SERI TRUYỆN DÀI – Giờ EM ĐÃ CÓ CHỒNG CHƯA – CỰC HAY
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: SERI TRUYỆN DÀI – Giờ EM ĐÃ CÓ CHỒNG CHƯA – CỰC HAY
Tác Giả : Đang cập nhật
Thể Loại: có chồng, người yêu, truyện dài
Lượt Xem: 325 Lượt Xem
Cao nguyên Di Linh, năm….Không nhớ…..
Quê tôi trong ký ức học sinh có bốn thứ rất ấn tượng
Một là đồi trà xanh ngát
Hai là dã quỳ mùa nở hoa thơm lừng
Ba là tiếng chuông nhà thờ
Bốn là cả xóm nghèo đều như nhau.
Dọc quốc lộ hai mươi , đi từ hướng Sài Gòn lên Đà Lạt tầm 230km . Có một con đường đất đỏ bazan. Dọc hai bên đường là hai hàng hoa dã quỳ đi vào một xóm đạo nhỏ. Nếu tính từ ngoài lộ vào nhà tôi chỉ tầm 200m. Còn muốn vào nhà em thì đi lút vào trong sâu. Ngoằn nghèo và bui mũ. Đất đỏ bazan có một đặc tính rất …bẩn. Mùa mưa thì nhơ nhớp một lớp sình trên bề mặt, mùa khô thì cũng một lớp bui mù. Đám con trai chúng tôi đi học lúc nào cũng quần sắn tới đầu gối.
Nhà tôi có năm chị em. Tôi thứ tư. Nổi tiếng trong làng vì tất cả đều được đi học, và con cái học rất giỏi. Ba anh chị tôi học giỏi nổi tiếng đến nỗi tôi đi học cũng được ăn ké, nhất là chị cả nhà, là học sinh giỏi tỉnh( Với một vùng đất nghèo và đa phần là dân di cư ngoài bắc vào thì nhất rồi ) thế nên khi tôi đi học cấp 1, cấp 2. Luôn được thầy cô ưu ái đặc biệt vì là em của chị T. Bất kể cô giáo chủ nhiệm nào mới nghe tôi là em chị đều nhất trí bổ nhiệm tôi là lớp trưởng, chi đội trưởng hay lớp phó học tập. Không phải bàn cãi. Mặc dù về thành tích học tập thì tôi là trùm dốt và lười. Nhà cũng không có tiền bạc( Lớp trưởng thì thường bố mẹ sẽ là hội trưởng hội phụ huynh, mà hội trưởng hội phụ huynh đồng nghĩa nhà phải kinh tế khả, đặng đi quyên góp và đóng góp cho quỹ lớp) .
Khác với anh chị em trong nhà, Tôi cảm giác từ nhỏ mình đã có một hocmon Nam cực cao. Nhà nghèo, ai cũng siêng học còn riêng tôi thì siêng cúp hoặc và ham chơi. Thích những trò cảm giác mạnh như kiểu đi bắt rắn ngoài nghĩa địa chẳng hạn………
Điều đặc biệt là rất thích gái, ngay từ khoảng lớp 4 là khái niệm giới tính đã rất rõ ràng. Tôi thích con gái và lúc nào cũng muốn bảo vệ chúng nó, nhất là gái đẹp. Chỉ cần một đứa con gái khóc vì bất kể lý do gì, thì cái thằng Phong tôi sớn tới liền, ra chiều nâng niu chiều chuộng. Vãi thật.
Trường tôi học cấp hai là một ngôi trường có 32 lớp nằm vắt vẻo trên một quả đồi. bọn trẻ làng K bọn tôi đi học cấp 2 rất sợ. tất nhiên là với mấy thằng chuyên nghịch phá và thích đánh lộn kiểu như tôi thôi. Nguyên nhân là vì vùng tôi ở chia làm hai làng rõ rệt. Làng K ( dân Hà Nội ) và làng G( Dân Nam Định) . dân làng G và làng tôi không ưa gì nhau mấy, có lẽ là do phong tục văn hóa khác biệt. thường thường có vấn đề gì tranh chấp xảy ra, làng G luôn có lợi, vì xét về mặt địa lý thì làng G đi lên trung tâm huyện sẽ gần hơn. Đám thanh niên khi choảng nhau thì làng G luôn chiếm ưu thế, vì chỉ cần canh me bọn thanh niên làng K đi lên huyện, chặn đường đánh thì chỉ có nước là tèo thôi. Đi bọc rừng mà về. Ngôi trường lại nằm thiên về bên làng G.
