TỪ CÕI VẤN VƯƠNG – Update Chương 14

CHƯƠNG 2: MỘT KẺ VÔ DỤNG [2] – Sáng tác cùng Feelex
***
Buổi chiều hôm đó, sau khi được chị Phương băng rửa vết thương, Chính đã về nhà và đi thẳng vào phòng ngủ của bố. Ông Vinh thường hay để tiền hàng trong chiếc két sắt kê đầu giường. Két sắt có mật khẩu, nhưng là một người đơn giản, ông Vinh thường hay đặt chung một mã số cho tất cả mọi thứ xung quanh mình, từ pin điện thoại cho đến tài khoản ngân hàng. Chính là người đã cài đặt pin điện thoại smartphone cho bố, và dĩ nhiên cậu đã từng thử dùng mã số ấy để mở chiếc két sắt của bố mình ra. Những lần trước, cậu chỉ dám rút ra vài tờ trong xấp tiền hàng của bố cậu, chỉ vì muốn tiêu xài vài thứ lặt vặt như mua đồ nâng cấp cho con game.

Một tiếng “Cạch” lạnh lùng sau khi Chính nhập mã số và thử xoay ổ khóa. Cánh cửa két sắt nặng nề mở ra. Đập vào mắt Chính là chiếc túi vải xốp màu xanh đen mà cách đây vài hôm ông Vinh đã đem về. Chính run rẩy lôi cái gói ra xem, có 4 cọc tiền 500k được buộc dây thun gọn gàng ngay ngắn. Vừa đủ số tiền mà Hùng Chó đòi hỏi. Chính nhanh nhẹn buộc cái túi lại. Cậu nhìn quanh, cần phải làm gì đó để bố không nghi ngờ.

Chính lao đến những ngăn tủ quần áo, cố ý lục lọi lộn xộn đồ đạc. Chính quay xuống bếp và trở lại với một chiếc búa trên tay. Cậu dùng hết sức bình sinh đập mạnh vào ổ khóa két sắt cho tung ra giống như bị phá. Cậu lôi mớ giấy tờ trong két ra rồi vứt bừa bãi trên sàn. Thế này mới giống như một vụ trộm. Chính thầm nghĩ. Bỗng cậu sững người lại khi cầm đến một xấp giấy tờ của ngân hàng mà cậu liếc qua thấy đó là nội dung thông báo thu giữ tài sản thế chấp với xưởng nhôm kính của bố cậu. Thì ra hơn một năm nay, để cầm cố với tình hình khó khăn, ông Vinh đã đem đất xưởng đi thế chấp. Thời hạn chuộc sổ đã hết, phía ngân hàng họ đã quyết định thu giữ và tiến hành phát mại.

Cầm chiếc túi xốp đi ra khỏi phòng, Chính mơ hồ nghĩ về việc bố mình đã xoay sở bằng mọi phương hướng để có được khoản tiền này. Nhưng cậu không muốn tiếp tục suy nghĩ về những gì bố sẽ phải đối mặt khi trở về và thấy chiếc két rỗng không. Chỉ là một vụ trộm cắp mà, là một sự không ai lường trước được. Còn cậu thì cần phải bảo vệ bản thân, bảo vệ Tú Anh.

Những suy nghĩ bao biện đó giúp Chính có thể tự chạy bộ đến quán bia hơi đầu trấn, nơi tụ tập của đám Hùng Chó. Nhưng số tiền mà cậu bất chấp tất cả đánh cắp từ chính ngôi nhà của mình, lại mua về một sự thật cay đắng. Tú Anh kỳ thực chỉ là một ả nữ sinh ăn chơi lẳng lơ, cô ta ngay từ đầu đã nhắm vào Chính, khi cậu đang mang cái mác công tử ngờ ngệch. Khi tận mắt chứng kiến hai kẻ bỉ ổi kia công khai mút mát nghịch ngợm nhau như thể đang chế nhạo Chính, thì cậu cũng chẳng đủ dũng khí mở miệng thốt ra một câu chửi thề. Cậu chẳng có tâm trạng để ăn thêm trận đòn nữa. Cậu chỉ có thể lẳng lặng nhặt chiếc ba lô của mình lên và bỏ chạy thật nhanh khỏi đó, để ngăn mình bật khóc như một đứa trẻ con yếu ớt đáng thương hại!

