TỪ CÕI VẤN VƯƠNG – Update Chương 14

CHƯƠNG 3: KHÁCH SẠN HOA SỬ QUÂN TỬ – Sáng tác cùng Feelex​

***
Cách trung tâm thành phố của Chính khoảng hai giờ đi tàu về phía đông là Cửa Biển, nơi dòng sông Xanh đổ về, cũng là nơi tập trung sinh sống của những ngư dân vùng này. Bãi biển ở đây đặc biệt vì lúc nào cũng mang một màu xanh biếc trong trẻo như ngọc, với dải cát dài ven bờ lúc nào cũng trắng mịn và êm ái. Những buổi sớm tinh mơ khi mặt trời còn chưa kịp lên, các thuyền cá lại tấp nập ghé bờ, xôn xao tiếng nói cười, tiếng thương lái hối hả ngã giá với ngư dân. Vào mùa này, thời tiết chưa nắng nóng hẳn nên khách du lịch chưa đông, bờ biển sẽ gần như giữ được vẻ xinh đẹp hoang sơ của nó. Khi nghe Minh Duy nói về Làng Chài như vậy, Chính rất háo hức. Tuy chẳng quá cách xa nhà mình, nhưng cậu chưa từng được ra Cửa Biển bao giờ.

Đang chen chúc xếp hàng lấy vé tàu, Chính bỗng bị xô mạnh suýt ngã. Cậu ngơ ngác nhìn thì thấy một một tên thanh niên đầu tóc nhuộm xanh đỏ, đứng cùng một gã có cặp mắt ti hí như lươn. Nhưng cả hai không chú ý đến Chính. Cái gã tóc nhuộm, da đen như trũi, hau háu con mắt nhìn Minh Duy, lẩm bẩm với tay đi cùng:

– Hê hê, con này kháu phết nhỉ!

– Có khi đi cùng chuyến với mình đấy! – Gã kia mắt ti hí thúc nhẹ khủy tay vào thằng bạn đi cùng, nhe răng cười ranh mãnh.

– Thế thì đỡ buồn rồi! Tao cứ tò mò, không biết chơi trên tàu thì như nào nhể. Chắc phê lắm!

Mấy lời bẩn thỉu của hai tên này làm Chính gai người. Có lẽ Duy cũng nghe thấy, nhưng cô lại tỏ ra thản nhiên như không. Thằng tóc nhuộm kia áp sát Duy, thừa lúc mọi người đang đông đúc, hắn thò tay lên ngực cô gái và bóp mạnh. Duy giật mình, vội đứng né sang một bên. Hai thằng khốn nhìn nhau cười hì hì. Thằng mắt híp kia liếm mép, chờ cơ hội đến phiên mình.

Chính thấy nóng ran mặt, vừa tức giận lại vừa có chút ngờ vực. Sao Minh Duy lại im lặng để mặc chúng như thế. Trong một thoáng, cậu nhớ lại cảm giác khi Tú Anh bị thằng Hùng Chó nhét cái thứ dơ bẩn của nó vào miệng, và cả lúc nhìn lén chị Phương đang ở cùng hai gã đàn ông. Những suy nghĩ thoáng qua đầu cậu. Liệu cậu có đang bị mắc lừa như với cô ả Tú Anh. Hay đây cũng là chuyện quá bình thường với Duy rồi, nên cô cũng không thấy bận tâm nhiều, đến nỗi chẳng cần phải hét lên cảnh cáo hai tên ngợm mặt kia.

Gã mắt híp kia phóng bàn tay về phía Minh Duy. Chính liền lao lên, lấy lưng mình che chắn cho cô gái:

– Cẩn thận tí đê!

Chính nói với Duy. Ánh mắt cô gái nhìn cậu thoáng ngạc nhiên.

– Kìa! Đến lượt rồi kìa! – Chính hất hàm nói với Duy khi thấy tấm biển điện tử hiện lên số thứ tự trong biên lai của Duy, cậu giục cô lên lấy vé tàu để có cớ cho cô gái rời khỏi mấy thằng khốn này.

Hai tên kia cay cú nhìn nhau. Tên mắt híp tức tối xông vào túm lấy Chính và lôi ra ngoài. Hắn rít lên qua kẽ răng:

– Đi ra đây tao bảo. Thằng chó con, làm hỏng việc của ông mày! Tao sẽ cho mày biết!

Chính bị kéo ra bên ngoài phòng mua vé. Tên mắt híp ném cậu lăn ra giữa sân. Cậu lấy hai tay ôm đầu, cong người lại như con tôm khi trận mưa đòn của gã du côn kia trút xuống mình. Cậu cắn răng chịu đựng. Những việc như thế này vẫn thường xảy ra mỗi khi ông Vinh say xỉn trở về nhà và phát hiện ra một việc gì đó của Chính mà ông cho rằng cậu con trai đã phạm lỗi tày đình, hoặc là đôi khi bọn con trai trong trường cảm thấy cậu làm chúng ngứa mắt khó chịu, hay có khi là đám thằng Hùng Chó thấy lâu lâu cần “nhắc nhở” cho cậu về việc phải nộp phí bảo kê đúng hạn. Một tuổi ấu thơ lớn lên từ vô số những trận đòn như thế, cũng giúp Chính dễ dàng có phản xạ cần phải ngã như thế nào, che chắn như thế nào khi bị đòn để đỡ đau nhất.

Người dân xung quanh bến tàu cũng quá quen với những trận ẩu đả vô tội vạ của đám thanh niên như thế này, họ cũng chẳng buồn can thiệp. Lũ du côn du đãng ở bến tàu xe cũng chẳng phải vừa, tốt nhất không nên dính líu vào để rồi vạ lây. Ai cũng nghĩ vậy nên chẳng người nào thèm ra can thiệp. Cho tới khi hai nhân viên an ninh xuất hiện cùng với Minh Duy, bọn họ quát tháo ầm ĩ, tên mắt híp kia mới phủi tay bỏ đi.

Đầu óc Chính có lẽ vẫn hơi ê ẩm vì trận đòn, nên cậu cũng chẳng nhớ được gì nhiều sau đó, ngoài việc Duy tới đỡ cậu dậy và phủi đất cát trên mặt cho cậu. Cô gái kéo cậu vào cửa hàng tiện lợi gần đó để mua một hộp miếng dán y tế, sau đó cả hai lên tàu cho kịp giờ khởi hành.

– Đồ ngốc! – Duy ngồi bên cạnh Chính, dán từng miếng urgo lên những vết trầy xước trên mặt cho cậu. – Cậu gây sự với chúng nó làm gì.

– Tự nhiên lại phơi mặt ra để ăn đòn! – Duy ngồi bên cạnh Chính, dán từng miếng urgo lên những vết trầy xước trên mặt cho cậu. – Cậu gây sự với chúng nó làm gì.

Cả hai đang ngồi yên vị trong toa của mình. Chính nghe thấy Duy nói vậy thì làm thinh. Cậu ngồi nhích ra xa khỏi cô gái, rồi tự mình xé miếng urgo để dán cho mình. Tự nhiên trong lòng cậu hơi có chút tự ái. Cậu đã liều mạng chịu đòn để bảo vệ cho Duy, cuối cùng lại chẳng được câu cảm ơn nào, mà cô nàng còn trách ngược lại cậu. Duy thấy Chính bỗng nhiên hờn dỗi như thế, cô cũng bắt đầu hiểu ra những suy nghĩ trong đầu cậu nam sinh.

– Sao thế? – Duy mỉm cười.

Như vừa được rút cái chốt cài, tất cả ấm ức trong lòng Chính tuôn ra xối xả như nước trong đập thủy điện.

– Còn sao nữa à? Nếu lúc đó cậu hét lên, thì bọn nó cũng không dám làm bậy. Tôi cũng chẳng việc gì phải nhảy ra ăn đòn oan! Cậu lại còn nói tôi nữa!

Duy lắng nghe chàng trai nói hết lời, cô gật gù tỏ vẻ đồng tình.

– Cậu nói cũng phải, có lẽ là lỗi tớ thật. Nhưng cậu có biết là mấy kẻ biến thái đó đã từng giở trò ở đây rất nhiều lần rồi mà chúng vẫn ung dung nhởn nhơ như thế không?

Chính lắc đầu.

