TỪ CÕI VẤN VƯƠNG – Update Chương 14

CHƯƠNG 10: TRONG RƯỢU CÓ ĐỘC – Sáng tác cùng Feelex
***​
Phương thấp thỏm đi ra đi vào trong nhà, chốc chốc lại liếc nhìn sang bên nhà hàng xóm sát vách. Sáng sớm nay, chị nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm của ông Vinh và cậu con trai, giống như cả hai đã làm lành trở lại sau vụ việc hôm trước. Chính đã có lời xin lỗi ông bố, và ông bố cũng đã tha thứ cho cậu con trai bất trị của mình. Nếu là lẽ thường, chị sẽ cảm thấy nhẹ nhõm và vui mừng thay cho hai cha con họ. Hai người đàn ông một già một trẻ, cứ hết lần này đến lần khác gây gổ với nhau, để rồi mỗi khi đó, chị lại chật vật an ủi xoa dịu cho mỗi người.

Nhưng lần này thì khác.

Cả hai người đó không hề tìm đến Phương, mà bọn họ vẫn có thể bình yên trở lại với nhau. Cảm giác bị bỏ ra một bên, khiến chị khó chịu vô cùng. Một nỗi hờn giận cứ thế gặm nhấm bên trong chị.

Sau đêm mưa gió ái ân cùng nhau, ông Vinh đã thẳng tay ném những tờ tiền cho Phương, và nói với chị rằng tất cả chỉ là sai lầm. Thứ tình cảm chị ôm ấp thầm lặng bấy lâu trong lòng, hóa ra lại chỉ là mộng tưởng của một mình chị. Người đàn ông đó vẫn đau đáu nhớ về một người phụ nữ đã hóa thành cát bụi từ lâu. Bao nhiêu bữa cơm và sự chăm lo cho cậu con trai nhỏ, thậm chí ngay cả đối với bản thân bản thân ông ta, đều là do một tay chị lo liệu. Bao nhiêu lần hai cha con xích mích, lại là do một mình chị ngọt nhạt khuyên nhủ động viên. Người đàn bà ở trên ban thờ kia, đã làm được gì cho hai cha con họ, mà bà ta vẫn cứ được nhớ đến và trân trọng hơn tất cả những sự chu đáo và quan tâm của chị?

Phương không chấp nhận những điều này.

Chị kiên trì chờ đợi. Rồi cả hai người sẽ sớm nhận ra vị trí của chị trong cuộc sống của bọn họ thôi. Ông Vinh sẽ không thể tự mình thu xếp cho cậu con trai. Và cậu bé yếu đuối dễ mủi lòng ấy, cũng không thể nào rời xa được vòng tay của chị. Cậu ta sẽ mau chóng tìm đến chị để lắng nghe sự vỗ về an ủi, sẽ lại ùa vào lòng chị như một chú chim non nớt không chống chọi nổi với giông tố ngoài kia. Hơn một lần, chị ngước lên nhìn gương mặt xinh đẹp của người thiếu phụ trên ban thờ, với một ánh mắt vừa thương cảm, vừa hãnh diện.

“Chị thấy không? Dù có được thương nhớ, thì chị cũng chỉ tồn tại trong ký ức của anh ta mà thôi. Nhưng người đang tồn tại trong cuộc đời hai bố con anh ấy, là tôi!”

Chị mơ tưởng. Rồi sẽ đến một ngày, cả hai người đó sẽ biết không thể thiếu được chị. Người đàn ông kia sẽ chấp nhận chị, để chị đường hoàng bước vào căn nhà ấy, được có một danh xưng, có một danh phận. Để chị có một mái ấm như thuở thiếu thời chị đã từng ước ao.

Nhưng đứa con gái lạ mặt kia lại xuất hiện. Nó chen vào giữa giấc mơ của Phương, giống như một cơn gió thổi bay mây mù mộng mị, giống như một cơn mưa khiến những bóng hình ảo tưởng trên mặt hồ của chị tan vỡ. Chị cảm thấy Chính đang thay đổi từng ngày. Thằng bé trở nên hiểu chuyện hơn, không cố chấp và bướng bỉnh, biết quan tâm đến người khác, thậm chí còn biết nói lời xin lỗi với bố mình. Điều trước giờ chưa từng xảy ra. Có buổi chiều, gặp chị nơi đầu ngõ, thằng bé nhoẻn miệng cười. Gương mặt nó rạng rỡ và ấm áp, khác xa với những hờn tủi và uất hận mà trước giờ chị vẫn từng biết. Thậm chí, thằng bé còn tập tành tự nấu nướng một mình.

Chính nói với chị rằng đứa con gái kia không phải là bạn gái mình, nhưng con bé đó lại đang thay đổi cuộc sống của nó. Đứa con gái đó, đang dần thế chỗ của chị ở trong căn nhà đó. Nếu như hai cha con ông Vinh không còn những mâu thuẫn, thì bọn họ cũng đâu cần đến chị nữa?

Một chiếc áo hồng phấn lướt ngang qua cổng.

Phương giật mình. Đứa con gái kia vừa đi qua thật. Chính là Minh Duy. Chị nheo mắt, cảm thấy hồ nghi. Vừa nghĩ đến con bé, nó liền xuất hiện. Chị chạy ra cổng, lén nấp sau cánh cửa, quan sát Minh Duy. Duy đứng ngoài cổng nhìn vào trong nhà Chính, nhưng cô không gọi cửa, cũng không nói gì. Có lẽ cho rằng giờ này Chính đã yên vị trên trường, Duy quay lưng đi ra.

Phương rụt người vào trong góc tường để cô gái không chú ý đến mình. Khi chị ngó ra, thì không thấy Duy đâu nữa. Phía đầu ngõ cũng không thấy tăm hơi gì. Chị thấy cửa nhà Bà Đồng đang hé mở, thì cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Con bé đó không thể đi nhanh trong một giây lại biến mất khỏi ngõ này. Nhưng nó vào nhà Bà Đồng để làm gì?

Phương vội vàng đi ra phía sau. Sau nhà của chị và nhà Bà Đồng có một lối hàng rào thông với nhau. Vì có một khoảnh đất bỏ không mà Bà Đồng thì không dùng đến nên bà ta cho Phương tận dụng để trồng mấy thứ rau cỏ đỡ tiền mua. Chỉ cần gỡ tấm liếp che chắn ra là chị có thể đi vòng ra phía sau nhà bà ta. Phương lại gần với ô thoáng trên tường, nhìn vào trong căn phòng điện thờ của Bà Đồng. Qua một kẽ cửa hẹp, chị trông thấy một màu hồng phấn. Đúng là Duy đã vào trong nhà Bà Đồng.

***​
Ngồi co rúm trên chiếc ghế, Bà Đồng lấm lét nhìn một cọc tiền dày cộp đặt trên bàn, rồi ngước lên nhìn Minh Duy, tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Chuyện…Chuyện này là sao?

Duy kéo khóa chiếc ba lô của mình lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bà Đồng:

– Tôi chỉ có một chuyện muốn hỏi, bà cứ trả lời tôi đầy đủ là được rồi!

– Chỉ thế thôi à? – Bà Đồng liếm mép, thầm nhẩm tính xấp tiền kia chắc cũng ngót chục triệu đồng.

– Thế thôi!