Năm tôi vào lớp 6, từ nhà tới trường cũng tầm đâu 1.5km. Cha mẹ tôi mua cho tôi hai cái áo sơ mi và một cái quần tây, ngày đi học đầu tiên dặn dò đủ điều , nào là đi đường nhớ cẩn thận, đi học nhớ về sớm không la cà. Anh chị cũng ùa vào nói về vấn đề học tập thế này thế kia. Nhưng dù bao nhiêu lời dặn dò thì cái mặt tôi vẫn rất lo lắng và căng thẳng. Nguyên nhân là bởi lí do khác.
Năm học lớp 5, đám con trai làng K của tôi có ùa đánh một thắng tên Nam làng G. bọn con nít đánh nhau cũng chả có gì to tát nếu không có một thắng liệng cục đá 5-7 trúng đầu nó, dĩ nhiên câu chuyện sau đó đã được người lớn nói chuyện cả rồi., đám tụi tui đứa nào cũng bị bố mẹ cho ăn vài cái roi vào mông. Riêng bọn thằng Nam làng G thì tuyên bố một câu chắc nịch. Qua năm tụi mày đi học sẽ biết. Lời tuyên bố tưởng sẽ lãng quên theo thời gian thì giờ đến ngày tựu trường đám con nít làng K tụi tôi xanh mặt vì có đứa nhắc lại. Trong đó có tôi.
Suốt đêm trước ngày tựu trường. Cả đám trong đó có tôi nằm lo âu suốt đêm. Hi vọng ngày mai sẽ bình yên vác thân mà về.
6h sáng, sau khi ăn cơm và được các bậc phụ huynh căn dặn đủ điều, tôi ba chân bốn cẳng chạy ù, nói là sợ đi khai giảng trễ phải đi sớm. Tụi tui chạy tới chỗ hẹn.
Bọn kia như thằng lợi mập, tèo híp. Sơn mụn , Phong con, Chí –Đình, Cần – tước. ………cũng đéo khác gì tôi. Mặt thằng nào thằng đó như cái mâm xôi. Không có một tí háo hức gì của buổi khai giảng đầu tiên của cấp 2. Đi tới cuối đường mấy thằng giả bộ ngồi nghỉ ven đường bàn chuyện.
Thằng Sơn mụn hỏi:
Ê. Phong ruồi, mày tính sao? Tao sợ tụi nó chặn đường éo cho tụi mình về
– Tôi cũng hoang mang
Tao cũng éo biết tính sao mày ạ. Bọn nó chắc chưa quên thù đâu. Năm ngoái đã tuyên bố xanh rờn như thế, dễ gì bỏ qua cho tụi mình
– Hay bọn mình trốn khỏi khai giảng- thằng Lợi mập lên tiếng
Mày điên hả? – Trốn nay nó tìm không được mai nó cũng tìm bọn mình dợt à
Hay bọn mình chuẩn bị hàng đi- Tôi lên tiếng
Cả bọn đồng ý và coi đó như một phát mình khủng khiếp.
Kết quả là tụi tôi đi khai giảng mang theo được 3 cây cà phê dài tầm 80cm. một đống đá 5-7 và tàng trữ được một vũ khí nóng là cái liềm cắt chè của nhà thằng Sơn mụn( Mẹ nó mà biết thì chỉ có nước nhừ tử) . Xong xuôi cả đám mười mấy đứa lò dò lên trường khai giảng.
Mọi việc không như bọn tôi nghĩ, Lúc lên trường đi vòng vòng. Đụng trúng bọn thắng Nam. Thấy tụi tôi tụi nó cười tươi như hoa, tay bắt mặt mừng. Cả đám thờ phào. Riêng tôi có cảm giác bất an……