Chính không biết bằng cách nào mình lại có thể tìm gọi được thằng Hưng Ngọng cùng lớp, mỗi đứa một chai strongbow ngồi vắt vẻo bên triền đê. Chính từ nhỏ đến lớn không có bạn bè gì cả, ở lớp cũng chỉ có thằng Ngọng là có vẻ thân hơn một chút, có thể nói được đôi ba câu ngoài lề chuyện hỏi han nhau thời khóa biểu hay là xin giấy kiểm tra trong giờ. Cách đây vài tuần, Hưng Ngọng thẽ thọt rủ Chính cùng mình đến làm việc ở một quán bar trên phố.

– Nghĩ lại lời tao bảo chưa? – Hưng Ngọng nháy mắt với Chính – Lương không cao, nhưng ở đấy hay được bo lắm.

– Đến để cho mấy bà già sờ chim đấy à? – Chính vẫn tỏ ra thờ ơ.

– Địt mẹ! – Hưng Ngọng cáu kỉnh, bắt đầu mất kiên nhẫn – Mày cao ráo đẹp trai thế này, lại chả cá kiếm! Vừa sướng lại vừa được tiền. Việc đéo gì phải rúc vào gầm ô tô ngửi mùi dầu cho lợm họng!

Chính mông lung nghĩ ngợi. Cậu có lẽ cần phải nghĩ cách kiếm tiền. Ít nhất là trong trường hợp bố cậu mất xưởng, thì cậu vẫn cần có tiền để tự chi tiêu cho những trò vô bổ của mình. Những trò vô bổ ấy đã từng bao gồm cả việc mua tặng Tú Anh cái này cái nọ mà cô thích, vài lần đi ăn uống, xem phim. Trong đầu cậu lại vang lên giọng rên rỉ dâm đãng của Tú Anh khi đang ôm vai bá cổ thằng Hùng Chó ở quán bia. Cậu lắc mạnh đầu để xua những hình ảnh đó đi:

– Đệch! Tao chịu!

Chính đứng dậy, thất thểu rảo bước đi, bỏ lại vẻ ngơ ngác của Hưng Ngọng khi nó gọi với theo cậu:

– Ơ cái địt mẹ! Thế mày gọi bố ra đây làm gì hả?​

***​

Trong lòng Chính rối bời. Cậu cảm thấy như có một tảng đá lớn đang đè nặng xuống người mình. Có lẽ chị Phương có thể hiểu cho cậu. Cậu muốn kể lể với chị, và nếu được, cậu cũng muốn khóc tu tu cho thỏa ấm ức như khi còn bé. Chị Phương sẽ vỗ về cậu, và nói những lời tích cực khiến cậu thấy nhẹ nhõm hơn, và bớt đi ý nghĩ rằng cậu chỉ là một kẻ vô dụng thừa thãi trên đời này.

Cổng nhà chị Phương chỉ khép hờ không khóa. Bây giờ xế chiều, có lẽ chị đang bận sửa soạn nấu nướng gì đó sau nhà. Chính nhẹ nhàng lách qua cánh cửa và đi vào trong tìm kiếm. Lúc này, điều mong cậu mong chờ nhất là dáng vẻ nhỏ nhắn của chị cùng nụ cười dịu dàng khi nói với cậu “Em có đói không, chị lấy cái gì cho ăn nhé!” Nhưng cửa nhà vắng hoe. Trong nhà điện đóm cũng chẳng bật. Có lẽ chị đang có việc gì đó bận bịu phải chạy ra ngoài.

Chính vừa định quay ra thì cậu nghe thấy một tiếng động lạ từ trong phía phòng ngủ. Cậu lắng tai nghe. Nó giống như tiếng của những con chuột đang rúc rích gặm nhấm cắn xé cái gì đó. Chính nhìn quanh tìm một cái gì có thể dùng được, thấy một chiếc chổi đót chị Phương dựng ở vệ cửa, cậu cầm nó lên. Chính nhón chân thật khẽ đi về phía cửa phòng nhìn vào trong. Trong phòng ngủ, dưới ánh sáng lờ mờ của ánh nắng chiều muộn hắt từ bên ngoài qua khe cửa, dần hiện lên một cảnh tượng kinh ngạc – giống như những đoạn phim mà Chính vẫn thường xem mỗi đêm trước khi đi ngủ. Chị Phương trần như nhộng, đang nằm ngửa giữa hai thân thể đàn ông nhễ nhại mồ hôi. Phía trên đầu chị Phương, một gã trọc đang dạng gối dúi cái dương vật to lớn vào miệng chị. Gã kia người cao cao gầy gầy, lom khom bò giữa hai chân chị mà liếm láp. Âm thanh mà Chính tưởng là tiếng chuột kêu nãy giờ, là tiếng nhóp nhép của những cái lưỡi đang tận hưởng thân thể chị Phương như thế.

