Những Mối Tình Trong Bệnh Viện – Seri Truyện Cực Hay 2019 ( Update Chap 21 END )

Chương 8:

– “Cộc cộc cộc”, tiếng bà Oanh gõ cửa phòng khám của ông Tình, chỉ còn 15 nữa là đến giờ khám bệnh, bà muốn tranh thủ vào phòng ông Tình để thông báo về việc bà đã tìm được nhà cho ông Tình thuê. Sáng sớm nay bà đã dậy sớm đi sang nhà bà bạn hỏi thuê căn nhà này. Gớm, chả biết sao bà lại quan tâm đến ông như vậy.

Ông Tình cũng vừa mới tới phòng khám, sáng nay mới hơn 5h ông đã dậy và trả cái phòng nhà nghỉ, cả đêm qua ông trằn trọc vì không quen nổi cái không khí ở đấy.

– Vào đi!

Bà Oanh bước vào, ông Tình ngạc nhiên:

– Ô, bà Oanh, sao sớm vậy đã tìm tôi rồi? Có phải là về việc tìm nhà thuê không?

Bà Oanh chưa khoác áo trắng của bác sĩ, bà vẫn trong bộ đồ quen thuộc của mình là quần vải và áo sơ mi. Nhưng hôm nay chiếc áo sơ mi mầu xanh nhạt của bà có cách điệu hơn một chút khi đính ở chỗ vú là một bông hoa nho nhỏ mầu tím than. Không biết có phải ý đồ của người thiết kế muốn ánh nhìn người đối diện tập trung vào cái vật ở đằng sau bông hoa hay không. Bà Oanh ngồi vào cái ghế dành cho bệnh nhân:

– Không vì việc nhà thuê của ông thì về việc gì. Sáng nay tôi hỏi bà bạn rồi. Tôi thuê luôn rồi, chìa khóa đang cầm ở đây. Đồ đạc thì cũng có cơ bản rồi nhưng vẫn phải mua sắm một vài thứ nữa.

Ông Tình cảm động lắm, cuộc đời ông từ khi vợ mất đến nay một mình gà trống nuôi hai thằng con chưa bao giờ được quan tâm đến như vậy, nhất là của một người khác phải không phải là họ hàng bà con thân thích. Vì vậy ông Tình có chút thẫn thờ trong giây lát:

– Cảm ơn bà, cảm ơn bà rất nhiều. Thú thực là tôi ……….. tôi chẳng có tâm trí đâu mà đi tìm nhà. May có bà giúp.

Bà Oanh cũng nhận ra được thoáng ngỡ ngàng trên biểu hiện khuôn mặt của ông Tình, lại nghe thấy những lời nói cảm ơn ấm áp tự đáy lòng của ông Tình, bà biết việc mình làm vừa rồi có ý nghĩa đối với ông Tình như thế nào:

– Ông nói gì vậy? Cùng là động nghiệp với nhau, hoàn cảnh ông cũng hao hao tôi. Giúp nhau được cái gì thì giúp có gì mà cảm ơn đâu.

Rồi ông Tình nhìn vào mắt bà Oanh, bà ngượng ngùng quay đi tránh cái ánh mắt trực diện của ông, tim bà có chút hồi hộp lạ thường. Ông Tình nói tiếp:

– Thì biết là như thế, ngoài người vợ xấu số của tôi ra thì đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến tôi như vậy đấy. Trước nay mọi việc đều là tự mình làm hết.

Bà Oanh sợ ông Tình nói thêm mấy câu khách sáo nữa nên cắt ngang:

– Ông này, đã bảo là không cần nói rồi mà. Rồi khi nào tôi cần ông giúp tôi lại là được mà. À, vẫn còn phải mua một ít đồ rồi dọn dẹp nữa. Chiều nay ông về sớm một tí mà chuẩn bị đi. Đây, chìa khóa nhà đây. Ông cầm lấy.

Ông Tình đón lấy cái chìa khóa Việt Tiệp mà bà Oanh vừa đặt lên bàn rồi đẩy về phía ông, ông ngẩng mặt lên trời vẻ khó hiểu:

– Ơ thế nhà ở đâu? Tôi biết tìm thế nào?

Bà Oanh đúng là chưa nghĩ ra, hoặc có thể bà đang trong trạng thái lâng lâng kiểu thiếu nữ:

– Uh nhỉ, ông đã biết nhà đâu. Thôi thế này, chiều nay tôi và ông cùng về, tôi dẫn ông đến nhà.

Ông Tình gật đầu vài phát như kiểu hài lòng vì mọi việc theo đúng ý mình, rồi ông mượn gió mà bẻ măng:

– Thế cần phải mua những gì? Hay là trên đường về bà giúp tôi mua mấy thứ cần thiết rồi mang về nhà luôn cho tiện? Như vậy có được không?

Bà Oanh giẫy nẩy:

– Á, đã tìm nhà cho rồi lại còn nhờ người ta mua đồ giùm nữa. Người gì đâu mà chỉ biết lợi dụng người khác.

Giọng nói bà Oanh không có vẻ gì là giận dỗi hay là trách móc cả, chỉ là bà muốn giảm bớt sự ngượng ngùng của mình mà thôi. Ông Tình tủm tỉm:

– Nhưng tôi đã đến nhà đâu mà biết cần phải mua những cái gì. Hay là như thế này, đây giấy đây, bà ghi hộ tôi những thứ cần thiết để trưa nay tôi tranh thủ đi mua vậy.

Ông Tình đẩy tờ giấy ghi đơn thuốc và cái bút bi về phía bà Oanh. Bà Oanh “xí” một tiếng nghe rõ đáng yêu rồi cũng cầm lấy cái bút và bắt đầu ghi:

“Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn mặt, dầu gội, xà phòng (đồ vệ sinh cá nhân của ông)

Nồi to, nổi nhỏ, chảo, bát đũa, thìa muôi, mắm muối, dầu ăn .v.v. (nói chung là ông mua đồ dùng để nấu ăn);

Chiếu, chăn, gối, màn (đơn hay đôi thì tùy)”

Bà Oanh ghi xong thì vừa đưa trở lại tờ giấy cho ông Tình vừa nói:

– Đấy là những thứ thiết yếu, còn thiếu thứ gì thì dần dần mua bổ sung. Ông ở một mình nhưng cũng phải mua sắm cho đầy đủ. Không được tuềnh toàng quá con cái nó biết nó lại buồn.

Ông Tình đọc hoa hết cả mắt từ đầu chí cuối tờ giấy. Đọc đến đoạn cuối ông thắc mắc:

– Chăn chiếu gối màn đôi hay đơn là thế nào hả bà?

Bà Oanh cũng tự nhiên như ruồi mà đáp thật lòng, bà chưa nghĩ đến hậu quả:

– Thì …….. thì ………… ông ngủ một mình thì mua đơn, muốn rủ ai về ngủ cùng thì mua đôi. Có thế cũng hỏi.

Nói xong bà Oanh thấy mình hình như vô tình vẽ đường cho hươu chạy, rồi vô tình làm cho ông Tình hiểu nhầm bà có ý nghĩ xấu xa. Thế nên nói xong mà bịt miệng rồi xua xua tay như muốn thu lại lời nói vừa rồi.

Ông Tình thì xuýt nữa cười thành tiếng:

– Vậy mua đôi đi. Biết đâu có người nào muốn ngủ nhờ thì sao nhỉ?????