Bà Đồng nhăn răng cười hề hề rồi thò tay với lấy cọc tiền.

– Đơn giản quá! Bắt ma trừ quỷ gì tôi không dám vỗ ngực, chứ tư vấn tâm linh thì lại là chuyên môn của tôi rồi!

Duy chìa bàn tay ra, cho Bà Đồng xem chiếc nhẫn bạc đang đeo trên ngón tay trỏ:

– Tôi thấy trên lá bùa bà đưa cho mẹ tôi, có những hình vẽ giống thế này. Bà biết gì về vật này không?

Bà Đồng ngẩn mặt ra, rồi ú ớ:

– Ơ ơ… Thế hóa ra… Cô là con gái bà ta à?

Duy đưa tay đập mạnh xuống bàn, giữ xấp tiền ở lại. Cô nhìn xoáy vào mắt người đàn bà, giọng nói lạnh lùng:

– Tôi hỏi gì bà trả lời nấy là được rồi!

Bà Đồng chột dạ, rời tay khỏi xấp tiền. Bà ta xem xét kỹ chiếc nhẫn trên tay Duy một lúc. Chốc chốc, lại xoay xoay chiếc nhẫn theo các chiều để nhìn cho rõ các hình hoa văn chạm trổ trên bản nhẫn. Lát sau, bà ta hỏi:

– Cái thứ này cô tìm thấy ở đâu thế con gái?

– Có liên quan gì không?

– Cô lấy ở đâu thì đem trả lại nơi đó đi. Vật này không phải là cái để chơi đâu, cô không nên giữ nó lâu. Trước đây, tôi từng nghe mấy người đồng đạo đồn nhau, đám quan binh ở tam giới vẫn thường mang theo một đạo luật thông hành, đại loại nó giống như cái hộ chiếu để họ đi làm nhiệm vụ ở bên ngoài bờ cõi của mình. Nó giúp cho bọn họ có những sức mạnh để thuận lợi cho công việc.

Duy nhíu mày:

– Có nghĩa là bọn họ không có cái nhẫn, thì họ cũng chẳng khác gì người bình thường?

– Cũng có thể nói là như vậy. Tóm lại, đây không phải là thứ cho con người đâu! Cái nhẫn này trước đây có màu trắng, giờ nó đã chuyển sang đỏ rồi đây này. Nếu để nó thành màu đen, là tồi tệ lắm đấy!

Duy vừa ngắm nghía vừa xoay đều chiếc nhẫn trên tay mình:

– Màu đen thì sẽ thế nào?

– Thì đạo luật sẽ được thực thi. Tất cả những gì phạm luật đều phải tan biến thành cát bụi!

Một tiếng động lạ ở bên ngoài. Duy liếc mắt nhìn về phía ô cửa sổ lắp kính lấy sáng trên bức tường phía bên cạnh cô. Bà Đồng thấy vậy, liền đứng dậy mở cửa đi ra sau xem xét. Bà chu mồm xùy xùy mấy tiếng rồi sập cửa lại, nhìn Duy cười hề hề:

– Ái chà, con chuột ấy mà! Giờ lắm chuột bọ thật đấy! Tung hoành như chỗ không người!

Duy từ tốn đứng dậy:

– Thôi được rồi, cảm ơn bà đã cho tôi biết những điều này. Số tiền kia là của bà!

Bà Đồng cười toe, bà ta vội sà tới chỗ tiền kia. Duy quay lưng định rời đi. Nhưng sực nhớ ra điều gì đó, cô ngoái lại nhìn bà ta:

– Tôi còn một câu hỏi nữa.

Bà Đồng đang hí hửng đếm từng tờ tiền, nghe Duy nói vậy thì gật đầu bừa:

– Ừ, cô hỏi đi!

– Có cách nào để người chết có thể sống lại không?

Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống của Bà Đồng. Bà ta dừng tay, ngước nhìn Duy và run rẩy lắc đầu:

– Không… Điều đó là không thể, con gái ạ….

***​
Trời sẩm tối, các quán rượu ở trên những con phố ăn chơi bắt đầu mở cửa đón khách. Thấp thoáng giữa những chiếc xe hơi đủ kiểu dáng là các cô gái trẻ điểm trang kỹ lưỡng, ủ mình kỹ lưỡng trong nước hoa và phục trang lấp lánh đi cùng những tay chơi thứ hạng số má trong thành phố. Tiếng cười nói, tán tỉnh, trêu chọc, nô đùa nhau cùng tiếng xe cộ đi lại vang vọng khắp một góc thành phố, nơi ánh đèn không bao giờ tắt và bóng đêm chẳng thể chạm đến được đây.

Tuấn ngồi bên quầy bar. Trước mặt hắn có một ly tequila, nhưng hắn vẫn chưa đụng tới. Hắn đặt trên bàn liền một lúc 3 cái điện thoại, liên tục bấm số gọi vào số máy lạ đã nhắn tin nặc danh, nhưng không thấy đầu dây bên kia nhấc máy một lần nào. Cáu kỉnh, hắn tháo cái sim đang dùng ra rồi lắp một chiếc sim khác vào để gọi. Nhưng đáp lại vẫn chỉ là những tiếng đổ chuông từng hồi như đang khiêu khích.

– Chó chết! – Tuấn tức giận đấm tay xuống bàn. Hắn giật lấy cốc rượu và uống một hơi cạn.

Bỗng nhiên, chiếc điện thoại thường dùng của hắn đổ chuông báo tin nhắn mới. Tuấn vội vuốt màn hình lên xem. Là tin nhắn của số kia: “Đừng làm trò mèo nữa! Tao cần 500 củ! 2 ngày nữa đem đến cho tao!”

Tuấn thấy máu trong người mình như đang sôi lên. Hắn bặm môi nhắn lại: “Khốn kiếp! Đừng hòng lấy được cắc nào của tao!”

Tin nhắn trả lời hiện lên: “Ngần đó chưa chạy được một cái án ăn cắp đâu, đừng nói là giết người! Cứ nghĩ cho kỹ!”

Những giọt mồ hôi rịn ra trên gương mặt điển trai của Tuấn. Hắn suy nghĩ mông lung, chưa biết nên nhắn lại ra sao. Đúng lúc đó, chuông điện thoại đổ khiến hắn giật bắn mình. Là cuộc gọi của Hoàng Thùy.

– Anh đang ở đâu thế? – Giọng nói của Thùy vang lên đầu dây bên kia.

– Anh đang đi gặp khách hàng. Có việc gì quan trọng không em? – Tuấn nói vội vã, giọng hơi khó chịu.

– Em đang hơi mệt, anh đến nhà em được không…

– Em ăn uống đầy đủ vào là ổn mà! Nghỉ ngơi đi nhé! Anh sẽ gọi lại cho em sau!

Cô gái còn định nói điều gì đó, nhưng Tuấn liền bấm tắt máy. Hắn bấm tùy chọn trong danh bạ, và đưa số của Thùy vào danh sách chặn cuộc gọi và tin nhắn. Hắn vẫy tay với bartender. Người bartender nhìn Tuấn giơ một ngón tay lên và chỉ vào chiếc ly cạn thì hiểu ý.

Những ngón tay hắn bấm soạn tin trả lời tên tống tiền: “Vậy giao tiền thế nào đây? Thời gian, địa điểm?”

