TỪ CÕI VẤN VƯƠNG – Update Chương 14

CHƯƠNG 12: BÔNG HỒNG RỰC LỬA – Sáng tác cùng Feelex

***​
Chính và Duy dừng lại ngó nghiêng trước một căn nhà nhỏ đơn giản, có trồng một cây tầm xuân leo dọc theo bờ rào trước sân. Đây là nhà của ông Sơn, chủ gara sống cùng gia đình. Hôm nay Chính sang để xin lỗi ông Sơn và cảm ơn ông đã bảo lãnh cho cậu sau vụ gây rối bên nhà tên Tuấn. Duy sau một hồi gặng hỏi, cũng đã nắm được đầu đuôi câu chuyện, mặc dù cậu cố gắng loanh quanh giấu giếm đến đâu cũng vô ích. Nếu không vì Duy thuyết phục cậu sang cảm ơn và xin lỗi ông, thì không biết lúc nào cậu mới có dũng khí để đến đây. Thậm chí tối qua, cậu còn có ý định xin nghỉ việc vì quá xấu hổ với anh em ở xưởng và ông Sơn.

Duy đưa cho Chính bó hoa hồng tươi cô đang cầm, mỉm cười động viên cậu:

– Nào, đi vào đi!

Chính cầm lấy bó hoa, bối rối gãi đầu:

– Cậu cùng vào với tôi được không? Có cậu, tôi mới…nói chuyện hẳn hoi được!

– Cậu đừng căng thẳng thế. Cứ bình thường đi. Tớ nghĩ cô chú ấy là người dễ mến mà!

Duy vỗ nhẹ vào lưng Chính. Cả hai cùng mở cổng đi vào.

Vừa đi tới cửa nhà, mũi Chính đã ngửi thấy sực nức mùi thuốc lá đun trong bếp. Mùi lá cây thuốc thảo dược hăng hăng khó chịu, thường thấy ở những gia đình có người cao tuổi ốm bệnh lâu ngày. Chính và Duy nhìn nhau.

– Ơ kìa! Các cậu không qua xưởng à?

Chính nghe thấy giọng nói vang vang từ phía căn bếp bên hông trái ngôi nhà. Ông Sơn đang ngồi bên cạnh một chiếc ấm đất sắc thuốc cắm bằng điện, miệng nắp sủi bọt ầm ĩ.

Duy lắc nhẹ tay Chính. Chính giật mình, vội lắp bắp lên tiếng:

– Dạ hôm nay cháu sang để xin lỗi chú về việc hôm qua… Và cháu cũng cảm ơn chú đã đến giúp cho cháu…

Ông Sơn không chú tâm đến lời của Chính lắm. Ông cẩn thận rót thuốc từ trong ấm ra một cái bát nhỏ. Nước thuốc màu nâu sánh, tỏa ra một mùi hắc nồng nặc. Có lẽ cũng thấy bất tiện với mùi thuốc, ông Sơn ngước lên nhìn hai bạn trẻ cười ái ngại:

– Ấy thông cảm cho tớ nhé! Đây là thuốc của bà nhà tớ! Ngày nào cũng phải uống đúng giờ mới được! – Ông nâng chiếc bát đứng dậy, rồi vẫy tay với cả hai – Nào, đi vào nhà, vào nhà đi!

Nếu ông Sơn không nói ra đây là thuốc của bà vợ, có lẽ Chính còn nghĩ trong nhà ông có người mẹ già đau yếu nào đó.

Chính và Duy cùng đi theo ông Sơn vào trong nhà ngồi. Căn nhà bố trí đồ đạc cũng đơn sơ, không có gì đặc biệt, cho thấy một lối sống tiết kiệm của hai vợ chồng. Bên bộ sofa gỗ đã sờn nước sơn là một chiếc giường đơn nhỏ. Một người phụ nữ tóc bạc lơ thơ đang nằm co ro ngoảnh mặt vào trong tường. Trông thấy có tiếng người đến, bà mới ngoái lại, nhướn cặp mắt nhăn nheo mờ đục nhìn về phía ông chồng. Chính thoáng một chút giật mình khi trông vẻ ngoài già nua đến khó tin của người phụ nữ ấy. Trông bà ấy phải già hơn ông Sơn đến hàng chục tuổi.

Duy không bận tâm đến vẻ mạo khác biệt của hai vợ chồng ông chủ gara. Cô mải ngắm một khung hình lớn được treo ở giữa phòng khách, trên một vị trí rất trang trọng. Đó là một bức ảnh chụp một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp với thân hình bốc lửa, trong chiếc váy xòe màu đỏ cầu kỳ, là trang phục khiêu vũ của các vũ công Flamenco.

– À, đây là cậu làm ở gara của tôi đấy mình ạ! – Ông Sơn đặt bát thuốc xuống cạnh giường, rồi ân cần đỡ bà vợ ngồi dậy. – Đây là Vân, bà xã tớ!

– Cháu chào cô Vân. – Chính và Duy lí nhí chào người vợ. Bức ảnh chụp cho Duy đoán người phụ nữ này cũng chỉ khoảng 55 tuổi là cùng.

Bà vợ nhìn về phía hai cô cậu đứng trước mặt mình, ánh mắt rạng rỡ:

– Chà. Hai bạn còn trẻ trung và xinh đẹp quá! Các cháu ngồi đi, ngồi đi!

Chính cầm bó hoa hồng đặt xuống bàn, ngượng ngùng:

– Cháu tặng cô ạ. Cháu nghe chú Sơn nói cô thích hoa hồng lắm, nên hôm nay cháu hái trong vườn một ít đem đến cho cô vui.

Đó là bó hoa sáng sớm nay Duy đã cắt trong vườn, cẩn thận lựa chọn những bông đẹp nhất, thơm nhất. Thường xuyên đến gara, cô đã bắt gặp rất nhiều lần trong phòng quản lý của ông Sơn có cắm mấy bông hồng tươi. Cô đoán rằng bà vợ của ông cũng rất yêu hoa hồng. Bà Vân với tay về phía bó hoa. Ông Sơn liền cầm bó hoa lên đưa cho bà. Bà ôm bó hoa vào lòng, khuôn miệng nhăn nheo mỉm cười hạnh phúc:

– Ôi chao, hoa trồng vườn, thơm hơn hẳn hoa mua ngoài tiệm đấy cháu gái ạ! – Bà nhìn Duy. – Đã lâu lắm rồi tôi chẳng có dịp thấy hoa tươi thế này!

– Nào mình uống thuốc đi kẻo nguội.

