SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Chương 23: Gặp mặt

Đứng trước mặt nó là một cô gái trẻ, tuổi đoán chừng hai mươi đến hai mươi hai.

Đôi mắt to tròn như hai ngôi sao nhỏ lấp lánh, trong trẻo và đầy sức sống.

Khuôn mặt mang một nét đẹp nhẹ nhàng đến từ miền quê yên bình, đem đến cho nó cảm giác an nhiên và đầy tình cảm. Lớp trang điểm trên mặt không thể che đi sự non nớt và tinh khiết trên gương mặt của cô gái trẻ. Đôi gò má tròn trịa hồng hào nhô lên tạo nên vẻ dịu dàng và đầy quyến rũ.

Đôi môi mỏng nhưng đường nét rõ ràng, trên môi nàng hiện lên một nụ cười nhẹ nhưng cũng thật rực rỡ như cánh hoa đào trong bầu không khí tươi mới.

Mái tóc dài óng ả được cột lại phía sau lưng, khiến cho nó muốn chạm vào để cảm nhận được sự mềm mại và dịu dàng.

Khoác trên người chiếc áo nhân viên dày cộm, dáng người cao ráo mảnh mai nhưng đầy quyến rũ.

Nét đẹp đến từ cả lời nói và dáng người, mang đến cho nó cảm nhận bình yên nơi thôn quê hẻo lánh.

“Em không thích hợp làm công việc này.” Phương khóe miệng khẽ nói.

Cô gái ngây ngốc nhìn nó, đôi mắt mở to ngạc nhiên:

“Anh nói sao ạ?” Cô nàng lễ phép nói.

“Em xứng đáng làm vợ anh.” Phương khẽ cười, sau đó quay lưng. Dẫu biết rằng lời nói của nó chỉ là vui đùa, nhưng ai biết trước được tương lai sẽ ra sao.

Cô gái trẻ nghe lời Phương nói bỗng dưng lặng lại một hồi, trong mắt nàng dâng lên một vẻ bất lực kèm một chút buồn bã. Cô gái trẻ khẽ bước vào phòng, bàn tay nhỏ nhắn đóng cửa lại.

“Anh không tắm sao.” Cô gái thấy Phương nằm trên giường liền hỏi.

“Người anh bẩn lắm sao?” Phương dìu dàng nhìn cô gái trẻ rồi hỏi.

“A… Không… Em không có ý đó.” Cô gái chợt giật mình, bối rối trả lời.

“Không sao… Em tên gì?” Phương lại nhẹ nhàng hỏi.

“Em tên Như, Ngọc Như…” Cô gái trẻ bày một số vật dụng lên bàn, mỉm cười trả lời Phương.

Nụ cười mang sự tươi mát làm nó như tỉnh ngủ.

“Tên đẹp lắm… Em đẹp như một viên ngọc vậy…” Phương ánh mắt say mê nhìn cô gái trẻ.

Từng lời khen của Phương làm cô gái bối rối, Như không dám hỏi thêm nên im lặng tiếp tục công việc.

“Anh nên làm gì tiếp theo?” Phương thấy cô gái xấu hổ cặm cụi bày biện ra bàn, đành tiếp tục hỏi.

“Nằm đợi em một lát…” Như khẽ trả lời.

Trước câu trả lời của Như, Phương đành kê gối lên đầu hướng về Như mà ngắm nhìn nàng.

Quả thật yêu cái đẹp một cách đại trà, ai cũng có một nét đẹp riêng làm nó có thể xao xuyến bất cứ lúc nào. Nhưng đối với cô gái này thì lại khác, nó cảm giác như cô gái chính là mẫu người mà nó tìm kiếm bấy lâu nay.

Ánh mắt say mê của nó làm Như bất giác loạn cả lên, đồ đạc vừa xếp ra bàn đã bất cẩn làm rơi xuống đất mấy lần.

Nó khẽ cười, sau đó nằm ngửa người nhìn lên trần nhà. Nó biết ánh mắt nó làm Như bối rối.

“Được rồi. Anh cởi áo ra nằm lên đây đi.” Như trải một tấm khăn khá to và dày lên giường sau đó nói.

“Em cởi giúp anh được không?” Phương nhẹ nhàng hỏi, mỗi lần nhìn Như thì nó đều bị nàng thu hút, nó ngồi dậy bên mép giường gần sát với Như.

