VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78
Tác Giả: I'm Hider
Danh Mục: Bạo Dâm, Gái Xinh, Lãng mạn, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng
Thể Loại: huyền huyễn, sắc hiệp, xuyên không
Lượt Xem: 1985 Lượt Xem
Một khu vườn xanh mướt, trồng những loài cây kiểng vừa hiếm vừa đẹp, trông cứ như vườn thượng uyển của vua chúa thời xưa. Ngay giữa vườn là một hồ cá, ngay giữa hồ cá là một khu chòi được thiết kế theo phong cách cổ kính.
Ngồi trong chòi, ông Siêu, con trai cả của gia chủ nhà họ Nguyễn đang rải từng nắm cám đặc biệt chỉ dành cho cá. Những hạt cám trắng tròn rơi xuống nước, tạo thành những đường tròn đồng tâm trên mặt hồ. Muôn vàn loài cá quý trồi lên đón lấy bữa sáng, khiến hồ nước trở nên sôi động và sặc sỡ sắc màu.
Ở phía bờ hồ, Nguyễn Sinh, đức tôn nhà họ Nguyễn xuất hiện một cách vô thanh vô tức. Hắn rải từng bước nhẹ nhàng lên những viên đá nổi để tiến về phía chiếc chòi.
“Chào cha! Buổi sáng tốt lành ạ!” Sinh lễ phép nói, ông Siêu chỉ phất tay nhẹ nhàng như muốn bảo rằng ông đã nghe thấy.
Sinh ngồi xuống, lẳng lặng nhìn cha cho cá ăn.
Sau khi bịch cám hết, ông Siêu mới quay lại nói chuyện.
“Dạo này tình hình hội của con vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn thưa cha!”
“Sao cha nghe nói hội của con đang bị chèn ép bởi hội Hắc Long.”
Sinh nghe vậy chỉ cười nhạt.
“Hắc Long là hội có gốc rễ lâu đời, để bảo vệ vị trí độc tôn của mình, chúng sẽ gây sức ép đến những hội mới nổi! Hội của con cũng bị nhắm vào. Tuy nhiên, sớm muộn gì con cũng sẽ cho chúng biết đụng vào nhà họ Nguyễn thì sẽ có kết cục thế nào.”
Ông Siêu thấy rõ sự tàn bạo ẩn hiện trong mắt của đứa con trai mình. Điều đó khiến ông tự hào.
“Đánh bài không?”
“Dạ được ạ…” Sinh gật đầu.
Ông Siêu lấy một bộ bài tây, sau khi xáo trộn, chẻ các thứ, ông chia 13 lá cho Sinh và mình.
Một ván tiến lên 2 người.
“3 bích!”
Siêu đặt nhẹ một con bài xuống.
Sinh tiếp chiêu bằng một con 4 rô.
“Thường thì những nhà cầm quân sẽ thích chơi cờ hơn bởi bàn cờ chính là chiến trường thu nhỏ. Mỗi nước cờ đều có thể giúp người ta ngộ ra triết lý của điều binh khiển tướng. Nhưng con biết tại sao cha lại thích đánh bài hơn đánh cờ không?”
Ông Siêu đánh xuống một con già rô (K).
“Con không biết, xin cha chỉ bảo…”
Sinh tóm những lá bài lại thay vì xòe như lúc nãy, ngụ ý là không bắt.
“Cờ tuy hay nhưng nó lại thiếu mất tính thực tế. Thế cục lúc nào cũng hiện ra trong mắt người chơi, họ có thể thấy rõ đối phương đang có những gì, vị trí của kẻ địch… Nhưng chiến trường thật sự liệu có cho phép con thấy những thứ trên? Trong khi đó, chơi bài lại thể hiện rõ hơn sự tàn khốc của chiến trường. Con không thể biết đối thủ của mình đang cầm những lá bài gì, cũng giống như không thể biết nội tình kẻ địch. Con chỉ có thể nắm bắt thông tin dựa trên những lần ra bài. Và mọi thứ còn khó khăn hơn khi chỉ đánh bài thiếu tay (ít hơn 4 tay), chẳng ai biết được trong sấp bài dư kia có những lá bài gì, thông tin sẽ trở nên khó lường, đòi hỏi con phải biết cả về phân tích tâm lý đối thủ.”
Ông Siêu đặt xuống bàn một lốc bài 4 cây từ 6 đến 9.
“Con hiểu rồi…”
Sinh lúc này cũng đáp trả bằng một lốc 4 cây từ 9 đến đầm (Q).
“Còn một điểm nữa mà cha thấy chơi bài có tính thực tế hơn chơi cờ. Nếu con chơi cờ, hai bên đều sẽ có lực lượng, sức mạnh giống nhau, luôn luôn như vậy. Nhưng con chơi bài, sẽ có những lúc bài của con đẹp, nhưng cũng có những lúc bài của con cực kì xấu, đó mới là hiện thực cuộc sống! Là số phận mà con người phải tuân theo. Cha nói điều này không phải vì muốn con chấp nhận số phận. Cha muốn con nhận thức được cuộc sống vốn đã không công bằng, chờ đợi người khác ban phát sức mạnh là một sự sai lầm! Hãy trở thành người chia bài để quyết định số phận của mình!”
Nói xong, ông Siêu thả 6 lá xuống bàn.
Từ 10 đến A cơ và về bằng đôi 2 (cơ và rô).
