TỪ CÕI VẤN VƯƠNG – Update Chương 14

CHƯƠNG 6: "THIÊN ĐỊA THẦN CHỦ" – Sáng tác cùng Feelex
***
Tại một quán café vắng vẻ hướng ra biển, Mặt Ngựa ngồi trong một góc tối, thong thả tận hưởng không khí mát mẻ của gió đêm, cố gắng xua đi cái oi bức sau một ngày nắng gắt. Gã cầm điện thoại lướt lướt. Trên màn hình đang hiện lên một con số 39. Gã chạm tay lên con số. Một quầng đỏ rung lên trên giao diện, và con số nhảy lùi xuống trở thành 38. Vẻ ung dung nhởn nhơ biết mất trên mặt gã. Gã nghiến răng lẩm bẩm chửi thề:

– Mẹ kiếp! Tự nhiên lại dính vào cái con điên này!

Đúng lúc đó thì tiếng còi xe cảnh sát hụ lên từ phía xa, rồi phóng vụt qua khiến Mặt Ngựa chú ý. Đoàn xe cảnh sát réo nhau hướng về khu dân cư gần quảng trường hóng gió. Mặt Ngựa có linh cảm kỳ lạ, gã mơ hồ chưa rõ đó là điều gì. Dạo gần đây, cứ nghe tiếng còi hụ khẩn cấp là gã lại cảm thấy trong lòng như có lửa đốt. Tiếng còi cứu thương, còi cứu hỏa, còi xe cảnh sát. Toàn là những âm thanh báo điềm chẳng lành.

Màn hình điện thoại gã nẩy lên một thông báo mới. Một mẩu tin tức mới cập nhật từ hệ thống, báo có một vụ tử vong tại homestay ở khu dân cư số 4 thuộc Làng Chài. Mặt Ngựa ngẩn người. Đó là căn homestay mà gã tìm gặp con bé Minh Duy, nhưng con bé đó đã rời đi. Không lẽ mới có người đến thuê, và lại có chuyện lộn xộn gì xảy ra. Nghĩ vậy, cũng không cần chờ cấp trên nhắn tin giao thêm việc, Mặt Ngựa quyết định tự mình đến xem xét.

Đúng là căn homestay đó. Xung quanh khu nhà đang được chăng dây cảnh báo yêu cầu người dân không qua lại khi đội điều tra đang tiến hành công việc. Nghe người dân xung quanh bàn tán, có một bà lao công đã phát hiện ra người chết ở dưới bể bơi trong khuôn viên. Bà ta được người quản lý homestay gọi đến dọn dẹp sau khi khách thuê rời đi. Khi dọn đến khu vực bể bơi, bà ta thấy thi thể ông ta lập lờ chìm dưới bể, đã tử vong từ bao giờ.

Mặt Ngựa đến chỗ thi thể đang được đặt gọn trong chiếc túi nilon đựng xác, chuẩn bị bàn giao về cho phía pháp y. Các điều tra viên ban đầu nhận định trong lúc kiểm tra khu vực khuôn viên, người đàn ông tử vong do lên cơn đau tim đột ngột và ngã xuống bể bơi. Khi đó ở homestay hoàn toàn không có người. Khách lưu trú đã rời đi từ sáng sớm, không có dấu hiệu bất thường nên phía công an không triệu tập họ để kiểm tra lời khai. Mặt Ngựa kiểm tra qua cái xác, gã liếc nhìn gương mặt nhăn nheo do bị ngâm dưới nước tẩy, nhíu mày lấy làm lạ. Có vẻ bất ổn trên biểu cảm của thi thể.

Trông thấy các điều tra viên đang kiểm tra camera an ninh của khu nhà, Mặt Ngựa liền chạy tới cùng xem. Chỉ có thể nhìn thấy được các góc máy quay ở xung quanh căn nhà, nhưng quả thật sau khi cặp đôi nam nữ rời khỏi đây vào buổi sáng, không có bất kỳ ai ra vào đây nữa, cho tới khi người lao công xuất hiện, trùng khớp với thời gian bà ta khai đã hẹn trước với viên quản lý. Mặt Ngựa chú ý đến khoảng khắc khi ngã của người đàn ông, trong một thoáng qua, ông ta đã liếc mắt vào bên trong nhà, như đang kinh sợ một điều gì đó. Ông ta loạng choạng suýt ngã, hai tay ôm ngực như lên cơn đau tim. Ông ta lùi dần ra ngoài hiên về phía bể bơi, giống như đang cố tình xuất hiện trước CCTV. Nhưng sau cơn mưa, mặt sàn ẩm ướt quá trơn, ông ta trượt ngã và đập đầu vào thành bể.

Một điều tra viên ngồi trước màn hình máy tính trong phòng nhân viên, anh ta xem xét các dữ liệu lưu trong ổ cứng, rồi lên tiếng:

– Có một lá thư được gửi đi trong đêm qua.

– Gửi cho ai? – Một người khác hỏi lại.

– Tài khoản rác. Gửi tệp thông tin lưu trú của khách.

– Cứ niêm phong đem hết về đội! Sẽ có lúc cần dùng đến những thông tin này đấy!

Viên cảnh sát điều tra đứng dậy và đi lấy băng niêm phong. Mặt Ngựa vội vàng ngồi vào mở tập tin lên. Gã tìm thấy danh sách 4 người đã thuê căn homestay.

– Sao lại thế này? – Gã nhíu mày khó hiểu – Ngày 13-18/2? Tổ sư! Người chết sống lại à?

Trong đầu Mặt Ngựa hiện lên hình ảnh tờ cáo phó dán ở trước nhà của nữ sinh tên Mai Duyên kia. Trên tờ giấy đó đúng là có ghi ngày mất của cô ta là 18/2, nhưng trước đó gã đã không lưu tâm đến. Những ý nghĩ vụt thoáng qua tâm trí gã, mọi sự bắt đầu trở nên sáng rõ hơn bao giờ hết. Căn homestay này thực chất là một tụ điểm mại dâm và tiêu thụ ma túy trá hình. Gã gườm mắt nhìn về phía khu đặt thi thể của tay quản lý homestay. Lão già khốn kiếp, chết cũng đáng. Nhung nếu những suy đoán của gã là đúng, mọi chuyện sẽ không dừng lại. Minh Duy sẽ còn tìm đến ba tên đàn ông này nữa. Phải làm thế nào để biết được bọn người này đang ở đâu, và khi nào thì cô ta xuất hiện. Gã cũng không thể đi loanh quanh khắp nơi để hỏi han từng người chỉ trong 38 ngày còn lại này.

Mặt Ngựa tức tối đấm mạnh xuống bàn. Hiện giờ, gã cũng chẳng khác gì một kẻ bất lực vô dụng là mấy! Gã bối rối gãi đầu gãi tai, kể cả không phải bây giờ, thì gã cũng không thể tự ý đi theo dõi những người kia chỉ vì những phán đoán của mình khi chưa có lệnh của cấp trên. Càng lúc càng thấy bực mình với đủ thứ điều luật quy định lằng nhằng nhiêu khê, khiến cho gã liên tiếp rơi vào mớ rối ren như bòng bong này. Chỉ vì lỡ sai sót một li mà giờ phải còng lưng gánh một dặm! Lẽ ra gã phải giữ đầu óc tỉnh táo để không dính vào giao kèo chết tiệt này với con bé đó!

Mặt Ngựa nhớ lại cuộc thoại của gã và Minh Duy, khi cô cầm chiếc nhẫn bạc hoa văn giơ lên trước mặt gã, mỉm cười tinh quái:

– Để cho hai bên được yên tâm, tạm thời tôi sẽ giữ vật này thay cho anh! Xem như đây là giao kèo của chúng ta!