Chính sững người lại, rồi vội vàng nép vào tường để tránh bị những người kia phát hiện ra. Tim cậu gióng trống từng hồi. Hồi hộp vì cậu nghĩ mỉnh rình rập chị Phương thế này là điều không đúng đắn, nhưng một phần vì sự tò mò đang thôi thúc kích thích bên trong cậu. Chính ghé mắt nhìn vào trong phòng. Từ góc này, cậu có thể nhìn vào trong một phần của giường ngủ mà kín đáo quan sát chị Phương với hai gã kia.

Phương vừa cầm cái dương vật to lớn kia mà mút mát như người đang ăn kem, chiếc lưỡi uyển chuyển cũng cặp môi mọng ướt át không ngừng kích thích khiến cho gã đàn ông đầu trọc đó căng cứng toàn thân, phải gồng mình lên để không xuất tiết ngay lúc đó. Phía thân dưới Phương thì liên tục bị kích thích bởi cái lưỡi nham nhám điệu nghệ của gã còn lại. Lưỡi gã thứ hai cứ đưa đi đưa lại, càng liếm, dâm thủy của chị càng ra nhiều. Chị thở hổn hển, ưỡn cong người lên trong khoái cảm. Gã đó rít lên một hơi mà nuốt trọn chất dịch ấm nóng đang dồn ứ ra, khiến Phương không chịu nổi, một tay vẫn xoa nắn con cu của gã trọc trong miệng, tay kia vô thức xoa vú mình. Tiếng rên rỉ của chị từ trong cổ họng bị cái dương vật khổng lồ kia chặn lại, nghẹn lên thành từng tiếng ú ớ vô nghĩa.

Không chịu nổi, gã cao gầy kia vội lom khom bò dậy, hắn với tay lấy chiếc hộp bao cao su màu hồng phấn gần đó. Xé vội lớp vỏ hình giọt nước, hắn nhanh nhẹn lồng chiếc bao gân gai vào dương vật của mình rồi đút một phát thật sâu thật mạnh vào giữa hai khe thịt đã ướt nhoẹt trơn tuột ấy. Mùi thơm thoang thoảng của hương dâu sực lên kích thích không ngừng, Phương buông con cu của gã trọc ra, khẽ thốt lên “Ớ ớ” theo từng cú đẩy nhẹ nhàng của gã. Gã trọc tiếp tục đẩy đẩy hông vào miệng Phương, chị há miệng ngậm lút cán hắn, trong khi gã kia bắt đầu tăng tốc, dập từng cái thật nhanh thật mạnh. Phương bắt đầu sung sướng, hai chân chị quặp lấy hông gã. Gã liền tóm lấy một chân chị, giơ lên đặt vào vai mình để có thể thâm nhập vào sâu nhất.

– Sướng chưa? Thế này có sướng hơn hôm qua không?​

Không chịu nổi, Phương buộc phải nhả con cu trong miệng ra, rên la không ngừng, nhưng tay chị vẫn liên tục tuốt cho gã trọc để không đứt quãng khoái cảm của hắn.

– A, a, a, em sướng, em sướng quá… – chị Phương la hét.

– Làm tốt thì bọn anh sẽ thưởng gấp đôi hôm qua nhé! – Gã hấp háy cặp mắt lờ đờ nhìn Phương.

Cặp chân của Phương vừa dài vừa thẳng lại trắng mịn không tì vết khiến gã cao gầy thèm thuồng không chịu nổi. Hắn cứ mân mê hôn liếm bàn chân chị rồi ôm lấy đà để vào thế như đang chẻ tre. Phương chỉ biết rên rỉ ư ử trong cổ họng vì sướng. Và sau mỗi đợt tấn công kinh hoàng hắn, mông chị lại nẩy lên theo cơn co giật vì cực khoái.