Sinh tuy thua nhưng đã ngộ ra được bài học của cha. Là một người lãnh đạo, Sinh cực kì ngưỡng mộ cha mình, người đang thống lĩnh hai đoàn quân tinh nhuệ thuộc top 10 thế giới. Từ nhỏ, Sinh đã coi cha mình là một quyển sách sống, từng lời nói của cha đều là bài học đắt giá.
Vừa kết thúc ván bài, có một giọng nói dịu dàng vang đến: “Hai cha con chơi bài mà không rủ mẹ à?”
Đoàn Ngọc Hương, vợ của ông Siêu, cầm trên tay một mâm hoa quả bước đến.
Hương là tiểu thư gia tộc họ Đoàn, một trong những gia tộc hùng mạnh ở miền Bắc. Ngoài sáng thì nhà cô kinh doanh trong lĩnh vực bất động sản, còn trong tối thì bảo kê, cho vay nặng lãi, mại dâm,… đều có bàn tay của nhà họ Đoàn. Với sự thống trị của mình, nhà họ Đoàn bao năm qua vẫn luôn giữ vững hình ảnh ngoài sáng, che khuất những việc dơ bẩn phía sau. Các tờ báo lớn đều bị nhà họ Đoàn đút tiền vào mỏ nên ngậm hết, chẳng ai dám đả động hay phanh phui.
Quay lại với Hương, cô là một người phụ nữ có vẻ ngoài nóng bỏng theo kiểu quý phái, sắc đẹp của cô vừa dịu dàng nhưng thi thoảng lại hiện lên nét ma mị. Hương luôn cư xử rất tinh tế, ít khi cô để lộ cảm xúc thật của mình. Nhưng kẻ nào dám chọc giận cô xem, tiểu thư gia tộc họ Đoàn sẽ cho kẻ đó nếm mùi đau khổ!
Lúc còn trẻ, Hương có vào Nam học. Có nhiều kẻ không biết mặt nên đã tán tỉnh, dù Hương từ chối nhẹ nhàng nhưng chúng cứ đeo bám dai dẳng, buông lời khiếm nhã. Hương lập tức thay đổi thái độ, mời gọi bọn chúng đến nhà. Lũ ngu ấy tưởng mối ngon liền co giò chạy theo. Vừa vào nhà, chúng đã bị người của Hương bắt giữ, sau đó thẻo một bên dái để trừng trị.
Tàn độc là thế, nhưng Hương cũng mang trong mình tâm tư thiếu nữ. Khi gặp Siêu, trái tim cô đã rung động trước dáng vẻ cương trực, mạnh mẽ ấy. Nhưng trái tim Siêu làm bằng sắt đá, chả hề rung động dù Hương đã quyến rũ mấy lần. Tức mình, Hương bày trò mời Siêu sang nhậu và bỏ thuốc kích dục. Lúc đầu cô chỉ định trêu tức Siêu, khiến hắn ta nứng nhưng không làm được gì. Xui thay, Siêu nứng lên liền không làm chủ được, đánh bay đám hộ vệ của Hương rồi kéo cô lên giường, đại chiến mấy chục hiệp.
Hương sau đó mới vỡ lẽ ra thân thế phía sau Siêu là trưởng nam nhà họ Nguyễn, bảo sao hắn mạnh như vậy. Một lần chơi ngu liền bị mất trinh, nhưng ít nhất người lấy đi trinh tiết của cô là người mà cô để ý, cũng không quá thiệt thòi. Mà Siêu lại rất có trách nhiệm, đồng ý sang nhà cô hỏi cưới.
Hương khá lo lắng vì cha cô khá là khó tính, sợ rằng sẽ gây khó dễ cho Siêu. Nào ngờ tên này dẫn theo 2 đoàn quân tinh nhuệ đến hỏi cưới, khiến cả miền Bắc chấn động, tưởng đâu sắp có chiến tranh.
Cha của Hương trưng ra gương mặt tràn ngập dấu hỏi, trong lòng thầm mắng ‘đi cầu hôn hay đi ăn cướp vậy?’.
Sau đó thì mọi chuyện diễn ra êm đẹp, Hương và Siêu lấy nhau, hai gia tộc hùng mạnh ở hai đầu Nam Bắc đã có mối liên kết với nhau, khiến các thế lực khác dè chừng.
Gia tộc họ Đoàn cũng hỗ trợ cho chàng rể quý hết mình, thay Siêu thu nạp rất nhiều nhân tài ngoài Bắc để bổ sung vào quân đội của hắn, còn cung cấp thêm tiền tài để bồi dưỡng nữa.
Cưới nhau bao năm qua, hai vợ chồng cũng đã có cho mình hai cậu con trai, đều là những người tài giỏi, khiến cả hai vui lòng.
“Thằng Huy vẫn đang tiếp nhận truyền thừa, trong khi thằng Đức nhà chú ba, cái Thiên nhà cô Thư đã ra khỏi nghĩa trang, xem ra con mình lại được ưu ái hơn rồi!”
Hương dịu dàng ngồi xuống, đưa cho chồng và con trai mỗi người một miếng táo.
“Vậy thì tốt quá! Truyền thừa trong nghĩa trang rất quan trọng, sẽ là một bước đột phá lớn cho thằng Huy!” Sinh nhận lấy táo từ mẹ.
“Ừm! Nhưng hai đứa nhà thằng Minh vẫn chưa tiếp nhận truyền thừa.” Hương chép môi.
