Uống nhầm thuốc – Truyện Dịch ( Update Phần 108 )

CHƯƠNG 56: CHỮA BỆNH

“Có cách. Phí tổn rất lớn, tôi chắc chắn có thể hồi phục lại cho ông như trước khi bị hại nhưng ông sẽ quên đi những ký ức đã xảy ra trong khoảng thời gian vừa rồi. Tất nhiên một vài thói quen của ông vẫn sẽ được giữ lại như một bản năng”

“Phí chữa bệnh hết bao nhiêu? Nếu trong khả năng tôi sẽ làm. Còn nếu vượt quá khả năng thì tôi sẽ chịu vậy” – ông Quân cắn răng nói.

“Tôi nghĩ vẫn trong khả năng chi trả của ông” – Thánh Cô nhẹ nói.

“Là bao nhiêu vậy?” – ông Quân có chút hồi hộp.

“10 tỉ nhân dân tệ. Khi tôi chữa xong không những ông khỏi bệnh mà còn có sức khoẻ hơn trước, không cần sử dụng loại thuốc kia của ông Thắng. Nếu ông sử dụng loại thuốc kia của ông Thắng tác dụng không lớn mà còn để lại tác dụng phụ về sau” – Thánh Cô tiếp tục du thuyết ông Quân.

“Thánh Cô đang nói về loại tăng cường thân thể sao? Tác dụng phụ là sao vậy?” – ông Quân tò mò hỏi.

“Loại thuốc đó chỉ dành cho trẻ mới lớn. Trong độ tuổi phát triển tốt nhất từ 12-15 sử dụng thì mới không gây ra tác dụng phụ. Còn nếu như ông sử dụng thì sẽ kích phát tiềm năng trong người ông, khiến cho ông…chết sớm mà thôi”

“Trước khi quyết định cô có thể cho tôi biết là ai hại tôi được không?” – ông Quân hỏi vấn đề mấu chốt trong lòng ông.

“Tôi không dám chắc là ai hại ông. Nhưng chắc chắn người này là một người phụ nữ, thường xuyên tiếp xúc với ông. Có thể là một đối thủ của ông muốn hại ông để chiếm đoạt tài sản, cũng có thể là một người khác với một lý do khác. Ông bị trúng một loại trùng cổ, có tên là Ngự Nhân Cổ, loại cổ trùng này nuôi cực kỳ phức tạp, muốn nuôi nó phải sử dụng dâm dịch của người phụ nữ để cho nó ăn mỗi ngày. Ngự Nhân Cổ mất khoảng 1 năm để trưởng thành, lúc trưởng thành rồi thì toàn thân trong suốt, nếu không phải chủ nhân của nó thì sẽ không thể cảm ứng được. Ngự Nhân Cổ lúc trưởng thành rất nhỏ, chỉ bằng với con chấy mà thôi. Khi ông trúng Ngự Nhân Cổ thời gian đầu dấu hiệu rất khó phát hiện, đôi lúc nhớ nhớ quên quên, đôi lúc mất tập trung nhưng dần dần về sau sẽ không còn hiện tượng đấy nữa. Sau khoảng 3 tháng thì mọi dấu hiệu biến mất ông vẫn giữ lại được tư duy của bản thân nhưng ông sẽ nghe răm rắp theo lời của chủ nhân Ngự Nhân Cổ. Nếu người đó thật sự có ý định xấu thì ông sẽ rất thảm” – Thánh Cô trả lời ông Quân, nàng còn nói thêm cho ông Quân về loại trùng cổ mà ông bị dính.

Ông Quân nghe Thánh Cô nói xong, toàn thân ông mồ hôi lạnh chảy đầm đìa,mọi dấu hiệu đều giống hệt với Thánh Cô miêu tả, may mắn là ông sớm đến đây, nếu không cuộc đời sau này của ông lụi tàn rồi. Vài phút sau, ông Quân đã lấy lại được bình tĩnh, ông đang nghĩ tới ai là người hại mình. “Kim Phượng ư? Không. Nàng ấy không thể hại mình, nàng ấy không có lý do gì để hại mình cả. Tài sản của mình chẳng phải là của nàng ấy sao? Hai vợ chồng từ trước đến nay cũng rất hoà hợp. Hay là… Kiều Linh? Chắc hẳn như vậy rồi. Con đàn bà đáng chết. Bảo sao khi mình bị tai nạn xong liền nghĩ tới việc bán cổ phần cho ả ta. Mẹ kiếp. Bị hố lớn rồi” – ông Quân thầm nghĩ trong lòng.

“Ông có quyết định chữa hay không đây? Quá trình chữa sẽ kéo dài khoảng 1 tiếng mà thôi. Nhưng tôi còn cần chuẩn bị dược liệu” – Thánh Cô nhíu mày.

“Chữa. Tôi có chữa. Nhưng tôi cần một chút thời gian để sắp xếp công việc, một điều nữa là tôi không muốn những người bên ngoài biết việc tôi chữa bệnh” – ông Quân nói.

