VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78

Tác Giả:

Lượt Xem: 2193 Lượt Xem

Chương 36: Bi Kịch Của Thư

Gia chủ Nguyễn Vương cuối cùng cũng có một cô tiểu thư.

Nhưng đổi lại, ông mất đi vợ mình.

Có lẽ đó cũng là lý do Thư được cha yêu thương rất nhiều.

Mang trong mình dòng máu họ Nguyễn, từ nhỏ Thư đã thể hiện rõ sự tham vọng và khát khao của mình, cô muốn đứng trên tất cả. Nhưng ước mơ ấy dừng lại khi cô phát hiện ra căn bệnh tinh thể lỏng.

Thư đã chạy chữa khắp mọi nơi, nhưng thứ cô nhận được là những cái lắc đầu đánh sập mọi hi vọng.

Nhìn những người anh em mình ngày càng lớn mạnh và được cha trọng dụng. Thư cảm thấy chạnh lòng vô cùng. Cha cô không hắt hủi cô, vẫn yêu thương cô rất nhiều. Nhưng cô biết trong mắt ông ấy, cô chỉ là một bình hoa trang trí và việc của cô chỉ cần đứng yên một chỗ thôi.

Trong lúc Thư chán nản, cô đã gặp được Vân Tiên. Anh ta là một chàng sinh viên nghèo lên thành phố học đại học ngành Chiêm Tinh và thuê trọ dãy nhà Thư làm chủ. Vào một lần, Vân Tiên nhắn tin cho Thư xin khất tiền nhà, Thư lập tức không chịu. Vân Tiên thấy vậy bèn đưa ra một giao dịch, hắn sẽ xem bói cho cô.

Thư thì không tin ba cái trò coi bói lắm nên lập tức từ chối, cho Vân Tiên 10 phút cuốn gói khỏi dãy trọ.

Đúng 10 phút sau, Thư nhận được tin nhắn của Vân Tiên…

“Xin chào! Cô đang mặc quần lót màu đỏ đúng không?”

Thư đọc xong hoảng hốt ngồi dậy, cô vội giở váy lên thì thấy đúng là quần lót màu đỏ. Sao chuyện đến cô còn không nhớ mà tên này lại biết?

Trái tim Thư lúc này bỗng đập nhanh hơn, cô suy nghĩ gì đó rồi hỏi: “Mật khẩu nhà của tôi?”

“696969.”

Vân Tiên nhắn lại ngay sau đó.

Gương mặt Thư trở nên nghiêm trọng, trong ánh mắt lộ ra nét tham vọng.

***

Ngồi trong quán cà phê sang chảnh đã được mình bao, Thư như bà hoàng thống trị cả một vùng không gian rộng rãi. Cô nhâm nhi ly cà phê mãi cho đến khi có người tới.

Đó là một chàng trai tương đối cao ráo, da trắng theo kiểu thiếu sức sống, dáng vẻ yếu đuối tựa như một cơn gió cũng có thể thổi bay. Hắn là Vân Tiên.

“Đẹp quá…” Vân Tiên lần đầu tiên được đối diện với một người phụ nữ đẹp như vậy. Nét đẹp ấy mới kiêu kỳ làm sao, kích thích ham muốn chinh phục của bất kì người đàn ông nào, kể cả một kẻ yếu đuối như Vân Tiên.

Vân Tiên khép nép ngồi xuống ghế trước ánh mắt chăm chăm của Thư.

“Cậu nói cậu biết bói toán?” Thư cất giọng.

“Vâng!”

Thư đảo mắt một cái.

Hai người đàn ông cao to bất ngờ xuất hiện sau lưng cô.

Một người cầm hộp đen bự, một người cầm súng (bảo vật chứ không phải súng thường nhé).

Người cầm cầm hộp thì đặt hộp đen lên bàn, người cầm súng chĩa vào đầu Vân Tiên.

“Bói xem trong đây có gì?”

Vân Tiên thở gấp, áp lực cũng có thể ảnh hưởng đến bói toán đấy. Hắn chỉ muốn khất tiền nhà thôi mà, có cần đem hàng ra chơi vậy không?

