Những Mối Tình Trong Bệnh Viện – Seri Truyện Cực Hay 2019 ( Update Chap 21 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Những Mối Tình Trong Bệnh Viện – Seri Truyện Cực Hay 2019 ( Update Chap 21 END )

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 4037 Lượt Xem

Chương 6:

Buổi tối hôm qua, cả cơ quan của Lưu đi liên hoan mừng sinh nhật của một đồng nghiệp trong phòng. Lưu rất ít khi tham gia vào những hoạt động tập thể kiểu như thế này, tính anh là vậy, sống nội tâm, trầm ngâm, không ưa hoạt động bề nổi bên ngoài. Hết giờ làm thường mau mau chóng chóng về nhà với vợ con. Nhưng hôm nay, Huy trưởng phòng đích thân yêu cầu toàn bộ nhân viên trong phòng phải đi dự buổi liên hoan sinh nhật này, trong đó có cả Lưu, vì vậy mà Lưu miễn cưỡng nhận lời và có mặt trong buổi tối ngày hôm nay.

Bữa tiệc nhỏ cũng không có gì đặc biệt, khi bữa tiệc trôi về đến những giây phút cuối, Huy cầm ly rượu của mình sang ngồi cạnh Lưu. Nói về Huy một chút, năm nay ông ta cũng đã gần 45 tuổi rồi, làm cùng phòng Lưu từ những ngày đầu tiên anh về cơ quan công tác, tính đến nay cũng đã 7 – 8 năm. Lưu vẫn còn nhớ như in những ngày đầu về làm việc, Huy thì đã làm lâu rồi nên vẫn thường giúp đỡ, quan tâm, hỏi han và tạo điều kiện cho Lưu. Ấy thế nên, trong cơ quan này, người mà Lưu “thân” nhất không ai khác là Huy. Cách đây 1 năm, do trưởng phòng cũ nghỉ hưu nên Huy mới được cất nhắc lên làm trưởng phòng.

Thân nhau là vậy, nhưng Lưu chỉ biết Huy có gia đình với một cậu con trai cũng đã 16 – 17 tuổi, nghe mọi người bàn tán là đứa con trai ấy không được bình thường, có lẽ vì lý do đó mà Huy không chia sẻ chuyện gia đình với đồng nghiệp. Cái hồi Lưu mới vào làm thì có gặp vợ Huy 1 lần, cái lần đó Huy nhờ đưa vợ đi khám phụ khoa ở chỗ bố Lưu là bác sĩ. Rồi từ đó là bặt tin tức về vợ con của Huy.

Ẩn sâu trong bộ comple cavat lịch thiệp của Huy là một người rất khác, rất khác so với những gì ông ta thể hiện ra bên ngoài. Cầm ly rượu trên tay, Huy đưa ra cụng với Lưu:

– Uống đi em, anh mời.

Lưu cũng lịch sự đưa cốc rượu của mình ra chạm, nhưng xin phép:

– Cảm ơn anh, nhưng em chạm cốc thôi nhé, em không uống đâu. Anh biết em rồi mà, em không uống được nhiều.

Huy cười khà khà sau khi uống cạn chén của mình:

– Ha ha ha, uống say sợ về vợ mắng phải không? Ở cơ quan này, ai chẳng biết chú là người chiều vợ nhất.

Lưu biết là trưởng phòng mình đang trêu đùa vui vẻ chứ không có ác ý gì:

– Nào có đâu, vợ em còn mong em uống là đằng khác ấy chứ. Em không uống được thật mà.

Huy tự mình rót thêm rượu vào chén của mình. Trán ông ta nhăn lại không biết trong đầu đang nghĩ gì, chỉ biết là trong ánh mắt đó là tia nhìn chằm chằm vào cốc rượu, chắc chắn không tốt đẹp gì cho lắm.

– À mà vợ con chú dạo này thế nào. Lâu lắm rồi Thủy không về lại cơ quan chơi. Mọi người thỉnh thoảng vẫn nhắc đến cô ấy đấy.

Lưu có chút hồi tưởng lại cái ngày mà Thủy mới tốt nghiệp về cơ quan thực tập, như một mối lương duyên mà ông trời đã se cho hai người từ kiếp trước. Thủy được sắp xếp vào thực tập đúng phòng của Lưu, nhưng người người dẫn trực tiếp lại là Huy. Lưu như bị tiếng sét ái tình ngay từ lần đầu tiên gặp Thủy, một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, vui tươi, hồn nhiên. Rồi trời xui đất khiến thế nào, cái ngày mà Thủy kết thúc khóa thực tập cũng là ngày mà chính cô đã chủ động mời Lưu đi chơi riêng, rồi chính cô thổ lộ tình cảm của mình cho anh. Rất nhanh chóng, chỉ 1 tháng sau đó là hai người làm đám cưới rồi sinh ra Gia Bảo. Cuộc sống cứ vậy mà chảy trôi không gặp vấn đề gì nghiêm trọng cho đến tận giờ.

– Vợ con em vẫn khỏe, cháu nhà em năm nay 5 tuổi, sang năm vào lớp 1 rồi. Mấy lần em cũng bảo Thủy đến cơ quan chơi, nhưng cô ấy cứ lần khất lần kêu là bận công việc.

Huy giật giật tai:

– Vậy sao, lớn thế rồi cơ à?

Huy trả lời cho lấy lệ vậy thôi, chứ đầu óc của ông ta hoàn toàn không để ý xem Lưu đang phản ứng như thế nào. Trong đầu Huy lúc này đang trần ngập hình ảnh của Thủy lúc trần truồng trên giường trong một khách sạn cũng cách đây không xa lắm. Ngày đó, Thủy làm thực tập sinh do chính Huy là người hướng dẫn trực tiếp. Thủy hồi đó đẹp lắm và ngay từ những ngày đầu hướng dẫn, mục đích của Huy vẫn là đưa Thủy lên giường cho bằng được. Hắn đâu có ngờ chuyền đó với mỗi cô sinh viên trẻ lại diễn ra theo một cách không thể dễ dàng hơn.

Chỉ một buổi nhậu đơn giản khi hắn cố tình bày ra là liên hoan cả phòng và mời Thủy đến, nhưng khi Thủy đến chỉ có một mình Huy ở đó. Miễn cưỡng cô phải ở lại và uống rượu cùng Huy, từ chối không được nên Thủy đã say mèm khi chỉ uống có chưa đầy 3 ly rượu. Thủy không biết rằng, rượu mà cô uống có pha những thứ gì. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, Huy đã đưa Thủy vào khách sạn rồi phá trinh Thủy. Chưa dừng ở đó, cả đêm hôm đấy, Huy địt Thủy đến 3 lần, lần cuối cùng kết thúc là lúc tờ mờ sáng ngày hôm sau. Khi Thủy tỉnh táo trở lại, biết mình đã mất trinh, cô khóc lóc thảm thiết rồi còn mắng chửi Huy một trận xong mới vội vàng mặc lại quần áo chạy khỏi khách sạn.