Ẩn ý được đáp lại bằng ẩn ý, bà chữa thẹn:

– Vớ vẩn, già rồi mà còn …………………

Nói xong bà giằng lại tờ giấy vừa đưa cho ông Tình rồi vo viên lại đút vào túi áo, sau đó bà đứng dậy đi ra cửa luôn làm ông Tình há hốc mồm không hiểu mình vừa gây ra cái gì:

– Ơ, bà Oanh, tôi …………….

Bà Oanh vẫn đi tiếp không có ý định dựng lại, nhưng vừa đi bà vừa nói:

– Để chiều tôi cùng ông đi mua, đàn ông thì biết gì mà mua.

Cửa phòng khám đóng lại để một mình ông Tình ở trong phòng, ông tựa lưng ra ghế để giãn cơ lưng, chợt như vừa nhớ ra một điều gì đó quan trọng, ông nói rõ to:

– Chết cha, chưa hỏi bà ấy xem tiền thuê bao nhiêu tiền một tháng. Chà chà chà, gặp gái là quên hết mọi thứ. Ây za!!!!!!

————

4 giờ chiều ngày hôm đó, khi vừa hết giờ khám, hai ông bà đã nhấm nháy nhau nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi bệnh viện. Bà đi trước ông bám đít theo sau, hai người hai xe đi về hướng hồ Tây.

Trước khi về nhà mới, bà Oanh dẫn ông Tình đến một khu chợ rất lớn, ở đó có bầy bán tất cả các đồ dùng mà bà Oanh đã liệt kê sáng nay. Sau khi đã gửi xe, bà Oanh phân công nhiệm vụ:

– Giờ ông đi về đằng kia, ở đó có bán chăn ga chiếu màn. Tôi đi đằng này, tôi sẽ mua giúp ông đồ dùng nhà bếp và vệ sinh cá nhân.

Ông Tình đưa cho bà Oanh tiền của mình rồi nói:

– Cảm ơn bà, bà cầm lấy tiền đi mua, nếu thiếu thì cứ bù vào giúp tôi, lát tôi trả.

Thế rồi ông bà chia nhau hành động. Đến gần 1 tiếng đồng hồ sau thì tất cả các đồ đạc đã được mua xong. Vì nhiều đồ quá, lại cồng kềnh và nặng nữa nên hai người thuê một chiếc xe ba bánh ở cổng chợ mang về nhà.

Về đến ngôi nhà mới, là một căn nhà cấp 4 có lợp mái bằng gạch đỏ kiểu cổ kính. Ở những làng ven hồ Tây này có rất nhiều nhà kiểu như vậy. Ngoài căn nhà cấp 4 ra còn có một khoảng sân và vườn khá rộng ở phía đằng trước, cửa cổng làm bằng sắt mầu xanh dương. Ông Tình mở cửa bước vào, điều làm ông thích thú nhất chính là khoảng vườn bên phía trái của căn nhà, mặc dù không có người ở những vườn rất sạch sẽ, được đánh luống cẩn thận để trồng rau. Ông Tình nhìn thấy có một luống rau cải bắp, một luống xu hào, một giàn mướp, có một ô có những cây trúc chống chéo lại với nhau dùng làm giàn cây đậu đũa.

Mở cửa chính bước vào, ông Tình thấy rất sạch sẽ, bà Oanh cũng rất ngạc nhiên:

– Chắc là bà bạn tôi hôm nay qua đây dọn dẹp rồi. Chứ sáng nay tôi thấy không được như thế này.

Ông Tình vừa đi một vòng quanh nhà vừa cảm ơn:

– Bà cho tôi gửi lời cảm ơn đến bà bạn của bà, hôm nào dẫn tôi đi gặp bà ấy để cảm ơn.

Bà Oanh không hiểu sao lại không thích ông Tình gặp bà bạn của mình chút nào:

– Khỏi cần, bà ấy bận lắm, không gặp ông đâu.

– Thế hả.

Bên trong căn nhà cấp 4 chỉ có 1 phòng duy nhất vừa là phòng khách vừa là phòng ngủ. Phía bên phải căn nhà có một gian nhà nhỏ khác nữa, ở đó là phòng bếp và phòng vệ sinh. Ngắm nghía làm quen với căn nhà 1 lúc rồi hai người bưng bê đồ đạc trên chiếc xe ba bánh vào trong nhà.

Đến tối mịt mọi đồ đạc đã được đặt đúng vị trí của nó. Bà Oanh vừa rửa tay định ra về thì ông Tình lại gần:

– Bà này, tôi cảm ơn bà. Cũng tối rồi, hay là bà ở đây ăn cơm cùng tôi đi. Coi như là bữa tân gia vậy.

Thật tâm mà nói, bà Oanh cũng không muốn về, vì dù sao giờ về cũng chỉ có một mình, lại lủi thủi nấu cơm ăn một mình kể cũng buồn. Nhưng mọi việc đã xong xuôi, bà không thể mặt dày mà cứ nán lại được, thế nên nghe ông Tình nói ở lại ăn cơm, bà vui vui trong lòng nhưng vẫn làm bộ làm tịch:

– Ông nghiện từ cảm ơn thế hả, đã bảo là đừng có khách sao như vậy, tôi không thích đâu.

– Rồi, tôi biết rồi. Bà ở lại ăn cơm cùng tôi nhé. Mà đồ ăn bà mua vừa nãy để ở đâu?

– Trong bếp kia kìa, có khi mai phải sắm cái tủ lạnh nhỏ ông ạ.

– Uh, mai tôi mua. Giờ bà vào trong nhà nghỉ ngơi đi một lát, tôi thấy bà vất vả từ chiều rồi. Để tôi nấu ăn ào một cái là xong.

Bà Oanh không tiện từ chối, bà vừa đi xuống bếp vừa nói:

– Ông biết nấu không?

Ông Tình đi đuổi theo bà Oanh xuống bếp, ông muốn xem tài nấu nướng của bà ra làm sao.

Lăng xăng bên cạnh nhìn bà Oanh thoăn thoắt nấu ăn, rất nhanh và gọn gàng đâu ra đấy. Cảm giác này đã quá lâu rồi, đã quá lâu rồi ông Tình mới có lại. Cảm giác có một người phụ nữ ở bên cạnh mình, cảm giác được ngắm nhìn một người phụ nữ đang làm những công việc bếp núc. Nhiều lúc ông Tình quên mất rằng, người đàn ông có một niềm vui, niềm hạnh phúc đó là được ngắm vợ trong lúc nấu ăn. Niềm vui nho nhỏ đó làm ông Tình không để ý đến vóc dáng bà Oanh lúc đang nấu ăn, ông không để ý đến cặp mông căng đét trong cái quần vải cứ núng na núng nính theo mỗi nhịp đảo đũa xào nấu của bà.

Có thể ở một không gian khác, một hoàn cảnh khác ông Tình sẽ cảm nhận thêm nét hấp dẫn này. Nhưng ở đây, giờ phút này, đối với ông đã là ổn lắm rồi, rất ổn đối với một người đàn ông sống độc thân gần như cả cuộc đời mình.

Đâu đó, ở ngoài kia vọng lại tiếng mấy con chim nhỏ đang ríu rít bay tìm về tổ ấm, trời đã tối hẳn mất rồi.

