VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78
Tác Giả: I'm Hider
Danh Mục: Bạo Dâm, Gái Xinh, Lãng mạn, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng
Thể Loại: huyền huyễn, sắc hiệp, xuyên không
Lượt Xem: 2176 Lượt Xem
Tại sân cỏ được cắt tỉa gọn gàng trước nhà, một bữa tiệc ngoài trời đang được tổ chức. Đây là nơi các khách quan ‘ít quan trọng’ tham dự, giao lưu với nhau. Trong nhà là một buổi tiệc khác dành cho thành phần hảo hữu với gia tộc họ Nguyễn. Những bàn tiệc trong nhà cũng xịn sò hơn bên ngoài rất nhiều. Thậm chí ở trong còn thuê nhiều ca sĩ về hát mua vui.
“Ồ! Đó là con cháu dòng chính!” Rất nhiều người tỏ ra hứng thú khi thấy đoàn người của nhà họ Nguyễn.
“Cô gái xinh đẹp kia là ai vậy cha?” Một công tử lần đầu được cha dẫn đi dự tiệc thắc mắc.
“Đó là tiểu thư Thanh Thủy… trưởng nữ của Nguyễn Thị đó!”
“Mẹ ơi! Cái anh đẹp trai kia là ai vậy?” Một thiếu nữ rạo rực chỉ tay về Huy.
“Là Nguyễn Huy, thiên tài kiếm đạo của nhà họ Nguyễn đấy! Trong thế hệ này chỉ có cậu ta biết sử dụng Tiên Long Kiếm Pháp!”
Những cái tên lần lượt được điểm qua. Cho đến khi mọi người phát hiện ra một nhân vật mới…
“Ủa… có ai lạ hoắc vậy ta?”
“Cậu ta giống với tiểu thư Phương Nhi quá… lẽ nào là…”
“Là gì…?”
“Là người anh trai song sinh của em ấy!!”
“Là tên công tử ăn chơi Nguyễn Minh Quân đúng không?”
“Chính hắn!”
“Nghe nói hắn không bao giờ dám đến lễ mừng thọ nữa mà… từ cái đợt bị phán tư chất trung bình!”
“Giờ vác mặt lại đây làm… khoan… hắn lên đến vô cực giả 3 sao rồi!”
“Thì sao chứ… cũng là trung bình thôi! Dòng chính mà chỉ làm được vậy chì cút xuống để ta lên!!”
Mấy người khách quan cộng với dòng phụ trong tộc cứ xôn xao về Quân mà không biết rằng… hắn nghe thấy hết.
Quân ngoài mặt thì bình thản nhưng trong lòng lại: “Tao nhớ bọn mày rồi đó!!”
Quản gia Tùng dừng lại trước một cánh cửa phòng cao rộng, ông ta định gõ cửa thì khựng lại, vội cúi đầu rồi đẩy cửa vào.
Gian phòng bên trong rộng lớn, được thiết kế theo phong cách cổ kính. Hai bên tường là những chiếc tủ kính chứa đầy các loại bảo vật cao cấp.
Ở cuối gian phòng có một cái bàn, thoạt nhìn đơn giản nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy infinergy dao động mãnh liệt. Chiếc bàn này là bảo vật có kết nối với toàn bộ căn nhà, muốn tắt đèn đóng cửa, kích hoạt trận pháp, mở camera, tự hủy… thì nhập lệnh vào bàn là được.
Ngổi ở sau chiếc bàn ấy là một ông lão râu tóc bạc phơ, khoác trên người một chiếc áo ba lỗ trắng và quần đùi sọc.
Ông lão ấy đang đọc sách. Khi mọi người đều vào phòng cả rồi, ông mới gấp cuốn sách lại nhìn thẳng về phía con cháu của mình!
Chỉ một cái nhìn thôi đã khiến người khác nghẹt thở.
“Con chào cha!”
“Con chào ông!”
Con cháu dòng chính nhà họ Nguyễn, dù tài giỏi, dù giàu có, dù quyền lực đến đâu khi đứng trước người đàn ông này đều phải cúi đầu chào một tiếng cung kính!
Ông ta là ai?
Là một trong những cao thủ của Việt Nam.
Là người đứng đầu của thế lực họ Nguyễn hùng mạnh.
Gia chủ đời thứ 10 của nhà họ Nguyễn – Nguyễn Vương!
