VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78

Tác Giả:

Lượt Xem: 2036 Lượt Xem

Chương 56: Rừng Nguyên Sinh (9)

Tú cầm trên tay một chiếc khay được làm từ gỗ, bên trên có chứa rất nhiều món ăn, đa phần đều làm từ thịt con Rắn Titan.

Ở phía sau nàng là My và Hanah, hai cô gái này ánh mắt mở rộng khi thấy Quân, tựa như nhìn thấy sinh vật lạ vậy.

Quân đảo mắt một cái, đánh giá hai cô gái vừa đến.

Một người cao ráo, gương mặt ngoại quốc, nét quyến rũ bộc lộ rõ ràng, khiến hắn liên tưởng đến mấy cô tiếp viên hàng không.

Một người dáng người nhỏ bé, lại còn rất trẻ tuổi, đâu đó ngang với Quân. Tuy vậy nhưng ngực nở mông cong, không thua kém gì với phụ nữ trưởng thành, gương mặt lại dễ thương, đôi mắt to tròn rất đẹp.

Quân lúc này tựa như hiểu ra mưu đồ của Tú. Xem ra nàng ta không thể 1vs1 cùng Quân nên rủ thêm trợ thủ. Đối với vấn đề này, Quân không từ chối, trái lại còn rất thích. Một bữa ăn có đầy đủ món mới thú vị chứ!

“Đẹp trai!” Đó là suy nghĩ đầu tiên của Hanah.

“Bằng tuổi mình!” My mở to mắt.

Tú lúc này đặt bữa trưa xuống trước mặt Quân, sau đó giới thiệu cho hắn:

“Đây là Hanah, còn đây là My!” Tú cũng tranh thủ kể về việc bọn họ đến đây để giúp mình.

Sau đó lại quay về phía hai người kia: “Đây là Quân! Người mà chị đã nói!”

My có gì đó e thẹn, gật đầu chào Quân, còn Hanah bạo dạn hơn, đánh mắt đưa tình với Quân ngay lần đầu gặp gỡ.

“Giày, balo… đều là hàng xịn!” Với kinh nghiệm tia đại gia mấy năm qua, Hanah rất nhanh ngửi được mùi giàu sang từ Quân.

“Cậu ăn đi! Xíu còn…” Ai cũng hiểu trong lòng, không nói ra quá vội.

Hanah thì hăng hái bước đến cạnh Quân. Do chân nàng dài, mà Quân lại ngồi nên rất dễ cho hắn thấy được khe lồn của nàng dưới lớp váy kết bằng lá mỏng manh. Hắn thấy rõ lắm, lồn Hanah ít lông, cái mu cao vút cực kì dâm dục. Quan trọng hơn là thái độ quyến rũ này, rõ ràng là một yêu nữ chuyên săn trai.

My thì bẽn lẽn hơn, nàng không nói gì nhiều, nhưng lại chú ý đến tảng đá trước mặt.

“Con quạ này lạ thật… sao nó cứ ở đây mà không bay?” Câu hỏi của My làm cả Quân lẫn Ngọc chấn động.

“Quạ?” Tú nhìn sang tảng đá, có thấy con quạ nào đâu.

Hanah cũng vậy, cả hai đồng loạt nhìn về phía My. My nhìn hai người chị em rồi chỉ tay về tảng đá như một lần nữa khẳng định, nhưng con quạ đã biến mất.

“Ủa?” My tưởng mình hoa mắt. Tú và Hanah không quan tâm lắm, cho rằng cô bé này hồi hộp nên mới sinh ra ảo giác.

Hanah ngồi xuống cạnh Quân, đưa mắt kiều diễm nhìn hắn: “Em trai, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Dạ em 17 ạ!” Quân trưng ra khuôn mặt ngây thơ, thái độ có chút rụt rè, tựa như trai tân lần đầu được động phòng với gái.

“Trẻ trung, đẹp trai!” Hanah vuốt ve cơ thể Quân.

“Thôi, để Quân ăn đi, lát nữa rồi tính!” Tú vội kéo Hanah qua một bên.

Trong lúc Quân ăn, cả ba cùng nhau nhìn ngắm bông hoa Tịnh Thu.

“Thứ này thật sự giúp chúng ta thoát khỏi đây?” Hanah có chút hoài nghi.

“Ừm!” Tú gật đầu.

“Bông hoa này…” My nhìn vào bông hoa, cảm giác được điều gì đó, sau cùng lại tự trách bản thân: “Mày sao vậy My? Tự dưng hoa mắt quài vậy?”

“Con bé đó có khả năng nhìn thấy linh hồn!” Ngọc trong cơ thể Quân cất giọng, sau đó lại bảo: “Chú ý nó, nếu thoát được, bắt về làm nguyên liệu dưỡng linh thuật!”

“Đéo!” Quân nhíu mày, xém tí quên mất con quạ này là vai phản diện.

“Mày nhân từ quá đấy! Nếu linh hồn có thể mạnh lên, mày sẽ ít gặp nguy hiểm hơn! Nên nhớ có kẻ đang nhắm đến mày đấy!”