Người bartender đặt một cốc rượu sóng sánh trước mặt Tuấn.

Màn hình điện thoại của hắn sáng lên: “Tao sẽ báo sau! Đừng giở trò nhé thằng khốn.”

Ngồi trong một góc tối quán bar, Mặt Ngựa kín đáo quan sát từng động tĩnh của Tuấn. Trông vẻ mặt của Tuấn, hắn như đang gặp phải một rắc rối gì đó. Mặt Ngựa đã bám theo gã cả tuần nay, nhưng cũng không thấy Minh Duy có động tĩnh gì. Tuấn là một tên fuckboy thứ thiệt, bên cạnh hắn lúc nào cũng có đàn bà. Những kèo chịch choạc liên tục của hắn khiến Mặt Ngựa cảm thấy phát ngấy. Tuấn khinh miệt và coi rẻ phụ nữ, lại có cái hứng thú bệnh hoạn đối với những người phụ nữ đang có chồng hoặc có người yêu. Những người càng tỏ ra đoan trang và chung thủy, đang hạnh phúc trong tình yêu của mình, hắn càng ham muốn chiếm đoạt. Nếu không đứng ở cương vị là một người chấp pháp, thì gã có thể thảnh thơi để cho cô nàng Minh Duy kia xiên chết cái thứ tinh trùng khuyết tật này được!

Nghĩ đến Minh Duy khiến Mặt Ngựa lại muốn nổi nóng. Con bé tinh quái đó lẩn trốn giỏi như một con chạch, chẳng thể nào lần được ra cái đuôi của nó. Ngay cả thằng nhóc học sinh kia cũng cứ đi đi về về thất thường. Hôm gã đến sớm trước giờ học của nó, ngồi chầu cả buổi, thì phát hiện ra buổi đó nó cúp cua. Hôm gã đã thấy nó thấp thoáng trong trường, thì chẳng hiểu bằng cách nào, nó lại lẻn được ra cửa sau mà chuồn mất. Gã phát điên vì chẳng thể phân thân ra để canh chừng cả một lũ người đáng chết này!

Bỗng nhiên, Mặt Ngựa trông thấy có một tên đàn ông lạ mặt đến ngồi cạnh chỗ của Tuấn. Tên này mặc cái áo sơ mi vải thô rộng thùng thình khoác ngoài một chiếc áo thun, trông cách ăn mặc còn khá trẻ, chỉ khoảng 24, 25 tuổi. Hắn có dáng người cao gầy, đội một cái mũ lưỡi trai đen sùm sụp che gần kín nửa gương mặt nên chẳng thể nào nhận diện được. Nhưng dòng chữ 1997s bằng chỉ trắng thêu trước mũ khiến Mặt Ngựa cảm thấy rất quen, như đã từng trông thấy ở đâu đó rồi mà gã lại nhất thời không nghĩ ra.

Tuấn thấy 1997s đến thì lấy vẻ mặt thản nhiên, vờ như không quen biết, chỉ lơ đãng nhìn vào trong cốc rượu của mình rồi hỏi:

– Uống gì!

– Vẫn như cũ. – 1997s lạnh nhạt đáp lại, cũng không ngoái sang nhìn hắn hay tỏ ra chào hỏi gì.

Tuấn vẫy tay với anh chàng bartender:

– Một gin! Ít đá!

– Việc đã kết thúc, thì tốt nhất hạn chế liên lạc! – Giọng nói của 1997s trầm trầm bí ẩn.

– Tao cũng muốn thế lắm! – Tuấn dằn mạnh ly rượu xuống bàn – Trừ việc có một thằng chó chết nào biết chuyện và đòi tiền giữ mồm miệng của bọn tao!

– Bọn tao?

– Cả tao và thằng Nam! Thằng kia chắc cũng bị. Tao không có cách liên lạc với nó, nhưng chắc nó cũng đang nổi điên như tao thôi!

– Không liên quan đến tôi!

Tuấn không giữ được bình tĩnh. Hắn quay sang túm lấy cổ áo 1997s, trừng mắt hằm hè:

– Mẹ kiếp! Thế làm sao nó biết được?

– Bình tĩnh đi anh bạn! – 1997s nhẹ nhàng gỡ tay Tuấn ra. Khi nào giao tiền, hãy báo cho tôi, tôi sẽ giúp anh xử lý nó.

– Tin được mày không? – Tuấn rít qua kẽ răng

– Anh phải tin tôi thôi, vì cũng đâu còn cách nào khác. Hãy yên tâm. Đây là dịch vụ hậu mãi! – Gã kia nhe răng cười ranh mãnh. Hắn có một chiếc răng khểnh.

Tuấn ngập ngừng giây lát rồi buông tên kia ra.

Chiếc răng khểnh của 1997s khiến Mặt Ngựa giật mình. Gã nhíu mày nghĩ ngợi. Gã đã nhớ ra tên này là ai. Bảo sao mà thoáng trông thấy hắn, gã đã thấy ngờ ngợ rồi.

Bartender đặt một cốc gin đá lạnh trước mặt Tuấn. 1997s cầm lấy cốc rượu uống một hơi cạn, rồi đứng lên. Hắn nhìn Tuấn cười khẩy:

– Hạn chế uống đi nhé!

Tuấn ngước nhìn 1997s bằng ánh mắt khó hiểu.

– Trong rượu có độc! – 1997s vừa cười vừa xốc lại vạt áo cho chỉn chu. Hắn chỉnh lại cái mũ lưỡi trai, rồi lẳng lặng bỏ đi, hệt như cái cách hắn đến.

Mặt Ngựa vội vàng đứng dậy bám theo tên đó.

***​
Tuấn lái xe lòng vòng quanh con phố. Hắn liếc nhìn những bóng dáng yêu kiều đứng đầy trước các quán rượu. Mùi nước hoa xộc vào mũi hắn khiến hắn lợm giọng khó chịu. Thứ men từ nhựa cây lan lưỡi rồng khiến thần kinh hắn dịu lại, nhưng lại thổi bùng lên những thèm muốn vẫn thường trực trong hắn. Những lúc có một chuyện không ổn thỏa, hắn đều tìm đến tequila và phụ nữ. Rượu vỗ về linh hồn hắn, nhưng thân thể hắn thì cần phải có da thịt đàn bà mới có thể an ủi được.

Những cô gái ăn chơi ở đây cũng có thể là các cô gái điếm cao cấp, nhưng cũng có thể chỉ là một cô nàng đua đòi nào đó muốn biết đến những trải nghiệm lạ lẫm. Phần lớn, Tuấn muốn là được. Vẻ lịch lãm trên bộ cánh hiệu đắt tiền, cùng mùi thơm nam tính phảng phất, chưa đầy 3 câu, hắn đã có thể lột sạch đến mảnh đồ lót cuối cùng trên cái thân thể nhiều đường cong mát mịn đó. Nhưng hôm nay, dù trong người đang hừng hực, hắn vẫn chẳng có chút động lòng với các bóng hồng kia.

Một đóa hồng nhẹ nhàng lướt qua tầm mắt của Tuấn.

