Những Mối Tình Trong Bệnh Viện – Seri Truyện Cực Hay 2019 ( Update Chap 21 END )

Chương 7:

Ông Tình già của chúng ta rời cơ quan trở về nhà, chiếc ba lô quần áo ông vẫn buộc ở sau xe máy, định rẽ phải theo thói quen vì hướng đó là hướng về trường của Gia Bảo. Ông phanh dụi lại một cái rồi thẫn thờ người vì hôm nay ông không phải đón cháu. Chẳng phải hôm qua cô con dâu đã nói thẳng là bắt đầu từ hôm nay, việc đón Gia Bảo ông không cần phải làm nữa hay sao.

Chẳng biết đi đâu về đâu, tự dưng thành kẻ không có nơi để về, ông Tình cứ vậy mà vọt ga phóng xe đi, đi mà không biết đích đến. Run rủi thế nào ông lại vòng lên hồ Tây, gió chiều man mát làm lòng ông dịu đi đôi chút. Đẩy xe lên vỉa hè, ông thả bộ ra sát lan can bờ hồ, gió làm những lọn tóc đã có đến một nửa là bạc của ông bay bay. Ở xa xa, những con chim đang lượn lờ trên mặt nước, thỉnh thoảng chúng xà xuống chọc mỏ vào nước như muốn bắt những con cá nhỏ xấu số. Nước hồ mầu xanh lục lăn tăn đập vào bờ kè không ngừng nghỉ.

Thấp thoáng một vài người dân sống quanh đây đang thong dong thả cần câu cá, nhìn họ thật thảnh thơi, an nhàn với thú vui tao nhã. Tất cả những khung cảnh êm đềm lúc chiều tà bên hồ Tây không làm ông vợi đi nỗi buồn chút nào, ngoảnh lại nhìn chiếc xe máy, trên yên xe còn có cái ba lô quần áo như báo hiệu cho ông biết cuộc sống mình phải đổi thay từ giờ phút này. Thở dài một cái rồi ông lại đưa tầm mắt mình ra xa. Bỗng ông giật mình vì có tiếng nói ở sau lưng:

– Ông Tình, sao ông lại ở đây?

Ông nhận ra ngay tiếng nói đó là của ai, ông quay lại với ánh mắt ngạc nhiên:

– Bà Oanh!

Con đường ven hồ này chẳng phải là đường về nhà bà Oanh đó hay sao, bà đang trên đường về nhà, rồi bà chợt nhìn thấy một người quen quen, đỗ xe lại nhìn kỹ thì khẳng định là ông Tình, lại nhìn thấy chiếc xe máy Furture dựng gần đấy, nhìn điệu bộ ông Tình bà đoán là ông gặp chuyện gì đó. Vậy nên bà cũng đỗ xe lại và tiến về phía ông.

– Gì mà nhìn tôi vậy, vừa rồi đi trên đường nhìn thấy ông thì tôi đỗ lại thôi. Nếu tôi làm phiền ông thì tôi đi về.

Ông Tình lúc này mới nhớ ra, con đường này là con đường về nhà bà Oanh, ông đã đưa và đón bà mỗi chiều một lượt rồi.

– Không phiền, không phiền. Ồ, tôi quên mất đây là đường về nhà bà.

Bà Oanh cũng tiến ra mép hồ, đặt hai bàn tay trắng mũm của mình lên thành lan can sắt, nhà ở gần hồ Tây nhưng cũng đã lâu lắm rồi bà không bước dạo ven hồ:

– Ông có chuyện gì mà ra đây đứng một mình vậy, hay là nhớ đến cô nào?

Ông Tình thở dài:

– Già rồi mà, làm gì có ai đâu mà nhớ. Chỉ là chuyện con cháu thôi.

Bà Oanh ngoảnh sang bên phải để nhìn ông Tình, từ góc nhìn bên mé này, bà thấy nửa khuôn mặt ông:

– Vậy sao, người già như chúng ta đây đúng là chuyện con cháu làm chúng ta đau đầu. Nếu ông không ngại thì kể cho người bạn già này nghe đi.

Ông Tình xoa xoa hai bàn tay vào nhau, rồi ông nhìn về phía sau, thấy một chiếc ghế đá còn trống:

– Với bà có gì mà ngại, lại kia ngồi đi, tôi kể cho bà nghe.

Vậy là hai ông bà chầm chậm tiến về chiếc ghế đá, họ không đi sát nhau giống cặp tình nhân, nhưng nhìn cũng giống đôi bạn tâm giao. Rồi ông bà ngồi xuống ghế đá, hai người ngồi cách nhau một khoảng khá rộng, ở giữa là chiếc túi xách màu đen của bà Oanh.

Ông Tình chầm chậm kể lại chuyện gia đình mình, chuyện xích mích với cô con dâu Thủy, chuyện ông quyết định sẽ không sống ở nhà đứa con nào nữa mà sẽ ra ngoài tìm nơi ở mới. Tất nhiên, ông giấu biệt chuyện ông rình lén vợ chồng Phong Vân địt nhau, đang cưa gái ai lại làm thế bao giờ.

Kết thúc câu chuyện, ông Tình thở dài một cái, ngửa hẳn người dựa lưng vào ghế đá, chân nọ gác sang chân kia:

– Chuyện là thế đấy bà. Ây za, tôi chuyển ra ngoài thì cũng không vấn đề gì, tuy già nhưng sức khỏe vẫn còn. Ít nhất cũng sống một mình được độ chục năm nữa. Chỉ lo vợ chồng chúng nó ở nhà, lo cho thằng cháu nội thôi.