Vân Tiên đặt lên bàn một chiếc túi. Thư lần đầu xem bói nên cũng hứng thú muốn biết quy trình như thế nào.

Vân Tiên móc một số đồ vật ra, nào là tượng thần, bộ bài, chuỗi hạt, máy tính casio fx 2042, xúc xắc, mì tôm…

“Coi bói mà cần mì tôm?” Thư nhướng mày.

“Lỡ đang bói mà bị đói thì xé gói mì ra ăn…” Vân Tiên ôn tồn giải thích.

Thư cũng gật gù: “Không sao… ăn đạn cũng được!”

Vân Tiên nghe xong trứng dái đánh lô tô, hắn vội sửa soạn rồi bắt đầu niệm chú. Sau đó khoảng vài giây, Vân Tiên thở dốc, chỉ tay vào hộp và bảo: “Cô…”

“Thấy rồi đúng không?”

Vân Tiên gật đầu, lại hỏi: “Cô không sợ sao?”

“Haha… cậu đã thấy bí mật của tôi rồi, nên tôi cho cậu 2 lựa chọn, một là đi theo tôi, cống hiến cho tôi năng lực bói toán của cậu, hai là… chết!”

Thư nói rất quyết đoán. Vân Tiên lúc này chỉ đành gật đầu.

Và kể từ đó, người ta luôn thấy Vân Tiên đi kè kè theo Thư. Không chỉ biết bói toán, khả năng phục vụ, luồn cúi, bợ đít của Vân Tiên cũng rất đỉnh. Mà đó lại là thứ một người con gái có cá tính mạnh muốn đứng trên tất cả mọi người như Thư cần. Dần dà, cả hai phát sinh tình cảm với nhau.

Trái tim tưởng chừng như bị tham vọng hút cạn tình cảm lại đang vang lên những nhịp điệu tình yêu đơn giản nhất. Nhưng cả hai chưa ai mở lời cả.

“Ngu ngốc! Tại sao biết bói mà không bói ra được tình cảm của mình?” Thư nhiều lúc tự hỏi.

Bỗng một hôm, Vân Tiên hớt hãi tìm đến Thư, cả người đang bị thương rất nặng.

“Này! Cậu bị sao đấy?”

Thư lo lắng hỏi.

“Đừng… đừng đi đến đó… xin cô…”

Vân Tiên nắm chặt bàn tay Thư rồi ngất đi. Dù cô có cố gỡ ra cũng không được.

Khi Vân Tiên tỉnh dậy, hắn thấy Thư đang ngồi cạnh giường mình, tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay cô.

“May quá…”

Vân Tiên thở phào.

“Là do anh bói về chuyện tôi có thể gặp phải nên mới bị như vậy?”

Thư hỏi. Ngày hôm nay, cô có một chuyến bay sang Mỹ để bàn việc làm ăn, thu mua công nghệ khai khoáng. Nhưng vì chuyện của Vân Tiên nên cô phải trễ chuyến bay. Thật may mắn cho Thư. Chuyến bay mà cô định đi vừa gặp phải một cơn bão không gian và bị nghiền nát, toàn bộ hành khách và phi hành đoàn không ai sống sót.

Bão không gian được tạo ra từ sự mất cân bằng giữa các không gian, khiến không gian đổ từ bên này sang bên khác. Những cơn bão không gian xuất hiện không ít, nhưng quy mô rất nhỏ, hầu như không thể ảnh hưởng đến máy bay thời đại này, nhưng cơn bão vừa xảy ra lại có quy mô khủng bố, được ghi nhận là cơn bão không gian lớn nhất lịch sử!

Và xui rủi cho chiếc máy bay kia khi bị bão không gian cuốn vào.

Dù có vô cực giả 7 sao trên chuyến bay cũng chưa chắc sống được!

Vậy mới thấy Thư đã may mắn đến cỡ nào khi bị Vân Tiên giữ lại.

“Ừm… chỉ bị thương nhẹ chút thôi!” Vân Tiên nói.

“Sao lại làm vậy? Tôi có yêu cầu cậu đâu?” Thư tỏ ra hết sức khó hiểu về hành vi của Vân Tiên.