—————–

Nói là làm, thời gian gấp rút lắm rồi, ngay buổi chiều hôm qua, Thủy đã gọi điện đặt lịch khám cho mình ở bệnh viện Thiên Ngọc. Phụ nữ cũng như nam giới, thông thường đều không muốn để ai biết cái bệnh tế nhị của mình. Thủy cũng vậy cô không muốn ai biết mình bị bệnh lãnh cảm ấy thế nên cô chọn bệnh viện tư nhân, vì ở đó có các dịch vụ đặc biệt, được làm theo ý muốn cá nhân. Cô không muốn ai biết mặt, kể cả bác sĩ khám bệnh. Thủy lấy một cái tên giả đăng ký khám.

Vào trong bệnh viện rồi, Thủy vẫn đeo khẩu trang kín mít loại rất dầy che kín mặt chỉ hở mỗi đôi mắt, đứng trước lễ tân bệnh viện. Vì cái khẩu trang quá dầy đang ở trên miệng nên giọng nói của Thủy khác rất nhiều so với ngày thường mà có khi ngay cả người thân cũng không nhận ra:

– Chị có đặt lịch khám sáng nay.

Lễ tân bệnh viện đứng dậy lễ phép thưa:

– Để em kiểm tra, chị tên là gì ạ?

– Trần Mai Trang.

Cô lễ tân sau khi kiểm tra danh sách các bệnh nhân đặt lịch khám bệnh thì tìm thấy tên Trần Mai Trang, cô đưa cho Thủy một quyển số khám bệnh có ghi sẵn tên và ghi sơ qua tình hình bệnh án:

– Vâng ạ, em thấy rồi, chị cầm giúp em quyển sổ khám bệnh, sẽ có y tá dẫn chị lên phòng khám.

Thủy cầm quyển sổ và đi theo một cô y tá vào thang máy lên trên tầng cao.

Đến khoa Phụ Khoa thì cô y tá dẫn chị vào một phòng khám riêng, khác với phòng bình thường mà ông Tình vẫn hay khám bệnh. Phòng này diện tích có bé hơn nhưng trang thiết bị đều hiện đại và sạch sẽ hơn phòng khám bình thường. Cô y tá lấy cho Thủy một chiếc váy rất rộng mầu hồng:

– Chị mặc đồ này giúp em ạ.

Thủy có chút lưỡng lự:

– Chị phải bỏ hết quần áo của mình ra à?

– Vâng ạ, như vậy sẽ tiện cho việc khám bệnh hơn. Em thấy trong sổ khám bệnh chị yêu cầu khám đặc biệt, không để bác sĩ biết mặt phải không ạ?

– Uh.

Nói xong, Thủy cầm chiếc váy hồng vào nhà vệ sinh ở ngay trong phòng khám. Ở trong đó Thủy cởi hết quần áo của mình đặt vào một chiếc giỏ để sẵn ở đó rồi mặc chiếc váy vào. Toàn thân Thủy giờ như ở truồng vì cả quần lót và áo lót Thủy đều đã bị cởi ra, chiếc váy thì rộng làm Thủy có cảm giác mình như đang trần truồng vậy. Cô rón rén bước ra ngoài.

– Mời chị nằm lên bàn này ạ.

Thủy từ từ nằm lên trên bàn, cô nhìn xuống bên dưới thấy có hai cái giá inox treo chân nhưng chưa vội gác lên đó mà đặt đôi chân mình xuôi theo giường.

– “Roẹt”, cô y tấ kéo tấm ri đô ngang phần bụng của Thủy, rồi kéo thêm 2 tấm ở hai bên sườn nữa tạo thành một không gian riêng mà chỉ có một mình Thủy ở trong đó. Chỉ lộ ra từ phần eo trở xuống là thòi ra bên ngoài.

Xong xuôi đâu đấy, cô y tá mở lời:

– Chị chờ cho một chút nhé, bác sĩ sẽ vào ngay.

Chỉ khoảng một phút sau, bác sĩ Tình của chúng ta trong bộ đồ khám bệnh mầu trắng bước vào, trên tay ông cầm quyển sổ khám bệnh của bệnh nhân tên Trần Mai Trang, đọc lướt qua những triệu trứng theo lời khai của bệnh nhân và những yêu cầu khám bệnh đặc biệt. Đối với bệnh viện tư mà nói, những yêu cầu đặc biệt của bệnh nhân kiểu như thế này không có gì là lạ cả.

Bác sĩ kéo một cái ghế lại gần giường khám bệnh, chiếc ghế đặt ngay ở dưới chân của Thủy, lúc này bác sĩ Tình mới chỉ nhìn thấy phần chân bệnh nhân từ đầu gối trở xuống còn từ trên trở lên bị chiếc váy che khuất.

Ông Tình cũng đeo khẩu nên giọng nói của ông có chút khác hơn so với lúc bình thường. Vừa nhìn vào bụng chân của Thủy ông vừa nói:

– Trần Mai Trang, 27 tuổi, theo bệnh án cháu khai thì cháu thấy mình có triệu chứng của lãnh cảm.

Thủy hơi hộp hộp vì nghe giọng thì biết là bác sĩ nam, lại thấy giọng nói này có một cái gì đó hơi quen quen trong trí nhớ của mình. Nhưng thấy gọi mình là cháu thì đoán là tuổi chắc đã nhiều, nghĩ đến đây cô thấy có chút yên tâm hơn một tẹo. Cũng tại cô sơ xuất không hỏi bác sĩ trưởng khoa là nam hay nữ. Hôm qua đặt lịch khám thì chỉ yêu cầu đích thân bác sĩ trưởng khoa khám mà thôi.

Đầu óc Thủy đang mông lung tiếng bác sĩ lại vang lên như tiếp thêm động lực để cô lựa chọn:

– Chắc là lần đầu tiên đi khám bệnh phụ khoa nên ngại phải không? Bác là bác sĩ trưởng khoa ở đây, trường hợp của cháu bệnh viện chữa rất nhiều và rất có hiệu quả rồi. Cháu đừng lo lắng gì cả, hãy thả lỏng bản thân. Mình có bệnh thì chữa bệnh có gì mà ngại đâu.

Thủy nghe vậy thì cũng yên tâm, với vốn kiến thức của cô thì chuyện bác sĩ nam khám phụ khoa, bác sĩ nữ khám nam khoa là chuyện hết sức bình thường, ở đây hoàn toàn là góc độ chuyện môn thôi:

– Vâng, cháu cũng hơi ngại ngại một chút.

Bác sĩ Tình mở ra cho bệnh nhân chọn một cách khám bệnh khác:

– Hay là nếu cháu ngại thì để bác gọi một bác sĩ nữ đến khám cho cháu.

Thủy biết bệnh của mình cần một bác sĩ có chuyên môn mới chóng lành được, đây là vị bác sĩ trưởng khoa, người khác chắc không có tay nghề như ông ấy. Vậy nên cô nói:

– Dạ không cần đâu ạ. Giờ cháu đỡ ngại rồi.

– Tốt, cháu nên nhớ rằng ở đây chỉ có chuyên môn về bệnh lý thôi. Bác làm nghề y đến nay đã gần 40 năm rồi, bác rất tôn trọng bệnh nhân của mình, tôn trọng quyền riêng tư của bệnh nhân. Vì vậy cháu hoàn toàn yên tâm nhé.

– “Vâng ạ”, Thủy thật lòng yên tâm sau khi nghe mấy lời của bác sĩ.

