TỪ CÕI VẤN VƯƠNG – Update Chương 14

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: TỪ CÕI VẤN VƯƠNG – Update Chương 14

Tác Giả:

Lượt Xem: 370 Lượt Xem

CHƯƠNG 5: BÊN KIA THẾ GIỚI – Sáng tác cùng Feelex

***
Phương chốc chốc lại bật điện thoại lên xem. Màn hình điện thoại trống trơn. Từ chiều đến giờ, chị gọi điện không được, nhắn tin cũng không thấy hồi đáp. Chị nóng ruột gọi thêm một cú nữa nhưng thấy máy bên kia thuê bao. Không biết do điện thoại của Chính đã hết sập nguồn hay cậu cố ý tắt máy đi để tránh né chị. Trong lòng chị có chút không yên. Sáng nay, khi chị sang nhà thì Chính đã rời đi từ lúc nào. Chưa bao giờ chị thấy cậu đi học sớm như thế. Ra hàng sửa xe đầu ngõ thấy chiếc cub đã sửa xong nhưng cậu cũng chưa lấy về. Quá giờ tan học, không thấy cậu trở về kêu đói như mọi khi. Chị càng lúc càng bứt rứt, chỉ lo cậu lại nghĩ quẩn.

– Này tập trung mà ăn đi, kệ mẹ thằng ranh con đấy!

Bà Đồng giục Phương. Ngày mưa gió, bà ta lôi chị sang nhà làm nồi lẩu ngồi nhâm nhi rượu, hí hửng vì mới nhận được thù lao cho một vụ hời.

– Bà khéo lo! – Phương cười – Mấy khi được bà chiêu đãi, em phải tranh thủ chứ!

– Ối giời! Nếu ngày nào tôi cũng có vụ ngon ăn thế này, thì tôi cứ cho cô lẩu mỏi mồm! – Cái giọng bà ta the thé, nhưng vẫn thấy vui lạ.

– Vụ gì mà ngon thế. Lại có đứa nào đến nhờ bà cắt duyên âm à!

– Âm, nhưng không phải duyên. Tôi đi dẫn đường cho nhà người ta!

– Dẫn đường là thế nào ạ?

Tuy không báng bổ, nhưng chị vốn chẳng quan tâm lắm đến mấy chuyện mê tín dị đoan, cúng bái thần phật. Nếu thực sự mọi thứ chỉ cần thành tâm cầu xin mà có được, thì đời chị đã chẳng đến nông nỗi như thế này. Phương chỉ hỏi cho có chuyện, nhưng Bà Đồng lại tỏ ra nhiệt tình giải thích:

– Có bệnh nhân chết ở trong bệnh viện, người nhà họ thuê tôi đến dẫn đường cho người ta về nhà. Ở nhà họ làm lễ cầu siêu, cho người chết yên ổn ra đi. Con người vốn có hai phần là thể xác và linh hồn. Phần xác chết rồi nhưng vẫn còn phần hồn. Phần hồn nó không tự đi chỗ này chỗ khác như con người được, phải có người dẫn nó đi. Chứ cô đừng có tin mấy chuyện xàm lơ người ta kể là ma đi lang thang quấy nhiễu người ta, không có đâu. Bọn đấy không phải linh hồn, đấy là quỷ!

– Ma với quỷ thì khác gì nhau ạ?

– Ma là linh hồn người chết chưa siêu thoát. Trong 100 ngày sau khi chết, linh hồn chưa được đưa về Âm Phủ thì gọi là ma. Sau thời gian này, nếu con ma nào không được dẫn đi, nó biến thành quỷ, mất hết ký ức của con người, cũng không được đầu thai chuyển kiếp.

– Có bao nhiêu người không mê tín, họ không làm lễ, thì đều thành quỷ hết hả bà? – Phương mỉm cười – Nếu thế thật thì quanh mình chắc có đầy quỷ ấy nhỉ.

– Thế thì mới có âm binh, chuyên đi áp giải hồn ma về. Nhưng cũng có kẻ trốn thoát được thì biến thành quỷ. Mà quỷ thì cũng có làm sao đâu. Nó chẳng quấy phá gì mình được, cứ bị trời đày như thế thôi.

Bà Đồng cứ luyến thắng nói. Nghĩ ra một chuyện, bà ta ghé tai Phương nói nhỏ:

– Cái nhà này này! – Bà ta chỉ chỉ ra ngoài – Lúc con vợ chết trong bệnh viện, thằng chồng như bị điên dại, chẳng để ý lo toan lễ lạt gì. Tôi phải tự mình làm lễ cúng gọi hồn vợ nó về cho đấy! Thế mà được cả bố lẫn con, chẳng biết điều tử tế với tôi bao giờ!

Phương hiểu Bà Đồng đang nhắc đến chuyện nhà ông Vinh. Mỗi lần nghe ai nhắc đến chuyện gia đình nhà họ, trong lòng chị lại trở nên nặng nề khó tả. Chị viện cớ ra về, mặc kệ người đàn bà đồng bóng cứ mắng xa xả vì đã làm uổng phí công đi chợ của bà ta!

Phương không vào nhà, chị cầm ô thập thò trước cổng nhà ông Vinh rồi nhìn vào trong xem Chính đã trở về chưa. Cổng không khóa, cửa nhà đang khép hờ và có ánh điện lờ mờ hắt ra trong bóng mưa. Tự nhiên Phương thấy lo âu, chị đẩy cổng rồi đi vào.

Phương suýt vấp phải ông Vinh nằm lăn lóc ngay ngoài cửa, ngáy pho pho như kéo bễ. Chị nhăn mặt lại khi thấy toàn thân ông ta mùi rượu phả ra nồng nặc. Chị ngán ngẩm. Ông bố sau khi nạt cậu con trai một trận, lại tự đi chuốc say sự giày vò của mình bằng cồn thế này đây. Chị ra sức lay gọi nhưng ông Vinh vẫn mê mệt không dậy nổi. Trời vẫn mưa mãi không ngừng. Để ông ta nằm ngủ lăn lóc ở đây cũng không đành, người say rượu, sàn nhà lạnh, không may lại phải cảm. Phương hì hục kéo ông Vinh vào trong phòng. Chật vật mãi chị mới xếp được cái thân thể cao to lực lưỡng của ông Vinh sao cho vừa vặn lên giường. Phương thở hắt ra rồi loay hoay đi tìm nước ấm lau mặt mũi cho ông ta.

Cầm chiếc khăn nhúng nước ấm, Phương cặm cụi lau mồ hôi và nước mưa trên mặt, cổ cho ông Vinh. Chị nới bớt khuy áo để ông dễ chịu hơn. Nhìn thân thể cường tráng giờ đã bị men rượu làm cho chùng nhão và sạm úa, chị không nén được một tiếng thở dài. Đôi khi nhìn Chính, chị lại nhớ đến một người đàn ông trong quá khứ, tháo vát chăm chỉ với đôi vai rộng luôn muốn gánh cả gia đình trên vai. Người mà từ ngày đầu tiên lạc bước cơ nhỡ về đây, đã luôn nhìn chị bằng ánh mắt bao dung và nhân từ, không kể đến thân phận của chị. Đã có những lúc chị nghĩ trộm trong lòng, nếu chị từ bỏ cái nghề này, liệu có cơ hội nào để ông chấp nhận chị không? Đến nhựa chàm còn có thể tẩy sạch, nhưng những nhơ bẩn trên người chị, có cách nào để gột rửa đi? Chẳng dám mơ mộng, chị cũng chỉ có thể âm thầm quan tâm đến hai bố con một cách lặng lẽ như thế thôi.

Bỗng nhiên, ông Vinh túm chặt lấy bàn tay Phương. Chị giật mình sửng sốt. Nhưng ngay sau đó, chị phát hiện ra ông đang ngủ mơ. Từ khóe mắt nhăn nhúm của ông, một giọt nước mắt mờ đục chảy xuống. Ngày người vợ ra đi, có lẽ ông đã khóc đến khô cả tuyến lệ. Phải để sau bao nhiêu năm chất chứa trong lòng, nỗi đau ấy mới ép ra được một giọt nước mắt khốn cùng. Phương không rụt tay lại, cứ để kệ cho bàn tay mình nhỏ nhắn nằm gọn trong bàn tay to lớn thô ráp đầy những nốt chai kia.