– Vì xã hội này vẫn có những quy chụp rất lạ. – Duy nói tiếp – Khi phụ nữ chúng tớ là nạn nhân, thì người ta vẫn hay chất vấn ngược lại, liệu có phải vì chúng tớ ăn mặc hoặc xử sự không đúng, nên mới tạo cơ hội cho mấy kẻ xấu nảy lên ý định phạm tội.

Khi nghe cô gái nói thế, Chính lại chẳng biết phải đáp lại ra làm sao.

Bỗng Duy mỉm cười:

– Cảm ơn cậu nhé!

Trong lòng Chính như có một tiếng chuông ngân lên nhẹ nhàng. Cậu thấy mặt mình hơi nóng lên. Tự nhiên cậu có chút hổ thẹn khi nhớ lại những lúc, chính cậu cũng có những ý nghĩ “phạm tội” khi nhìn thấy những cô gái ăn mặc hơi mát mẻ hớ hênh trên đường. Chính còn chưa nghĩ ra mình phải nói gì tiếp theo, thì Minh Duy có vẻ cũng không muốn tiếp tục đề tài, cô chẳng nói thêm gì nữa, lẳng lặng sang chiếc ghế trống đối diện và lấy sách ra đọc.

Cả hai cứ ngồi im chẳng nói chẳng rằng với nhau lời nào trong suốt đoạn đường.

***​
Tàu đi tới đoạn đường xóc, cả toa rung mạnh khiến Chính theo quán tính lao người về phía trước và suýt đập mặt vào mặt ghế đối diện. Hóa ra cậu đã ngủ quên lúc nào không biết. Nhưng ở ghế đối diện, Minh Duy đã đi đâu không hay. Dưới bục ghế có một chiếc giày màu hồng của cô gái nằm lăn lóc. Chính lấy làm lạ liền ngó xung quanh. Cậu phát hiện ra cả toa tàu trống không, chỉ có mình cậu. Quái lạ. Lúc sáng lên tàu còn đông đúc lắm cơ mà, tuy toa xe không đến nỗi kín chỗ, nhưng cũng không thể vắng tanh như lúc này. Mọi người đi đâu hết rồi nhỉ.

Bỗng nhiên, trong tiếng bánh xe tàu nghiến đường ray, Chính nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ lẫn lộn trong tiếng khóc thút thít. Chính bình tĩnh lại để lắng nghe. Rất giống giọng của Minh Duy. Cậu hoang mang nhỏm người dậy, thì thấy ở phía cuối toa có một chiếc giày hồng nữa. Bên cạnh đó là một chiếc quần jean màu trắng bị vứt giữa lối đi. Chính giật mình. Cậu nhớ là Duy cũng mặc một chiếc quần trắng như vậy. Đó là chỗ trước cửa buồng vệ sinh của toa tàu. Cửa buồng đang mở toang. Và âm thanh kia phát ra cũng từ đấy.

Chính chầm chậm đi về phía đó. Cậu nhìn vào trong, và không tin vào mắt mình. Một cặp chân trần của con gái đang dạng ra giữa một thân hình to lớn đen đúa, với mái tóc nhuộm xanh đỏ Chính vừa nhìn đã nhận ra ngay. Chính là cái gã đã giở trò với Duy lúc lấy vé tàu ban nãy. Cô gái kia ngồi trên bệt sứ, còn gã tóc nhuộm đang đứng quay lưng về phía Chính. Cặp chân thon thả với hai bàn chân hồng hào mềm mịn. Trên một bên bắp chân, còn vắt vẻo lửng lơ một chiếc quần lót màu trắng, đung đưa mỗi khi cái hông đen sì kia thúc đẩy.

– Mày còn nói là mày không sướng à con đĩ? Sướng chưa? Sướng chưa hả?

Mỗi câu hỏi, tên khốn lại ra sức thúc thật mạnh vào âm đạo của cô gái, khiến cô chỉ có thể bật ra từng tiếng nấc uất nghẹn. Bất thình lình, mái đầu cô gái kia ngả sang một bên. Chính bắt gặp ánh mắt sâu thẳm với hai hàng mi xanh rợp đang ứa nước nhìn mình. Tim cậu ngừng đập một nhịp. Đó là Minh Duy.

Duy chới với cánh tay đầy vết bầm tím về phía Chính, cô nức nở đến không nói nổi.

Chính thấy toàn thân mình như muốn nổ tung. Cậu gào lên:

– Thằng khốn! Dừng lại…!

Chính đỏ mắt thét lớn. Nhưng cậu chưa kịp nói hết câu thì bất ngờ có một bàn tay to lớn tóm lấy cổ và bịt miệng cậu lại. Cậu ra sức giãy giụa, nhưng càng cố gắng thì bàn tay kia như bằng thép nguội càng siết chặt cổ cậu. Là tên mắt híp đồng bọn của tên khốn kia đang khống chế Chính.

– Thằng bạn mày tỉnh rồi này! – Gã mắt híp cất cái giọng ồ ồ lên, nháy mắt nhìn Minh Duy – Để nó đứng nhìn cho mày nứng hơn nữa nhé!

Nước mắt Duy chảy thành dòng trên gò má ửng đỏ vì đang bị kích thích dữ dội. Tên khốn kia rú lên một tiếng thỏa mãn, rồi hắn giật thót mình, bấu chặt lấy mông cô gái mà xốc mạnh lên. Sau cơn rùng mình, hắn đủng đỉnh rút cái dương vật nhớp nháp kia ra. Một dòng chất lỏng màu trắng đục trào ra từ cửa mình ửng đỏ của cô.

– Ôi, tao muốn chết với mày mất thôi con ranh! – Tên khốn thản nhiên kéo quần lên và ngoái lại nhìn thằng đồng lõa – Làm tao nhớ con sinh viên kia quá! Lâu lắm rồi tao mới được chơi một cái lỗ ngon như thế!

– À. Ngon! Để tao xem!

Tên tóc xanh đỏ kia tiến lại thay gã mắt híp kia giữ lấy Chính. Gã mắt híp vừa tháo khuy quần mình vừa tiến lại gần cô gái ngồi sõng soài trên nắp bồn cầu. Phần thân dưới của cô bị lột truồng, chiếc áo croptop bị kéo xộc lên trên cổ, lộ ra cặp vú tròn trịa ửng đỏ vì bị bàn tay thô bạo của gã tóc nhuộm vần vò bấy giờ. Chính không khỏi đau xót khi nhìn cô gái thê thảm như lúc này. Ánh mắt Duy nhìn tên mắt híp đầy căm phẫn. Hắn dí cái dương vật dài thòng hôi hám vào miệng cô, hằn học trợn mắt lên:

– Nào nào, đừng có làm tao đau! Tao sẽ giết thằng bạn của mày đấy!

Cái dương vật đâm sâu vào trong họng Duy. Cô gái ậm ọe từng hồi vì lợm giọng. Cặp mắt ti hí của gã lim dim lại vì sung sướng. Đôi môi mềm với khoang miệng ấm áp ướt át như hút khúc thịt của hắn vào sâu tận bên trong cổ họng, vuốt ve những tế bào thần kinh khiến hắn như đang chìm dần vào trong một bể nước dịu dàng. Hắn túm tóc Duy, dúi đầu cô vào hạ bộ của mình liên tục:

– Phải rồi! Thế, siết cổ họng của mày lại đi! – Hắn rên rỉ trong khoái cảm – Sướng chết mất! Mày làm tao sướng chết mất thôi! Ôi ôi…

Tên mắt híp dùng cả hai tay ôm ghì lấy đầu cô và đẩy càng lúc càng nhanh. Cô gái nước mắt giàn giụa, cô nức nở từng hồi trong khổ sở.

Chính không cầm lòng nổi. Cậu lồng lên như một con thú hoang:

– Tao giết chúng mày!

– To mồm nhỉ! Ra vẻ anh hùng à! Xem sức mày thế nào đã!

Gã tóc nhuộm cười phá lên và ấn mạnh Chính nằm rạp ra. Hắn ghì lấy đầu Chính rồi đập lia lịa xuống sàn đến tóe máu.

– Này thì to mồm! To mồm!

