SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239
Tác Giả: boss1111
Danh Mục: Bú Cu, Gái Xinh, Phá Trinh, Sinh Viên, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng
Thể Loại: gái xinh, Lạng Mạn, truyện dài
Lượt Xem: 9520 Lượt Xem
Tưởng chừng như mọi thứ sẽ kết thúc, nhưng câu nói của Ngọc Như giống như một cơn sóng lớn ập vào bờ khiến mọi người chao đảo.
“Em nói sao?” Phương vẫn không tin lời nói vừa rồi của Ngọc Như, nó vội vàng hỏi lại một lần nữa.
“Nó nhiễm bệnh rồi…. Sốt cao…. Còn ho nữa…..” Ngọc Như lồng ngực phập phồng, nàng cố gắng hít thở để bình tĩnh trở lại.
Mọi người nghe vậy ngay lập tức không một chút chần chờ mà chuẩn bị tiếp tục công việc. Ngay lập tức anh Chiến móc điện thoại ra và gọi ngay xe cấp cứu.
Những người khác vô cùng ăn ý mà chuẩn bị đầy đủ các dụng cụ để tiến hành khử khuẩn diện rộng một lần nữa.
Phương cứng cả người, việc nó quan tâm nhất bây giờ đó chính là Ngọc Như đang là người có nguy cơ nhiễm bệnh cao nhất. Bởi vì cả hai chị em đều ở chung một nhà.
“Em…..Không sao chứ….” Phương cố gặng từ chữ, đến bây giờ thì nó không một chút sợ hãi mà tiến lại gần Ngọc Như.
“Đừng lại gần em…….. Em vẫn ổn…..” Ngọc Như vừa thấy Phương bước tới thì nàng ngay lập tức lùi lại mấy bước.
Cả nàng và Phương đều hiểu nguyên tắc giữa hai người không được gần nhau, nếu Phương vẫn cứ cố chấp thì nàng cũng sẽ cố chấp tới cùng.
Hơn ai hết Ngọc Như hiểu bản thân mình đang nguy hiểm như thế nào, rất có thể bản thân nàng cũng đang mang mầm bệnh trên người. Không thể nào để Phương lại gần mình được.
Chứng kiến cảnh Ngọc Như đang né tránh mình, trong thâm tâm chính Phương vô cùng quặng thắt. Nó biết Ngọc Như đang muốn tốt cho cả hai, nhưng nó ngay lúc này lại rất muốn tiến lại gần để an ủi nàng. Nó biết nàng đang hoảng loạn như thế nào, và chính Phương cũng đang rất lo lắng.
Phương hai mắt nhắm lại một hồi, sau khi cố gắng bình tĩnh thì nó lao và trong nhà cùng với mọi người.
Ngọc Như thấy Phương cùng ba bốn người khác chạy lại nhà mình thì bước chân nàng cũng sải theo.
Theo sự chỉ dẫn của Ngọc Như, cánh cửa phòng của Như Hoa được mở ra.
Lúc này cô ta dường như chỉ còn một nửa ý thức, nhưng thấy quá nhiều người tiến vào phòng cũng làm nàng hốt hoảng và run sợ.
“Không…… Sợ…….khụ khụ…… không…… đi………khụ……” Như Hoa cố gắng gượng miệng nói từng chữ trong cổ họng mình.
Nàng vô cùng sợ bởi vì bên trong cơ thể nàng lúc này đang không thể kiểm soát được. Vừa đau đớn lại vừa mệt mỏi không còn một chút sức lực nào. Cả người lúc này giống như chỉ còn một nửa cái mạng.
“Nặng lắm rồi…. mau chuyển đi….” Một người nhanh chóng kiểm ra thì nhận định, sốt cao vô cùng, hơn nữa giọng nói không phát ra âm thanh hoàn chỉnh và ho liên tục.
“Không………” Như Hoa yếu đuối phát ra những âm thanh trong cổ họng.
“Ngoan…. Anh Phương đây…. Mau đi đến bệnh viện mới có thể giúp em khỏi bệnh được.”
Ngay lúc này Phương chẳng còn nghĩ ngợi gì tới những chuyện mà Như Hoa đã làm nữa, trước một tính mạng đang vô cùng khẩn cấp thì nó không thể nào làm ngơ được.
“Anh Phương….. Khụ khụ…… Cứu em……. Khụ……..” Như Hoa bám lấy cánh tay Phương, nó cố hết sức níu lấy cánh tay đó.
“Được…. Được….. Nghe lời… mau chuyển đi…..” Phương lại tiếp tục nói, mặc cho Như Hoa nói gì, ba người làm nhiệm vụ của riêng mình.