Ông Sơn nâng bát thuốc lên ngang tầm, thổi phù phù cho thuốc nguội bớt, rồi giúp bà vợ uống. Bà vợ nhắm mắt nhắm mũi uống cạn chén thuốc, ông Sơn lại mở cái hộp đựng những viên ô mai đường để sẵn ở trên bàn trà rồi đút một viên cho vợ ngậm.

– Ấy, bà xã tớ sợ đắng lắm. Nên cứ uống thuốc là bà ấy phải ngậm ô mai đường cho ngọt miệng!

Chính và Duy cười gượng gạo trước vẻ chăm sóc âu yếm nhau của đôi vợ chồng già. Cả hai nán lại trò chuyện hỏi han hai vợ chồng ông Sơn một lát. Nhắc lại chuyện của Chính hôm qua, ông Sơn cũng chẳng có vẻ gì để tâm lắm về gã sở khanh kia. Chỉ dặn dò Chính sau này nên biết kiềm chế cảm xúc hơn. Khi thấy bà Vân vợ ông có vẻ mệt, không tiện ngồi lâu, cậu ý nhị xin phép cáo về.

Khi ra đến cửa, bỗng ông Sơn chạy theo gọi Duy:

– Này, cô gái! Cậu vào gặp bà xã tớ một tẹo được không? Bà ấy bảo tớ gọi cậu!

– Cháu ấy ạ? – Duy thoáng ngạc nhiên.

– Không có gì, bà ấy nhìn cậu thấy quen mặt, nên định hỏi vài câu thôi!

Duy nhìn Chính mỉm cười, dặn cậu chờ một lát rồi cô sẽ trở lại ngay. Cô vội vã đi vào trong nhà. Chính băn khoăn nhìn theo cô gái, không biết họ có chuyện gì để nói.

Ông Sơn châm một điếu thuốc đưa lên miệng, rồi khoác vai Chính kéo cậu ra trước cổng đứng.

– Bà xã tớ ít giao tiếp với người ngoài, nhưng bà ấy có vẻ mến cô bạn cậu lắm nhé! Cậu thật là may mắn đấy!

Nghe ông Sơn nói thế, Chính đỏ mặt bối rối, chẳng biết trả lời ra sao, đành vâng dạ cho qua chuyện. Ông Sơn vừa rít thuốc, vừa đưa tay vin những cành tầm xuân lòa xòa trước lối đi, cài chúng gọn gàng vào bờ rào.

– Cuộc đời này, may mắn nhất có thể tìm được một người đáng để trân trọng lúc còn sớm sủa.

– Dạ… Mà chú có thể cho cháu biết… – Chính chợt hỏi – Sao cái tay nhà đất kia có vẻ thù hằn gì với bên mình thế ạ? Hắn là đối thủ cạnh tranh ạ?

Nhắc đến Tuấn, gương mặt ông Sơn bỗng trầm tư. Ông im lặng không đáp, rít thuốc nhanh hơn. Một lát, ông vỗ vai Chính:

– Chả có gì đâu, mấy thằng bé trẻ người thì cứ thích ra vẻ thôi mà! Các cậu cứ yên trí, không đời nào tớ nhượng cái gara cho nó đâu!

Đúng lúc đó, Chính thấy Duy trở ra. Cậu vui vẻ chào từ biệt ông Sơn, rồi cả hai cùng nhau đi bộ về căn nhà hoa hồng của hai người.

Trời nắng nhẹ. Hai người cứ nắm tay nhau đi dưới những rặng cây xanh rợp bóng mát bên vỉa hè. Trời đang dần chuyển hè, nên cây cối đâm lá mạnh mẽ. Các cành cây xanh um những tán lá rậm rạp, chứ chẳng còn là những mầm non li ti như đương giữa mùa xuân nữa.

– Cô Vân gọi cậu có chuyện gì thế? – Chính tò mò.

– À, cô ấy và mẹ của tớ từng học cùng trường múa, họ là chị em đồng môn của nhau, nên cô ấy hỏi thăm mẹ tớ thôi.

– Thật à? – Chính tròn mắt – Mẹ cậu? Mẹ cậu là diễn viên múa?

Duy mỉm cười, không đáp lời Chính mà nói sang chuyện khác:

– Cậu có nhớ bé Dương ở Làng Chài lần trước không?

– À, cô em của bạn cậu đấy à?

– Ừ, cô bé cũng rất yêu thích môn múa. Mong ước sau này của cô bé cũng là trở thành một diễn viên múa chuyên nghiệp đấy! Cô bé rất xinh đẹp và có năng khiếu, nên tớ nghĩ tương lai cô bé sẽ rất thành công. Chỉ mong sao cô bé có thể gặp được một người tốt, sẵn sàng ủng hộ sự nghiệp của mình, để không phải lui về giải nghệ sau khi lập gia đình.

Duy vừa nói vừa xoay xoay chiếc vòng chuỗi hạt đeo trên cổ tay mình. Đó là chiếc vòng mà bé Dương đã nhờ Chính trao lại cho người chị họ của mình. Trên đường về nhà hôm đó, Chính đã đưa cho Duy cất giữ.

Chính ngẩn mặt khi nghe những lời giãi bày của Duy, cậu không chắc cô đang muốn nói đến người mẹ của mình hay không. Nhưng cậu lại sực nhớ ra một chuyện khác:

– Này! Hôm qua, tôi có gặp bé Dương ở trên đường đấy!

Duy dừng lại quay sang nhìn Chính chằm chằm.

– Ở đây? Ở thành phố?

– Ừ! Lúc tôi đưa cô Hoàng Thùy đến nhà tên khốn kia! Tôi thấy cô bé ấy đi ngang qua mặt mình, chả biết đi đâu vội lắm. Tôi định gọi nhưng nó chạy mất luôn. Xong lại vì chuyện của cô Thùy nên tôi cũng quên béng đi mất.

Duy không hỏi gì thêm, giục Chính nhanh trở về còn qua gara làm việc cho sớm.

***​
Duy đứng giữa phòng khách, ướm thử chiếc đầm vũ phục màu đỏ lên người. Chiếc đầm được may bằng vải nhung đỏ, trễ vai và xẻ tùng cao tới đùi, được viền những riền đăng ten lấp lánh cầu kỳ theo từng nếp xếp bồng bềnh. Bà Yên đang ngồi cắm những cành hồng tươi vào chiếc lọ pha lê lớn giữa bàn, liếc nhìn con gái và hỏi:

– Sao? Đã đúng ý con chưa? Con gái của mẹ mà mặc vào thì cả sân khấu chắc chỉ dành cho riêng con thôi!

