SERI TRUYỆN DÀI – Giờ EM ĐÃ CÓ CHỒNG CHƯA – CỰC HAY

Nhà em không có ai ở nhà, tôi cũng thắc mắc thì Em nói là ba mẹ đi làm hết rồi.
Gia đình em vốn dĩ không phải người gốc Bắc như chúng tôi. Chỉ mới chuyển đến đất khỉ ho cò gáy được hơn 10 năm. Và sống cũng khá tách biệt với xóm làng xung quanh, Trong khi đa phần người dân ở đây làm vườn thì ba mẹ em lại là công nhân viên chức nhà nước. Mẹ làm ở hội phụ nữ huyện DiLinh. Ba em làm giáo viên dạy học.

Chúng tôi ngồi thềm hè nói chuyện, dưới giàn hoa thiên lài mát rượi.

Em mang cho tôi một cốc nước mát lạnh.

Bỏ qua những e ấp ban đầu.

Câu chuyện ngày càng trở nên sinh động và đi sâu vào tìm hiểu thân thế gia đình. Tôi kể cho em nghe về gia đình tôi, về chị cả tôi học giỏi cỡ nào, về những trò đánh đấm và nghịch phá xóm làng. Em ngồi nghe và cười khúc khích trước những tình huống hài hước tôi kể. Em có một khiếu bẩm sinh về nghệ thuật lắng nghe và kích thích người khác nói, chỉ bằng đôi mắt chớp chớp…môi mỉm cười . Nó thôi thúc chàng trai phải tuôn ra những bí mật thầm kín. Tôi cũng không ngoại lệ, tôi kể cho em nghe những bí mật chưa bao giờ kể với ai…như kiểu quần không khóa kéo đi học. Tôi cứ kể miết kể miết cho đến khi phát hiện em ở gần tôi hơn bao giờ hết. Tay đang quàng qua khoác tay tôi, đầu hơi gục nhẹ vào đầu tôi ngủ gật.

Hây..da……Thật là cụt hứng quá đi.

Tôi ngồi im một lúc ngắm lũ ong hút mật trên giàn hoa,
Mỏi tay nên khẽ rung lay em dậy
Buổi thăm nhà em lần thứ hai kết thúc như vậy đó.

Không rõ em thế nào chứ tôi biết là tôi đã thân em hơn rồi. ngang bằng tình cảm dành cho Sơn mụn chứ không ít.

Tôi về mà lâng lâng, quên cả việc phải giải quyết hậu quả đánh nhau hôm qua.

Buổi thứ hai.
Không khí lớp học không rôm rả như hồi cấp một.
Thằng Sơn mụn tới lớp trước tôi. Cầm theo một cuổn sách to cộm ngồi một mình đọc.
Em với nhỏ Thúy ngồi một bàn đang rỉ tai nhau
Tôi lững thững vào kiếm đại một bàn. Em dường như không thấy tôi

Rồi cô chủ nhiệm cũng bước vào ổn định lớp. Cô giới thiệu cho cả lớp biết là cô tên Vân. Cô cũng mới từ trường khác chuyển về. Năm nay sẽ dạy môn Toán và chủ nhiệm 6A1 của tụi tôi. Buổi làm quen và nói chuyện rất dài. Cô nói về sự khác biệt giữa chương trình học cấp 2 và cấp 1, cách đứng tiết và hướng dẫn ghi sổ đầu bài.
Đến phần đứng lên giới thiệu từng tên một cho các bạn trong lớp biết.

Dạ, thưa cô, em là Vũ Đình Phong.

Thay vì ra hiệu cho tôi ngồi xuống thì cô nhìn tôi thật lâu.

Tôi khá lúng túng. Cả lớp cũng đưa hết cặp mắt về phía tôi. Bắt đầu có tiếng xì xầm

Cuối cùng cô cũng cho phép ngồi và nói to rõ ràng:

Các em chú ý nghe cô dặn, nhất là mấy bạn nam. Các em lên cấp hai phải chăm chỉ học hành, không được quậy phá và đánh nhau. Ai cũng là học sinh của trường, không phân biệt làng K hay làng G.
Cô nói chung chung vậy mà tôi tưởng cô nói tôi chứ. Có cảm nhận là cô biết hết cả rồi, rất rành rẽ y như có ở đó chứng kiến trận đánh nhau của bọn tôi.

Đến phần phân chia chỗ ngồi, Đang phân vân giữa việc ngồi cạnh thằng Sơn mụn bàn đầu hay xuống cuối lớp thì cô Vân chỉ đạo rõ ràng:

– Phong, em xuống ngồi giữa Thúy và Trà My đi.

Trà My là…….tên Em.