Mặt Ngựa định giật lại nhưng cô gái nhanh nhẹn nắm chặt chiếc nhẫn trong tay mình. Từ trong bàn tay Duy, một ánh sáng màu trắng bạc lóe lên và từ từ lịm tắt. Mặt Ngựa biết rằng gã không thể tự ý đụng vào chiếc nhẫn được nữa. Gã miễn cưỡng nhìn Minh Duy, ánh mắt nửa cảnh giác nửa đe dọa:

– Nếu như mày có ý định khác, mày không yên thân được đâu.

– Tôi biết. Tôi chỉ muốn đến ngăn cậu ấy lại thôi. Chừng nào cậu ấy vẫn còn sống, thì mọi việc tôi làm đều không có gì là sai quy định cả. Đúng không?

Mặt Ngựa nghĩ ngợi mông lung một lát, cực chẳng đã, gã đành nhượng bộ:

– Thôi được. Tao mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho mày. Nhưng tao chỉ biết là thằng nhóc đó sẽ treo cổ chết ở trên đồi này, chứ không biết chính xác chuyện xảy ra vào lúc nào đâu.

– Tôi sẽ ở đây chờ cậu ấy, anh đừng lo!

– Vậy tao sẽ quay lại đây tìm mày, đừng có tính chuyện bỏ trốn đấy!

Nhưng rốt cuộc, Minh Duy đã không quay lại. Hoặc có thể cô ta đã thực sự trở lại, nhưng Mặt Ngựa không thể phát hiện ra sự có mặt của cô ta. Nhưng để cô ta trốn mất khỏi tầm mắt, thì rõ ràng đây là trách nhiệm của gã. Suốt nhiều ngày, Mặt Ngựa lang thang khắp những nơi mà Minh Duy có thể đi đến, nhưng lại không hề tìm thấy chút manh mối nào. Cho tới khi gã được tin về đám tang của cô bé nữ sinh kia. Chắc mẩm Duy kiểu gì cũng sẽ đến đó, gã đã rình phục ở đó suốt mấy ngày trong tang lễ, cho tới khi bắt gặp cô ta đi cùng thằng nhóc kia.

Mặt Ngựa sực nhớ ra Trung Chính. Gã thầm trách bản thân sao không nghĩ ra sớm hơn. Minh Duy sẽ không thể thực hiện được mục đích của mình nếu không có thằng nhóc học sinh đó, cô ta chắc chắn sẽ chỉ loanh quanh bên cạnh nó đó thôi. Nếu gã tìm được Chính, sớm muộn gã cũng sẽ tóm được Minh Duy.

Mặt Ngựa nghĩ ngợi, gã đi đi lại lại, cố gắng tìm lại trong đầu xem có chút thông tin gì về Trung Chính hay không. Gã lờ mờ nhớ ra, Chính hay mặc một chiếc sơ mi có in logo của trường Trung Cấp Nghề Cơ Khí V.

***​
Trời tối nhanh. Khi mặt trời bắt đầu lặn, thì gió nổi lên làm không khí lại se lạnh cứ như đang ở giữa mùa thu. Càng về đêm trời càng lạnh. Kiểu thời tiết này khiến người ta cảm thấy cứ như có đủ bốn mùa chỉ trong một ngày. Chính vừa đi ra đóng cửa sổ lại, vừa hắt xì liên tục. Cậu gãi gãi cái sống mũi cao, lầm bầm không rõ vì mấy ngày cứ dãi nắng gió ngoài biển khiến cậu ngã ốm hay không.

Điện thoại cậu sáng lên báo có tin nhắn mới. Ánh mắt Chính rạng rỡ lên khi thấy màn hình hiển thị tên Minh Duy. Nhưng ngay sau đó, cảm giác hân hoan đó lại vụt tan biến. Cậu không rõ vì điều gì. Từ sau lúc cả hai từ biệt, Duy vẫn nhắn tin cho cậu, hỏi những chuyện vu vơ như cậu đang làm gì, đã ăn cơm chưa… Nhưng hầu hết, cậu đều nhấn nút bỏ qua tin nhắn, không soạn tin trả lời ngay lập tức.

Chính đã từng nghe đám thằng Cận và thằng Ngọng nói về tâm lý con gái, họ rất dễ lưu tâm với những người nhắn tin trả lời nhanh. Họ cho rằng mình đang được coi trọng, và được dành một sự quan tâm đặc biệt. Vậy nên dù rất muốn vồ lấy điện thoại để trả lời Duy ngay, cậu vẫn cố gắng gìm lòng mình lại. Cậu cố ý để Duy cảm thấy mất hứng, hoặc chí ít là cô gái sẽ cảm nhận được sự hờ hững và nhạt nhẽo trong cuộc chuyện của hai người.

Chính không biết vì sao mình lại làm vậy…

Chính nhớ lại lúc cậu đưa Duy về, cô đọc tên khu đô thị Mặt Trăng. Một khu đô thị ở trung tâm quận Tây. Dù chỉ là một thằng nhóc sinh ra và lớn lên ở một thị trấn ngoại ô, nhưng Chính vẫn biết đó là nơi như thế nào. Quận Tây là nơi giàu có nhất thành phố. Còn khu đô thị Mặt Trăng là nơi hoa lệ nhất Quận Tây. Cậu đã nghĩ về sự khác biệt của những con đường trải nhựa sạch sẽ láng mịn, rợp đầy những bóng cây xanh và hoa tươi đang nở rộ, và những tòa biệt thự xây cất với đủ kiểu dáng được trang trí rất nghệ thuật bằng những khu vườn nhỏ xinh xinh. Khác hẳn với cái ngõ chợ chật chội ồn ào, đầy mùi cá thịt và rau quả ôi dưới trời nắng nóng mà cậu vẫn hằng ngày đi qua.

Chiếc ba lô vứt trước mặt Chính kéo khóa banh miệng ra. Lấp ló bên trong là dòng chữ Feelex trắng in trên cái nền màu đen của vỏ hộp. Chính nghĩ lại nụ cười hồn nhiên của Duy khi cô xếp những chiếc gói nhỏ hình giọt nước thành những cánh hoa trong lòng bàn tay. Cậu với tay lôi cái hộp ra và nhìn chăm chăm nó. Cái hộp đầy bối rối bỗng nhiên trở thành một thứ khiến cậu nhớ về Duy.

“Cậu thấy không? Cùng một vấn đề, nhưng nếu chúng ta thay đổi cách nhìn, thì cảm giác sẽ rất khác!”

Chính gục mặt xuống bàn học. Những ý nghĩ miên man cứ luẩn quẩn trong tâm trí cậu. Cậu ngồi ở bàn mà chẳng học hành gì cả, trước giờ, cậu cũng vốn chẳng bao giờ học gì. Cậu thậm chí còn chẳng buồn mở trò mobile game quen thuộc lên để chơi. Mọi thứ đối với cậu bỗng trở nên nhạt nhẽo và vô vị.

Bất chợt, cảm giác về làn môi mịn màng ngọt ngào của người con gái ấy lại hiện lên trong tâm trí Chính. Cậu vô thức nhìn bàn tay mình đang đặt trên bàn – chính là bàn tay đã chạm vào làn da mềm mại ấm áp trên bầu ngực của Duy. Những ngón tay cậu bỗng giật nhẹ, như đang cố gắng nhắc lại cho cậu về thứ bảo vật tuyệt diệu của tạo hóa ấy. Những lớp lông măng trên cánh tay cậu dựng đứng lên. Và từ đó, một cảm giác rất dịu dàng như một tiếng rung động của dây đàn, ngân nga lan dần trong cơ thể cậu.

Nhưng vì sao Duy lại dừng lại?

Chính không nhớ được ánh mắt cô nhìn mình khi đó. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm như biển khơi, và cũng chất chứa đầy những điều bí ẩn. Vì đó là lần đầu cậu ở gần với một người con gái đến vậy, cậu không hiểu được cảm xúc của Duy khi ấy là như thế nào. Cô ấy phật ý điều gì với cậu. Hay hành động của cậu đã quá lỗ mãng khiến cô ấy đã hiểu nhầm gì đó? Hay vì cậu quá kém cỏi? Có phải Minh Duy cũng có chút thinh thích với cậu không? Hay cô ấy chỉ là muốn trêu đùa cậu, muốn làm điều gì đó để có thể quên đi người bạn trai cũ của mình.