Chính gắng sức giãy giụa, nhưng hai cánh tay của tên côn đồ như được tôi bằng thép, cứng và nặng trịch. Trên đầu cậu, một dòng nước ấm đang chảy ra, nhoe nhoét quanh mặt, trộn lẫn với những giọt nước mắt bất lực của cậu. Cậu thấy trước mắt mình chỉ toàn một màu đỏ, trong khi miệng vẫn không ngừng chửi rủa:

– Lũ khốn!…

***​
BỐP!

Bàn tay xinh đẹp của Minh Duy tát một cái vào mặt Chính. Chính mở trừng trừng hai mắt ra, thấy Duy đang lom khom nhìn mình.

– Này! Dậy đi, tới Cửa Biển rồi đây này!

Chính ngơ ngác nhìn Duy, miệng vẫn còn ú ớ không nói nên lời:

– Sao cậu, sao cậu lại…

Duy nhíu mày tỏ ra ngạc nhiên:

– Cậu mơ thấy gì mà la hét ghê thế hả?

Mặt Chính đần ra. Cậu hoảng hốt đứng phắt dậy và ngó quanh. Mọi người đang xôn xao nối nhau đi về phía cửa xuống tàu. Cả toa chỉ còn lác đác vài hành khách không vội, vẫn thủng thẳng lấy hành lý để chuẩn bị xuống. Không thấy bóng dáng hai thằng du côn kia đâu. Cũng không có dấu hiệu nào của một vụ cưỡng hiếp ở đây cả.

– Sáng nay cũng thế, giờ lại thế nữa! – Duy nói tiếp – Hoặc là cậu phải thay đổi nếp sinh hoạt, hoặc là có thể cậu cần phải đi gặp bác sĩ tâm lý đấy!

Chính vuốt vuốt mặt mũi, thở phào một tiếng nhẹ nhõm. Cậu nghĩ rằng Duy nói đúng, có lẽ những ngày gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra khiến tâm trí cậu rơi vào trạng thái bất ổn. Hoặc là cứ xem phim xiếc nhiều quá rồi đắm chìm trong việc thẩm du khiến đầu óc cậu bắt đầu lão hóa mất rồi. Không ổn tí tẹo nào! Chính bật điện thoại lên rồi vào phần dữ liệu, xóa sạch những video mà cậu đã lưu trữ. Cậu còn cẩn thận vào trình duyệt xóa sạch đi tất cả lịch sử truy cập. Thế cho khỏe! Chính với lấy chiếc ba lô khoác lên một bên vai, rồi cùng Duy đi lẫn vào những hành khách đang di chuyển dần về phía cửa ra vào.

– Nhìn kìa, chúng ta tới biển rồi đấy! – Duy khẽ reo lên khi nhìn qua một ô cửa và thấy một dải màu xanh biếc kéo dài tới tận chân trời. Cô nháy mắt với Chính và chỉ chỉ tay về phía bãi biển bên ngoài.

Chính theo hướng tay cô gái chỉ, nhìn ra ngoài. Lấp ló phía sau những dãy nhà ở bên kia đường tàu, là một dài màu xanh biếc rập rờn kéo dài tới tận chân trời. Cùng với tiếng còi tàu xe, tiếng người cười nói, thì cậu còn có thể nghe thấy cả tiếng sóng vỗ rì rào từ ngoài khơi xa. Gió biển thổi lộng vào mặt Chính mát rượi. Mặc dù trên đầu mặt trời đang chiếu chói chang, nhưng gió lớn nên cậu vẫn cảm thấy se se lỗ chân lông khi chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng.

Đến được khu Làng Chài nhỏ bé này, không quá khó để Chính và Duy có thể tìm được khách sạn có giàn hoa sử quân tử mà Duy nói tới. Thật ra khi đến đâu cũng vậy, cứ ghé vào một quán hàng nước ven đường, và chúng ta sẽ dễ dàng có được bất kỳ thông tin nào mà mình muốn. Chính đã học được những điều đó ở chính con ngõ nhỏ xóm chợ ồn ào nơi thị trấn nhà cậu. Duy nhìn cậu với vẻ thán phục, khiến cho cậu cảm thấy có chút lâng lâng dễ chịu trong lòng. Chí ít thì mười tám năm đăng nhập vào server Trái Đất, lâu lâu cũng có một lần cậu cảm thấy mình làm việc gì đó đúng đắn cho người khác. Ý nghĩ ấy khiến cho cậu vui một chút, thậm chí quên béng luôn cả việc hôm qua cậu vẫn còn sống chết đòi tự tử!

Hai cô cậu dừng lại trước một tòa nhà cũ kỹ, với dòng chữ “Khách sạn Làng Chài” gắn đèn led trên đỉnh nóc tầng thượng. Bên hông tòa nhà, có một giàn hoa sử quân tử đồ sộ, leo cao tới tận tầng thượng, đang trổ những hoa màu đỏ rực rỡ dưới ánh nắng. Cả hai bần thần ngắm nhìn giàn cây hoa bám trên tường, lá xanh dày đặc đến nỗi có cảm giác cả bức tường này được ghép bằng những thân dây leo vậy. Hoa nở đưa hương, lôi kéo vô số ong bướm rập rờn dưới nắng, khiến tòa khách sạn trở nên duyên dáng hơn rất nhiều so với vẻ ngoài thô kệch với lối xây dựng đã lỗi thời.

Duy mở ví lấy ra một chiếc thẻ tín dụng, cùng giấy căn cước của mình và đưa nó cho Chính, vui vẻ nói:

– Cậu vào làm thủ tục nhé. Tớ muốn ở đây ngắm hoa một chút. Lấy một phòng thôi.

– Ơ việc này… – Chính bối rối.

– Sao thế? – Duy ngạc nhiên khi thấy Chính ngần ngừ có vẻ không muốn vào – Tớ không thể ở lại đây một mình được, cậu hứa với tớ rồi mà!

Chính ngẩn mặt ra. Bỗng nhiên, ở trong đầu cậu, hiện lên một con quỷ sứ mang khuôn mặt cậu với cặp sừng màu đỏ và hai chiếc răng nanh nhọn hoắt. Con quỷ ghé sát mặt cậu cười rúc rích đắc ý:

– “Ta chính là tiếng lòng của cậu đây. Cơ hội mất truynh quá tốt đây rồi! Còn chần chừ gì nữa, tiến lên và bước vào thế giới của những người đàn ông đi cậu bé!”

Hai mắt Chính long lanh. Đúng lúc đó, có một “Chính” khác đeo đôi cánh trắng với một vầng hào quang trên đầu, bất thình lình hiện ra và cản đường cậu lại:

– “Nào, nào, cô gái ấy vừa chia tay bạn trai. Cô ấy đang rất buồn. Chúng ta không nên thừa nước đục thả câu, lợi dụng sự tin tưởng của họ!”

– “Câm mồm, đồ đạo đức giả!” – Con quỷ nhảy bổ ra hất văng thiên thần đi – “Mày thì biết vẹo gì về cuộc đời. Cách để quên con koo cũ đi là nhanh chóng lấy một con koo mới lấp vào! Hiểu không?”

Chính gật gù. Trùng hợp thế, lời con quỷ y chang như lời của Minh Duy nói với cậu lúc sáng. Chẳng phải cô ta nói ký ức cũng giống như một ổ cứng máy tính đấy à, cách xóa bỏ đi kỷ niệm cũ một cách triệt để nhất là ghi đè một kỷ niệm mới lên. Đấy là cô ta đã bật đèn xanh, mở làn ưu tiên cho cậu rồi. Không lẽ cậu cứ mãi mãi ngồi một xó mà hóng chuyện bọn thằng Cận, thằng Ngọng mãi à. Phải có lúc cậu cũng được tận hưởng hương vị cuộc sống chứ! Nhất là cậu lại sắp chết rồi, còn gì nữa đâu mà sợ!

– Này! – Minh Duy lay vai Chính khiến cho cậu sực tỉnh khỏi cuộc đấu tranh tư tưởng giữa thiên thần và ác quỷ – Tớ không thể ở đây một mình được! Cậu đã hứa với tớ rồi mà!

Duy dùng đôi mắt đen láy nhìn Chính, khiến cho cậu không kịp nghĩ ngợi gì nữa. Cậu hít một hơi thật sâu, rồi giật lấy hai tấm thẻ trên tay cô gái và cắm đầu đi thẳng vào trong quầy lễ tân. Tiến lên Nguyễn Trung Chính, bước vào thế giới của đàn ông!