– Anh xin lỗi em. Anh không dạy được con nên người. Anh có lỗi với em.

Ông Vinh lẩm bẩm trong mơ. Phương thấy lòng mình nhói lên một cái. Ông ấy đang nói với người vợ đã khuất. Giữa cơn say vật vã để quên đi những biến động trong nhà, ông ấy vẫn nhớ tới người vợ ấy. Phương hấp tấp thu tay mình lại. Chị thả cái khăn vào trong chậu nước ấm, bưng chậu đi. Bàn tay ông Vinh đột ngột giữ lấy Phương.

– Em đừng đi!

Phương sững sờ.

***​
Mưa tạnh dần. Bầu trời đêm mang đầy những đám mây ướt sũng nước, lững thững trôi trên mặt biển một cách nặng nề. Phía xa xa nơi chân trời, thi thoảng lại lóe lên một ánh chớp chập chờn như vọng lại từ thế giới bên kia.

Nghe nói rằng, ở bên kia đường chân trời là một thế giới khác của những điều đã biến mất. Nơi đó không có ánh sáng, vĩnh viễn chỉ là bóng đêm. Thứ soi sáng duy nhất chính là những tia chớp lập lòe át đi tất thảy hồn vía của những kẻ trót vi phạm luật trời bị đày đọa. Cũng nghe nói, trần gian này chỉ là một chốn tạm bợ, con người chỉ đang sống một kiếp mong manh. Khi chết đi, linh hồn mới được trở về nơi vĩnh hằng. Kỳ thực chẳng ai biết thực hư về nơi đó như thế nào. Vì những người đã rời đi, chẳng ai quay về để kể cho người ở lại biết. Nhưng liệu có một nơi mà con người ta có thể tìm lại tất cả những điều đánh mất không? Như vậy có lẽ đó cũng là một điều để an ủi…

Duy ngồi bên mép giường Chính, im lặng ngắm gương mặt chàng trai đang say ngủ. Trên mặt cậu đầy những vết bầm cũ mới, nhưng không giấu được một nét điển trai rất thân thuộc. Duy nhớ lại chuyện Chính hỏi cô ban tối về hai gã côn đồ chết trên tàu, và khó hiểu về giấc mơ của cậu. Cô đã chắc chắn rằng Chính không hề tỉnh giấc trong suốt chuyến đi, vậy cậu đã nhìn thấy những gì, đã biết được những gì.

Tiếng xình xịch của tàu hỏa mơ hồ vang lên bên tai Duy. Trước mắt cô lại hiện lên hình ảnh bỉ ổi dơ dáy của gã tóc nhuộm và gã mắt híp. Cả hai nhìn chăm chăm về phía cô bằng con mắt thèm khát. Duy thấy mình như một con cừu non, bị lột truồng giữa hai con sói hoang dại đang đói mồi, chỉ chờ chúng nhào tới cắn xé.

Toa tàu rung đều đều theo những nhịp bánh xe sắt nghiến trên đường ray dễ dàng đưa Chính vào giấc ngủ say. Duy im lặng quan sát Chính ngồi gục đầu vào thành toa mà ngủ. Ngay trong giấc ngủ của mình, gương mặt của cậu cũng thoáng nét đau khổ. Duy tự hỏi, những điều gì đã xảy ra với chàng trai này bấy lâu nay? Khi kết nối được với tâm thức của cậu học sinh Nguyễn Trung Chính này, đã vài lần cô thử đi lang thang trong những giấc mơ của cậu, nhưng chỉ toàn thấy những đau khổ và uất hận. Cô chần chừ không xuất hiện. Cô chỉ muốn đến với cậu ta bằng một điều thật dịu dàng, để cố gắng làm vợi bớt những bi thương trong lòng cậu. Nhưng mãi lâu sau, cô mới tìm được sâu trong tâm trí của cậu, hình ảnh một người con gái mặc đồng phục đáng yêu.

Duy sững lại.

Những suy nghĩ của Duy bỗng đứt ngang.

Từ toa phía sau, hai bóng người thấp thoáng đi vào. Là hai tên côn đồ mà Duy đã gặp ở nhà ga trong thành phố. Có vẻ như bọn chúng đi ngang qua đây để lên toa cho phép hút thuốc ở bên trên. Hai tên kia cũng lập tức nhìn thấy Duy, chúng nở một nụ cười khả ố nhìn cô. Duy liếc nhìn Chính, rồi lẳng lặng đứng dậy, đi về phía toa hút thuốc. Hai tên kia lập tức bám theo cô.

Chuyến tàu sớm nên trong toa vắng tanh, chỉ có một người đàn ông ngồi thu lu một góc, vừa rít từng hơi thuốc, vừa thong thả ngắm cảnh ở hai bên đường. Khi thấy có người khác xuất hiện, ông ta liền đứng dậy và trở về toa của mình.

Duy bước nhanh vào trong buồng toilet. Gã tóc nhuộm bước nhanh theo cô vào trong. Vừa vào trong, gã tóc nhuộm sập chốt cửa buồng lại. Duy chưa kịp phản ứng gì thì hắn ôm chầm lấy cô. Một tay hắn bịt miệng cô gái, tay kia thọc vào trong hai lớp áo, thô bạo xoa bóp bầu vú của cô.

– Con đĩ con, mày nứng lắm rồi phải không? – Hắn ghé cái miệng hôi hám sát tai Duy mà thì thào – Tao đến phục vụ mày đây!

Gã ta đẩy Duy ép sát vào vách buồng. Duy chống tay tựa vào tường, cố gắng chịu sức đè của cái cơ thể to lớn kia. Một cái dùi cứng cộm lên dưới lớp quần vải jeans, cọ cọ vào mông cô. Gã tóc nhuộm không thấy Duy phản kháng gì, nghĩ rằng cô gái đã đồng thuận, liền bỏ tay ra khỏi miệng cô. Hắn sỗ sàng kéo xệch cạp quần của cô rồi thò tay xuống bên dưới, trong khi bên trên tay kia vẫn không ngừng xoa nắn bầu vú.

– Chưa gì đã thấy ướt nhoét rồi đây này! Đúng là con điếm rẻ tiền! – Hắn ghé miệng vừa nói thầm vừa day day dái tai cô gái.

Bên dưới Duy bắt đầu nghe thấy những tiếng nhóp nhép của dâm thủy. Duy cắn răng gồng mình chịu đựng những kích thích thô bạo của đôi bàn tay đen đúa kia. Được một lúc, chính hắn cũng không kiềm chế được, liền vội vàng lột chiếc quần dài của Duy xuống, chỉ để lại chiếc quần lót màu trắng bằng ren. Vì Duy đang trong tư thế đứng nên chiếc quần chỉ kéo tuột được đến ngang gối. Tên khốn kia kéo một chân Duy thoát ra khỏi ống quần, và đặt chân cô lên trên nắp bồn cầu để dễ bề hành sự. Hắn kéo chiếc quần lót xệch sang một bên, nhìn hai múi thịt múp míp trắng hồng lấp ló giữa cặp mông tròn lẳn mà đầu óc hắn muốn nổ tung. Hắn cuống cuồng tháo khuy quần rồi rút khúc thịt đen sì dài thòng ra, hối hả nhét vào cửa mình của Duy. Hắn đẩy mạnh hông. Duy thoáng đau nhói, cô nhăn mặt kêu “Á” một tiếng khẽ, rồi lấy tay tự bịt miệng mình lại để khống chế tiếng rên rỉ của bản thân.

– Địt mẹ mày! – Tên khốn ôm chặt lấy eo Duy mà thúc đẩy liên tục, miệng không ngừng văng tục – Lồn mày làm anh sướng đéo chịu nổi luôn! Mày ăn cái gì mà bót thế hả!

