Những Mối Tình Trong Bệnh Viện – Seri Truyện Cực Hay 2019 ( Update Chap 21 END )

Chương 3:

Ông Tình đi làm mang theo nét mặt buồn buồn. Thời gian gần đây, nhất là từ khi ông nghỉ hưu, tâm lý bản thân có thể nói là thay đổi rõ rệt. Từ một người vẫn còn đi làm việc bình thường, vẫn còn cống hiến được cho xã hội giờ chuyển sang chế độ hưu trí. Nghĩ thì đơn giản lắm, chỉ là đến tuổi thì nghỉ hưu thôi. Nhưng người ở trong cuộc mới thấu, đó là một trang mới của cuộc đời, và đó cũng là những trang giấy cuối cùng của tập vở. Cảm giác mình đã già, đã vô dụng, đã không còn nhiều giá trị với cuộc đời là cảm giác chung của những người cầm trên tay cái quyết định nghỉ hưu. Thêm nữa, dạo gần đây, cuộc sống ở nhà với con cháu trở nên ngột ngạt giống như người ta bị nhốt trong một cái túi nilong rồi buộc thắt nút vào vậy.

Nuốt tiếng thở dài, ông bấm thang máy từ tầng hầm gửi xe lên phòng khám của mình. Khi thang máy đi đến tầng 1 thì dừng lại vì có người gọi thang. Oan gia ngõ hẹp. Người bấm thang máy không phải ai khác lại chính là bà Oanh.

Khuôn mặt có chút tươi tắn của bà Oanh tắt lịm khi người đang đứng trong thang lại là cái ông Tình già, người mà bà không ưa gì cho lắm. Chần chừ một hồi không muốn bước vào vì nếu mình vô thì sẽ phải ở chung với ông ta trong một không gian chật hẹp. Sẵn có ác cảm là ông Tình già dâm dê nên bà tiến thoái lưỡng nan không muốn bước vào.

Thấy bà Oanh chưa bước vào, bình thường ông Tình cũng không thèm lên tiếng đâu, nhưng đêm qua, nghĩ lại chuyện mình trêu trọc bà Oanh có phần quá đáng, hôm nay cũng định bụng lên xin lỗi một tiếng, rồi thì giảng hòa để vui vẻ trong công việc, chứ ngày nào cũng gặp nhau là cãi nhau cũng không thấy thích thú gì. Ông Tình vẫn giữ thang rồi nói vọng ra:

– Sao, có vào không?

Thấy ông Tình gọi, bà Oanh ngoảnh đi ngoảnh lại xem có ai vào cùng mình để tránh tình huống đơn thương độc mã đối mặt với “kẻ thù”, nhưng chẳng có ai.

Ông Tình vẫn giữ thang trong tiếng “bíp bíp”, ông biết bà Oanh không muốn đi chung thang máy với mình. Cũng chả lạ tính cách của bà già này, nên ông Tình kích động:

– Sợ tôi làm gì bà à? Yên tâm, tôi đây có thiếu thốn cũng không đến nỗi ……………

Ông Tình không dám nói hết câu vừa rồi, thực ra nếu nói đủ phải là: “yên tâm, tôi đây có thiếu thốn cũng không đến nỗi ………. đè bà ra địt trong thang máy đâu” cơ. Nhưng ông không dám nói ra, bởi nếu bà Oanh mà nghe được thì có 2 khả năng xảy ra, khả năng thứ nhất mà dễ xảy ra nhất là bà ta sẽ chửi cho ông Tình một trận rồi đi rêu rao khắp cái bệnh viện này. Khả năng thứ 2 ít có thể xảy ra nhưng cũng có thể xảy ra là bà Oanh sẽ nhanh nhanh nhanh chóng chóng phi vào rồi thưỡn cái ngực căng mọng như bưởi Diễn của mình ra mà nói: “đây không sợ, thích thì địt đi”.

Thực ra hai cái khả năng trên là suy luận của tác giả mà thôi. Chứ thực tế câu chuyện lại xảy ra như sau.

Bà Oanh thấy câu nói ỡm ờ kiểu thịt ba chỉ của ông Tình thì suy nghĩ trong đầu “lão Tình già mất nết tưởng tôi sợ chắc”. Bà bước vội vào thang máy, bấm tầng của mình rồi không thèm ngoảnh mặt lại mà nói:

– Ông già thì làm được gì.

Ái chà chà!!!!, kẻ tám lạng người nửa cân. Ông Tình nghe xong câu nói ấy thì dần hiểu theo một nghĩa không được tốt đẹp gì cho lắm. Là bà ta chê không còn xí quách gì, có cho địt chưa chắc đã địt được. Là bà ta nói máy ông đã già rồi.

– Thử chưa mà biết.

– “Dám thử không?”, bà Oanh hơi ngoáy cái mông một tí theo phản xạ chứ không cố ý khoe đít.

