SERI TRUYỆN DÀI – Giờ EM ĐÃ CÓ CHỒNG CHƯA – CỰC HAY

Chương đầu tiên: Mùa hè

Em biết không?

Mưa phùn Tây Nguyên kéo dài từ tháng tư và kết thúc vào độ tháng sáu âm lịch.

Những con mưa hồi ấy cứ rả rích suốt ngày. Người lớn chẳng đi làm, tụi nhỏ cũng không dám ra đường nhiều vì lạnh. Bọn anh hay đi tìm bắp, những trái bắp hột màu vàng như bắp Mỹ bây giờ, Rang lên trong cả hai ba tiếng cho khô giòn lại rồi mang lên giường, cả đám con nít không kể con trai con gái nằm trùm chăn ăn những hạt Bắp nóng hổi.

Cũng có hôm, liên thiên về mùa hè

Mùa hè đối với bọn trẻ con thôn quê bọn anh là những ngày hạnh phúc nhất trong năm nếu trừ đi ngày tết. Những kỉ niệm lớn nhất tồn tại trong tim đến bây giờ cũng nằm trong thời gian đó. Mùa hè ….là những buổi thả diều trên những đồi chè lộng gió, cánh diều bọn trẻ con chế tạo bằng những phiên tre, lấy hồ dán lại. dây diều là sợi cước, dây dù hoặc đôi khi là những sợi chỉ nhỏ mong manh, dễ đứt. Những buổi chiều lộng gió nhìn những cánh diều bay cao, cột dây diều vô gốc cà phê hồn bay theo những ước mơ làm bác sĩ, kĩ sư….

Mùa hè với bọn anh là những buổi đội theo một cái nón lá to đùng, lõn tõn như cây nấm, cầm một cái bịch nilong thật lớn đi theo các anh lớn đi…bắt dế. Mùa hè là mùa của những viên bi lăn trên con đường bụi bặm, đất đỏ mịt mù. Mùa hè với đám con gái là những buổi nhảy dây, chơi ù , chơi ô quan, mùa hè với đám con trai là những cần câu cá đi sông đi suối, chiến lợi phẩm là mái tóc cháy khét vì nắng Tây Nguyên, bộ quần áo hôi rình bùn đất.

Mùa hè của bọn anh là hình ảnh những cậu bé quần đùi, áo không số, mang trái banh nhựa chia hai ba phe, đá bóng trên những sân vận động Tầm cỡ quốc tế, bụi đất đỏ thay cho cỏ dại, cọc gôn bằng gốc cà phê, không lưới, được xây trên một mảnh vườn chè, cà phê mới đốn đi, với sức chứa vô cùng nhiều người. Mái che là những gốc cà phê nhỏ bé. Chiến lợi phẩm là những que kem chuối được ăn sau trận cãi nhau kịch liệt giữa các cầu thủ vì đá bóng ăn gian.

Mùa hè còn là những ngày chạy nhảy trên đồi nắng đỏ đi bắt thỏ .

Mùa hè còn là mùa treo võng mắc trên cây Thị nhà ông, hóng tai lên nghe nhà bên cạnh cô hàng xóm hát ru con ngủ

À ơi, dí dầu

Dí dầu cầu ván đóng đinh

Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi

Khó đi Mẹ dẫn con đi

Con đi trường học Mẹ đi trường đời.

Yahoo Chat.

Đơn giản và thô kệch.

Không nhiều biểu cảm như zalo, facebook bây giờ. Nhưng nó chân thật và cảm tưởng an toàn. Hai đứa tôi say đắm trong đó nói về hai thế giới hoàn toàn trái ngược. Những cảm nhận tuổi thơ đã qua của Tôi chẳng bao giờ trong ký ức Em. Miền Tây sông nước quê Em cũng chưa một lần Tôi lớ rớ tới.

Câu chuyện của chúng tôi rất dài và lan man. Hôm sau chẳng nhớ kể tới đâu.

Rồi có hôm. Em kể tôi nghe về Paris. Tôi có viết một câu rằng thật tiếc anh chưa bao giờ rời khỏi Việt Nam. Em có nhắn tin lại.

– Nếu có duyên đến với nhau, nhất định sẽ có một ngày Em dẫn anh Đại lộ Champs-Élysées , ghé thăm tháp Effel.

Câu chuyện cứ thế tiếp diễn. Dù dự án Ukraine của hai công ty đã dẹp từ hồi nào. Em và tôi vẫn giữ một sợi dây liên lạc qua Email và yahoo. Cuối năm công việc hai đứa bận bù đầu nên hầu như chẳng có giữ ý định gặp nhau. Nhưng rõ ràng về mặt tình cảm, tôi và em đã rất gần gũi và càng ngày càng thấy giống nhau ở nhiều quan điểm cuộc sống.

Những nỗi niềm Trà My và Trâm Anh để lại. Tôi cất trong góc xó trái tim. Ngày chia tay xem như tôi cột lại. Ngày lập gia đình, Tôi quyết tâm chôn chặt vào nơi sâu nhất cõi lòng. Những hỉ nộ ái ố. Những kỷ niệm êm đềm tuổi thơ. Nhưng hoài niệm về thời xa vắng đã là dĩ vãng không hồi cứu. Cô bé khung cửa ngày nào ở xóm trọ đã dính chặt vào đời tôi là một người vợ hiền, chuẩn bị đón sinh linh đầu tiên của đời sống gia đình. Nhưng hình như Trong lòng tôi và cô bé có một rào cản. Rào cản bởi một cái bóng quá lớn của người trước, rào cản của lối sống và cách thích nghi. Thật không dễ cho một cô gái đã quen thuộc cuộc sống Sài Gòn về quê, quen với nếp sinh hoạt không đèn buổi tối, quen với tiếng gà gáy sáng và lục đục nấu cơm, quen với củi đun bếp. Quen với lễ nghi người Bắc. Từ từ sợi dây kết nối dãn dần và căng thẳng lúc nào không biết.

– Em muốn về Sài Gòn hoặc ra nhà ngoại. Chịu không nổi nữa.

– Tùy Em – Tôi lặng lẽ đáp.

Đúng vào giỗ ông Táo, tôi chuẩn bị hành lí chào nhà đi Sài Gòn lại, hành trang hệt như lúc tôi đi những năm về trước. Một ba lô, vài bộ đồ và mấy cuốn sách tâm đắc, Tiền trong ví đâu tầm hai triệu. Một cây thuốc Basto đỏ. Một chai rượu nếp một lít. Gia đình ly tán mỗi người mỗi nơi.

Xe lăn bánh…..

Đây là biến cố vào những năm sau khi lập gia đình. Khủng hoảng. có thể nói cuộc đời mình về tình cảm phân làm bốn chương rõ rệt:
1. Giai đoạn quen Trâm Anh
2.Giai đoạn thành gia lập thất
3.giai đoạn quen em( mình đang kể)
4. Hiện nay…to be continue….