Đứng trong tư thế này khiến dương vật của hắn ta như bị hút sâu vào bên trong cô gái. Hắn cảm thấy như có một sợi dây nịt thít chặt lấy cây thịt của mình, tuốt dọc thân nó theo sự dịch chuyển ra vào của hắn. Khoái cảm khác xa tất cả đám gái giang hồ mà hắn đã từng chơi qua. Thậm chí ngay những đứa con gái nhà lành mà hắn đã từng cưỡng hiếp, là trò mà hắn ưa thích nhất, cũng không thể khiến hắn có được sự sung sướng dâng trào như thế này. Trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một con bé nữ sinh viên có mái tóc xõa ôm lấy gương mặt. Con bé trong lúc bị hắn đè xuống hãm hiếp, vẫn với tay cố gắng nhặt những tuýp màu vương vãi trên sàn. Cái âm đạo của nó cũng lạ lùng như con bé này, khiến khúc thịt cứng của hắn cứ bị hút sâu tuột vào trong đầy khoái lạc.

– Sướng, sướng quá, tao chết với mày mất thôi! Chết mất thôi!

Có tiếng đập cửa dồn bên ngoài:

– Địt mẹ thằng kia! Nhanh lên tới bố!

Gã tóc nhuộm vẫn giữ chặt lấy hông của Duy, kéo cô cùng lùi lại phía cửa buồng để hắn đẩy chốt cửa ra. Gã mắt híp đẩy cửa đi vào, trợn mắt nhìn cả hai, miệng lẩm bẩm cáu kỉnh:

– Thằng chó, chỉ biết chơi một mình mày à!

Gã tóc nhuộm rút con cu ướt đẫm nhớt nhầy ra, kéo người Duy lại. Hắn đặt cô ngồi xuống nắp bồn cầu, kéo chiếc quần lót rời khỏi hông cô và mặc kệ cho nó lủng lẳng mắc lại ở một bên chân. Hắn túm lấy hai bắp đùi cô gái dang rộng sang hai bên rồi quỳ vào giữa, tiếp tục đẩy mình vào trong cái âm đạo đang ứa nước kia. Hắn trợn mắt nghiến răng, ra sức nắc mạnh, đến nổi cảm giác như cả toa tàu đang bị rung chuyển theo. Duy chật vật giữ cho mình không bị va đập quá mạnh.

Gã mắt híp cởi quần, lôi cây thịt to như một trái bắp và nhét vào miệng Duy. Hắn thô bạo túm tóc cô, ấn đầu điều khiến cho miệng cô di chuyển trên thân con cu mình. Cây vật quá to, khiến Duy khó thở và khó kiểm soát động tác của mình. Nước miếng từ miệng cô cứ thế trào ra, chảy dọc theo cái thân chằng chịt gân kia, ướt bết cả đám lông loăn quăn rậm rì ở hạ bộ tên mắt híp. Cứ như vậy cho tới khi chán chê, hai tên lại đổi chỗ cho nhau, thay phiên hành lạc trên thân thể của Duy.

– Còn nhớ con bé sinh viên lúc trước không? Con này làm tao nhớ nó quá!

Hai tên khốn vừa làm vừa bàn tán với nhau.

– Con ranh trên tàu đêm phải không. Hôm đấy có cả thằng bạn trai nó nữa nhỉ! Hay nhất là vừa hiếp nó, còn vừa bắt thằng kia nằm nhìn! Phê lòi!

Một lúc sau, đến lúc không giữ nổi mình, hai mắt gã mắt híp trợn lên trắng dã, rên hừ hừ trong cổ họng.

– Chết mất, chết mất thôi! – Hắn rối rít – Tao sướng chết mất thôi mày ơi!

Gã mắt híp rú lên rồi tóm chặt hai chân Duy. Sau cơn rùng mình dữ dội của hắn, Duy cảm thấy một luồng khí nóng sực tràn ngập bên trong âm đạo, trào cả ra ngoài khi hắn kéo cái dương vật mềm xèo ra. Mùi tanh nồng lợm giọng sực lên. Không gian chật chội trong buồng vệ sinh khiến những mùi vị tanh nồng toát ra từ hai cái dương cụ dơ bẩn cứ luẩn quẩn không thoát đi được. Duy nhắm nghiền mắt lại, cố gắng nín thở để không phải ghi nhớ cảm giác về những thứ dơ bẩn của gã đang ở bên trong thân mình.

Gã tóc nhuộm kia vẫn để cái dương vật thọc sâu vào tận cuống họng Duy. Hắn cười gằn, vừa thả lỏng bản thân. Đột nhiên, Duy nhăn mặt ậm ọe trong miệng. Hắn cười ha hả khoái chí. Hắn vừa bắn hết vào họng Duy. Để cho cô không kịp nhả ra, hắn lấy cả hai tay ấn chặt đầu cô gái vào hạ bộ của mình. Tới khi Duy vừa sặc vừa ho khù khụ, hắn mới buông cô ra. Duy thở hồng hộc, cố gắng lấy tay lau đi những vết nhớp nhúa trên khóe miệng.

Hai tên kia kéo quần rồi bỏ ra ngoài, để mặc kệ cho Duy vẫn ngồi sõng xoài trên nắp bệt sứ. Duy đứng dậy, chỉnh trang lại áo quần. Khi đứng dậy, cô thoáng giật mình, từ trong âm đạo bỗng ộc ra thứ nước nhờn nóng hổi tanh lợm, là những gì còn sót lại của gã mắt híp.

Một tiếng sấm rền ngoài xa xôi khiến Duy trở lại với hiện thực.

Có lẽ, là vì sự kết nối tâm thức giữa hai người mà Duy đã quên “đóng lại” trước khi rời khỏi giấc mơ của Chính. Duy tự an ủi mình. Cô đã cố gắng giữ cho Chính ở một vị trí cách xa với ranh giới mong manh của hai thế giới này, nhưng cậu vẫn vô tình bị kéo vào.

Duy buồn bã nhìn gương mặt đang ngủ yên của Chính:

– Xin lỗi cậu, vì đã khiến cậu phải nhìn thấy những điều không đẹp đẽ gì!

***​
Trên bãi cát dài trắng mịn chạy dài dọc theo bờ biển, Chính và Duy ngồi trên thân một cây dừa bị bão quật đổ nằm ngang xuống, nhưng gốc rễ vẫn kiên trì bám đất nên nó vẫn vươn mình xanh tươi. Duy đã tháo giày ra, hai bàn chân trần của cô cứ di qua di lại trên cát một cách nghịch ngợm. Chính ngồi cạnh Duy, thư thái ngắm vầng hừng dương đang hiện dần nơi tiếp giáp mặt biển với chân trời. Không biết vì cảnh bình minh đẹp tuyệt vời như lời Duy thuyết phục khi lôi cậu dậy sớm đi ngắm, hay do đêm qua đã có một giấc ngủ ngon, mà hiện tại trong lòng cậu rất bình yên và nhẹ nhõm.

– Thì ra đó là lý do để cậu muốn tự tử! – Duy mỉm cười cảm thông sau khi ngồi im lắng nghe Chính kể lể về tất cả những chuyện đã xảy ra với mình – Chỉ vậy thôi à?

– Chỉ vậy thôi à? – Chính lặp lại lời cô gái, tỏ ra khó chịu khi cảm thấy cô đang có vẻ chế giễu mình – Cậu còn muốn đời tôi nát hơn nữa mới được à.

– Nhưng tớ thấy tất cả các vấn đề của cậu đều có thể giải quyết được mà, sao lại phải chết.

– Cậu không phải là tôi, cậu không hiểu được đâu! – Chính gắt gỏng.

Duy gật gù, rồi mở ba lô lấy ra chiếc hộp Feelex của Chính mà cô đã giữ lại tối hôm qua. Trông thấy cái hộp, Chính nhăn mặt thò tay giật lấy:

– Giồi ôi, lại nghịch! Trả tôi đây!

Duy né tay Chính, đổ tất cả những chiếc gói nhỏ hình giọt nước màu trắng ra lòng bàn tay mình. Cô cầm một chiếc bao lên ngang tầm mắt, nheo mắt lại quan sát ra vẻ tìm tòi:

– Nhìn này! Cách đóng gói của hãng này cũng thật là gợi cảm quá đi. Hình giọt nước! Cậu có biết giọt nước rất khêu gợi trong mấy chuyện người lớn không?