Bà Oanh an ủi:

– Ông đừng có cả nghĩ như vậy. Trong mắt bố mẹ như chúng ta, con cái bao giờ cũng còn bé bỏng cả, như tôi đây này, ngày cái Tiên theo chồng sang Pháp tôi cũng lo ngày lo đêm. Nhưng được một thời gian cũng vợi bớt đi bởi vì tôi nghĩ chúng nó lớn rồi phải tự lo cho bản thân, cho gia đình chúng nó. Giờ mình có tuổi rồi, lo thân mình trước đi ông ơi. Đừng để ý nhiều đến lời của các con làm gì, mình cũng cần độ lượng mà hòa hợp với chúng nó.

– “Nhưng mà ……………”, ông Tình định nói ra điều gì đó thì bà Oanh chặn họng:

– Không nhưng nhị gì hết. Nếu ông nghe lời tôi thì tôi cho ông một lời khuyên.

Ông Tình quay sang nhìn vào bờ môi mọng của bà Oanh, trong lúc chập choạng tối thế này, ông thấy bà rất đẹp:

– Bà nói đi.

– Theo tôi ông cứ về nhà ở, đừng đi đâu hết. Rồi từ từ ông khuyên bảo vợ chồng Lưu. Tôi tin chúng nó cũng không đến nỗi bất hiếu mà cãi ông thêm lần nào nữa đâu. Chứ giờ mà ông ra ngoài ở, rất nhiều thứ phải lo. Hơn nữa tuổi già trái gió trở giời, lúc khỏe thì không sao, còn lúc đau yếu nữa.

Ông Tình cãi:

– Bà chẳng phải là đang sống một mình đó sao.

– Tôi khác, ông khác. Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Tôi có một đứa con gái, gái lớn phải lấy chồng, chẳng lẽ mình cản được sao. Tôi cũng quen sống một mình rồi. Nghe tôi, về nhà đi.

Rồi hai ông bà còn nói chuyện thêm một lúc nữa, chủ yếu là xoay quanh việc bà Oanh thuyết phục ông Tình bỏ qua phiền muộn mà về nhà sống với con cháu. Ông Tình nghe phân tích thì cũng xuôi xuôi. Quả đúng là hôm qua ông có tức giận và trong lúc bực bội trong lòng thì có suy nghĩ tiêu cực.

Hai người chia tay ai về nhà nấy. Hôm nay là lần đầu tiên ông Tình và bà Oanh nói chuyện với nhau lâu như thế, nhiều như thế. Họ dần trở thành một đôi bạn già, cùng nhau sẻ chia những buồn vui trong cuộc sống. Có thể lắm, tình cảm của họ đã bước lên một bậc đầu tiên rồi.

—————–

Nhưng nếu mọi chuyện theo dự liệu của bà Oanh thôi thì lại đi một nhẽ rất khác. Ông Tình có về nhà theo như lời khuyên của bà Oanh, nhưng sự việc lại xảy ra như thế này.

Ông Tình vì nói chuyện với bà Oanh nên về muộn, lúc đó chắc cũng khoảng hơn 7 giờ tối rồi. Bình thường thì giờ này đang là giờ cơm của cả nhà. Và hôm nay cũng vậy, cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm. Đỗ xe trước cổng nhà, ông Tình dừng lại ý định mở cổng vì khung cảnh bên trong đập vào mắt ông.

Đó không phải là một khung cảnh buồn giống như mọi ngày mà là một không khí cực kỳ vui vẻ.

Thủy đang mặc một chiếc tạp dề, mặt tươi như hoa bưng một bát canh nóng ra đặt lên bàn ăn. Ông Tình nghe không rõ là Thủy nói gì, nhưng có vẻ như đang là trung tâm của cả gia đình, cô còn nựng vào má Gia Bảo một cái rồi âu yếm thơm vào má chồng nữa. Có vẻ như Thủy đang rất hạnh phúc.

Lưu cũng vậy, anh cười cười, nói nói. Mà hình như còn uống rượu nữa thì phải, ông Tình nhìn thấy có 1 cái ly đặt cạnh chai rượu vang. Không biết là ăn mừng sự kiện gì.

Gia Bảo hớn hở đưa bát cho mẹ xới cơm.

Ông Tình không biết cảm giác của mình lúc này như thế nào. Mới ngày hôm qua thôi, ông còn là một thành viên trong căn nhà đầy ắp kỷ niệm này, vậy hôm nay, giờ này khi đứng từ cánh cổng đã nhuốm mầu thời gian ông lại cảm thấy mình trở thành một người thừa, một người bên lề cuộc sống. Ông tự nhủ, nếu mình đẩy cổng bước vào thì cái không khí đầm ấm hạnh phúc ấy chắc chắn sẽ mất đi, thay vào đó lại là không khí khô cứng, nhạt nhẽo, im ắng đến ngột thở như mọi ngày.

Và ông Tình không muốn mình trở thành vật cản hạnh phúc của cái gia đình đó. Ông lẳng lặng quay lưng, nổ máy và đi mất.

Ông không biết được rằng, khi bóng ông đi khuất khỏi cánh cổng đó cũng là lúc tiếng cười và tiếng nói của Thủy vụt tắt trên môi để lại ngỡ ngàng cho bố con Lưu. Thủy nén giấu giọt nước trực trào trên mắt chạy vội vào nhà vệ sinh gần đó. Cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại cũng là lúc cô đưa tay lên bưng mặt mà “khực khực” khuôn ngực mình ngăn tiếng nghẹn ngào: “Con xin lỗi!”.

————-

Cũng đã muộn rồi nên ông Tình đành phải tìm cho mình một nhà nghỉ bình dân tá túc tạm qua đêm nay. Ông không muốn qua nhà Phong Vân vì hôm qua đã ở đấy rồi, nếu hôm nay mình tiếp tục đến rất có thể vợ chồng Phong Vân sẽ nghi ngờ.