Chị gái nhân viên lễ tân đang lúi húi làm thủ tục lấy phòng. Vì chị ta chỉ cần một chiếc thẻ căn cước của Chính nên cậu giữ lại thẻ của Duy. Chính nhìn tấm thẻ và đọc thông tin in trên đó. Duy hơn cậu 2 tuổi, thường trú ở Quận Tây, vốn là một khu dành cho người giàu trong thành phố. Cũng phải, sinh viên đang đi học mà đã có thẻ tín dụng dùng rồi, chắc cũng là con nhà có điều kiện. Chính nghĩ trong đầu. Nhưng cậu chú ý đến tấm ảnh nhận diện in trên thẻ hơn. Đó vẫn là gương mặt của Duy, mà không hiểu sao cậu lại có một cảm giác rất khác lạ khi nhìn vào, đến mức bản thân cậu cũng chẳng rõ đó là gì.

Xong xuôi thủ tục, chị nhân viên khách sạn đưa cho Chính một chiếc thẻ từ có gắn tag số phòng. Chính quay ra tìm Duy thì thấy cô gái đang với hái một chùm hoa là là thấp ngang tầm, nhưng với chiều cao của mình thì cô vẫn đang phải kiễng chân lên. Chính liền bước tới vít lấy cành hoa xuống cho cô gái có thể dễ dàng bẻ được cành hoa.

– Cảm ơn cậu nhé! – Duy đưa cành hoa lên mũi hít hà và nhìn cậu mỉm cười.

– Cậu thích hoa này à? – Chính quay mặt tránh ánh mắt của cô gái và hỏi bừa một câu cho có chuyện.

– Phải. Tớ thích hương thơm của nó! – Duy gài cành hoa vào ba lô của mình rồi níu tay Chính – Đi vào thôi!

Duy đi ngang qua quầy lễ tân thì ghé vào hỏi:

– Quản lý bên mình có mặt ở đây không ạ? Em muốn nhờ chút việc.

– Dạ, anh quản lý hôm nay có việc bận, nên chiều tối anh ấy mới qua bạn ạ. – Cô nhân viên lễ tân mỉm cười trả lời Duy.

Chính đang định hỏi Duy tìm viên quản lý để làm gì thì cô gái quay sang giục cậu đi lên phòng. Vừa bước vào phòng, Duy tung tăng đến kéo tất cả các rèm và mở toang hết các cửa ban công, cửa sổ ra. Ánh nắng tràn vào căn phòng sáng rực lên. Chính ngập ngừng đứng ở ngoài cửa nhìn mà ngượng không dám vào phòng, cứ như bao nhiêu lý lẽ của con quỷ thuyết phục cậu ban nãy giờ đã tiêu tán hết sạch, và văng vẳng bên tai cậu chỉ toàn là những điều răn giảng của thiên thần đạo đức thôi.

Nhưng Duy thì có vẻ không bận tâm nhiều đến những sự tranh đấu trong đầu Chính. Cô cất ba lô vào tủ, và chạy ra ban công để ngắm cảnh biển.

– Thật tuyệt. Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ chẳng còn được nhìn màu xanh biếc tuyệt đẹp này nữa cơ! – Duy vẫy tay Chính lại chỗ mình – Sao cứ đứng đấy thế, ra đây, xem kìa!

Chính ngập ngừng đi tới cạnh cô gái, nhìn theo hướng tay cô chỉ. Mặt trời đã lên cao, phản chiếu xuống mặt biển những tia nắng rực rỡ khiến nước biển lấp lánh như được dát hàng trăm ngàn viên kim cương tỏa sáng lấp lánh. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, như đang hòa làm một với nước biển bên dưới. Từng con sóng lăn tăn gợn nhẹ, tô điểm vào trong gió những âm thanh nhẹ nhàng như một bản nhạc du dương của thiên nhiên nơi đây. Xa xa, thấp thoáng ẩn hiện nơi đường chân trời là những chiếc tàu đánh cá của các ngư dân. Lúc này, vùng Cửa Biển đẹp như một bức họa tuyệt trần từ đôi bàn tay tài hoa của vị thần Hội Họa.

– Đẹp không? – Ánh mắt Duy lấp lánh nhìn Chính.

– Ừ, đẹp! – Chính đáp hờ hững.

– Nếu hôm qua cậu chết rồi, thì làm sao mà thấy được một khung cảnh đẹp như thế này nữa!

Chính lặng thinh không đáp lại. Trong dáng bộ vui vẻ, Duy đưa tầm mắt ra xa. Gió biển thổi tung những lọn tóc đen óng trên vai cô, và ánh nắng tô điểm khiến sống mũi nhỏ của cô sáng rực lên. Trông gương mặt nhìn nghiêng của Duy như một pho tượng tinh tế được đúc bằng bạc. Những sợi tóc mai vương trên má cô cũng đang tỏa sáng như được dệt bằng kim tuyến. Chính bất giác nhớ về giấc mơ đêm qua của mình và cậu đỏ bừng mặt. Cậu phải quay sang chỗ khác rồi lấy tay vuốt vuốt mặt để lấy lại bình tĩnh.

– Hãy chờ sáng sớm mai, bình minh mới là điều chúng ta không nên bỏ lỡ khi đến đây! – Duy nháy mắt với cậu.

Chính gãi đầu gãi tai chẳng biết nói gì.

– Thật là. Tớ lại không đem giấy và màu đi. Mấy khi mới được tận mắt nhìn một cảnh đẹp nao lòng thế này. – Duy chép miệng vẻ nuối tiếc.

– Thì lần sau quay lại được mà! – Chính buột miệng nói.

– Biển nơi đây đẹp nhất vào mùa xuân thôi! Lúc này trời chưa nắng nóng hẳn và chưa có nhiều khách du lịch tới.

– Thì mùa xuân năm sau cậu lại đến đây!

Duy im lặng không nói gì nữa. Sự im lặng bất thình lình của cô gái khiến Chính bỗng hoang mang không biết mình có lỡ lời điều gì làm cô mất hứng hay không.

Đột nhiên, như sực nhớ ra điều gì, Duy lấy điện thoại ra và mở trang bản đồ điện tử lên tìm kiếm một địa điểm nào đó.

– Cách đây 5 cây số, chỉ mất 10 phút đi taxi thôi! – Cô gái lẩm bẩm.

– Đâu thế? – Chính hỏi.

Duy quay sang Chính và cười:

– Đi cùng tớ đến chỗ này đi!

Cô gái kéo tay Chính và lôi cậu rời khỏi phòng.

– Đi đâu mới được?

– Đến nhà một người bạn tớ!

– Sao cậu rách việc thế! – Chính nhăn mặt.

– Ai bảo cậu hứa với tớ!

Duy vẫy một chiếc taxi và đẩy Chính vào trong.

***​
Khi taxi dừng lại, Minh Duy bước xuống và nhanh chóng đi vào một con ngõ ngay gần đó. Những bước chân của cô thoăn thoắt đến nỗi Chính gần như phải chạy theo mới kịp. Trời nắng chang chang, nếu không kịp nhai vội một cái bánh mì trên xe, chắc giờ cậu đã ngất lả giữa đường. Chính vừa đi vừa ngó nghiêng nhìn quanh, con ngõ không rộng lắm, nhưng lại rất sạch sẽ, với những tường rào bằng gỗ, nan hoa phủ đầy dây leo của các nếp nhà xinh xắn được xây dựng san sát nhau. Đang mùa xuân, những đám cây leo trên tường cũng nở những chùm hoa nho nhỏ đủ màu sắc.

Đến cuối ngõ, Duy dừng lại trước một ngôi nhà cấp 4 cũ kỹ hướng ra phía biển, hàng rào xung quanh cũng chỉ là lưới sắt B40 tạm bợ chứ không được làm kiên cố như những ngôi nhà khác. Căn nhà không có gì ấn tượng với nước vôi đã bạc, nhưng trên mái nhà lợp bằng những tấm fibro xi măng loang mốc lốm đốm, lại có một giàn hoa sử quân tử bò tràn xanh um một góc. Giàn cây đang trổ những chùm hoa đỏ rực rất đẹp, trong cơn gió từ biển thổi vào đưa theo cả hương thơm nồng nàn của những đóa hoa giòn nắng.