Như Sinh đã nói, truyền thừa từ nghĩa trang gia tộc rất quan trọng, là cơ hội thăng tiến tốt nhất mà ai cũng phải thèm khát, nhất là đối với lứa trẻ như Quân. Ấy vậy mà Quân lại chọn dời ngày truyền thừa sang một thời điểm khác, cả Nhi cũng như vậy. Thật khó hiểu, lẽ ra cả hai phải nắm bắt thời cơ này để gia tăng tu vi chứ.
“Có thể bọn nó muốn củng cố thực lực để truy cầu truyền thừa cao cấp…” Hương suy đoán.
Lúc này đây, ông Siêu ngồi im bất động. Khi nhắc về Quân, trong lòng ông dấy lên cảm giác kinh hoàng hôm mừng thọ! Ở đẳng cấp của mình, ông Siêu không tin được một cú chém của thằng nhóc vô cực giả 3 sao trung cấp lại khiến ông không phản ứng kịp. Uy lực của nhát chém đó không hề đáng sợ, nhưng nó khiến ông hoàn toàn mất đi cảm giác xung quanh, giống như thế giới bỗng chốc biến mất vậy!
Nhưng đáng sợ hơn là biểu hiện của cha. Ông Vương đột nhiên tỏ ra sợ hãi, rồi bất ngờ lui về sau, giao lại mọi việc cho bốn anh em, tạo nên thế cục căng thẳng trong gia tộc.
Tại sao cha phải làm vậy?
Dường như có điều gì đó ẩn khuất sau sức mạnh bí ẩn của thằng Quân!
“Kiếm ý tối thượng?” Ông Siêu nhớ rõ cụm từ mà cha đã nói. Ông cũng đã tìm kiếm thông tin về thứ kiếm ý ấy nhưng chẳng có chút manh mối nào. Trong kho tài liệu của gia tộc cũng không hề có.
Nhưng với suy đoán của mình, ông Siêu tin chắc rằng đó là thứ kiếm ý cực kì lợi hại, là nguồn gốc tạo nên nhát chém đáng sợ kia.
“Có phải vì nó sở hữu kiếm ý tối thượng nên cha đã chia tài sản cho nhà nó nhiều như vậy… thế cục bây giờ mình tạm lấn lướt mấy nhà kia, nhưng sao cứ cảm giác như mình đang cầm heo cơ, còn nhà thằng Minh có hàng vậy nhỉ?” Ông Siêu thầm nghĩ.
“Mà ông nội lần này cũng ác với cô Thư quá nhỉ? Cho cô ấy một lượng tài sản lớn nhưng lại cắt đi phân nửa quyền hạn của cô tại công ty khai khoáng giao cho thằng Quân. Xem ra hai nhà đó sẽ ghì chân nhau rồi…”
Sinh nói.
“Với tính cách của cô Thư cùng với mối thù đối với nhà chú Minh, rất khó mà hòa hợp.”
Hương phân tích rồi nhìn sang chồng.
“Đối thủ đáng lo bây giờ là nhà chú ba anh nhỉ?”
“Ừ, tuy anh có binh quyền nhưng nó lại nắm giữ toàn bộ kinh tế của gia tộc! Tạm thời anh vẫn chưa có cách gì đối phó với nó, ngược lại nó cũng không thể chạm vào anh.”
“Cần một bước đột phá!” Hương cười mỉm rồi nhìn sang Sinh.
“Dạ?” Sinh cảm thấy khó hiểu.
“Con biết nhà họ Lê chứ?”
“Dạ biết… nhà họ Lê tuy không có binh lực mạnh như nhà ta, nhưng nói về tài sản thì ngang ngửa.”
“Mẹ và phu nhân nhà họ Lê cũng khá thân thiết… chiếc xe Royal mà nhà ta đi bữa trước là do bà ta tặng đấy!”
“Ồ! Con cứ tưởng là ba mẹ mua…” Nói về xe cộ thì Sinh không để ý lắm, chiếc Royal đó tuy mắc và hiếm nhưng chưa đủ để lọt vào tầm mắt của Sinh. Nhưng tại sao mẹ lại kể cho hắn chuyện này? Lẽ nào…
“Mẹ từng gặp qua con gái của bà ta, con bé xinh đẹp và cư xử rất tinh tế, mẹ nghĩ con sẽ thích đấy!”
“Đúng như mình nghĩ…” Sinh đoán không sai, xem ra mẹ muốn dùng hắn để kéo thêm bè phái cho cha mình.
“Chuyện hôn sự không phải nghĩ qua loa là được đâu!” Ông Siêu lắc đầu.
“Kìa anh, em đã nói gì đến hôn sự đâu, chỉ muốn hai đứa nó có cơ hội tìm hiểu thôi!” Hương đáp.
“Vâng ạ, nếu đã lọt vào mắt của mẹ thì con tin rằng cô bé đó rất tuyệt đấy!” Sinh mỉm cười.
“Được thôi, mẹ sẽ sắp xếp một bữa hẹn cho hai đứa.” Hương vỗ vai con trai.
“Dạ mẹ. À, cũng đến giờ buổi họp tại hội rồi, con xin phép cha mẹ nhé!” Sinh hôn lên má mẹ rồi rời đi.
“Nếu trở thành xui gia với nhà họ Lê, kết hợp với nhà của em, chuyện kinh tế sẽ không còn đáng lo ngại nữa. Lúc đó, anh chắc chắn sẽ nắm trong tay chức gia chủ.”
