

-“Tôi nghỉ cô hiểu lầm rồi…hai câu nầy thiệt ra ám chỉ một chút thôi về sự giâu có của miền Tây…Ýchinh của hai câu nầy là muốn nói về trai thanh gái lịch của miền Tây…” Đức ‘nghiêm túc’ ra mặt giảng giai…

-“Hi hi..Anh đão một vòng..có phải muốn tự khen mình không?” Gia Kỳ cười..’bỉu môi’…

-Ha ha..không dám..không dám..nhưng sự thật là vậy đó mà…

-“Nói đi…có phải muốn nhờ cậy gì không?”Trong khi chờ đợi món ăn đem tới..Gia Kỳ bắt đầu ‘chất vấn’…nàng đang nghỉ tên nầy hình như có ‘âm mưu; gì đó…

-Sao lại nói vậy chứ?hi hi..tôi thật lòng muốn đãi cô ăn cơm mà…nhưng sẳn cô nói,,tôi mới nhớ cũng có chút chuyện muốn nhờ…Hi hi…

-Nói không sai mà…anh thiệt có mưu đồ..

-“Mưu đồ cái gì chứ..cô làm như tôi là người xấu í” Đức ‘nhăn mặt’ kháng nghị…

-“Đừng có tầm xàm nửa..nói mau đi..” Gia Kỳ ‘quát’ nhỏ…lườm…cãm thất rất vui vẻ khi .nói chuyện với hắn…Trước đây có rất nhiều người đeo đuổi nàng…họ lúc nào cũng tỏ ta đây trí thức…đạo đức lịch thiệp..nhưng đối với nàng thật nhàm chán…Nghỉ đến đây hai má nàng hồng lên…Có lý nào mình lại thích hắn?tên lưu manh nầy?

-“Ha ha…là chuyện tốt mà…Là như vầy…Cô cũng biết rồi đó…Ngoài Trung mưa gió bảo bùng…Tôi có ý tổ chức văn nghệ từ thiện quy mô lớn…Ra miền Trung cứu trợ..nhưng mà…

-Nhưng cái gì…sợ thất bại..quyên góp không được nhiều? Có lòng là tốt rồi…

-Không phải.trái lại…nhưng cái mà tôi lo lắng là khi ra ngoài ấy…không có quen ai hổ trợ…

Gia Kỳ hiểu ra…thì ra hắn muốn nhờ cậy nàng…Tên nầy thông minh thiệt…Nếu không có gia tộc nàng hổ trợ…rất khó mà suông sẻ…chưa kể đồ vật cứu trợ có đến được tay của nạn nhân…

-Vậy tại sao tôi phải giúp anh?

-Ha ha..tôi không nghỉ ra lý do tại sao cô không giúp tôi…Cô là người tốt..hơn nửa cô là người miền Trung…máu chãy ruột mềm có phải không…ây da…đừng nhìn tôi với con mắt như vậy…nà..ăn món nầy đi…bánh bột lọc đó…

-“Tôi không thánh thiện như anh nói đâu..Có điều kiện đó…”

-“Cô nói sao thì sao đi..miển cô gật đầu là được…tôi lấy thân đền đáp cũng không sao…ha ha…nói chơi thôi.không cần phải hung hăng đâu à…” Hắn xuýt xoa cánh tay vì nàng vừa ngắt hắn một cái mạnh….về cái tội ba hoa bậy bạ…

-Vậy anh muốn tôi giúp anh cách nào..?

-Nếu cô có thể viết một bức thư giới thiệu thì tốt quá…Sau khi quyên góp xong…Trước khi đội ngủ khởi hành..Tôi nghỉ tôi sẻ ra chào hỏi ông cụ…

-Không cần phải viết thư đâu…Tôi đi với anh…

-“Ha ha..Nếu được vậy thì còn gì bằng…tôi thay mặt mọi người cám ơn cô Gia Kỳ…”

Đức thật sự mừng rở..nếu Gia Kỳ chịu cùng hắn ra ngoài Trung một chuyến thì quá tốt rồi…Ông cụ Lý Gia Phúc là người cách mạng đức cao trọng vọng..mặc dù đã về hưu nhưng danh tiếng của ông vẩn còn ảnh hưởng lớn trong Chính trường..Bộ trưởng Lý Hoàng Ân là một gương mặt sáng chói hiện nay cho đỉnh cao quyền lực trong tương lai gần…

Được Lý gia hổ trợ..còn gì bằng?