Chính ngó nghiêng xung quanh thì nhìn thấy ở bức tường nhà kế bên lối vào sân, có dán một tờ giấy cáo phó. Trong nhà này vừa có người mất. Cậu lướt qua thì thấy trên giấy ghi tên người mất là Hoàng Thị Mai Duyên, 20 tuổi, bằng tuổi của Duy nên cậu đoán đây có lẽ là bạn học của cô. Cô gái mất ngày 18/2, tức là chỉ mới vừa được vài hôm, nhưng cửa nhà vắng hoe, không có họ hàng làng xóm đến thăm hỏi.

Duy cầm một chiếc phong bao và đưa cho Chính:

– Đây là một người bạn của tớ, cô ấy vừa mới mất, cậu hãy giúp tớ vào thắp cho cô ấy một nén hương được không? Tớ sẽ ở đây chờ cậu.

– Sao cậu không vào? – Chính giãy nảy lên.

– Người nhà họ không có thiện cảm với tớ lắm, tớ không muốn họ nhận ra tớ.

– Nhưng tôi không biết nói gì cả!

– Cậu không cần nói gì cả, cứ nói đến thắp hương là được rồi!

Duy nói rồi đẩy Chính vào trong sân. Chính luống cuống định chạy thì đúng lúc đó có một cô bé trong nhà đi ra.

– Anh tìm ai thế ạ? – Trông thấy Chính, cô bé tròn mắt hỏi. Cô bé khoảng chừng lớp 6, 7 gì đó, thân hình gầy gò với nước da xanh yếu ớt.

– Anh…

Chính chưa kịp trả lời thì cô bé ngoảnh vào trong nhà gọi to:

– Mẹ ơi!

Một người đàn bà đi ra, trên tay vẫn cầm cái thúng rách đựng một ít lạc củ. Bà ta chĩa những ánh mắt sắc nhọn như kim về phía Chính.

– Có việc gì thế? – người đàn bà cộc cằn hỏi.

– Ơ, cháu, cháu đến thắp một nén hương cho… – Chính ấp úng nói, cậu vấp lại vì quên mất không xem kỹ tên cô gái kia là gì.

Trông thấy Chính và chiếc phong bì trên tay, đôi mắt u tối của bà ta lập tức sáng lên. Bà ta ném cái thúng sang một góc hiên nhà, rồi vẫy tay ra hiệu cho cậu đi vào. Chính thấy một chiếc ban thờ tạm bợ được đặt giữa khoảng trống của gian nhà. Nói là ban thờ nhưng cũng chỉ là một cái bàn cũ đặt di ảnh của người đã khuất, cùng vài thứ bánh kẹo lèo tèo đặt trước một cái bát đựng đầy gạo để cắm hương. Trong căn nhà trống trơn, chẳng có gì đáng kể ngoài một bộ bàn ghế nan gỗ đã bạc cả màu sơn, mới được kê gọn lại một góc để lấy chỗ đặt bàn thờ. Chính đặt chiếc phong bì lên trên một cái đĩa đựng ba quả cam đã héo, rồi đứng nhìn bức di ảnh. Đó là một cô gái trẻ với mái tóc xõa ngang vai ôm lấy gương mặt u buồn.

Người đàn bà kia châm cho Chính ba nén hương rồi đưa cho cậu. Cậu lúng túng cầm lấy hương, vái vái vài cái rồi lóng ngóng cắm vào bát gạo. Người đàn bà đập tay vào vai Chính khiến cậu giật bắn người:

– Ra ngoài ngồi cho thoáng, cháu! – Người đàn bà vừa nói, tay bà ta vừa chộp lấy cái phong bì và nhét nhanh vào túi quần.

Chính theo lời bà ta, đi ra sân và tìm chỗ ngồi xuống một chiếc ghế gỗ đang kê ngay dưới giàn hoa sử quân tử. Cậu vẫn len lén đưa mắt ra bên ngoài để tìm Duy, và khi thấy bóng cô gái đang nấp sau bờ rào, cậu cảm thấy yên tâm hơn.

– Con Dương! Lấy cho mẹ cốc nước ra đây! – Người đàn bà quát cô bé ban nãy. Cô bé đang nấp sau một cái cột, nghe thấy mẹ quát thì giật mình, vội lon ton chạy vào trong bếp.

– Dạ thôi, cháu không cần đâu ạ! – Chính vội lên tiếng.

– Cô là dì con Duyên! Nó mồ côi, ở với vợ chồng cô từ bé. Thế mà ngờ đâu càng lớn càng hư. Nó chết thế này, cô chú cũng chả mặt mũi nào cáo làng xóm họ hàng! Người ta còn xì xầm đủ điều về nó!

Chính ngơ ngác. Cậu nhớ lại gương mặt trong di ảnh, và nhận ra đây chính là người nữ sinh viên trường mỹ thuật vài hôm trước báo chí đưa tin chết vì sốc ma túy đá. Chính lướt mạng xã hội, thấy mấy nơi đăng tin thì tò mò đọc thôi, cậu cũng chẳng quan tâm lắm đến mấy chuyện này. Bình thường thì vẫn khối kẻ ngáo đá mà chết ấy mà. Nhưng hóa ra cô gái này lại là bạn học của Minh Duy.

– Thôi thì con dại cái mang, chẳng biết làm thế nào. – Người đàn bà kia cúi mặt xuống nhìn hai bàn tay mình đan nhau, rồi lấy ra một dáng vẻ buồn rầu và bắt đầu kể lể. Vừa nói, hai hàng lông mày như kẻ tăm của bà ta nhíu lại, đôi mắt nhỏ đen láy như hạt đậu cũng hẹp lại khiến gương mặt bà ta trông y hệt như một con rắn hổ mang đang chực chờ phun nọc. – Cô chú cũng bất lực với con bé lắm! Nó yêu đương vớ vẩn, có lần còn bị chồng cô bắt quả tang chúng nó làm bậy ở nhà, nó còn bỏ đi mấy hôm không về. Đua đòi chưng diện đủ kiểu, sinh viên đang đi học thì lấy tiền đâu ra, không đi làm gái thì làm gì chứ? Gái gú thì lại nghiện hút vào.

– Mẹ! – Đứa bé con gái bà ta bỗng thốt lên cắt ngang lời mẹ khi đem ra cho Chính một cốc nước đun sôi để nguội – Mẹ đừng nữa! Chị chết rồi, căn nhà này cũng là của mẹ rồi, mẹ còn mắng mỏ chị ấy!

– Im mồm. Mày thì biết cái gì! – Người đàn bà cáu kỉnh quát cô bé con.

Nãy giờ Duy đứng ngoài quan sát và nghe từ đầu đến cuối những lời mà người đàn bà kia nói về cô gái đã khuất. Gương mặt cô lạnh lùng chẳng may may tỏ ra một chút xúc cảm nào. Bỗng nhiên từ phía sau nhà, một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi đen đi ra. Gã đàn ông có gương mặt dài khoằm, lại để tóc dài buộc túm ngược phía sau, lộ ra cái trán cao với đôi mắt to nên nhìn chỉ liên tưởng đến một con ngựa. Vừa trông thấy gã đàn ông, Duy hoảng sợ đến nỗi kêu lớn:

– Chính!

Tiếng gọi của Duy khiến Chính giật mình. Cậu chẳng hiểu mô tê gì, vội vàng đứng dậy chào người đàn bà một tiếng rồi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, bỏ mặt hai mẹ con ngơ ngác nhìn theo. Hình như gã mặt ngựa phát hiện ra Duy nãy giờ vẫn cố ý rình trộm người trong nhà nói chuyện, nên ánh mắt anh ta có phần cáu kỉnh. Anh ta bước nhanh về phía cổng như định đuổi theo cả hai.

– Chạy mau lên! – Duy giật giọng, rồi cô bỏ chạy.

Chính nghe vậy cũng tá hỏa chạy theo Duy. Cả hai lao ra phía bờ biển, cắm đầu chạy thục mạng men theo triền cát ven khu làng. Bỗng chân Duy vấp phải một đụn cát, cô khụy chân ngã dúi xuống. Chính ngoái lại. Duy đang ôm cổ chân nhăn nhó. Chính chạy tới dìu cô gái, nhưng cô khập khễnh đứng lên, rồi lại ngồi thụp xuống vì đau.

– Sao thế? Bị bong gân à?

Duy gật đầu. Chính nhìn quanh lo lắng, nếu cô nàng không chạy được thì cả hai sẽ bị tóm mất. Không chút nghĩ ngợi, cậu bế thốc Minh Duy lên, và chạy vào trong một con hẻm nhỏ ngay gần đó. Cả hai nấp vào sau một căn nhà liền đó, nín thở lắng nghe bên ngoài. Tiếng bước chân của gã mặt ngựa kia tới gần. Chính thấy gã ta phóng vụt qua cái hẻm mà cả hai đang ẩn náu.