Rồi sau cái ngày hôm ấy độ 1 tháng, cũng là thời điểm mà Thủy kết thúc khóa thực tập, cô đã chủ động gặp riêng Huy để thông báo một chuyện hết sức quan trọng, đó là cô đã có thai và cô yêu cầu Huy phải có trách nhiệm với đứa con trong bụng mình, rằng Huy phải lấy cô làm vợ. Nhưng Huy vò đầu bứt tai nói là mình đã có gia đình và cho Thủy một số tiền khá lớn để phá bỏ cái thai ấy đi. Thủy cầm sấp tiền trong tay rồi ném thẳng vào mặt Huy giữa quán café rồi chạy đi mất. Từ đó Huy chưa lần nào gặp lại Thủy, chỉ biết rằng sau đó khoảng 1 tháng thì Huy nhận được thiệp mời cưới của Lưu, và cô dâu không ai khác chính là Thủy.

Nếu theo tính toán không lầm trong đầu Huy lúc này thì đứa con của vợ chồng Lưu Thủy chính là con của Huy.

Tự mình uống cạn thêm một ly rượu, Huy trong đầu nảy ra một ý nghĩ vô cùng xấu xa đó là được thêm một, thậm chí nhiều lần nữa địt vào cái lồn của Thủy, lồn đàn bà thì Huy không có thiếu, từ cách đây vài năm, hắn thỉnh thoáng lắm với về nhà, phần lớn thời gian hắn sống với hết cô bồ này đến cô bồ nọ. Hắn không muốn về nhà, bởi về đó là hắn cảm thấy mình thật ức chế, nhìn thằng con trai lớn tồng ngồng rồi mà đến uống nước cũng mẹ phải cầm cốc hộ. Huy còn nghĩ xa hơn nữa, đó chính là nhận lại đứa con trai của mình. Giờ đây Huy rất cần nó để thay thế cho đứa con bị thiểu năng trí tuệ ở nhà, thằng con ấy 17 tuổi rồi mà vẫn chỉ như một đứa trẻ lên 3 mặc dù tên thì rõ là hay ………………….. Minh Trí.

—————-

Nằm trên cùng giường với Thủy, nhưng hai người vẫn như thường ngày, Lưu một bên mép giường, Thủy một bên mép giường. Từ lúc ở bữa liên hoan sinh nhật trở về nhà, Lưu không có say vì anh không có uống nhiều, lòng Lưu nặng trĩu tâm tư, chăn đắp ngang bụng, tay vắt lên trán suy nghĩ mông lung. Thủy thấy Huy tâm trạng rất khác từ lúc về đến giờ. Cô quan tâm chồng khi nói với sang:

– Anh Lưu, anh có chuyện gì à? Em thấy anh từ lúc về đến giờ khang khác.

Lưu vẫn không động đậy, anh trầm ngâm:

– Anh không sao. Chỉ là hôm nay anh nói một chuyện mà anh không muốn nhắc đến.

Tim Thủy đang đập cực mạnh:

– Ai? Chuyện gì vậy anh?

– Thôi em đi ngủ đi, chuyện cơ quan ấy mà. Em đừng lo lắng. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Với anh, em và con là tất cả.

– “Vâng”, Thủy nói xong thì hai người im lặng, thời gian như chậm lại khi mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.

Thủy thở phào, cô hồi hộp từ buổi chiều hôm nay khi Lưu nhắn tin cho cô là tối nay đi liên hoan cùng phòng. Cô lo lắng sợ rằng khi đi liên hoan, uống rượu với Huy thì Lưu sẽ phát hiện ra cái bí mật động trời về Gia Bảo, nếu điều đó xảy ra thì không biết cuộc đời cô, cuộc đời Gia Bảo sẽ đi về đâu.

Nghĩ tới Huy, kẻ đã lừa đảo đưa cô lên giường, cướp mất đời con gái rồi rũ bỏ trách nhiệm một cách phũ phàng nhất có thể, lòng Thủy chộn rạo niềm căm tức. Ngày ấy cô chỉ là một cô sinh viên tỉnh lẻ lên Hà Nội học tập còn ngây thơ trước biết bao giông bão của cuộc đời, vậy mà bông hoa tươi ấy vừa mới hé nụ đã bị một cơn giông bão làm cho bầm dập đến thảm thương. Nhưng ông trời không lấy hết của ai thứ gì, chính Lưu, là Lưu đã cứu cuộc đời cô, đã lôi cô từ dưới vực thẳm lên mặt đất.

Ngày biết mình có thai và bị tên Huy thẳng thừng rũ bỏ trách nhiệm, việc đầu tiên cô nghĩ tới là tìm đến cái chết chứ không cô không có can đảm phá bỏ đứa con đang lớn dần trong bụng, cũng không có can đảm để một mình sinh con, rồi còn bố mẹ ở quê nữa, họ hàng làng mạc ở quê nào có dung chứa một đứa con chửa hoang đâu. Nhưng cầm vốc thuốc ngủ trong tay cô lại lưỡng lự suy tính và rồi chợt lóe lên một cánh cửa cứu sinh cả cuộc đời mình, ấy là Lưu. Những ngày thực tập cùng phòng, Thủy mong manh đoán biết là Lưu có tình cảm đặc biệt với mình, thâm tâm cô mà nói cô không hề yêu Lưu một chút nào, Lưu hiền lành, chừng mực nhưng con người anh khô khan, thô ráp không phù hợp với một người như cô. Rồi Thủy đánh một canh bạc với chính cuộc đời mình, cô chủ động hẹn hò với Lưu rồi tự dối mình, dối người. Cuối cùng, chỉ sau 1 tháng kể từ ngày hôm ấy, Lưu và Thủy đã thành vợ chồng, đứa con trong bụng ngày Thủy làm đám cưới đã được 2 tháng tuổi cũng tìm được cha.

5 năm rồi kể từ ngày làm vợ Lưu, sống trong ngôi nhà của anh, Thủy nhiều khi tự hỏi mình đã yêu Lưu chưa, nhưng đến giờ cô thực sự vẫn chưa có đáp án. Giờ đây Thủy vẫn thường sống trong rằn vặt, nhiều lúc cô thấy thương Lưu nhiều lắm, tính Lưu hiền lành, thương người và rất yêu vợ con chỉ là cái cách anh thể hiện ra bên ngoài khác với những người khác mà thôi. Vậy mà cô lừa dối anh suốt bao nhiêu năm qua, người ta ăn ốc còn anh là người đổ vỏ. Nhiều lần Thủy cũng có suy nghĩ hay là mình nói hết sự thật ra cho Lưu biết, chủ động tạ lỗi có khi còn cứu vãn được, chứ sự việc mà vỡ lở ra thì không biết sự thể sẽ như thế nào. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy chứ Thủy không đủ can đảm để nói, cô sợ quá nhiều thứ sẽ mất đi khi sự thật này được phơi bầy ra.