Chính bỗng nhiên hỗn loạn vô cùng.

Những câu hỏi cậu chẳng thể giải đáp, nhưng nó khiến cậu cảm thấy buồn bã vô cùng.

Suốt ba ngày qua, đã có quá nhiều chuyện xảy ra với cậu. Những sự việc dồn dập nối tiếp nhau, kéo tuột cảm xúc của cậu đi. Cậu nghĩ mình chẳng có lúc nào để nghĩ lại và biết chính xác điều gì đang xảy đến với mình. Nhưng từ khi Minh Duy xuất hiện, dường như chuyện gì cũng lạ lẫm với cậu. Cậu nghĩ đến thằng Minh Cận, người am hiểu về tâm lý con gái như nó, liệu có thể giải đáp cho cậu những điều này không. Hay là cậu trở lại lớp học, tiếp tục làm nô dịch trực nhật thay nó để được nghe nó chỉ giáo cho mấy chuyện như thế này?

Có tiếng khóa cổng mở lạch cạch dưới sân. Chính đoán là ông Vinh bố của cậu trở về, nên cậu chẳng thèm xuống ngó.

– Chính ơi!

Chính ngóc đầu dậy. Tiếng của chị Phương. Cậu liếc nhìn đồng hồ và thấy đã hơn 10h khuya. Sao chị ấy lại sang đây làm gì vào lúc khuya muộn thế này. Nhớ lại hành động vô lễ với chị hôm trước, cậu nghĩ ngợi băn khoăn. Cậu nên xuống gặp chị ta, hay là cứ im im giả vờ đã đi ngủ rồi.

– Chính ơi! Ngủ chưa? Chị nhờ cái này!

Tiếng chị Phương ở ngay ngoài cầu thang dẫn lên phòng của Chính. Cậu sực nhớ ra mình đang cởi trần, liền đứng phắt dậy, túm lấy cái áo phông mặc vào. Cậu lon ton chạy ra cửa phòng thì thấy chị Phương đã đứng đó từ bao giờ.

– Sao… Sao chị lên đây? – Chính bối rối đỏ mặt.

– Ơ, trước giờ chị vẫn lên phòng em có sao đâu! – Phương cười.

Chính ngẩn mặt. Đúng là thế thật. Từ nhỏ đến giờ, chị Phương vẫn ra vào nhà cậu như nhà mình vậy. Nhiều khi nằm ốm, chị mang cháo và thuốc men lên tận giường giục cậu dậy ăn. Vậy mà sao hôm nay cậu lại cảm thấy không thoải mái và lúng túng khi chị xuất hiện đột ngột, chen ngang vào những ý nghĩ về Minh Duy.

Chị Phương giơ điện thoại của mình ra:

– Này, chị đang muốn chơi cái này, mà cài app vào cứ rắc rối thế nhỉ.

Chính nhìn thấy biểu tượng trò game của cậu. Dòng tựa “Thiên Địa Thần Chủ” được đặt chính giữa những nhân vật đồ họa kỹ lưỡng trong game. Đây là một trò chơi theo hành trình và có những nhiệm vụ đặt ra cho nhân vật mà người chơi lựa chọn. Nhưng sao người chẳng bao giờ thích gì mấy trò chơi hại mắt này như chị Phương, giờ cũng lại bắt đầu chơi.

Chưa cần đợi Chính hỏi, chị Phương trả lời luôn:

– À, hôm trước thấy mấy đứa em chị chơi, cũng thấy ham ham. Nên chị về cài thử, để giết thời gian ấy mà.

Thời gian chờ đợi những vị khách xuất hiện ư? Ý nghĩ khó chịu ấy hiện lên trong đầu Chính. Nhưng cậu giấu nó đi, bằng cách cầm lấy điện thoại của chị Phương và xử lý giúp chị mấy bước cuối cùng trước khi hoàn tất cài đặt.

– Xong rồi đấy ạ!

Chị Phương cầm lấy cái điện thoại. Trong khi Chính đang cài đặt cho chị, chị đã kịp đưa mắt nhìn một lượt căn phòng nhỏ của cậu, và không khó để thấy chiếc hộp bao cao su Feelex đặt trên bàn học. Chị tủm tỉm nhìn Chính:

– Cô bé lúc chiều là bạn gái của em đấy à?

– Không! – Chính giãy nảy lên.

– Làm sao? Chị chỉ hỏi thế thôi mà. Nhìn cô bé cũng xinh đấy, cách ăn mặc chắc là con nhà tử tế.

– Chị nói linh tinh! Điện thoại xong rồi đấy, cầm về mà cày đi!

Giọng nói Chính có vẻ cáu kỉnh, nhưng hai mặt thì đỏ phừng phừng. Cậu luống cuống đẩy chị Phương xuống dưới nhà, mặc kệ cho chị kêu lên ngạc nhiên.

– Ơ kìa. Có để ý bạn gái mà không nói cho chị biết gì cả! Cô bé nhà ở đâu, con nhà ai thế, đang học hay đang làm gì rồi…

Chính cố hết sức cũng tống được chị ra khỏi phòng. Những câu hỏi của chị mất hút sau cái sập cửa hối hả của Chính. Cậu tựa lưng vào tường, tim đập dữ dội như kẻ trộm vừa bị bắt quả tang. Cứ như chị Phương vừa lột trần truồng cậu ra, và bắt gặp khắp trên da thịt cậu toàn là hình của của Minh Duy.

Thôi đừng nghĩ đến người con gái kỳ quặc ấy nữa. Chính nhảy tót lên giường và cố nhắm mắt lại. Tốt hơn hết là ngủ. Mai cậu sẽ lên phố và tìm một công việc để làm. Cậu cần có một việc gì đó kiếm ra tiền, nếu chưa thể trả lại cho bố cậu, thì cậu cũng cần chủ động với những khoản tiêu pha lặt vặt của mình. Và cả tiền sửa xe cậu còn nợ chị Phương nữa. Khi cậu ra tiệm lấy xe, ông chủ chủ tiệm cho hay chị đã trả tiền, cậu chỉ việc lấy xe về.

Nghĩ đến chị Phương khiến Chính nhớ ra trò game của mình. Tuần này, cậu sẽ nhận được một món quà tri ân của hãng game phát hành. Mà chuyến đi tới Cửa Biển đã làm cậu quên béng đi mất. Cậu mở app game lên và vào đọc tin nhắn. Đó là một lá thư mời tham dự một giải đấu nội bộ nhân dịp kỷ niệm 3 năm phát hành tựa game. Giải đấu dành cho tất cả các thành viên ở hạng “Lãnh Chủ” trở lên. Người vô địch sẽ nhận được giải thưởng tiền mặt 200 triệu.

Chỉnh ngồi bật dậy. Cậu dí mũi vào màn hình để chắc chắn mình không nhìn nhầm. Đúng là 200 triệu. Một số tiền quá lớn. Đủ để trả cho bố cậu. Còn có thể mua cho cậu chiếc dream mà cậu vẫn ao ước. Còn để cậu tha hồ mua các đồ đạc, kỹ năng, áo giáp cho con acc game.

Một cái tên hiện lên trong tâm trí Chính, khiến những ảo mộng vừa hiện lên trong đầu cậu vỡ tan như bong bóng xà phòng gặp nắng.

Chính tắt app game đi và ném điện thoại vào một xó. Cậu kéo chăn trùm kín đầu và vùi mình vào giấc ngủ.

***​
Người quản lý nhân sự sau một hồi xem xét hồ sơ của Chính, đã trả lại cho cậu với vẻ mặt nghiêm nghị:

– Rất tiếc, chúng tôi đã nói phải có chữ ký xác nhận của người giám hộ cơ mà!

Chính làm một vẻ mặt thê thảm, cậu chắp tay nhìn người tuyển dụng bằng ánh ắmt nài nỉ:

– Chị làm ơn châm chước cho em đi ạ. Em đã đủ 18 tuổi rồi mà. Chị nhìn ngày tháng năm sinh của em đây này!