Bông hồng màu đỏ, với mái tóc đen óng ả thả dài sau lưng. Tuấn nheo mắt nhìn. Bông hồng giấu mình khiêm nhường trong chiếc váy kiểu cách đơn giản, mái tóc không cầu kỳ, và một gương mặt gần như không điểm trang, nhưng lại tỏa ra một vẻ quyến rũ hút hồn trên cặp mắt đen thẳm với hàng mi xanh rợp. Bước chân của nàng uyển chuyển bước ngang qua cửa xe của Tuấn mà chẳng hề chú ý đến ánh mắt si mê ngơ dại của hắn. Nàng đi đến trước một quán café cũ kỹ ở góc phố, thì dừng bước, và ngoái lại nhìn về phía Tuấn. Trái tim hắn như dừng đập một nhịp. Nàng thả một nụ cười, rồi xoay người đi vào trong.

Tuấn vội tìm một chỗ đỗ xe. Hắn buông vô lăng, mắt vẫn không rời khỏi bông hồng đỏ kia. Lấy vẻ hiên ngang của kẻ thợ săn bắt đầu cuộc chơi, hắn ung dung tiến vào trong quán. Ngày cuối tuần, quán café đông nghịt các nam thanh nữ tú. Nhưng hắn không quá khó để tìm thấy bông hồng xinh đẹp của mình. Nàng ngồi bên một chiếc bàn nhỏ đơn giản. Những chậu hoa hồng nhung rũ rượi bung nở xếp một cách tùy tiện trong góc gian phòng, khi ở cạnh nàng bỗng nhiên cũng trở thành một ý đồ nghệ thuật.

Tuấn ngồi luôn ở quầy bar, chỉ bừa vào menu đồ uống. Mắt hắn vẫn hướng về phía bông hồng đỏ. Nàng đang ngồi cùng một gã trai trẻ, nói chuyện gì đó, nàng cười duyên dáng, nhưng ánh mắt thi thoảng lại đưa về phía hắn. Ánh nhìn vừa ẩn ý lại vừa mị hoặc.

Người phục vụ đem ly đồ uống ra cho Tuấn. Hắn cứ cầm cốc đưa lên miệng uống, mà đầu lưỡi chẳng thể nhận ra đó là mùi vị của loại gì. Khi hắn đưa mắt nhìn về phía những chậu hồng nhung, thì bông hoa của hắn đã biến mất. Hắn ngơ ngác, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm. Nàng lướt về hướng cửa ra phía mặt kia con phố.

Tuấn cuống cuồng đứng dậy đuổi theo. Nàng lẩn khuất giữa dòng người đông đúc của con phố đi bộ. Con phố ngược xuôi thanh thiếu niên, khách du lịch, và cả những gia đình ở quanh đây đưa con trẻ ra đón gió trong một đêm trăng mát dịu. Nhưng mái tóc đen đung đưa dưới ánh trăng bạc chẳng thể lẫn đâu được. Trong làn gió, hắn thấy hương thơm mùi hoa hồng phảng phất trên tóc nàng. Hắn cứ ngờ ngệch đi theo nàng như thế, từ con đường này đến con đường khác.

Dường như nàng nhận ra sự mê đắm trong gương mặt của hắn, chốc chốc nàng lại dừng lại ngoái nhìn, như để chờ hắn, lại như để quan sát hắn một cách thích thú. Trong cuộc săn này, chẳng biết hắn – hay chính là nàng mới đang là kẻ đang đùa giỡn với con mồi.

Bông hồng lang thang khắp khu phố như một thiếu nữ ham vui. Nàng sà vào các sạp hàng bày đồ mỹ nghệ lưu niệm, vui vẻ nhặt từng món đồ xinh xắn lên xem xét. Chớp mắt, lại thấy nàng đang đứng bên một bà mẹ trẻ bế đứa con bụ bẫm, nàng trêu đùa gì đó khiến đứa bé cười toe phấn khích. Nàng hòa mình nhảy múa cùng những nhạc công đường phố. Thân hình uyển chuyển của nàng lắc lư theo tiếng nhạc flamenco sôi động, dưới ánh trăng xanh lấp lánh trên cao, nàng như một tiên nữ hạ phàm chốn này để rong chơi. Tuấn đưa tay với về phía nàng. Những vũ công ào về phía hắn, cuốn hắn theo với vũ điệu của mình.

Mái tóc đen ẩn hiện giữa những sạp vải làng nghề. Những súc vải bày mẫu treo trên những chiếc sào cao vút, đung đưa bay trong gió nhẹ như một chốn cung đình huyền hoặc. Bông hồng cười rạng rỡ, đưa tay tung những dải lụa phất phơ về phía Tuấn như trêu chọc. Hắn bước theo nàng, tay gạt đi những dải lụa óng ánh sáng dưới những bóng đèn cao áp. Hắn muốn lao tới túm lấy nàng, nhưng nàng lại như một ảo ảnh, vụt biến mất trước khi hắn chạm vào.

Bông hồng đi đến bên kia con đường, nàng vừa cười tủm tỉm, vừa bước nhanh lên những bậc thang dẫn lên triền đê. Suối tóc óng ả đung đưa theo nhịp chân nàng. Tuấn định lao sang đường, thì một chiếc ô tô phóng tới. Hắn phải lùi lại chờ chiếc xe đi qua, thì thấy nàng đã thong thả bước trên con đê. Hắn hấp tấp chạy lên bậc thang. Nhưng đã không còn bóng dáng của nàng nữa. Cách đó một đoạn, có tiếng sập cửa lại của một chiếc taxi.

Tuấn đứng ngây người nhìn theo chiếc xe đầy luyến tiếc. Xe taxi chầm chậm chuyển bánh. Hắn thất thểu quay trở lại thang dẫn xuống, vừa đi vừa ngoái lại nhìn theo chiếc xe cho tới khi mất dạng.

Rốt cuộc nàng là người hay là một linh hồn?

***​
– Cậu có muốn trở thành bạn trai tớ không?

Chính sững người khi nghe Duy hỏi. Cậu cứ ngẩn mặt ra không nói nên lời.

Trời đã tạnh mưa hẳn. Và những tia nắng chiều muộn màng phía trời tây đang hắt lên những áng mây nặng nề kéo ngang qua. Xung quanh, trên những tán cây đang rùng rình sũng nước, những chú chim bắt đầu kéo nhau ra sưởi ấm.

Ánh mắt Minh Duy dịu dàng nhìn Chính. Đôi môi xinh đẹp của cô nở một nụ cười như ánh nắng mặt trời. Những tia nắng ấm áp chiếu rọi vào trái tim ướt đẫm mưa rơi của cậu.

– Sao? Cậu muốn hay không cũng phải trả lời một câu chứ? – Duy mỉm cười – Đừng để con gái phải chờ đợi lâu như thế!

Ngây người hồi lâu, Chính cũng thốt lên được:

– Có, tôi có muốn, Duy ạ!

Duy bước đến trước mặt cậu và thì thầm, mắt ánh lên lấp lánh:

– Vậy thì từ bây giờ, chúng ta là người yêu của nhau rồi nhé!

Chính vừa rảo bước đi, vừa mơ màng nghĩ lại buổi chiều trên đồi “Biệt thự đổ” hôm trước. Cho tới khi Duy níu lấy cánh tay cậu mà lắc lắc:

– Này, cậu đang nghĩ gì mà cứ cười một mình thế?