Một mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, đây là lần đầu tiên ông Tình vào một nhà nghỉ, nghe mọi người nói nhiều nhưng hôm nay mới tận mục sở thị. Cái mùi ở trong nhà nghỉ làm ông nôn nao khó chịu. Tắt điện sớm mục đích tìm giấc ngủ cho mau hết thời gian qua khỏi đêm nay nhưng ông Tình không tài nào ngủ được.

Ông lại nhớ về bà Oanh, nhớ về buổi trò chuyện cùng bà ở bên ven hồ Tây buổi chiều ngày hôm nay. Bà Oanh nói đúng, rất đúng, “trẻ cậy cha, già cậy con”, mình có giận con cái thế nào nhưng trước sau gì mình cũng có lúc đau yếu, không nhờ chúng nó thì còn nhờ ai đây. Cũng không thể cứng nhắc mà ép buộc chúng nó phải sống theo nếp sống của mình, phải nghĩ theo nếp nghĩ của mình. Mà thực tế rằng chính mình phải hòa nhập vào lối sống của thời đại, nếu không hòa nhập được ắt hẳn mình sẽ bị đẩy ra ngoài rìa. Chính ông Tình đang ở trong hoàn cảnh như vậy. Cần phải bình tâm soi xét lại mọi thứ, mọi khía cạnh, để từ đó có cái nhìn chính xác, khách quan hơn.

Vì không thể làm theo lời bà Oanh khuyên lúc ban chiều, vậy nên ông Tình bấm máy gọi cho bà. Sau vài tiếng kêu “tút tút tút” thì ở đầu dây bên kia, giọng nói nhẹ nhàng như sợ đánh động cái không gian yên tĩnh về đêm của bà Oanh vang lên: “Ông Tình à!”

Ông Tình: “ừ tôi đây, bà ngủ chưa?”

Bà Oanh: “Tôi vừa mới ……. À, tôi chưa ngủ. Sao muộn thế ông còn gọi cho tôi. Có phải xảy ra chuyện gì không?”, bà Oanh xuýt nữa thì thật thật thà thà nói là “tôi vừa mới trần truồng bôi kem dưỡng thể”.

Ông Tình: “Tôi không thể làm theo lời khuyên của bà được rồi. Chiều nay tôi cũng về nhà, nhưng không vào trong nhà. Tôi có cảm giác con trai, con dâu và cháu nội tôi chúng nó vui mừng khi tôi không ở cùng chúng nó. Tôi …………. Tôi ………….. thấy nếu tôi bước vào nhà thì sẽ phá hỏng cái hạnh phúc và niềm vui của chúng nó. Thế nên …………. Tôi lại đi”

Bà Oanh thở dài một cái: “Ây zà, thế giờ này ông đang ở đâu? Ông đã ăn uống gì chưa?”

Ông Tình trở mình nằm nghiêng, đặt điện thoại trên tai mà thủ thỉ thù thì: “Tôi ăn tạm bán bún ngan rồi. Giờ đang ở nhà nghỉ ở gần bệnh viện. Mai tôi sẽ đi tìm nhà. Tôi quyết rồi”

Một lúc sau mới thấy bà Oanh lên tiếng: “Thôi chuyện đã đến nước này thì cứ theo như ông tính toán mà làm đi. Cũng là để cho chúng nó cảm nhận được cuộc sống riêng, tôi tin là một thời ngắn thôi, chúng nó sẽ hiểu ra”

Ông Tình: “Uh, cứ vậy đi”

Bà Oanh: “À, còn về chuyện đi tìm nhà thì ông để tôi tính xem thế nào. Để sáng mai tôi hỏi bà bạn ở cùng phường, tôi nhớ là bà ấy có một căn nhà cấp 4 để không. Gần chỗ nhà tôi. Nếu được ông về đấy ở tạm rồi tính tiếp. Như vậy có được không?”

Ông Tình chợt phấn chấn hẳn ra: “Được, được chứ, sáng mai bà hỏi hộ tôi luôn nhé”

Bà Oanh: “Gì thế, đi ở trọ mà tôi thấy ông vui cứ như là …………… trẻ con được quà vậy”.

Ông Tình: “Hì hì hì, tại được ở gần bà là tôi vui rồi”.

Bà Oanh oang oảng ở trong điện thoại: “Vớ vẩn, già rồi mà còn ……………. Thôi ông đi ngủ đi”.

Nói xong bà Oanh cúp máy cái rụp để lại ông Tình một chút len lóm niềm vui trong vô vàn nỗi buồn quẩn quanh trong lòng.

Bà Oanh cúp máy vội vì bà thấy tín hiệu có tin nhắn ở điện thoại. Giờ này mà nhận được tin nhắn thì không ai khác chính là Hằng nhắn tin. Dạo này bà Oanh thường ngóng trông những tin nhắn của Hằng, không hiểu sao mà thấy mình rất tò mò, rất hứng thú với chuyện của mẹ con Hằng. Và quả đúng như vậy, là tin nhắn của Hằng: “Chị Oanh ơi, em chết mất thôi, chị ngủ chưa?”

Thoăn thoắt lướt ngón tay trên bàn phím, bà Oanh nhắn lại: “Có chuyện gì thế Hằng? Minh Trí bị làm sao”

Hằng: “Em …………… em ………………. Chiều nay ……….. em ………….. em …….. mút dương vật của cháu …………. Em ………. Em …….. đi xa mất rồi”.

Bà Oanh tim đập thình thịch, hồi hộp pha lẫn kích thích: “Có chuyện gì bình tĩnh nói, chuyện xảy ra như thế nào?”, bà Oanh chuẩn bị sẵn tinh thần ……. thủ dâm bằng cách luồn tay xuống bím.