“Dạ….” Như khẽ gật đầu, câu đầu tiên mà người hướng dẫn nàng đã nói chính là phải chiều khách. Thế là Như đành phải thực hiện theo lời Phương yêu cầu.

Từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ phải làm nhưng công việc này đối với một người khác giới. Như đứng đối diện Phương, bàn tay nhỏ bé tinh xảo khẽ chạm vào từng cúc áo của nó cởi ra. Đứng gần như thế, hơi thở của Phương khẽ phả vào người làm Như nóng cả lên.

“Được rồi.” Anh nằm sấp xuống đó đi, Như cởi hẳn chiếc áo của Phương ra ngoài. Khẽ xếp gọn để sang một bên sau đó nói.

Nó như bị thôi miên làm theo từng lời nói của nàng. Nó nằm xuống cái khăn mà Như vừa trải ra, chiếc khăn dày nhưng lại mềm mại như nhung, mùi hương trên chiếc khăn tỏa ra nhè nhẹ.

Như hít sau một hơi, khẽ lấy một ít dầu bôi trơn thoa lên bàn tay sau đó bôi một chút lên lưng của Phương.

Bàn tay của nàng trơn trượt trên da thịt của nó, vừa mềm mại lại vừa dịu dàng. Nhưng có lẽ Như còn quá nhẹ tay làm nó cảm giác ngứa ngáy trên lưng.

“Mạnh một chút…” Nó nhắc nhở.

Như bĩu môi, đây là lần đầu tiên nàng làm công việc này. Mấy lần thử qua đều trên người của mấy đứa con gái hướng dẫn nàng.

“Chắc da thịt đàn ông chắc hơn một chút.” Như nghĩ thầm, thế là nàng nhấn mạnh.

“Ui da….. Mạnh lắm rồi đó….” Phương khẽ rên rĩ, nó không thể tin được một cô gái làm massage như nàng lại không biết kiểm soát lực trên cơ thể người khác.

“Ơ….. Em xin lỗi…” Như lại một lần nữa bối rối, tay nàng dừng lại.

“Được rồi… Làm từ từ thôi…. Anh nhắc cho.” Phương nhẹ nhàng nhắc nhở.

Như đôi môi cười bất lực, theo lời của Phương mà tiếp tục hành động.

“Mạnh hơn một chút.”

“Ui da…”

“Nhẹ lại….”

“Ưm….”

“Nhẹ một chút nữa…”

“Đúng rồi…. Tiếp đi…..”

“Ui da… Chỗ đó nên nhẹ một chút…..”

“Đúng rồi… Thoải mái lắm….”

Sau hơn mười phút hướng dẫn cuối cùng Như cũng đã thành thục trên lưng của nó. Bàn tay mềm mại của nàng trượt dài trên lưng, từng nơi từng nơi được nàng ấn qua cảm giác lâng lâng khó tả.

Phương khẽ rên rỉ sung sướng khi Như làm đúng với mức độ mà nó muốn.

“Em mới làm lần đầu hay sao mà vụng vậy.” Phương cười hỏi.

“Dạ…. Anh là khách đầu của em đó…” Như thật thà trả lời.

“Xạo…..”

“Anh không tin thì thôi.” Như bĩu môi nói.

“Haha… Anh tin…. Vụng về như thế mà… Không tin cũng uổng.” Phương trêu chọc.

“Được rồi… Quay người nằm ngửa ra.” Như vỗ nhẹ lên lưng Phương ra hiệu.

Phương làm theo lời nàng, nhưng vừa quay lại thì bên dưới khúc thịt nó căng cứng đội cái quần nhô lên một cục to lớn.

Lúc này Như không để ý tới bên dưới, tay nàng thoăn thoắt trên khuôn ngực rắn chắt của nó. Vẫn như thế, Như làm theo sự hướng dẫn của nó một cách nhẹ nhàng.

“Em đẹp lắm…” Nó ngắn nhìn gương mặt trong trẻo của Như rồi khen.

“Cảm ơn anh. Nhưng xinh đẹp có được gì đâu……” Như khóe miệng hơi cười sau đó đáp lại, trong giọng điệu của nàng dâng lên khá nhiều sự bất mãn.

“Sao vậy… Có thể kể anh nghe được không?” Phương ân cầm quan tâm.

Như vẫn im lặng không đáp, nhưng sau khi Phương liên tục nhắc lại làm nàng phải kể cho Phương nghe về tình cảnh của mình.