***

Cùng thời gian..tại UBND huyện Châu Thành…Hôm nay là ngày nhậm chức của hai nhân vật số 1,số 2 của huyện…Bên ngoài Cờ Xí rợp trời…bên trong ai cũng lăng xăng bận rộn..Nhất là… Phó Chánh văn Phòng huyện Nguyển Hửu Tín…hắn ta đang thể hiện năng lực của mình một cách tối đa…người trong ủy ban ai cũng nhìn ra Hửu Tín đang nhắm vào ghế đang bị bỏ trống của Trần Minh Chiến …

”Còn điều tra cái gì nửa…thiệt là..” Tín thầm trách CA làm việc chậm như rùa…hắn đang mong Chiến một đi không trở lại để có thể danh chánh ngôn thuận ngồi vào vị trí nầy..Cho thỏa lòng mơ ước Tuy vậy ngoài mặt luôn tỏ vẻ tiếc nuối vì Chánh văn Phòng Chiến ‘lầm đường lở bước…đánh mất tiên đồ…

Phó Chủ tịch Quyên mặt mày rạng rở…nhận chức không lâu đã có hai mối đầu tư vào tay…hắn thật có cách….Với hai mối đầu tư nầy..nàng sẻ ghi được thành tích không nhỏ…hai năm sau hoặc không chừng sớm hơn…Mình là người của hắn…Trong tương lai khả năng thăng tiến thành Chủ tịch huyện nào đó rất khả thi…

Trái lại..Lý Gia Thành mặt đầy ưu tư…tâm bất tại , tinh thần hốt hoãng…Không còn hứng thú đến sự việc…Hăn không có can đãm đối diện sự thật…Gia Kỳ khuyên hắn đi khám..hắn chưa quyết định vì hắn sợ..sự thật phủ phàng…Hiện nay hắn cãm giác được mọi người trong ủy ban nhìn hắn với cặp mắt e dè sợ sệt…Không phải là cái nhìn ‘tôn kinh’ mà là cái nhìn kinh hãi…ngay cả thư ký của hắn cũng giử một khoãng cách…

Rất nhiều Trưởng,Phó Trưởng phòng của nhiều cơ quan khác nhau đều hiện diện nhất là những người tài tuấn chưa lập gia đinh…Ai củng trang phục chỉnh tề.nét mặt phấn khởi tỏ ra bình dị dể gần…Họ cười nói với nhau ..mặt ngoài tay bắt mặt mừng vô cùng thân thiết nhưng bên trong âm thầm đề cao cảnh giác…nếu có dịp sẻ hạ uy tín của đối thủ…

Bí Thư Đồng Giao,Phó Bí Thư kiêm Chủ tịch huyện Thanh Nhả…đêu là mỷ nử độc thân…lại là ái nử của Phó Trưởng Ban Tuyên giao,Phó Chủ tịch tỉnh …Chỉ cần lọt vào mắt xanh của một trong hai người thì có thể tiết kiệm được ít nhất năm hoặc mười năm phấn đấu..Đây là con đường tắt trong quan trường để trèo lên..Đây là dịp ‘trăm năm khó tìm’…Vì vậy ai cũng hy vọng tràn trề…

Vừa hơn 9 giờ..một đoàn xe 3 chiếc của Tỉnh ủy Hậu Giang tiến vào..Chiếc đầu tiên chở Phó Chủ tich Tỉnh Lương Học Hửu cùng thư ký Nhật Lam,Chiếc thứ nhì là Phó Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh Tố My và sau cùng trên chiếc thứ ba là Phó Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Đào Ngọc Dung cùng hai nhân vật chánh của ngày hôm nay: Bí Thư và Chủ tịch huyện…

Đồng Giao và Thanh Nhả hôm nay uy nghi và đẹp nảo nùng…Cả hai vừa bước xuống xe…trái tim nhiều người bắt đầu đập thình thịch…thầm nuốt nước bọt…ánh mắt khát khao…trái tim tràn trề hy vọng…

Việc đầu tiên của cả hai khi bước xuống xe là lướt ánh mắt nhìn quanh mĩm cười…trong lòng có chút thất vọng..thầm nguyền rủa…’đồ vô lương tâm’…

Đám tài tuấn cứ tưởng nụ cười mỷ nử dành cho minh..ai cũng ưởn ngực..ngẩn cao đầu…hy vọng tràn trề…

***

Đưa Gia kỳ trơ về Sở tài chánh…Đức lái đến nhà dì út..Nhìn đồng hồ..hai giờ đúng…Tâm đã về lâu rồi…Làm chút đồ ăn nhẹ…như salad..tắm rửa sạch sẻ…khui sẳn chai rượu,nàng biết thằng cháu thích uống rượu nên mua dự trử không ít trong nhà…Loại rượu đỏ của Úc…

-“Dì có làm salad..muốn ăn chút hong?” Thấy hắn vừa bước vào..Tâm rộn ràng hỏi…

-“Vừa mới xả giao xong…không đói…để sau đi..Cháu tắm trước..người mồ hôi mồ hám…khó chịu quá…” Nói xong Đức ngang nhiên cỡi đồ đi vào phòng tắm mở nước…

Bên ngoài…Tâm thu xếp quần áo hắn vừa thay ra để đem ra tiệm giặt ủi…Đồng thời lấy bộ khác sẳn sàng cho hắn thay đổi…Trong tủ quần áo nàng…Luôn có sẳn vài bộ để hắn thay đổi …Nàng săn sóc hắn như người vợ săn sóc chồng…