Ông Vương cất cuốn sách vào trong hộc bàn, ánh mắt đảo quanh nhìn đám con cháu. Trong đầu ông bỗng hiện lên hình ảnh từng đứa lúc còn nhỏ. Thời gian… trôi nhanh thật!
“Thật là đông đủ! Hiếm khi được dịp hôm nay nhỉ?” Ông Vương nói.
Lúc này, Nguyễn Siêu với vai trò là anh hai đứng ra đại diện: “Để cha chê trách rồi! Cha là một người vĩ đại, đã gầy dựng cơ nghiệp nhà họ Nguyễn ta rực rỡ đến hôm nay. Bổn phận là con cái phải biết giữ gìn và phát huy những gì đang có. Sự vụ lúc nào cũng quấn thân nên hiếm có cơ hội về thăm cha. Nhưng dịp trọng đại ngày hôm nay, con, các em cùng với các cháu tề tựu về đây để gửi đến cha tấm lòng hiếu kính chân thành… vừa để biết ơn những gì cha đã làm, vừa mong ước cha sẽ luôn vui vẻ, thoải mái tận hưởng cuộc sống để bọn con vui lòng.”
“Từ khi nào mà con biết văn vở vậy? Lấy con dạy nó đúng không?” Ông Vương vui vẻ hỏi.
Hương khúc khích cười, lắc đầu: “Không phải đâu ạ! Đều là những lời thật lòng của anh ấy!”
Rồi Hương huých vai chồng như nhắc nhở gì đó. Ông Siêu vội bước đến bàn của cha, lấy ra một chiếc hộp: “Đây là thành ý của gia đình con!”
Thấy ông Siêu tính nói trong đây là gì, ông Vương mỉm cười thâu lấy chiếc hộp và bảo: “Đừng nói, để tối cha mở ra xem!”
Thấy vậy, ông Siêu cũng đành gật đầu.
Tiếp đến là gia đình của Kim, ông này thì miệng lưỡi dẻo hơn nữa, hèn gì có tới 3 vợ!
Cũng như ông Siêu, khi ông Kim tặng quà liền bị cha chặn họng không cho nói bên trong có gì.
Sau đó là gia đình Thư, cô thì không cần nói nhiều vì cơ bản cô được cưng nhất rồi, chỉ cần vài ba lời ngọt ngào đã khiến ông Vương cười tít mắt.
Màn tặng quà của Thư cũng nhanh chóng trôi qua.
Cuối cùng là ông Minh!
Không khí có chút căng thẳng. Ông Minh là kết quả của một cuộc tình chóng vánh giữa ông Vương và một thị nữ. Sinh ông Minh ra được mấy năm thì người thị nữ ấy mất vì không chịu được sự chèn ép của vợ chính, cũng là mẹ của ba anh em Siêu Kim Thư!
Ông Minh từ đó cũng đâm hận cha vì không bảo vệ được mẹ. Mâu thuẫn của cả hai ngày càng nhiều và dẫn đến ông Minh bỏ nhà ra đi khi vừa tròn 10 tuổi.
Lăn lộn ngoài kia không màng sống chết, sau khi có sự nghiệp, vợ đẹp và hai đứa con, ông Minh chợt có suy nghĩ gì đó. Cuối cùng, ông quay lại dinh thự nhà họ Nguyễn, nhận lại người cha mà ông đã nằng nặc từ bỏ.
Cả hai tuy xóa bỏ hiềm khích nhưng vẫn còn một ranh giới chia cách cả hai! Nhất là khi Quân phải gánh chịu sự sỉ ghẻ lạnh đến rùng rợn của gia tộc chỉ vì tư chất trung bình, ông Minh lại có cuộc cãi vả với cha mình, rồi từ đó cũng không còn nói chuyện với nhau nữa. Mỗi năm mừng thọ ông đều đến để chúc mừng và tặng quà, sau đó xem Nhi thi đấu rồi ra về, chẳng có thêm một tương tác nào với cha cả.
“Xem ra năm nay con có bất ngờ cho cha?” Ông Vương hướng mắt nhìn về phía Quân.
Dù vẻ mặt Quân lúc này bình thản nhưng trong lòng lại dậy sóng. Cái nhìn như xuyên thấu ruột gan kia thật khiến người khác khó chịu!
“Chào ông nội! Mong ông luôn tràn đầy sức khỏe!”
Quân và Nhi cúi đầu lễ phép nói.
Minh cũng chúc qua loa vài câu rồi tặng cha một món quà. Cả Quân và Nhi đều không biết đó là quà gì.