Duy nhớ lại hình dáng chiếc váy đầm mà bà Vân mặc trong khung ảnh chụp, rồi quay sang nói với mẹ:

– Mẹ ơi, phần dún bèo này vẫn hơi ít ạ. Cần thêm hai tầng nữa. Mẹ nói nhà may sửa gấp cho con được không?

– Sao cần nhiều tầng thế, mặc quê mùa lắm con gái ạ! Cứ như kiểu của mấy thập niên trước ấy! Bây giờ, các vũ công còn mặc váy trơn cơ!

– Con thích thế mà mẹ! – Duy nài nỉ.

– Ừ được rồi. Để chiều mẹ đem sang cho họ. Nhưng sao dạo này con lại hay tới hội quán Tây Ban Nha thế. Lại còn nhờ mẹ dạy vũ đạo cho nữa. Trước giờ con có thích môn này bao giờ đâu!

Duy cười trừ rồi vờ chăm chú gấp gọn gàng chiếc váy đầm lại.

– Con mới xem được một đoạn video về cô Hồng Anh, nên con muốn làm một tiết mục tái hiện lại vũ điệu của cô ấy cho chương trình cuối tuần này mẹ ạ.

Bà Yên lưu tâm khi nghe con gái nhắc đến Hồng Anh. Hồng Anh chính là nghệ danh của người đàn chị trên khóa của bà khi còn học trong trường múa. Bà lập tức nhận ra, chiếc váy con gái muốn may, đúng là mô phỏng lại bộ váy nổi tiếng gắn liền với hình ảnh của bà ấy khi còn vang bóng một thời. Nhưng lần nào cũng vậy, nhắc về người đàn chị, bà lại không kiềm chế được một tiếng thở dài:

– Đúng là cái tên nó vận vào thân. Hồng nhan bạc phận!

Duy lại ngồi cạnh bên bà Yên:

– Như thế nào vậy mẹ? Mẹ kể cho con nghe đi.

Bà Yên chép miệng:

– Mấy chuyện đó có gì đâu mà kể. Ông trời thường vậy đấy. Cho người ta quá nhiều, lại lấy đi của họ quá nhiều. Những người xinh đẹp tài năng quá, thường lận đận trong đời sống riêng tư.

Bà Yên vui vẻ bê chiếc bình hoa hồng đặt lên kệ tủ TV. Vừa ngắm nghía thành quả của mình, bà vừa nói:

– Này, con có nhớ anh con trai nhà bác Tiến không?

Duy vâng dạ cho qua chuyện. Vẫn là anh chàng mà hai gia đình vẫn đang ra sức gán ghép cho cô.

– Sang tuần cả nhà họ sẽ qua nhà mình dùng cơm. Dũng nó mong gặp con lắm đấy.

Duy dừng tay lại khi cô nghe thấy bà Yên nhắc đến tên “Dũng”. Nhà doanh nhân Đoàn Vĩnh Tiến vốn là chỗ thân quen với gia đình, cô không lạ gì. Nhưng cô chưa từng nhớ đến chuyện con trai ông ta cũng tên là Dũng, ngoại trừ việc anh ta đang sống và làm việc ở châu Âu. Cô ngước lên hỏi mẹ:

– Anh Dũng ấy ạ? Mẹ có nhớ tên đầy đủ của anh ấy là gì không ạ?

Bà Yên chau mày nghĩ ngợi một lát, rồi nói:

– Mẹ không nhớ lắm. Nhưng năm rồi cậu ấy còn được giải thưởng doanh nhân trẻ trong nước đấy. Con lên mạng tìm chắc có đấy. Mà sao con hỏi tên tuổi cậu ấy thế? Đừng nói là con lại tin vào mấy trò bói tên bói tuổi đấy nhé! – bà Yên khúc khích cười, đưa lời trêu chọc con gái.

Duy không nói gì. Cô rút điện thoại ra và gõ tìm kiếm về giải thưởng “Doanh nhân trẻ”. Rất nhiều bài báo viết về một chàng doanh nhân trẻ sinh năm 1992 tài năng, đã có những dự án hỗ trợ các thanh niên trẻ khởi nghiệp rất thành công. Có một tấm ảnh chụp chàng CEO trẻ với gương mặt điển trai, lịch lãm trong bộ vest đen, trịnh trọng nhận giải thưởng do đích thân lãnh đạo thành phố trao tặng.

Đó là Đoàn Đức Dũng.

***​
Bà Yên đẩy cửa nhà kho rồi đi vào. Gian nhà kho đựng rất nhiều chiếc thùng carton xếp ngăn nắp theo từng hàng lối, hầu hết đều là những đồ dùng cũ của bà từ thời trẻ.

Tự nhiên hôm nay, cô con gái nhắc lại về người đàn chị, khiến bà Yên không ngăn nổi mình khỏi những hoài niệm. Bà lôi ra những bộ cánh lung linh lộng lẫy, trang phục bà đã từng mặc trong các chương trình biểu diễn của mình trước đây. Bà thử ướm lên người mình, dù nhiều năm đã trôi qua, nhưng vóc dáng của bà vẫn chẳng suy suyển mấy so với thời thanh xuân. Khi thấy con gái thử vũ phục, bà cũng từng như con, háo hức mong chờ mỗi khi nhận được bộ áo váy mới, hồi hộp đếm từng giây phút để được sải chân trên sân khấu rợp ánh đèn.

Hôm nay cũng là ngày kỷ niệm tròn 30 năm bà tốt nghiệp Học Viện Múa thành phố. Nhưng năm nào cũng vậy, bà chỉ có thể tự vào đây, giam mình trong những kỷ niệm xưa cũ. Ông Đoàn chồng bà không thích bà nhắc lại những hoài bão của bà trong thuở thiếu thời, nên bà đành gói ghém những năm tháng thanh xuân ấy rồi cất cả vào những chiếc thùng bụi bặm này.

Bà Yên lục lọi thêm một lát thì tìm thấy chiếc rương cũ đựng sách vở và đồ cá nhân của mình. Chiếc rương có khóa, nhưng thời gian quá lâu cũng khiến chiếc khóa đã mục. Bà ra sức đẩy mạnh, chiếc khóa lập tức bị bật tung. Bà vẫn nhớ có một đồ vật quan trọng còn cất giữ trong chiếc hòm này. Món đồ mà người đàn chị đã trao lại cho bà vào đêm mưa gió bão bùng của hơn 30 năm trước.