Gã cao gầy kia thốt lên một tiếng nhẹ bẫng, rồi thở mạnh. Hắn từ từ kéo ra con cu với chiếc bao lủng lẳng đựng tinh trùng của mình, rồi nằm vật sang một bên thỏa mãn. Gã trọc bấy giờ mới xuống thế chỗ cho hắn. Gã thong thả lấy một chiếc bao khác đeo vào. Chính thoáng nhìn thấy tên hiệu Feelex in trên vỏ hộp màu hồng phấn ấy.

Gã trọc thô bạo túm lấy eo Phương, rồi lật ngược chị dậy. Phương lồm cồm nằm sấp, chổng mông hướng về phía gã trọc. Từ mép cửa mình của chị vẫn đang nhểu từng giọt dâm thủy xuống đệm. Gã trọc có cái đầu nấm khá to nên mặc dù lỗ âm đạo của Phương vừa bị kéo giãn ra bởi gã cao gầy kia, nhưng cái đầu nấm của gã vẫn bị kẹt lại ngay ở cửa. Âm đạo của Phương lần đầu được đón nhận một cái dương vật to và dài đến thế khiến chị bị nong căng ra hết mức. Cảm giác căng tức, lại vừa bị kích thích khi đầu khấc khổng lồ của gã trọc chạm vào cổ tử cung làm Phương như bị điểm trúng huyệt đạo, toàn bộ dây thần kinh trong người chị đều bị tê liệt. Chị con người tận hưởng cảm giác sung sướng cực độ như lần thứ hai được phá trinh. Gã trọc đủ kinh nghiệm, biết con mồi đã dính tên liền thừa cơ bồi vài cú chạm trúng tử cung. Phương la hét vì sung sướng, vểnh mông cao hơn cho cây nấm kia vào sâu bên trong.

– Cái con đĩ này, hôm nay anh sẽ cho mày biết!

Cơ thể thon nhỏ của Phương cứ thể chuyển động theo nhịp ra vào của gã trọc, chị ngoan ngoãn tạo thế để gã có thể doggy dễ dàng nhất, nghĩ hắn chỉ nhấp vài cái là sẽ xong. Chẳng ngờ gã cứ dập liên tục không biết mệt mỏi. Phương cảm nhận rõ những cái gai tròn trên vỏ bao cao su cứ mài miết trong âm đạo mình, không chịu nổi lâu, chị nằm dài xuống giường như trườn trên bãi cát. Gã trọc không bị làm khó mặc dù khi khép chân lại mông của Phương cao lên kẹp chặt dương vật khiến hắn rất khó đút vào.

Gã trọc trườn người trên bờ mông căng và tấm lưng cong mượt mà của Phương. Lúc này cả cơ thể hắn đè nặng, cọ xát liên tục vào cơ thể Phương khiến chị căng cứng người ra. Chị liên tục chuyển động mông để giữ nhịp cho dương vật của gã trọc ra vào, cọ xát nhiều nhất có thể. Gã trọc dập một cách điệu nghệ, tốc độ và cường độ cứ thể nhanh và mạnh dần để Phương nhanh chóng bắt lấy khoái cảm. Khi vừa thấy có cảm giác muốn xuất, hắn lại đổi tư thế và chuyển sang kích thích những điểm khác trên người Phương. Cứ như thế một lúc khá lâu, gã trọc mới rú lên thỏa mãn.

Nãy giờ vẫn lén lút theo dõi cuộc truy hoan của cả ba mà trước giờ chỉ được nhìn qua phim ảnh, Chính vô thức đưa tay xuống dưới quần nắm chặt con cu của chính mình mà sục lên sục xuống. Tiếng gầm rú trong cơn phát tiết của gã trọc khiến cậu sực tỉnh. Cậu hoảng hốt, vội vàng rời đi.

Chính hổn hển chạy ra ngoài đường, hai má cậu nóng phừng phừng. Cậu đứng sững lại rồi ngoái nhìn vào trong sân nhà chị Phương. Trong lồng ngực của Chính có một cảm giác căng tức rất khó tả. Cảm giác uất nghẹn như khi Chính nghe thấy tiếng cười lảnh lót của Tú Anh khi đang trong lòng tên Hùng Chó. Trong cùng một ngày, một người con gái mà cậu yêu, một người phụ nữ mà cậu thương mến, lại đều lừa dối cậu, phản bội cậu. Cô ả Tú Anh kia dù sao cũng chỉ quen biết Chính thời gian học ở trường, nhưng chị Phương đã gắn bó với cậu từ thuở ấu thơ, sao chị lại nhẫn tâm làm thế với cậu?