Vân Tiên lúc này không biết nói gì, chỉ gãi đầu và thở dài: “Đôi lúc tôi hành động vì bản thân mình muốn vậy thôi…”

“Đồ ngu!”

Thư mắng.

“…” Vân Tiên không nói gì, bỗng hắn nhận thấy ánh mắt Thư có gì đó kì lạ.

“Sao vậy cô Thư…” Vân Tiên chưa kịp nói hết thì thấy Thư sấn đến.

Cô đè lên người Vân Tiên.

Ngón tay Thư đặt lên môi hắn.

“Suỵt! Tôi phải trừng phạt sự ngu ngốc của cậu!”

Nói rồi, Thư cúi xuống khóa lấy bờ môi Vân Tiên. Tên này hoảng hốt cực kì. Hắn cũng từng nghĩ đến chuyện hôn hít với một cô gái nào đó nhưng chưa bao giờ là Thư. Cô ấy vẫn luôn là một sự tồn tại vượt ngoài tầm với của Vân Tiên!

Nhưng nhìn xem, ai đang ngồi trên người hắn?

Ai đang khóa môi đá lưỡi với hắn?

Mọi chuyện cứ diễn ra theo tự nhiên.

Quần áo cả hai bị lột sạch.

Thân hình nóng bỏng của Thư lộ diện rồi hòa làm một với Vân Tiên.

“Thấy thế nào?”

Thư xoa đầu Vân Tiên, giọng quyến rũ hỏi.

“Sướng… sướng lắm…” Vân Tiên gật đầu đáp, dáng vẻ e ấp muốn tựa vào lòng Thư, cứ như một cô gái vừa trao thân thể trinh nguyên vậy. Mà cũng đúng, đây là lần đầu của Vân Tiên mà!

“Từ giờ chỉ được bói khi có yêu cầu của em…” Thư hơi ngại khi xưng em với Vân Tiên vì cô lớn tuổi hơn hắn mà. Thấy Vân Tiên có vẻ thích nghe mình xưng em, Thư ngại ngùng quơ tay bóp dái hắn: “Cười cái gì? Nhớ chưa?”

“Biết… biết rồi…”

Chuyện tình của cả hai nảy nở rất nhanh, yêu nhau khoảng một năm thì họ kết hôn. Đã có nhiều tranh cãi xoay quanh đám cưới của Thư vì không môn đăng hộ đối. Cả cha của cô, người luôn yêu thương và chiều chuộng cô, cũng yêu cầu Thư phải xem xét và cân nhắc kỹ càng.

“Con tin anh ấy là người sẽ đưa con đến hạnh phúc…” Thư tự tin đáp.

Ông Vương cũng không phản đối nữa, chấp nhận chàng rể Vân Tiên. Câu chuyện về kì tích đổi đời của chàng sinh viên nghèo Vân Tiên trở thành con rể của gia tộc họ Nguyễn cao quý được lan truyền rộng rãi, trở thành tấm gương cho cánh đàn ông muốn làm chạn vương, giúp nhiều người tin vào chuyện cổ tích vẫn có thể xảy ra trong đời thực…

Phải, chuyện tình của Vân Tiên và Thư như một câu chuyện cổ tích.

Rắc.

Rắc.

Nhưng câu chuyện cổ tích ấy đang dần vụn vỡ trước mắt Thư.

“Không… không…”

Theo mỗi cú nhấp của Quân, những thước phim ngọt ngào giữa cô và chồng đang dần tan vỡ, cứ như con cặc của Quân đã đâm đến tận não của cô vậy.

“Ahhh… uhhh…”

Thư rên rỉ không ngừng. Tại sao chứ? Tại sao trên thế giới này có hàng tỷ người và hàng tỷ tỷ trường hợp xảy ra trong cuộc sống nhưng lại cho cô rơi vào tình cảnh này, sao không phải người khác hoặc tình huống khác?

Cô chẳng biết phải biểu lộ cảm xúc thế nào nữa. Tức giận vừa trồi lên liền bị nỗi buồn lấn át nhưng rồi cũng nhanh chóng bị những cơn khoái lạc nhục nhã đẩy lui.