– Nhưng bạn chưa tốt nghiệp trung học, và chỗ chúng tôi đã ghi rõ trong yêu cầu tuyển dụng nếu người ứng tuyển chưa tốt nghiệp thì phải có xác nhận của giám hộ rồi. Bạn có thể ra đọc lại thư tuyển dụng.

Chính tiu nghỉu cầm tập hồ sơ, lếch thếch đi ra. Suốt mấy ngày nay, Chính cứ lang thang đi khắp thành phố tìm kiếm một công việc. Nhưng không có một chút khởi sắc nào. Những nơi có thể dễ dàng tuyển dụng học sinh như cậu, thì chỉ có thể trả cho cậu với mức lương mười mấy ngàn đồng một giờ làm việc. Những nơi có thu nhập khá hơn, họ yêu cầu cậu phải nộp CV với chữ ký của người giám hộ rõ ràng.

Bây giờ, làm sao cậu có thể gặp bố cậu để bảo bố ký cho một chữ vào lá đơn xin việc cơ chứ. Kể từ sau vụ Chính lấy trộm tiền của bố, cậu luôn cố gắng tránh phải gặp mặt bố. Có vẻ chính ông Vinh cũng không muốn nhìn đến mặt cậu, ông luôn rời khỏi nhà lúc sáng sớm và trở về khi khuya muộn. Khi ông về, Chính vẫn chưa ngủ, nhưng cậu cũng không muốn xuống nhà để giáp mặt ông. Hai bố con, như hai người xa lạ đang ở trọ trong chính căn nhà của mình.

Điện thoại Chính báo tin nhắn mới. Cậu mở ra và méo xệch mặt khi thấy đó là tin nhắn của cô Hoàng Thùy. Cô hỏi về chuyện Chính liên tục nghỉ học không phép cả tuần lễ nay. Tuần sau có buổi thi thử tốt nghiệp rồi, cô Thùy tỏ ra lo lắng nếu Chính cứ đi học bữa đực bữa cái thế này. Chính nhấn nút “Bỏ qua tin nhắn” rồi nhét máy trở lại túi quần. Đến thi thật cậu còn chẳng thèm quan tâm nữa là thi thử.

Bỗng nhiên, có một chiếc Audi A6 chầm chậm dừng lại ngay trước mặt Chính và Duy. Chính ngơ ngác nhìn chiếc xe. Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ trẻ hối hả đi xuống, trên tay vẫn cầm điện thoại mở cuộc gọi dang dở như đang gọi cho ai đó. Trông thấy cô ta, Chính giật bắn mình:

– Ối! Cô Thùy!

Chính đứng vụt dậy và bán sống bán chết bỏ chạy. Cậu nhắm mắt chạy, mà vẫn không thể hiểu nổi vì sao cô giáo lại có thể bắt gặp cậu ở giữa đường phố như này luông. Cứ như có một sự sắp đặt quái quỷ của một thế lực từ vũ trụ ấy! Nhưng tạm thời cậu phải chạy khỏi tầm mắt của cô ấy đã. Có trời mới biết cô ấy sẽ trút cơn mưa lời quở trách xuống đầu cậu như thế nào. Mà cậu thì trước giờ, vốn rất chán chường khi nghe những lời trách móc, nhất là từ phía phụ nữ.

Hoàng Thùy có gương mặt thanh tú rất hút mắt người đối diện nhìn, với đôi mắt toát lên vẻ cương nghị cần có của những giáo viên đứng lớp cái lứa tuổi nhất quỷ nhì ma này. Nhưng lúc này, Thùy không mặc áo dài giáo viên, mà cô mặc một chiếc váy hoa nhẹ nhàng, giống như đang đi dạo đâu đó và vô tình bắt gặp Chính đang trốn học ngồi lang thang ở đây thôi.

Hoàng Thùy là giáo viên chủ nhiệm lớp 12A7, cô thấy lo lắng vì tình trạng hiện tại của cậu học trò. Cô thậm chí đã đến tận nhà cậu để hỏi thăm nhưng lại chẳng gặp được ai. Đang cùng bạn trai trên đường đi có việc ngang qua đây, cô nhác trông thấy bóng người giống Chính, nên đã nhắn tin cho cậu để xác minh. Nhưng thấy tin nhắn của cô, Chính đã phớt lờ và tắt máy. Thùy phải nhờ bạn trai lái xe tới tận nơi. Nhận ra chính là cậu học sinh lớp mình, cô xuống tận nơi hỏi cho ra nhẽ. Nhưng cậu ta đã chuồn nhanh như một cơn gió.

Thùy bực bội trở lại vào trong xe, bực dọc than phiền với người bạn trai đang ngồi bên ghế lái:

– Cái thằng nhóc con, thoáng cái đã không thấy đâu!

Người bạn trai cười nhẹ.

– Chúng nó cũng 18, 19 tuổi đầu rồi. Em cứ làm như là trẻ con mẫu giáo ấy, việc học hành thi cử là của chúng nó, em cứ mặc kệ đi!

Anh vừa nói, vừa kéo Thùy vào lòng. Những bàn tay chiếm đoạt nhanh nhẹn sục sạo bên dưới lớp váy voan tơ. Anh thì thào vào tai cô:

– Em vì thằng nhóc đó mà làm gián đoạn anh, em phải đền cho anh đấy nhé!

– Kìa, Tuấn! – Thùy khó nhọc tránh né đôi môi của người bạn trai – Ban ngày ban mặt, anh thật là!

– Vậy mình tìm một chỗ vắng nhé!

Chiếc xe chầm chậm chuyển bánh đi.

***​
Trời ngả chiều, Chính mới thất thểu về nhà. Minh Duy đang đứng trước cửa. Chính đứng hình. Cậu định sẽ quay lưng bỏ chạy, nhưng Duy đã trông thấy cậu. Cô tới trước mặt Chính, đôi mắt đen thẫm nhìn cậu ngơ ngác:

– Sao tớ nhắn tin cho cậu mấy lần mà cậu không trả lời thế?

À. Vậy là cô nàng chán nản với việc chờ đợi những tin trả lời nhát gừng của Chính. Thậm chí cô ta còn tìm đến tận nhà cậu, chỉ để hỏi như vậy. Chính bối rối lôi điện thoại ra vờ bật lên, vờ ngạc nhiên khi thấy những tin nhắn đã đọc xong và đã bỏ qua của Duy. Cuối cùng cậu nhìn Duy và vờ tỏ ra áy náy:

– Xin lỗi cậu. Điện thoại tôi bị sập nguồn, lúc tôi mở máy lại thì nó không báo tin nhắn mới nữa. Nên chắc tôi trôi mất tin của cậu.

Miễn cưỡng chấp thuận lý do của Chính, Duy liếc nhìn bộ hồ sơ trên tay cậu:

– Cậu đi đâu cả ngày hôm nay thế?

Chính giấu nhẹm tập hồ sơ sau lưng, và ấp úng:

– À, tôi đi có việc. Khi khác nói chuyện với cậu nhé!

Chính quay người và bước đi thật nhanh. Nhưng Minh Duy cũng đi theo cậu bằng những bước chân nhanh không kém.

– Lúc nãy có cô giáo của cậu đến tìm đấy. Cô ấy nói cậu đã nghỉ học cả tuần nay. Sao cậu lại không đi học thế!

– Tôi không muốn đi học tiếp nữa! – Chính xua tay.

– Vì sao? – Duy nhíu mày.

– Tôi cần đi kiếm tiền!

– Nhưng cậu đang là học sinh, việc của cậu là học và tốt nghiệp, chứ đâu phải là đi làm kiếm tiền?

Chính đột ngột dừng lại. Cậu thở hắt ra:

– Tôi muốn trả lại tiền cho bố tôi!

