Uống nhầm thuốc – Truyện Dịch ( Update Phần 108 )

CHƯƠNG 55: BỘ LẠC THẦN BÍ

Tây Tạng……

Nhóm bốn người ông Quân đang băng băng trên con đường mòn đầy sỏi đá trên chiếc Land Cruiser. Ông Quân dường như có vẻ hơi mệt mỏi, hôm nay đã là ngày thứ 15 ông đến Tây Tạng, ông đã cùng ông Thắng giáo sư đi vài địa điểm để tìm nguyên liệu thuốc nhưng đều không có. Ông Quân đã bắt đầu sinh lòng thoái ý.

“Nếu điểm tiếp theo vẫn không tìm được dược liệu thì em nghĩ nên đi về. Chúng ta không nên phí phạm thời gian và công sức ở đây nữa. Sức khoẻ quan trọng nhưng chỉ sợ chưa tìm được đủ dược liệu thì đã ngỏm trước rồi” – ông Quân có vẻ bực dọc nói

“Ài… Anh có một chỗ chắc chắn là sẽ lấy được dược liệu nhưng chỗ đó khá kỳ quái nên anh không muốn tới. Nếu chỗ này không được thì sẽ đi tới đó. Tới đó chắc chắn sẽ có dược liệu cần tìm” – ông Thắng giáo sư nói với vẻ bất đắc dĩ.

“Tại sao anh không nói sớm? Mẹ kiếp. Nửa tháng trời chạy đi chạy lại mệt bở hơi tai. Chỗ đó kỳ quái như nào?” – ông Quân lớn tiếng. Quãng thời gian này ông Quân cáu kỉnh hơi nhiều.

“Chỗ đó thật sự không dành cho người bình thường. Nói chung rất kỳ quái. Nếu chú muốn chắc chắn thì bây giờ anh sẽ đưa chú tới đó” – ông Thắng có vẻ sợ hãi nói.

“Hừ… Anh chỉ đường đi. Em muốn làm việc chắc chắn một chút” – ông Quân hừ lạnh nói.

Ông Thắng giáo sư nghe ông Quân nói vậy thì dở bản đồ ra rồi chỉ đường cho Thành đang phụ trách nhiệm vụ lái xe.

“Xa như vậy sao? Tính sơ sơ cũng phải hơn 500km, lại còn là đường núi. Ông có chắc không vậy?” – Thành nghi hoặc hỏi, một cơ sở kinh doanh dược liệu không thể đặt ở một nơi không thuận tiện giao thông.

“Chắc chắn. Đó là một bộ lạc cổ của vùng này. Tôi đã tới đó 1 lần. Chính họ là người bổ sung khuyết điểm cho dự án của tôi mà…” – trong lúc giải thích cho Thành ông Thắng giáo sư vô tình tiết lộ ra một câu làm ông Quân chú ý.

Ông Thắng biết mình lỡ lời nhưng cũng bơ đi, vì ở đây chẳng ai hiểu sâu về y học nên ông cũng chả sợ bị hỏi tới, bốc phét vài câu là được.

Ngày hoim sau đoàn người đã tới gần nơi ông Thắng giáo sư chỉ định. Thành cảm giác cả người hắn như rã ra, liên tục lái xe hơn 1 ngày trời không ngừng nghỉ thì dù có thể lực và sức bền nhe thành cũng không chịu được, may mắn cho Thành là còn có Hoài phụ giúp một đoạn thời gian.

“Trước mặt 500m dừng xe lại” – ông Thắng giáo sư hô lên rồi chỉ vào khoảng đất trống có một vài cây gỗ được đóng xuống một cách rất kỳ lạ.

Hoài bên cạnh lập tức đeo balo lên người, kiểm tra khẩu súng lục đeo ở bên hông, cô là người nhảy xuống xe đầu tiên, Hoài quan sát tình hình xung quanh nhưng không thấy có điều gì bất ổn, tuy vậy cô cũng không hề nới lỏng cảnh giác.

Thành cũng xuống xe nhìn quanh rồi mở cửa cho ông Quân và ông Thắng xuống, trong tay Thành luôn lăm lăm một con dao găm dài mảnh, nếu có trường hợp đặc biệt cũng có thể ném ra như phi tiêu.

Ông Thắng giáo sư nhìn quanh, xác định đây chính xác là địa điểm lần trước đã tới.

“Đúng là nơi này, đi bộ khoảng 500m nữa là tới bộ lạc đó rồi. Không thể đi xe vào bên trong, bộ lạc này không hề hiếu khách, nếu đi xe ô tô vào trong gây ồn ào có thể bị tấn công.” – ông Thắng giải thích rồi dẫn đầu đi trước.

Đoàn người đi được khoảng 400m thì nhìn thấy một cánh cổng lớn, từ cánh cổng có hàng rào hình vòng cung bao bọc lấy từng túp lều xanh đỏ tím vàng bên trong. Bên trên chiếc cổng có một cái sọ dê cực lớn treo ở giữa, đầu sọ dê này phải bằng 3 cái đầu bò cộng lại, trên hàng rào được chăng các sợi dây chỉ đỏ một quãng lại có một tờ bùa chú dán lên, cảnh tượng trông rất ma mị. Không khí ở Tây Tạng vốn đã lạnh nhưng đoàn người nhìn thấy khung cảnh bộ lạc lại càng cảm thấy lạnh hơn.

“Vào trong nhớ nhỏ tiếng một chút nhé. Tốt nhất không nên nhìn lung tung” – ông Thắng giáo sư quay lại dặn dò mọi người.

Tới trước cổng bằng gỗ, ông Thắng giáo sư cầm lấy một cái dùi gõ vào chiếc chuông nhỏ được treo vô cùng kín đáo, nếu chỉ đi qua cổng ngay thì sẽ không thể thấy được.