Quân nhai miếng thịt rắn, ánh mắt hơi cứng, sau cùng lại nói: “Hy sinh một người vô tội để mạnh lên? Tao không làm được!”

Cuộc hội thoại kết thúc!

Cả Quân và Ngọc không ai nói nữa.

Ăn uống xong xuôi, Quân cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng. Hắn phát hiện ra con cặc căng cứng dị thường.

“Chị bỏ gì vào thức ăn vậy?” Quân hỏi.

Tú định trả lời thì Hanah tranh đáp: “Một ít lá cây có tác dụng tăng sinh lý thôi. Là cô bé này chỉ đó!”

My ở miền Tây có chút kiến thức về thực vật, hôm nay cũng có cơ hội thể hiện rồi.

Hanah chủ động bước đến, nàng liếm mép, khoác lấy tay Quân.

“Cậu muốn làm với ai trước?”

“Không được làm với cả ba một lúc à?” Quân lại giả bộ ngây thơ hỏi.

“Haha… cậu đừng đùa nữa! Một mình chị là đủ vắt kiệt cưng rồi!” Hanah cực kì tự tin về khả năng làm tình của mình.

“Có vẻ là trai tân thật! Tiếc quá, bị Tú bóc zin lần đầu rồi!” Hanah chủ động cho tay vào trong áo Quân, xoa lấy xoa để.

“Chúng tôi sẽ chia nhau ra để làm với cậu! Người này làm thì người khác nghỉ ngơi, tối đa công suất!” Tú giải đáp lý do không đáp ứng đòi hỏi four some của Quân.

“Hừ, cảm giác như mình trở thành một cái máy sản xuất tinh trùng, còn họ là nhân viên thay ca vậy?”

Quân có chút hậm hực. Lúc này, hắn đánh mắt sang Hanah. Cô nàng này cao hơn cả hắn nữa. Nàng ta bắt đầu dùng môi tấn công, hôn lên cổ của Quân.

“Này… đừng phí thời gian, mục tiêu là tinh trùng của Quân, không phải làm tình!” Tú nhắc nhở.

“Riết rồi cảm giác như đóng JAV, có cả đạo diễn…” Quân thầm mắng.

“Hứ! Muốn ra nhiều tinh trùng thì phải kích thích từ từ chứ! Tú à, về khoản này em còn thua chị đấy!” Hanah kiêu ngạo nói.

“Khoản này thì có gì mà tự hào?” Tú nhíu mày, thầm mắng Hanah trơ trẽn.

“Đúng không cục cưng?” Hanah xoa lên mặt Quân.

Hắn lại giả bộ như con nai tơ, mím môi ngại ngùng.

“Haha… thật đáng yêu…”

Hanah nào biết, chỉ vài phút sau, mọi suy nghĩ đều thay đổi.

“Ahhhh… cậu… chết tiệt… uhhh… cậu không phải trai tân….!!!” Hanah nằm trên mặt đất, cả cơ thể liên tục rung lên khi bị con cặc của Quân tấn công.

“Đâu có đâu! Em đâu có biết chịch là gì đâu!” Quân trêu chọc.

Ở phía ngoài, Tú hả hê khi thấy Hanah bị Quân dập tơi bời hoa lá. Còn My thì đỏ hết cả mặt. Nàng biết thứ khổng lồ kia rồi cũng sẽ chui vào trong mình!

Quân chơi Hanah 1 tiếng, phóng tinh 4 lần!

Nghe có vẻ yếu sinh lý nhưng nên nhớ mục tiêu của Quân là ra càng nhiều càng tốt chứ không phải làm tình.

Đổi người, My vào sân thay cho Hanah.

Hanah hậm hực nhìn Quân, vẫn muốn tiếp tục giao chiến vì đang nứng nhưng hắn ta cố tình muốn đổi người để trêu Hanah, cho nàng ở ngoài nhìn, nứng tới điên luôn.

“Này thì mình chị vắt kiệt em!” Quân cười một cách ác độc, sau đó lại nhìn sang cô bé My.

Quả nhiên là gái tơ, còn rất nhút nhát. Quân sấn đến, nâng cằm My lên.

“Bình tĩnh nào, cứ thư giãn thôi!”

Đối với My, làm tình là một bóng ma tâm lý đè nặng trong lòng. Bởi lẽ trước giờ nàng chỉ làm tình với mỗi Mộc Yêu, mà hắn ta lại cực kì thô bạo, cứ dùng cái thứ khủng bố đó đâm nàng đau đến ngất đi.

Giờ gặp Quân, kẻ có cây hàng còn khủng bố hơn, nàng nghĩ chắc mọi thứ sẽ còn tệ hơn nữa.

Quân bắt đầu sờ soạng, khám phá cơ thể của My. Cô bé này dáng người nuột thật, da trắng sáng mịn màng, đúng chất gái miền Tây. Quân rất muốn biết lúc làm tình, cái giọng ngọt ngào ấy sẽ rên ra sao.