Khi con trai đã đi xa, Hương nhấc mông ngồi vào lòng chồng mình.
“Ừ… chỉ sợ cha có suy nghĩ lập dị thôi!” Ông Siêu vuốt má vợ.
“Sẽ không có chuyện đó đâu!”
Hương kéo tay chồng đặt vào bầu ngực của mình. Ông Siêu nắn nhẹ một cái rồi hôn lên môi vợ.
Cả hai cháo lưỡi cao độ.
Quần áo nhanh chóng bị tháo bỏ.
Màn dạo đầu quen thuộc nhưng không bao giờ thiếu.
“Ah… buồi của anh sướng quá… sướng quá… anh ơi…” Hương rên rỉ nỉ non, chổng mông cho chồng địt. Chất giọng miền Bắc khi rên thật dễ khiến đàn ông điên lên vì sướng.
“Làm đứa nữa không?” Hương trêu chồng.
“Em thích thì anh chiều!” Ông Siêu tét mông vợ.
Đang đụ hăng say thì ông Siêu bất ngờ dừng lại.
“Anh sao vậy?” Hương quay qua hỏi han.
“Không có gì… vết thương cũ tái phát…”
Ông Siêu sờ lên ngực trái, nơi có in dấu vết hình cú đấm.
Hương nhìn vết thương này, trong lòng không khỏi xót.
“Sau khi anh lên làm gia chủ… em có thể sẽ tha cho Kim hay Thư, nhưng thằng Minh thì tuyệt đối không!” Hương hiện rõ dã tâm trong đôi mắt.
Vết thương ở ngực trái khiến chồng cô đau đớn bao năm qua chính là do ông Minh gây ra.
“Ừm!” Ông Siêu cười có chút sợ rồi hôn lên trán vợ. Cả hai sau đó lại tiếp tục việc dở dang giữa hồ nước.
…
Ngồi trên xe, Sinh lướt trên trang cá nhân Vfus của Lê Quỳnh Phương, ánh mắt hắn lóe lên chút hứng thú.
“Có bạn trai rồi sao? Chà chà!”
Sinh liếm mép, gương mặt dâm tà lộ ra.
***
Tách!
Tách!
Một cuộc họp báo do nữ idol mới nổi Elly Vũ thu hút hàng trăm phóng viên. Sức hút của ngôi sao này khiến nhiều người trong ngành phải ghen tị.
“Gà nhà công ty Venus đúng là sướng, được lăng xê lên đến tận mây xanh, con đường sự nghiệp thì rộng mở…”
“Ừ! Công ty này được Nguyễn Thị đầu tư mà, giàu vãi ra.”
Công ty Venus khởi điểm là một trường đào tạo người mẫu có tiếng. Sau này được ông Kim, chủ tịch Nguyễn Thị đầu tư và cải tổ, trở thành một công ty đa dạng khi vừa là lò đào tạo người mẫu, vừa sản xuất nội y, vừa là công ty giải trí.
Những cô gái xinh đẹp đầu quân cho Venus đều sẽ trở nên thành công trong giới người mẫu. Chỉ với việc khoe dáng trong những bộ thiết kế nội y của Venus cũng đủ khiến danh vọng của mấy cô mẫu này vượt trội hơn so với mặt bằng chung. Nếu có thêm tài năng như ca hát hay diễn xuất, họ sẽ được đào tạo để trở thành idol, lấn sân sang mảng điện ảnh và âm nhạc. Phần lớn ca sĩ, diễn viên hạng A của Việt Nam có xuất thân từ Venus.
Quay trở lại với buổi họp báo, hôm nay Elly Vũ chính thức debut trở thành một ca sĩ. Cô cũng đã trổ tài ca hát của mình ngay trong buổi họp báo và nhận được rất nhiều đánh giá tích cực.
Một cô ca sĩ vừa hát hay, vừa nhảy giỏi lại vừa có nhan sắc như Elly Vũ tương lai chắc chắn sẽ được nếm bốn chữ ‘hào quang rực rỡ’, nhất là khi cô được hậu thuẫn bởi cổ đông lớn nhất của Venus!
…
Chiếc xe hạng sang chở Elly Vũ rời khỏi buổi họp báo, đến thẳng một nhà hàng nọ. Hôm nay là sinh nhật người yêu nên Elly Vũ đã đặt sẵn một phòng vip. Bạn trai cô đã chờ sẵn bên trong.
Elly Vũ bước vào phòng liền thấy chàng trai của đời mình đang ngồi đợi. Cả hai mừng rỡ ôm lấy nhau. Elly Vũ có vẻ ngoài hào nhoáng bao nhiêu thì chàng trai kia lại mộc mạc và giản dị bấy nhiêu. Cả hai người họ yêu nhau từ thời cấp 3, một tình yêu thanh xuân vườn trường đúng nghĩa. Vì tương lai, cả hai cùng lên thành phố lập nghiệp. Nhưng tiến độ thành công của chàng trai lại chậm hơn rất nhiều so với Elly Vũ khi hắn vẫn mãi là một kẻ vô danh thì nàng đã từng bước đi trên con đường danh vọng. Cũng không trách nổi hắn, bởi lẽ người hắn yêu vốn đã tài năng, lại còn xinh đẹp nữa, chỉ cần cơ hội đến, nàng sẽ tỏa sáng rực rỡ. Còn hắn thì không được như vậy, dù cơ hội đến cũng không thể nắm bắt.