Giọng nói của Chính có chút hằn học. Duy nhìn cậu, gật gù:

– Nhưng cậu có chắc chỉ cần kiếm lại số tiền đó thì cậu và bố cậu sẽ ổn thỏa không?

– Ít nhất điều đó khiến tôi cảm thấy tôi không còn mắc nợ ông ấy điều gì.

Duy im lặng trước câu trả lời đầy quyết tâm của chàng trai. Cô ngẫm nghĩ gì đó một lát, rồi giật lấy tập hồ sơ trên tay Chính. Chính chưa kịp lấy lại thì cô đã mở ra xem.

– Hihi. Nhìn hồ sơ thế này tớ đoán là cậu vẫn chưa nơi nào muốn tuyển rồi!

– Mặc kệ tôi đi! – Chính giật lấy tập hồ sơ từ tay Duy. Cậu luống cuống cuộn tròn nó lại rồi nhét vào túi quần – Cậu vẫn không thôi cái tật tọc mạch đấy!

– Mũi tớ dài mà! – Duy tinh nghịch gõ nhẹ ngón trỏ lên sống mũi mình, rồi cô chun mũi lại nhoẻn cười với Chính.

– Làm ơn đi! – Chính than vãn – Nếu tôi không kiếm được công việc nào, tôi sẽ lại đi treo cổ tiếp đấy!

Chính ngao ngán rảo bước lên vỉa hè và ngồi xuống một chiếc ghế đá tản bộ. Duy đến ngồi xuống bên cạnh cậu:

– Cậu cũng sắp tốt nghiệp rồi mà. Nếu bây giờ bỏ giữa chừng thì rất đáng tiếc.

– Chẳng có gì tiếc cả. Tôi cũng không muốn làm việc ở gara ô tô đâu.

– Vì sao?

– Vì… Làm việc đấy thì sẽ rất bẩn thỉu. Mà… Con gái họ thường không thích những người làm công việc ấy!

Duy phì cười. Cô túm lấy bàn tay của Chính và quan sát những ngón tay của cậu. Bàn tay của Chính rất lớn. Móng tay được cắt ngắn, nhưng vẫn còn vương lại những vết ố của dầu luyn ô tô bám lâu ngày.

Chính rụt tay lại, trợn mắt nhìn Duy:

– Cậu làm cái quái gì thế?

Duy chìa tay mình cho Chính xem:

– Cậu nhìn này, trước đây, bố mẹ tớ cũng không thích tớ học vẽ. Mẹ tớ nói màu vẽ làm tay tớ bẩn, và sẽ khiến tớ hay bị ốm bệnh.

Chính liếc nhìn bàn tay của Duy. Những ngón tay thon dài trắng trẻo, các đầu ngón tay hồng hồng như một búp hoa. Nhưng trên móng tay sáng bóng, lấm tấm sót những vệt màu vẽ đã khô.

– Bàn tay cậu đã rất chăm chỉ làm việc. Tớ không nghĩ nó bẩn.

Chính im lặng, cậu không biết phải nói gì với Duy, đành đưa ánh mắt đi chỗ khác để tránh phải nhìn cô. Một lúc sau, cậu mới rụt rè lên tiếng:

– Thôi, chuyện học, tính sau đi. Tôi vẫn phải tìm cách để kiếm tiền đã!

Duy rút điện thoại của mình ra rồi bật lên một lá thư và đưa cho Chính xem:

– Này. Cậu có biết trò game này không? Đang có một giải đấu nội bộ dành cho các thành viên hạng “Lãnh Chủ” trở lên.

Chính liếc nhìn logo “Thiên địa thần chủ” và lá thư mời thi đấu giải nội bộ.

– Sao tôi lại không biết. Tôi cũng nhận được thư này mà! Tôi cũng đang là “Minh Chủ” đấy.

Duy nhìn lá thư, giọng nói có vẻ hào hứng:

– Ừ. Nếu cậu tham gia và chiến thắng, cậu có thể giành được số tiền thưởng này.

Chính thở dài, xua tay:

– Thôi bỏ đi!

– Ơ kìa. Sao lại bỏ đi! – Duy ngơ ngác.

– Cậu có biết có khoảng 1000 thành viên ở hạng “Lãnh Chủ” không. Chưa kể đến hạng “Bá Vương” cũng có gần 50 người, mà bọn họ gần như ở đẳng cấp khác rồi đấy! Cơ hội của tôi là một phần nghìn thôi đấy!

Duy nhoẻn miệng cười, giơ điện thoại cho Chính xem tài khoản game của mình.

– Cậu cũng chơi trò này à? – Chính nhìn Duy ngạc nhiên.

– Tất nhiên! Nhưng tớ mới tập chơi thôi, vẫn chỉ là “Tân Thủ”. Tớ đang cố gắng cày lên “Lãnh Chủ” thật nhanh, để có thể đủ điều kiện đăng ký dự thi. Nếu có cả tớ cùng thi nữa, cơ hội chúng ta có thể kiếm được giải thưởng sẽ tăng lên là hai phần nghìn. Gấp đôi luôn rồi! Tớ tin là nếu chúng ta cùng cố gắng, nhất định chúng ta sẽ có thể chiến thắng.

Minh Duy cười khúc khích.

Chính lắc đầu thở dài:

– Cậu ngây thơ quá đi. Cậu có biết đám người ở bậc “Bá Vương” họ mạnh cỡ nào không?

– Thì sao chứ. Không phải những người “Bá Vương” đó họ cũng đều từ “Tân Thủ” mà đi lên hay sao?

Chính mở danh sách thành viên game có thành tích ấn tượng trong tháng ra, chỉ cho Duy thấy một cái tên Bach-thien-huong94 đứng đầu trong đó.

– Cho cậu xem. Người này là người duy nhất đạt được danh hiệu “Thần Chủ” đấy. Anh ta không chỉ mạnh trong game này, mà trong cả giới esport anh ta đều là một cái tên tiếng tăm. Nếu trận nào có anh ta tham gia, thì những người còn lại chỉ cố gắng nhắm đến giải nhì mà thôi!

Duy nhún vai tỏ ra thản nhiên:

– Tớ biết. Nhưng tớ nghĩ, nếu cứ người đạt thành tích cao là có thể chiến thắng một trăm phần trăm, thì người ta đã trao giải luôn rồi, cần gì tổ chức thi đấu nữa. Cơ hội vẫn đang chia đều cho tất cả mọi người, việc gì chúng ta từ bỏ hy vọng chứ?

– Hy vọng không phải cứ nói là được. Ít nhất phải có cái gì đó thì người ta mới nên hy vọng chứ!

Một cơn gió mát ùa tới, khiến những tán cây chò nâu xào xạc trên đầu.

Duy ngước lên nhìn. Hai người đang ngồi dưới một gốc cây chò nâu. Gió lộng thốc qua những tán lá, khiến lác đác vài bông chò nâu lìa cành rụng xuống.

Mùa chò nâu rụng là đầu tháng 4, khi trời chuyển sang mùa hè. Nhưng có lẽ cây chò nâu này đã sót lại một vài cánh hạt của vụ trước. Chò nâu vốn là cây hạt trần phát tán nhờ gió, trên chỏm cuống có hai chiếc cánh mỏng xòe ra. Mỗi khi rụng xuống, cánh hạt lại xoay tít trong không trung, tạo thành một vũ điệu rất đẹp trong gió.

Duy đưa tay đón lấy một cánh hạt bay ngang qua tầm với của mình. Cô gái âu yếm cánh hạt mong manh trong lòng bàn tay:

– Hy vọng không phải là điều người khác nói cho ta nghe, Chính ạ. Hy vọng là thứ mà chúng ta tự đem lại cho chính mình.

Duy nhìn vào mắt Chính, mỉm cười:

– Cậu có biết chò nâu vốn dĩ không có sắc màu và không có hương thơm không? Nhưng ngay cả khi lìa cành, chúng vẫn để lại một vẻ đẹp rực rỡ trước khi rụng xuống đất và bị người qua đường dẫm đạp, lãng quên.