Vậy là ông Tình bắt đầu đi vào chuyên môn:

– Nào, giờ chúng ta bắt đầu khám bệnh nhé, bác nói trước này. Khám bệnh của cháu thì bác sẽ hỏi một số chuyện liên quan đến vấn đề nhạy cảm quan hệ vợ chồng. Cháu đừng ngại, cứ nói những gì cháu hiểu biết, có như vậy mới nhanh khỏi bệnh.

Thủy đặt tay lên ngực mình, giờ này cô thấy mình hơi lỗi, đi khám bướm thì chắc là không cần phải cởi áo lót, đằng này cô lại cởi sạch, thành ra vú cô đang ở trần bị bàn tay đắp lên trên, mặc dù vẫn qua một lớp vải mỏng của cái váy.

– Vâng ạ.

Bác sĩ Tình đặt câu hỏi đầu tiên, mắt ông vẫn nhìn chằm chằm vào chân trần của bệnh nhân từ đầu gối trở xuống, nhìn lên phía trên chỉ thấy thấp thoáng hình dạng của cái mu bướm đang bị cái váy che khuất. Ông thầm đoán bệnh nhân rất đẹp, vì chỉ có người đẹp mới có làn da dưới chân trắng như vậy, những sợi lông tơ ở bụng chân mọc rất đều, không một vết sẹo nhỏ:

– Cháu có gia đình chưa?

Mặc dù bác sĩ hoàn toàn chưa chạm vào người, nhưng Thủy vẫn thấy mình hồi hộp:

– Cháu có rồi ạ, cháu lập gia đình được 6 năm rồi.

Ông Tình có thoáng nghĩ đến cô con dâu của mình, nói cưới thằng con trai út của ông cũng được gần 6 năm:

– Cháu chắc là sinh con rồi chứ?

– Vâng ạ, cháu được 1 cháu năm nay 5 tuổi ạ.

Lại đúng bằng tuổi thằng cháu nội của ông:

– Tại sao cháu nghĩ cháu bị bệnh lãnh cảm?

Thủy suy nghĩ một hồi rồi nhát ngừng nói:

– Cháu …….. không có hứng thú trong chuyện quan hệ vợ chồng. Hoàn toàn không có.

– Cháu có quan hệ tình dục với chồng không?

– Có ….. ạ.

– Tần suất thế nào?

– Chắc khoảng độ 2 lần 1 tháng?

– Chồng cháu có bình thường không? Ý bác nói là nhu cầu tình dục của chồng cháu.

– Cháu nghĩ là bình thường ạ.

Đối với người bị bệnh lãnh cảm, việc quan hệ tình dục không khác mấy so với tra tấn cả, ông Tình thông cảm:

– Cháu chỉ quan hệ tình dục với chồng vì chiều chồng thôi chứ hoàn toàn không có nhu cầu thỏa mãn cho bản thân phải không?

– Vâng ạ.

Màn đối đáp qua tấm rèm vẫn liên tục diễn ra. Những câu hỏi của bác sĩ Tình và bệnh nhân Thủy nhằm mục đích tìm hiểu thêm về nguyên nhân gây ra bệnh lý. Ông Tình hỏi tiếp:

– Mỗi lần quan hệ, chắc cháu cảm thấy khô rát vì bộ phận sinh dục không có nước phải không?

Thủy lý nhí đáp lời:

– Vâng ạ.

– Vậy cháu có sử dụng biện pháp nào để giảm việc khô rát không?

– Cháu có ạ, cháu sử dụng gel bôi trơn.

– Cháu có sử dụng biện pháp tránh thai nào không?

– Chồng cháu dùng bao cao su ạ?

Bác sĩ Tình lại nghĩ một hồi rồi đưa ra kết luận đầu tiên:

– Như vậy ban đầu có thể kết luận cháu có các biểu hiện của bệnh lãnh cảm. Đối với phụ nữ biểu hiện của bệnh là: không có cảm giác ham muốn và khi quan hệ thì bộ phận sinh dục không sản sinh dịch nhờn. Giờ ta đi tìm hiểu nguyên nhân được không?

– Vâng ạ.

Điều trị bệnh lãnh cảm cũng giống như bệnh liệt dương, bệnh xuất tinh sớm của nam giới, nguyên nhân thường có hai loại là tâm lý và bệnh lý. Bác sĩ giỏi cần phải biết được tất cả các nguyên nhân có thể của bệnh.

– Theo trí nhớ của cháu thì cháu bị như vậy từ bao giờ?

Không khó để Thủy có thể trả lời ngay bác sĩ:

– Từ khi cháu lập gia đình.

Vẫn từ sau bức rèm, bác sĩ Tình hỏi tiếp:

– Trước đó thì sao?

Đến câu hỏi này thì Thủy e ngại thực sự không muốn nói ra, cô nhát ngừng nhát nghỉ hít thở thật mạnh để nói ra điều bí mật của mình, cũng bởi ở đây bảo vệ thông tin cá nhân nên cô mới dám nói:

– Cái này …………. Trước khi lấy chồng, cháu có quan hệ tình dục 1 lần duy nhất. Đó là lần ………… cháu bị ………… bỏ thuốc kích dục ……… rồi cháu bị ……….. hiếp dâm.

Ông Tình thở dài, ông đã gần như suy đoán được nguyên nhân bệnh lý của bệnh nhân, trường hợp này trong cả cuộc đời khám phụ khoa của ông đã gặp không ít:

– Có phải chuyện đó làm cháu bị một cú sốc tâm lý rất nặng nề?

Thủy đáp nhẹ:

– Vâng thưa bác sĩ.

– Cũng kể từ đó cháu có thái độ sợ sệt, hay đúng ra làm căm ghét phải quan hệ tình dục?

– Vâng ạ.

Bác sĩ Tình phấn chấn hẳn, đã qua thời gian hỏi bệnh, giờ đến thời gian khám bệnh:

– Rồi. Bác đã biết phần nào nguyên nhân bệnh của cháu rồi. Giờ bác cần khám cơ thể của cháu để loại trừ nguyên nhân cơ địa nữa.

Từ đầu lúc khám bệnh đến giờ, Thủy đã bớt căng thẳng hơn rất nhiều vì lối nói chuyện chân tình, khoa học và y tế của bác sĩ. Nhưng bắt đầu từ đây, theo như lời bác sĩ là cô phải trực tiếp trưng hạ thể ra cho bác sĩ khám, chính vì vậy Thủy bắt đầu hồi hộp căng thẳng. Đời cô tính đến nay mới chỉ có 2 người đàn ông được nhìn vào lồn thôi. Người đầu tiên là gã sở khanh Huy đã vần vò cô cả một đêm. Người thứ nữa chính là Lưu chồng cô. Nay nếu mở lồn ra cho bác sĩ khám thì là người thứ 3. Nhưng trường hợp này không thể tính là xấu xa được. Đang suy nghĩ chưa biết phải làm gì, trống ngực thì cứ đập thình thịch thì bác sĩ hối:

– Cháu vén váy lên bụng rồi đặt hai chân vào giá đỡ. Bác sẽ khám cho cháu.