Cô cố ngăn bản thân mình không thấy sướng như một cách để cứu vãn danh dự cho chồng và cả mình. Nhưng cơ thể cô lại không nghe theo.

Vân Tiên vì phản phệ do bói toán nhiều nên cơ thể hắn rất yếu. Điều đó cũng ảnh hưởng không ít đến chuyện chăn gối. Mà xui thay, Thư lại là người phụ nữ có nhu cầu cao. Dù Thư hiểu cho chồng nhưng ai sẽ hiểu cho cơ thể của cô đây?

Đến hôm nay, khi bị một con cặc khổng lồ đâm vào và nhấp liên tục, cơ thể Thư như hoang mạc khô cằn gặp được lũ lụt, cô sướng bất chấp mình đang bị hiếp dâm. Cô không hiểu tại sao bản tâm lại yếu đến vậy.

Dần dà, cô không còn la hét nữa, chỉ rên rỉ và chịu trận, trong đầu cô thầm mong chuyện này sẽ sớm qua nhưng… cũng đừng kết thúc nhanh quá.

Quân nắm lấy hai tay của Thư kéo ngược về sau, khiến nửa trên của cô cong lên. Hai bầu vú không còn ép sát dưới bàn nên tự do nhảy múa theo nhịp điệu mà Quân tạo ra. Hắn chẳng khác gì cái máy cả, dập vào bờ mông Thư đến mức đỏ lên. Cái bàn cũng vì hắn mà xê dịch đi vài phần.

Rút cặc ra, Quân xoay người Thư lại, nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của Thư, Quân biết mình có thể thoải mái chơi đùa rồi.

Hắn nâng một chân của Thư lên rồi đem cặc chen vào giữa hai chân cô. Một lần nữa cái đầu khấc to chảng lại phá cửa thành xông vào.

Trong tư thế đối mặt này, Thư thấy rõ gương mặt đầy hào hứng của Quân. Thật ghê tởm làm sao. Cô tức đến mức khóc nấc lên. Nước mắt mặn chát chảy ra.

Nhưng có khóc thành một dòng sông thì Quân cũng không dừng lại đâu. Hắn nhấp cho đến khi cả người Thư mềm ra, chân run hết cả lên mới chịu đổi thế. Quân vòng tay xuống cặp mông to bự của Thư, thứ luôn khiến cánh đàn ông phải ôm hận trong quần mỗi lần nhìn thấy. Hắn dày vò cặp mông ấy như thay mặt mọi người trả thù.

Sau đó, Quân bế phốc Thư lên.

“Cái gì…” Thư vô thức chống tay lên bàn. Quân nào cho phép, hắn giật mạnh cơ thể Thư, khiến cô chới với rồi vô thức vòng tay qua người Quân.

Quân vừa bế Thư vừa hẩy hông.

“Ahhh…” Thư cố đẩy Quân ra nhưng hắn ghì cô quá chặt. Cả con cặc cũng cắm rất sâu.

“Sao nào? Sướng chứ?”

“Không… mày… tao hận mày… cả gia đình mày… tao hận hết…”

“Cẩn thận miệng lưỡi đấy cô Thư!” Quân trêu tức Thư bằng cách dùng ngón tay chọt vào lỗ nhị của cô. Thư rùng mình, cảm giác khoan khoái chết tiệt gì nữa đây?

“Hức…”

Bị con cặc to dài đâm hơn hai trăm cái, Thư đã sớm nhừ người rồi. Cô không còn sức để phản kháng sự hung bạo của Quân nữa. Cô gục ngã trên vai hắn, mặc hắn đùa nghịch cả hai lỗ của mình.

Một hồi sau, Quân đặt Thư xuống bàn, chơi cô trong tư thế truyền thống.

Thư vô thức quơ tay, cô đụng trúng một vật gì đó. Nhìn sang thì thấy tấm ảnh của hai vợ chồng. Một cảm giác tội lỗi đến tột cùng dâng lên sau những cơn sướng khoái.