Chính giật mình. Duy tròn mắt nhìn cậu chờ đợi.

– À, tôi đang…nghĩ là trăng đêm nay đẹp quá! – Chính ngượng ngập, ngước lên nhìn vầng trăng trên cao rồi nói bừa.

Duy nghe chàng trai nói vậy thì bật cười thú vị. Trong lòng Chính khấp khởi vui. Hôm nay là cuộc hẹn hò đầu tiên của cả hai, Duy đã làm cậu bất ngờ bằng một buổi khiêu vũ tại đêm văn hóa Tây Ban Nha sống động. Cô xinh đẹp lộng lẫy trong một bộ váy màu đỏ, mái tóc xõa dài, gương mặt không trang điểm nhưng mọi thứ vẫn trở nên thật hoàn hảo vừa vặn với cô gái.

Khi tất cả mọi người chìm trong những bước chân xuất thần trên sân khấu của Duy, thì Chính lại nhớ về lần đầu gặp Duy tới giờ, cậu vẫn luôn tự hỏi có lúc nào đó cô xuất hiện mà không cùng một chiếc váy hồng, hay đôi giày hồng không. Thì hôm nay, cậu nhận ra, với cô, bất cứ màu sắc nào cũng đều rực rỡ và lung linh cả. Có lẽ, như Duy đã từng nói cho cậu nghe về một cuốn sách mà cô rất thích, trên đời này, chẳng ai là hoàn hảo. Mỗi người đều có một đóa hoa, một ngôi sao xinh đẹp ở riêng trong lòng mình. Người đó trở nên đặc biệt, là vì có tình yêu của ta mà thôi. [7]

Duy đứng lại nhìn lên trăng. Bầu trời hôm nay quang đãng và trong trẻo, chỉ có một vài dải mây mỏng dính vắt ngang qua tầm mắt. Vầng trăng tròn vành vạnh, to lớn hơn mọi khi rất nhiều. Chợt cô quay sang nhìn Chính và nhoẻn miệng cười:

– Cậu có hiểu câu nói đó không?

– Ơ, hả?? Câu nào? – Chính ngẩn mặt.

– Câu “Trăng đêm nay đẹp quá” đấy. Cậu vừa nói còn gì. Tớ đoán là cậu không biết đâu.

– À… – Chính bẽn lẽn gãi đầu. Thật ra, cậu chỉ nói bừa, để khỏi ngượng với cô gái. – Nhưng trăng đẹp thật mà!

– Trong ngôn ngữ phương đông, câu đó có nghĩa là cậu muốn nói rằng cậu yêu tớ! – Duy tủm tỉm cười.

Hai má Chính đỏ bừng lên. Cậu luống cuống không biết nói gì, vội vàng bước đi để tránh ánh mắt của Duy.

– Ừ thì…

– Sao thế? Có gì mà cậu phải xấu hổ? – Duy đi theo trêu chọc.

– Thì cứ cho là tôi nói thế đi!

Duy vừa đi bên cạnh cậu, vừa ngước lên nhìn mặt trăng, ánh mắt mơ màng:

– Cậu có biết tại sao vầng trăng lại là biểu tượng của tình yêu không. Vì không gay gắt và chói chang như mặt trời, ánh trăng rất dịu dàng và đem đến cho chúng ta cảm giác yên bình. Tớ đã từng rất sợ bóng đêm, mỗi khi đó, tớ luôn nghĩ trăng giống như một người bạn tri kỷ, một người dẫn lối, một người bảo vệ mình.

Cô đưa tay nắm lấy tay Chính:

– Nếu có lúc nào đó cậu thấy bản thân lạc lối trong đêm, hãy ngẩng mặt lên, vầng trăng sẽ dẫn đường cho cậu.

Chính dừng lại nhìn cô gái, ngạc nhiên:

– Sao tự nhiên cậu lại nói như sắp rời xa tôi vậy?

– À… – Ánh mắt Duy thoáng bối rối.

– Tôi không cần mặt trăng. Tôi chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi thôi! Cả mặt trăng hay mặt trời, tôi đều không cần!

– Ừ.

Duy gật đầu mỉm cười. Cô siết chặt tay Chính. Cả hai cứ thế bước đi dưới ánh trăng lấp lánh.

***​
Một bàn tay to lớn vỗ độp vào lưng Chính khiến cậu sực tỉnh.

– Đang làm việc mà không chú tâm vào, ngồi mơ mộng gì mà cứ cười cười trông như thằng ngố thế hả???

Chính ngơ ngác nhìn một người thợ đang bông đùa với mình. Những người thợ khác trong gara cũng cười rộ lên.

Chính đến học việc ở gara này đã được một tuần, theo sự sắp xếp của thầy giáo dạy nghề ở trường. Chủ gara là một người bạn cũ của thầy giáo chủ nhiệm môn nghề của Chính. Hầu hết những học sinh trong lớp đều đã được phân đến các gara hoặc các xưởng cơ khí phù hợp với năng lực và sở thích của họ. Trong lớp, chỉ còn lại mấy thằng không xác định theo nghề là vẫn lông bông. Khi Chính đến nhờ thầy giúp đỡ, người thầy đã rất ngạc nhiên. Trước giờ, thầy vẫn đánh giá tốt về học lực của cậu, nhưng không biết vì lẽ gì, cậu luôn không chịu hoàn thành các bài tập được giao với môn nghề. Nên khi cậu đến ngỏ lời nhờ thầy giúp đỡ, với ý định nghiêm túc học việc, thầy giáo đã quyết định cho cậu đến chỗ của một người bạn học cũ của mình.

Những người thợ ở đây đều trẻ trung và tốt bụng. Họ nhiệt tình chỉ bảo cho Chính, không hề giấu nghề, mà còn mách cho cậu những mẹo nhỏ trong việc sửa chữa bảo dưỡng các hãng xe khó nhằn. Ông Sơn, chủ gara, cùng là một người tốt bụng. Mặc dù Chính vẫn còn bập bẹ và chưa làm được nhiều việc, nhưng ông vẫn hứa sẽ hỗ trợ cho cậu một khoản lương để cậu có thể thu xếp việc chi phí đi lại và sinh hoạt cá nhân của mình.

Chỉ có điều, thời gian gần đây, những người thợ có chút hoang mang, đồn đoán với nhau rằng gara sắp đổi chủ. Công việc kinh doanh càng ngày càng nhiều khó khăn, các gara mọc lên như nấm, cạnh tranh khốc liệt. Ông chủ của Chính vốn là người thật thà, không quen dùng chiêu trò tiểu nhân để đấu đá, nên công việc càng ngày càng ít dần.

– Này Chính, hôm nay cô bé người yêu của chú mày có sang đây không? – Một anh chàng nháy mắt với Chính trêu chọc.

Nghe nhắc đến Duy, các anh thợ khác cũng đều dừng tay, dỏng tai lên lắng nghe. Từ ngày Chính tới đây làm, cô vẫn hay sang chơi cùng mọi người ở gara, lúc nào cũng đem theo đồ ăn và nước hoa quả tự tay làm.

– Gì đấy? Anh Vinh nhớ Duy đấy à? Cẩn thận thằng Chính nó lại giấu cờ lê của anh đi đấy! – Một anh thợ trẻ nhỉnh hơn Chính vài tuổi trêu lại anh thợ kia.