Đợi một lát không thấy gã quay lại, Duy mới lên tiếng:

– Này. Để tớ xuống được rồi!

– À ừ! – Chính bối rối. Nãy giờ cậu chỉ mải để tâm xem có bị tóm lại không, nên quên mất là mình vẫn cứ đang bế Duy trên tay như thế. Tự nhiên giờ thấy cô nàng này nặng quá! Chính đỡ cho cô gái đứng xuống.

– Chuyện quái gì thế? – Chính thì thào, chỉ tay về phía ngoài bờ biển – Đó là ai thế?

– À không có gì đâu. Tớ đã nói là người ta không có thân thiện với tớ mà! Thôi về đi!

– Cậu có đi được không đấy?

– Chắc là được! Ối!

Duy thử bước đi nhưng lại loạng choạng suýt ngã. Chính nhanh nhẹn tóm lấy cánh tay cô gái, giữ thăng bằng cho cô:

– Thôi được rồi. Để tôi giúp cậu! Bấu vào vai tôi đây này!

Duy nhoẻn miệng cười vẻ ái ngại rồi níu lấy vai Chính lò dò bước đi.

***​
Khi Chính và Duy trở về khách sạn thì trời đã bắt đầu ngả chiều. Chân của Duy đã ổn. Nhưng chân của Chính thì mỏi rã rời và mắt cậu ríu lại vì buồn ngủ. Bình thường ở nhà cậu chẳng bao giờ ngủ trưa, nhưng vì sáng nay dậy sớm, lại phải đi một quãng đường dài, cộng với không khí bờ biển trong lành quang đãng khác hẳn với trong nội thành, nên cậu cảm thấy rất mong chờ chiếc giường đệm êm ái khi trở về phòng.

Duy đi ngang qua quầy lễ tân thì ghé vào hỏi cô gái đang trực về viên quản lý của khách sạn, tỏ vẻ sốt ruột muốn gặp anh ta. Cô nhân viên trả lời quản lý vẫn chưa xong việc nên chưa thể qua. Duy nghe vậy thì không nói gì thêm, lẳng lặng đi vào thang máy để lên phòng. Đang ở trong thang máy, Chính mới nhớ ra mình vẫn còn đang giữ giấy căn cước công dân của cô gái, liền lục trong túi ra tấm thẻ và đưa cho Duy:

– Quên mất, trả cho cậu, không lại quên.

– Ừ. Cảm ơn cậu! – Duy cầm lấy tấm thẻ và cất vào ví của mình.

– Họ nói chúng ta lấy một phòng thì chỉ cần một thẻ thôi là đủ, nên tôi đã để thẻ của tôi lại. – Chính tiện miệng nói thêm.

– Sao cơ? Họ không quét thông tin trên thẻ của tớ à?

Duy tròn mắt. Nhưng điều khiến Chính còn ngạc nhiên hơn chính là thái độ của cô nàng. Chính ngơ ngác:

– Ở đâu mà chẳng như vậy. Ai người ta lấy thông tin hết làm gì.

– Không đúng! Sao lại thế được!

Vẻ mặt Duy có vẻ sửng sốt. Duy vội bấm thang máy để quay ngược trở lại tầng trệt. Chính hoang mang đi theo Duy. Cô gái chạy xộc tới quầy lễ tân và hỏi dồn về quy định của khách sạn lưu trữ thông tin thẻ căn cước của khách cư trú. Khi nghe cô nhân viên lễ tân xác nhận đúng là ở đây không cần lưu thông tin của tất cả khách ở trong một phòng, chỉ cần người đại diện đứng ra làm thủ tục là được, vẻ mặt Duy rất lạ, giống hệt một cô học trò vừa nộp bài xong thì phát hiện mình đọc nhầm đề.

Duy ngẫm nghĩ một lát, rồi lại vội vàng chạy về thang máy, trở lại phòng của mình. Chính chỉ biết lon ton chạy theo cô gái. Nhưng trông Duy có vẻ đang rất hoảng hốt, đến nỗi tay cô run rẩy, mãi mới nhập được mã số khóa mở cửa phòng.

– Có chuyện gì vậy? – Chính không kiềm được, bật ra câu hỏi.

Minh Duy không đáp lời cậu. Cô lao đến ban công và mở toang cửa kính ra. Cô chạy ra và tìm kiếm giàn sử quân tử. Giàn cây đồ sộ đang trổ những chùm hoa đỏ phớt lấm tấm trong những chùm lá xanh tươi. Nhưng đứng trong phòng tuyệt nhiên không thấy một mùi hương gì của loài hoa này cả, mặc dù đây là căn phòng gần với giàn hoa nhất rồi.

– Thật là sơ suất! – Duy vỗ trán mình và tự lẩm bẩm – Mình sơ suất quá rồi!

– Sơ suất cái gì? – Chính kiên trì hỏi lại – Đừng nói đây không phải là hoa sử quân tử mà cậu đang tìm đấy nhé!

– Đây đúng là khách sạn có giàn hoa sử quân tử. Nhưng không phải là nơi tớ cần tìm.

– Sao lại thế? – Chính ngây người ra.

Duy không trả lời Chính, cô lao ra ngoài, ngó nghiêng xung quanh. Thấy một căn phòng trống ở hướng đối diện đang được nhân viên quét dọn, cô vội chạy vào.

– Xin lỗi, cho cháu nhờ một chút ạ! – Duy nói với bà cô nhân viên dọn phòng đang cặm cụi thay lại drap giường.

Duy lao đến ban công mở cửa ra ngó nghiêng. Khách sạn này chỉ có hai dãy phòng ở đối diện nhau, nên từ các phòng ở góc bên này cũng khó có thể ngửi được mùi hương của giàn hoa sử quân tử kia. Chính đứng ngoài cửa phòng nhìn Minh Duy. Gương mặt cô gái vừa bàng hoàng, lại vừa thất vọng nặng nề.

Chính nhìn gương mặt rõ là đau khổ của Duy, cậu tới nắm chặt vai cô gái và hùng hồn nói:

– Thì có sao đâu. Sao mà cậu cứ như sắp khóc thế kia. Chúng ta đi tìm chỗ khác là được.

Duy ngước nhìn Chính, hai mắt cô gái rưng rưng như chực khóc òa.

– Hỏi xem ở đây có chỗ nào trồng hoa này nữa không là ra chứ gì. – Chính gãi đầu nói bừa – Cứ đi hỏi lần lượt từng nơi, kiểu gì mà chả thấy!

– Làm gì có chỗ nào có hoa sử quân tử nữa! – Bỗng bà cô lao công đang dọn phòng lên tiếng – Ở làng này chỉ có mỗi khách sạn này trồng thôi.

Chính và Duy ngước sang nhìn bà cô lao công. Duy lắc đầu:

– Nhưng mấy phòng này cháu không ngửi thấy được hương hoa. Hoa nở nhiều thế này, thì phòng nào cũng phải sực mùi thơm rồi chứ.

– Ở đây gió lộng quanh năm, gió biển thổi bạt hết mùi còn đâu! – Bà cô kia trả lời – Nếu cháu thích ở chỗ có hương hoa này thì ở ngay cái homestay phía sau tòa nhà này này.

Bà cô lao công dẫn Duy và Chính ra ban công, và chỉ cho hai người thấy căn nhà xinh xắn giữa một khu vườn nhỏ bày trí kiểu cách ngay bên dưới, chếch về một phía hướng tây của tòa khách sạn này.

– Đấy là căn cho thuê đấy. Nhưng người ta không quảng cáo rầm rộ, cũng không có biển tên nên khách từ xa thì đúng là ít biết thật. Cô vẫn qua đó dọn dẹp cho họ mà. Có cả số điện thoại đây, cần thì cô cho!