Hắn từng hứa sẽ cho bạn gái mình được ăn ngon, mặc đẹp. Nhưng bạn gái hắn đã tự làm ra điều đó mà không cần đến hắn, thậm chí còn cho ngược lại hắn nữa.
Nhìn bữa ăn sang trọng hôm nay, chàng trai cảm thấy có chút nhói lòng. Nhìn sang cô bạn gái có vẻ ngoài lộng lẫy khác xưa, hắn chợt nhận ra bàn tay mình còn quá nhỏ bé, liệu có thể giữ được nàng không?
“Anh nghĩ gì vậy? Mau ước rồi thổi nến đi nè!”
Elly Vũ đưa chiếc bánh kem đang cắm ngọn nến rực lửa đến trước mặt bạn trai. Hắn ta vui vẻ chắp tay cầu nguyện.
“Mong rằng mình và bạn gái sẽ mãi mãi bên nhau…” Đang định thổi thì hắn nghe thấy tiếng chuông điện thoại, là của Elly Vũ.
“Em xin lỗi, em đi nghe điện thoại tí!”
Tên bạn trai thoáng nhìn qua màn hình, hắn biết đó là quản lý của Elly Vũ gọi.
Đợi khoảng 3 phút mà chưa thấy bạn gái vào, tên bạn trai liền ra ngoài xem tình hình. Nấp ở gần cánh cửa, hắn thấy bạn gái mình đang nói chuyện với nét mặt khó xử.
“Nhưng mà bây giờ em đang bận anh ơi…”
“Dạ… không được đâu…”
Chợt, có tiếng từ trong điện thoại vang ra, tựa như người quản lý ấy đang hét lên: “Khó khăn lắm mới có được sự nghiệp hôm nay! Biết điều thì nghe lời đi!”
Đứng ở vai trò một người bạn trai, hắn rất muốn chạy đến giật điện thoại và đáp trả. Nhưng hắn lấy gì để nói với người ta đây?
“Dạ… em biết rồi…” Elly Vũ thở dài ảo não. Đúng lúc này, bạn trai cô bước đến vỗ vai.
“Em có công việc thì cứ đi đi!”
“Nhưng hôm nay là sinh nhật anh mà…”
“Không sao đâu! Anh hiểu mà!”
Tên bạn trai ôm Elly Vũ vào lòng, dự định hôn nàng nhưng lại cảm thấy bản thân không đủ tư cách. Hắn thầm thề sẽ trở nên thành công để sánh vai cùng nàng.
…
Elly Vũ bước vào một căn biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố. Trước khi vào đây, quản lý đã dặn rất kĩ không được đắc tội với người mà cô sắp gặp.
Elly Vũ chẳng biết đó là ai nữa. Cô còn quá ngây thơ nên không hình dung được điều gì sẽ diễn ra ở buổi gặp mặt này.
Ngồi ở ghế sofa là một người đàn ông bóng lưng to lớn, tay ông ta đang nâng niu ly rượu. Khi Elly Vũ lại gần, ông ta chẳng hề xoay mặt lại, chỉ nói bằng tông giọng trầm: “Lại đây!”
Chất giọng này xuyên qua tai của Elly Vũ, đâm đến đại não của nàng, khiến nàng bất giác muốn phục tùng. Từng bước chậm rãi tiến lại gần, Elly Vũ dần thấy được gương mặt của người đàn ông.
“Là… chủ tịch Kim!”
Elly Vũ hoảng hốt, nàng từng thấy chủ tịch tập đoàn Nguyễn Thị, ông Nguyễn Kim trên các tờ báo lớn, cũng biết đây là cổ đông lớn nhất của công ty Venus và là người đứng đằng sau nâng đỡ cho nàng.
Nhìn ở ngoài đời Elly Vũ mới cảm nhận rõ cái khí chất giàu sang đến ngộp thở của ông Kim, tựa như từng hơi thở đều phả ra mùi tiền, khiến nàng chỉ muốn quấn lấy.
“Ngồi xuống đi nào! Anh đã xem buổi họp báo của em hôm nay, làm rất tốt, không phụ kì vọng của anh!”
Ông Kim vỗ tay xuống ghế, thái độ rất hòa nhã.
Elly Vũ cũng đặt mông xuống vị trí mà ông Kim chỉ định. Ngay sau đó, ông Kim rót cho Elly Vũ một ly rượu.
Nhận lấy bằng hai tay, Elly Vũ tỏ ra cực kì cung kính. Nàng xuất thân từ tầng lớp thấp nên rất khó chống lại phong thái bề trên của những người vốn đã sinh ra ở tầng lớp cao như ông Kim.
“Rượu thế nào?”
“Dạ… ngon… vị của nó ngọt ngào, thanh khiết nhưng khi xuống bụng lại tạo ra cảm giác nóng bỏng…” Chỉ một ly mà má Elly Vũ đã ửng hồng, đầu óc có hơi choáng. Nếu để Quân uống e rằng hắn gục rồi!
“Rượu này tên là Dankbarkeit, có nghĩa là sự biết ơn! Mỗi lần uống vào, anh lại nhớ về ba mẹ đã có công sinh thành, nhớ đến những người đã giúp đỡ mình có được ngày hôm nay. Em thì sao?”