Bên trong bộ lạc đi ra một người đàn ông cao lớn, ăn mặc đúng tiêu chuẩn trang phục cổ truyền của người Tây Tạng.

“Tưởng ai, hoá ra là ông Thắng tới sao. Ông dẫn theo bạn tới?” – người đàn ông Tây Tạng khi nhìn thấy là ông Thắng tới thì lên tiếng chào. Điều đáng chú ý là ông ta nói tiếng Việt khá chuẩn, dù không được sắc nét nhưng mọi người đều có thể hiểu được.

“Đúng vậy. Là tôi. Hôm nay tôi dẫn một ông chủ lớn tới để mua dược liệu” – ông Thắng liền nói.

“Vậy mời các ông đi theo tôi. Thánh Cô nói hôm nay có khách tới. Hẳn là các ông rồi. Thánh Cô nói nếu khách tới thì trực tiếp dẫn tới chỗ của người” – người trung niên nói

Ông Quân cũng bắt đầu thấy hơi rợn tóc gáy. Ở đây thực sự là nơi không dành cho người bình thường, còn có Thánh Cô gì gì đó, nghe như hội Đức thánh chúa trời vậy.

Đoàn người dưới sự dẫn dắt của người đàn ông Tây Tạng đi tới một hang động ẩn sau những túp lều tròn mái nhọn, quả thực nếu không đi tới tận nơi thì sẽ không phát hiện ra được cái động này.

“Tôi chỉ được phép đi tới đây. Mời hai ông vào bên trong, còn hai người trẻ tuổi này xin mời dừng lại ở đây” – người đàn ông Tây Tạng nói.

“Không được. Chức trách của tôi là bảo hộ ông Quân, tôi không thể cách xa ông ấy” – Thành lên tiếng gạt đi. Nhận ơn của người phải báo cho người, đấy là tôn chỉ sống của Thành.

“Chắc là không sao đâu. Cậu ở ngoài đi, tôi và anh Thắng sẽ vào trong” – ông Quân nói.

Người đàn ông Tây Tạng nghe ông Quân nói thì gật đầu rồi đứng im một chỗ như pho tượng.

Ông Quân và ông Thắng giáo sư đi vào trong, trên đường đi tràn ngập những bức phù điêu được tạc thẳng lên vách núi nhìn rất quỷ dị. Bên trong không đèn không đuốc nhưng vẫn có ánh sáng lờ mờ đủ nhìn thấy đằng trước có một cái bàn bằng đá, ngồi sau bàn đá là một người phụ nữ trung tuổi. Đây chắc hẳn là Thánh Cô trong lời của người đàn ông Tây Tạng ban nãy.

“Mời các ông ngồi” – Thánh Cô nhàn nhạt nói. Ông Quân không ngờ vị Thánh Cô này cũng biết tiếng Việt, thậm chí là rất sõi

Ông Quân và ông Thắng nhìn nhau rồi cùng ngồi xuống hai chiếc bồ đoàn đối diện với Thánh Cô.

“Các ông hôm nay đến đây có việc gì?” – Thánh Cô hỏi

“Chúng tôi hôm nay đến đây để mua dược liệu. Là những dược liệu lần trước đã mua từ chỗ của Thánh Cô” – ông Thắng giáo sư nói với vẻ khúm núm.

“Ra vậy. Việc này thì đơn giản thôi. Ông có thể làm việc với con trai tôi. Nếu chỉ có mỗi việc đấy thì xin mời ông ra ngoài”

Ông Thắng giáo sư nghe vậy thì như được đại xá, vội vàng chạy ra ngoài với Thành và Hoài.

Ông Quân đang định đứng lên thì Thánh Cô lên tiếng.

“Khoan đã. Tôi nhìn ông giống như có vấn đề. Tôi có thể hỏi ông một vài câu được chứ?” – Thánh Cô nói với ông Quân

“Cô hỏi đi” – ông Quân vô cùng nghi hoặc tại sao vị Thánh Cô này lại quan tâm tới mình như vậy.

“Có phải thời gian gần đây ông xảy ra một chuyện không may? Tiền tài tiêu tán?” – Thánh Cô hỏi câu hỏi đầu tiên.

“Đúng vậy. Tôi vừa bị tai nạn cách đây hơn 1 tháng” – ông Quân trả lời. Ông thấy hơi giật mình. Một người phụ nữ ở Tây Tạng sao lại biết mình xảy ra chuyện?

“Ông không cần nghi hoặc. Đây là năng lực của tôi. Tôi có thể hỏi tiếp chứ?” – Thánh cô nhàn nhạt nói.

“Được…được” – Ông Quân vội trả lời.

“Thời gian gần đây có phải ông rất hay ra những quyết định sai lầm?”

“Tôi cũng không chắc nữa” – ông Quân ngẫm nghĩ nói.

“Tôi quên mất, với trạng thái bây giờ của ông thì ông cũng không thể biết được rằng mình có ra quyết định sai lầm hay không. Dạo này ông có thường xuyên cảm thấy đau đầu hay không muốn suy nghĩ về những chuyện phức tạp không?” – Thánh cô tiếp tục hỏi.

“Có. Tôi đang bị di chứng về não bộ sau tai nạn, còn cả về…chức năng sinh lý nữa” – ông Quân hơi ngập ngừng nói.

“Ông không phải là bị di chứng sau tai nạn. Ông là bị người ta hại” – Thánh Cô lắc lắc đầu nói, giọng nói của Thánh Cô vẫn lạnh nhạt như vậy.

“Sao…sao có thể như vậy? Là ai đã hại tôi? Tôi còn cách cứu chữa không Thánh Cô?” – ông Quân gấp gáp hỏi. Người ông toát ra mồ hôi lạnh