Hằng nhắn lại: “Chiều nay lúc tắm cho cháu như mọi lần, sau khi tắm khắp người xong thì em có kỳ cọ vào dương vật của cháu. Lúc đó em thấy dương vật cháu cứng ngắc”

Bà Oanh: “Uhm”

Hằng: “Từ hôm cháu xuất tinh lên mông em cũng được 3 ngày rồi, chắc là hôm nay lại đến cữ. Mà cũng tại em một phần, em tắm cho cháu thì mặc quần áo mỏng quá, lại không mặc áo vú vì em định tắm cho cháu xong thì mình tắm luôn”

Bà Oanh: “Uhm, em nói tiếp đi, chị đang nghe đây”

Hằng: “Em biết là không trước thì sau cũng phải thủ dâm cho cháu thôi. Chỉ là mấy lần trước toàn là lúc cháu ngủ, nay cháu đang thức và đứng trần truồng trước mặt em, dương vật thì chỉa thẳng vào mặt em làm em ngượng ngùng. Em cũng định cho qua để đợi đến khi cháu ngủ em sẽ thủ dâm cho cháu”

Bà Oanh: “Ô ô ô”

Hằng: “Nhưng cháu cứ nhấn nhấn háng về phía mặt em, em biết là cháu đang muốn em thủ dâm cho. Thế nên em đành chiều cháu. Em bảo với cháu là: “Để mẹ làm cho con giống bác sĩ ở bệnh viện hôm nọ nhé”, em nói xong thì thấy khuôn mặt cháu giãn ra tỏ vẻ hài lòng”.

Bà Oanh: “Uhm, tiếp theo như thế nào?”, bà Oanh vì chỉ có một mình nên không ngại ngùng gì mà úp hẳn một bàn tay lên mu lồn mình mà day day một cách nhẹ nhàng.

Hằng: “Em đánh liều thủ dâm cho cháu luôn ở phòng tắm chị ạ. Em dùng cả hai bàn tay của mình để chạm vào bộ phận nhạy cảm của cháu. Một tay em cầm thân dương vật, còn một tay em xoa xoa vào bìu của cháu. Chị ơi, em vừa xả nước lạnh vào người cháu nhưng em không hiểu sao dương vật cháu vẫn còn nóng hổi, em có cảm giác như nếu mình xiết mạnh thì bỏng tay mình mất”

Bà Oanh: “Uhm”

Hằng: “Vì em ngồi còn cháu đứng thế nên khuôn mặt em ngang tầm với dương vật của cháu, chỉ cách nhau chừng 1 gang tay thôi. Khi em sục được vài cái thì ở đầu b…. cháu rỉ ra một ít nước mầu trắng đục, em lấy ngón trỏ của mình di di cái nước ấy ra khắp đầu khất. Vì mũi em ở gần buồi cháu nên em ngửi thấy rất rõ cái mùi ấy, lúc đó em ………. nứng chị ạ. Em nứng lắm, chắc tại cái mùi đó nó kích thích em hay sao ấy, cũng tại vì quá lâu rồi em không được ngửi…………… Lúc đó em cảm nhận rất rõ bướm em ướt đẫm, rỉ nước ra ồ ạt và còn co co nữa. Rồi vú em cũng săn cứng lại, đội lên cái áo mỏng của em”

Bà Oanh: “Thế Minh Trí có nhìn vào người em lúc đó không?”

Hằng: “Có chị ạ. Em ngước lên thì thấy cháu đang nhìn chằm chằm xuống em, cháu hình như tập trung vào vú em thì phải. Em thấy tay cháu lay động hình như muốn thò xuống bóp vú em, nhưng chắc là không biết cách làm, chỉ là bản năng thôi”

Bà Oanh: “Thế lúc đó em có tự mình xoa vú hoặc xoa bướm không?”

Hằng: “Thú thực là em rất muốn làm như vậy, nhưng em vẫn kiềm chế được. Em chỉ sợ nếu mình làm thế thì sẽ không kiềm chế nổi mất. Em tự nói với bản thân không được thủ dâm trước mặt con, vừa thủ dâm mà vừa sóc lọ cho con thì mình sẽ hư mất. Lúc đó em cố gắng quên đi những cảm giác trong cơ thể mình mà chỉ tập trung mắt và tâm trí vào dương vật của cháu thôi”

Bà Oanh: “Em giỏi lắm, nếu là chị chưa chắc chị đã làm được như em đâu”, bà Oanh mạnh dạn đút một ngón tay vào cửa lồn mình rồi thụt ra thụt vào một cách nhẹ nhàng.

Hằng: “Em không giỏi đâu, nếu chị là em chị cũng vậy thôi, vì em là mẹ đẻ ra cháu nên mới kiềm chế được. Chứ nếu cháu không phải là con ruột em, em chắc chắn không thể chịu đựng được đâu. Em cứ bóp vào buồi cháu rồi tuột lên tuột xuống. Em vuốt từ tận trên đỉnh buồi xuống tận gốc. Tay còn lại em xoa xoa, mân mê vào hai hòn giái, thỉnh thoảng còn gãi gãi vào lỗ hậu môn nữa. Chắc là Minh Trí thích quá hay sao ấy, em thấy cháu cứ hẩy mông như là đang làm tình với cái tay của em vậy”

Bà Oanh: “Em giỏi thật mà, nghe em kể qua tin nhắn như vậy mà chị còn thấy ….. nứng nữa là, mặc dù chị cũng đã nhiều tuổi rồi, em kể tiếp đi”

Hằng: “Em nghĩ rằng, tay mình ôm trọn vào buồi cháu tạo thành một cái lỗ bao bọc lấy buồi cháu cũng giống như là mình tạo thành một cái âm đạo để cho cháu địt. Không có âm đạo thật cho cháu địt thật thì mình tạo thành cái âm đạo giả cho cháu địt giả. Như vậy cũng là tốt rồi”

Bà Oanh: “Âm đạo thật khác với cái vòng tay của em nhiều lắm, nó có nước, nó co giãn mà”

Hằng: “Vâng, em biết. Nhưng lúc đó em cứ nghĩ như vậy”