Nói xong bác sĩ Tình quay ra bàn đựng bộ dụng cụ thần thánh của mình. Lúc quay lại thì ông Tình của chúng ta thẫn thờ toàn thân người, buồi ông nhanh chóng cửng lên thòi hẳn ra khỏi cạp quần lót. Bởi trước mắt ông là toàn bộ thân dưới của bệnh nhân. Trắng nõn từ ngón chân lên đến tận eo. Đôi chân dài thon thả mịn màng như của một người mẫu thực thụ. Nhưng chưa hết đâu, mu bướm của bệnh nhân vồng lên nhìn vô cùng hấp dấp, lông lồn lưa thưa mượt mà mọc đều ở trên mu, còn dưới cái mu là toàn bộ cái lồn đỏ au không có một sợi lông nào dù chỉ là lông măng. Mặc dù hai cái chân đang đặt lên giá đỡ chỉa về hai bên nhưng hai môi lồn lớn vẫn khép lại che đi cái miệng lồn. Đầu lồn thì thừa hẳn ra ngoài một đoạn rất dài nhìn từ xa tưởng đó là dương vật của một bé trai vừa mới sinh ra. Nếu chỉ nhìn từ dưới mà không nhìn mu lồn thì có thể tưởng tượng đây chỉ là cái lồn của một cô gái vừa vào tuổi dậy thì mà thôi.

Ông Tình xuýt chút nữa thì rên rỉ phát ra tiếng ở trong cổ họng. Trong sự nghiệp khám lồn phụ nữ, đây có lẽ là cái lồn đẹp nhất, ngon nhất mà ông được tận mục sở thị. Cũng bởi dạo gần đây ở nhà xảy ra nhiều chuyện nên không có thủ dâm. Nay cả triệu con tinh binh đang độ trưởng thành đánh hơi thấy lồn đẹp thì tức tốc biểu tình đòi giải thoát. Phản ứng của bác sĩ âu cũng là đòi hỏi vô thức của sinh lý thôi, bác sĩ có thế nào cũng chỉ là con người, là con đực đứng trước một cái. Ông Tình không cố tình như vậy.

Bàn tay bưng cái khay có hơi run run vì tâm thần bất định, mãi một lúc ông Tình mới ngồi xuống được cái ghế cũng bởi vừa đi ông vừa nhìn như muốn đốt cháy cái âm hộ của bệnh nhân, cái rèm che mất mặt của người khám rồi thế nên ông có nhìn kiểu gì thì cũng không bị bệnh nhân phát hiện ra biểu hiện bất thường của mình.

Xỏ đôi găng tay cao su vào, ông chỉ muốn sộc một phát thật mạnh úp cả bàn tay của mình vào lồn bệnh nhân, nhưng ông kiềm chế được mà từ từ từng chút một đặt hai ngón tay của mình vào hai cái môi lồn, sau đó ông từ từ banh chúng ra hai bên để được nhìn trực tiếp vào vị trí mà nãy giờ vẫn còn ẩn nấp phía sau.

Ôi trời ơi, lỗ lồn có mầu hồng của máu chỉ to như một cái đầu đũa, có thể thấy lồn bệnh nhân đã có một con rồi mà không khác so với gái trinh là mấy. Có lẽ vì quan hệ tình dục ít, hoặc cũng có thể vì dương vật chồng bệnh nhân quá bé. Hoặc cũng thể vì bệnh nhân có một cơ địa quá đặc biệt, đó là khả năng co dãn của thành âm đạo khác người, nên có bị nong to ra đến mấy nhưng khi bình thường lại co lại trở lại hình dạng ban đầu. Phải khám kỹ mới biết được.

Thủy thấy có vật gì đó chạm vào lồn mình thì nhíu cửa lồn lại một cái theo phản xạ tự vệ, mông cô hơi nhổm lên so với mặt giường khám. Đó chỉ đơn giản là cảm giác ngượng ngùng, sợ sệt thôi. Chứ hiện nay cô hoàn toàn không có cảm giác hưng phấn theo kiểu nứng vì lồn bị sờ.

Ông Tình chăm chú quan sát toàn bộ mặt bên ngoài lồn, từ cửa lỗ lồn đến lỗ tiểu, rồi còn nhìn thật là kỹ vào cái hột le cực kỳ đặc biệt của bệnh nhân. Ông nhớ có lần ông đã từng được khám cho một bệnh nhân có hột le thòi hẳn ra ngoài giống như bệnh nhân này, đó là một cô gái có giới tính không bình thường, cô là les và hay dùng chính hột le của mình mà địt vào lồn một cô gái khác. Nhưng xem chừng bệnh nhân đang nằm kia không phải les, nếu như vậy thì thực sự quá là đặc biệt.

Sau khi quan sát kỹ, ông Tình chợt nghĩ trong đầu: “Cái lồn này thiếu đúng 1 thứ, đó là nước”.

Khám ngoài xong xuôi, không vấn đề gì, giờ đến khám trong. Ông Tình lấy vật cưng của mình ra, ông chọn cái kẹp mỏ vịt loại bé nhất bằng nhựa mầu trắng. Ông chọn loại bé là có ý đồ chuyên môn rất rõ ràng. Lỗ lồn bệnh nhân nhỏ thì dùng loại nhỏ thôi. Bôi một chút nước vào đầu kẹp, ông Tình chầm chậm đặt vào cửa lỗ lồn rồi từ từ ẩn vào trong.

Thủy đang nằm nhắm mắt lại, khuôn mặt nhăn nhó có chút khó chịu vì cảm giác có cái gì đó đút vào trong cơ thể mình. Cảm giác khó chịu này giống y như lúc cô bị Lưu địt, đó làm cảm giác chịu đựng.

Khi ấn kẹp vào sâu bên trong, ông Tình một lần nữa ngạc nhiên vì cấu tạo của âm đạo bệnh nhân. Bình thường chiều dài của ống âm đạo phải đến tận chuôi của kẹp mỏ vịt, nhưng lần này mới chỉ vào được 2/3 thôi ông đã không thể ấn tiếp được nữa vì nó đã vào đến tận cùng rồi. Đây rõ ràng là một cái lồn cực kỳ đặc biệt, đặc biệt từ ngoài vào trong. Nói không ngoa, đây là một cái lồn có thể làm bất kỳ một người đàn ông nào mê muội. Nó nhỏ, có co giãn, lại ngắn nữa. Vì vậy chỉ cần buồi có độ dài trung bình thôi vẫn có thể chọc vào đến tận cửa tử cung, thậm chí nếu buồi dài như của ông Tình đây thì có thể chọc đầu buồi vào tận bên trong tử cung nữa. Chỉ nghĩ đến có như vậy mà xém chút nữa là ông Tình xuất tinh.

Bấm kẹp vài phát để mở rộng cửa âm đạo, bác sĩ Tình rọi đèn pin vào bên trong, ông nói trong hơi thở gấp gáp:

– Cháu có thấy đau không, nếu đau thì bảo bác.

Thủy không thấy đau, không thấy rát, chỉ thấy thốn, còn cảm giác nứng chỉ là con số 0 tròn trĩnh:

– Không ạ.

Bác sĩ Tình yên tâm nhìn vào bên trong. Từng nếp từng nếp thành âm đạo như những con sóng nối tiếp nhau, đỏ au đang cuồn cuộn co co giãn giãn theo phản ứng vì bị cái kẹp nong ra. Ở sâu bên trong, cửa tử cung cũng to hơn bình thường một chút, điều này càng làm cho cái lồn này đặc biệt lại thêm đặc biệt. Các bạn phải nhớ, nếu cửa tử cung mà to gặp buồi dài chọc vào được đến tận đây thì rất có khả năng buồi xuyên qua cánh cửa thứ 2 này mà chui vào bên trong. Còn gì sướng bằng cùng một phát địt mà chui vào 2 cái lỗ, giống kiểu như niềm vui nhân đôi, một lúc được cắm vào 2 lồn vậy.