***​
Tiếng dân chài nói cười lao xao trong tiếng sóng vỗ ngoài khơi xa vào một sớm tinh mơ khi trời chưa tỏ, vốn đã là một thanh âm rất thân quen với người nữ sinh viên. Em nhớ những buổi sáng được Mẹ dắt đi trên bờ biển, đôi chân trần của em dẫm trên những đụn cát trắng mịn, cảm giác man mát lọt qua từng kẽ chân, đến bây giờ em vẫn còn nhớ như in. Hai mẹ con em vẫn luôn chờ con thuyền của bố những buổi sớm như thế, lắng nghe trong cơn gió vị mằn mặt của muối và mồ hôi những người dân Làng Chài này. Nhưng biển cả đã nổi giận và không cho bố em trở về. Mẹ khóc cạn nước mắt, và cho dù em dùng mọi điều để níu kéo, bà vẫn rời bỏ em và cuộc sống này trong những cơn ho buốt ngực.

Người nữ sinh giật mình choàng tỉnh khỏi cơn mộng mị còn sót lại từ thuở ấu thơ xa xăm. Em hoang mang định thần. Xung quanh tràn ngập một hương thơm ngát của hoa sử quân tử đang bung rộ, nhưng người nữ sinh biết rằng mình đang không ở trong căn buồng quen thuộc từ tấm bé. Em đang nằm trên một tấm đệm lạ lẫm, toàn thân lạnh lẽo. Mắt em bị một dải khăn bịt chặt, em chẳng nhìn thấy gì ngoài một màu đen. Chuyện gì đã xảy ra? Đầu óc người nữ sinh quay cuồng khi ý thức của em dần trở lại. Nhưng hai tay hai chân em lại đang mềm nhũn như bún, chẳng thể cử động được. Em loáng thoáng nhớ rằng tối nay em đang đi trong căn ngõ trở về căn nhà trọ trong tâm trạng nặng trĩu, sau khi gặp Phong lần cuối cùng để nói rõ mọi sự. Phong cũng không còn níu giữ em nữa, anh đã bình thản chấp nhận sự thật rằng chuyện của cả hai đã kết thúc. Một loáng rất nhanh, mọi thứ trong mắt em chao đảo và ngả nghiêng. Em chỉ kịp nhận ra một mùi hăng hắc nồng sực. Em đã ngất đi.

Những bàn tay đàn ông thô bạo xé toạc những manh áo quần trên thân thể người nữ sinh. Cùng với đó là những tiếng trầm trồ:

– Được quá! Cực phẩm đây rồi!

– Bọn anh sẽ cho em lên thiên đường! Ở đây, mỗi phút giây đều là một tầng mây!

– Nhìn cũng đáng tiền đấy! Còn đáng thật không thì phải xem thể hiện ra sao!

– Nghe mày nói tắt mẹ nứng, thằng khốn! Tận hưởng đi!

– Haha.

Những giọng nói xa lạ mà em chưa từng bắt gặp. Em mơ hồ nhận thức mình đang ở giữa một đám đàn ông, em sợ hãi muốn hét lên nhưng dường như cuống lưỡi đã bị tê liệt, không cất thành lời. Những mảnh vải cuối cùng trên người em đã bị lột bỏ, toàn thân em lõa lồ trước mặt những kẻ lạ mặt, ai ai đều nuốt nước bọt ừng ực như những con dã thú đói mồi lâu ngày đang chực chờ cắn xé con mồi non tơ. Người nữ sinh nửa tỉnh nửa mê, vật vã khó chịu khi những cánh tay liên tục vần vò xoa nắn khắp thân thể. Em thấy hai chân mình bị tách ra, một kẻ vục mặt vào giữa nơi đó để hít hà và hôn hít. Một cảm giác nhột nhạt khi cái lưỡi của hắn di chuyển trên hai múi thịt nhạy cảm của em. Phía trên, một cái miệng ngoạm lấy đôi môi em và luồn sâu lưỡi vào trong họng. Trong khi đó, hai cánh tay khác đang mải miết nhào bóp hai bầu ngực.

Người nữ sinh không thể kháng cự, lại càng không thể ngăn cản những phản ứng của bản thân. Cổ họng em bật ra những tiếng rên rỉ trong vô thức, khiến cho gã đàn ông đang ngấu nghiến hôn môi em dường như cũng không thể chịu nổi. Hắn vội rút cái dương vật đang căng phồng của mình ra và nhét vào miệng em. Một mùi nồng tanh khiến em muốn ói mửa nhưng lại không thể nào nhả ra được. Hắn dùng cả hai tay giữ lấy đầu em mà nhấp nhả khiến cây thịt đâm thúc sâu vào trong cuống họng. Em không thở nổi, tím tái mặt mày. Từ khóe miệng mềm mại, nước bọt nhầy nhụa chảy dài xuống cằm, nhớp nhúa cả xuống chiếc cần cổ trắng muốt.

Bên dưới nơi cấm địa, gã kia vẫn mải miết say đắm với cô bé xinh đẹp của người nữ sinh. Nước nhờn trong em liên tục ứa ra khiến hắn như chìm vào một cơn nghiện không thể dừng lại. Toàn thân nóng bừng như có lửa đang thiêu đốt, hắn bật dậy và móc ra cây hàng đã cứng ngắc không biết từ bao giờ. Hắn cầm nó khẽ quét qua quét lại trên cửa mình của em để tự bôi trơn chính mình. Đột nhiên, em thấy một cú đâm thúc choáng váng toàn thân, khiến một nửa não bộ của mình tê liệt trong chốc lát. Tên đàn ông thứ hai kia bất ngờ đẩy mạnh vào âm đạo của em khiến em vừa đau đớn lại vừa có những cảm giác lạ lùng. Thành âm đạo bị nong ra hết cỡ.

– Tỉnh rồi à em yêu! – Một tên cười khan – Yên trí, vài ngày nữa, em sẽ mê bọn anh không rời ấy chứ!

– Con nô lệ dâm loàn! Để tao xem mày chịu được bao lâu!

Người ve vuốt, kẻ phỉ nhổ khiến người nữ sinh xây xẩm mặt mày, em cắn răng chịu đựng những sự giày vò liên tục, khi mỗi phút giây trôi qua đối với em đều dài đằng đẵng như hàng thế kỷ. Gã đàn ông còn lại thấy hai tên đồng bọn của mình đang điên cuồng trong sự sung sướng cũng không chịu lép vế. Hắn dùng tay của người nữ sinh và điều khiển cho bàn tay em xoa vuốt khúc thịt của mình, chốc chốc lại lấy nó đạp đập lên đầu vú của em. Một lúc lâu, khi bên thân dưới của em đang dần mất đi cảm giác, thì gã đàn ông đó mới dứt mình ra. Em ngỡ mình sẽ được nghỉ ngơi, thì lập tức lại có một cái dương vật khác thúc vào mà hì hụi đẩy mãnh liệt. Cứ lần lượt như thế, từng kẻ vào người ra, em không biết mình đã bị hành hạ bao nhiêu lần, với bao nhiêu chiêu trò. Toàn thân em bầm dập tím tái. Em thở hổn hển. Tâm trí em càng lúc càng mụ mị khi những dây thần kinh liên tục bị kích thích đến cực điểm, như những sợi dây điện chằng chịt đến lúc cháy nổ tưng bừng. Các thớ cơ co thắt liên tục, toàn thân em như một cỗ máy đang tan rã thành từng chiếc ốc vít. Nước mắt em chảy từng dòng, thấm đẫm qua lớp vải đang bịt chặt.

Tiếng chuông điện thoại trong phòng kêu khiến mọi thứ như đông cứng lại. Im phăng phắc. Đám đàn ông nhìn nhau hồ nghi, một gã nhoài người ra nhấc máy. Nghe đầu dây bên kia nói gì đó, gã cáu kỉnh dập ống nghe xuống và quay sang nói với đám bạn:

– Đưa hết căn cước của bọn mày đây, lễ tân nó bắt phải trình hết giấy tờ ra.

– Mẹ kiếp! Mất cả hứng!

– Kệ đi, cuộc vui còn dài, lo gì! Có cần gọi nó để lấy giấy của em này không?

– Không cần, chúng nó lo xong xuôi rồi! Lấy của mình thôi!

Một tên bật lửa châm thuốc hút, hắn thò tay bóp mạnh một bầu vú của em, chép miệng:

– Hàng ngon mà chỉ chơi mấy ngày thì thật là tiếc!

– Con này mà train thì thành bồn chứa tinh công cộng luôn ấy chứ! Haha!

Người nữ sinh cảm thấy ngạt thở, em như đang bị nhấn chìm vào một hố cát lún, càng vẫy cùng càng chìm sâu. Xung quanh em vẫn ngát hương thơm của loài hoa mang tên quân tử. Những đóa hoa nở đêm chập chờn xòe cánh trong tâm trí của em.