– Biết! Thì sao. Liên quan à? – Chính cộc cằn.

– Ừ, có vẻ hơi đen tối đúng không. – Duy lật ngược cái gói lại, rồi lấy thêm vài chiếc nữa, và xếp chúng thành một bông hoa trong lòng bàn tay mình, rồi chìa cho Chính xem – Nhưng nếu lật ngược lại thế này, thì tớ lại nghĩ nó như một cánh hoa. Tự nhiên sẽ thấy cảm giác rất trong sáng và nhẹ nhàng đấy chứ! Haha.

Duy nói rồi cười phá lên. Chính trợn mắt nhìn cô.

– Thấy không? – Duy nháy mắt với Chính, đem cất các thứ vào hộp bao cao su trở lại như cũ – Cùng một vấn đề, nhưng nếu thay đổi cách nhìn đi, chúng ta sẽ có cảm giác khác mà.

– Nghịch vừa thôi! – Giọng Chính hơi gắt gỏng – Trả lại tôi đây!

Duy xếp tất cả những gói nhỏ trở lại như cũ, rồi đưa trả cái hộp cho Chính. Cậu vội vàng cất vào trong ba lô mình như đang muốn thủ tiêu đi một thứ tang vật xấu xa.

Bỗng nhiên, Duy nhìn vào mắt cậu và hỏi khẽ:

– Cậu có thể đừng nghĩ đến cái chết nữa được không?

– Sao? Giờ lại muốn khuyên tôi à? – Chính nheo mắt.

– Ừ. Cô bạn mà hôm qua chúng ta tới nhà thăm đấy, đó là một người rất yêu đời. Cô ấy mồ côi cha mẹ từ nhỏ, luôn bị mọi người chế giễu và bắt nạt. Nhưng cô ấy vẫn nhìn thế giới này bằng đôi mắt đẹp nhất có thể. Cậu có biết không, cô ấy nói, cô ấy sẽ vẽ thế giới bằng một tình yêu trong sáng và rực rỡ nhất, để tất cả mọi người khi xem tranh đều có thể cảm nhận được vẻ đẹp của cuộc sống này.

– Chơi đồ nhiều nó thế đấy! – Chính buột miệng. Ánh mắt Duy sa sầm xuống, khiến cậu thấy mình đã thốt ra một lời vô duyên và tai hại. Cậu rối rít – Ơ. Xin lỗi. Đừng giận tôi nhé. Tôi chỉ nói đùa thôi!

Giọng nói của Duy đang hào hứng bỗng trở nên lắng xuống:

– Sao cũng được. Đồ hay đạc gì cũng được. Nhưng một người nhiều dự định như thế lại không thể sống nữa, thì cũng rất đáng tiếc mà!

Chính không biết phải trả lời thế nào. Trong lòng cậu, mọi thứ rối như một mớ bòng bong, chẳng biết tháo gỡ từ đâu. Trước giờ, có vấn đề gì xảy ra, cậu chỉ luôn nhìn nó bằng con mắt tiêu cực nhất. Cậu không ngừng đổ lỗi cho người khác, khi không còn gì để bao biện, cậu lại quay ra đổ lỗi cho bản thân mình. Cậu chưa bao giờ nghĩ xem mình có thể nhìn nhận và giải quyết như thế nào. Ngay cả việc tự tử, thậm chí giây phút ấy cậu vẫn muốn đổ lỗi cho bố, bắt ông phải chịu trách nhiệm cho cái chết của cậu. Nghĩ ngợi một lúc lâu sau, cậu thở dài, gãi đầu vẻ chán chường:

– Nhưng tôi chẳng biết phải làm gì nữa. Tôi chỉ nghĩ chết là hết!

– Sao cậu nghĩ rằng chết rồi thì sẽ không còn gì nữa? – Duy nhìn vào mắt Chính.

– Thì chết rồi biết gì nữa!

Duy im lặng một lúc rồi mỉm cười:

– Tự tử chỉ là sự trốn chạy thôi, những đau khổ vẫn sẽ đeo bám linh hồn cậu cho tới tận thế giới bên kia. Nếu thật sự muốn nhắm mắt một cách nhẹ nhàng, cậu phải giải quyết hết tất cả những vướng bận của mình đã!

Bỗng nhiên, Chính thấy rợn người trước những lời Duy nói. Vẻ mặt hoang mang của cậu khiến Duy phì cười:

– Cậu muốn tớ nói cho cậu biết cách tự tử đấy còn gì!

Chính bối rối tránh ánh mắt của cô gái, cậu đảo mắt lung tung dưới chân mình để tìm một điểm tựa.

– Tôi thật sự không biết phải làm gì.

– Cậu cứ lần lượt giải quyết từng vấn đề của mình. Điều gì khiến cậu bận tâm nhất, thì xử lý nó trước.

– Tôi muốn trả lại tiền cho bố tôi! Mà chẳng biết làm gì ra bây giờ.

– Ồ. Tiền bạc lại là chuyện dễ dàng nhất đấy. Cậu có thể tìm việc để làm part-time. Có nhiều công việc bán thời gian rất thích hợp cho học sinh mà.

– Làm mấy việc đấy thì bao giờ đủ! – Chính thở dài.

Duy vui vẻ:

– Vậy tớ sẽ cho cậu vay nhé! Rồi cậu đi làm dần để trả cho tớ! Tớ thì không cần gấp đâu.

Chính giãy nảy lên:

– Thôi! Tôi không vay tiền của con gái đâu! Con trai ai lại đi nhờ vả con gái! Mất mặt lắm!

– Ơ kìa. Tớ cho cậu mượn mà, có phải cho luôn đâu!

– Thôi, tóm lại không là không! Tôi sẽ nghĩ cách khác.

Trông thấy chàng trai nhăn mặt có vẻ khó chịu, Duy cười tìm cách xoa dịu:

– Thôi được rồi, cậu không muốn thì thôi! Cậu cứ thử đi, nếu cần giúp đỡ gì, hãy nói với tớ.

Những ngón tay của Duy vô tình chạm nhẹ lên tay Chính. Cậu đỡ người ra, ngồi im như phỗng. Trong đầu cậu mông lung nghĩ về những lời cô nói. Tất cả những gai góc trong lòng cậu bấy lâu dường như đều bị lý lẽ của Duy làm cho gãy rụng đi hết cả. Cậu thấy mình được an ủi và khích lệ. Hệt như trước đây cậu đã từng có cảm giác ấm áp thế này mỗi khi được nghe chị Phương vỗ về xoa dịu.

Phải, là trước đây thôi.

***​
Những tia nắng buổi sớm xuyên qua khe cửa sổ phòng ông Vinh khiến Phương chói mắt. Chị mở mắt, nhận ra sát bên thân thể trần truồng của mình là ông Vinh. Chị quay sang, vòng tay quấn lấy bộ ngực rắn rỏi của ông, nhớ lại cảm giác tuyệt diệu của đêm qua vẫn còn vương lại trên khắp da thịt. Đã 18 năm trôi qua, dù thời gian có khiến cho những nếp nhăn nhiều thêm, nhưng sự nồng nhiệt và đam mê trên đôi môi, trên từng sự va chạm giữa hai thân thể vẫn còn nguyên vẹn như những ngày đầu tiên.

Phương có chút đau lòng khi chị tự mình nhận ra, ông Vinh chỉ đang nhầm lẫn chị với người vợ đã khuất của mình. Nhưng lúc ngụp lặn trong vòng tay của ông, chị vẫn không thể tự kéo mình ra khỏi những thổn thức ấy. Chị thầm trách bản thân mình, lại càng trách số phận trêu ngươi, để chị gặp được ông khi quá muộn màng, lại trong một hoàn cảnh bẽ bàng tới như vậy. Chị biết, năm đó, ông đã cố gắng giữ bản thân, không muốn vì những rung động nhất thời của mình mà làm tổn thương người vợ đang mang thai. Tất cả là chị đã lôi kéo ông. Lòng ham muốn và chiếm đoạt nổi lên trong lòng chị. Chị đã chuốc say ông. Chỉ cần được bên nhau dù trong cơn say thôi, với chị thế cũng là đã đủ rồi.