Muốn giấu kín mãi sự thật này, điều Thủy cần làm lúc này chính là phải giảm thiểu những nguy cơ có thể làm sự thật lộ diện, cái nguy cơ lớn nhất tồn tại ngay tại chính ngôi nhà này chính là ông Tình. Thủy biết ông Tình là một bác sĩ, rất có thể chính ông sẽ là người phát hiện ra đầu tiên bằng những kiến thức chuyên môn của mình. Và đó chính là lý do mà Thủy đang tìm mọi cách để đẩy ông Tình càng xa gia đình cô càng tốt.

————–

Bà Oanh nhẹ nhàng khóa cái cửa cổng, bà định đi bộ ra đầu ngõ để bắt xe ôm đến bệnh viện, chắc hẳn các bạn còn nhớ, xe của bà đang nằm ở cửa hàng sửa xe vì hôm qua bị ông Tình tông vào. Bà Oanh mặc một chiếc quần vải dài ôm sát vào đôi chân làm cặp mông căng hiện ra căng đét, vệt hằn của quần lót nhìn thấy rõ luôn. Bà đeo bên mình một cái túi xách, mái tóc dài được bà buộc gọn gàng ra đằng sau làm ẩn hiện cái cổ dài trắng ngần. Nhìn bà thong dong đi bộ từ phía đằng sau, không một ai dám nghĩ đây là người phụ nữ đã gần bước vào tuổi 60, họ chỉ dám đoán là một phụ nữ tuổi trung niên. Bà bỗng giật mình vì có tiếng còi từ đằng sau đít mình vang lên:

– Bíp bíp bíp!

Bà Oanh vội đi sát vào lề đường bên phải để nhường đường cho kẻ vừa bóp còi. Nhưng tiếng còi vừa dứt thì tiếng người vang lên:

– Xe ôm không người đẹp ơi?

Định bụng quay lại dậy cho tên thanh niên thích trêu gái một bài học vì trêu nhầm bà già, nhưng bà Oanh chợt thấy giọng nói ấy quen quen, bà quay lại thì ngạc nhiên vì người vừa bóp còi không ai khác chính là ông Tình.

– Á, ông Tình, ông chuyển sang làm nghề xe ôm từ khi nào vậy?

Ông Tình đỗ xe ngay sát bên vú bà Oanh:

– Mới làm thêm từ sáng nay này.

Bà Oanh vui vẻ, thực ra trong lòng bà có chút cảm động vì ông Tình hôm qua đã đưa bà về, sáng nay còn cho bà bất ngờ là chờ bà ở cổng tự lúc nào. Tự nhiên, một niềm vui nho nhỏ len lén lên trong lòng. Cái cảm giác này, hình như cả cuộc đời bà chưa từng có thì phải, cảm giác có người quan tâm đến mình, cảm giác mình là người có trong suy nghĩ của một ai đó.

– Ông còn đến đón tôi làm gì, hôm qua tôi đã bảo là đi xe ôm được rồi mà.

– Thôi bà lên xe đi. Tôi chở bà đến cơ quan.

Bà Oanh dạng háng trèo lên xe, bám vào vạt áo bên sườn ông Tình rồi bà nói nhỏ đủ nghe:

– Nhưng gần đến cơ quan là phải thả tôi xuống tôi đi bộ vào đấy.

– Sao phải vậy?

– Còn sao nữa, chiều hôm qua bọn trẻ ranh ở bệnh viện thấy ông chở tôi về, sáng nay lại thấy chở đến. Chúng nó lại tưởng …………..

Ông Tình cười ha hả, nụ cười cũng khá lâu rồi ông mới có:

– Ha ha ha, lại tưởng tôi và bà ở cùng một nhà hả, ha ha ha ……….. kệ chúng nó, trẻ con thì biết gì.

Bà Oanh nhéo vào sườn ông Tình một cái:

– Cái ông này, già rồi mà còn …………. lắm chuyện. Thôi đi đi.

Buổi sáng hôm nay thật đẹp, mặt trời cũng bắt đầu vén làn mây chiếu rọi những tia nắng đầu tiên của ngày mới. Nắng sáng thật đẹp, không chói lòa, không gay gắt như nắng của ban trưa mà dìu dịu như là sưởi ấm lòng người vậy.

—————-

Ông Tình mang một tâm trạng vui vui, phấn chấn lạ thường từ bệnh viện trở về nhà, mới chỉ qua mấy ngày thôi mà mối quan hệ của ông và bà Oanh đã có những bước tiến rõ rệt. Ông cảm thấy mình yêu đời hơn khi tìm được một người bạn tâm giao đồng trang lứa. Tuổi già rõ ràng là không cần những thứ cao sang phù phiếm, hình thức, có chăng chỉ là cần những lúc buồn vui có người mà tâm sự là được lắm rồi.

Trong bữa cơm, ông tươi cười với tất cả mọi người, đặc biệt là thằng cháu nội Gia Bảo. Những cử chỉ quan tâm của ông Tình dành cho cháu nếu nhìn bình thường thì còn vui nữa là đằng khác. Nhưng có một người trên bàn ăn trong lòng hoàn toàn không thích điều ấy, đó là Thủy, cô không muốn ông cháu gần gũi quá mức. Nhìn thấy ông Tình gắp cho cháu một miếng cá, cô cau có mặt mày nhưng giọng nói thì giữ ở mức bình thường:

– Ông cho cháu ăn ít cá thôi ạ, con sợ cháu nó hóc xương. Mỗi lần gắp cá cho cháu con toàn phải nhằn xương ra.

Đang vui nhưng bị Thủy dội một gáo nước lạnh, ông Tình đột ngột thay đổi sắc mặt, ông đặt đũa xuống ngoảnh sang nhìn Lưu xem phản ứng của thằng con trai ông như thế nào. Nhưng Lưu hình như cố tình không quan tâm đến sự việc vừa mới xảy ra. Thấy vậy ông nhìn vào Thủy mà nói thẳng:

– Thủy này, con nói như vậy là có ý gì? Có phải con không thích bố quan tâm đến cháu nội? Nếu là như vậy thì con cứ nói thẳng ra, người trong nhà cả không cần phải úp mở nhiều. Bố một mình nuôi lớn 2 thằng con trai từ lúc nó còn đỏ hỏn, bố không phải là người không hiểu về cách nuôi trẻ con.

Thấy giọng bố cứng, Thủy cũng trờn nhưng đã đi đến nước này, cô chủ động đẩy xung đột lên một tầm cao mới. Cô cố tình đối đáp lại bố chồng:

– Ý con không phải như thế, nhưng bố cũng phải hiểu là thời ngày xưa và thời nay khác nhau nhiều thứ. Không thể so sánh thế được ạ.