Một cuốn sổ bọc bìa da cũ kỹ được bà Yên lấy ra. Cuốn sổ với những trang viết ố nhòe bởi thời gian, và cả bởi những giọt nước mắt thẫm đẫm trên từng trang giấy. Bà Yên thở dài, lặng người nghĩ lại đêm đó.

Đó là đêm trước kỳ thi tốt nghiệp của bà.

Cô sinh viên múa năm cuối Thái Yên đang loay hoay thử trang phục biểu diễn cho buổi thi cuối cùng của mình ngày mai. Bên ngoài mưa gió không ngớt. Thi thoảng lại có tiếng gió rít hú từng hồi qua khe cửa của phòng ký túc xá. Yên cẩn thận, treo bộ váy áo vào sát bên trong tường, cách xa cánh cửa sổ. Cô sợ nước mưa có thể hắt vào làm ẩm bộ váy cầu kỳ mà cô đã dành dụm nhiều tháng mới đủ tiền đặt may, dành riêng cho buổi thi quan trọng này.

Cánh cửa bật tung khiến Yên suýt chút nữa thì hét lên vì giật mình. Hóa ra là gió thổi mạnh. Cái then chốt của cánh cửa thì đã cũ kỹ lắm rồi. Cô mon men chạy tới, loay hoay tìm cách để đóng cửa lại.

Một bàn tay người từ ngoài cửa túm lấy tay Yên.

– Á á á á á!!!!

Lúc này thì Yên chẳng thể ngăn mình ngoạc mồm gào lên.

– Thái Yên! – Một giọng nói phụ nữ thều thào đang nỗ lực chật vật át đi tiếng mưa rơi – Là chị. Hồng Anh đây!

Yên định thần nhìn gương mặt người phụ nữ ướt sũng bên ngoài cửa sổ. Mặt mũi chị ta sưng húp biến dạng, chẳng thể nhận ra được ai, nhưng giọng nói thì cô không thể nhận lầm. Đó chính là đàn chị Hồng Anh của cô. Nhưng Yên đang bối rối vô cùng. Hồng Anh sao lại có mặt ở ngoài đường trong đêm mưa gió thế này. Chị ấy đã kết hôn từ cách đây 5 năm rồi. Chồng chị là một người đàn ông giàu có, si mê chị ấy như điếu đổ. Hai người bọn họ cũng đã có một cậu con trai kháu khỉnh. Chị ấy cũng chẳng còn theo nghiệp diễn nữa, cũng chẳng tiếp tục theo học, mà đã có cuộc sống hạnh phúc mà đám đàn em như cô luôn ca tụng và ngưỡng mộ.

– Sao, sao chị lại ở ngoài đấy? – Cái lưỡi của Yên bắt đầu tìm lại cách chuyển động.

Hồng Anh đặt vào tay Yên một chiếc bọc nilon nặng trịch vuông vắn:

– Chuyện rất dài, chị không có nhiều thời gian nói cho em biết. Bây giờ chị phải đi rồi. Chị có vật này giao cho em. Em làm ơn làm phước giúp chị. Sau này con trai chị lớn khôn, em hãy tìm cách đưa nó cho thằng bé. Em nhé!

– Là sao chị ơi? Em không hiểu. Chị vào đây từ từ nói!

Người phụ nữ hoảng hốt nhìn sang một phía con đường bên ngoài, như trông thấy một điều gì đó rất kinh hãi. Chị vội vàng buông tay cô rồi đóng sập hai cánh cửa sổ lại. Khi Yên mở cửa ra thì đã không còn thấy bóng dáng chị đâu nữa.

Yên mở thử chiếc bọc nilon ra, đó là cuốn nhật ký của chị Hồng Anh. Trong đó, còn kẹp một lá thư mà chị viết cho con trai mình. Những lời lẽ rút ruột gan của một người mẹ, đầy yêu thương và cũng đầy thống khổ.

Bà Yên gấp cuốn nhật ký lại, thở dài.

Chỉ tiếc rằng, đến tận bây giờ, bà vẫn không thể tìm được tung tích gì của cậu con trai người đàn chị ấy. Sau khi chị bỏ đi, người chồng đã đưa con trai đi khỏi nơi gia đình họ từng sống. Thời đó, các phương tiện liên lạc chẳng thuận lợi như bây giờ. Chẳng thể nghe ngóng tin tức hay dò la được manh mối gì về họ. Bà có nghe anh chị em trong giới vũ công đồn đoán với nhau, rằng Hồng Anh có nhân tình khác, và đã bỏ rơi chồng con để đi theo người tình của mình. Tiếng xấu về chị chẳng có cách nào để gột rửa, khi người chẳng thấy mặt, gia quyến cũng chẳng còn ở lại.

Chỉ có bà, tận mắt đọc những trang viết đầy nghiệt ngã, mới hiểu được lý do thực sự là gì.

Bà Yên thở dài. Bà cất cuốn sổ lại vào trong rương. Những hoài niệm cứ khiến cho bà thêm nặng nề. Bà chẳng muốn để những ký ức buồn về những kiếp ca vũ làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của mình làm gì nữa. Bà khép cửa nhà kho lại rồi trở vào nhà.

Một lát sau, cánh cửa nhà kho hé mở.

Duy xuất hiện trước cửa nhà kho. Ánh mắt cô nhìn về phía chiếc rương có cuốn nhật ký.

***​
– Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ con! Cho con đi cùng với!

Một thằng bé khoảng 4 tuổi lõm bõm chạy giữa những vũng nước mưa trong sân. Những hạt mưa nặng nề táp vào mặt nó bỏng rát. Nó chạy vài bước lại trượt ngã. Cả mình mẩy từ đầu tới chân ướt sũng như một con chuột nhắt. Nó bò lóp ngóp trong màn mưa đêm. Trên đỉnh đầu, những ánh chớp loằng ngoằng vẽ lên bầu trời những đường sáng gớm ghiếc.

Một tiếng sấm nổ vang trời.

Thằng bé kinh hãi ôm đầu. Nó lấy hết sức hét lên:

– MẸ ƠI!!!!!

Tiếng thét khiến lồng ngực thằng bé như muốn nổ tung. Nó khóc gằn. Tiếng gào của nó chìm nghỉm trong tiếng mưa càng lúc càng dữ dội.

Ánh chớp lòe lên.

Tuấn bật dậy. Hai mắt hắn trợn ngược, toàn thân ướt sũng mồ hôi, dù trên màn hình điện tử trước mặt đang hiển thị nhiệt độ căn phòng chỉ 20 độ Celcius. Trống ngực hắn đập thình thịch liên hồi. Hắn vùng dậy, kéo tấm rèm ban công ngó ra ngoài trời. Bên ngoài mặt kính cường lực trong suốt, là quang cảnh thành phố rợp ánh đèn đủ màu sắc. Trời không mưa. Cũng không có dấu hiệu gì của sấm chớp gì cả.