Ông Vinh mở màng tỉnh dậy. Vừa trông thấy Phương đang nằm bên ôm lấy mình, ông giật bắn người, vội vàng bật dậy vơ lấy quần áo mặc vào.

– Cô Phương! Thế này… Sao cô lại ở đây?

Phương ngồi dậy nhìn người đàn ông đang đầy vẻ hoảng sợ, điềm tĩnh trả lời:

– Anh tưởng em là chị Lan nên giữ em ở lại.

– Tôi… – ông Vinh trợn mắt, không giấu nổi vẻ bối rối.

Ông Vinh nhảy bổ xuống giường, lúng túng nhặt những món áo quần phụ nữ vương vãi trên sàn nhà. Ông đưa cho Phương nhưng quay mặt đi, không dám nhìn chị.

– Tôi xin lỗi cô! Tôi say quá!

– Em hiểu mà. Không sao đâu. – Phương cầm lấy áo quần của mình, lột phải tất cả ra.

Ông Vinh lần tìm ví của mình rồi móc ra hai tờ 500k và đưa cho Phương.

– Sau này cô đừng tự ý ra vào nhà tôi nữa!

Phương bàng hoàng. Một điều gì đó vỡ choang trong lòng chị. Chị đứng phắt dậy, rồi cứ thể để mình trần truồng, chị bước tới trước mặt ông Vinh nhìn thẳng vào mắt ông:

– Ý anh là sao?

– Cô hiểu cho tôi, cầm lấy đi. Tôi không cố ý lợi dụng cô! – ông Vinh quay mặt đi.

– Anh xem em là cái gì?

Phương giằng lấy hai tờ tiền rồi ném vào mặt ông Vinh. Chị gào lên trong tuyệt vọng:

– Tại sao anh lại đối xử với em như thế? Sau ngần ấy năm, anh vẫn không tha thứ cho em!

– Không liên quan tới cô đâu. Là tôi không tha thứ cho chính mình! Chính vì tôi mà mẹ thằng Chính phải ra đi.

– Anh xem đó là sai lầm ư?

– Phải, chỉ là một sai lầm.

Đôi đồng tử trong mắt Phương giãn rộng hết cỡ. Trong lòng chị bấy lâu luôn ảo tưởng về một tình yêu dang dở không thành, nay vỡ tan đi lớp vỏ bọc, chỉ còn lại một thứ xù xì gai góc mà ông Vinh gọi bằng hai tiếng “sai lầm”. Tất cả những sự quan tâm âm thầm lặng lẽ bao nhiêu năm của chị, cuối cùng cũng chỉ là một sự sai lầm được định giá bằng hai tờ polyme nhẹ bẫng mà người đàn ông này có thể rút bừa trong ví ra. Phương bắt đầu lờ mờ hiểu. Ngay cả những lần đưa tiền nhờ chị mua giúp cái này cái kia cho con trai, chị lại tưởng tượng như hai người đang sống đời vợ chồng, cùng nhau chia sẻ chăm sóc con cái. Thật nực cười. Hóa ra, cũng chỉ là một cái giá mà ông ấy trả công cho chị mà thôi!

Phương lẳng lặng mặc quần áo vào. Không nói nửa lời, chị đi thẳng ra cửa.

– Khoan đã! – Ông Vinh rụt rè – Xin cô. Làm ơn đừng để thằng Chính biết chuyện này!

Phương không đáp, lạnh lùng bỏ đi.

***​
Dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, Chính và Duy ra đường để vẫy taxi đi nhà ga. Vì Duy vẫn luyến tiếc giàn sử quân tử nên cô kéo bằng được cậu vòng sang bên khách sạn kia để hái một chùm hoa khác. Chính ngắt lấy một chùm hoa đỏ rực, sai hoa nhất trong những cành thấp ngang tầm với của mình.

– Cậu có biết tại sao loài hoa này được gọi là sử quân tử không? – Duy cầm lấy cành hoa, tủm tỉm cười với Chính.

– Cũng thơm! Nhưng chắc là không liên quan!

– Đây là loài cây rất dễ sống, dù ở điều kiện đất trồng hay thời tiết khắc nghiệt thế nào, nó vẫn có thể sinh trưởng tốt và nở hoa. Giống như người quân tử không bao giờ từ bỏ nỗ lực của mình trong mọi hoàn cảnh khó khăn. Nên cành hoa này, tớ dành tặng cho cậu.

Duy nói và gài cành hoa vào ba lô của Chính.

Chính bẽn lẽn gãi đầu tỏ ra ngượng:

– Thôi, con trai ai lại đi chơi hoa!

Nói vậy, nhưng cậu cũng cứ để kệ cành hoa trên ba lô của mình.

Bỗng nhiên, hai người nghe thấy từ đằng xa, một đứa bé gái cất tiếng gọi:

– Anh ơi!

Chính nhìn về phía tiếng gọi. Là cô bé mà cậu gặp ở nhà người nữ sinh xấu số bạn của Duy. Cô bé từ bên kia đường chạy sang, mặt mũi nhem nhuốc đất cát và những vết bầm đỏ, dấu vết của một trận đòn dã man.

Duy lao tới nắm lấy vai cô bé, xem xét một lượt từ đầu xuống chân em rồi sốt sắng hỏi dồn:

– Dương! Em làm sao thế này? Ai đánh em à?

– Chị… – cô bé nhìn Duy lạ lẫm.

Chính nhớ ra cô bé có tên là Dương. Cậu nhìn Dương, ngạc nhiên:

– Bé Dương, sao em lại đến đây thế?

Nghe thấy lời Chính, cô bé mới nhớ ra mục đích mình đến đây. Em tới níu lấy tay Chính:

– Anh ơi, anh là bạn trai của chị Duyên phải không ạ?

Chính chưa kịp trả lời thì cô bé lấy từ trong túi áo ra một cái vòng tay con gái. Đó là một chiếc vòng xâu ghép từ những hạt nhựa đủ màu sắc, có đính thêm cả những chiếc vỏ ốc vỏ sò được nhặt ở bãi biển. Cô bé đưa chiếc vòng cho Chính.

– Em có vật này… Nếu anh gặp chị ấy, đưa cho chị ấy giúp em được không ạ

Chính hoang mang nhìn Duy, ý thăm dò cô xem nên trả lời thế nào. Nhưng Duy không bận tâm đến cậu, cô nói với bé Dương:

– Dương, chị Duyên đã mất rồi.

– Không phải! Em vẫn cảm thấy chị ấy đang ở gần em lắm! Chị ấy rất thương em, chắc là chị ấy có chuyện gì đó chưa kịp nói với em nên mới bỏ đi như thế.

– Sao em lại nghĩ thế? – Duy ngạc nhiên hỏi cô bé.

– Mọi người nói chị ấy chết vì nghiện, nhưng em không tin đâu ạ! – Dương kiên quyết nhìn cả hai người – Mẹ chị ấy vì nghiện ngập mà chết, chị ấy rất căm thù mấy thứ đó, không thể nào lại giống bác ấy được! Với cả, người mà bố mẹ em đưa về lo ma, không đeo vòng trên tay! Hai chị em em có hai cái vòng y hệt nhau thế này, em và chị ấy đã cùng nhau làm trước khi chị ấy lên thành phố học. Chị ấy chưa bao giờ tháo nó ra.

Duy im lặng không nói gì thêm. Cô nhìn Chính, ám hiệu cho cậu cầm lấy cái vòng. Chính đành nhận lấy.

– Sao em biết anh chị ở đây mà tìm đến thế? – Duy hỏi cô bé.

– Em xem cái phong bì của anh ấy. Phong bì có ghi địa chỉ của khách sạn này.

Duy gật đầu, cô nhớ lại việc mình đã lấy chiếc phong bì tiện lợi để sẵn ở quầy lễ tân khách sạn trước khi đi. Cô lấy ra một mẩu giấy và ghi số điện thoại của mình lên đó rồi đưa cho cô bé:

– Giờ anh chị sẽ đưa em về nhà. Đừng tự ý đi lung tung thế này nữa nhé. Nếu có chuyện gì, em hãy gọi vào số điện thoại này. Anh chị sẽ giúp em.