Ông Kim nói có vẻ bâng quơ nhưng chứa đầy ẩn ý, mà Elly Vũ sao có thể không nhận ra.
“Em… em rất biết ơn chủ tịch Kim ạ. Anh là người đã nâng đỡ em từ những ngày đầu bước vào công ty Venus, là người đã cho em thành công ngày hôm nay. Em đã luôn muốn được gặp anh để bày tỏ lòng biết ơn của mình.”
Elly Vũ nói.
“Haha… có gì đâu, anh chỉ thấy được tiềm năng ở em và muốn bồi dưỡng thôi!” Ông Kim nói xong liền tỏ ra thân mật, bàn tay vòng qua Elly, sờ lên vai nàng.
Elly Vũ cảm thấy có gì đó không ổn. Nàng dường như đã hiểu ra buổi gặp mặt này có mục đích gì.
“Em biết không? Anh rất thích trồng cây! Nhìn những cái cây trưởng thành khiến anh vui vẻ… nhưng vui nhất phải kể đến giai đoạn thu hoạch. Một cái cây có thể cho anh những gì? Quả? Lá? Gỗ? Hạt? Kể ra cũng nhiều nhỉ!” Bàn tay ông Kim bắt đầu mò xuống ngực của Elly, chẳng chút kiêng nể nào, tựa như đã rất quen thuộc.
Elly Vũ rùng mình, đôi mắt hiện lên một màu đen. Đúng lúc này, ông Kim kề vào tai nàng: “Vậy Elly, em cho anh được thứ gì?”
“Em… em… em xin lỗi anh… nhưng mà em có bạn trai rồi…” Elly đẩy ông Kim ra, nàng sợ sệt nói.
Nhưng trước thái độ này, ông Kim không tỏ ra tức giận.
“Em có thể làm bất cứ chuyện gì cho anh… nhưng mà… em không thể phản bội bạn trai được…” Elly Vũ giọng run rẩy nói. Nàng vừa sợ làm phật lòng ông Kim, nhưng cũng không dám phản bội bạn trai mình.
“Cũng được thôi… anh thì không thích ép buộc, cũng như việc anh không thích đầu tư vào những thứ vô dụng.” Ông Kim nhún vai.
Elly Vũ hiểu cái ‘thứ vô dụng’ mà ông Kim nhắc đến là mình.
Nàng chợt cảm thấy tài năng của mình chỉ là đồ vứt đi khi đối diện với người như ông Kim.
Rồi nàng lại nhớ đến lời của quản lý.
Nhớ đến ánh hào quang trên sân khấu.
Nhớ đến những nỗ lực mà mình đã cố gắng để đạt được vị trí hôm nay.
Nếu tối nay, nàng rời khỏi đây, thì cũng đồng nghĩa rằng nàng sẽ rời khỏi giới showbiz, nơi mà nàng khó khăn lắm mới đặt chân vào được!
Nhưng nếu nàng ở lại…
Nghĩ đến đây, Elly Vũ lấy điện thoại ra. Nàng đắn đo một hồi rồi mở máy gọi cho bạn trai.
“Alo em, anh nghe!”
“Anh à… em có chuyện muốn nói.”
“Ừ em nói đi!”
“Bọn mình chia tay đi!”
“Hả? Nhưng tại sao… sao lại đột ngột vậy…” Chàng trai bên kia có vẻ hoảng hốt lắm.
Nhưng lý do thì Elly Vũ sẽ chẳng bao giờ nói cho hắn biết đâu!
Nàng cúp máy, nuốt những giọt nước mắt cay đắng vào trong.
Ông Kim trước sự quyết đoán này rất hài lòng, ông dang rộng vòng tay.
Elly Vũ sa vào lòng ông Kim, sa vào cái bẫy danh vọng.
Quần áo bị cởi bỏ.
Cơ thể trinh nguyên bị khai phá đến tận cùng.
“Ahhh… uhhh…” Elly Vũ cắn răng trước sự công phá mãnh liệt của con cặc dài ngoằng. Lúc bị đụ thế này, nàng mới hiểu ra bản thân mình hay các cô gái đầu quân cho Venus cũng chỉ là những con vật nuôi của ông Kim, khi đã đủ lông đủ cánh sẽ bị làm thịt.
Ông Kim không kiêng nể gì, bắn toàn bộ tinh dịch vào trong lồn Elly Vũ.
Cảm xúc lúc này hỗn loạn quá, nàng bật khóc nức nở.
…
Rời khỏi căn biệt thự, ông Kim kêu tài xế chở mình về nhà. Ngồi cùng hàng ghế sau với ông là một cô thư ký xinh đẹp với mái tóc suôn dài, đôi mắt cô vừa lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự tinh tế cần có. Đây là thư ký Yến, đã theo ông Kim được 5 năm.
“Ngài chủ tịch có hài lòng về món quà vừa rồi không ạ?”
“Cũng được… nhưng dạo này anh cần một thứ gì đó mới mẻ hơn…” Ông Kim nói xong liền kéo khóa quần của mình, đưa con cặc đã cương cứng từ trước ra ngoài.
Dựa theo độ cương cứng này, Yến hiểu rõ chủ tịch Kim chưa thỏa mãn chút nào.
“Là lỗi của em!” Nói rồi, Yến vén mái tóc của mình lên, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, bờ môi đỏ mọng mở ra ngậm lấy con cặc của Kim.
Ngồi phía trước, chàng tài xế thi thoảng đá mắt về phía sau, trong lòng ghen tị với chủ tịch Kim.