***​
Chính nhăn nhó tiếc rẻ khi mất một mớ tiền thanh toán cho khách sạn hoa sử quân tử kia, lại phải tốn một khoản tướng để gấp gáp thuê được cái homestay này. Cậu gọi theo số điện thoại mà bà cô lao công bên khách sạn Hoàng Dương kia đưa cho, không gặp được người chủ của homestay mà chỉ có một ông trung niên là người quản lý. Ông già cơ hội này thấy Duy có vẻ gấp gáp về việc thuê phòng, nên cố ý hét giá cao lên, nhưng cô cũng không tỏ ra phật ý. Vậy mà ông ta còn rề rà mãi đến sẩm tối mới chịu qua để cho hai người nhận phòng.

– Cô cậu thông cảm, quy định ở đây là thế. Khách trú lại đều phải lưu thông tin đầy đủ để còn khai báo tạm trú với công an. Chúng tôi chỉ là làm ăn tư nhân, cứ phải tuân thủ đúng pháp luật!

Trong phục vụ ngay cạnh lối ra vào, ông già quản lý ngồi bên bàn máy tính, vừa lạch cạch nhập thông tin khách thuê phòng vào trong tập tin lưu trữ, vừa dài dòng giải thích một cách thừa thãi về quy định của homestay. Ông già có vẻ ngoài y hệt tính khí. Vóc dáng nhỏ thó, nước da thâm bủng, với cái đầu hói lơ thơ vài cọng tóc vuốt ngược lên trên, lại thêm cặp mắt trắng dã cứ nhìn chăm chăm vào người đối diện một cách soi mói khiến Chính cảm thấy ngột ngạt khó chịu vô cùng.

– Xong xuôi rồi đấy! – Ông già đưa trả lại cho Chính và Duy những tấm thẻ căn cước – Bây giờ tôi sẽ đưa cô cậu đi nhận phòng!

Ông quản lý dẫn hai cô cậu đi một lượt trong nhà để hướng dẫn về các tiện nghi. Chính để ý thấy ánh mắt ông ta chốc chốc lại nhìn Duy một cách kỳ lạ. Nhưng Duy có vẻ chẳng bận tâm lắm đến cái nhìn hau háu đó của ông ta. Cô luôn miệng tán thưởng cách thiết kế và bài trí nội thất xinh xắn theo phong cách Địa Trung Hải của căn nhà, và rất hào hứng với căn phòng ngủ có cửa hướng ra một khuôn viên nhỏ được chăm chút cầu kỳ với những tảng đá đủ hình thù và các loại cây phát tài núi, và xương rồng các loại…

– Tôi ở phòng lúc nãy ấy. Cô cậu cần gì thì cứ sang gọi tôi! Nhưng tôi chỉ ở đây đến khoảng 8 giờ là về!

Chính loáng thoáng nghe ông già quản lý nói với Duy như vậy trong cơn buồn ngủ rũ rượi. Khi Duy mở cửa kính ra, hương hoa sử quân tử từ khách sạn bên kia theo gió tràn vào trong phòng thơm lựng lên, xua tan đi cái oi bức nóng nực còn sót lại của một ngày nắng lớn. Hương thơm và gió mát khiến Chính đổ ập xuống một trong hai chiếc giường đệm êm ái, và cậu có thể chìm vào giấc ngủ ngay được. Nhưng Duy đến bên giường Chính và lay lay gọi cậu dậy:

– Này, đừng có ngủ bây giờ! Dậy đi, tớ đói bụng lắm! Cậu giúp tớ ra ngoài mua cái gì ăn được không?

Chính khó nhọc lắm mới kéo được mí mắt lên, ngao ngán nhìn cô gái:

– Sao không ra ngoài ăn luôn cho tiện?

– Đi ăn mất thời gian lắm. Mà tớ sợ trời sắp mưa to đấy. – Duy nói với Chính với vẻ âu lo.

Chính ngồi dậy, ngó ra ngoài cửa nhìn. Nắng đã tắt, nhưng bầu trời vẫn trong trẻo, không có vẻ gì là sẽ có mưa lớn. Nhưng cậu cũng chẳng muốn tranh luận thêm với Minh Duy, đành chép miệng đứng lên đi rửa mặt cho tỉnh ngủ hẳn. Tự nhiên, cậu phát hiện ra một điều không biết là ưu hay nhược điểm của bản thân, đó là cậu không có sức phản kháng với bất kỳ yêu cầu nào của các cô gái, hoặc ít ra là những lời đề nghị của Duy. Giờ thì cậu đã bắt đầu hiểu được những điều mà bọn thằng Minh Cận vẫn hay nói, lưỡi của mấy đứa con gái đều có tẩm thuốc mê. Để giọng của chúng nó lọt vào tai rồi, thì chẳng có cách nào khác ngoài việc cứ răm rắp thực hiện theo mọi ý muốn của chúng nó!

Nhưng có lẽ thằng Cận cũng không phải nói thế với ý tiêu cực, vì Chính nhận ra con phố nhỏ ven biển này về đêm cũng khá thú vị. Đèn điện từ các hàng quán nhỏ ven đường thắp sáng trưng, khách du lịch và người dân trong các con ngõ ùa ra đi lại nói cười huyên náo. Trời mát nên người ta cho trẻ con ra ngoài chơi cũng nhiều. Đối diện với con phố chỗ có căn homestay mà Duy thuê là một quảng trường lớn, nơi bọn trẻ thoải mái chạy nhảy và nô đùa. Tiếng cười của bọn trẻ khiến trong lòng Chính nhẹ bẫng, như chưa từng có những rắc rối mà cậu đã trải qua. Chính dừng lại nhìn theo một gia đình đang thả diều ở gần đó. Người bố đang hướng dẫn cậu con trai cách chỉnh dây để điều khiển con diều bay lượn theo ý muốn. Còn người mẹ thì tay cầm một chiếc điện thoại đang ghi hình hai bố con. Trong lòng cậu có một chút nhoi nhói. Cậu cũng đã từng ao ước mình được bố mẹ dẫn đi chơi như thế. Nhưng chẳng bao giờ có được…

Đang đứng chờ người thu ngân quẹt thẻ thanh toán cho hai suất cơm chiên hải sản vừa được bếp làm xong, Chính bỗng thấy tiếng còi xe cảnh sát hụ lên từ phía xa, và phóng vụt ngang qua con phố. Các nhân viên và người trong quán xôn xao nói chuyện với nhau, bàn tán về một vụ tai nạn đâu đó gần khu nhà ga xe lửa.

– Ghê quá, bị tàu nghiến nát bét không còn gì luôn!

Chính hướng mắt nhìn theo đám đông. Thanh toán xong xuôi, cậu xách túi đồ ăn, ngóng theo tiếng còi xe cảnh sát mà đi tới.

Các nhân viên an ninh của nhà ga đang giăng dây khu vực đường sắt xảy ra tai nạn và ngăn không cho người dân xung quanh tiến lại quá gần với hiện trường. Thấp thoáng trong đám đông có bóng sắc phục của cảnh sát. Chính len vào giữa những người dân lố nhố đứng xem và bàn tán.

– Công an họ thông báo rồi! Thấy bảo bọn này buôn đá bị đuổi, định nhảy xuống trốn, chắc trượt chân ngã.

– Mẹ tiên sư! Chết là phải!

Nhờ chiều cao, Chính dễ dàng phóng tầm mắt được qua hàng người chen chúc bên ngoài lớp dây nilon phản quang đánh dấu hiện trường tai nạn. Trên một đoạn đường ray, có hai thi thể nằm lẫn lộn chân tay với nhau, nát bấy cả, không rõ nhân dạng thế nào. Máu loang lổ đỏ sẫm một mảng đá cuội trải lót trên mặt đường. Nhưng mà, cái gì kia? Chính giật mình. Một nhúm tóc nhuộm xanh đỏ vẫn còn nhìn rõ giữa đống thịt máu bầy nhầy. Chính nhận ra bộ quần áo của hai thi thể kia rất quen. Chính hoang mang. Đó chính là hai tên côn đồ đã giở trò với Minh Duy và đánh cậu.

Chính vội vã rời khỏi đám đông.

***HẾT CHƯƠNG 3***​