Bà Oanh: “Ồ, em kể tiếp đi”

Hằng: “Em cứ sục cho cháu như vậy được khoảng 15 phút, lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc nhẹ, lúc nông lúc sâu. Em mặc kệ bản thân mình cũng đang thèm khát muốn lột tung bộ quần áo mỏng manh ra mà trần truồng. Em mặc kệ cái lồn của em nó chảy nước thấm cả cái quần lót và quần ngoài mà rỏ ra vài giọt rơi xuống sàn nhà. Em mặc kệ cái lồn em co bóp như muốn nhét cái vật mà em cầm trên tay vào tận trong cùng. Em còn cảm nhận rất rõ là cái miệng tử cung của em nó lao nhao, nhằn nhằn như muốn cắn nuốt một cái gì đó. Em chỉ cố làm sao để con nhanh xuất tinh thôi”

Bà Oanh: “15 phút cơ à? Lâu dữ vậy”, bà Oanh đưa tay ở trên lồn lên nhắn tin làm mấy giọt nước lồn bám vào màn hình điện thoại như những giọt sương đậu trên lá lúc buổi bình minh, ánh sáng ở trong điện thoại phản ra làm những giọt nước lồn đó long lanh như những hạt ngọc, nhìn rất đẹp mắt.

Hằng: “Vâng, đến cuối cùng, khi em thấy buồi cháu như nở to hơn, các đường gân xanh cộm hẳn lên trong tay em, đầu khất của cháu phập phồng đỏ sẫm hẳn ra vì máu dồn về, bìu giái của cháu săn lại là em biết cháu sắp sửa xuất tinh. Em sục nhanh hơn, mạnh hơn để cháu được về đích”

Bà Oanh đem thắc mắc của mình vào điện thoại: “Vừa nãy em bảo là em mút buồi cháu cơ mà?”

Hằng: “Vâng, để từ từ em kể. Nếu chỉ như vậy thì cũng bình thường, em cũng không áy náy lắm. Nhưng chuyện là như thế này, lúc cháu sắp sửa xuất tinh, em sục nhanh hơn cũng là lúc cháu nó cũng hẩy mông thật mạnh về phía miệng của em. Em nghĩ cháu cũng không có ý muốn đút buồi vào miệng mẹ nó đâu, nhưng lực địt cứ làm cái buồi nó dí sát vào mặt em. Lúc đầu là cách 1 gang tay nhưng lúc gần về đích thì chỉ cách có 1 đốt ngón tay thôi. Nếu lý trí của em lúc đó chiến thắng thì em sẽ giữ được mình. Nhưng không được”

Bà Oanh cũng kích thích như đang xem một bộ phim hành động của Mĩ đang vào giai đoạn cao trào, bà nhắn tin nhanh để còn đưa tay xuống lồn mà nhay tiếp: “Lúc đó em nghĩ gì?”

Hằng: “Lúc đó trong đầu em chỉ nghĩ đến 2 chữ thôi, đó là “tinh trùng”. Em đã không thể kiềm chế nổi ham muốn trong đầu em lúc đó, em chỉ muốn những giọt tinh trùng của con bắn vào miệng mình, để lưỡi mình cảm nhận mùi vị của nó. Miệng em tự động mở ra và khi bàn tay đang nắm buồi cảm nhận dòng tinh trùng đi từ dưới bùi giái chạy qua thân thân dương vật ra đầu khất thì em……………………. Em ………….. đã mở to miệng mình ra và ngậm vào cái đầu khất ấy”

Bà Oanh: “Ôi aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, chị ……….”, bà Oanh gần chạm ngưỡng cực khoái.

Hằng: “Cái đầu khất của con ở trong miệng em mà em có cảm giác như mình đang đút cả một cái chén vào trong miệng, nó đầy ứ, lấp kín khoang miệng em. Rồi nó còn nở to thêm nữa rồi giật giật. Từng dòng tinh trùng cứ thế bắn thẳng vào họng em như những tia nước được xịt ra từ vòi rửa xe máy, em thấy không phải là con đang bắn tinh trùng theo đợt mà con như là đang đái tinh trùng vào miệng em vậy”

Bà Oanh: “Hằng ơi, em sướng nhé ……………”

Hằng: “Vâng, lúc đó em khó tả lắm chị ạ. Thực sự là rất khó tả cảm giác của mình lúc đó. Bướm em hình như cũng thỏa mãn, vú em tê như bị chích điện. Còn trên miệng em thì nhộn nhạo. Vì miệng đã bị đầu khất chiếm mất vị trí rồi nên không còn chỗ cho tinh trùng nữa, thành ra em phải nuốt, phải nuốt, phải nuốt nếu không thì không còn chỗ cho không khí nữa. Đó là phản xạ thôi, phản xạ nuốt bằng hết, bằng hết. Em nuốt tinh trùng giống như kẻ lạc giữa xa mạc nhiều ngày gặp phải hồ nước xanh mát. Em còn nghe rõ tiếng “ực ực ực” phát ra từ cổ họng em”.

Bà Oanh đang lâng lâng: “Cháu xuất tinh nhiều quá nhỉ?”

Hằng: “Em đoán lượng tinh trùng cháu xuất ra phải đầy một cốc sữa chua chứ không thể ít hơn. Khi nuốt xong em còn cảm giác lờ lợ ở họng, cảm giác bụng mình no no như vừa ăn mấy bát cơm”

Bà Oanh ngáp một phát vì buồn ngủ, cơn cực khoái như là liều thuốc ngủ vậy: “Cuối cùng như thế nào?”

Hằng: “Khi xuất tinh xong, buồi Minh Trí teo dần, em thấy miệng mình lỏng ra. Em còn ngập chặt đầu buồi cháu một cái rồi nhả ra. Minh Trí xụi lơ ngồi bệt xuống sàn. Khi khoang miệng hoàn toàn trống rỗng thì em thở lấy thở để như để bù cho lượng không khí vừa mới bị thiếu hụt. Rồi em nhậm nhậm miệng lại để cảm nhận vị của tinh trùng còn sót lại trong mồm”

Bà Oanh: “Em cảm thấy như thế nào?”