– Mày đừng nói vớ vẩn, nóc nhà nhà anh nghe được lại rách việc! Anh chỉ nhớ đồ ăn của Duy thôi!

– Ơ, em cũng không biết nữa, nếu cô ấy rảnh thì chắc là sẽ sang. – Chính ngượng ngập gãi đầu.

– Ai nhắc đến em thế ạ?

Tiếng Duy véo von ở ngoài cửa. Một chiếc áo hồng tung tăng đi vào. Cô gái mặc một bộ quần áo nhẹ nhõm, mái tóc buộc cao sau gáy xinh xắn. Đặc biệt và đáng mong chờ nhất đối với các anh em trong gara là trên tay cô đang xách những chiếc túi giấy tỏa hương thơm của thịt nướng, salad rau quả sốt kem béo ngậy và những chiếc cốc nhựa đựng nước ép đủ màu sắc.

– Các chú, lấy bát với thìa ra đi, cẩu lương tới rồi!

Anh thợ ban nãy nhấm nháy với các đàn em. Cả đám rúc rích nhìn Chính cười. Chính ngượng không để đâu cho hết, nhưng trong lòng lại thấy hạnh phúc và hãnh diện vô cùng. Mọi thứ khiến cậu cảm thấy cứ như mình đang ở trong một giấc mơ vậy.

Ông Sơn chủ gara ở trong phòng quản lý cũng đi ra, cười khà khà:

– Cơm chó thì không ai thích ăn, nhưng cơm chó chất lượng thế này thì ai cũng mong, các cậu nhỉ! – Dù khá lớn tuổi, nhưng ông vẫn hay xưng hô tớ cậu với các nhân viên của mình.

– Vâng, chú nói chả lệch đâu được! – Các anh thợ nhe răng cười.

Duy rất quen với không khí ở đây, cô nhanh chóng đem chia đồ ăn cho mọi người. Riêng một hộp cơm nhỏ, cô đem tới cho Chính.

– Này, cơm có măng tươi xào đấy! Măng hôm trước tớ đem ở nhà cậu về ấy! – Duy nháy mắt.

– Ừ, tôi đi rửa tay đã!

Chính chùi chùi hai bàn tay dính đầy dầu mỡ của mình vào cái giẻ lau gần đó, rồi cầm lấy hộp cơm đặt lên một chiếc ghế gần đó. Dạo gần đây, cậu lại thích các món măng, mặc dù trước đó cậu chẳng có chút hứng thú gì với loài rau này. Có lẽ do Duy vốn rất giỏi chế biến các món ăn từ những búp măng ưa thích này, hoặc là bản thân cậu cũng đang bị cộng hưởng theo những sở thích của cô. Người ta vẫn nói, nếu yêu nhau nhiều, tự nhiên hai người sẽ càng ngày càng trở nên giống nhau mà.

Hai người ngồi ở một góc gara. Duy dịu dàng ngắm chàng trai ăn cơm ngon lành, chợt trông thấy trên má cậu vẫn còn một vết nhọ. Cô rút một tờ khăn giấy và ân cần lau sạch đi cho Chính.

– À, để tôi được rồi! – Chính ngượng ngùng. Cậu cầm lấy tờ giấy trên tay Duy và tự lau đi.

Duy tủm tỉm cười:

– Tớ về đây. Mai tớ sẽ lại đến thăm cậu nhé!

– Thực ra… Cậu không cần thường xuyên phải qua đây thế đâu! – Chính nhăn mặt – Tôi biết là cậu bận nhiều việc, với lại nhà cậu cũng xa nữa!

– Nhưng tớ muốn gặp cậu! – Như vừa nghĩ ra điều gì đó, Duy hào hứng nói – Này, tớ đang có ý này. Tớ muốn thuê một căn nhà nhỏ ở gần đây.

– Để làm gì?

– Tìm một căn nào gần chỗ gara của cậu ấy. Buổi trưa, cậu có thể trở về nghỉ ngơi, hoặc là tớ sẽ nấu cơm trưa đem sang cho cậu.

Chính ngẩn mặt ra. Duy ngượng ngập vén tóc mình sang một bên mang tai:

– Cũng để làm một nơi chúng ta có thể bên cạnh nhau. Tớ sẽ vẽ thật nhiều tranh để treo lên, tớ cũng sẽ trồng các loại cây và hoa trước cửa nhà. Chúng ta sẽ cùng nhau cắm hoa, nấu ăn ở nơi đấy. Cậu có muốn như thế không?

Trong đầu Chính lập tức tưởng tượng về một khung cảnh hạnh phúc của hai người, một mái nhà nhỏ đầy hoa, và có Duy ngày ngày vẫn chờ cậu ở đó. Cậu gãi đầu cười ngượng ngùng:

– Chà, tôi lại chẳng biết gì về chuyện này cả!

– Thôi được rồi! Chúng ta sẽ từ từ tính nhé!

Đúng lúc đó, một chiếc Audi A6 tiến vào trong gara. Mọi người đang ăn uống, vội buông tay để đứng dậy chuẩn bị làm việc. Chính cũng luống cuống đóng nắp hộp cơm lại rồi ra cùng với các anh em thợ.

Phạm Anh Tuấn mở cửa xuống xe.

Nét mặt ông Sơn bỗng co lại.

Tuấn nheo mắt sau cặp kính râm nhìn ngó khắp gara, rồi nhếch miệng cười:

– Ái chà, nghỉ trưa sớm nhỉ. Cũng phải thôi, làm gì có việc mấy đâu!

Ông Sơn nuốt nước bọt khan, cố lấy giọng bình tĩnh nói:

– Anh về đi. Tôi đã nói là tôi không bán cái gara này đâu.

Các anh em thợ nhìn nhau, bắt đầu hiểu ra chuyện.

Tuấn đút tay túi quần, lững thững đi quanh gara, rồi liếc nhìn ông Sơn, giọng nói như châm chọc:

– À, tôi không quan tâm đến cái gara này của ông chú, tôi chỉ quan tâm đến mảnh đất này thôi. Ông chú cứ cố đấm ăn xôi làm gì. Hôm nay tôi phải đích thân qua để thuyết phục chú đấy. Thay vì duy trì một gara ế ẩm và một nuôi cơm không một đống người, chú bán cho tôi, lấy tiền đó đi làm việc khác, không tốt hơn à!

Một người thợ nóng nẩy định xông đến Tuấn, nhưng những người khác lập tức cản lại.

Ông Sơn lắc đầu:

– Xin lỗi anh Tuấn. Tôi ngần này tuổi rồi, cũng chẳng nghĩ gì đến tiền bạc nữa. Tôi muốn duy trì gara này, là để cho các cháu có chỗ để học hỏi, trau dồi tay nghề. Lớp trẻ nhanh nhạy hơn tôi, sau này, chúng nó sẽ tự có con đường của mình.

– Toàn những điều ngớ ngẩn sáo rỗng!

Tuấn nhếch miệng cười, rồi hách dịch đá chân vào một chiếc kệ để đồ nghề dụng cụ ngay cạnh đó. Chiếc kệ chênh vênh mất thăng bằng, nghiêng mình đổ ra phía sau. Đúng chỗ của Duy và Chính đang ngồi.