Lúc này Lưu mới lên tiếng chen giữa vào cuộc nói chuyện của bố và vợ mình, anh không muốn mất lòng ai nhưng đã xảy ra tình huống như vậy, anh to tiếng với vợ, nói như quát lên giữa bàn ăn:

– THỦY! Ai cho phép em cãi bố.

Nói với vợ xong, Lưu quay sang bố dịu giọng:

– Bố, con xin lỗi. Vợ con không nên cãi bố như vậy.

Bị chồng ở trước mặt bố và con trai mắng, Thủy đứng phắt dậy, khuôn mặt hằm hằm nói thẳng với bố chồng mà không thèm quan tâm phản ứng của Lưu:

– Con xin lỗi bố, nhưng Gia Bảo là con của con, có có toàn quyền quyết định việc chăm sóc cháu như thế nào. Từ nay con mong bố cho chúng con được tự quyết việc chăm sóc cháu. Việc đón cháu từ trường về kể từ ngày mai con sẽ làm, không dám phiền bố nữa.

Ông Tình há hốc miệng nhìn cô con dâu của mình, từ lúc nó về nhà này đến nay, chưa bao giờ ông thấy nó cãi tay đôi và bốp chát với mình như vậy, lại còn thẳng thắn yêu cầu ông không được can thiệp quá sâu vào cuộc sống của chúng nó. Ông thực tình không biết mình phải nói cái gì vào giờ phút này nữa, chỉ biết là ông đang thực sự rất rất buồn, rất rất giận cô con dâu này, nói không ngoa thì đó là ………. Láo.

Thủy nói xong câu đó thì đi thẳng lên trên tầng 2 vào phòng mình, tiếng đóng cửa cái “Rầm!” từ trên tầng 2 vọng xuống. Ở bên trong cánh cửa, Thủy vuốt vuốt vào ngực mình để làm dịu đi tiếng trống ngực, cô tự nói với bản thân: “Mình làm như vậy có quá đáng không nhỉ? Bố, con xin lỗi nhưng con không còn cách nào khác cả”. Rồi cô áp sát tai vào cánh cửa phòng để nghe tiếng âm thanh bên dưới, cô hồi hộp chờ màn kịch thứ 2 xảy ra, theo cô phán đoán thì đã đến lúc Lưu lên tiếng rồi.

Phải đến 5 phút sau, ở dưới bàn ăn vẫn không ai nói với ai câu gì, chỉ có Gia Bảo là đang thút thít đút từng miếng cơm nhỏ vào miệng, thấy bố mẹ và ông nội cãi nhau, cu cậu đang rất sợ mà không dám ho he gì.

Lưu phá vỡ không gian im lặng đó, bố và vợ bất đồng quan điểm, chuyện này cũng không phải là hiếm gặp trong các gia đình nhiều thế hệ cùng chung sống trong một mái nhà. Nhất là đối với những người có mối quan hệ với nhau như kiểu: bố chồng nàng dâu, con rể mẹ vợ, con dâu mẹ chồng .v.v. Là có quan hệ với nhau nhưng bản chất vẫn là những người không cùng huyết thống, là những người dưng nước lã về chung sống trong một môi trường không thể tránh khỏi những lúc bất đồng bởi vì họ được sinh ra ở các môi trường giáo dục khác nhau, quan niệm về nhân sinh quan cũng khác nhau rất khó hòa hợp được nếu cả hai bên không cùng làm giảm nhẹ cái tôi, cùng vì một mục tiêu chung:

– Bố, chúng con xin lỗi bố. Cũng tại vợ con gặp nhiều áp lực trong công việc nên mới cãi bố. Bố cho con xin lỗi.

Nghe thằng con trai út của mình xin lỗi thay vợ nó, ông Tình thất vọng tràn trề:

– Anh giỏi quá nhỉ, tôi tưởng anh nghiên cứu về Đạo Giáo, về văn hóa phương Đông anh phải có suy nghĩ thế nào chứ. Anh dậy vợ anh cãi tay đôi với bố chồng như vậy à? Tôi quan tâm đến cháu nội thì có gì sai? Hay giờ đây anh chị nghĩ tôi già rồi thì muốn bảo gì tôi phải nghe?

Lưu không biết mình phải giải thích như thế nào cho bố hiểu được tâm ý của mình:

– Ý chúng con không phải vậy đâu ạ. Chỉ là …………… vợ con ………… nó ……..

– “NÓ LÀM SAO?”, ông Tình gắt lên.

– Chuyện là ………… Thủy có tâm sự với con …………….. là cô ấy cảm thấy áp lực khi phải sống chung ……. với bố. Cô ấy cảm thấy không được thoải mái. Hay là bố …………….. bố …………………… sang nhà anh Phong ở tạm một thời gian. Rồi để từ từ con khuyên bảo Thủy. Như vậy có được không ạ?

Ông Tình như không tin vào tai mình nữa, ông không dám tin những lời nói trên là sự thật, rằng lời nói đó là của chính thằng con trai út nói với bố đẻ mình, rằng nó muốn đuổi ông đi khỏi ngôi nhà này. Ông trợn tròn mắt nhìn Lưu:

– Anh vừa nói cái gì? Anh nói lại tôi nghe xem nào.

– Con …………. Thôi coi như con chưa nói cái gì. Bố không đồng ý thì thôi ạ.

Ông Tình cầm cả cái bát đập “Choang” một cái xuống sàn nhà. Gia Bảo òa khóc nức nở vì quá sợ, nó chưa bao giờ thấy ông giận như thế cả. Ông Tình thấy cháu khóc thì dịu giọng lại mà vỗ về:

– Gia Bảo, cháu lên với mẹ đi. Ông xin lỗi vì làm cháu sợ. Lên với mẹ đi cháu.

Gia Bảo lững thững sợ sệt bám vào lan can cầu thang đi lên tầng 2, Thủy mở cửa sẵn đón con vào. Còn lại bố con ông Tình ở dưới. Ông Tình cay đắng nuốt nước mắt vào trong, ông thực sự thất vọng về con trai, ông nói rất nhẹ, nhẹ như thở:

– Anh không biết anh vừa làm cái gì với tôi đâu? Anh chưa đủ lớn để biết anh vừa làm cái gì với tôi. Cái nhà này anh có biết là tôi và mẹ anh phải vất vả như thế nào mới xây lên được không? từng viên gạch, từng thanh sắt, từng cân xi măng phải đổi bằng tem phiếu, đổi bằng gạo, bằng thịt ăn hàng ngày đấy. Anh nói với vợ anh rằng, hôm nay tôi có thể đi, nhưng tôi không phải đi vì vợ chồng anh, mà tôi đi vì Gia Bảo, vì cháu nội tôi.