“Uhm!” Quân hôn My, nuốt lấy lưỡi cô bé. Hai tay linh hoạt mơn trớn khiến nàng ta dần thả lỏng.

“Cậu ấy, dịu dàng quá…” Quân rất giỏi hôn, hắn khiến cho My dần chìm đắm vào nụ hôn.

Cô nàng sau đó bắt đầu cởi mở hơn, để cho Quân liếm láp. Nếu không phải Tú thúc giục, Quân đã có cơ hội dùng lưỡi của mình nhiều hơn.

“Để mình bú cho cậu!”

My quỳ xuống, gương mặt đỏ chót khi đối diện với cây hàng khủng bố. Nàng rất kinh tởm mùi cặc của con Mộc Yêu, nó cứ lờ lợ, chát chát thế nào ấy. Nhưng khi nếm cặc Quân, My lại cảm thấy rất thích, mùi vị này khiến nàng muốn mút mãi.

“Nhìn xem! My cũng biết BJ rồi!” Hanah ngồi móc lồn theo dõi bộ phim sex trước mắt.

“Mùi vị của Quân…” Tú như nhớ lại khoảnh khắc cho cặc Quân vào miệng, mùi vị này rất đặc biệt!

Sau vài phút, Quân phọt vào miệng My.

Rót tinh cho hoa Tịnh Thu xong, Quân đè My ra địt. Hắn đối xử vô cùng nhẹ nhàng nên My dần dần bắt nhịp được. Hóa ra làm tình tuyệt vời đến vậy!

“Ahhh… Quân ơi… mình… sướng quá… ahhhh…”

Gái miền tây rên cũng ngọt!

“Quân… mạnh nữa đi!” My có vẻ hơi phấn khích.

Làm tình với My, Quân phọt thêm 3 lần nữa.

Lại đổi người, lần này là Tú vào sân.

Hanah ở ngoài tức anh ách.

Quân quất với Tú thêm mấy hiệp, phọt thêm 3 lần nữa.

Cuối cùng, hắn thỏa mãn cho Hanah. Phọt đã nhiều nên Quân không thể ra sớm nữa, hắn quyết định tung hết bản lãnh dạy dỗ Hanah.

***

Hạnh ngồi ở hang, nấu nấu nướng nướng gì đó. Tiếng ngáy trong hang vẫn vang đều khiến Hạnh an tâm. Cô rất sợ tên khốn đó tỉnh dậy. Hoặc là hắn đi ra ngoài, hoặc là hắn ngủ say, chứ thức dậy là hắn lại đè mọi người ra chịch.

Mỗi lần như vậy, ai nấy cũng mệt mỏi, cũng oán hận, cũng tủi nhục.

“Không biết họ sao rồi?”

Vừa đúng lúc Hạnh tự hỏi thì có tiếng người: “Cô Hạnh!”

Tú, Hanah và My đã trở về.

Cơ mà sao trông họ có vẻ khó bước đi thế nhỉ?

Ai trông cũng mệt nhoài, nhưng gương mặt đỏ hồng trông rất thoải mái. Tướng đi có chút khó nói, đặc biệt là Hanah, cô nàng cứ ôm chỗ dưới rốn, bước hai hàng.

***

Trong dòng suối, cả ba người đã làm tình với Quân ngâm mình.

“Tên khốn đó! Ngày mai biết tay chị!” Hanah quở trách.

“Hì… cậu ấy thiệt là tốt bụng!” My cười như thiếu nữ đang say nắng.

“Haiz…” Tú mệt mỏi ngã lưng.

Hạnh ngồi cạnh đó, trong lòng có rất nhiều điều tò mò.

Cô là người duy nhất không giúp sức cho công cuộc nuôi hoa Tịnh Thu, đơn giản vì cô là một người đã có gia đình. Dù tình cảm đối với chồng đã sớm phai nhạt, nhưng một ngày chưa ly hôn thì vẫn là chồng, nếu cô làm chuyện sai trái, bản tâm sẽ đổ vỡ.

Nhưng mà nhìn chị em vất vả như vậy, thân là người rất muốn thoát ra lại chẳng giúp ích gì, cô cảm thâý khó chịu.

“Chị Hạnh! Chị có thể đi đưa đồ ăn giúp bọn em không?” Tú hỏi.

“Được…” Hạnh nào có thể từ chối.

Cô theo chỉ dẫn của Tú, tìm đến vị trí đã đánh dấu. Bắt đầu đi từ chỗ này, sẽ gặp được Quân.

Bưng theo mâm thức ăn, mò mẫm trong bóng tối, cuối cùng cũng gặp được Quân.

“Tú kêu tôi mang đồ ăn cho cậu!” Hạnh đưa mâm cơm đến trước mặt chàng thiếu niên.

“Cảm ơn cô!” Quân vui vẻ nhận lấy mâm cơm, làm tình nhiều khiến hắn khá đói.

Hạnh ngồi đó, nhìn Quân, rồi nhìn sang bông hoa Tịnh Thu.