Hai người vẫy một chiếc taxi và đưa cô bé Dương trở lại căn nhà cấp 4 ở xóm nhỏ ven bờ biển.

Nhưng vừa đến cổng nhà, một người đàn ông quần áo xộc xệch từ trong nhà chạy ra hét lớn:

– Con mất dạy kia!!! Mày chết với tao!

Chính và Duy giật bắn mình. Người đàn ông xông tới đạp mạnh vào bụng cô bé Dương. Cô bé ngã dúi dụi ra phía sau. Chính hoảng hốt, không kịp nghĩ ngợi gì, cậu lao vào ôm chầm lấy người đàn ông can ngăn. Ông ta sặc sụa mùi rượu, không ngần ngại giáng cho Chính một cái bạt tai choáng váng cả đầu óc. Nhưng khi thấy ông ta lại sấn sổ xông tới chỗ cô bé, cậu nhào lên và lấy thân mình che cho em khỏi những cú đấm đá của gã đàn ông hung bạo kia. Ông ta bất chấp, co chân đá đạp luôn cả hai anh em, miệng không ngớt chửi rủa:

– Mất dạy! Dám ăn cắp tiền của tao! Tí tuổi đã mất dạy!

Cô bé vừa khóc vừa ôm mặt mũi, không ngừng van xin:

– Bố ơi tha cho con! Con xin lỗi! Con xin lỗi!

Duy rút điện thoại ra ghi hình lại toàn bộ sự việc. Để ý đến Duy, người đàn ông kia nhào tới định giật điện thoại của cô, nhưng cô nhanh nhẹn né được. Cô cứng rắn nói với gã đàn ông hung hãn:

– Tôi gọi cảnh sát đấy nhé!

– Tránh ra! – Người đàn ông lè nhè chỉ trỏ Duy – Mày là đứa nào? Đừng có can vào chuyện nhà tao!

– Ở đây có camera ghi hình, chắc chắn họ có thể trích xuất dữ liệu làm bằng chứng cho hành động ông hành hung người khác lúc nãy. Tôi có thể gửi sang bên công an để họ làm việc với ông.

Nhắc đến phía công an, người đàn ông như tỉnh cơn rượu hành. Ông ta trừng mắt nhìn bé Dương, hằn học:

– Nó dám lấy cắp tiền của bố nó để chạy ra đây tìm chúng mày! Chúng mày định dụ dỗ bắt cóc trẻ con à? Hay chúng mày xúi nó ăn trộm tiền tao?

Duy không đáp lời. Cô mở ví của mình ra, rút một xấp tiền và đưa cho người đàn ông.

– Cầm lấy và về nhà kiếm cái gì cho tỉnh lại đi!

Trông thấy xấp tiền, gã đàn ông lập tức cụp đuôi lại. Ông ta cầm lấy xấp tiền, lấm lét nhìn Duy, rồi vội vã bỏ đi, như sợ cô sẽ thay đổi ý định.

Duy giúp cô bé phủi đất cát và máu me trên mặt mũi quần áo, vẻ mặt cô có vẻ đau xót:

– Em là cô bé rất mạnh mẽ. Hãy cố gắng học cho tốt, để có thể sớm rời khỏi đây nhé.

Cô bé cúi đầu chào hai người, rồi lững thững đi vào trong nhà. Cái bóng gầy gò bé xíu khuất sau cánh cửa. Bấy giờ Duy mới quay sang Chính. Cậu đang tự mình phủi quần áo và đầu tóc, vẻ mặt thản nhiên như không.

– Cậu có sao không?

Duy đến giúp cậu, tỏ ra quan tâm. Chính phẩy tay:

– Có gì đâu, quá là bình thường với tôi! Có vẻ như bố mẹ nào cũng thích đánh đập con cái nhỉ, tôi lại cứ tưởng chỉ mình tôi bị!

– Xin lỗi, tại tớ kéo cậu vào những chuyện này! – Duy cúi mặt ra vẻ day dứt.

– Ơ kìa! Do tôi đồng cảm với cô bé ấy mà! – Chính vui vẻ – Tôi chả sao đâu! Cậu cũng cản ông ta lại ngay mà. Tôi ăn vài đạp chả thấm gì đâu.

Chính móc trong túi quần ra cái vòng hạt nhựa ban nãy rồi đưa cho Duy:

– Này, cậu giữ nó đi. Dù sao nó cũng là kỷ vật của bạn cậu.

Duy cầm lấy chiếc vòng, ngậm ngùi ngắm nhìn nó.

***​
Trên suốt quãng đường trở về thành phố, Chính thấy Duy cứ nhìn chiếc vòng mãi mà không nói gì. Nhưng cậu cũng chẳng biết mở lời thế nào để nói với cô. Cậu đoán rằng cô đang buồn, mà cậu thường chẳng biết đưa lời an ủi với người khác như thế nào. Có lẽ Duy cũng như cô bé gái kia, đều mong muốn rằng người bạn, người chị của mình vẫn còn sống trên cõi đời này, và sự việc thực ra chỉ là một nhầm lẫn nào đó. Duy đã im lặng suốt cả chặng đường. Mãi cho tới lúc xuống ga, cô mới quay sang nói muốn tới nhà cậu. Chính tỏ ra ái ngại nhưng cô gái lại hồn nhiên nói:

– Coi như tớ đưa cậu về. Giờ cậu không có tiền, cậu định cuốc bộ từ đây về nhà à?

Chính chẳng biết nói gì, đành làm theo lời Duy. Xe taxi thả hai người xuống đầu con ngõ nhà Chính. Nghĩ rằng cậu không nên để cho cô gái một mình trở về nhà, Chính đề nghị cô vào trong nhà chờ. Cậu sẽ lấy xe đưa cô về.

– Không cần đâu! – Duy mỉm cười.

– Tuy tôi là thằng loser thật, nhưng tôi cũng không loser đến nỗi để con gái đi một mình về nhà đâu!

– Cậu đi cùng tớ nhỡ lại gặp chuyện gì thì sao? – Duy tủm tỉm trêu chọc Chính.

– Thì tôi lại lăn cái lưng ra bảo vệ cho cậu!

Nụ cười trên môi Duy chợt tắt dần.

Đi qua ngõ chợ, Chính cứ thấy mặt mình nóng ran. Xung quanh hình như ai nấy đều đang nhìn cậu, và xì xào bàn tán, có cả cười thầm trêu chọc cậu nữa. Trước giờ cậu chưa từng đi cùng một bạn nữ nào về nhà. Mà nay tự nhiên lại có một cô nàng đi cùng, cậu tưởng tượng rằng mọi người đang lấy làm lạ và đang đổ dồn mắt vào mà săm xoi cậu. Nhất là cô nàng này còn rất xinh và có vẻ con nhà điều kiện nữa! Duy hầu như chẳng bận tâm đến mọi sự xung quanh, cô vừa đi vừa thong thả ngắm nghía cái ngõ như người du lịch đang vãn cảnh.

Đúng lúc đó, Chính đụng mặt chị Phương và Bà Đồng vừa đi trong nhà ra. Chính đứng sững lại. Chị Phương nhìn Chính, rồi quay sang nhìn Duy, nét mặt thoáng ngạc nhiên. Bà Đồng trông thấy Chính thì cong miệng tru tréo:

– Giồi ôi, ông con nay còn đem cả bạn gái về nhà! Nhất nhà này rồi!

Chính mím môi. Cậu đột ngột nắm lấy tay Duy và kéo cô đi thật nhanh về nhà:

– Đi thôi Duy! Kệ họ!

Vừa vào trong, cậu cố ý đóng sập cổng lại một cách bực bội. Cậu thấy tim mình đập dữ dội vì tức giận, mà kỳ thực cậu cũng chẳng biết mình đang bực bội vì lời xắt xéo của mụ già đồng bóng kia, hay là vì nét mặt ngỡ ngàng của chị Phương nữa. Cậu nắm tay Duy chỉ vì cố gắng muốn trêu ngươi chị ta, để từ nay về sau chị ta đừng xía vào mọi chuyện của cậu nữa!

Duy lấy làm lạ với thái độ của Chính, lại gần vỗ vai cậu:

– Cậu sao thế?