Những lời của cô gái như một cơn gió ùa vào lòng Chính.

– Sao cậu lại muốn giúp tôi?

– Hả? – Tới lượt Duy ngạc nhiên.

– Vì sao cậu cứ giúp tôi hết lần này đến lần khác thế?

Chính nhìn thẳng vào mắt cô gái. Cậu biết, ngay cả giao kèo của cậu và Duy với chuyến đi tìm khách sạn hoa sử quân tử kia, cũng chỉ là một sự trì hoãn để cô có thể khuyên cậu từ bỏ những ý nghĩ tiêu cực trong đầu mình. Nhưng cậu đã nghĩ nhiều ngày này, mà không thể nào hiểu nổi, vì sao Duy lại phải làm như thế. Cậu và cô ấy chưa từng gặp nhau trước đó, và thậm chí việc sống chết của cậu hoàn toàn không liên quan gì đến cô.

Duy tung cánh hạt chò nâu kia cho nó bay lên không trung. Cánh hạt xoay trong gió như một điệu valse dịu dàng trước khi rơi xuống. Cô gái ngắm nhìn cánh hạt bằng ánh mắt mơ màng:

– Vì cậu là người tốt, Chính ạ!

Chính ngây người.

– Cậu sẵn sàng xả thân bảo vệ người khác. – Duy dịu dàng nói tiếp – Khi ở nhà ga, cậu biết mình không thể chống trả lại đám côn đồ, nhưng cậu vẫn bảo vệ cho tớ. Lúc ở nhà bé Dương, cậu lấy lưng mình để che chở cho cô bé ấy. Tớ và cô bé ấy, cũng đâu hề quen thân gì với cậu, đúng không?

Một cơn gió lại thổi tới, mang theo muôn ngàn cánh hoa chò nâu. Không biết từ đâu lại nhiều hoa chò nâu rơi rụng trong không trung đến vậy. Cứ như cái cây chò nâu đã cố ý để dành tất cả những cánh hoa sót lại cho khoảnh khắc này vậy.

Trong lòng Chính cũng như đang nở hoa. Lần đầu tiên trong đời, có người nói những lời này với cậu. Một lời ghi nhận rằng cậu có thể làm đúng đắn, và thậm chí cậu có thể bảo vệ cho người khác, cho dù đó chỉ là việc cậu lăn ra để chịu ăn đòn mà thôi.

Những ngón tay trắng hồng chạm lên tay Chính:

– Chúng ta sẽ cùng cố gắng. Chuyện tốt nghiệp, chuyện thi đấu. Rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi. Tin tớ nhé?

Chính phủi tay Duy ra. Cậu bắt đầu thấy hai má mình nóng ran.

– Cậu đừng thế này!… – Chính lắp bắp – Tôi sẽ… Tôi sẽ thích cậu đấy!

Ánh mắt Duy thoáng một chút ngạc nhiên. Nhưng sau đó, đôi mắt cô lấp lánh vẻ thú vị. Cô đưa lời trêu chọc Chính:

– Tốt mà. Có sao đâu! Tớ cũng đang độc thân mà!

– Tốt gì mà tốt!

Chính cáu kỉnh. Bây giờ thì cả toàn thân cậu đều nóng bừng bừng, mặc dù trời đang gió lồng lộng.

Duy cười mãi.

Xa xa, những cánh hoa chò nâu bé xíu mỏng manh như hai cánh trăng khuyết úp lưng vào nhau, cứ xoay mãi không ngừng trong gió.

“Tôi làm sao xứng đáng để thích cậu chứ?”

***​
Trước mặt Bạch Thiên Hương là một miền đất trải dài vô tận của cõi Thiên Địa. Từ bốn phía chân trời, những tia sét chằng chịt rạch vào không trung những tia sáng rợn người. Bầu trời tím thẫm, không rõ được đây đang là ban ngày hay ban đêm. Vóc dáng cao lớn của Hương in trên nền trời sắc nét như được kẻ bằng một ngòi bút.

Gió nổi dữ dội làm tà áo choàng sau lưng Hương bay phần phật một cách nặng nề. Đôi mắt màu xám của anh dè chừng nhìn khắp bốn phía. Một bình nguyên bằng phẳng, với những bụi hoa nhỏ mọc thấp, không có góc nào để anh có thể trốn tránh. Cũng không thể biết được chính xác quân thù sẽ xuất hiện từ đâu.

Một tiếng “ẦM” nhức óc inh tai. Mặt đất rung chuyển dữ dội. Những đóa hoa đang nở dưới chân Hương lập tức đen rụi đi như vừa bị đốt cháy. Cánh đồng cỏ xanh mướt với muôn vàn sắc hoa dần biến thành một vùng đất khô khốc nứt nẻ đầy chết chóc.

Hương đưa mắt nhìn vội vã xung quanh. Vùng đất chết nhanh chóng mở rộng. Những gốc cây xanh tươi phía xa xa nơi chân trời cũng ngay lập tức trở thành những thân cành nhọn hoắc, hình thù dị dạng như ma quỷ đang chầu chực rình mò con mồi. Chốc chốc, từ bên dưới những kẽ nứt mặt đất, lại thò lên một đụn lửa đỏ lòm.

Dưới chân Hương, mặt đất bỗng hiện lên một vết nứt lớn. Vết nứt càng lúc càng lớn. Những dòng nham thạch sôi ùng ục bên dưới như một cửa ngõ của địa ngục. Hương vội lùi lại, cảnh giác.

Dòng chất lỏng đỏ lòm ấy trồi dần lên, và hiển hiện thành một hình dáng con quỷ to lớn gấp nhiều lần thân hình của Hương. Con quỷ mang trên đầu cặp sừng lớn màu đen bóng như than đá, được chia thành những nhánh nhỏ li ti một cách quái gở. Nhưng điểm đặc biệt của hắn là bộ giáp đang mặc trên người, loang lổ những màu đen đỏ rất kỳ lạ. Đây là bộ giáp mà Hương chưa từng gặp trong tất cả các trận giao chiến. Có vẻ là một phiên bản giới hạn chưa được phát hành.

Hương nheo mắt nhìn con quái thú nửa người nửa ngợm, hồ nghi:

“Ngươi là người đã gửi lời thách đấu đến ta?”

“Chào Thần Chủ của Thiên Địa. Đã sẵn sàng để bị ăn hành chưa?” – Kẻ thách đấu nhe hàm răng lởm chởm kinh tởm của hắn về phía Hương.

Hương nhếch miệng nhìn kẻ thách đấu xuất hiện trước mặt:

“Làm màu quá! Chắc là ngươi cũng vì khoản tiền 20 củ, trao giải cho bất kỳ kẻ nào chiến thắng ta?”

“Ta không quan tâm đến tiền thưởng. Ta chỉ cần hạ mi thôi.” – con quỷ cười. Giọng cười nghe chói rát như một âm thanh của trăm ngàn bóng ma tập hợp lại.

“Thế thì kết thúc cho nhanh nào!”

Hương vung cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của mình lên. Từ trong lòng bàn tay, vụt hiện lên một thanh đao khổng lồ, dài vượt cả thân hình của anh. Lưỡi đao lóe lên ánh thép xanh biếc, với những hoa văn hình mặt trời khắc trên sống. Đó là Thái Dương Hỏa Đao – vũ khí mà chỉ hạng “Thần Chủ” mới có được. Anh siết chặt chuôi đao. Mũi đao rạch một đường bốc cháy trên mặt đất, chém tách đôi con quỷ chỉ trong một tích tắc.

“Dễ dàng thế à?” – Hương thầm nghĩ.

“Chém vào cái gì thế?” – Giọng nói đinh tai của con quỷ lại vang lên choe chóe – “Nhắm cho trúng vào chứ!”

Con quỷ sử dụng một cây thương màu đen, từ trên cao lao thẳng xuống đầu Hương.