“Người giàu đúng là sướng!”
Về đến nhà, ông Kim đẩy cửa bước vào liền thấy ba bà vợ của mình đã đứng đợi sẵn. Một người thì cởi giày, một người thì cởi áo, một người thì cầm cặp giùm.
“Lại là mùi nước hoa rẻ tiền này…” Chu Mộng nhíu mày thầm mắng, trong ba bà vợ thì bà Mộng là người hay ghen nhất.
“Sao trông anh có vẻ mệt mỏi, khí huyết không thông, để em mát xa điều trị cho anh!” Trương Bạch Điệp lo lắng hỏi han, cô là người cực kì để ý đến sức khỏe của chồng.
Trong khi đó, cô vợ trẻ nhất, Hana Yuki lại chả quan tâm gì đến ông Kim, chỉ nũng nịu nói: “Anh à, em đang muốn mua một cuốn sách cổ!!”
“Cứ mua đi!” Ông Kim nhéo má Yuki.
Hai bà vợ còn lại ngứa mắt cực kì, cảm giác ông Kim luôn thiên vị cô vợ mới hơn. Ông Kim thấy vậy cũng dang rộng cánh tay ôm cả ba vào lòng.
“Nào nào… đừng có như vậy chứ! Có bữa sáng chưa?”
“Dạ rồi!”
“Ừ, mấy đứa nhỏ dậy chưa?”
“Thủy vẫn còn ngủ, Đức thì ra ngoài rồi anh!” Chu Mộng đáp.
“Cái thằng này mới sáng đã đi đâu rồi?” Ông Kim thầm lắc đầu, ông chỉ có một thằng con trai, vậy mà nó với ông lại chẳng hợp tần số chút nào.
“Baaaa!”
Đúng lúc này, Quỳnh Hoa chạy đến nhảy vào lòng ba. Cô bé chỉ mới muời tuổi nhưng lại mang sắc đẹp rạng ngời của một mỹ nhân, tin chắc rằng tương lai sẽ là một giai nhân nghiêng nước nghiêng thành.
“Còn An Nhiên mới mớm sữa xong, lại ngủ tiếp rồi!” Yuki cất tiếng.
“Ừ, ba em yêu vào phòng ăn trước đi, anh đi kêu Thủy dậy!”
Ông Kim hôn mỗi người một cái rồi bước lên tầng 2.
Đẩy cửa phòng con gái bước vào, một mùi hương quyến rũ xộc thẳng đến mũi ông Kim.
Đôi mắt ông khẽ rung động khi nhìn thấy làn da trắng nõn của Thủy. Phải nói gương mặt của nàng làm ông nhớ đến Chu Mộng thời còn trẻ quá, lúc đó Chu Mộng đẹp cực kì, khiến ông say mê như điếu đổ. Năm tháng đã phai dần nhan sắc của bà ấy, nhưng giờ ông Kim có thể tìm lại được nó ở con gái mình, Thanh Thủy.
Bất giác, con cặc của ông lại cương cứng lên, điều này khiến một người làm cha như ông xấu hổ.
Phong lưu thì phong lưu, sao đến con gái cũng để ý được chứ.
Ông Kim lắc đầu rồi kêu Thủy dậy.
Cô nàng nũng nịu rồi ngồi dậy vươn vai, dây áo trễ xuống làm một phần bộ ngực của nàng lộ ra. Ông Kim xoay mặt rời đi, cứ nhìn thế này ông sợ mình không làm chủ được mất.
Bữa sáng của nhà chủ tịch Nguyễn Thị tất nhiên không tầm thường, toàn là những món điểm tâm có giá trị sánh ngang một năm chi tiêu của các gia đình hộ bình thường.
“Khi nào con về trường?”
“Ngày mai cha!” Thanh Thủy đáp, gương mặt thoáng nét buồn ngủ.
Sau đó, nàng tỏ vẻ hiếu kỳ, quay sang nói với cha: “Đã có thông tin gì về thứ đó chưa cha?”
“Chưa… thông tin rất hạn chế! Mà bác Siêu của con dường như cũng để tâm đến thứ đó.”
Thứ đó mà Thủy và cha đang nói chính là ‘kiếm ý tối thượng’, thứ được cho là đã giúp Quân tung ra một nhát chém kinh đảo. Sau sự kiện đêm mừng thọ, ông Vương đã biểu hiện một mặt rất khác. Ông gấp gáp bế quan, giao lại quyền hành cho 4 người con. Hành vi này thật sự khiến người khác nghi ngờ.
“Vậy còn điều tra về thằng Quân thì sao?”
Thanh Thủy tin rằng cha mình không thể bỏ qua nhân tố này.
“Nó vẫn đi học bình thường… đôi lúc lại đến công ty khai khoáng… xem ra nó cũng muốn chiếm hữu công ty! Cô Thư có vẻ gặp khó rồi đây!” Ông Kim cười nhạt.
“Có khi nào 2 người họ liên kết không cha?”
“Khó lắm, cô Thư con rất ghét nhà thằng Quân, muốn liên kết không phải chuyện dễ dàng gì!”
“Cũng đúng! Vậy còn thái độ của nhà chúng ta với nhà thằng Quân thì sao cha?”
“Trông con có vẻ rất để ý tới nó!”