“Ăn xong rồi! Chúng ta làm thôi!” Quân liếm mép nhìn sang Hạnh.

“Làm gì? Tôi không có làm!”

“Hả? Cô… không phải giống My với Hanah à?”

“Không!” Hạnh thu dọn mâm rồi bỏ đi.

“…” Quân vốn tưởng Tú giữ lại một người để canh chừng tên Mộc Yêu, nên hắn không hỏi về Hạnh nhiều. Giờ thì hay rồi, ăn ngay quả quê.

***

Những ngày sau, tên Mộc Yêu vẫn đang trong giấc ngủ li bì mà không biết rằng những con hàng của hắn đang bị người khác chơi.

“Ah… Quân… đừng mà… sâu quá…” Tú chống tay xuống đất, chổng mông thật cao để Quân đụ.

Cùng lúc này, Hanah đang đứng một bên, cháo lưỡi cùng Quân, tay thì tranh thủ kích thích vùng ngực của hắn.

Ở bên dưới, My từ phía sau đột kích, bú liếm hai hòn dái của Quân.

Khung cảnh này chỉ là một vài phút ngẫu hứng thôi, cả bốn vẫn biết phải chia ra làm tình mới đạt được hiệu quả tốt. Nhưng mà thi thoảng cũng phải thưởng cho Quân cảm giác vua chúa, để hắn có hứng chứ!

Xối nước lên người, gương mặt Quân tỏ ra cực kì thoải mái. Mấy cô nàng này không chỉ cung cấp thức ăn mà còn đem đến cho hắn mấy thùng nước (toàn vô cực giả nên gánh nước bình thường nha).

Nhờ vậy hắn mới có cơ hội tắm táp, không là cả người hôi rình!

Lúc này, ba cô gái cũng tranh thủ tắm chung với hắn. Sau nhiều lần làm tình, giữa Quân và các cô gái này có mối liên kết nào đó rất đặc biệt.

Gặp nhau là quện nên hiếm khi nào họ có cơ hội nói chuyện như lúc này.

“Nè Quân, kể chị nghe về em đi!” Hanah tò mò vỗ mông Quân.

“Khi nào ra ngoài rồi chị biết!” Quân không vội nói cho họ biết thân phận của mình.

“Quân biết nhóm nhạc Big Boom không?” Hanah lại hỏi.

“Biết!” Quân gật đầu, nhóm nhạc này nổi tiếng nên Quân không thể không biết.

“Họ đã đến Việt Nam lưu diễn chưa? Lúc trước họ nói đầu năm 3024 sẽ đến Việt Nam!” Hanah là fan girl của nhóm nhạc này, nàng rất muốn tham dự buổi concert của các idol nhưng xui thay, nàng lại bị bắt. Bây giờ thì hết cơ hội rồi!

“3024? Chả phải sang năm sau sao?” Quân nghi hoặc hỏi.

“Năm sau?” Hanah nhíu mày, mà Tú lúc này cũng ngờ ngợ ra cái gì đó.

“Ở ngoài bây giờ vẫn là 3023 sao?” Tú hỏi.

“Ừ! Chính xác là tháng 10/3023.” Quân đáp.

“Không thể nào…” Tú, Hanah và My cùng nhau kinh ngạc.

Hanah bị bắt vào đây sớm nhì, chỉ sau mỗi Hạnh, lúc đó là tháng 6 năm 3023. Nàng đã ở đây gần một năm rồi, không thể nào như lời Quân nói được! Ít nhất bây giờ phải là tháng 6 năm 3024!

Não Quân như chấn động.

Hắn nhận ra điều gì đó không ổn. Người đầu tiên hắn nhìn là Tú.

“Khoan đã! Mọi người có nhớ thời gian mình bị bắt vào không?”

“Có… tháng 7/3023.” Tú đáp rồi nhìn sang Hanah.

“Không thể nào… bị bắt đến đây rất lâu, ít nhất là nửa năm mới gặp em!” Hanah kinh ngạc.

“Em… em cũng là tháng 7/3023!” My run rẩy đáp.

Có gì đó không ổn. My rõ ràng vào đây cách Tú mấy tháng, sao có thể cùng một tháng được?

“Hiểu rồi! Thời gian… thời gian ở đây và bên ngoài chênh lệch nhau!” Quân xoa cằm.

Tú cũng đồng ý với quan điểm trên, lại nhìn Hanah và My, thầm trách tại sao tất cả đều ăn ý không hỏi nhau về thời gian bên ngoài. Mà nghĩ lại cũng phải thôi, sau khi đưa vào đây, họ liên tục bị hãm hiếp, nào còn nghĩ đến thời gian gì. Chưa kể Hanah lại rất ít khi nói chuyện với mọi người, dẫn đến thông tin về buổi lưu diễn Big Boom không được nói ra.

Tự dưng các cô gái cảm giác tràn trề hi vọng. Tuy họ ở đây đã lâu, nhưng thế giới ngoài kia vẫn chưa thay đổi quá nhiều!

Khi trở về, họ vẫn còn kịp thích nghi.