Hương nhanh nhẹn tránh được. Mũi thương rắn như kim cương kia chỉ đâm trúng một manh áo choàng của anh. Nhưng khi vừa chạm lớp áo, từ thân cây thương lập tức mọc tua tủa những mũi nhọn dài ngắn khác nhau. Hóa ra nhát đao ban nãy của Hương chỉ chém trúng ảo ảnh của con quỷ.

Hương liên tiếp vung đao nhắm về đầu con quỷ. Lưỡi đao va chạm với mũi thương gây nên những tiếng loang choang khô khốc. Nhưng dường như con quỷ chẳng thèm tránh né những đòn tấn công của Hương. Kẻ thách đấu hôm nay có bộ giáp rất kỳ lạ, tất cả những đòn đánh của anh đều bị hấp thụ tất cả sinh huyết. Anh liếc nhìn bảng điều khiển thông số của đối phương, vạch sinh huyết của hắn cứ hạ rồi lại nhanh chóng lấp đầy.

“Giáp xịn đấy. Ngươi nạp bao nhiêu tiền để mua bộ giáp này?” – Hương cười.

“Nhiều hơn khoản tiền thưởng hạ mi! Chưa ai từng có nó đâu. Mi rất diễm phúc được ta sử dụng đầu tiên đấy”

“Chịu chi ghê nhỉ!”

“Đánh thắng Thần Chủ thì có gì mà không đáng?”

Hương chùn bước. Cứ tiếp tục thế này thì anh sẽ cạn sinh huyết trong ván đấu vô nghĩa này. Nhưng kẻ khiêu chiến vẫn rất bình tĩnh, và có vẻ không muốn chấm dứt nhanh. Hương siết chuôi đao, cố gắng quan sát đối phương để có thể tìm được yếu điểm của bộ giáp trên người hắn.

Hoàng Nam nhìn chăm chăm vào chiếc màn hình 35 inch trước mặt, đang được kết nối cable với điện thoại. Những ngón tay gã lướt thoăn thoắt trên màn hình cảm ứng, điều khiển hành động của Bạch Thiên Hương. Những tiếng nhạc đập từ dàn loa lắp trong phòng khiến gã thêm phấn khích trước trận chiến. Lâu lắm rồi, gã mới gặp một đối thủ xứng tầm thế này. Một đối thủ sẵn sàng làm tất cả để chiến thắng gã.

Đột nhiên, điện thoại đổ chuông một cuộc gọi facetime.

Nam tức giận ấn nút từ chối cuộc gọi.

Cuộc gọi tiếp tục đổ đến. Nam thấy tên danh bạ “Tuấn Anh Phạm” hiện lên trên màn hình. Gã điên tiết ấn mạnh vào chiếc nút đỏ.

Một tin nhắn hiện lên trên màn hình: “Bật cam đi, hay lắm!”.

Nam vùng dậy khỏi chiếc ghế tựa bọc da hầm hố, lao về phía cửa sổ và nhìn xuống dưới sân. Ánh mắt gã sầm lại khi thấy chiếc A6 đang đỗ trước hàng rào căn biệt thự nhà gã. Những tán cây xoài um tùm rậm rạp khe khuất phần lớn tầm nhìn của gã. Cứ như rằng chiếc xe đã cố tình chọn được một góc kín đáo như vậy.

Nam vội vã trở lại bàn game. Bạch Thiên Hương đang bị con quỷ dị hợm kia đánh cho tan tác, chỉ còn duy nhất một vạch sinh huyết. Khốn kiếp. Vốn dĩ gã không định cho Bạch Thiên Hương dùng chiêu thức cuối cùng này, nhưng xem ra cái tên thách đấu này đã không chọn được ngày đẹp. Gã cần phải kết thúc trận đánh vớ vẩn này lại.

Bạch Thiên Hương dùng sức vung thanh đại đao lên cao, bắt đầu múa một đường đao nhanh như vũ bão. Thanh đao lập tức biến thành màu đỏ. Lưỡi đao tóe ra những tia lửa màu da cam chói mắt. Đường đao hóa thành một con rồng lửa lớn, với uy lực dữ dội. Hỏa long đi đến đâu, nơi đó lập tức tan biến thành cát bụi. Những chiếc răng nanh của hỏa long lao về phía kẻ khiêu chiến.

“Không…không thể nào!” – Con quỷ lùi lại – “Đây là cái thứ vũ khí gì? Đây không phải là Thái Dương Hỏa Đao!”

“Đúng vậy. Ta vừa lên Hỏa Diệm Long Đao cách đây vài tiếng đồng hồ. Ta còn định dùng nó trong trận chung kết cơ. Nhưng thôi, hôm nay, để Hỏa Diệm Long Đao dạy ngươi cách tiêu xài 20 củ khoai cho xứng đáng!”

Con quỷ giương cây thương lên chống đỡ. Từ khắp thân cây thương, những cái nhánh nhỏ mọc ra tua tủa như đám dây leo. Những mũi nhọn hoắt nhắm thẳng về phía đầu hỏa long. Nhưng vừa chạm vào những tia lửa đỏ rực, những mũi thương cứng như kim cương lập tức bốc cháy phừng phừng. Cơn bão lửa bắt theo những mũi thương lao về phía con quỷ thách đấu. Con quỷ hoảng sợ vội buông cây thương trước khi lửa bén vào mình.

Hương từ từ hạ xuống đất. Cánh tay anh xoay tròn lưỡi đao trên không trung rồi thu lại một cách gọn gàng. Anh đứng thủ thế trước mặt con quỷ. Tà áo choàng bay phần phật trong gió.

Con quỷ thách đấu ngơ ngác nhìn Hương. Vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, toàn thân hắn bị phanh thành đủ 81 mảnh, bay tung tóe trong không trung. Những mảnh vụn lập tức biến thành những đốm sáng lấp lánh dần tan biến đi.

Màn hình hiện lên dòng chữ “DEMON99 WAS DEFETED BY BACH-THIEN-HUONG”.

Nam tắt giao diện game rồi rút phắt cable kết nối ra. Gã cầm điện thoại, mở ứng dụng camera đã được để ẩn. Trên màn hình xem trực tiếp, hai thân người đang quấn lấy nhau trong ánh sáng lờ mờ, đủ thấy được không gian nội thất trong xe. Những bông hoa bạch thiên hương đang xô đẩy, chuyển động liên tục. Nam thấy mặt mình nóng phừng phừng như có lửa đốt.

Người con gái trong màn hình là Hoàng Thùy, chị ruột của Nam.

***​
Tuấn cho xe dừng lại dưới gốc cây xoài cổ thụ, cách cổng biệt thự nhà của Hoàng Thùy một quãng ngắn. Hắn liếc mắt về phía cửa sổ phòng của Nam vẫn còn đang sáng đèn. Hắn mỉm cười ranh mãnh. Ô cửa đó thật sự là một góc nhìn khiêu khích đấy.

Thùy vuốt lại tà váy, chỉnh trang lại đầu tóc rồi loay hoay tháo dây an toàn ra. Tuấn níu tay cô rồi hôn chụt lên bàn tay mềm mại của người yêu.

– Sao lại thế? Về luôn à? Thế là không chiều anh à?

– Ngoan nào, tối nay em còn phải soạn giáo án nữa. Mai có tiết sớm rồi.

Thùy nhẹ nhàng vuốt má Tuấn. Tuấn ôm ghì lấy vòng eo con kiến của cô rồi kéo cô vào lòng.

– Khồng! Em không chịu, anh cứ ôm em thế này, không cho em về đâu!

– Ơ kìa! Cái anh này!

Thùy khẽ kêu lên. Môi Tuấn tìm đến môi cô. Trong lòng cô nửa muốn nửa không. Vì bữa tối có uống một chút vang nhè nhẹ nên giờ người cô cứ lâng lâng, không tỉnh mà cũng không say hẳn. Tuấn tháo dây an toàn, để cho cô nằm hẳn vào vòng tay mình mà hôn ngấu nghiến. Hai thân thể dính lấy nhau như có nam châm hút.