“Xin lỗi anh…”

Trước Vân Tiên, Thư cũng từng qua lại trên giường với vài người, nhưng sau Vân Tiên, cô chỉ cho phép bản thân mở lồn trước Vân Tiên mà thôi. Vậy mà hôm nay, cô lại bất lực banh lồn cho thằng cháu khốn kiếp này chịch.

Số phận cô chưa đủ khổ hay sao?

Tại sao còn bắt cô gánh chịu thêm điều đáng xấu hổ này?

“Ahh… sắp ra rồi!!”

Quân nói khi hông hắn đang hẩy nhanh hết mức.

“Không… đừng bắn vào trong… xin mày…”

“Ai?” Quân trừng mắt.

“Xin cháu… Quân… làm ơn…” Thư cố gắng nài nỉ.

“Ngoan!” Quân rút cặc ra, vuốt mấy cái rồi xả tinh. Con cặc hắn to dài thì đã thôi đi, bắn tinh cũng mạnh nữa. Hắn phọt một cái, tinh dịch bắn ra thành dòng lên đến tận mặt của Thư rồi rải đều dọc xuống bụng.

Tách tách!

Nghe tiếng camera, Thư thoáng giật mình, vội lấy tay che mặt và lồn lại.

“Đừng chụp!!”

Thư hét lên.

“Chà… đẹp thật đấy!” Quân gạt tay Thư ra rồi đưa bức ảnh vừa chụp cho cô xem.

“Không biết dượng sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn thấy bức ảnh này nhỉ?”

Câu nói của Quân như sét đánh ngang tai Thư. Mặt cô đen lại rõ rệt.

“Không! Không được gửi cho dượng mày!”

Quân mỉm cười nói: “Cũng đúng! Dượng ấy là người tốt, cháu cũng không muốn làm ảnh hưởng đến chuyện gia đình cô… nhưng mà cái gì cũng có cái giá của nó…”

“Mày muốn gì đây thằng chó!” Thư cố ngăn những cơn nức nở. Cô không được phép yếu đuối lúc này. Cô phải bảo vệ hạnh phúc của gia đình mình.

***

Vân Tiên tỉnh dậy, hắn thấy bản thân đang nằm giữa phòng khách, xung quanh là vô số lá bài. Đầu óc hắn choáng váng, cuối cùng nhớ ra tại sao mình nằm ở đây. Hôm nay là ngày quan trọng, hai vợ chồng hắn sẽ thu phục Quân. Cả hai đã đầu tư rất nhiều, đổi cả mỏ khoáng sản quan trọng để lấy chiếc Vương Miện Chúa từ tay ông Tang, mua rất nhiều trận pháp tăng khí vận để Vân Tiên có thể vận hành nhằm hỗ trợ vợ mình. Do vận hành trận pháp tốn nhiều sức nên Vân Tiên đã ngất đi lúc nào chẳng hay.

Hắn đưa tay lên mắt thì thấy khóe mi có vài giọt lệ, Vân Tiên vội lau đi ngay. Nghe tiếng nước chảy từ trong phòng tắm, Vân Tiên vội bật dậy ngay.

Qua chiếc cửa kính, Vân Tiên có thể thấy hình bóng mờ ảo của vợ mình đang kì cọ.

Hắn bước đến sát cửa, ánh mắt lộ rõ những đường tơ máu, hắn hỏi: “Mọi chuyện sao rồi em?”

Không có hồi âm.

Tắt nước.

Thư mặc quần áo vào và đẩy cửa bước ra.

Gương mặt cô trông rất vui mừng.

Nụ cười chiến thắng đã cong lên trên khóe môi.

“Thành công rồi!!!”

“Thật… thật sao…?” Vân Tiên mừng rỡ nắm lấy vai vợ mình.

“Ừm! Em đã thu phục được nó… giờ thì quyền điều hành mỏ khoáng đã thuộc về chúng ta… chưa kể, chúng ta còn tùy ý sử dụng những phần mà thằng Quân được cha chia cho nữa…”

“Hahaha! Tuyệt vời! Nhưng cái đó thật sự hiệu nghiệm ư? Em đã ra lệnh cho nó rồi sao?”

