SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Chương 25: Cuộc hẹn với Vi

“Ưm…. Sáng rồi hả….” Phương vươn vai thức dậy, tay nó chạm vào một vùng thịt mềm mại nằm kế bên.

“Anh thức rồi à?” Như khẽ động đậy, sau đó ngồi dậy.

Đến giờ phút này nó mới thấy được dung nhan thật sự của Như, một nét đẹp trong trẻo, gương mặt không quá trắng mà lại hơi ngà nổi bật lên một cô gái quê chân chất. Hàng lông mày khá đậm cong vút như vẽ nên, cặp lông mi dài lấp lánh, đôi môi chưa tô son nhưng vẫn đậm đà, chỉ có cái mũi là không cao nhưng vẫn tạm được.

Như mặt một chiếc áo thun mỏng hay dây, bên trong còn một chiếc áo lót khá mỏng. Nó biết rằng đêm qua do ngại nên Như không dám thả rông.

Như ngồi đó cột lên mái tóc bồng bềnh, cánh tay thon thả mịn màng không tì vết búi tóc lên làm lộ cái cổ cao ráo.

“Sao đêm qua….. Anh không làm gì?” Như ngập nhừng hỏi, nàng đến giờ phút này vẫn đang thắc mắt tại sao Phương cùng nàng về đây để làm gì, chẳng qua chỉ để đánh một giấc như vậy thôi sao.

“Thứ anh muốn liệu em có làm được.” Phương cười nói nhẹ.

“Thứ gì?” Như nhìn nó bằng ánh mắt có hiểu.

“Làm vợ anh.” Phương nói xong ngồi dậy nghiêm túc nhìn Như.

Bị ánh mắt của Phương nhìn chằm chằm, Như bối rối quay mặt đi không dám đáp lại.

“Nhưng mà….” Im lặng một lúc thì Như cũng lên tiếng.

“Không nhưng gì hết. Chỉ cần em đồng ý.” Phương vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Như, sau đó đợi nàng trả lời.

Như vẫn im lặng không đáp, trong đầu nàng đang suy nghĩ rối cả lên không biết phải suy nghĩ ra sao.

“Anh sẽ trả hết nợ cho gia đình em.” Phương lại một lần nữa đánh vào tâm lí của Như. Cánh tay vẫn ôm chặt lấy bụng nàng.

“Cho em thời gian suy nghĩ….” Như im lặng một lúc sau đó đáp lại.

“Được….. … Anh cho em suy nghĩ. Nhưng mà……” Phương đồng ý, định nói gì nhưng ngưng lại.

“Nhưng làm sao?” Như quay lại tò mò.

“Cho anh phương thức liên lạc với em chứ. Không cho thì làm sao biết được.” Phương cười cười rồi nói. Từ tối đến giờ nó vừa sang đây đã lăn ra ngủ mà chưa nói được câu nào.

“Cho anh số tài khoản đi. Mấy ngày nữa em không cần đi làm.” Phương quyết định.

“Em làm gì có tài khoản…” Như ngây ngô đáp, nàng mỗi khi thiếu tiền toàn chạy về nhà chứ đâu có tạo tài khoản làm gì.

Phương gãi gãi đầu, móc trong bóp ra còn được mấy triệu đưa cho Như.

“Nhiều vậy…..” Như đưa tay từ chối.

“Làm vợ anh không phải chỉ có bao nhiêu đây.” Phương khẽ cười, ngắm nhìn gương mặt của Như một lần nữa rồi dúi hết tiền vào tay nàng.

Như bất giác im lặng, tay cầm xấp tiền mà Phương vừa đưa cho nàng mà không biết làm thế nào.

Cô gái cảm giác như mình đang là một món hàng bị đưa qua đưa lại nhằm mục đích kiếm tiền mà thôi. Nhưng thái độ của Phương lại làm cho nàng phải suy nghĩ rất nhiều.

“Không cần phải suy nghĩ. Ba ngày sau hãy gọi cho anh trả lời. Trong mấy ngày này em cứ ở phòng không cần đi đến chỗ đó làm nữa.” Phương một lần nữa bá đạo khẳng định, nó đủ tiền để trả hết số nợ cho Như nên không cần phải suy nghĩ nhiều.