“Thôi được rồi! Chúng ta dự tiệc nào!”
Ông Vương đứng dậy, khoác lên người một bộ trang phục bằng lụa tằm quý phái.
***
Trong một phòng tiệc được tổ chức riêng cho dòng chính nhà họ Nguyễn, ông Vương nâng ly lên, đám con cháu cũng nâng theo: “Uống vì gia tộc! Họ Nguyễn trường tồn!”
“Rượu ngon! Khà!”
Những người hoạt bát như Thanh Thủy, Kim hay Thư bắt đầu thể hiện khả năng miệng lưỡi của mình, dẫn dắt mọi người cùng nhau trò chuyện. Nhưng không phải trò chuyện phiếm mà còn khai thác thông tin về nhau.
“Lâu quá chị mới gặp lại em đấy! Trông em cao hơn lúc trước nhiều quá!”
Thanh Thủy chủ động mời rượu Quân, bàn tay xoa nhẹ lên vai hắn tỏ ra khá thân thiện.
“Không thể tự nhiên mà thằng nhóc này dám trở lại gia tộc! Có lẽ nó đang giấu điều gì chăng? Chưa biết là bạn hay thù nhưng cứ kết giao ngoài mặt cái đã!”
Mùi hương từ Thủy tỏa ra làm Quân cảm thấy thú vị. Loại nước hoa nàng ta sài chắc chắn rất mắc tiền!
Quân cũng lễ phép đứng dậy mời chị một ly: “Còn chị thì ngày càng xinh đẹp đấy chị Thủy!”. Trong lòng hắn thì kêu gào: “Tỉnh táo! Tỉnh táo! Tỉnh táo!!! Sao uống thuốc chống say rồi mà vẫn lâng lâng vậy ta?”
Tửu lượng kém cũng là một cái tội mà!
“Haha dẻo miệng quá…” Thủy giả bộ e ngại.
“Em sắp tốt nghiệp rồi! Dự định gì cho tương lai chưa?”
“Em định thi vào Việt Thanh khoa nghiên cứu Tổng Hợp!”
“Hả?”
Bữa tiệc bỗng dưng im lặng sau câu nói của Quân. Nếu hắn nói thi vào đại học Việt Thanh thôi thì không có gì đáng nói. Nhưng khoa nghiên cứu tổng hợp? Đấy là khoa chỉ dành cho mấy tên bác học với một đầu kiến thức khổng lồ đấy! Nhà họ Nguyễn xuất phát từ binh gia, lấy sức mạnh làm đạo! Xưa nay chưa từng có ai trong gia tộc đi theo con đường học giả cả. Nếu Quân thành công thi vào đại học Việt Thanh khoa Nghiên Cứu Tổng Hợp, hắn sẽ là người đầu tiên trong gia tộc
“Ồ! Thật sao?!” Lúc này, Yuki, vợ ba của bác Kim sáng mắt lên. Nàng ta cũng đang định thi vào khoa Nghiên Cứu Tổng Hợp của đại học Việt Thanh, nhưng vì dính bầu với ông Kim nên phải gián đoạn.
“Dạ vâng!! Con vẫn đang ôn luyện! Hi vọng năm nay sẽ đậu.” Quân cười đáp.
“Nếu cần con cứ liên hệ với thím, thím sẽ cùng con ôn luyện!!!” Yuki cười tươi. So với những người khác, Yuki là người đơn thuần nhất.
Gia đình ông Siêu thấy cảnh này có chút trầm mặc. Gia đình của Kim lại đang muốn kéo thêm đồng minh hay sao? Hết Thư rồi tới nhà của Minh!
“Chà! Cố gắng lên nhé Quân! Chị đợi em ở Việt Thanh đó! Chỉ cần thi đậu, chị sẽ thay chú Minh chăm sóc em luôn! Sẵn đang có mấy cô bạn chưa có bạn trai, nếu em không chê làm phi công thì…”
Nói xong, cả Quân và Thủy bật cười.
“Dùng gái dụ cũng là một cách hay!” Thủy nghĩ thầm.
Cùng lúc này, Sinh lại sang mời rượu Thư. Xem ra gia đình bác Siêu bắt đầu công kích rồi!
“Con có quen một bác sĩ bên Đức! Anh chàng này là chuyên gia trong lĩnh vực bệnh ‘tinh thể lỏng’! Sắp tới anh ấy có qua Việt Nam công tác một chuyến. Con đã sắp xếp một buổi gặp mặt để anh ấy xem qua bệnh tình của cô!”