Là người có chuyên môn, lại là người thường xuyên được thăm khám các thể loại lồn trên cõi đời này, ông Tình một lần nữa trầm trồ, xuýt xoa vì cái lồn của bệnh nhân. Có thể nói nó không những đẹp mà còn rất đặc biệt. Nếu được địt vào cái lồn này thì cả đời sẽ không bao giờ quên được. Chắc chắn là như vậy.

Rút kẹp mỏ vịt ra khỏi lồn rồi đặt vào khay đựng dụng cụ, ông Tình quay lại nhìn vào lồn, quả đúng như ông dự đoán, cửa lỗ lồn giờ đã co lại đúng như trước kia, to đúng bằng cái đầu đũa. Mặc dù ông Tình vẫn nhìn vào lồn bệnh nhân nhưng miệng bắt đầu nói:

– Về cơ bản thì bộ phận sinh dục của cháu hoàn toàn bình thường, chỉ có duy nhất một vấn đề là không tiết dịch nhờn bôi trơn thôi. Về vấn đề này cũng không khó giải quyết. Quan trọng nhất chính là bản thân cháu.

Đáng nhẽ ông Tình có thể cho bệnh nhân khép lồn lại rồi nói chuyện cũng chẳng sao, nhưng ông không làm như vậy, chẳng tội gì mà không có mắt mình chiêm ngưỡng cả. Thủy lo lắng hỏi lại:

– Bản thân cháu ạ?

– Uh, nguyên nhân chính ở đây chính là tâm lý của cháu, cháu vẫn bị quá khứ đè nặng, vẫn luôn bị ám ảnh bởi lần cháu bị hãm hiếp. Nghe bác này, bác chắc cũng bằng tuổi cha mẹ cháu. Chuyện gì qua rồi thì nên cho qua cháu ạ, sống hướng về tương lai chứ không nên đặt nặng quá khứ.

– “Vâng ạ, giờ cháu phải làm sao? Cháu muốn cháu là một người phụ nữ bình thường như bao người khác”, Thủy mắm môi quyết tâm chữa lành bệnh, đó là chính là cuộc sống của cô, của con trai cô.

Ông Tình trầm giọng xuống vì bản thân ông không tự tin khi nói, nó vượt lên góc độ chuyên môn một vài phần:

– Bác đã có phác đồ điều trị cho bệnh của cháu, chỉ cần cháu phối hợp, bác đảm bảo bệnh của cháu sẽ chữa lành trong ít nhất 3 lần khám, nhiều nhất là 5 lần.

Phác đồ điều trị đã có sẵn trong đầu ông Tình, nhưng nếu là bệnh nhân khác, là cái lồn khác không phải cái lồn này, ông hoàn toàn có thể hướng dẫn bệnh nhân về nhà tự làm. Nhưng đằng này ông lại muốn mình là người trực tiếp làm, đó là cái vượt lên vài phần.

Thủy thấy sự khẳng định của bác sĩ thì trong lòng mừng lắm, nhanh thì 3 lần, chậm thì 5 lần, như vậy cô sẽ được khỏi bệnh. Chửa nghĩ gì sâu xa, Thủy gật đầu tắp lự:

– Vâng, cháu cảm ơn bác sĩ. Được như vậy thì tốt quá. Cháu sẽ nghe lời bác sĩ.

Ông tháo găng tay của mình ra, giờ ông đang tay trần trước một cái lồn tuyệt mĩ, đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời khám bệnh ông phá lệ trút bỏ găng tay. Bàn tay run run chậm chậm đưa về phía lồn bệnh nhân, trước khi chạm vào vật đặc biệt đầu tiên, ông Tình nói:

– Để kích thích dịch nhờn chảy ra âm đạo, cần phải cùng lúc phối hợp kích thích vật lý và điều trị tinh thần. Cháu hãy thả lỏng cơ thể của mình, thả lỏng đầu óc. Trong khi bác điều trị, bác sẽ hỏi cháu những câu hỏi liên quan đến vấn đề tình dục. Cháu hãy cởi mở trả lời thành thật. Bác tin là sẽ có hiệu quả ngay. Đồng ý không?

Thủy bẽn lẽn kèm theo hồi hộp không biết bác sĩ sẽ làm gì lồn mình. Nhưng một khi đã quyết tâm, lại thấy rõ được sự khẳng định sẽ khỏi bệnh của bác sĩ nên Thủy đồng ý:

– Vâng ạ!

Ông Tình bắt đầu chạm nhẹ đầu ngón tay vào đỉnh của cái đầu lồn. Thủy cảm giác âm ấm như có da thịt chạm vào hột le của mình. Di di ngón tay thành hình vòng tròn, bác sĩ Tình bắt đầu hỏi:

– Cháu có thủ dâm bao giờ không?

– Cháu không?

Ông Tình chấm một ít nước bọt lên đầu ngón tay mình rồi ông bắt đầu di di vào hột le của Thủy, trông nó như một con sâu khế đang uốn éo giữa hai ngón tay của ông Tình:

– Vậy cháu chưa từng làm như thế này?

Thủy băt đầu thấy ngứa ngứa thích thích ở hột le, cô chưa bao giờ có cảm giác này trong đời, chỉ là một cơn sóng rất nhỏ thôi nhưng nó có tác động cực lớn đối với cô, cảm giác lần đầu tiên mà mình có trong đời giống như ta đi khám phá một vùng đất mới vậy.

– “Cháu chưa”, Thủy cần thêm để phát ra tiếng ư trong cổ họng.

– Chồng cháu có bao giờ làm cho cháu thế này không?

– Không ạ. Anh ấy chưa bao giờ làm thế với cháu cả.

Ông Tình biết đối với Thủy, mọi thứ cần phải từ từ, chậm mà chắc. Ông vẫn miệt mài mà nghịch ngợm hột le của Thủy, nó dài ra phải đến hơn một đốt ngón tay. Ông di di, lắc lắc rồi sóc sóc giống như là sóc lọ cho dương vật vậy:

– Đau không? Nếu đau bảo bác nhé.

– Không ạ.

– Cháu hãy nhắm mắt lại và chỉ tập trung suy nghĩ của mình vào cái hột le thôi. Ngoài ra đừng nghĩ gì khác.

Thủy làm theo lời bác sĩ, cô chỉ chú ý vào cái đầu lồn của mình mà thôi, giờ đây nó đang được nghịch ngợm, vầy vò, sần xéo ngang dọc, lên xuống. Giữa cảm giác ngứa ngứa và thích thú nó rất mong manh mà nhiều khi không thể phân biệt được. Thủy giờ này thực sự là không phân biệt được mình đang thích hay đang ngứa nữa, chỉ biết rằng nó là một cảm giác mới lạ vừa mới ùa về cơ thể. Cô hơi nhổm mông lên xuống theo phản xạ.