Nói xong ông Tình lẫm lũi đi lên cầu thang, ông đi lên phòng mình thu dọn quần áo. Tiếng bước chân của ông đi ngang qua cánh cửa phòng ngủ của vợ chồng Lưu. Thủy ở ngay sát cánh cửa cảm nhận rất rõ những bước chân nặng nề của bố chồng, cô ôm thật chặt Gia Bảo, ôm thật chặt đứa con để ngăn cho mình khóc thành tiếng, ngăn bước cô mở cửa rồi quỳ xuống chân bố chồng mà xin lỗi. Chuyện hôm nay cô biết cô hoàn toàn sai, sai toàn tập, bản thân cô thực tâm cũng không nỡ lòng để xảy ra chuyện này. Nhưng vì đứa con trai đang ở trong lòng nên cô sẵn sàng chấp nhận tất cả.

Lưu nhìn cảnh bàn ăn tan hoang, thức ăn hầu như vẫn còn nguyên, trên nền nhà là vương vãi những mảnh sành sắc nhọn của cái bát ông Tình vừa đập. Trong đầu Lưu đang ngổn ngang trăm bề nhưng nổi lên vẫn là niềm ân hận. Những câu nói rất nhỏ, rất nhẹ của bố như tiếng lòng chất chứa của một người cha đã cả đời hy sinh thân mình cho các con. Bố còn làm thay cả phần của mẹ để nuôi lớn hai anh em trưởng thành cho đến tận ngày hôm nay, vậy mà……………….. Lưu chỉ an ủi bản thân một chút rằng nếu bố không ở đây thì sẽ sang nhà anh Phong ở, cũng gần đây thôi.

Ông Tình đeo trên người một cái ba lô, mấy bộ quần áo đơn giản được ông nhét vội vào trong, đi qua mặt Lưu, định không nói gì mà đi thẳng nhưng nghĩ thế nào ông lại đứng đó mà nói:

– Tôi qua nhà thằng Phong!

Chưa kịp nói gì thì bố đã đi mất.

—————-

Đến nhà Phong, ông Tình cảm nhận không khí ở đây khác hẳn ở căn nhà của mình khi tiếng nói cười rộn ràng của hai đứa trẻ con, tiếng Vân và Phong ríu rít cười đùa, cả nhà đang ngồi xem Phong mua những thứ gì về sau đợt công tác. Phong có một thú rất vui là mỗi khi đi công tác, đến địa phương nào có của ngon vật lạ, là đặc sản của địa phương thì đều mua lấy một ít mang về làm quà. Có khi chỉ là quả này, bánh nọ đơn giản thôi nhưng đó lại là những niềm vui rất lớn cho gia đình của mình.

Lòng nhẹ bớt đi một chút khi thấy gia đình đứa con cả hòa thuận vẻ vui, nhưng thú thực là ông vẫn rất buồn không còn tâm trạng gì. Chiếc ba lô quần áo ông vẫn để ở xe không mang vào, ông chỉ đi người không vào trong nhà để tránh mọi người mất vui. Ngồi chơi với cả nhà một lúc, ông xin phép:

– Thôi, con cháu cứ ở đây, ông lên phòng nghỉ đây. Hôm nay ông ngủ ở đây.

Nhà Phong lúc nào cũng có một phòng riêng trên tầng 4 dành cho ông, bất khả xâm phạm. Lúc nào cũng sạch sẽ tinh tươm hết cả. Nghe ông nội nói ngủ ở đây, Lan và Quang Anh rú lên cười thích thú, chúng xà vào ngồi trên lòng ông. Quang Anh tranh nói với chị:

– AAAAA, ông ngủ ở đây rồi. Sáng mai ông cho cháu đi ăn phở bò nhé.

– “Cháu nữa, cháu nữa”, Lan cũng nói chen vào.

– Uh, mai ông cho hai đứa đi ăn phở bò rồi ông đưa đi học luôn, được không nào.

Nhưng Vân thì tinh ý hơn, cô từ nãy để ý đến gương mặt bố, thấy có nét không bình thường giống mọi khi:

– Bố, con thấy sắc mặt bố không được tốt. Hay là có chuyện gì hả bố?

Phong cũng đế vào:

– Con cũng thấy thế, hay là bố không được khỏe, để mai con đưa bố đi bệnh viện khám xem.

Thấy con trai cả và con dâu quan tâm, rồi cả hai đứa cháu nội nữa, ông Tình cũng nghĩ mình được an ủi phần nào, ông trấn an cả nhà:

– Không sao, chỉ là hôm nay trở giời, bố thấy mệt mệt chút thôi. Không sao đâu. Nghỉ sớm một tí là khỏe ấy mà. Thôi bố lên phòng nghỉ trước đây, cả nhà cứ chơi đi.

Vân vẫn chưa hết lo lắng:

– Vâng, thế bố lên nghỉ trước đi ạ. Có gì thì gọi chúng con nhé.

Ông Tình lên hẳn rồi Vân mới mang thắc mắc của mình ra hỏi chồng:

– Anh, em có cảm giác bố gặp chuyện gì đó thì phải.

Phong cũng có cảm giác như vậy, nhưng không đoán là chuyện gì, trong đầu anh không bao giờ nghĩ vợ chồng chú Lưu hỗn hào với bố:

– Chắc là bố mệt vì thời tiết thôi. Không sao đâu, có gì bố đã nói cho vợ chồng mình biết rồi.

– Vâng, em cũng hy vọng thế. Vợ chồng mình từ giờ phải quan tâm tới bố nhiều hơn. Giờ bố cũng bắt đầu bước vào tuổi già rồi.

– “Uh”, nói xong Phong nháy mắt cho Vân.

Vân tủm tỉm nháy mắt lại:

– Gì nữa đây????????

– Đi ngủ thôi!

Hai vợ chồng này hiểu nhau quá mà.

————-

Nằm trằn trọc không thể ngủ nổi, ông Tình miên man suy nghĩ rất nhiều thứ trong đầu. Nếu là mọi hôm có lẽ giờ này ông sẽ mon men xuống cửa phòng Phong – Vân để rình mò vợ chồng chúng nó địt nhau rồi thủ dâm. Nhưng hôm nay ông không còn tâm trạng nào mà làm cái chuyện đấy cả.

Việc ông phải đút quần áo vào chiếc ba lô rời ngôi nhà với biết bao kỷ niệm của mình buổi tối ngày hôm nay đối với ông mà nói là một cú sốc thực sự lớn. Nếu không vì Gia Bảo, có lẽ ông sẽ thẳng tay mà đuổi vợ chồng Lưu Thủy ra khỏi nhà cho chúng nó tự bươn chải rồi, con mới chả cái.