Hằng: “Em cảm thấy ngậy ngậy, ngái ngái, thơm thơm. Và đặc biệt là mằn mặn chị ạ. Em kể cho chị nghe tất cả những chuyện vừa rồi là để hỏi chị một chuyện vì em biết chị là bác sĩ rất có chuyên môn”

Bà Oanh: “Em định hỏi chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng thế?”

Hằng: “Em định hỏi chị là có phải em cho cháu ăn nhiều muối quá nên tinh trùng có vị mặn không ạ?”

“Oạch!”, bà Oanh ngã từ trên giường xuống đất.

(Chị Hằng ơi, chị chổng mông ra cho Cu Zũng lậy chị một lậy!)

—————

Thôi nói về một sự việc khác vậy, sự việc này thực sự rất quan trọng, nó có tính quyết định cho những diễn biến của câu truyện mà tôi đang kể cho các bạn nghe. Chuyện có liên quan đến Thủy. Chắc hẳn các bạn còn nhớ gã sở khanh tên Huy, để thực hiện kế hoạch bẩn thỉu của mình là cướp lại đứa con trai và được một vài lần nữa chơi Thủy, hôm nay hắn mò đến tận cơ quan của Thủy, ngồi ở góc khuất một quán café gần chỗ làm của Thủy hắn gọi điện, Thủy thấy số lạ nên chần chừ một lúc gần hết chuông mới bắt máy.

Giọng cô lạnh tanh: “Alo ai đấy?”

Đã là sở khanh thì cái giọng nghe nó cũng sở khanh thế nào ấy: “Không nhận ra giọng anh sao?, lâu quá rồi không gặp”

Thủy rùng mình một cái, điều cô lo sợ nhất cuối cùng cũng đến, cô biết là ai nhưng thể hiện ra là mình đã quên hoàn toàn quá khứ: “Ai, nói tên ra đi không tôi cúp máy?”

Huy sợ Thủy cúp máy thật, nghe cái giọng lạnh lùng này khác rất xa so với Thủy ngày xưa mà hắn từng biết: “Không nhận ra thật sao? Anh Huy đây?”

Thủy quay cái ghế tựa của mình lại để các cô nhân viên không nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện: “Huy nào?”

Huy có chút hụt hẫng vì Thủy không nhận ra mình, có vẻ như mình không còn trong tâm trí của cô ta, mặc dù cô ta đang nuôi đứa con của mình: “Em quên nhanh thật đấy Thủy ạ, còn anh thì chưa giờ phút nào quên được em. Anh đang ngồi ở quán café Hoài Niệm gần công ty em, em đến đi, anh có chuyện muốn nói”.

Thủy thực sự hận cái tên Huy đến tận xương tận tủy, ngày hắn bỏ thuốc kích dục vào li rượu của cô, làm nhục cô rồi hắn phủi tay phát một để lại mình cô gánh chịu hậu quả mà cho đến giờ này cô vẫn đang phải làm những điều trái với lương tâm của mình để che đậy: “Tôi không ra thì sao?”

Huy vẫn giọng đều đều mềm mềm ướt át nhưng lời nói thì mang đầy thì hù dọa, tạo thế cửa trên để ép buộc con mồi phải theo ý mình: “Nếu em sợ mệt không ra thì anh sẽ vào công ty em cũng được. Anh chiều theo ý em hết”.

Thủy có chút run sợ, cô thực sự là không muốn ở công ty biết chuyện riêng của mình, bao nhiêu năm nay cô giữ gìn hình ảnh chỉn chu. Chính vì lẽ đó cô xuống nước và bản thân cũng biết là trước sau gì mình cũng phải đối mặt với tên này. Dù gì đi chăng nữa, cô có chối bỏ cũng không được, hắn là bố đẻ của Gia Bảo: “Được rồi, cứ ngồi ở đó đi. 5 phút nữa tôi ra”.

Nói xong Thủy cúp máy luôn, Huy nhếch môi mỉm cười, nhấp một ngụm café rồi hắn châm điếu thuốc chờ đợi người đẹp xuất hiện. Tính ra đã gần 6 năm rồi hắn chưa từng gặp lại Thủy, không biết giờ cô ta ra sao.

Đúng 5 phút sau Thủy có mặt ở quán café thật, vì đang là giờ hành chính nên quán vắng ngắt không có ai, Thủy nhìn quanh thì chỉ thấy ở góc khuất phía xa có một người đang ngồi quay lưng lại, cái đầu to lù đặt trên cái thân hình béo ú lùn tịt kia Thủy biết là Huy. Cô đi thật nhanh lại bàn rồi ngồi vào ghế đối diện. Mắt không thèm nhìn vào Huy một cái nào. Ngồi xuống bàn cô nói nhanh:

– Có chuyện gì anh nói đi.

Huy chưa vội mở lời, hắn đang chăm chú quan sát Thủy. Thủy mặt một bộ đồ công sở với áo sơ mi và quần âu, tóc buộc gọn gàng khoe cái cổ trắng ngần. Nhìn Thủy khác hơn rất nhiều so với hồi xưa, vẫn còn nguyên nét xinh tươi nhưng pha vào đó là sự chín muồi, thành thục của phụ nữ tuổi mới 27. Huy liếm mép một phát như một con mèo nhìn thấy con chuột béo ú đang rơi vào trong chĩnh gạo. Định chào Thủy thì một em nhân viên ra lại gần hỏi:

– Chị dùng gì?

Thủy không nhìn vào menu mà nói nhanh:

– Chị không uống gì đâu. Chị ngồi đây một lát rồi đi ngay. Làm phiền em.