– À không sao! Vào đi! Nhà tôi giờ chẳng có ai đâu!

Chính đi một mạch vào trong. Duy đi theo cậu. Cậu tháo ba lô rồi ném vào một góc nhà, loanh quanh tìm lấy một chiếc cốc sạch để lấy nước uống cho cô gái. Phát hiện ra tất cả cốc tách trong nhà đều đã tan tành ra đi trong những cơn say của ông Vinh bố cậu, hoặc còn thì cũng đang lưu lạc ở một nơi nào mà bấy lâu cậu chưa từng biết, cậu mở tủ và lôi ra một chai nước lạnh. Cậu tung chai nước cho Duy, rồi hất hàm nói:

– Chờ đây, tôi ra lấy xe.

Chính bỏ ra ngoài. Trong nhà chỉ còn một mình Duy. Duy lững thững đi quanh nhà, ngắm nghía nơi mà Chính đã lớn lên. Bỗng cô dừng lại trước chiếc tủ thờ khuất một bên chái nhà, gần cạnh buồng ngủ của ông Vinh. Trên tủ, có đặt bức ảnh chụp chân dung một người thiếu phụ rất đẹp có đôi mắt dịu hiền. Duy nhìn gương mặt dịu dàng của người thiếu phụ, cất giọng lễ phép:

– Cháu tới để chào cô, cô Lan! Cảm ơn cô đã cho cháu biết bài hát ru!

***​
Tại nhà xác thuộc bệnh viện huyện Làng Chài, các điều tra viên đang tiến hành các thủ tục hoàn tất kết luận cho vụ việc tai nạn chết hai người trên chuyến tàu Cửa Biển – Thành Phố. Mọi thứ hầu như chỉ mang tính thủ tục qua loa, vì vụ việc đều sáng rõ như ban ngày. Hơn nữa trong một chuyên án kéo dài, không ai muốn nói quá nhiều đến một tình huống bất khả kháng thế này.

Gã Mặt Ngựa với vẻ mặt cáu kỉnh, trên tay vung vẩy một tờ giấy, gã thoăn thoắt bước trên hành lang khu nhà xác đang tìm kiếm gì đó. Nhà xác vốn được xây dựng theo kết cấu đặc biệt, nhưng mỗi lần vào đây thi hành công vụ lại khiến cho gã khó chịu vô cùng. Quá nhiều hình thù, quá nhiều lời ra tiếng vào, ồn ào vô cùng!

– Đang yên đang lành lại bị dí thêm việc! – Mặt Ngựa lầu bầu – Còn bảo tiện thể mình đang gần đây! Tiện tiện cái con khỉ! Giờ lại phải mò đi tìm 2 thằng điên đấy!

Một tốp người mặc trang phục bảo hộ của bệnh viện đi ra, rì rầm nói với nhau về hai thi thể được chuyển đến tối qua. Mặt Ngựa sáng mắt lên. Gã chắc chắn đây là hai kẻ gã đang cần tìm, vội bước nhanh về phía căn phòng đó.

Trong phòng vẫn đầy người mặc sắc phục cảnh sát. Có cả bác sĩ pháp y. Mặt Ngựa lách qua cửa, đến bên hai chiếc bàn phủ vải trắng, trên đặt hai chiếc túi đen có khóa kéo đựng hai thi thể đã không còn nguyên vẹn. Gã lần lượt mở khóa hai cái túi xem xét. Hai thằng côn đồ vận chuyển ma túy đều chỉ còn là những nhúm xương thịt nham nhở lẫn trong máu đông bầy nhầy.

Cơ thể con người là vậy. Chỉ sau vài phút khi tắt thở, các chất enzym bắt đầu nhai nuốt tế bào, từ gan, đến não, với các mạch máu bị đứt vỡ, khiến quá trình tự phân hủy diễn ra nhanh chóng. Các tử thi sẽ bốc ra một thứ mùi ngọt tanh khiến cho bất cứ người thường nào cũng có thể nhận ra được, mà trong phép ghi sắc khí, các điều tra pháp y vẫn thường gọi đó là “mùi của cái chết”. Nhưng mỗi thi thể lại thoát ra một thứ mùi khác nhau, mà những kẻ đã quá quen thuộc như Mặt Ngựa thì lại trở thành một sự nhạy cảm, gã nhăn mặt lại không giấu được sự ghê tởm với thứ sắc khí tỏa ra nồng nặc từ hai chiếc túi đựng này. Hắn vội kéo roẹt khóa lại, và rút một chiếc bút ra ghi chép vào trong tờ giấy cầm theo.

– Lũ khốn! – Mặt Ngựa lầm bầm chửi thầm – Chết rồi cũng gây phiền người khác!

– Đồng tử rất bất thường, cứ như là trước khi chết, chúng nó đã bị cái gì dọa cho khiếp hồn.

– Anh lại bắt đầu ảo về cái lý thuyết Vernes hoang đường đấy à. [5]

Mặt Ngựa chú ý đến cuộc trò chuyện của hai nhân viên pháp y đang đứng gần mình, ghi chép vào các giấy tờ hồ sơ trên chiếc bàn bên cạnh.

– Thế giới này vẫn còn nhiều điều mà khoa học của chúng ta chưa đủ để khám phá hết mà. Cách đây hơn 100 năm, người ta từng tin là trên đồng tử mắt còn có thể lưu được hình ảnh cuối cùng nạn nhân nhìn thấy trước khi chết cơ mà.

– Này, chúng ta ăn học không phải để đi tin vào những chuyện phi lý như thế nhé. Đồng tử chỉ là một lăng thủy tinh, không có não thì chẳng có gì lưu lại cả! Mắt con người chỉ là một khối thủy tinh thể, nằm trong cầu mắt chứa chất lòng và chỉ dùng để xuyên tụ ánh sáng mà thôi. Các tế bào thần kinh sau cầu mắt và não bộ mới là nơi tiếp nhận và lưu trữ hình ảnh. Mà con người khi chết đi rồi thì mọi thứ chấm dứt không lưu được gì hết, cùng lắm là lưu lại vài đốm đen trắng, không ra hình thù gì và cũng không dùng để nhận diện được ai!

Ngay sau khi người kia đưa ra luận điểm nghi hoặc, người còn lại liền thao thao bất tuyệt phản bác, khiến cho anh ta buộc lòng phải chào thua giơ tay xin hàng trong cuộc tranh luận.

Mặt Ngựa nhíu mày lắng nghe hai người đôi co, bỗng trong đầu gã dấy lên sự mơ hồ. Gã trở lại một chiếc túi và kéo khóa mở ra. Gương mặt nát bươm không thể nhận diện được đâu là phần mắt, đâu là phần mũi… Ngoại trừ nhúm tóc màu xanh đỏ bê bết máu mà các nhân viên pháp y đã xếp cho gọn gàng lên phía đầu. Những nghi hoặc trong đầu Mặt Ngựa càng lúc càng hiện rõ. Gã lao đến bên chồng hồ sơ ghi chép các kết quả xác minh.

Não bộ đã bị tê liệt trước khi thời điểm thân thể bị tác động vật lý, mà cụ thể ở đây là trước khi tên này ngã xuống tàu, hắn vốn dĩ đã bị sợ hãi đến đứt mạch máu rồi. Cho dù hai khoảng khắc chỉ xảy ra cách nhau trong vài giây, nhưng Mặt Ngựa vẫn có thể nhìn ra được. Gã thấy toàn thân mình nóng ran, căn phòng trở nên ngột ngạt bức bí vô cùng. Gã đưa tay nới một chiếc cúc sơ mi trên ngực mình cho thoáng khí, miệng nghiến răng ken két:

– Con nhãi ranh đó… Bị nó qua mặt rồi!

Sau khi lấy xong hàng hóa, hai tên vận chuyển ma túy bắt chuyến tàu trưa lập tức trở về thành phố. Tên tóc nhuộm vừa yên vị xuống ghế thì cảm thấy xung quanh có gì không ổn. Những người hành khách ngồi gần đó chốc chốc lại đưa mắt liếc nhìn cả hai. Bằng kinh nghiệm lang bạt lâu năm, hắn linh cảm thấy có động tĩnh, lập tức đứng dậy bỏ chạy. Một vài người hành khách trên tàu, lập tức đứng phắt dậy đuổi theo cả hai. Bọn họ chính là những chiến sĩ cảnh sát truy bắt tội phạm ma túy mặc thường phục để giả dạng hành khách trong quá trình tiến hành kế hoạch vây bắt.