“Nhưng tại sao lại có sự chênh lệch này?” Tú nghi vấn.

“Có hai trường hợp, một là nơi này có gì đó dị thường ảnh hưởng đến thời gian. Hai là lũ kia cố tình gia tốc thời gian nơi đây để… gia tăng hiệu quả sản xuất Linh Quả.” Quân đáp, giả thuyết này khá hợp lý!

“Chậc, có vẻ khả năng thứ 2 đúng hơn!”

Tú ngẫm một hồi, lại nói: “Tổ chức buôn người kia… tại sao chúng không tiến vào đây nhỉ?”

Ở đây lâu như vậy, ngoại trừ Quân ra, chẳng có ai khác lạ tiến vào nơi này.

“Là do màn sương này chăng?” Hanah phát biểu.

“Cũng có lý… nếu nghĩ theo hướng này, vậy bọn chúng cũng không phải chủ trận pháp? Cơ mà chúng có thể bám theo con Mộc Yêu kia mà?” Tú lại đưa ra luận điểm.

“Có thể là con Mộc Yêu đó không thích người khác vào lãnh thổ của mình!” Quân xoa cằm, sau đó thầm bổ sung trong lòng:

“Từ đây suy ra bọn buôn người không hoàn toàn kiểm soát được con Mộc Yêu!”

“Thôi thôi nhức đầu quá, đừng nói nữa, mau làm tiếp đi nào!” Hanah hứng chí ôm lấy Quân.

***

Hai tuần trôi qua kể từ lúc Quân đến đây.

Bông hoa Tịnh Thu phát triển rất nhanh, nó đã to gấp ba lần so với lần đầu Quân thấy.

“Mau nở thành yêu nữ xinh đẹp đi!” Quân nói nhảm. Hắn cảm giác cơ thể có chút không ổn rồi, suốt ngày chỉ chịch choạc mãi nên lưng hơi đau.

“Ra khỏi đây mình phải uống thêm thuốc tráng dương quá!”

Cùng lúc này, con Mộc Yêu đã tỉnh, nó gầm lên một tiếng thật to.

Sau đó, nó nhảy đến hồ nước, nơi có bản thể. Bên trên cành cây cao vút là 6 quả màu đỏ, hình dáng hơi giống táo.

Đây chính là Linh Quả nhưng hàng rep 1:1. So về chất lượng, loại quả này kém xa Linh Quả của Liễu Thần.

Mộc Yêu thu lấy linh quả bên trên, sau đó phóng người rời đi. Nó không rảnh quan tâm mấy cô gái kia. Dù sao bọn họ cũng không thể thoát ra được. Bên cạnh đó, hắn sắp có đồ chơi mới rồi.

“Mỗi lần hắn đi là mấy tháng liền! Trước giờ không nghĩ đến, giờ mới thấy hợp lý!” Tú nói.

“Phù chỉ mong hắn cút đi mãi thôi!” Hanah hậm hực.

Trong lúc cả hai đang ngồi nói chuyện, Quân và My đang quấn lấy nhau. Nằm trên tấm nệm làm bằng rơm, Quân thoải mái thưởng thức cơ thể của My. Nàng ta đang ngồi bên trên, thực hiện màn cưỡi ngựa điêu luyện.

“Nếu ra đây em tính làm gì?” Quân xoa lên vú My hỏi.

“Uhhh… em không biết nữa…” My rên rỉ đáp.

Hoàn cảnh của My Quân đã nghe qua, đúng là một cô bé đáng thương.

“Về nhà anh ở không?” Quân suy tính gì đó rồi mở lời chiêu dụ.

“Uh… như vậy có được không…?”

My mở to hai mắt, hông vẫn nhấp đều đều.

“Ừm! Nhưng phải làm việc cho anh!” Quân cười khà khà, nghĩ thầm sẽ sắp xếp cho My làm hầu gái ở nhà giống nhứ Xuân. Vậy là mỗi lần về nhà, hắn có thể three some rồi. Một bên là máy bay hồi xuân, một bên là thiếu nữ ngây thơ, kết hợp lại sẽ tạo ra hương vị gì đây nhỉ? Bên cạnh đó, Quân cũng có mưu tính với tài năng tiềm ẩn của My, một cô bé có thể nhìn thấy linh hồn, năng lực này đáng để bồi dưỡng, dù sao hắn cũng giàu nên thích làm gì thì làm.

My chưa đáp, nhưng trong lòng chín phần là đồng ý rồi. Chỉ là nàng không biết đây có phải lời cao hứng lúc làm tình của Quân hay không? Cũng không dám hỏi để xác nhận. Thôi thì cứ cười cho qua cái đã.

Chợt, My nhận ra gì đó, nàng dừng nhấp, nhìn về phía bông hoa Tịnh Thu.

“Chuyện gì?” Quân hỏi, sau đó cũng hướng về phía bông hoa.

Bông hoa Tịnh Thu bỗng nhiên rực lên thứ ánh sáng màu trắng lam chói mắt. Nó khiến Quân cảm giác linh hồn mình thổn thức.