Rồi ông tiếp tục nghĩ đến cuộc sống tương lai của mình, ông tự đặt câu hỏi: “Hay là mình sang nhà vợ chồng thằng Phong ở nhỉ? Cái Vân tính tình thoải mái, hai đứa cháu cũng quý ông. Còn thằng Phong thì không nói làm gì, dù thế nào nó cũng là con mình. Kể ra mình sang đây ở cũng là phải với lẽ thường …………. Nhưng biết đâu đấy, thỉnh thoảng sang đây chơi thì còn nhìn nhau cười cười. Chứ ở hẳn đây rồi lại đi một lẽ khác. Rất có thể lại gặp đúng tình cảnh giống như hiện tại. Ây za!”

Nghĩ lên nghĩ xuống, nghĩ ngược nghĩ xuôi ông Tình cũng không thể tìm ra được lý do thuyết phục mình chuyển sang nhà Phong Vân ở. Ông tặc lưỡi thôi đành tạm thời tìm thuê hoặc mua một căn nhà nhỏ khác để ở. Tiền ông tiết kiệm nhiều năm vẫn còn giữ để an tâm lúc về già chắc vẫn đủ để ông mua một căn hộ chung cư nho nhỏ, với lại hiện tại việc ông làm thêm ở bệnh viện cũng có thu nhập kha khá, hoàn toàn đủ khả năng tự nuôi sống bản thân mà không cần nhờ vả gì đến các con. Trước mắt thì như vậy, còn xa hơn nữa thì ông Tình chưa tính tới, nước nổi bèo nổi thôi chứ biết làm sao bây giờ.

Ông thực sự thấy mình cô đơn!

———–

Ở trên tầng 4 thì ông Tình đang buồn thỉu buồn thiu, còn ở dưới tầng 2, một đứa con trai và một đứa con dâu nào có biết gì, chúng đang hưởng lạc sau gần 1 tuần xa cách. Trần truồng nằm ngửa ra giữa giường, hai chân dang rộng ra hai bên để mở rộng cái lồn nhoe nhoét dâm thủy suốt từ chiều. Vân đang nhắm nghiền mắt hưởng thụ những cái liếm lồn của Phong, nghĩ lại cảnh Evant liếm lồn cô thấy còn kém xa so với Phong. Phong mút mút chọt chọt lưỡi vào cửa lồn của Vân, anh nhìn thấy rõ cái lỗ lồn này đã to ra không ít. Ngửa mặt lên hỏi vợ:

– Lỗ lồn vợ to hơn thì phải?

Vân vừa rồi đúng là đang nghĩ đến buồi như cái chày của Evant:

– Thì em chả nhắn tin cho anh rồi còn gì, buồi thằng Evant to lắm. Nó địt như máy ấy.

Mấy ngày Phong đi công tác là từng ấy ngày Vân cho Evant địt vào lồn mỗi ngày một lần. Và lần nào cũng thế, ban ngày địt nhau xong là buổi tối cô đều nhắn tin kể chi tiết cho chồng nghe không giấu một cái gì.

– Thế em có thích không?

Vân quặp hai chân vào đầu Phong ghì sát rạt vào cái lồn mình:

– Thích vì lạ thôi anh ạ. Chứ em vẫn thích địt nhau với chồng hơn. Buồi thằng Evant to thì to thật nhưng nó địt chẳng có kỹ thuật gì, em thấy cũng chán chán rồi. Cho nó ăn nốt mấy ngày nữa rồi nó về Mĩ thôi.

Phong ngộp thở vì lồn áp sát mặt mình quá, anh rời khuôn mặt đang ướt đẫm của mình ra khỏi lồn Vân rồi từ từ cầm lấy buồi mình, sóc sóc vài cái cho cứng hẳn. Vừa nãy lúc ở trong nhà vệ sinh, Vân đã bú buồi Phòng một chặp rồi nên giờ không phải bú nữa. Cà cà vào cửa lồn vợ rồi nhét từ từ vào bên trong. Lồn Vân đúng là có rỗng ra một chút nhưng vẫn chưa phải là lỏng toẹt so với cái buồi cũng khá to của Phong:

– “Thế khi nó về có tìm cái khác không?”, Phòng vừa địt vừa hỏi.

Vân cũng đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng mấy ngày nay cô chưa nghĩ ra được đối tượng mới của mình là ai. Máu thì máu thật nhưng cô không phải là người bừa bãi, gặp ai cũng ngửa lồn cho địt. Cô muốn tìm của lạ thì phải là cái gì lạ mới thích, chứ còn nhàng nhàng giống như chồng thì cô chẳng phiền lồn làm gì cho nó mệt:

– “Ư ư ư, cũng chưa biết được. Nếu chồng cho thì em sẽ tìm nhưng chưa biết là ai. Nhỡ một thằng tây khác sang thay thằng Evant thì sao, để em xem có vừa mắt không đã rồi nói cho chồng”

Nghĩ đến chuyện có người khác sang thay thằng Evant, Phong đang cầu trời khấn phật người sang không phải là nam mà là nữ. Phong chưa từng địt gái Tây bao giờ:

– Ố ồ, nếu người sang thay thì là nữ thì sao nhỉ, không biết vợ có cho chồng đổi món không đây?

Vân cũng vừa mới nghĩ đến tình huống này, chồng cô đã sẵn sàng cho cô đổi gió rồi, giờ cô cũng chẳng hẹp hòi gì mà không chiều chồng cả:

– Có chứ sao không, chỉ sợ anh không thích thôi. Gái Tây em thấy bảo xấu lắm, lỗ lồn thì to đùng chứ không như của em đâu. Chỉ sợ anh đút cả cánh tay vào còn vừa nữa. Ha ha ha

Vừa địt vừa nói những chuyện này thú vị biết bao, Phong đặt hai chân Vân lên vai mình rồi vẫn nhịp nhàng như con thoi địt vào lồn vợ:

– Để xem đã. Mà em cũng tìm dần người thay thế Evant đi là vừa.

Vân lấy gối kê vào đít mình, cô thò tay lên bóp vú:

– Vâng, em đang tìm đây, tiêu chí của em phải là Độc và Lạ.

– Buồi nào chẳng như buồi nào. Độc và Lạ tìm đâu ra bây giờ.

Vân híp mắt sướng:

– Hi hi hi hi hi!, để rồi xem.

Cứ thế, Vân và Phong vừa địt nhau vừa nói về chuyện địt và địt. Vân cũng hỏi Phong về chuyến đi công tác vừa rồi, hỏi xem Phong địt Uyên Nhi mấy lần. Phong cũng thật thà nói là địt Uyên Nhi có 1 lần thôi vì bị uống rượu say mèm suốt. Cuối cùng Phong xuất tinh vào trong lồn Vân, cả hai cùng lên đỉnh.

————–

Trở lại với câu chuyện của bà Oanh và mẹ con Hằng.