Chính lập tức đứng dậy, giữ được cái kệ.

– Ông anh nhiều tiền, nhưng ở đây chúng tôi không tiêu tiền của anh, nên làm gì cũng nhìn trước nhìn sau một tí đê!

Tuấn nheo mắt nhìn Chính, rồi cười khẩy, ra điệu bộ không thèm chấp.

– Vắt mũi chưa sạch!

Tuấn nhìn sang ông Sơn, phẩy tay:

– Tôi nghe phong phanh phía ngân hàng họ cũng đang có động thái rồi đấy. Nên tôi đang đưa ra một mức giá hợp lý nhất cho ông chú. Ông chú suy nghĩ thêm nhé, có số của tôi rồi phải không?

Tuấn vừa nói vừa mở cửa xe. Chợt có tiếng nói của con gái vang lên khiến hắn lưu tâm mà dừng lại:

– Anh làm bên bất động sản à?

Ánh mắt của Tuấn dừng lại trên cô gái mặc áo hồng đang ngồi cạnh tên nhóc vừa làm hắn quê mặt. Hắn tháo chiếc kính râm ra. Đó là cánh bông hồng đỏ mà hắn đã bắt gặp trong đêm trăng nọ.

Chính kéo Duy ra sau lưng mình, khó chịu nhìn Tuấn:

– Bỏ đi Duy, mấy tên này không đáng tin đâu!

Tuấn nheo mắt nhìn Chính. Đôi môi hắn nở một nụ cười vẻ thích thú.

***​
Quán bar đến giờ đông đúc, xung quanh Tuấn, các kiều nữ dập dìu đi lại, như vô vàn các đóa hoa ẩn hiện trong ánh đèn màu lấp lánh cùng tiếng nhạc du dương. Nhưng tối nay, hắn chẳng bận tâm lắm đến những điều khác.

Ngồi bên ly rượu với hương thơm của loài cây Avage quen thuộc, Tuấn cầm điện thoại đang đọc một tin nhắn của nhân viên cấp dưới gửi cho. Đó là thông tin về một căn nhà nhỏ xinh xắn với cách bài trí cổ điển, ở trong một khu vực khá yên tĩnh. Đặc biệt, trong mảnh vườn nhỏ trước cửa nhà, có trồng rất nhiều hoa hồng nhung cổ.

Ánh mắt Tuấn hướng ra cửa, khi thấy một bóng áo đỏ vừa xuất hiện. Bông hồng của hắn đã tới đây rồi. Nàng hôm nay không mặc chiếc váy đầm như buổi tối hôm trước, mà mặc một chiếc sơ mi cùng với chiếc quần âu đứng đắn. Mái tóc dài đen được tết thành một bím dài, vắt hờ hững sang một bên bờ vai thon thả. Thật khó tin rằng nàng mới chỉ là một cô gái ngoài đôi mươi.

Tuấn kéo ghế cho Duy ngồi xuống, rồi ngoắc tay với người phục vụ. Anh chàng nhân viên lập tức bưng ra một ly cocktail thơm hương hoa hồng. Duy liếc nhìn ly cocktail, tỏ ra ngạc nhiên:

– Ồ! Anh biết em thích loại này ư?

Tuấn đặt ly cocktail xuống trước mặt Duy:

– Một cô gái yêu thích hoa hồng, thì chắc chắn ly Purple Love ngọt ngào này sinh ra là để dành cho cô ấy rồi! – Tuấn nói một cách văn vở.

– Cảm ơn anh! – Duy mỉm cười đón lấy ly rượu.

Tuấn chìa cho cô gái xem những bức ảnh trong chiếc tab của mình.

– Anh chắc chắn chỗ này sẽ hợp với ý em đấy!

Duy chăm chú lướt xem những tấm ảnh chụp căn nhà, cô thốt lên:

– Xinh quá!

– Đúng khu vực mà em muốn, chỗ này lại rất yên tĩnh, cho em tha hồ sáng tác tranh nhé! – Tuấn mỉm cười.

Duy xem xét thêm một lúc, rồi cô đóng những tấm ảnh lại. Cô nhìn Tuấn, nhoẻn miệng cười:

– Đúng là không dễ dàng tìm được một nơi như thế này! Có lẽ giá cũng cao đấy nhỉ. – Duy ngoái lại nhìn Tuấn. Cô thoáng giật mình một chút vì thấy hắn đang ghé mặt sát gần với mình.

– À, em đừng bận tâm. Chỉ cần em ưng ý là được. Anh đã đích thân lo liệu thì em cứ việc tin anh thôi.

– Vậy hợp đồng anh cứ gửi email cho em nhé! – Duy nhoẻn miệng cười.

Tuấn gãi gãi sống mũi, lấy giọng nửa đùa nửa thực:

– Hợp đồng này không thể gửi thư được. Phải trực tiếp ký!

Cô cầm ly cocktail của mình lên, nháy mắt với hắn:

– Thế thì chúng ta có nên ký luôn không nhỉ?

Tuấn nâng ly của mình lên chạm khẽ với ly của Duy, rồi ghé sát tai cô thì thầm:

– Em muốn ký…ở đâu?

Duy liếc nhìn ly rượu trước mặt của Tuấn, mỉm cười:

– Người ta hay có câu nói “Thượng đế tạo ra tequila và phụ nữ”, muốn chỉ rằng những người yêu thích loại rượu này thường ưa khám phá và thích chinh phục! Không biết những lời này của anh, là sự khám phá hay là chinh phục đây?

Tuấn cố ý nhìn vào mắt cô gái, hắn lấy ra vẻ sâu sắc và trải đời nhất có thể để nói:

– Câu nói kia là đúng, nhưng với anh, tequila và phụ nữ không thể giống nhau được. Rượu hủy hoại đàn ông, nhưng phụ nữ thì lại chữa lành cho họ. Một thứ là chất độc, một thứ là chất dược.

– Em không phải là thuốc. Em là rượu độc. Rượu này có độc, anh có muốn uống không?

Tuấn cầm lấy bàn tay còn lại của Duy rồi áp lên môi mình. Hắn hít hà hương thơm trên tay cô, rồi thì thầm:

– Dù trong rượu có độc, anh cũng sẽ uống cạn ly này!

***​
Tiếng cửa phòng vệ sinh đóng sầm lại. Tuấn một tay ấn chốt cửa, một tay vòng lấy ôm siết lấy thân thể của Duy. Hắn mạnh bạo hôn lấy cặp môi đỏ mọng kia, như muốt nuốt trọn cả cô gái vào trong cơ thể. Đôi môi hắn ép chặt lấy môi cô gái, rồi hướng thấp dần xuống tới cái cần cổ trơn bóng thơm lựng hương hoa hồng.

– Ưm, ưm… Anh ơi…

Tay Duy vịn lên trên bả vai rộng rắn rỏi của hắn, khẽ cất tiếng gọi hắn giữa tiếng rên rỉ.

– Anh đây!

Tuấn thì thầm đáp lại. Hắn đặt cô gái ngồi lên bàn đá chậu rửa. Một tay vẫn ôm chặt lấy bờ vai cô gái, bàn tay kia của hắn đang lần mở đến hàng cúc áo thứ ba trên chiếc sơ mi của Duy. Hắn thiếu kiên nhẫn đến nỗi, kéo xoạc cổ áo ra, rồi lôi bầu ngực trắng mịn thơm mát ra khỏi chiếc áo lót cắt cúp ren đỏ hờ hững.