Ông Tình nhìn xuống bên dưới, tay còn lại ông banh hai mép lồn của Thủy ra để nhìn vào cửa lỗ, thấy nó hơi hơi lay động, ông biết là động tác phía trên của mình bắt đầu có phản ứng, việc mình làm bắt đầu có tác dụng, ông cần kích thích Thủy hơn bằng lời nói:

– Tình dục là điều thú vị nhất của loài người mà tạo hóa ban tặng, tình dục là bản năng mà không cần ai phải học cũng biết được. Nếu có học cũng chỉ để làm cho nó thêm thăng hoa mà thôi. Cháu đã bao giờ có mong ước mình được thăng hoa trong tình dục không?

Thủy ấp úng:

– Cháu có.

Ông Tình bắt đầu dùng thêm một ngón tay vừa chấm vào lưỡi mà dây dây vào cửa lồn Thủy:

– Tình dục là tổng hòa của nhiều yếu tố, tâm lý, tình cảm, va chạm, tiếp xúc, lời nói, âu yếm, mơn trớn, nước chảy, xuất tinh .v.v. Chỉ khi hội tụ đủ những yếu tố đó mới làm cho cả nam và nữ thăng hoa, hay người ta gọi là cực khoái, lên đỉnh.

Thủy bắt đầu thả trôi tư tưởng mình, cũng là lần đầu tiên trong đời lồn cô bị mơn trớn, vuốt ve như bây giờ, các cảm giác mới lạ liên tiếp nối đuôi nhau ùa về làm Thủy thấy mình như trở thành một con người khác của mình, một con người mới lạ mà đến giờ này cô mới biết.

Rồi ông Tình tiếp tục đút một ngón tay vào trong cửa lồn, rất nhẹ nhàng từng chút một. Ông có cảm giác đầu ngón tay mình hơi nhơm nhớp, chưa hẳn là dịch lồn nhưng đó cũng gọi là có một chút gì đó của ẩm ướt.

Thủy không kềm được mình mà phát ra tiếng rên yếu ớt lồn mình bị xâm nhập:

– Iiiiii!

Ông Tình nghe được tiếng rên nhỏ đó thì kích thích thêm:

– Cháu có cảm giác gì đó rồi phải không?

Thủy ú ớ:

– Hình như thế thì phải.

Ông Tình ấn tay sâu hơn một chút nữa:

– Cháu tiếp tục thả lỏng đi, hãy để cơ thể mình dẫn dắt suy nghĩ của cháu. Bướm cháu bắt đầu có nước rồi.

Ông Tình cố tình dùng những từ ngữ trần trụi một chút, ông nói tiếp:

– Hãy tưởng tượng, ngón tay của bác là một cái dương vật, cái dương vật đó đang xâm nhập vào trong cơ thể cháu, vào trong bướm cháu. Tưởng tượng đi cháu.

– Iiii, vâng, cháu đang nghĩ đây.

Ông Tình ấn lút cán rồi từ từ rút ra, lồn Thủy rượm ra một ít nước nhờn làm ngón tay ông ẩm ướt:

– Cháu đang bị ngón tay làm tình, ngón tay bác đang làm tình với cái bướm của cháu. Sướng không cháu?

Thủy quên hẳn mình đang đi khám bệnh, cô đang cố để cơ thể cảm nhận hết những cái làn gió mới tràn về, lồn cô đang hơi tê tê như có ngàn con kiến bò lổn nhổn trong lồn, cô chỉ muốn gãi thật mạnh:

– Hình như có bác sĩ ơi, bác sĩ làm mạnh hơn một chút đi.

Ông Tình ấn mạnh và nhanh hơn ngón tay mình vào lồn Thủy, ngón tay kia vẫn không rời cái hột le:

– Bác làm nhanh hơn đây, nhanh hơn đây. Ngón tay bác đang làm tình với bướm cháu đây, cháu có thấy giống như dương vật đang ……….. địt vào bướm cháu không?

Thủy bịt miệng mình để ngăn tiếng rên như muốn thoát ra khỏi cổ họng:

– Cháu ………….. cháu …………… bác nói bậy quá.

– Là bác cố tình đấy, trong tình dục không có gì là bậy hết cháu, cháu cứ thoải mái tiếp nhận hết đi, nghe được mới nói được.

– Vâng, cháu nghe rồi.

Có tiếng “ọc ọc” nho nhỏ phát ra từ lồn Thủy, ngón tay của ông Tình bắt đầu có một chút bọt bong bóng, chứng tỏ Thủy đã bắt tiết dịch nhờn. Ông Tình phấn khích lắm, hưng phấn lắm nhưng không dám thò tay xuống mà xóc cái buồi đang cứng ngắc nóng hổi trong quần, nếu ông làm thế là phá bỏ hoàn toàn tác phong nghề nghiệp của mình, đó là lợi dụng bệnh nhân để thủ dâm. Ông kích thích bệnh nhân:

– Ngón tay của bác đang làm gì cháu đây?

Thủy ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời:

– Đang ………. thủ dâm cho cháu.

Ông Tình lắc mình ngón tay mình hơn, ông có cảm giác đầu ngón tay mình gần chạm được vào cửa tử cung:

– Cụ thể hơn xem nào, ngón tay đang làm gì, nói đi cháu, giải phóng đi cháu.

Thủy thở thật mạnh để hít không khí, ngón tay của cô không bị điều khiển nhưng cũng tự động bóp bóp vào vú:

– Đang ……….. làm tình.

Ông Tình nói nhanh giống như là tay mình:

– Làm tình. Đúng rồi, còn từ nào khác nữa ………. Nói đi cháu.

Thủy hơi hẩy hẩy cái mông mình, cô có cảm giác đây mới là lần đầu tiên mình quan hệ tình dục vậy, toàn bộ vùng háng mình như tê dại đi, rồi đầu vú hình như cũng săn săn lại thì phải:

– Là …………. Địt ………….. địt. Ôi ooo, aaa, iiiiiiiiiiiii cháu ……………..

– Địt vào đâu?

– Vào ……. bướm.

– Còn từ nào khác bướm không?

Thủy thấy mình không còn là chính mình, cô như đang bay bổng trong một thế giới khác, cô ú ớ:

– AAAAaa, vào ……… lồn. Địt vào ……… lồn cháu. Aaaaaaa. Bác sĩ ơi, cháu cháu …… thấy, hình như ………….. như là ……. cháu đang sướng. Bác sĩ ơi nhanh lên ….. cháu ………….. địt vào lồn cháu đi………….. cháu …………… aaaaaaaa

Ông Tình thấy lồn Thủy co co của biểu hiện cực khoái, ông tăng tốc ních thật mạnh ngón tay mình vào trong lồn. Bàn tay kia của ông cũng bóp chặt cái mồng đốc giở đang cứng ngắc lại như dương vật đang nứng rồi.

– Sướng lồn đi cháu, lồn cháu ra nước rồi. Giỏi lắm.

Thủy nhấc hẳn cái mông mình lên mặt giường, cách đến cả gang tay, hai bàn tay cô bóp thật chặt, ngón chân co rút lại, người cô căng cứng gồng lên vì cơn cực khoái đến bất ngờ và là đầu tiên trong đời, cô không ngờ nó lại mang đến cho cô sự thăng hoa đến như vậy, Thủy như hét lên bất chấp mọi thứ xung quanh mình là gì:

– AAAAAAAAAAAA sướng …………….. rồi …………… aaaaaaaaaaaaaaaaaa. Cháu sướng lồn …………………….