“Dòng chảy tự nhiên?” Các dòng chảy tự nhiên vốn đan xen lẫn lộn, không có một quy tắc nhất định nào. Nhưng ngay lúc này, các dòng chảy ấy cuộn lại quanh bông hoa, như tạo thành một xoáy nước khổng lồ.

Ánh sáng bao phủ lấy bông hoa dần lớn lên, kéo theo kích thước của bông hoa cũng thay đổi.

Quá trình này diễn ra chỉ vỏn vẹn 10 giây, nhưng khiến ai nấy phải há hốc mồm tận một phút.

Ánh sáng tản ra thành các hạt sáng li ti rồi tan biến, để lại một bông hoa khổng lồ.

“Nó lớn rồi…” Tú mừng rỡ.

“Tuyệt quá!” Hai mắt My long lanh.

Hanah cũng không kiềm được cười ngây ngốc.

Hi vọng của họ đang lớn dần!

***

“Quả nhiên, nó đã đâm vào địa mạch!” Tú nhờ vào kiến thức địa chất, cảm giác rất rõ dòng địa mạch có kết nối với bông hoa. Nhưng điều đó lại khiến nàng nảy ra một nghi vấn mới: “Địa mạch nơi này có gì đó rất lạ… nó khiến các loài Mộc Yêu phát triển rất nhanh… chưa gì hoa Tịnh Thu từ 3 sao nhảy lên 5 sao!”

Dù mỗi chủng loài có đặc tính tu luyện khác nhau, dẫn đến tốc độ cũng khác nhau, nhưng từ 3 sao lên 5 sao chỉ trong thời gian ngắn ngủn như vậy, khó có thể chấp nhận được.

“Nhưng sao bông hoa này cứ khép cánh lại vậy nhỉ?” Hanah hỏi, đồng thời lấy tay chọt chọt.

“Nó đang hình thành dạng người!” Quân giải đáp.

My đứng cạnh cũng gật gù, trong mắt nàng dường như thấy được điều gì đó ở bông hoa.

Đúng lúc này, Hạnh đem đồ ăn đến cho cả bọn.

Quân không mặc quần áo, quay lại liền đem nguyên con cặc dài của mình khoe ra trước mặt người phụ nữ đã có gia đình. Khiến cô ta xém tí hất đổ mâm thức ăn.

“Hắn ta đi rồi! Chị Hạnh không cần ở đó canh gác nữa đâu!” Hanah nói, ánh mắt lại lóe lên âm mưu thâm độc: “Chị ở đây chơi với bọn em đi!”

“Chơi gì chứ?” Hạnh đỏ mặt, nàng biết bọn họ ở đây làm gì. Nàng ở lại để xem phim sex sao?

“Không cần tinh trùng của Quân nữa đâu! Bông hoa đã khép cánh lại để hình thành dáng người, chúng ta không thể bơm tinh trùng cho nó. Mà đợi nó thành hình người thì Quân có thể tự bơm tinh trùng cho nó.”

Tú nói.

“Cái này…” Hanah cùng My có chút hụt hẫng.

“Ừm, nếu vậy nhân lúc tên đó đi xa… em sẽ đi kiểm tra quanh đây tìm kiếm chút manh mối.”

Mặc dù bản thể của Mộc Yêu vẫn còn ở đây, nhưng đại bộ phận của nó đã theo dạng người đi giao hàng rồi. Chỉ cần Quân không phát ra sát khí hay lại gần cái cây, Mộc Yêu chẳng thể phát hiện ra.

“Trước mắt mình muốn tìm kiếm dấu vết của bọn tổ chức buôn người, hi vọng có thể tìm thấy gì đó.”

Đối với tổ chức buôn người kia, biết càng nhiều càng tốt. Theo như lời Tú nói, đứng sau bọn chúng là một kẻ có quyền thế. Thông tin này là suy đoán của Tú. Nhưng Quân có thể chứng thực vài phần. Hiên ngang làm ra vụ việc bắt cóc và chuyển người vào khu vực cấm của Rừng Nguyên Sinh, bọn này không có tay to bao che mới lạ. Tay to đó chắc chắn có liên quan đến hiệp hội bởi Rừng Nguyên Sinh thuộc quản lý hiệp hội.

Nếu bây giờ cả bọn thoát ra ngoài, tên tay to đó chắc chắn sẽ truy lùng, nhẹ thì bắt vào đây lại, nặng thì giết người diệt khẩu. Tay to đó chắc chắn sẽ tìm mọi cách để che đậy bí mật này. Quân có thể không lo cho tính mạng mình bởi thân phận này của hắn rất ít kẻ dám chọc vào. Nhưng những cô gái đáng thương này thì sao?

“Vẫn là lo nghĩ quá nhiều…” Quân tự giễu cợt bản thân. Thà hắn là một kẻ vô tri, hay một người thờ ơ máu lạnh sẽ không phải lo tính đến an nguy của mấy người kia. Chỉ trách ông trời cho hắn cái bộ não thích lo toan, cho hắn trái tim nhân hậu, cho hắn con cặc dài… à cái này không liên quan… nói chung, làm người vô tri vẫn là sướng nhất!