Sinh nói rồi nắm lấy tay Thư: “Nhất định sẽ có cách để giúp cô!”
Thư ngoài mặt tỏ ra cảm động, trong lòng thì không hi vọng gì. Thành ý của thằng cháu thì cô nhận được rồi, còn hi vọng chữa bệnh thì không! Cô đã thử hơn một ngàn cách, với hàng trăm bác sĩ rồi, mọi thứ vẫn vậy.
Vân Tiên ngồi bên cạnh, mắt liếc sang hành động của Sinh không biết trong lòng nghĩ gì.
Đúng lúc này, quản gia Tùng vào trong báo tin có khách quý đến thăm. Để được xem là khách quý của nhà họ Nguyễn, nhân vật này không thể tầm thường được! Sẽ là ai đây? Quan chức? Chủ tịch một tập đoàn đa quốc gia? Hay một đại cao thủ nào đó?
Cánh cửa phòng mở ra, Tùng nép sang một bên, động tác thuần thục mời hai vị khách vừa đến.
Đi trước là một ông lão trạc tuổi ông Vương, người đi sau là một thanh niên đâu đó đôi mươi.
“Người anh em! Lâu quá mới gặp lại!” Ông lão khách kia chạy đến ôm ông Vương.
“Haha bạn già! Ông đi đâu mà giờ mới về đây vậy?” Ông Vương vội mời người bạn kia ngồi vào chiếc ghế mà quản gia Tùng đem đến.
“Ây dà… mấy năm nay tôi đang nghiên cứu một dự án… mãi đến giờ mới rảnh rỗi đi gặp ông bạn đây!”
Hai người nói qua nói lại vài câu thì ông Vương giới thiệu với mọi người vị khách này là ai!
Học giả 8 sao đầu tiên của Việt Nam – Trí Nhân.
Yuki nghe đến đây mới hoảng hồn, nàng rất hâm mộ Trí Nhân vì những đóng góp của ông cho nền trí thức Việt. Nhưng sao trên hình ông ta đẹp trai, phong độ biết bao, ra ngoài lại bần bần phèn phèn, tàn tạ hết mức.
“Nhân tài! Toàn là nhân tài…” Trí Nhân rất hài lòng. Sau đó ngoắc tay thanh niên đi cùng.
“Sẵn nay dẫn theo thằng cháu theo cho nó học hỏi!”
Tên này mặt mũi trông cũng được, cách cư xử cũng lễ phép. Hắn chào hỏi tất cả mọi người, từ lớn đến nhỏ. Cho đến khi nhìn Thanh Thủy, hắn mỉm cười: “Lại gặp nhau rồi!”
“Hai đứa quen nhau à?”
“Dạ vâng! Chúng cháu học chung trường đại học!” Thanh niên kia đáp.
“Thằng cháu này tên Trí Tài, năm nay 20 tuổi, đang học ở khoa Nghiên Cứu Tổng Hợp của đại học Việt Thanh!”
Quả là hổ ông nội sinh hổ cháu!
Quân nhìn sang nét mặt của chị Thủy, thấy được ẩn sau điệu cười của chị là sự chán ghét. Lại nhìn sang tên thanh niên kia, Quân đoán thầm đây là một cái đuôi khó ưa! Mà thôi kệ, Quân chẳng muốn xen vào chuyện của gia tộc này. Mục đích hắn đến đây là vì truyền thừa trong nghĩa trang họ Nguyễn.
“Ồ! Trùng hợp thay, nhà tôi cũng có thằng cháu muốn thi vào đại học Việt Thanh khoa Nghiên Cứu Tổng Hợp!”
Đang định lẻn ra ngoài giải rượu thì bị ông Vương nhắc đến, Quân cũng lễ phép chào hỏi với Tài và Trí Nhân.
“Chà chà! Gia tộc ông suốt ngày đấm đấm đá đá, nay lại lọt ra một cậu muốn đi theo con đường học giả! Đặc biệt lắm! Như vầy thì xứng đáng được thưởng!”
Quân nghe tới sáng hết cả mắt ra nhưng vẫn giữ vẻ khiêm tốn: “Được bậc tiền bối như ông tán dương đã là một món quà khích lệ tinh thần rất lớn đối với con rồi!”
“Miệng lưỡi tên này… khác lúc xưa quá!!” Thủy liếc nhẹ.
“Tinh thần có thì vật chất cũng phải có! Ông đây tặng cháu một cuốn sách Mật Ngữ Tiền Tận Thế, do chính ông viết!”