Hai tên côn đồ loanh quanh chạy dọc các toa, phát hiện ra phía trước cũng có công an chặn đầu.

– Tính sao đây mày? – gã mắt híp nhìn tên tóc nhuộm.

– Liều thôi!

Với số hàng đang mang trên người, bị tóm thì cũng chỉ có kết cục về thăm nhà vào mùng 1 với ngày Rằm. Gã tóc nhuộm lao mình ra ngoài cửa sổ. Hắn đu mình bám vào thân tàu. Gã đồng bọn cũng bám sát theo sau. Đột nhiên, gã mắt híp kia kêu rú lên kinh sợ. Hắn chới với tay rồi ngã xuống. Thân thể hắn lập tức bị cuốn vào đường ray, tan thành một bãi máu thịt lẫn lộn.

Gã tóc nhuộm rợn tóc gáy. Thằng ngu! Tàu cao tốc, nhảy xuống thì chỉ có nước chết tan xác. Gã tóc nhuộm liều lĩnh bám theo vách tàu, tìm cách để leo lên trên nóc, với hy vọng có thể thoát khỏi truy đuổi của bọn cớm. Hắn dùng mọi sự khéo léo tích được trong những năm tháng lăn lộn xách hàng trắng để suy tính. Hắn chẳng lạ đoạn đường này. Sắp đến một đoạn đường hầm, vươn người bấu được vào nóc hầm, hắn sẽ thoát thân bằng lối đó. Phía sau, có một chiến sĩ đặc công đang tìm cách tiếp cận vị trí của hắn.

Gã tóc nhuộm rướn người với tay túm vào một cái gờ trên nóc vách tàu, tìm cách đứng cho vững.

Bỗng nhiên, một bàn tay đầy sẹo xù xì khẽ chạm lên tay gã tóc nhuộm. Trên tay còn lấm lem những vết bẩn từ màu vẽ.

Gã tóc nhuộm giật bắn mình, ngước mắt lên nhìn. Hai mắt hắn trợn trừng kinh ngạc. "Anh nói với tôi anh có thể chết được mà. Quên rồi à? HÃY CHẾT ĐI." Trong giây phút cuối cùng trước khi rơi vào trạng thái vô thức, hắn chỉ kịp nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên những lời như vậy. Tất cả mạch máu trong cơ thể hắn dần trương phình lên và nổ tung như những đường ống vỡ. Mắt hắn mờ đi chẳng thấy gì, tai cũng chẳng còn nghe được gì nữa. Thân thể hắn rơi xuống khoảng không nhòe nhoẹt xung quanh con tàu.

Mặt Ngựa vội vã rời khỏi nhà xác, gã chạy như bay về phía căn homestay gặp Minh Duy hôm trước. Gã bắt đầu hiểu ra rồi. Gã bắt đầu biết con ranh kia muốn làm gì rồi. Phải lập tức ngăn chặn nó lại. Nhưng gã nhận ra mình đã chậm chân. Trước cổng homestay, một người phụ nữ mặc trang phục lao công đang loay hoay mở cửa đi vào để lau dọn. Tất cả các cửa phòng trong nhà đều đã đóng kín và được kéo rèm. Không còn dấu hiệu của khách lưu trú nữa.

Minh Duy đã rời đi.

***​
Khi Minh Duy về đến cổng nhà, thì trời đã xế chiều tà. Cô dừng lại ngắm nhìn những dây bóng đèn được treo đầy trên gốc cây muồng hoàng yến trồng trước cổng, dù trời chưa tối hẳn nhưng đã được bật sáng. Bố mẹ luôn tỏ ra quan tâm đến cô từng chút một, từ những việc rất nhỏ như thắp đèn sáng trước cửa chờ sẵn khi cô trở về. Duy đẩy cánh cổng, đi xuyên qua khu vườn trang trí tiểu cảnh theo con đường lát những phiến đá tròn tròn nhẵn nhụi trên mặt nền rải sỏi hướng về phòng khách của căn nhà. Hai bên lối đi đều có thắp điện trong những chiếc đèn đá giả cổ. Cả nhà từ trong ra ngoài đều ngập ánh đèn điện sáng choang. Họ đều biết Duy sợ bóng tối, nên cả khu nhà lúc nào cũng bật đèn điện ngay khi nắng tắt.

Duy là con gái duy nhất của một gia đình kín tiếng sống trong khu đô thị của giới thượng lưu. Ông Đoàn bố của Duy là chủ tịch của một tập đoàn xây dựng và bất động sản có nhiều mối quan hệ với các quan chức cấp cao trong thành phố. Bà Yên mẹ cô trước đây từng là một nghệ sĩ múa, nhưng sau đó bà giã từ sân khấu và lui về chăm sóc chồng con.

Vừa trông thấy Duy trở về, bà Yên – mẹ Duy đang lúi húi bên bàn ăn liền cười tươi:

– Con gái về rồi đấy à? Vừa kịp, bố cũng gần về tới nhà rồi đấy.

– Dạ, con chào mẹ!

Duy khẽ mỉm cười đáp lại lời mẹ, và đến bên bàn ăn, phụ giúp mẹ bày bát đũa ra. Cô nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, đã sắp đến giờ ông Đoàn trở về dùng cơm tối.

– Này, con nhớ cái anh con trai bác Tiến bạn thân hồi đại học của bố không! – bà Yên vui vẻ nói – Cậu ấy sống ở nước ngoài, mới về phụ giúp việc kinh doanh của gia đình. Mấy lần cậu ấy đến nhà mình nhưng con đều đi vắng nên chưa gặp được con.

Bà Yên nói thêm vài câu nữa, đại loại là hai bên gia đình có ý muốn cho Duy và anh chàng kia gặp gỡ nhau. Vì hai gia đình cùng làm trong ngành, có mối quan hệ lâu năm, nên muốn thử để cho con cái làm quen tiếp xúc. Dù sao với ông Đoàn và bà Yên, chàng trai này cũng là người phù hợp với con gái của họ, có thể có một dự định xa cho tương lai. Nhưng Duy không bận tâm lắm đến lời của bà Yên. Cô đang chú ý theo dõi một bản tin phát trên TV, thông báo về một người đàn ông tử vong tại một căn homestay ở Làng Chài, Cửa Biển.

Sau bữa cơm tối, Duy lặng lẽ trở về phòng. Cô mở laptop lên, vào hộp thư để lấy tập tin lưu trữ thông tin khách cư trú ở căn homestay. Cô gõ lên trang tìm kiếm thông tin về 3 cái tên đàn ông trong những tấm thẻ căn cước mà cô lấy được. Hai người “Phạm Anh Tuấn” và “Đoàn Đức Dũng” không thấy được gì. Nhưng cái tên “Lê Hoàng Nam” lại dẫn đến cho Duy một trang mạng xã hội. Cô nhấp chuột vào xem. Trên hình ảnh đại diện, một gã trai người nhỏ thó, ngoại hình không có gì đặc biệt, đang ngồi bên một bể bơi với nụ cười nhăm nhúm. Chính là gương mặt của gã trong tấm thẻ căn cước này.

Duy chợt nhìn ở góc danh sách bạn bè của gã trai, có một tài khoản cá nhân mang tên Nguyễn Trung Chính.

***HẾT CHƯƠNG 5***​
Ghi chú:
[5] – Jules Vernes là nhà khoa học và một tiểu thuyết gia giả tưởng. Trong cuốn tiểu thuyết trinh thám Les Freres Kip, ông đã viết về việc hung thủ bị bắt vì người ta chụp ảnh đồng tử mắt của nạn nhân và tìm thấy hình ảnh cuối cùng trong đó. Người đầu tiên đưa ra giả thuyết này là một bác sĩ người Đức tên là Kühne, sống khoảng đầu thế kỷ 18. Hiện nay, khoa học hiện đại đã bác bỏ giả thuyết này.​