Lại là cơn ác mộng quái đản đó.

Tuấn lấy cái áo choàng nỉ quấn quanh người. Hắn lệt xết lê dép ra quầy bar, khui một chai tequila mới. Hắn cáu kỉnh rót ra một ly đầy, rồi nốc cạn chỉ trong một hơi. Hắn dằn mạnh chiếc ly trống rỗng xuống bàn. Rượu khiến hơi nóng trong người hắn cứ hừng hực lên.

Đã bao nhiêu năm, sao hắn chẳng thể nào có được một giấc ngủ ngon. Hắn sợ hãi khi nhìn lại chiếc giường trống trơn. Hắn cần một người đàn bà khỏa thân nằm ở đó. Hơi ấm từ thân thể đầy khao khát đó mới đủ để sưởi ấm cho chăn đệm của hắn.

Hắn khoác bừa một bộ đồ vào người, rồi lao ra ngoài.

Tay đưa vô lăng đều đều, Tuấn lượn lờ giữa những con phố đèn đỏ mập mờ. Những thân hình bốc lửa uốn éo chào mời, hắn chẳng có chút cảm giác nào. Gió đêm khiến những rạo rực trong lòng hắn cũng đã dịu bớt đi nhiều. Hắn nhanh chóng bỏ ý định, rời khỏi con phố bán hoa đó.

Tuấn cứ lái xe lòng vòng khắp các con phố. Hắn chẳng biết nên đi đâu, cũng chẳng biết mình muốn làm gì. Trong người hắn trống rỗng, hệt như người nào đó vừa lấy cái thìa và moi hết ruột gan nội tạng hắn đem đổ đi vậy. Hắn dừng xe bên một quãng sông vắng, gục đầu vào vô lăng đầy mỏi mệt.

Mắt vừa nhắm lại, hắn lại nhìn thấy chính mình đang đứng giữa trời mưa tầm tã. Trên đầu, chớp nổ sáng lòe đến chói mắt. Hắn loay hoay nhìn khắp bốn phương, màn mưa trắng xóa khiến hắn chẳng thể định được nơi hướng nào. Hắn thấy thân thể mình lớn ngồng, nhưng lại đang mặc bộ quần áo ngây ngô như khi mới lên 5 đó. Cảm giác buốt lạnh len lỏi vào thân thể hắn, lan vào tận trái tim. Đến tận bây giờ, hắn vẫn sợ hãi khi nghĩ về cảm giác buốt giá đó.

Tuấn bật dậy. Hắn với tay lấy chai rượu để sẵn trong hộc tủ trước xe. Hắn mở nắp ngửa cổ tu một ngụm. Hương vị cay cay nồng nồng khiến hắn tỉnh táo trở lại. Thật kỳ lạ là người khác cần café để tỉnh ngủ. Hắn chỉ cần rượu. Càng rượu mạnh, mắt hắn càng sáng quắc như đèn ô tô.

Có tiếng gót giày lộp cộp tiến về phía Tuấn. Trong đêm tĩnh mịch, tiếng giày va trên mặt đường theo một nhịp điệu uyển chuyển như những gót chân trên sàn khiêu vũ khiến hắn chú ý.

Minh Duy xuất hiện trước mũi xe của hắn. Cô mặc trên mình một chiếc váy chữ A màu đỏ kiểu cách đơn giản, dưới chân đi đôi giày khiêu vũ. Tuấn trợn mắt nhìn Duy. Cô lướt đến phía cửa xe của hắn ngồi, rồi gõ cữa cộc cộc vào kính. Hắn cho hạ cửa kính xuống. Duy gác hai cánh tay xuống ngó vào trong nhìn hắn, điệu bộ gợi tình:

– Anh không ngủ bao giờ à? Ban ngày làm việc, ban đêm lại lang thang thế này, anh sẽ ngủ vào lúc nào!

Tuấn đóng nắp chai rượu, cất trở lại hộc tủ.

– Anh nhớ em, làm sao mà ngủ được!

Duy phì cười trước lời ong bướm của hắn.

Tuấn mở cửa xe đi ra. Hắn lững thừng đến trước mặt Duy, dồn cô từng bước về phía mũi xe.

– Nói xem, bông hồng của anh làm gì ở đây vào giờ này? – Tuấn liếc đồng hồ. Bây giờ đã là hơn 2h sáng.

Duy nhoẻn miệng cười:

– Em đến hội quán gần đây, sắp có lễ hội văn hóa, nên em ở lại tập cùng mọi người.

– Em nên dành thời gian tập cùng anh, hữu ích hơn nhiều!

Tuấn áp sát tai cô gái mà thì thầm.

– A, không được! – Duy khẽ kêu lên – Em phải về thôi, bạn trai em đang chờ!

Lời nói của Duy như kích lên ngọn lửa dục tình trong Tuấn. Hắn hôn nghiến lấy cô. Cái lưỡi chiếm đoạt thọc sâu vào lấp đầy trong khoang miệng cô, để cô không thể thốt lên lời nào nữa. Duy ngả người ngồi lên nắp xe, một chân của cô khẽ cong lên. Bàn tay sỗ sàng của Tuấn lập tức trườt xuống dưới đùi cô và ve vuốt.

– Đừng nói anh tính…ở đây luôn nhé! – Duy rời khỏi môi Tuấn, chộp lấy bàn tay đang tiến vào vùng tam giác của mình.

– Thì sao? Anh đã muốn, thì ở đâu mà không được! – Tuấn nhếch miệng cười – Ở đây chập tối còn chẳng có người nữa là giờ này, em sợ gì chứ!

– Sợ chứ!

– Em sợ lắm thứ quá! Mà lại chẳng sợ anh gì cả!

Tuấn hấp tấp đẩy cô gái ngả người nằm lên nắp capo rồi xốc vạt váy của cô lên. Một tay hắn luồn ra sau lưng kéo chiếc khóa zip của cổ áo xuống. Cặp nhũ hoa bật tung ra. Tuấn nheo mắt nhìn gương mặt tinh nghịch của Duy, cùng lúc với bên dưới, tay kia của hắn đã chạm luôn đến vùng cấm nhầy nhụa mà chẳng có chiếc quần lót dâm đãng nào. Tuấn nghiến răng:

– Em dâm quá thể đấy! Không mặc đồ lót, em định nhấn chìm cái hội quán đó trong nước lũ của mình à!