Sau khi đặt Như Hoa lên chiếc cán, hai người khác khiêng ra khỏi phòng thì ngay lập tức căn phòng được xịt khử khuẩn.
Cô nàng đứng nhìn Như Hoa đưa lên xe cấp cứu, trong lòng vừa lo sợ lại vừa cảm thấy bất an.
Chợt từ sau lưng nàng, Phương xuất hiện và nắm lấy bàn tay của nàng. Phương không nói gì cả, lúc này nó cũng giống như nàng là người tiếp xúc gần với người bệnh.
Ngọc Như cũng im lặng, lúc này nàng thật sự cần một bờ vai để dựa vào. Nàng đã quá mệt mỏi rồi, cố gồng gánh cho tới giây phút bây giờ quả thật không dễ dàng một chút nào.
.
.
“Mẹ em đâu?” Im lặng một hồi, Phương chợt nhớ ra Ngọc Như còn mẹ nữa cơ mà. Nhưng khi nãy đến giờ nó không thấy mẹ nàng xuất hiện ở đâu cả.
“Mẹ ở ngoài sau…..” Ngọc Như nhẹ giọng đáp.
“Mọi người không tìm thấy mẹ em.” Phương lại nói tiếp.
Khi nãy vào trong nhà thì mọi người chia nhau ra khử khuẩn toàn bộ căn nhà và hai nhà kế bên.
Sau khi khử khuẩn một vòng thì lại không thấy mẹ của Ngọc Như đâu. Mọi người lúc này đang chia nhau ra tìm để mang về cách ly.
Ngọc Như cũng bất ngờ khi không phát hiện mẹ mình ở trong nhà, khi nãy rõ ràng nàng thấy mẹ nàng đi ra ngoài sau bếp cơ mà.
“Khi nãy em thấy mẹ ra ngoài sau……” Ngọc Như định giải thích thêm thì chợt bên ngoài có tiếng nói vọng vào.
“Mẹ mày hình như chạy qua nhà ngoại mày rồi.”
Ông chú hàng xóm khi nãy đến giờ vẫn đang hóng tình hình bên này, khi nãy ông thấy có bóng dáng ai đó vừa rời khỏi nhà trong lúc Ngọc Như chạy ra ngoài gặp Phương.
“Sao mẹ lại……..” Ngọc Như sau khi nghe ông chú hàng xóm nói thì cảm thấy lại rơi xuống đáy vực.
Mẹ đi sang khu khác chẳng phải đi lây bệnh cho nhà người khác hay sao. Việc làm này vừa thiếu kiến thức lại vừa thiếu đạo đưc trong giai đoạn căng thẳng như này.
“Em ổn không?” Phương khẽ hỏi, nó nhận ra Ngọc Như càng ngày càng bế tắc.
“Huhu…… em sợ lắm……”
Ngọc Như nhịn không được nữa, nàng ngay lập tức ôm Phương rồi òa khóc như một đứa trẻ.
Bao nhiêu uất ức nhịn nhục trong thời gian qua đều như bùng nổ, một cơn khóc to này có thể làm nàng thoải mái thêm một chút cũng được.
Phương không biết trong thời gian qua Ngọc Như đã chịu đựng những gì, nó cũng không biết nói gì để an ủi nàng, cứ để nàng khóc thoải mái, có bao nhiêu buồn phiền cứ để nước mắt làm nhạt đi một chút.
.
.
Mọi người sau khi xử lý xong thì tiếp tục khoanh vùng, cũng may mấy ngày nay Như Hoa không tiếp xúc với bên ngoài, suốt ngày chỉ ru rú ở trong phòng nên không quá nhiều người nằm trong diện tình nghi.
Chỉ có mẹ và Ngọc Như khả năng cao sẽ lây nhiễm mà thôi. Sau khi khóc một trận thoải mái thì Phương phải tiếp tục công việc nên không tâm sự được với nàng điều gì, chỉ dặn dò vài câu rồi sau đó quay đi.
“Ừ Phương…. Bên mình có khu cách ly, nếu được thì kêu Ngọc Như sang bên đó ở đi cho an toàn.” Anh Chiến thấy Phương bước ra liền ngỏ ý.
Bởi vì bên khu cách ly sẽ có đầy đủ tiện nghi hơn so với ở một căn nhà xập xệ như thế này.
“Để em vào khuyên xem sao.” Phương khẽ gật đầu, vừa quay trở ra thì nó lại quay vào.
Khuyên nhủ một hồi thì Ngọc Như cũng đồng ý đi sang khu cách ly dành cho người nhiễm bệnh cùng với mẹ.