Một cảm giác chua chát xộc lên cổ họng Chính. Cậu quên mất là cậu không có tư cách gì để trách chị. Chị Phương cần tiền để trang trải cuộc sống, để gửi về nuôi đứa con nhỏ ở dưới quê quanh năm đau ốm. Thành phố này vẫn được coi là chốn hoa lệ, nhưng như người ta vẫn thường nói, hoa cho người giàu, lệ cho kẻ nghèo. Những người không có học vấn đầy đủ, cũng không có nổi sức lực bền bỉ như chị Phương, rốt cuộc cũng chỉ có thể đem tấm thân của mình ra để đổi lấy cơm ăn, áo mặc, thuốc men cho con. Chính cắn răng đấm mạnh vào vách tường một cách căm phẫn. Cậu oán hận bản thân. Lần đầu tiên trong đời, cậu nhận thấy sự vô dụng của mình một cách rõ ràng nhất không gì biện hộ nổi. Cậu liên tục giáng những cú đấm, như đang trút đi tất cả sự bất lực của mình.

CẬU CHỈ LÀ MỘT KẺ VÔ DỤNG!​

***​

Chính lê bước vào trong nhà như kẻ mất hồn. Mu bàn tay phải trầy da đỏ lòm, nhưng cậu cũng chẳng bận tâm. Cậu đang chờ đợi điều gì tồi tệ hơn sẽ tiếp tục xảy đến với mình.

– Thằng chó chết!!!

Một tiếng gầm lên kèm theo một cái vỏ chai giáng xuống đầu Chính. Cái chai vỡ choang, những mảnh thủy tinh rơi loảng xoảng xuống sàn gạch. Chính trân mắt ngước lên nhìn người đàn ông vừa giáng cho mình một đòn như muốn kết liễu cậu ngay tại khoảng khắc đó. Là ông Vinh, bố của cậu. Mặt ông đỏ bừng bừng, hai cánh mũi ông phập phồng phả ra những hơi thở nồng nặc mùi rượu. Hai mắt ông trợn trừng những vệt máu vằn lên vì tức giận.

Chính thản nhiên nhìn bố. Từ trên tóc cậu, một dòng ấm nóng chảy xuống mặt, dọc theo má cậu, nhỏ tong tỏng những giọt đỏ lòm xuống chiếc sơ mi lấm tấm những vết máu đã khô. Cậu đang đợi một cơn choạng vạng nào đó ập đến, sau đó cậu có thể ngất đi, hoặc có thể cậu thấy trước mặt mình bừng sáng mở ra một lối đi lên thiên đường nào đó như cậu vẫn tưởng tượng về cái chết. Nhưng thất vọng là, cậu vẫn thấy mình tỉnh táo như không, và có lẽ cậu không thể chết ngay lúc này để ít nhất cũng có thể hả dạ bố cậu.

Ông Vinh cầm phần đầu vỏ chai còn lại trong tay, chỉ vào mặt Chính, hét lên lạc cả giọng:

– Sao mày dám? Mày có biết số tiền mà tao đã phải bán đi của hồi môn của mẹ mày không?

À, 20 triệu trong két sắt. Chính bắt đầu nghĩ lại. Vậy là ông Vinh đã phát giác ra rằng chẳng có vụ trộm nào cả, đều là do thằng con trời đánh của ông gây ra. Và cậu cũng được biết thêm, những món nữ trang của mẹ cậu mà bấy lâu ông cất giữ cẩn thận, thậm chí ông thà đi thế chấp ngân hàng nhà xưởng của mình cũng nhất quyết không đụng tới, thì cuối cũng vẫn phải khuất phục trước những bế tắc mà ông đang gặp phải. Số tiền mà ông hy vọng có thể cứu vãn việc kinh doanh của mình, đã bị Chính đem dâng cho đám lưu manh chỉ vì một đứa con gái lăng loàn.

Chính bất giác cầm lấy cánh tay ông Vinh, dúi mảnh vỏ chai sắc nhọn vào giữa cổ mình.