“Ừ, nó hoàn toàn nghe theo lời em… phục tùng em một cách vô điều kiện…”

“Tuyệt lắm! Hay là thử kêu nó đến đây đi! Anh muốn xem thử quá…”

“Thôi… em mệt rồi… để hôm khác…” Thư lắc đầu.

“Ok! Haha… vậy là vận mệnh của em đã đi đúng quỹ đạo rồi Thư ơi! Chúng ta có cơ hội trong trận đấu này rồi!” Vân Tiên ôm chầm lấy vợ cười lớn.

“Ừm…” Thư không phản ứng gì mấy.

Thấy vợ không hào hứng, Vân Tiên hỏi: “Em sao thế?”

“Không có gì đâu! Bỏ em ra đi! Em muốn ngủ!” Thư đẩy Vân Tiên ra rồi đi thẳng lên phòng ngủ. Theo từng bước chân, gương mặt Thư xụ xuống, khóe mắt lại ướt dù hôm nay cô đã khóc rất nhiều.

“Em xin lỗi…”

***

“Từ giờ cô cứ cư xử như kế hoạch đã thành công nhằm qua mắt chồng cô! Còn lại chỉ cần nghe theo lời cháu là được…”

Câu nói này cứ vang vọng mãi trong đầu Thư, khiến cô như người mất hồn. Thật nực cười làm sao, cô phải vào vai người điều khiển nhưng thực chất bản thân lại là kẻ bị điều kiển.

Nhưng đành chịu thôi!

Cô không muốn chồng mình biết điều gì đã xảy ra.

Nhưng liệu điều này sẽ kéo dài được bao lâu?

“Thằng chó đó… nếu mình giết nó…” Thư cắn răng, ánh mắt cô lộ lên sát khí.

Đúng lúc này, tin nhắn từ điện thoại vang lên. Gương mặt Thư trở nên đen lại.

“Cô vẫn khỏe chứ?”

Người nhắn là Quân. Chỉ cần nhìn cái avatar của Quân qua Vfus, Thư lại bất giác nhớ đến nụ cười khốn nạn của hắn khi cưỡng bức mình. Những ký ức khốn kiếp đó đáng lẽ đã được cô tạm quên, nay lại ùa về chỉ sau một tin nhắn.

Cảm giác nhục nhã, ghê tởm ấy tỏa ra khắp cơ thể khiến Thư thoáng rùng mình. Cô đảo mắt sang người chồng đang soạn sổ sách của mình rồi lén trả lời tin nhắn.

“Mày muốn gì?”

Thư hiểu tên cháu này đang có mưu đồ gì đó, cô cầu mong hắn không dại dột khiến mọi cố gắng giữ bí mật của cô tan thành mây khói.

“Hôm nay cô mặc quần lót màu gì thế?”

Tin nhắn vừa hiện lên, mặt Thư ửng đỏ.

“Màu đen.”

Thư trả lời ngay.

“Trước giờ cháu chỉ tin những gì có hình ảnh cụ thể thôi…”

Thư cắn răng định nhắn gì đó thì Quân lại nhanh hơn.

“Cô có 5 phút.”

Lại một đòn tâm lý khiến kẻ ở thế yếu như Thư phải đắn đo.

“Em sao vậy?” Vân Tiên bất ngờ bước đến, trên tay là một sấp tài liệu.

Thư vô thức phản xạ, tắt màn hình điện thoại ngay.

“À… không có gì… em chỉ muốn đi vệ sinh xiú thôi…”

Nói xong, Thư đứng dậy rời khỏi văn phòng. Vân Tiên nhìn theo bóng lưng vợ mình, trong lòng nảy sinh chút nghi hoặc. Vợ hắn có gì lạ lắm.

“Ủa… cái bàn này lệch rồi thì phải…” Vân Tiên thầm nói.

***

Đóng cửa phòng vệ sinh lại, Thư mở điện thoại lên thì phát hiện đã 3 phút trôi qua. Bàn tay cô siết lấy chiếc điện thoại, cô lại đắn đo làm mất đi 1 phút quý báu rồi.

Nhăn mặt một cái đầy bất lực, Thư vén váy của mình lên, cô đưa chiếc điện thoại xuống rồi canh chỉnh một góc vừa vặn.

Tách!