– Ừ đấy! – Duy nháy mắt với Tuấn một cách lả lơi. – Xem hôm nay có ai chết đuối không!

Tuấn bị khiêu khích, hắn nổi điên, lập tức nhấc bổng hai chân cô gái lên rồi mở rộng sang hai bên. Hắn vục mặt vào giữa cặp đùi trắng mịn mờ ảo dưới ánh đèn đường, thèm thuồng vơ vét những giọt nước ấm nóng đang từ từ rịn ra từng chút. Cái lưỡi nhám điêu luyện đã dạn dày chiến trường không ngừng len lỏi lần mò giữa chiếc rãnh khít khao mềm mại trơn nhẫy ấy.

– Ôi, anh!!!!

Đôi bàn tay trắng hồng của Duy cứ vò vò liên tục trên đầu Tuấn. Những tiếng rên khẽ khàng của cô, cùng với cái lưng cong cong lên trong vô thức khiến hắn bị kích động vô cùng. Cặp đùi cô càng lúc càng banh rộng sang hai bên, như đang khích lệ gã đàn ông tham lam kia. Phía trên, bộ ngực non của cô gái liên tục bị bàn tay thô ráp của hắn không ngừng nhào bóp hết bên này đến bên kia, chốc chốc, hắn lại se se nhẹ nhàng nơi đầu vú nhỏ xíu căng cứng vì cơn động tình.

Tuấn vẫn tham lam chà quét miệng mình trên cái âm hộ non mởn của cô gái, một tay hắn lách cách tự tháo thắt lưng và khuy quần của mình ra. Bàn tay mềm mịn của Duy lập tức thò vào moi con vật hung tợn bên trong quần hắn ra và xoa vuốt. Những ngón tay của cô nghịch ngợm cái đầu trơn đỏ au, đang bắt đầu tiết ra thứ nước nhờn bôi trơn dính dính.

Tuấn bị kích thích đến phát điên, hắn ngạo ngược túm lấy eo cô gái rồi kéo hông cô sát lại với dưới thân mình. Hắn vắt hai chân cô gái lên vai mình, vội vàng kê cái dương vật đang bứt rứt căng phồng của mình vào mép cửa mình. Một cánh tay của Duy lấy ra từ trong chiếc túi xách một chiếc gói hình giọt nước màu trắng và dúi vào tay hắn.

Tuấn trợn mắt nhìn chiếc bao cao su Feelex trong tay mình, hắn nghiến răng:

– Thật đáng ghét! Em nghĩ anh không đủ sức, để em phải dùng loại kéo dài thời gian này à?

– Anh đoán xem! – Duy khúc khích cười – Xem ai trong chúng ta thua trước!

– Mẹ kiếp! – Tuấn văng thề – Nay anh sẽ cho em nhấc người!

Tuấn ném cái gói của Duy đi, rồi lôi ra trong túi quần sau của mình một chiếc Feelex khác. Hắn xé toạc cái vỏ bao lôi miếng thun cuộn tròn bên trong. Hắn tuốt nhẹ để vỏ bao ôm khít lấy thân cây dương của mình. Bên ngoài, một lớp gai tròn tròn nổi lộm cộm lên. Hắn nhìn Duy bằng ánh mắt tàn nhẫn. Để xem cô nàng ngạo nghễ được bao lâu. Đám con gái phố đèn đỏ đều phải mềm người dưới thân hắn khi hắn dùng cây hàng độc chiêu này ra. Với hắn lúc này, Duy cũng chỉ giống như một cô ả bướm đêm đó mà thôi.

Tuấn đẩy hông mạnh bạo. Cái dương vật to lớn phủ một lớp gai mềm chèn giữa âm hộ của Duy. Dù ngăn cách bằng lớp silicon kia, nhưng cảm giác khoan khoái lan tới thùy não của hắn vẫn nguyên vẹn chẳng sai khác một chút nào. Những rung động đê mê từ giao điểm của hai thân thể cứ thế lan truyền khắp các tế bào thần kinh của hắn, khiến hắn khoan khoái. Những tức giận trong lòng hắn dịu dần.

– Ơ ơ…

Tiếng rên rỉ càng lúc càng dâm đãng của cô gái khiến Tuấn cảm thấy thân thể mình đang bốc cháy như một ngọn lửa. Men rượu bắt đầu ngấm vào trong ý thức hắn. Cảm giác chật chội ẩm ướt siết chặt bên dưới làm cho đầu óc hắn mụ mị dần đi. Hắn cứ giữ chặt hai chân của cô gái trên bờ vai rắn của mình, điên cuồng thúc mạnh vào sâu bên trong cô.

– Xin anh chưa? Xin anh đi, thì anh tha cho! – Tuấn cười gằn.

Duy không đáp. Hai cánh tay cô bấu chặt xuống capo để thân hình mình không trượt ra ngoài. Khuôn miệng xinh đẹp của cô mím chặt một cách ngoan cố, nhưng trong cổ họng vẫn bật ra những âm thanh nỉ non.

– Lại một cô nàng bướng bỉnh! Anh phải dạy bảo em biết cách ngoan mới được!

Tuấn hạ dần tốc độ của mình. Hắn chậm rãi rút dần dương vật của mình ra, rồi lấy đà đột ngột thúc mạnh vào. Mông của cô gái nẩy lên. Duy rú lên một tiếng. Hai mắt cô ngắc ngoải nhìn hắn. Gương mặt đỏ rực lên vì những kích thích dữ dội bên dưới mình. Cứ như vậy, Tuấn điều khiển cho mình ra vào theo nhịp độ như vậy.

Đột nhiên, hai chân Duy co chặt lại, toàn thân cô giãy giụa căng cứng lên. Hai tay cô gái tự động tóm chặt lấy bầu ngực mình mà bóp nhào đến méo xệch. Tuấn cúi xuống nhìn bên dưới mình. Dưới ánh đèn cao áp bên đường, hắn vẫn có thể nhìn được cây thịt gân guốc căng bóng của mình bên trong chiếc bao ngoài ướt nhép phủ dầy một lớp bọt trắng, vẫn không ngừng đẩy sâu vào giữa hai mép thịt đỏ hồng này. Từ bên trong, những tia nước li ti đang phun ra ngoài, ướt cả đám lông loăn quăn rậm rì xung quanh hạ bộ của hắn.

– Sướng chưa em yêu! Nói gì với anh đi. Nói em sướng rồi, em đầu hàng anh rồi đi! Nói anh làm em sướng hơn thằng người yêu em đi!