Yuki nghe xong sáng hai mắt ra, nàng rất muốn có cuốn sách này, định bụng sẽ mượn Quân xem ké.
“Mật Ngữ Tiền Tận Thế?”
Quân nghe xong trong đầu có chút nghi nghi. Nhưng cái danh học giả 8 sao làm hắn mong chờ!
Quân nhận lấy cuốn sách. Ngay từ trang bìa, quyển sách đã nêu lên sự huyền bí khi Quân chỉ thấy một màu đen, đến tiêu đề cũng không có. Trên mặt thì vẫn giả bộ thích thú, Quân giả vờ lật ra mấy trang đầu để xem, nét mặt hắn dần thay đổi.
“Sao nào? Đây là công trình nghiên cứu của ta tại Tầng Địa Internet đấy!”
“Tầng… tầng địa!” Yuki trợn mắt, chồng của nàng vội hỏi: “Tầng địa là sao?”
“Sau sự kiện 2023, infinergy lan tràn khắp thế giới, vừa phá hủy, cũng vừa kiến tạo nên nhiều điều kỳ diệu! Mạng Internet bị infinergy tác động, toàn bộ dữ liệu bị gãy vụn và cuốn vào một vùng không gian đặc biệt, nơi đó được gọi là tầng địa. Ngoài Tầng Địa thì chúng ta còn có Tầng Nhân – mạng internet mà chúng ta sử dụng thường ngày và Tầng Thiên – mạng internet cấp cao!”
Lại nói về Trí Nhân, ông này về già lại thích mò xuống Tầng Địa của internet, thu thập các thông tin, dữ liệu về 1000 năm trước. Quá trình này vô cùng khó khăn vì dữ liệu gần như đã bị bẻ gãy gần hết. Nhưng trong một hôm mày mò, ông vô tình tìm được một đoạn chat sau:
“Vk iu ei!”
“S ck?”
“Aye!”
“Djt di!”
Thứ ngôn ngữ mà hai người này nhắn cho nhau đã khiến ông tò mò. Một nguồn cảm hứng mãnh liệt trào dâng! Trí Nhân quyết định sẽ tìm hiểu về ngôn ngữ trước tận thế ở Việt Nam.
Sau một khoảng thời gian dài, ông ấy đúc kết được một quyển sách dày 20 trang giải nghĩa một số từ, cụm từ, điển tích điển cố xuất hiện trước tận thế!
“Hải, Quay xe! – Kể về điển tích một chàng trai cãi nhau với bạn gái và nói ra câu này để kết thúc mọi thứ.”
“Gato – Viết tắt của Ghen ăn tức ở.”
“Đkm – Chửi thề, viết tắt của Đ** ** mày!”
…
“Clgt?” Mặt Quân tràn ngập dấu chấm hỏi. Đây là một dự án nghiên cứu khoa học sao?
Nhìn vẻ mặt của Quân, Trí Nhân lầm tưởng hắn đang kinh hãi trước nghiên cứu của mình. Nhưng ông ta nào biết, người đối diện mình lại là người sống ở thời kỳ đó!
Quân suy nghĩ gì đó, ánh mắt hắn bỗng lóe lên một tia sáng.
“Trời ạ! Cháu cũng đam mê nghiên cứu về lịch sử, trong đó có cả ngôn ngữ nữa! Gặp được ông quả là phúc trời cho!”
Nghe vậy, ông Nhân hỏi: “Thật sao!! Ông có phúc lắm đấy ông Vương!!!!”
Ngoài mặt thì khen nhưng trong lòng ông Nhân lại kiểu: “Xùy, thằng nhóc này chắc giả bộ đú theo thôi!! Có khi nó còn không biết đú nghĩa là gì hahaha!!”
Chợt, một ý nghĩ xẹt ngang đầu. Ông Nhân định thử thách Quân một chút.
“Cháu nghiên cứu được bao nhiêu từ rồi?”
“Trong đây cháu đã nghiên cứu hết, cách lý giải của ông rất đúng!!! Ngoài ra còn hơn chục từ nữa.”
Quân trưng gương mặt giả nai ra.
“Cái gì? Cách lý giải của ông rất đúng? Á ha! Cái thằng nhóc này kiêu ngạo đấy! Được được, bố mày nhịn mày lâu lắm rồi đấy nhé!”
“Chà, hay là hai chúng ta cùng đàm đạo một chút nhỉ?”