“Dĩ nhiên rồi, cha cũng thấy được tiềm năng của nó mà đúng không? Nhà cô Thư hay nhà bác Siêu đều từng có xích mích với chú Minh, nhưng nhà chúng ta thì không, mà chú Minh lại trông không hề để tâm đến chức vị gia chủ, nếu có thể liên kết thì tốt biết mấy!”
“Cũng được thôi. Nhưng có một điều khiến cha nghi ngờ, dù chú Minh của con không để ý đến ngôi vị gia chủ, nhưng thằng Quân thì sao?”
“Cha nói cũng đúng, chưa chắc nó không muốn tranh quyền… nhưng mà cha yên tâm, con nghĩ mình sẽ thuyết phục được nó!” Thanh Thủy tự tin về điều trên. Thao túng con người là sở thích của nàng.
“Ừ… cứ thử xem sao!” Ông Kim gật gù.
“Ngựa quen đường cũ, mình không tin một thằng đam mê gái gú rượu chè như Quân hoàn toàn thay đổi được. Vẫn có điểm để mình khai thác…” Gương mặt Thủy trở nên gian tà, khiến Quỳnh Hoa ngồi cạnh xém tí bật khóc.
***
“Sao lạnh thấu xương vậy nè!” Quân đang định đẩy cửa bước vào tòa nhà thì rùng mình. Chẳng lẽ thời tiết Đà Lạt lạnh đến mức làm một vô cực giả như hắn ớn lạnh sao?
“Cảm giác như có ai đó đang âm mưu hãm hại mình…” Quân thở nhẹ một hơi rồi dứt khoác đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào đại sảnh đã khiến Quân cảm giác ấm hơn. Hắn bước đến quầy lễ tân. Tiếp đón hắn là một nữ tiếp tân xinh xắn, cô nàng nhoẻn miệng chào: “Xin chào quý khách đến với Nymph’s Lodge. Quý khách muốn đặt phòng ạ?”
“Nymph’s Lodge, cái tên thật khiến người khác náo nức!” Quân thầm nghĩ rồi lắc đầu: “Tôi đến đây để gặp một người!”
Cùng với đó, Quân đặt lên quầy một chiếc thẻ.
Nhìn vào chiếc thẻ, sắc mặt của nữ tiếp tân thoáng kinh ngạc, thái độ trở nên cung kính hơn với Quân.
“Xin quý khách ngồi đợi một lát, tôi sẽ thông báo với cô chủ!”
Quân gật đầu rồi chọn một góc để đặt mông. Hắn đảo mắt nhìn quanh kiến trúc của đại sảnh. Một cảm giác bí ẩn và huyền diệu ẩn hiện trên từng chi tiết nhỏ. Chú ý ở bức tường đối diện với cửa chính, Quân thấy có trưng bày rất nhiều tranh vẽ. Điều này khiến Quân vô thức bước lại gần để chiêm ngưỡng. Vốn dĩ hắn có thể dùng Thiên Nhiên Tâm Hữu, nhưng như vậy còn gì là thưởng thức.
“Ủa… đây là…” Khi đứng gần những bức tranh, Quân mới nhìn ra nội dung của nó vẽ gì.
“Đây là bức tranh của cô chủ chúng tôi tự tay vẽ.”
Người vừa lên tiếng là một tên bảnh trai, khoác trên mình bộ vest sang trọng.
“Cô chủ đã đồng ý gặp cậu, xin mời theo tôi!”
Dưới sự dẫn lối của tên bảnh trai kia, Quân đi vào một chiếc thang máy đặc biệt chỉ dành riêng cho chủ nhân tòa nhà này.
Thang máy lao vun vút qua các tầng, cuối cùng dừng lại ở tầng cao nhất. Cánh cửa mở ra, Quân xém tí hú hồn. Nào ngờ trên sân thượng của tòa nhà này lại tồn tại một khuôn viên xanh mướt đang bị sương mờ bao phủ, ở phía xa xa còn có một ngôi nhà đơn sơ nhưng ấm cúng.
Quân nhìn sang thì thấy tên bảnh trai hướng tay về phía ngôi nhà, hắn hiểu ý liền tiến bước.
Cánh cửa ngôi nhà tự động mở ra khi Quân vừa đến gần. Hắn không biết đây là công nghệ hay sức mạnh huyền bí nào đó tác động.
Vào trong nhà, Quân ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng, dường như là của nến thơm.
Căn nhà được trang trí lộn xộn nhưng lại khiến người ta cảm giác như đang đối diện với một kiệt tác nghệ thuật. Trong nhà cũng được treo rất nhiều tranh vẽ. Quân đảo mắt một vòng rồi dừng lại ở chiếc lều màu đen, có họa tiết đôi mắt đang dựng ở giữa phòng.
Quân tiến đến, vén tấm màn chắn trước cửa lều, đôi mắt hắn khẽ rung khi nhìn thấy người ngồi bên trong.
Một cô gái đâu đó tầm 27 – 28 tuổi đang khoác trên mình một chiếc áo có mũ trùm huyền bí, trông cứ như mấy bà tiên tri hay xuất hiện trên phim ảnh. Gương mặt cô xinh đẹp nhưng lãnh đạm, đôi mắt chỉ có một màu trắng nhưng lại khiến người ta cảm giác bị nhìn thấu tâm can.
Khoảnh khắc Quân bước vào trong, cô gái ấy mỉm cười:
“Chào cậu! Nguyễn Minh Quân!”
Hết chương 40.