Duy vẫn cắn chặt môi. Biết rằng cô gái đã đến điểm cực, Tuấn càng thêm đắc ý. Hắn hạ chân của cô xuống, lật úp cô xoay người lại, nằm sấp lên nắp xe. Hắn quyết tâm hôm nay sẽ hạ gục con mồi ngoan cường này cho bằng được. Hai tay hắn túm chặt lấy đôi bờ mông tròn của cô rồi banh rộng ra. Dương vật của hắn lại tiếp tục thúc vào chiếc lỗ nhỏ hồng hồng vừa chịu trận kia.

– Aaaaaa…

Ở tư thế này, Duy bị đâm sâu hết mức, cô không chịu được phải bật ra tiếng kêu thống khổ. Tuấn cười ác độc:

– Biết khổ rồi à? Nhưng muộn rồi, anh không tha cho em đâu!

Hắn bấu chặt lấy mông cô gái, không ngừng đâm vào. Duy lom khom bám tay trên nắp xe, bộ ngực của cô liên tục bị chèn ép vì những chuyển động càng lúc càng mãnh liệt phía sau. Vùng thân dưới của Tuấn liên tục va đập vào bờ mông mịn màng căng tròn của cô. Tuấn đè nghiến cả thân hình hộ pháp của hắn lên tấm lưng mịn màng của cô gái. Hắn vừa đâm sâu liên hồi, vừa ghé tai cô mà thì thào:

– Thế nào? Anh có làm em sướng hơn thằng ranh con vắt mũi chưa sạch kia không? Em sẽ không rời được anh đâu!

Duy thở hổn hển, cười gượng gạo.

Những âm thanh xác thịt bì bạch cứ vang lên từng hồi trong đêm, giữa tiếng sóng vỗ nhẹ oàm oạp dưới bờ và tiếng gió thổi hiu hiu trên cao…

***​
Giữa ánh sáng tờ mờ của bầu trời đang dần hửng, bàn tay nhỏ bé của Phương đập liên hồi vào cửa nhà Bà Đồng. Bên trong im lìm không lời đáp, chị lại tiếp tục đập cửa. Chị rút điện thoại ra bấm số bà ta gọi liên hồi, nhưng cũng chẳng thấy ai bắt máy.

Bỗng nhiên, bên trong bật sáng đèn. Rồi chị nghe thấy tiếng làu bàu chửi của Bà Đồng, kèm theo tiếng lách cách chùm chìa khóa mà bà ta đang mắt nhắm mắt mở mò tìm.

– Mới sớm tinh mơ, đã ai đến quấy vậy??? Ma quỷ cũng phải có giờ giấc chứ! – người đàn bà không ngớt chửi mắng.

Cánh cửa vừa mở ra, Phương nhanh nhẹn len vào rồi khép chặt cửa lại. Bà Đồng trố mắt nhìn chị. Phương ăn mặc mát mẻ, mặt mũi bự phấn, như vừa từ chỗ làm trở về. Chị hối hả kéo tay Bà Đồng lôi xềnh xệch bà ta vào nhà. Dáng vẻ chị rất vội vàng như đang có chuyện gì rất gấp.

– Cái gì thế? Cái gì thế hả cái nhà cô này?? – Bà Đồng la bài hãi.

Phương đóng chặt cửa chính lại, rồi lao đến trước mặt bà ta, vẻ mặt nghiêm trọng:

– Này, bà có còn nhớ con bé hôm trước đến tìm bà không?

– Thì sao? – Bà Đồng nghệt mặt ra – Này này! Cô có điên không đấy? Cô đập cửa nhà tôi vào cái giờ gà còn chưa thèm gáy này, để hỏi về con bé ất ơ đâu đâu thế thôi!

– Nó không phải là đứa ất ơ. Nó là bạn gái của thằng Chính! – Phương nói vội vã.

Bà Đồng nhíu mày ra chiều ngẫm nghĩ. Nghĩ một lúc, bà ta nhăn mặt:

– Ừ thì đã sao! Cái tuổi đấy trai gái chúng nó yêu đương nhau thì có gì để cô phải gọi tôi dậy? Ối giời ơi là giời!!!!

– Con bé đấy không bình thường chút nào! – Phương kêu khẽ.

– Nó có bất thường thế nào thì nó cũng không có đến tìm tôi mà hỏi chuyện giờ này đâu! – Bà Đồng tiếp tục rên rỉ về chuyện bị dựng dậy quá sớm so với quy định của mình.

Phương lập cập rút điện thoại ra, chìa cho Bà Đồng xem một đoạn clip mà mình vừa quay lén được. Bà Đồng cầm lấy điện thoại, căng mắt ra nhìn. Một chiếc xe hơi đậu mé bờ sông. Trên nắp xe, có một cặp trai gái đang đắm đuối làm tình với nhau. Bà Đồng lừ mắt nhìn Phương:

– Này, cô cho người độc thân như tôi xem cái này là có ý gì hả? Giờ lại còn có trò quay lén người khác thế này nữa.

– Bà nhìn kỹ xem đứa con gái này là ai! – Phương nhúm hai ngón tay kéo zoom màn hình ra.

Bà Đồng nhìn kỹ lại, rồi trợn mắt chỉ ngón tay sang bên nhà Chính. Phương gật đầu. Bà ta chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt vẫn khó hiểu. Phương chép miệng, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn:

– Cứ xem tiếp đi.

Đúng lúc đó, cô gái bên dưới ngóc đầu dậy, nhìn thẳng về phía ống kính camera. Những tia nhìn của cô ta nhọn hoắt, như vô số mũi dao phóng một loạt về phía người đối diện. Bà Đồng hoảng sợ đánh rơi luôn cái điện thoại.

Phương vội vàng nhặt điện thoại lên và vuốt mở thử màn hình, nhưng màn hình đen ngòm, im lìm không có phản hồi nào. Chị gào lên:

– Trời ơi, bà làm hỏng điện thoại của em rồi!

Bà Đồng lấy hai tay day day thái dương của mình, ra vẻ tập trung suy nghĩ. Một lát sau, bà ta quay sang nhìn Phương:

– Hỏng thì mai đem ra sửa, mấy có mấy trăm bạc, tôi trả cho cô là được chứ gì. Nhưng nãy giờ tôi vẫn chưa hiểu, cô thấy con bé này nó bất thường chỗ nào.

– Bà còn chưa thấy bất thường à? Lúc này là 2h sáng, ở quãng sông vắng thế, nó làm gì ở đấy!