“Có lẽ để sau bữa tiệc ạ!” Quân đáp.
“Rén thì nói đi cưng!” Ông Nhân nghĩ thầm, cũng không muốn truy sát Quân thêm.
“Không sao! Hai người cứ đàm đạo đi! Tôi dạo này cũng hay đọc sách về lịch sử Việt Nam, biết đâu nghe hai người đàm đạo lại ngộ ra điều gì đó.”
“Haha… ông tự hại cháu mình rồi!” Trí Nhân thầm cười, lão này già nhưng tính thì trẻ con hết sức.
“Dạo này ông có nghiên cứu về một cụm từ sau, không biết cháu đã xem qua chưa?” Nói rồi ông Nhân lấy điện thoại ra, viết ở trên đó 3 chữ: “xu cà na”
Mọi người cũng lén liếc một cái xem chữ đó là chữ gì. Nhưng chẳng ai hiểu cả. Tài liếc sang thấy Thủy có vẻ tò mò, trong lòng chờ đợi Quân không biết sẽ thay mặt ông nội giải thích nghĩa của từ này, lấy le với gái!
Những tưởng Quân sẽ bí và suy nghĩ thật lâu, ông Nhân húp nhẹ một ly trà trên bàn.
“Xu cà na: một cách nói hóm hỉnh khi gặp chuyện xui rủi!”
“CÁI GÌ?” Ông Nhân phun trà ra khỏi miệng.
Thấy vẻ mặt hoảng hốt của ông Nhân và Tài, Thủy chắc chắn Quân đã đoán đúng! Trong lòng lại nảy sinh thêm hứng thú với cậu em họ.
Có vẻ Quân không hề nói xạo về việc mình cũng nghiên cứu lĩnh vực này.
“Vậy từ này thì sao…”
Ông Nhân lại nhập 2 chữ vào: “Ô dề!”
“Chỉ sự lố lăng không cần thiết!”
“Ao chình!”
“Một cách viết Việt hóa của từ out trình, ý chỉ sự vượt trội hơn đối thủ!”
…
Một người viết, một người đáp.
Ông Nhân đem toàn bộ những từ mà mình định viết trong cuốn Mật Ngữ Tiền Tận Thế phần 2 để thử thách Quân. Kết quả lại bị hắn ao chình!
“Không thể nào!!” Ông Xuân như điên lên khi thấy Quân đáp lia lịa mà không chút ngập ngừng, cứ như trong đầu hắn đã có sẵn vậy.
Quân cao hứng đáp toàn bộ, khiến mọi người trong phòng tiệc ngơ ngác.
“Đây là anh hai mình sao?” Nhi trợn mắt.
“…” Ông Minh thì không biết nói gì, thằng con này cũng ghê gớm quá!
Tài đứng chết lặng, những từ mà ông nội dạy cho hắn chưa bằng một góc những gì Quân biết. Thôi toang, lần này khỏi lấy le luôn!
“Clgt!”
“Cái lồn gì… ấy bậy quá! Không được không được!” Quân vội phủi miệng. Trước mặt bao nhiêu người mà ông già này lại đem cái từ viết tắt tục tĩu kia ra để đố. Quân vì cao hứng nên lỡ nói mấy chữ, kết quả khiến ai cũng đen mặt.
“Không thể nào…”
Ông Nhân cúi gằm mặt xuống, khí tức xung quanh dao động mãnh liệt khiến cả bàn tiệc run rẩy.
“Gì đây?”
Sắc mặt mọi người chuyển sang đề phòng.
Đúng lúc này, ông Nhân hỏi: “Quân! Cháu còn biết bao nhiêu từ nữa…”
Quân nào thống kê được, chỉ đáp đại: “Chắc đủ để viết thêm 3 cuốn Mật Ngữ nữa!”
Rầm!
Chiếc ghế vỡ tan.
Ông Nhân lao đến!
Mọi người đứng bật dậy.
Chỉ có ông Vương là thản nhiên nốc rượu.
Vì ông biết chuyện gì sẽ xảy ra…
“Quân ơi! Cháu đúng là tri kỷ trời ban cho ông!! Sao cháu không phải họ Trí nhỉ? Sao thằng con ông lại đẻ ra thằng nhóc kia chứ không phải cháu!”
Nhân xúc động ôm chầm lấy Quân.
“Ông ơi…” Miệng Tài không giữ vững được, méo xẹo sang một bên.
Cảnh tượng này khiến cả nhà họ Nguyễn trợn mắt.
Hết chương 32.