Bàn tay Tuấn di chuyển khắp cơ thể cô, một tay kéo cổ áo cô xuống mà nắn bóp ngực, tay kia thò vào trong váy. Tà váy mềm nhẹ, Tuấn chỉ việc thốc lên là có thể tự do hành sự. Hắn vén cái quần ren dây qua một bên, xoa nhẹ những mép thịt mềm mại ẩm ướt bên trong. Hắn đắc ý khi phát hiện ra nơi đó của Thùy cũng đã ướt nhoẹt từ bao giờ. Nước tuôn ra ào ạt như suối, chảy thành dòng âm ấm rỉ xuống tay hắn. Biết mà, làm sao cô có thể từ chối được những hơi thở gấp gáp của hắn chứ?

Đã lâu rồi Thùy không gần gũi một người đàn ông nào. Thân thể cô nhanh chóng đáp ứng những kích thích từ cái lưỡi đang ngoáy sâu vào trong vòm miệng một cách chiếm đoạt, và đôi bàn tay điệu nghệ biết lắng nghe những phản ứng của phụ nữ kia. Cô cảm thấy sung sướng lâng lâng, và cứ rên ư ử trong vô thức vào tai Tuấn. Cảm giác chật chội bên trong xe, lại thêm chốc chốc lại có một ánh đèn xe chạy qua khiến cô cứ thót tim giật mình, nhưng vô tình cũng khiến cô hưng phấn dữ dội.

– Hay mình vào trong nhà đi anh… – Thùy thở gấp gáp.

– Không, thằng Nam nó lột da anh đấy! – Tuấn rúc rích cười.

– Chúng ta cứ lén lút thế này đến bao giờ!

Thùy ưỡn ẹo, nhưng tâm trí cô đang bị những sự kích thích mãnh liệt từ bên dưới nhấn chìm. Tuấn nhấc cho cô ngồi hẳn lên trên lòng mình, bên dưới quần, một khối căng cưng cồm cộm lên như muốn bung cả khóa. Tay Tuấn vẫn day day đầu vú cô không ngừng. Hai chân cô bị kéo banh ra, tay kia của Tuấn liên tục moi móc trong âm đạo cô. Cô sung sướng đến ngây ngất, không kiềm được tiếng rên rỉ dâm đãng.

– A, anh ơi, dừng lại đi. Em khó chịu lắm. Đừng thế nữa! Em không chịu nổi nữa…

Những lời đó càng khiến Tuấn như muốn điên lên. Hắn vục mặt vùi vào cặp ngực đồ sộ của cô gái. Tay hắn tháo dây thắt lưng, kéo khóa quần, thả con vật hung hãn bên trong ra. Con vật hiếu chiến vừa được thoát ra, lập tức tìm đến miếng mồi đã ướt sũng nước. Hai bộ phận yêu đương cứ cọ xát vào nhau khiến cho Tuấn thấy kích thích khủng khiếp. Trong xe tràn ngập mùi phụ nữ, và hơi thở dâm đãng của cả hai. Tuấn ghé tai Thùy thì thầm:

– Anh cho vào nhé!

– Không được! – Thùy nhăn mặt – Giờ không có… vớ mà!

– Cần gì! Cứ cho anh đi! Em có bầu, thằng Nam sẽ hết ý kiến về chúng ta!

Thùy lúc này cũng không thể kiềm chế chính mình. Cô kéo chiếc quần lót ướt đẫm dâm thủy qua một bên, nhẹ nhàng ấn dương vật của Tuấn vào trong mình và ngồi xuống. Cái khúc thịt to lớn gân guốc trôi tuột vào bên trong âm đạo nóng hổi và ẩm ướt của cô. Cô cảm thấy một luồng điện tê tê chạy dọc theo xương sống của mình. Cô nhún lên nhún xuống theo từng nhịp, cọ xát liên tục mình vào Tuấn. Hai tay cô ôm siết lấy đầu Tuấn, để toàn thân chuyển động nhịp nhàng.

– Em sướng quá, em sướng quá anh ơi…

Tuấn tóm lấy eo cô gái, nâng hông cô lên xuống để điều khiển những khoái lạc bên dưới mình. Những nếp thịt mềm mại như những miếng thun cứ ép chặt vào dương vật hắn. Bên trong chật chội đến nỗi hắn cảm nhận được cả những cơn co bóp nhịp nhàng của muôn vàn tế bào thần kinh đang tập trung trên khu thành vách. Hắn chỉ biết ngửa đầu ra sau mà thở dốc. Ánh mắt Tuấn liếc nhìn về một chiếc chấm nhỏ màu đỏ bằng đầu kim được giấu khéo léo trên gương chiếu hậu quan sát ghế sau. Hắn nhếch miệng cười.

Nam trừng trừng hai mắt nhìn vào màn hình. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm rịn trên gương mặt nhăn nhúm của gã. Gã cảm thấy chính mình đang bị hút vào trong những gì đang diễn ra trên màn hình kia. Bàn tay gã đang ve vuốt trên làn da mịn màng không chút tì vết kia. Đôi môi khô nứt của gã đang lướt trên tấm lưng có rãnh cong cong đó. Đó là tấm lưng mà bấy lâu gã chỉ có thể đứng sau mà nhìn ngắm.

Bỗng nhiên, màn hình đen sì.

Nam như choàng tỉnh khỏi cơn mơ. Camera đã mất tín hiệu. Không hiểu là do trục trặc gì hay Tuấn cố tình ngắt kết nối. Gã nhào đến cửa sổ nhìn xuống chiếc xe hơi. Chiếc xe rung rinh nhè nhẹ dưới bóng cây xôn xao trong gió thổi. Nam bặm môi, nhắn tin gửi cho Tuấn.

“Thằng chó đẻ!”

Tuấn không nhắn lại.

Đợi thêm một lát, Nam nghiến răng nhắn tiếp:

“Tao sẽ giết mày!”

“Câm mồm, con chó!” – Màn hình điện thoại hiện lên dòng tin Tuấn trả lời – “Chính mày khơi mào mọi chuyện. Mày muốn tao chơi chị mày cho mày xem!”

Những ngón tay Nam run run. Gã không biết phải đáp lại thế nào. Tuấn nói không sai một chữ nào. Ý nghĩ đen tối xấu xa về người chị gái, nhưng gã lại không dám xâm phạm đến chị. Gã chỉ có thể lén lút rình mò chị gã mỗi khi chị cùng những gã bạn trai gần gũi nhau. Gã gần như phát điên mỗi khi thấy một tên đàn ông lạ lẫm xuất hiện bên cạnh chị. Bọn chúng đều là một lũ khốn kiếp, chẳng hề quen thân gì với gã. Vậy mà chúng lại có được cặp ngực đồ sộ ấy, có được bờ mông căng tròn ấy, có được con bươm bướm hồng hào trơn bóng ấy.

Thay vì để đám khốn lạ mặt ấy chiếm đoạt chị, Nam thà rằng đem chị cho thằng bạn thân của mình. Tuấn là một tên fuckboy thứ thiệt, nhưng với nó cũng không bao giờ có thứ gì là tình yêu. Nó sẽ không giờ nói về hôn nhân, đám cưới, hay ngôi nhà và những đứa trẻ. Nó sẽ không chiếm đoạt được chị từ tay gã, giống mưu đồ của những thằng đàn ông khác. Nhưng những cảm giác lúc này đang thiêu đốt gã, giống như ngọn lửa tỏa ra từ thanh Hỏa Diệm Long Đao kia. Lửa của Hỏa Diệm Long Đao chỉ đốt cháy ác quỷ. Bây giờ, gã có khác nào là một loài ma quỷ.

Nam cáu kỉnh. Gã vung tay ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn nhà. Chiếc điện thoại vỡ tan. Mặt kính cường lực nát thành từng mảnh vụn, bắn tung tóe khắp căn phòng.

– Thật khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!

Nam khuỵa xuống ôm đầu, gã gào trong tuyệt vọng.

GÃ LÀ ĐỒ KHỐN KIẾP!

*** HẾT CHƯƠNG 6***​