– Thế nhà cô đang làm gì ở đấy? – Bà Đồng chỉ tay về phía Phương.

– Thôi đi! – Phương trừng mắt, gạt tay bà ta ra – Em đứng ở đó cách rất xa, em quay video không để đèn flash, mà xung quanh tối đen, không điện đóm gì. Thế mà nó vẫn phát hiện ra em được! Nó là cái thứ gì chứ không phải là người bình thường.

Bà Đồng nghe Phương nói vậy, thì nhíu mày đăm chiêu.

– Cô nghĩ giống bà mẹ của con bé đó ghê!

– Mẹ con bé đó? – Phương trợn mắt.

– Ừ, cách đây nửa tháng gì đó, bà mẹ có đến đây hỏi tôi về con bé. Cũng nghi ngờ rằng nó là một “cái gì đó” chứ không phải con gái bà ta. Nhưng tôi đã cho bà ấy một cái bùa đem về để kiểm tra, lại không thấy bà ta nói gì nữa. Hôm trước, nó còn lù lù dẫn xác đến đây hỏi chuyện vớ vẩn, nếu nó là “cái gì đó” thì nó chẳng đến gần được nhà tôi trong vòng 100m nữa là!

Phương tròn mắt nhìn Bà Đồng.

***​
Trong ánh đèn ngủ vàng mờ, tiếng thở phì phò của Tuấn vang lên đều đặn. Duy từ từ nhỏm dậy. Thân thể trần truồng của cô sáng rực lên giữa lớp chăn đệm màu ghi xám trong phòng. Cả căn phòng ngủ của Tuấn đều được bài trí bằng những vật dụng mang màu sắc u ám chết chóc như thế này.

Liếc nhìn những chiếc vỏ bao Feelex thắt nút vứt lung tung bên dưới sàn, Duy nghĩ lại lời dặn dò của bà Lan. “Có được thân thể rồi, cháu phải hết sức thận trọng. Luật lệ bảo hộ cho người sống và người chết, nên cháu không được làm gì gây tổn hại đến mình. Bất kể là ai, dù sống hay chết nhưng đã cố ý xâm phạm, thì sẽ phải chịu sự trừng phạt nặng nề đấy.” Duy liếc nhìn chiếc nhẫn bạc đeo trên tay mình. Chiếc nhẫn vẫn còn nguyên sắc đỏ. Đạo luật tam cõi vẫn đang bảo hộ cho cô một cách an toàn.

Trước đây, khi ra tay với hai tên lưu manh trên chuyến tàu đến Cửa Biển, Duy đã có sơ suất, nhưng cô vẫn thấy không có chuyện gì khác biệt, có lẽ do lúc đó chiếc nhẫn vẫn còn đủ mạnh để giữ an toàn cho cô. Khi đó, cô đã phát hiện trên bản nhẫn có những đường chỉ li ti màu đỏ xuất hiện, nhưng cô lại không chú tâm đến. Cho đến khi tiến hành giết tên Lê Hoàng Nam, cô mới bị nôn ra máu. Lúc đó, cô mới hiểu rõ được lời dặn dò lo lắng của bà Lan. Dù ở trong tình huống nào, một khi cô vẫn còn muốn dùng thân thể này để tiến hành kế hoạch của mình, thì khi ấy, những chiếc bao nhỏ bé này vẫn sẽ bảo vệ tốt cho cô.

Duy cứ để mình trần truồng, cô nhẹ nhàng đi loanh quanh khắp căn phòng, khẽ khàng lục tìm các giấy tờ sổ sách của Tuấn. Chốc chốc, ánh mắt cô liếc nhìn về phía chiếc giường cảnh giác. Nhưng men rượu ngấm, cùng những cuộc truy hoan cực lạc khiến hắn có lẽ đã đuối sức, nên cứ ngủ li bì như chết không còn biết gì.

Duy tìm thấy một chiếc điện thoại cũ, không để khóa màn hình. Cô vuốt màn hình lên, thấy hình nền cài đặt tấm ảnh của Nam chụp chung với Hoàng Thùy. Cô lập tức tìm thấy những tin nhắn nặc danh đe dọa Nam vẫn còn lưu trong điện thoại. Cô cầm chiếc điện thoại giấu vào trong túi xách của mình.

Đúng lúc đó, điện thoại của Tuấn rung nhẹ, báo có tin nhắn mới. Duy nhìn qua, vô cùng ngạc nhiên khi thấy đó là số máy nặc danh đã nhắn đến trong điện thoại của gã Nam mà cô vừa tìm ra. Cô với lấy điện thoại thử mở lên. Nhưng màn hình của hắn đang để khóa vân tay.

Duy cầm điện thoại, rón rén lại gần Tuấn. Một cách thận trọng, cô gái lấy ngón tay của hắn quét lên cảm ứng của điện thoại. Màn hình mở ra.

“15h chiều mai, cho tiền vào cái túi tao gửi, rồi đem tới đài phun nước Quảng Trường Gió, sẽ có người đến lấy. Tao sẽ theo dõi kỹ đấy, nên đừng nghĩ đến chuyện manh động! Không thì đoạn ghi âm sẽ bay thẳng đến trụ sở công an đấy!”

Duy đánh dấu tin nhắn chưa đọc, rồi đặt chiếc điện thoại trở lại như cũ.

Bên ngoài, trời bắt đầu sáng dần. Duy vội vàng mặc quần áo trở lại. Cô bỗng nhìn thấy rơi ra từ trong chiếc túi xách của mình một chiếc khóa định vị. Đó là một thiết bị có kết nối với GPS trên xe của Tuấn.

Chính đã nhặt được chiếc khóa này khi Hoàng Thùy đánh rơi, sau vụ lộn xộn mà cậu gây ra với Tuấn. Cậu giải thích với Duy về cách kết nối với điện thoại để định vị lộ trình của chiếc xe. Có lẽ đây là vật trước đây Tuấn dùng để lừa lấy lòng tin của Hoàng Thùy. Sau khi thấy bộ mặt thật của hắn, Chính nghĩ cô Thùy chắc cũng chẳng muốn nhìn thấy vật này nữa, nên cậu đã ném đi. Duy đã bí mật giữ lại. Quả nhiên, đêm nay, thiết bị nhỏ nhắn này đã giúp ích, để cô dễ dàng tìm ra hắn đang lang thang trong thành phố.

Duy cười nhạt, cô ném chiếc khóa vào giữa đống quần áo của Tuấn trên sàn nhà, rồi nhanh chóng rời khỏi căn penhouse.

***HẾT CHƯƠNG 12***​