Cũng vì cái tính cách nhân hậu này mà Quân bị Ngọc bơ cả tuần rồi.

Mặc dù Ngọc mở miệng ra 3 câu là hết 2 câu đá đểu Quân, nhưng không có nó lại thấy trống vắng.

Đồng hành cùng Quân đi tìm kiếm manh mối là Tú. Cô nàng này đầu óc rất linh hoạt, mang có lợi hơn Hanah – đầu óc chỉ toàn tiền và sex, hay My – đầu óc quá ngây thơ, hay cả Hạnh – đầu óc ngập tràn lo lắng.

Quân và Tú có chút thân thiết rồi, thỉnh thoảng bước cạnh nhau, hắn ngứa tay vỗ mông nàng một cái, nàng cũng không để ý, cho đó là chuyện hắn có quyền làm. Trước hết, họ sẽ kiểm tra từ chỗ của Mộc Yêu.

Cái hang này quá đơn sơ, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy mỗi cái giường đá được lót rơm là nổi bật nhất.

“Cái giường này chẳng có gì đặc biệt nhỉ?” Quân mò mẫm mãi vẫn không thấy gì khác.

“Ngọc, bật Vọng Khí Thuật đi!” Quân nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể.

Ngọc không đáp nhưng vẫn đáp ứng hắn.

Quân dùng Vọng Khí Thuật nhìn quanh, chợt phát hiện bên trong giường đá có gì đó. Khí tức của nó toát ra một màu trắng bạc yếu ớt.

“Trong giường có thứ gì đó…”

Nghe câu này, mắt Tú sáng lên. Nàng trước giờ vẫn luôn nghi ngờ trong hang động này có ẩn giấu gì đó, nhưng đáng tiếc không có căn cứ nên không dám làm bừa.

“Quả nhiên là Vọng Khí Thuật…” Tú thầm đánh giá, lại đưa ra đề tài hội ý: “Có nên phá cái giường này ra không?”

Nói là giường, nhưng thực chất chỉ là một khối đá lớn được mài phẳng.

“Phá!” Quân quyết đoán. Hắn rút kiếm từ chiếc balo của mình, tung một nhát chém. Lưỡi kiếm rung lên, lại được cường hóa nhờ Bạo Trảm nên uy lực khá lớn. Chiếc giường đá tưởng chừng sẽ bị chém cho nát lại chẳng chút hề hấn nào. Quân tung hơn chục cú chém nhưng không khiến nó sứt mẻ chút nào.

“Cái đệt, đá gì thế này?” Quân kinh hãi.

Tú ở cạnh cũng thử tung một đòn, nhưng quả thật chiếc giường đá vẫn cứ sừng sững thách thức hai người họ.

“Tránh ra một chút!” Quân kéo tay Tú về sau, rồi chĩa hai ngón tay đang kẹp chặt về phía tảng đá.

Trong thoáng chốc, Tú run lên, nàng cảm giác được một áp lực thần thánh nào đó đang tồn tại trong người Quân, mặc cho nó rất mỏng manh!

Cùng với đó, hai ngón tay của Quân lóe sáng, một tia sáng bắn ra, uy lực dồn nén tại một điểm với ý đồ xuyên phá tảng đá.

Nhưng ánh sáng ấy chạm vào liền bất lực tản ra.

Khối đá vẫn nguyên vẹn.

“Cũng không được sao?”

Chiêu vừa rồi có thể xem là át chủ bài của Quân, vậy mà hắn cũng không phá được khối đá. Điều này khiến cảm xúc trong lòng hắn rối loạn. Một phần, hắn vui vì chắc chắn thứ được cất giấu bên trong không hề đơn giản, có thể sẽ mang đến thông tin quan trọng. Một phần lại hoang mang không biết xoay sở thế nào để lấy được thứ bên trong.

“Chị có nhớ ra điều gì không? Chẳng hạn như tên Mộc Yêu làm hành động nào đó đáng ngờ với cái giường…”

“Ngoại trừ ngủ và… ra, hắn không làm gì khác, đa phần là ở chỗ bản thể.” Tú đáp.

Quân xoa cằm, sau đó bắt đầu mày mò một lần nữa, cố dùng Vọng Khí Thuật để quan sát kỹ càng hơn. Kết quả vẫn không tìm thấy điểm nào đáng ngờ.

“Nếu vọng khí thuật có thể nhìn xuyên qua thì tốt quá…”

Vọng Khí Thuật chỉ có thể nhìn thấy khí tức toát ra thôi.

“Khoan… chết tiệt, từ khi nào mình quên mất nó.” Quân sực nhớ đến Thiên Nhiên Tâm Hữu. Ở trong màn sương không có dòng chảy tự nhiên nên Quân không xài khả năng phóng thích giác quan một thời gian, lại tư duy theo lối mòn tìm mọi cách phá tảng đá này nên bỏ quên khả năng thăm dò của mình.