Tấm hình được gửi cho Quân.

“… khốn nạn!”

Thư không ngờ bản thân lại có ngày hôm nay. Gửi ảnh nội y cho người khác? Cô cảm thấy đây là một hành vi vô cùng thất bại và hạ đẳng. Chồng cô cũng từng yêu cầu cô gửi cho vài tấm ảnh nhạy cảm mỗi lần đi công tác xa. Nhưng cô lắc đầu nói không!

Đây là tấm ảnh sex đầu tiên mà cô gửi.

Trong ảnh hiện rõ cặp đùi nuột nà của Thư cùng với chiếc quần lót màu trắng thêu hoa màu xanh (giống gốm sứ thanh hoa).

Chợt, Thư nhận ra điều gì đó không đúng.

Cái quần lót đang bị đen một vệt rõ rệt.

Như để kiểm chứng, Thư thò tay xuống bên dưới.

“Cái gì thế này?”

Thư ngơ ngác nhìn ngón tay đang dính thứ dịch nhớp nháp tiết ra từ trong lồn.

Cô đang nứng sao?

“Thật muốn gặp lại cô quá!”

Quân thả tim tấm ảnh.

***

Trở về văn phòng, Thư thấy Vân Tiên đang nhìn mình. Ánh mắt anh ta có gì đó lạ lắm.

Có tật giật mình nên Thư biểu hiện hơi cứng, cô hỏi: “Sao… thế anh…?”

“Lẽ nào anh ấy… lẽ nào thằng chó Quân đó đã nhắn cho anh rồi!” Thư gào lên trong lòng, cô thề sẽ giết chết Quân bất chấp cái giá phải trả là gì.

Nhưng nét mặt Vân Tiên thay đổi khiến cô bình tĩnh trở lại. Vân Tiên mừng rỡ nói: “Anh nói với em rằng chỉ cần thu phục thằng Quân, vận mệnh của em sẽ thay đổi đúng không?”

“Ừm…” Thư gật đầu nhưng trong lòng lại nghĩ: “Mình… làm gì thu phục được nó… chết tiệt! Còn bị nó chơi lại… khốn khổ như bây giờ…”

“Em nhìn xem, đội địa chất của chúng ta vừa dò được một mỏ khoáng! Theo ước tính ban đầu, giá trị của nó còn nhiều gấp 10 lần mỏ khoáng mà mình nhượng cho ông Tang…”

“Cái… cái gì…” Thư trở nên ngờ nghệch. Chuyện tốt như vậy thật sự xảy ra sao? Phải biết trước đây Vân Tiên đã bói toán đến kiệt sức cũng không tìm ra được mỏ khoáng nào ngon hơn cái đã nhường cho ông Tang. Còn đội địa chất cô thuê cũng toàn là hàng xịn, xưng cha xưng mẹ trong lĩnh vực dò tìm khoáng sản nhưng bao lâu nay có tìm được cái khỉ gì đâu! Vậy mà giờ đây lại có một mỏ khoáng có giá trị gấp 10 lần rơi xuống đâù. May mắn đến vậy ư? Lại đúng vào thời điểm khó khăn này.

“Lẽ nào là nhờ thằng đó…” Thư thầm hỏi.

“Như vậy chúng ta không còn lo lắng về vụ mỏ khoáng của ông Tang nữa… cho thằng chả luôn… thích làm gì thì làm…”

Nhắc đến ông Tang, Thư vẫn rất cay. Ông ta là người đã bán đứng cô, khiến cô rơi vào tình cảnh này. Dù không thể giết được ông ta nhưng kiếm được mỏ khoáng xịn hơn cũng đủ để ông ta tức chết rồi, có thể xem như ông trời cũng muốn rửa hận cho cô.

“Chắc là anh sẽ đi ra khảo sát mỏ khoáng đó! Có thể sẽ mất một ngày…” Vân Tiên ôm lấy vợ, giọng vẫn không kiềm được sự vui sướng.

“Ừm… anh đi cẩn thận…”

Gương mặt Thư dần đen lại.

Cô cảm giác có gì đó không đúng.

Dường như có ai đó đang nhắm đến cô!

Hết chương 36.