Đít Thủy rơi bịch xuống giường nhưng háng cô vẫn giật giật vì các cơ trong âm đạo vẫn không ngừng co bóp. Mồ hôi cô túa ra như vừa chạy maratong về đích.

Ông Tình hài lòng từ từ rút ngón tay ra khỏi lồn, ngón tay ướt sũng. Ông thầm nghĩ: “Đúng thực sự là một cái lồn đặc biệt, chỉ là chưa biết cách sử dụng thôi”.

Sau đó ông Tình từ từ nhấc hai chân của Thủy ra khỏi cái giá treo, chân Thủy xụi lơ vô lực đặt thõng thoài xuôi theo giường. Lấy khăn lau lau vào ngón tay của mình xong ông Tình nói:

– Buổi đầu hôm nay rất thành công rồi. Bác tin chỉ cần 2 buổi nữa là cháu sẽ tìm lại được cảm giác.

Thủy nói thều thào như không ra hơi:

– Vâng ạ.

– Giờ cháu mặc quần áo vào, sau đó ra lễ tân đặt lịch khám lần sau nhé. Bác đi đây.

Nói xong ông Tình bước ra khỏi cửa phòng khám đặc biệt. Ông hơi khom khom người để che đi cái dương vật vẫn còn chưa xìu xuống một chút nào.

————

Cả buổi khám ngày hôm ấy, ông Tình cứ thỉnh thoảng lúc rảnh đầu là lại nghĩ về cái lồn đặc biệt mà ông khám sáng nay. Tinh trùng thì ùn ứ ở trong bìu giái chưa được giải thoát thật là khó chịu. Ông chắc chắn phải thủ dâm không thì tẩu hỏa nhập ma mất.

Lại nghĩ đến chuyện thủ dâm thì ông lại nhớ đến vợ của Phong, là Vân. Ông tự nhiên muốn được nghe lại tiếng làm tình của Vân trong lúc thủ dâm. Chính vì vậy, hết giờ làm ông đi thẳng xe về nhà Phong mà không về qua nhà trọ mới thuê ngày hôm qua nữa.

Vẫn như những lần trước ông Tình ghé qua nhà Phong chơi, mọi người rất vui vẻ, niềm nở tiếp đãi ông. Lúc ăn cơm, vợ chồng Phong có hỏi ông về cuộc sống khi ông ở với vợ chồng Lưu nhưng ông Tình chỉ ầm ừ nói là mọi việc vẫn bình thường, không có chuyện gì xảy ra. Nghĩ kể cũng lạ, vợ chồng Lưu Thủy thì nghĩ là bố đang ở nhà anh Phong. Còn vợ chồng Phong Vân thì vẫn nghĩ là bố đang ở với vợ chồng chú Lưu.

Chờ mãi cũng đến đêm, ông Tình cố tình thức đợi mọi người ngủ hết rồi ông mới rón rén đi xuống tầng 2, nơi có phòng ngủ của Phong Vân. Quả đúng là ý trời, chưa xuống đến cửa phòng ông đã thấp thoáng nghe được rên của Vân. Thò một tay vào trong quần sóc sóc dương vật, ông tiếp tục đi xuống tận cửa phòng để nghe cho rõ.

Ôi trời ơi, ông trời không biết là đang thương ông hay là đang hại ông nữa đây. Cửa phòng không khép hẳn mà đang hé hé ra một khe nhỏ vừa đủ để ông ghé mắt vào bên trong. Vân đang chổng mông cho Phong từ đằng sau đang ôm eo mà địt những phát chắc nịch.

Ánh đèn ngủ không sáng rõ mà chỉ lờ mờ nên ông Tình không biết là Phong đang địt vào lồn hay vào đít Vân nữa. Chỉ biết là Vân đang sướng, bằng chứng là những tiếng rên ngày càng to lên làm ông Tình nghe rõ mồn mồn.

Ông căng mắt nhìn vào bên trong mà thị dâm, đây là lần thứ 2 ông được nhìn thấy Vân trần truồng địt nhau với chồng. Như cá gặp nước, như chim thả lồng, ông vừa nhìn vừa lôi hẳn buồi ra mà sóc lấy sóc để. Ông sục buồi rất mạnh như muốn ra thật nhanh, bởi ông biết cửa hé thế này mà nhìn lâu rất dễ bị phát hiện.

Chắc là vợ chồng Phong Vân đã địt nhau được một lúc rồi. Từ lúc ông Tình đứng ngoài cửa đến giờ mới có 5 phút là Phong đã dập những phát cuối rồi rùng mình xuất toàn bộ tinh trùng vào lỗ đít của Vân.

Lúc Phong xuất tinh cũng là lúc ông Tình sóc những phát cuối cùng rồi bắn téo loe tinh trùng ra khắp mọi nơi xuống sàn nhà. Ông cởi chiếc áo phông của mình ra lúi húi lau lau tinh trùng trong đêm tối. Ông cố gắng xóa sạch dấu vết để không ai phát hiện ra ông vừa làm một chuyện không nên không phải chút nào. Sau đâu đó ông nhanh chóng nhưng rất nhẹ nhàng đi lên tầng 4 về phòng mình.

Nhưng có một chuyện mà ông Tình không biết, lúc ông cúi xuống lau tinh cũng là lúc Vân sau khi được chồng bắn đầy một đít tinh trùng thì quay người nằm nghiêng. Lúc đó hướng mắt của cô lại hướng ra cửa, và qua khe cửa rõ ràng cô thấy có một bóng người đang lồm cồm làm gì đó. Vì mới chỉ thoáng qua không rõ ràng nên cô không có nói gì với Phong cả.

Phong sau khi xuất tinh thì nằm vật ra giường, trong chốc lát tiếng gáy đã phát ra báo hiệu anh đã đi vào giấc ngủ.

Vân lồm cồm bò dậy đi vào trong nhà vệ sinh rửa đít, qua đến cửa cô mở hẳn ra rồi bật điện hành lang cầu thang. Không nhìn thấy ai nhưng cô nhìn rõ có một vệt mầu đục đục ở trên tường. Lấy đầu ngón tay dí dí vào cái vệt đó rồi Vân đưa lên mũi ngửi. Cô há hốc mồm ra vì phát hiện ra thứ nước dính ở trên tường là cái gì, cô tự nói khẽ với bản thân mình:

– Là ……… tinh trùng.

Vân ôm miệng lại rồi phân tích tình hình:

– Không lẽ là ………… bố. Bố rình mình. Trời ơi …………. bố nhìn thấy mình trần truồng địt nhau với anh Phong. Rồi bố thủ dâm ……………….

Rồi Vân chấm chấm ngón tay dính tinh trùng vào lưỡi rồi nhẩm nhẩm miệng:

– Tinh trùng bố đây sao? Ô ………… ngậy. Chẳng lẽ bố ………… vẫn còn phong độ như thanh niên thế này sao?

Vân ngồi thụp xuống ngay tại cửa phòng, cô vẫn trần truồng, bất giác Vân cho tay xuống cái lồn hôm nay không được ăn rồi cô cười tủm tỉm:

– Độc và lạ chẳng phải ở ngay trong nhà này sao? Vậy mà mình cứ tìm đâu đâu. Hí hí hí.

Một dòng tinh trùng từ trong đít Vân ộc ra ngoài vì động tác nhíu lồn làm thả lỏng cơ lỗ đít.

— Hết chương 8 —​