– Bố đâm vào đây này, đâm mạnh lên thì mới chết được. Chứ đập thế này thì ăn thua gì?

– Thằng mất dạy!

Ông Vinh giằng tay Chính ra, rồi giáng cho cậu một cái bạt tai. Cú tát từ bàn tay cứng như thép của ông khiến Chính ngã dúi dụi ra sân. Ông Vinh nhào đến túm lấy cổ áo Chính mà hét vào mặt cậu:

– Sao mẹ mày lại đẻ ra cái thứ vô lại như mày hả? Lẽ ra không vì mày, thì mẹ mày giờ này vẫn còn ở đây với tao rồi, chứ không phải loại bỏ đi như mày! Sao hồi đó mày không chết đi? Mày không chết đi!

– Con cũng không chọn phải sống thế này!

Chính gào lên. Cậu vùng thoát khỏi tay bố, loạng choạng đứng dậy. Hai mắt cậu đầm đìa nước.

– Tự con không chọn được sinh ra, tự con cũng không chọn được sống! Là do bố mẹ đã đẻ con ra đấy chứ. Đã không muốn có con trên đời, sao bố không tự đeo bao vào? Hay là bóp chết con lúc mới lọt lòng đi. Việc gì phải giữ lại con cho có vẻ là cao cả hy sinh lắm!

Ông Vinh trợn trừng mắt nhìn Chính, miệng lắp bắp:

– Mày nói nhăng nói cuội cái gì thế thằng mất dạy kia? Mày có biết mày đang nói gì không hả?

Không cần Chính trả lời, ông Vinh đảo mắt quanh sân nhà để tìm kiếm.

– Hôm nay tao phải cho mày một trận nên thân! Đập cho mày tỉnh cái óc lợn này ra!

Thấy một cái gậy ở góc tường, ông Vinh bước nhanh đến cầm lấy. Chính bất giác theo phản xạ, lập tức bỏ chạy khỏi nhà. Sau lưng, có tiếng ông Vinh tức tối thét gọi tên cậu.

***​
Chính cứ mải miết chạy theo con đường rời khỏi trấn. Hai hàm răng cậu nghiến chặt vào nhau để ngăn những tiếng nức nở bật ra. Không cần bố cậu phải đánh, cậu muốn tự mình kết thúc cuộc đời thừa thãi này. Phải, cậu muốn tự tử. Rồi mạng xã hội sẽ đưa tin về cái chết của cậu, báo chí sẽ tìm hiểu về nguyên nhân khiến cậu phải tự vẫn, bọn họ sẽ giật những cái tít về bố cậu như một kẻ bạo hành, đày đọa tinh thần con cái đến chết. Cậu muốn bố cậu phải hối hận, phải bị người xung quanh lên án, phải bị dày vò bởi cái chết của cậu.

Những ý nghĩ ấy khiến Chính cảm thấy hả hê. Gió thốc vào mặt mát lạnh từng cơn khiến cậu bắt đầu tỉnh táo dần. Khi định thần lại, nhìn quanh, Chính nhận ra mình đã chạy thẳng lên đồi “Biệt thự đổ” từ khi nào không hay biết. Ngọn đồi này khi còn nhỏ, cậu vẫn thường hay trốn ngủ trưa để cùng đám trẻ con quanh khu phố chạy lên đây đào dế, thả diều. Nó có một tên gọi gì đó, nhưng vì ở đây có một ngôi biệt thự bỏ hoang đổ nát từ hàng chục năm trước, nên cậu và đám trẻ vẫn gọi là đồi “Biệt thự đổ”. Cho đến khi lớn lên, mỗi lần bị bố mắng mỏ đánh đập vô cớ, hay bị đám bạn bè trêu chọc buồn bực, Chính vẫn hay lên đây ngồi bần thần ngắm nhìn quang cảnh thị trấn dưới chân đồi và thấy lòng nhẹ nhõm đi nhiều. Có lẽ chỉ vì quen chân mà trong vô thức cậu đã tới đây. Và có lẽ cũng không tệ nếu cậu chọn nơi này để chết, coi như linh hồn cậu có thể rong chơi như khi còn bé thơ.