– Vâng ạ.

Nhân viên đi rồi, Huy mới giở trò tán tỉnh:

– Em vẫn đẹp và quyến rũ như xưa.

Thủy bình thản đến lạ thường, cô không còn là một cô nữ thực tập sinh vừa mới chân ướt chân ráo bước vào đời nữa nên đối mặt với một thằng sở khanh như Huy cô không còn run cầm cập giống cái ngày mà cô nước mắt lưng tròng đến tìm hắn để báo mình có thai. Thủy giọng lạnh lùng:

– Anh có chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi đang giờ làm.

Huy nhấp thêm một ngụm café, hắn dập điếu thuốc vào gạt tàn:

– Anh đến là để nói lời xin lỗi em. Chuyện ngày xưa là do anh đã sai. Anh không nên giũ bỏ trách nhiệm của mình với em và với ……….. con. Em cho anh xin lỗi được không?

Nếu ai ở bên ngoài không hiểu câu chuyện mà nghe những lời Huy nói vừa rồi thì có khi phát khóc ra mất, cái giọng ngọt ngọt, trầm trầm ấm ấm ấy có thể đánh gục nhiều cô gái nhẹ dạ cả cả tin.

Thủy có chút bất ngờ vì thấy Huy tỏ vẻ hối lỗi, cô vẫn còn nhớ như in lời nói của Huy lần gặp gần nhất cách đây 6 năm, lời nói đó cô chắc đến chết cũng chẳng bao giờ quên. Huy nói khi Thủy gần như là cầu xin hắn có trách nhiệm với mình, với đứa con trong bụng đang lớn dần của mình: “Thủy này, anh nói để cho em biết. Chuyện anh lên giường với em lúc đó cả anh và em đều say, không ai ép buộc ai hết. Em nghĩ mang đứa con trong bụng ra mà đòi anh phải có trách nhiệm với em được sao. Con của ai thì đẻ ra rồi xét nghiệm mới biết được. Anh hiểu không lầm thì em là gái tỉnh lẻ muốn bám trụ ở thành phố phải tìm một người như anh để bám vào, nhưng em tìm lầm người rồi. Vì em còn trẻ, với lại anh cũng quý em nên tiền đây. Anh cho em tiền mà phá cái thai đi rồi làm lại cuộc đời”.

Ngày ấy cay đắng là vậy đấy, thế nên Thủy đâu có dễ dàng mà bị Huy lại một lần nữa lừa phỉnh:

– Xin lỗi???? Vậy giờ ý anh thế nào?

Huy phổng mũi tự hào về bản thân, hắn đang nghĩ trong đầu “thỏ vẫn mãi là thỏ”:

– Thủy này, anh và em làm lại từ đầu được không? Anh xin thề là từ nay sẽ không bao giờ phụ bạc em nữa. Anh, em và con. Chúng ta sẽ là một gia đình thực sự.

– Thế còn gia đình của anh thì tính sao?

Thủy sau ngày ấy cũng âm thầm điều tra và biết về hoàn cảnh gia đình của Huy. Hắn có vợ và có một đứa con trai bị thiểu năng trí tuệ:

– Anh sẽ li hôn. Mà thực ra anh đã sống li thân với cô ta nhiều năm rồi.

Thủy nhếch mép khinh bỉ:

– Thế còn đứa con trai của anh?

Huy thở dài buồn bã:

– Em đừng nói về nó mà anh buồn. Nó không bình thường, không thể là con nối dõi tông đường của anh được.

– Thế còn Lưu?

Huy hả hê, sự việc diễn ra đến giờ này là đúng như dự liệu của hắn:

– Lưu hả, anh biết em không có tình cảm gì với nó. Nó chỉ là người em lợi dụng trong hoàn cảnh đó thôi. Em bỏ nó rồi gia đình chúng ta sum họp. Gia Bảo sẽ được sống với bố mẹ đích thực của nó.

Thủy coi như đã điều tra xong cái “ý tưởng” của Huy. Cô ngồi thẳng lưng, đôi mắt chằm chằm nhìn vào Huy:

– Ông Huy này, chắc lúc này trong đầu ông vẫn nghĩ mình đang nói chuyện với con Thủy thực tập sinh ngày nào phải không? Ông sai rồi. Tôi không còn là con Thủy ngày xưa run lẩy bẩy đến cầu xin ông gánh chịu hậu quả do chính ông gây ra nữa đâu. Để tôi nói cho ông biết này, ngày ông quẳng tập tiền vào tôi bảo tôi phá thai cũng chính là ngày ông quẳng đi cái lương tâm ít ỏi còn lại của ông. Ông không có tư cách để làm cha của bất kỳ đứa trẻ nào. Gia Bảo là con của tôi và anh Lưu, không ai có quyền cướp nó của chúng tôi, kể cả là ông.

Huy mặt ngắn tũn, mồm há hốc, mắt nhìn Thủy như thòi cả con ngươi ra ngoài. Ông ta bất ngờ vì Thủy thay đổi tính cách quá nhanh. Cũng phải thôi, cuộc đời dạy Thủy phải như vậy. Bình tâm lại một chút, Huy uy hiếp:

– Em có nói như thế nào thì tùy. Nếu em không quay lại với anh cũng được, nhưng Gia Bảo nó là con của anh. Anh nhất định sẽ giành lại quyền nuôi nó. Em không giữ được đâu.

Thủy đứng dậy, cô nắm thật chặt nắm tay mình lại rồi đặt xuống bàn xuống bàn, cô nói thật nhẹ như không để ai nghe tiếng:

– Tao thách mày! Thằng sở khanh!

Nói xong Thủy bước thật nhanh ra khỏi quán café. Huy ở lại cũng đập tay mạnh xuống bàn làm đổ ly café hắn mới uống được một nửa.