Quân đưa giác quan vào trong dòng chảy với hi vọng men theo nó có thể khám phá thứ bên trong khối đá cứng đầu chết tiệt này. Dòng chảy tự nhiên không thể chảy xuyên qua hoàn toàn, nhưng vẫn thẩm thấu vào khối đá. Như vậy là quá đủ, Quân có thể đưa tầm nhìn của mình xuyên qua.

Giống như việc hắn đưa giác quan đi theo dòng chảy, xuyên qua tường để quan sát Nhi và Lâm An vậy, chỉ khác là tảng đá này có gì đó đặc biệt, nó cứ liên tục muốn đẩy sự thăm dò của Quân ra ngoài. Nhưng Quân vẫn cứ ‘đâm’ vào sâu trong nó.

Cuối cùng, hắn phát hiện ra bên trong khối đá đã bị khoét ruột. Nhưng hắn chưa kịp nhìn ra bên trong có gì thì bất ngờ một luồng ý niệm đánh thẳng vào não bộ.

“Quân… Quân…” Tú hoảng hốt khi Quân bỗng dưng ngã xuống đất bất tỉnh.

***

“Lần đầu viết nhật ký, cũng không biết viết gì. Cũng buồn cười thật, người ta viết nhật ký để ghi nhớ quãng đời tươi đẹp, nhưng đến lúc gần đất xa trời tôi mới viết.

Tẻ nhạt quá, thôi thì viết đại đi!

Đầu tiên, tôi tên là Chu Văn Lương.

Cuộc đời tôi kể ra cũng không có gì đặc sắc, chỉ thuộc top 100 Vô Cực Giả mạnh nhất Việt Nam, sở hữu gia tài 6000 tỷ, liên tục được trao danh hiệu học giả xuất sắc hàng năm, là chủ nhân của 30 cuốn sách được trưng bày trong triển lãm The Book, có cô vợ là hoa hậu,… và rất nhiều thứ không đáng nhắc đến.

Từ thưở thiếu niên, tôi đã đặt mục tiêu sẽ đứng trên đỉnh cao, trở thành một vô cực giả 9 sao, có thể trường sinh. Cả một đời phấn đấu cũng chỉ để thực hiện ước mơ ấy!

Quá đắm chìm vào ước mơ, tôi gần như không để ý đến vợ mình. Vào một lần ra ngoài tu luyện, bi kịch đã xảy ra.

Vợ tôi bị người khác hiếp dâm, chúng có tận 5 người, chúng đã hãm hiếp vợ tôi suốt một tuần.

Khi tôi trở về, vợ đã qua đời.

Chúng còn để lại một đoạn video quay lại cảnh khốn nạn ấy. Nhìn vợ mình đau đớn, đau khổ, tủi nhục, tôi tự hỏi rốt cuộc mình đang tu luyện vì cái gì?

Tôi muốn trả thù, nhưng bọn chúng đều đã chết. Chúng bị ai đó giết rồi.

Bi kịch ấy đè nặng lên tâm cảnh, khiến tôi đột phá thất bại. Mà cũng tốt thôi, bản thân tôi đã không muốn đột phá nữa.

Biết số trời đã định, tôi vào Rừng Nguyên Sinh, tạo thành trận pháp ngăn cản người khác tiến vào, đồng thời dùng thêm trận pháp gia tốc thời gian để mài mòn tuổi thọ, sớm đến ngày trở về cát bụi.

…”

Đoạn tiếp theo kể về cuộc sống tẻ nhạt hàng ngày, từng câu đều đem đến cảm giác cô độc cùng cực, khiến người khác phải rợn da gà, tự hỏi liệu sau này mình già đi có phải trải qua cảm giác này?

“Hôm nay lại có hứng viết nhật ký tiếp, cơ thể dạo này có chút bất ổn rồi. Có lẽ ngày đó cũng không xa nữa.

Bỗng nảy ra một vài ý nghĩ buồn cười. Có phải những người viết nhật ký khi còn sống không muốn ai xem nhật ký. Nhưng lúc gần đất xa trời, hoặc lúc đã chết đi, họ có muốn người khác đọc nhật ký của mình không nhỉ? Cảm giác có người sẽ chiêm nghiệm về cuộc đời của mình, sẽ biết từng có một Chu Văn Lương tồn tại sẽ thế nào nhỉ?

Haha, có vẻ khá là vui đấy!

Đáng tiếc không thể truyền tải toàn bộ cuộc đời cho người khác xem được.

Lại có một ý nghĩ khác, học theo mấy ông già trong truyền thuyết, để lại truyền thừa ở bí cảnh này, đợi người có cơ duyên đến nhận cũng là một trải nghiệm thú vị. Chỉ tiếc cái thú vị đó chỉ có người nhận truyền thừa mới thấy được, người đã chết như mình làm sao hiểu được nhỉ?

Mà nghĩ lại, bản thân bây giờ chẳng để lại nổi thứ gì đáng giá. À, ngoại trừ thứ này…

Đính kèm: final.zip”

Hết chương 56.