Hằng nằm ngủ cạnh con trai của mình. Minh Trí đã ngủ được một lúc rồi nhưng Hằng nào đã ngủ được đâu. Cô trằn trọc mãi không thể ru mình vào giấc ngủ, hình ảnh cái dương vật của Minh Trí cứ quẩn quanh ở trong đầu cô suốt. Cách đây mấy hôm, cái dương vật ấy còn nóng hổi nằm trong tay cô, nó thuồn thuỗn giật giật trong lòng bàn tay rồi phụt ra những dòng tinh trùng đặt sệt nóng hổi. Vẫn còn nguyên trong tâm trí Hằng là cái mùi của tinh trùng.

Nghĩ đến đây, Hằng tự dưng thấy đầu vú mình săn lại trong cái áo vải mong tanh. Còn bướm cô thì nóng ran ẩm ướt. Đã từ lâu lắm rồi Hằng chưa được làm tình. Huy, chồng nàng đã đi biệt hơn 1 tháng nay không về nhà, lần trước về cũng chỉ ghé qua nhà được 15 phút rồi lại đi. Thân có chồng nhưng thực ra Hằng đã là người đàn bà không chồng từ rất lâu rồi.

Là phụ nữ tuổi 40, cái tuổi thành thục nhất, toàn vẹn nhất của đời người phụ nữ, Hằng cũng có khát khao tình dục, khát khao mãnh liệt nữa đằng khác. Nhưng dẹp bỏ tất cả, nhiều năm nay Hằng chẳng để ý gì đến bản thân mình, cô dành mọi suy nghĩ, mọi hành động của mình cho đứa con trai đáng thương.

Minh Trí sinh ra không được bình thường như bao đứa trẻ khác, lỗi không phải ở con, lỗi là do bố mẹ đã không cho con được bình thường. Chính vì suy nghĩ đó mà Hằng càng quyết tâm bù đắp cho con càng nhiều càng tốt. Cô chưa bao giờ có một suy nghĩ riêng tư nào dành cho mình cả.

Nhưng sự đời khó biết trước được điều gì. Ở bên con bao nhiêu năm nay, từng ngóc ngách cơ thể của con cô đều thuộc nằm lòng trong đầu. Dương vật con từ lúc còn như quả ớt nay đã to như quả chuối tây lúc vừa chín, có ngày nào là cô không rửa ráy sờ mó vào đó đâu. Nhu cầu tình dục trong người thì bức bối, lại ngày nào cũng phải tiếp xúc với cái vật mà có thể đâm vào âm đạo mình nữa, tất cả cộng hưởng lại như dồn nén Hằng, như thách thức lương tri làm mẹ của Hằng.

Không nhờ có cú hích tâm lý của bác sĩ Oanh, có lẽ Hằng không dám lần đầu tiên thủ dâm cho con đâu. Nhưng từ sau cái lần thủ dâm đó, một mặt Hằng không muốn lặp lại, nhưng mặt kia cứ âm ỉ như ngọn lửa nhỏ chỉ chờ bùng cháy muốn được làm lại một lần nữa. Một lần nữa được áp cái dương vật nóng như thanh sắt nung ấy vào lòng bàn tay mình. Một lần nữa được trải nghiệm cận cảnh nhìn thấy dòng tinh trùng nồng nồng, ngái ngái ấy phụt ra khỏi cái lỗ sáo bay vào không trung. Một lần nữa được ngửi thấy mùi ngậy ngậy thơm thơm của tinh trùng tràn qua lỗ mũi vào căng lồng ngực mình.

Cái cảnh đấu tranh nội tâm nó mới khủng khiếp làm sao, mới giằng xé làm sao. Ngay giờ phút này, khi con đang ngủ say giấc nồng, Hằng nằm nghiêng quay mông lại phía con. Giờ đây đít cô, lồn cô ngứa ngáy lắm, chỉ muốn có một cái gì đó chọc chọc vào, gãi gãi vào thôi. Hằng mấy lần định thò tay xuống bướm mình để làm dịu đi cơn khó chịu trong lòng, nhưng lý trí như mách bảo cô không được làm như vậy, bởi nếu làm thế, rất có thể cô sẽ quỵ ngã mà lao vào một vực thẳm nhục dục với chính đứa con trai của mình. Chàng trai bé nhỏ nhưng chim to ấy như một tờ giấy trắng khôi, cô muốn vẽ gì lên đó đều được hết. Và cô không muốn vẽ vào đầu con những nét bút của nhục cảm xấu xa.

Trong đêm tối tĩnh mịch, Hằng giật mình vì nghe thấy một tiếng ú ớ rất nhỏ phát ra từ sau lưng mình:

– Mẹ!

Đó chẳng phải là từ duy nhất mà Minh Trí nói được đó hay sao, con ai vào đây nữa ở trong căn phòng này.

Tim Hằng đập rộn ràng, cô định quay lại xem con như thế nào thì lại nghe tiếng thở đều của con, thì ra cu cậu đang nói mơ. Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, vì quay lưng lại với con nên Hằng không biết Minh Trí đang làm gì, cô nẩy mông mình lên một cái vì cảm nhận thấy một vật cứng cứng ấm áp đang ốp vào khe giữa hai đít mình. Chưa kịp phản ứng lại thì cái vật cứng đó lại trượt lên rồi trượt xuống. Hằng không đủ dũng cảm để dừng lại hành động của con. Bởi nghe tiếng thở đều ở đằng sau, cô biết con vẫn đang ngủ và không biết trong mơ con đang nghĩ đến điều gì mà lại làm ra cái hành động làm bướm cô co giật thế này. Thương con Hằng đành như một pho tượng nằm im thin thít mà tập trung các giác quan của mình xuống phía mông. Mông cô mặc dù vẫn còn một lớp quần vải mỏng manh nhưng có cảm giác cộm cộm, ấm ấm, gai gai. Muốn làm gì đó lắm không phải là để đáp ứng con mà chính là để đáp ứng bản thân mình. Hằng muốn lắm được lắc lắc cái mông để cái đầu khất của con tìm đúng cái cửa lồn đang hấp hé muốn nuốt cái đầu khất vào nhưng Hằng không dám làm. Cô đang đấu tranh, đang cò cưa kéo xẻ với chính bản thân mình, đang giằng xé tâm can.

Đúng rồi, mình cần tư vấn của bác sĩ. Hằng nhẹ nhàng lấy cái điện thoại mà cô đặt ở ngay cạnh đầu, nhẹ nhàng nhất có thể để không đánh thức con dậy, cô nhắn tin cho bác sĩ Oanh.

Hằng nhắn như thế này: “Chị Oanh, chị ngủ chưa ạ”

Chỉ chưa đầy 10 giây sau, Hằng nhận được tin nhắn trả lời: “Chị chưa, có việc gì cần hỏi chị à”, đúng là bà Oanh chưa ngủ, bà đang mỉm cười một mình nhớ lại cảnh sáng nay ngồi sau xe ông Tình đến cơ quan.