—————

Từ quán café về đến công ty cũng chừng 500m, Thủy đi bộ. Vừa nãy nói cứng với Huy như vậy là cô cố tình bởi cô biết đối với loại người này mình có dùng ngon dùng ngọt cũng không được. Chi bằng phủ đầu luôn để biết đâu hắn thấy rắn mà nản. Với lại cô không bao giờ để mình yếu đuối khi cuộc chiến giữ con mới vừa chỉ bắt đầu. Người có đầu óc như Huy nếu đã xác định mục tiêu thì rất khó từ bỏ con mồi. Thủy biết rằng bắt đầu từ đây, cuộc đời mình sẽ chịu nhiều sóng gió chứ không còn êm đềm như ngày tháng đã qua. Để chuẩn bị cho cuộc chiến này thì phải bắt đầu từ đâu đây? Đó là câu hỏi cứ quẩn quanh suốt trong đầu cô suốt cả quãng đường.

Rồi Thủy sâu chuỗi lại những khả năng có thể xảy ra, những tình huống xấu có thể sẽ đến và tìm ra một đáp án chung để giải quyết mọi chuyện. Đó chính là Lưu. Phải rồi, chính là Lưu. Người có vai trò quyết định giữ Gia Bảo lại bên cô, giữ cho cuộc sống của cô ổn định không phải là cô mà chính là Lưu. Hay nói đúng hơn việc Lưu có chấp nhận quá khứ của cô, chấp nhận xuất thân của Gia Bảo hay không mới là điều quan trọng nhất lúc này.

Hiện tại, Lưu chưa biết Gia Bảo không phải là con đẻ của mình. Mình có giữ bao nhiêu đi chăng nữa nhưng tên Huy kia vì muốn lấy lại đứa con của mình sẽ không thể nào mà không nói cho Lưu. Chắc chắn hắn phải làm thế. Thủy nghĩ mình phải đi trước hắn một bước.

Phải thú nhận cho Lưu biết trước. Nhưng để thành công làm cho Lưu chấp nhận sự thật thì điều phải làm ngay và luôn lúc này chính là lấy được tình cảm của chồng. Phải làm cho Lưu không thể rời xa được cô, yêu cô từ tâm hồn đến thể xác.

Nhưng phải làm thế nào để đạt được mục đích đây? Thủy chưa tìm ra lời giải thì bước chân của cô đã về đến công ty. Cô dừng suy nghĩ của mình lại mà đi vào bên trong, về lại phòng hành chính nhân sự của mình.

Trời ạ, đang đau đầu vì vấn đề của mình thì vừa bước vào phòng Thủy đã bắt gặp cô M đang nước mắt ngắn nước mắt dài mà kể lể với cô E, cô B, cô V rồi. Thủy lạnh tanh khuôn mặt đi về chỗ ngồi của mình. Chuyện cô M dạo gần đây gặp trục trặc gia đình thường hay khóc lóc với đồng nghiệp Thủy đã quen rồi thành ra cô không để ý cho lắm.

Chắc hẳn các bạn vẫn còn nhớ ở chương trước nữa Cu Zũng đã kể cho các bạn nghe, cô M dạo gần đây bị chồng dọa bỏ vì không đáp ứng được chồng. Hôm nay khác à nha, sự việc hình như đã không thể cứu vãn được nữa. M gần như là khóc rống lên:

– Hu hu hu! Anh ấy …… hu hu hu ………….. làm đơn rồi kìa. Tao ………. Không muốn chia tay anh ấy, tao yêu anh ấy …………………..

Cô E an ủi:

– Chắc lão ấy chỉ dọa thôi. Hay là mày cố gắng đáp ứng lão ấy đi.

M khóc tợn hơn:

– Không phải đâu ……. Hu hu hu ………. Lần này thật đấy. Tao cố gắng rồi nhưng cũng chỉ mỗi ngày một lần thôi. Đằng này lão ấy ………… hu hu hu đòi 2. Ai mà chịu được. Hu hu hu !

Nhiều cô bạn cùng phòng đang trộm nghĩ: “Giá mà chồng tao được như anh ấy”.

Thủy không muốn nghe vì trong lòng đang rối bời những chuyện của mình, nhưng người ta nói văng vẳng bên tai, thành ra cô không muốn nghe cũng không được. Sự đời lại có cái hay của nó. Chính câu chuyện của M làm Thủy ngộ ra một điều mà cô coi đó là cánh cửa duy nhất của mình để thoát hiểm. Cô giấu mặt mỉm cười: “Đúng rồi, muốn giữ chân đàn ông không có cách gì tốt hơn là ……….. tình dục”.

Cô ngồi ngay ngắn xuống bàn làm việc, mở cửa sổ internet máy tính, vào thanh tìm kiếm google, cô lạch cạch gõ: “Bệnh lãnh cảm là gì?”

Rất nhiều thông tin về bệnh lãnh cảm được Thủy đọc và nghiền ngẫm. Theo những kiến thức mà cô vừa tiếp nhận được, đối chiếu với bản thân mình thì Thủy có kết luận: Mình chính là bị bệnh lãnh cảm với tình dục. Thậm chí cả nguyên nhân cô cũng thấy đúng, đó là: Bị một cú sốc về tâm lý, cảm giác căm phẫn và thù hằn đàn ông gây ra hội chứng lãnh cảm ở phụ nữ.

Cuối cùng, Thủy gõ vào ô tìm kiếm một lần nữa: “Chữa bệnh lãnh cảm ở đâu”.

Trong hơn 1 triệu kết quả tìm kiếm thì ở ngay trang đầu là một website quảng cáo, trên đó ghi rõ: “Bệnh viện đa khoa tư nhân Thiên Ngọc, cơ sở y tế tư nhân tốt nhất chữa bệnh lãnh cảm ở phụ nữ”.

— Hết chương 7 —​