Chính vào trong biệt thự, cậu dễ dàng kiếm được một đoạn dây thừng. Trước mặt căn biệt thự đổ, có một cây bàng đã hàng chục năm tuổi, rất cao, và có tán cành lớn, rất tiện để Chính có thể treo dây. Thi thoảng, cậu vẫn hay tìm đọc những bài viết về các cách tự tử, có thể uống thuốc ngủ, có thể dùng dao cắt động mạch, hoặc tự đâm vào bụng cho đến khi mất máu chết. Nhưng cũng không biết vì sao lúc này cậu lại chọn cách thắt cổ. Có lẽ vì đọc truyện nhiều, cậu nghĩ rằng khi bố cậu tìm thấy cậu trong dáng bộ đang treo lủng lẳng trên cây thế này sẽ khiến ông kinh hoàng và ám ảnh nhiều hơn.

Chính cầm đoạn dây thừng, thoăn thoắt trèo lên cây bàng, cặm cụi thắt một nút thòng lọng rồi buộc đầu kia vào phần cành cây chìa ngang ra. Xong xuôi, Chính ngồi phịch xuống, tựa lưng vào thân cây để thở vì mệt. Ánh hoàng hôn đổ một màu đỏ lòm lên ngọn đồi, giống như đang muốn đưa tiễn cho Chính một đoạn đường vậy. Bất giác, cậu nghĩ đến rank kim cương trong game mà chỉ cần vài lượt chơi nữa cậu đã đạt được. Trò game mà cậu đã chơi từ khi mới xuất bản, và cậu là một trong những người chơi được vinh danh vì có thành tích xuất sắc nhất toàn quốc. Mấy ngày trước, phía công ty còn gửi thư hẹn sẽ tặng cho cậu một món quà đặc biệt vào thứ ba tuần tới, vào dịp kỷ niệm sinh nhật 5 tuổi của tựa game này. Nhưng giờ cậu lại sắp chết rồi, cũng chẳng cần quan tâm đến món quà ấy nữa, dù còn một chút tiếc nuối. Chính cũng nghĩ đến những bản nhạc RnB mà cậu còn chưa kịp nghe hết một lượt. Cả những bộ JAV của các idol mà cậu còn chưa xem hết. Nghĩ đến vậy, Chính đưa tay lục túi quần mình, và sực nhớ ra điện thoại cậu vẫn để trong ba lô. Có chút nuối tiếc, có lẽ cậu nên cầm ba lô theo. Trước khi chết, được gặp các idol lần cuối, có lẽ trên đường cậu xuống Âm Ty cũng sẽ thấy hân hoan hơn trong lòng.

Chính cầm vòng thòng lọng tròng vào cổ mình, rồi bần thần nghĩ ngợi nhìn xuống dưới. Cành cây chỗ cậu đang ngồi cách mặt đất khoảng 3 mét, với chiều cao hơn 1m8 của Chính, cùng với độ dài dây thừng áng chừng khoảng nửa mét, thì chỉ cần nhảy xuống, chắc chắn cậu sẽ không thoát nổi, không cần lo đến chuyện chới với chân lại chạm đất mà không chết được. Bỗng, ánh mắt Chính dừng lại.

Đối diện với cây bàng Chính đang ngồi, dưới gốc cây hoa đào đang bung nở rực rỡ, một cô gái đang chăm chú quan sát cậu với vẻ hiếu kỳ. Cô gái mặc một chiếc váy xuông màu hồng vỏ đỗ, đứng bên một cái giá vẽ bằng gỗ, trên tay vẫn cầm bảng pha màu và cọ vẽ. Cô có gương mặt trái xoan rất xinh, mái tóc dài đen óng thả tràn hai bên bờ vai, đôi mắt to với hàng mi rợp đen nhánh.

Chính sững sờ. Đó chính là cô gái trong giấc mơ đêm qua của cậu.

– Cậu cũng biết cách chọn chỗ để chết đấy nhỉ! – Cô gái nhìn Chính và bật cười khẽ – Phong cảnh này thực sự rất đẹp, nó sẽ giúp cậu có những ký ức tươi tắn khi sang thế giới bên kia!

Chính ngơ ngác nhìn cô gái:

– Cậu biết tôi à?

Cô gái thoáng ngỡ ngàng khi nghe Chính hỏi mình thế, đến lượt cô ngẩn người ra:

– Cậu có thể nhìn thấy tôi à?

*** HẾT CHƯƠNG 2 ***​