Hằng: “Minh Trí lại thế rồi chị ạ”

Bà Oanh: “Lại thế rồi là sao?”

Hằng: “Dương vật cháu lại cứng rồi chị ạ, cháu đang ngủ mà vẫn cứng, đang cọ cọ vào mông em?”

Bà Oanh: “Sao lại thế được”

Hằng: “Vì em nằm nghiêng, quay lưng về phía cháu”

Bà Oanh: “Em có chắc là cháu đang ngủ không?”

Hằng: “Em chắc, nghe tiếng thở là em biết”

Bà Oanh chần chừ chưa biết trả lời sao thì nhận tiếp một tin nhắn của Hằng: “Chị ơi, em phải làm sao?”

Bà Oanh bấm vào máy thật nhanh: “Tả lại cho chị nghe, Minh Trí đang làm như thế nào?”

Hằng nằm im bất động, cô không dám cựa quậy, chỉ có đôi bàn tay là cử động trên phím bấm điện thoại: “Con em hình như cũng nằm nghiêng kiểu “úp thìa”, cháu đang đẩy hông để dương vật cứ cà cà vào sau mông em. Em nghĩ là cháu đang làm động tác đ… vào mông em. Em sợ lắm, em sợ lắm chị ơi, em không biết phải làm gì, có nên dừng hành động của cháu lại không chị?”

Trong đầu bà Oanh cũng đang tưởng tượng ra cảnh đó: “Thế à, vậy em đỡ phải dùng tay thủ dâm cho cháu còn gì. Cứ để vậy đi em, một lúc sau là cháu sẽ xuất tinh. Cháu có mặc quần không?”

Hằng: “Có ạ, cháu vẫn đang mặc quần”

Bà Oanh: “Còn em?”

Hằng: “Có chứ ạ”

Bà Oanh: “Em chịu khó tí, cứ để cháu làm như vậy đi, một lúc sau cháu sẽ xuất tinh thôi”.

Hằng cố gắng chịu đựng mặc dù cực kỳ khó chịu: “Vâng ạ, chứ em cũng không nỡ đánh thức cháu dậy”.

Một lúc sau, bà Oanh nhắn lại: “Cháu vẫn đang đ… à? Hằng này, em có cảm giác gì không? Nói thật cho chị biết đi, đừng ngại”.

Trong đêm tối, mặt Hằng đỏ bừng: “Vẫn ạ. Thực sự thì em ……….. có”

Bà Oanh: “Có gì?”

Hằng: “Có ham muốn, em ……….. nứng chị ạ”

Bà Oanh: “??????”

Hằng như được một cú hích nói hết ra suy nghĩ của mình, cô thực sự muốn nói ra không đầu óc cô nổ tung mất: “Em đang muốn được làm tình chị ạ. Tội lỗi quá, nhưng cháu cứ như đang đ…. vào mông em. Vú em đang cứng, em chỉ muốn bóp. Còn b… em thì đang ngứa ngáy khó chịu lắm chị ạ”.

Bà Oanh: “Đừng Hằng nhé, cố gắng chịu đựng đi em ạ, đừng để dương vật cháu chui vào trong người em. Như thế là loạn luân thực sự đấy, em có thể mặc kệ cháu đ… ở sau mông, nhưng em cũng có thể lấy tay mà xoa vào b…. mình, như thế có thể làm hạ nhiệt cơ thể. Nghe chị, phải biết kiềm chế”

Hằng lúc này mới mạnh dạn thò một tay xuống đặt vào hột le mà gẩy gẩy nhẹ, cô không kiềm chế nổi tiếng rên phát ra từ cổ họng mình: “Vâng, em sẽ kiềm chế. Ôi chị ơi, hình như cháu đang địt mạnh hơn”

Gửi xong tin nhắn, Hằng vội vàng nhắn thêm tin nữa: “Em xin lỗi, em nói bậy, có sao không chị?”.

Bà Oanh: “Không sao đâu mà. Cháu sắp xuất tinh rồi đấy”

Và quả đúng như vậy, khi Minh Trí giật mạnh mông mình cho dương vật áp sát vào khe đít thì Hằng không kiềm chế nổi nữa, cô tuột mạnh quần của mình xuống đến ngang đùi rồi lần mò ra đằng sau kéo mạnh quần của con xuống. Vậy là cái buồi nóng hổi đang cứng như một khúc gỗ áp sát vào mảng mông trần đẫy đà của Hằng và giật giật bắn lên mông mẹ những dòng tinh trùng đặt sệt, bỏng rẫy, Hằng cũng nhanh chóng đạt cực khoái, ngón tay đặt trên hột le trượt xuống cửa lồn chui vào trong lúc nào không hay.

Minh Trí sau khi xuất tinh thì nằm vật ngửa người ra, buồi vẫn mềm mặt nằm vắt vẻo lên đám lông mu.

Hằng nằm im bất động trong vài giây để tận hưởng cơn cực khoái vừa lén đến mà lâu lắm rồi cô chưa từng có. Ở trên mông, Hằng vẫn còn cảm nhận rất rõ sự ướt át của tinh trùng đang chảy từ từ ở đỉnh mông xuống bên dưới.

Hằng cho tay ra đằng sau mông, cô vuốt một cái thật mạnh cho tinh trùng nằm trọn trong lòng bàn tay, đưa lên mũi hít một hơi thật sâu để cảm nhận mùi của tinh trùng. Hằng không chủ đích nhưng lưỡi cô theo phản xạ thèm thuồng từ trên não truyền xuống đã thè ra chấm đầu lưỡi xuống đám tinh trùng đó rồi cuộn vào trong khoang miệng. Hằng thở dài nhưng khuôn mặt thì thỏa mãn:

– Trời ơi, ngon quá. Trí ơi, mẹ xin lỗi, mẹ nhịn không nổi mất rồi. Trí ơi, con ơi!.

Bà Oanh nóng lòng muốn biết sự việc đã xảy ra như thế nào, bà chờ gần 10’ mới nhận lại được tin nhắn của Hằng: “Minh Trí xuất tinh rồi chị ạ, em vừa phải thay quần cho cháu”

Bà Oanh nghĩ là Hằng nói thật: “Uh, tốt rồi. Đó cũng là một cách thủ dâm cho Minh Trí, em có thể áp dụng cho lần sau”.

Hằng cũng cho là vậy: “Vâng ạ, thôi em cảm ơn chị. Chị ngủ đi nhé. Em làm phiền chị rồi”.

Nhắn tin xong, Hằng tắt máy rồi nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ giờ mới thực sự đến. Nhưng trước khi ngủ hẳn, cô vẫn còn thầm nghĩ trong đầu: “Đây cũng là một cách, nhưng có thể còn có nhiều cách khác nữa mà. Chết mất thôi”.

—- Hết chương 6 —​