“Không vấn đề. Tôi sẽ giữ bí mật cho ông. Thời gian chuẩn bị dược liệu lên tới 3 tiếng, ông hãy cố gắng sắp xếp nhanh chóng” – Thánh Cô phất tay rồi đứng dậy đi vào trong căn mật thất.

Ông Quân lấy điện thoại ra gọi cho Dũng.

“Con đang làm gì vậy? Hai mẹ con vẫn khoẻ chứ”

“Con và mẹ vẫn khoẻ. Con và mẹ đang chơi trò người lớn bố à” – Dũng nói với ông Quân trong khi Kim Phượng đang rên rỉ dưới háng nó. Cặp đôi này đã quá phóng đãng rồi.

“Vậy sao. Con đừng có nhiễu mẹ đó. Lớn rồi, làm ông chủ nhỏ rồi. Phải chững chạc lên” – ông Quân vẫn cười hiền hoà khi nghe tiếng rên rỉ đĩ thoã của Kim Phượng.

“Vâng. Là mẹ bắt con làm đó…a… nhanh lên con trai yêu” – Dũng đang nói thì bị tiếng hét của Kim Phượng chen ngang. Dũng đang nhấp con cặc to lớn của nó ra ra vào vào cái lồn mũm mĩm của Kim Phượng làm nàng không kìm được phải hét lên.

“Ài. Thật là. Bố có chuyện cần nói với con đây” – ông Quân nghiêm giọng hơn.

“Vâng. Bố cứ nói đi. Phạch…phạch…phạch” – Dũng vừa nắc cặc vừa nói chuyện với ông Quân.

Ông Quân nghe từng tiếng dâm đãng thì cũng chẳng thèm để ý. Ông kể lại câu chuyện của mình với Thánh Cô cho Dũng nghe. Dũng cũng rất vui vì ông Quân sắp chữa được bệnh.

“Vậy sao. Dù có chút tốn kém nhưng sức khoẻ mới là quan trọng hơn hết. Nhiều tiền quá cũng đâu có tiêu hết được bố” – Dũng động viên bố nó trong khi cặc nó đang địt mẹ nó.

“Bố rất vui khi con không hề tiếc tiền để bố chữa bệnh. 35.000 tỉ không phải con số nhỏ. Nó chiếm tới quá nửa tài sản nhà ta. Vì sau khi chữa bệnh bố sẽ quên hết ký ức trong khoảng thời gian này nên bố nói với con một vài điều quan trọng, hãy nhớ giúp bố.” – ông Quân vô cùng nghiêm túc nói với Dũng. Ông tin tưởng Dũng còn hơn cả Kim Phượng, dù sao đi nữa nó cũng là giọt máu của ông.

“Vâng. Bố nói đi. Con sẽ ghi vào giấy” – Dũng xuất tinh đầy lồn Kim Phượng rồi vội vàng rút ra đi tới bàn học cầm ra giấy bút chuẩn bị viết

Ông Quân nói một tràng dài. Sổ tiết kiệm, quỹ đen, sản nghiệp, những gì quan trọng và liên quan đến tiền bạc ông Quân đều nói với Dũng, Dũng ghi hết cả 2 trang giấy mới hết. Ông Quân sau khi an bài tất cả liền viết lên lòng bàn tay của mình “Tất cả đều đã giao phó cho con trai”.

4 tiếng sau quá trình chữa bệnh đã hoàn tất. Ông Quân vẫn đang ngồi trên một chiếc bồ đoàn trong hang động, ông đang cố nhớ lại những ký ức của mình nhưng không hề có chút tác dụng. Ông giơ tay phải lên thì thấy một dòng chữ mờ “Tất cả đều đã giao phó cho con trai” thì ông liền thở phào một tiếng. May mắn là ông nghĩ tới biện pháp cuối cùng này.

——————————–

Trong căn biệt thự sang trọng

Kim Phượng đang tập Aerobic đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhói, sau đó nàng hộc ra một ngụm máu đen, trong máu mơ hồ thấy hình thù của một con vật quái dị vô cùng nhỏ.

Kim Phượng sau khi nghe Dũng kể về chuyện ông Quân sắp chữa bệnh thì cũng rất sốt ruột bởi vì chính nàng là người đã hạ cổ trùng ông Quân. Kim Phượng thấy việc làm ăn của ông Quân quá phát đạt, lo sợ ông sẽ có người khác rồi bị những con hồ ly tinh đó cuỗm hết tài sản, nên nàng dùng trăm phương ngàn kế để giữ chồng, cuối cùng nàng tìm được một phụ nữ dân tộc Miêu người Trung Quốc và biết được cách nuôi Ngự nhân trùng. Sự kiện ông Quân bị tai nạn hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của nàng, nàng không muốn ông Quân bị tổn thương, may mắn ông không chết. Nhưng giờ đây mọi công sức của Kim Phượng đã đổ sông đổ biển. Kim Phượng vội vàng dọn dẹp vũng máu đen vừa phun ra, việc này nàng không thể để cho ai biết, kể cả thằng Dũng.