– Đừng! – Duy hấp tấp túm lấy tay của hắn – Có người vào thì sao…

– Em còn kêu đừng? – Tuấn nhếch miệng cười, hắn gẩy khuy quần của cô gái ra rồi xọc tay vào bên trong. Ngón tay hắn kéo đũng quần lót sang một bên rồi xoa miết liên tục ở nơi vùng cấm địa nữ tính mà hắn đang vẫn tưởng tượng. – Em ướt át đến thế này rồi, em có chịu nổi không?

Tuấn nói rồi cúi xuống mút mát đầu vú đã cương cứng từ lúc nào. Hắn thấy Duy co người kêu khẽ. Ngón tay của hắn đảo đi đảo lại ở chính nơi yếu đuối khiến toàn thân cô cong lên ham muốn. Từ trong khe suối, một dòng dịch ấm nóng tuôn chảy không ngừng.

– Em nhạy cảm thế. – Tuấn buông cái đầu vú ướt nhoét, ghé miệng thì thào vào tai Duy – Nếu không gặp em từ đầu, có khi anh còn nghĩ em uống phải thuốc kích dục rồi đấy!

– Aaaa…ưm ưm…

Duy mím chặt môi mình để chôn lại tiếng rên rỉ trong miệng, khi ngón tay của Tuấn trượt ra khỏi đỉnh hồng của cô. Hai ngón tay hắn điên cuồng vẽ vời bên trong chiếc quần lót ren, khiến toàn thân cô run rẩy không ngừng. Ngón trỏ và ngón giữa của hắn kẹp lấy hạt hoa hồng của cô, liên tục day dứt nhẹ nhàng, thi thoảng lại nghiền nát thật mạnh khiến Duy rên xiết lên. Hai chân cô vội vàng muốn kẹp chặt lại, nhưng hai bắp đùi lại bị vùng hông của tên đàn ông kia chặn giữa không thể khép lại. Hắn khó nhọc kéo khóa quần của Duy xuống, miệng lẩm bẩm:

– Sau này gặp anh, thì đừng có mặc quần dài, nghe chưa!

Tuấn thô bạo kéo tụt chiếc quần xuống lưng chưng ngang đùi, rồi đẩy mạnh cả bàn tay vào bên trong quần lót của cô gái. Toàn bộ bàn tay to lớn của hắn phủ lên trên âm hộ, ve vuốt dịu dàng hai cánh môi mũm mĩm, ngón tay len lỏi vào bên trong âm đạo của cô. Nước nhờn càng lúc càng nhiều, ướt dính lấy chiếc quần lót vào bàn tay của hắn. Hắn cảm thấy thân thể cô gái thoáng run rẩy, một tay cô đang đưa lên tự bịt miệng mình để che tiếng rên rỉ không bật ra quá to mà khiến người bên ngoài chú ý.

Những xúc giác trên đầu ngón tay truyền về cho hắn những cảm giác về những mô tế bào mềm mại và ấm nóng bên trong con đường mê đắm kia. Cái hang động chật chội khít khao bằng thịt ôm ấp lấy ngón tay của hắn, như muốn nuốt lấy tất cả, khiến hắn phấn khích dữ dội. Hắn càng lúc càng đẩy ngón tay vào trong hơn. Ngón tay phía trước hơi cong lại, ánh mắt hắn sáng bừng. Hắn đã tìm thấy một nếp gấp nhô lên, chính là nơi mà tất cả đàn ông đều muốn khám phá ở người nữ. Thân thể cô gái run rẩy mãnh liệt khẳng định với hắn. Cảm giác của cô đã đến cực điểm. Toàn thân cô rùng mình. Những tiếng nhóp nhép phát ra từ đầu ngón tay ướt át bên trong quần truyền lên, khiến cô cứ ép mông xuống ngón tay người đàn ông kia liên tục để có thêm nhiều khoái cảm hơn. Nhưng hắn cứ dửng dưng, không nhanh không chậm, dùng bàn tay hơi đè lên nhè nhẹ nửa muốn trêu chọc, lúc lại lỡ đãng cọ qua vuốt ve khiêu khích.

– Cái lỗ của em ra nhiều nước lắm rồi này! Có pahỉ em đang muốn lắm không? Muốn không? – Tuấn thì thầm khêu gợi.

– Muốn, em muốn lắm rồi… – Duy đáp lại bằng giọng nói hổn hển.

– Muốn gì? Nói anh xem!

– Muốn được anh yêu!

Những lời nói trong đê mê của cô gái khiến Tuấn không kiềm được cơn căng cứng bên trong quần hắn. Tay Duy cứ sờ soạng vuốt ve bên ngoài lớp vải nãy giờ khiến hắn bị kích thích không chịu nổi. Hắn lật úp Duy lại, để cô bò lom khom trên bàn đá bồn rửa tay, chổng mông về phía hắn. Hắn lách cách tháo thắt lưng của mình, lôi ra cây thịt đang bức bối bấy lâu.

– Cô nàng dâm dục này! – Tuấn cười – Ban nãy em còn sợ có người vào cơ mà, sao giờ lại thèm khát thế!

– Nhanh đi anh, em…em không chịu nổi nữa rồi! – Cô gái oằn mình rên rỉ van nài.

Tuấn kéo tụt chiếc quần âu kèm của Duy xuống lưng chừng bắp đùi, rồi kéo hông cô áp sát về phía mình. Bấy giờ hắn mới thấy được chiếc quần lót mảnh màu đỏ của cô gái. Hắn mỉm cười, kéo lệch chiếc quần sang một bên, rồi kê cây côn của mình vào giữa chiếc khe mềm mại màu hồng trơn nhẫy kia.

Cộc! Cộc! Cộc!

Tuấn sững người. Duy ngóc đầu nhỏm dậy. Cả hai cùng ngoái lại nhìn về phía cánh cửa.

Tiếng gõ cửa lặp lại, có phần gay gắt hơn. Sau đó, có tiếng chìa khóa lách cách bên ngoài. Ổ khóa vặn chuyển động một tiếng “Cạch!”. Cánh cửa bật mở ra. Một người lao công xách theo chiếc xô và cây chổi lau dọn đi vào. Bà ta liếc nhìn về phía dãy nhà vệ sinh bên cạnh, có một phòng đang đóng chốt cửa, lầm bẩm cáu kỉnh:

– Làm cái gì mà chốt cửa lại thế không biết!

Một người phụ nữ mặc váy bó sát người lững thững đi vào, đưa mắt nhìn quanh phòng vệ sinh nhưng không thấy ai cả. Đó là chị Phương. Ánh mắt chị dừng lại trên cánh cửa buồng đang đóng chốt. Chị chầm chậm bước lại gần, lắng tai nghe. Bên trong im lặng. Chị nhíu mày ngờ vực. Ban nãy, chị tận mắt đã trông thấy một cô gái có nét giống con bé bạn gái của Chính, đang ngồi cùng một gã tay chơi có tiếng ở đây.

***HẾT CHƯƠNG 10***​
Ghi chú:
[7] – Trích “Hoàng tử bé”, Antoine De Saint-Exupéry.​