Sau khi dặn dò Như đủ kiểu, thấy nàng đã thông suốt thì nó mới thở phào nhẹ nhõm.

Đêm qua nó cũng có hỏi lễ tân về việc của Như, được biết rằng nhân viên muốn đi làm hay không thì không ép buộc, nhưng nếu nghỉ luôn cần phải đóng một khoản tiền gọi là học phí. Nó cũng hỏi thăm mức giá thấy cũng tạm chấp nhận được.

Cũng may Như vào được chỗ làm ăn uy tín như chỗ đó, nếu xui xẻo vào nhầm mấy chỗ khác chắc khó có thể đi ra dễ dàng như thế.

Nó ôm Như thêm một lát thì điện thoại nó chợt reo lên, nó nhìn zalo thì giật bắn cả mình. Nhớ lại hôm nay là thứ bảy mình có hẹn với Vi đi chơi, nó vội vàng sửa soạn chạy về nhà.

“Em không biết nhà anh ở đâu?” Thấy Phương đang cuống cuồng về thì Như không hỏi nhiều, chỉ hỏi một câu.

“Nhà anh khá gần nhà em đó. Cách tầm mười cây số.” Phương chợt dừng lại một lúc sau đó nói dưới sự ngỡ ngàng của Như.

.

.

Sau khi về nhà cậu năm, cũng vừa hay cậu mợ năm hôm nay vừa về tới nhà. Chỉ kịp chào hỏi mấy câu thì nó lại bay lên phòng dọn quần áo và một số vật dụng cá nhân.

Nó ngay lập bắt taxi phóng thẳng ra điểm hẹn. Cũng may là xe chưa tới, nếu không chắc Vi giận nó bỏ về luôn rồi.

“Sao lại chậm trễ vậy.” Vừa bắt gặp bóng dáng nó, Vi liền tỏ thái độ bực bội.

“Thức hơi trễ..” Nó cười cười trả lời.

“Tối qua có tình tứ với cô nào không mà thức trễ.” Vi lườm nó bằng ánh mắt tra khảo.

“Để dành trao cho em chứ. Haha….” Phương cười, bàn tay nó lại sờ lên chiếc đùi thon gọn của Vi.

“Làm gì mang đồ theo nhiều vậy?” Phương thấy chiếc vali ngoại cỡ của Vi liền thắc mắc.

“Bí mật…” Vi miệng hơi cong lên, đôi mắt chớp chớp nhìn nó khiến nó chợt rùng mình.

Ngồi nói chuyện với nhau một lúc thì cuối cùng xe cũng tới, nó mang hành lí đi gửi trong hầm xe sau đó Vi dắt tay nó lên xe.

Xe thuộc dạng VIP, mỗi ghế là một giường đều có rèm đóng mở dành cho không gian riêng. Một bên là giường dành cho một người, bên còn lại là giường dành cho hai người.

Vi kéo nó ra tận ngoài sau cùng, nơi đã được che khuất.

“Sao lại thuê giường ba….” Nó vén rèn lên liền thắc mắt.

“Còn một nhỏ bạn em nữa… Hihi….” Vi khẽ cười, gương mặt biểu cảm một thứ gì đó rất đen tối.

“Lên nằm….” Vi trèo lên giường, giơ tay nắm nó kéo lên.

Phương leo lên giường nằm vào trong góc để Vi nằm ở giữa bởi vì còn bạn của nàng theo cùng, lúc nãy Vi định cho nó nằm giữa nhưng nó từ chối khéo làm Vi một lần nữa lườm nó.

Nó và Vi đùa giỡn với nhau một lúc thì bên ngoài có tiếng gọi.

“Vi ơi…. Tao tới rồi nhè.” Một giọng khá quen thuộc với Phương vang lên.

“Ừ…. Vào đi nè…. Tao đây…” Vi kéo rèm nhìn ra sau đó nói.

Chiếc rèm vừa kéo ra, một thân ảnh đang leo vào.

“Chào anh……..”

“Là em sao?” Phương ngỡ ngàng, nó không ngờ lại có chuyện trùng hợp đến như thế.