Xong mọi chuyện..nàng cũng cỡi quần áo..trần truồng vào phòng tắm…Đức đang nằm hưởng thụ nước ấm..tinh thần sãng khoái…Tâm bước vào…hai chân dang ra từ từ ngồi xuống …đầu Đức mất hút giửa hai chân nàng…tay cầm chay rượu đỏ từ từ rót lên đám lông mềm mại…rượu len lỏi giửa hai khe thịt hồng chui vào miệng hắn…

Tâm rít lên từng cơn…tiếng rên vô cùng man dại…Trong nhà nàng tích trử nhiều chai rượu đỏ hình như là vì mình nhiều hơn..Vân thật sự thích cãm giác mớm rượu cho thằng cháu uống từ chổ đó của mình…Cãm giác không thể tả được …

Hắn nói rượu đỏ uống như vậy mới ngon…như vậy thì quá tốt rồi…Nàng lúc nào cũng tình nguyện phục vụ hắn thưởng thức rượu đỏ…nhưng mà hình như ngon thật đấy khi Tâm liếm từng giọt rượu trên cặc hắn…cãm giác say say…tâm hồn lâng lâng…

Đúng 5 giờ..Đức bước vào Diêm Minh…không sớm không trể…không phài tình cờ mà hắn đi đúng giờ…Có ngụ ý đấy…Du và một người phuj nử khá đẹp đang ngồi ở một góc..Thấy Đức..Cả hai đứng lên tiếp đón

-“Ừm…Để tôi giới thiệu..đay là Chủ tịch xả Đông Phú…người mà chị muốn gặp…Tôi có chút chuyện cần làm…Lát nửa tôi sẻ quay lại…” Du qua loa giới thiệu xong…lấy cớ bỏ đi…

Thu Phong sửng sốt khi nhìn thấy Đức…không ngờ hắn trẻ như vậy…

-“Chào cậu…mời ngồi…Tôi là Thu Phong..vợ của Trần Minh Chiến…hôm nay đến gặp cậu…hy vọng cậu có thể giúp anh Chiến ra được bên ngoài…” Thu Phong ngập ngừng còn muốn nói thêm là “Cần điều kiện gì..xin cậu cứ nói..” nhưng ngại miệng…nếu hắn muốn chuyện đó..hắn sẻ nói…

…Ngoài tiền bạc,,,nàng cũng sẻ cho hắn đụ nếu hắn muốn..mặc dù hắn còn rất trẻ…Thời buổi này bọn trẻ hay thích đàn bà nhiều kinh nghiệm trong chuyện giường chiếu…Hai ngày nay không phải tên Du kia cũng đã đụ nàng rồi hay sao?Thêm một người có sao chứ..miển là được việc…

-Tôi không nói nhiều..,các người chỉ có một cơ hội…Chỉ cần Chánh văn Phòng Chiến can đãm đứng ra chánh thức tố giác Lại Đức Quang…Coi như ông ta lấy công chuộc tội…Chị hiểu ý tôi chứ?

-Ý của cậu là…

-Chị nói nhửng gì tôi nói với chồng chị..tôi nghỉ anh ta sẻ hiểu…ừm..còn nửa..tôi sẻ giàn xếp để chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không cho chồng chị.. Điều nầy tôi có thể bảo dãm…nhưng anh ta không thể tiếp tục ở Ủy ban nửa rồi…

-“Cám..cám ơn cậu…” Thu Phong cãm động muốn rơi lệ…nàng biết Đức ám chỉ điều gì…’ chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không ‘…Hắn không muốn soi mói đến tài sản của gia đình nàng …Quá tốt rồi..đây coi như là một ân tình lớn…

-“Vậy thôi..không còn gì nửa…tôi đi trước…chị yên tâm..khi Trần Đức tôi nói ra được là làm được…” Đức nói xong ra về….Hắn trở lại xả Đông Phú..rước Tâm Đoan…đưa nàng đi ăn chút gì đó…Sau đó đưa nàng qua bên Vỉnh Long tiến hành ‘huấn luyện’…hắc hắc…

-“Tuấn Hùng à…Anh và Kim Anh … Hai người có biết là đã đụng tới ai không hả?Hai người tự lo liệu đi…Đừng kéo người khác xuống nước…”

Lâm Tuân Hùng cuối cùng cũng cầu cứu Thiếu tướng Tấn Tài nhưng đây là câu hắn nghe được khi đường dây vừa thông…Bên kia đã cúp máy…

Lãnh đạm..vô tình…Trở mặt…

Lâm Tuấn Hùng lưng lạnh toát…Tấn Tài là chổ dựa duy nhất của minh…người mà Tấn Tài kiêng nể…Lâm tuấn Hùng vì muốn lấy công đạo cho thằng con …muốn đụng vào…

Sờ dái cọp rồi…