Ông Tình đứng đằng sau bà Oanh, kể ra ông nay cũng đã vào tuổi lục tuần rồi, không như thanh niên thích soi hàng đàn bà trong không gian kiểu này. Thế nên ông không thèm nhìn vào lưng bà Oanh nơi ẩn hiện viền cái quai áo lót bên trong chiếc áo sơ mi, cũng chẳng chú ý đến cái cổ trắng ngần dài dài có mọc vài sợi tóc tơ. Ông nhìn đít bà Oanh nên phát hiện ra được cái rung rung của cặp mông căng đét trong cái quần vải màu đen. Ông Tình tự đánh giá cặp mông này cũng to chắc tương đương của cô con dâu Vân chứ không hề thua kém.

– Dám cho thử không?

Bà Oanh định tiếp chiêu tiếp thì tiếng thang máy mở ra, ông Tình ra trước nhưng không đi luôn mà quay lưng lại nhìn bà Oanh, cửa thang máy đóng lại nhưng cũng làm bà Oanh kịp nghe thấy tiếng ông Tình nói, giọng nói bình thường nhất mà bà nghe được từ miệng ông Tình kể từ khi hai người gặp nhau ở bệnh viện:

– Trưa nay ăn cơm xong tôi đợi bà ở quán café đối diện bệnh viện. Tôi có chuyện muốn nói.

Nghe xong cũng là lúc cánh cửa thang máy đóng hẳn lại rồi lên tiếp tầng trên, bà Oanh mắt tròn mắt dẹt, miệng chữ A mồm chữ O vì không tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy. “Ông Tình già chết tiệt kia vừa nói cái gì ấy nhỉ?, ông ta mời mình uống café?, ông ta hẹn hò mình?”. Tự nhiên tim bà Oanh đập thình thịch, một cảm giác hồi hộp đến là lạ mà lâu lắm rồi, à hình như là chưa bao giờ bà có thì phải.

Bà Oanh vỗ vỗ mà mặt mình mấy cái để tỉnh cơn mơ, bà tự thầm nhủ: “Cái lão già này, định cưa cẩm gì mình đây. Còn lâu nhé”.

Còn ông Tình của chúng ta thì sao nhỉ? Cửa thang máy đóng lại mang bà Oanh lên trên cũng lại lúc ông giật mình: “Ô, sao mình lại hẹn bà già đanh đá đi uống café nhỉ, mình chỉ định gặp bà ta để xin lỗi vì vụ bưởi Diễn thôi mà”. Đúng là như vậy, hôm nay ông Tình cũng chỉ định gặp riêng bà Oanh để xin lỗi thôi, nhưng lúc ở trong thang máy nghĩ mãi không ra ở trong bệnh viện có chỗ nào riêng tư để gặp bà ta. Nghĩ mãi không ra nên lúc cửa thang máy đóng lại mới buột miệng mà thôi ra câu mời đi sang quán café gặp nhau, ấy là câu nói lỡ miệng bộc phát kiểu trẻ trâu. Nhưng chính câu nói đó lại mở ra một trang mới trong mối quan hệ của ông và bà Oanh, thậm chí là thay đổi cuộc đời của “đôi trẻ”.

——————-

Đã ngồi đợi bà Oanh được gần nửa tiếng rồi mà chửa thấy xuất hiện. Lòng ông Tình cũng hồi hộp bồn chồn giống như lần đầu tiên hẹn hò với người vợ quá cố cách đây mấy chục năm vậy. Mà không chỉ lúc này ông mới có cảm giác này đâu. Từ sáng đến giờ ông đứng ngồi không yên, nửa thì mong nhanh đến giờ chưa, nửa thì mong nó đừng bao giờ đến. Việc này làm ảnh hưởng đến công việc khám lồn của ông, chẳng thế mà hôm nay có một cô đến khám bướm phải thốn đến chảy nước mắt vì ông nhỡ tay đút cái mỏ vịt vào sâu trong âm đạo quá.

Uống gần cạn ly sữa chua đánh đá không café rồi mà chưa thấy mụ già xuất hiện, ông Tình lẩm bẩm: “mụ già, bắt ông già này đợi cả nửa tiếng đồng hồ. Đời tôi chưa phải đợi ai bao giờ. Mụ già này ……. Được lắm”.

Đang định gọi phục vụ thanh toán tiền thì ông Tình nhìn ra phía cửa thấy một bóng hình quen thuộc, là bà Oanh, nhìn bà như kiểu giống như đi ăn trộm, đến cửa quán rồi mà không dám bước vào, còn ngó trái ngó phải như kiểu sợ ai bắt gặp không bằng. Nhưng cuối cùng, lấy hết can đảm khi hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực, bà Oanh định đẩy cánh cửa kính bước vào nhưng bà làm không được, vì đó là cửa tự động.

Ông Tình giơ tay lên khi bà vào bên trong khi nhìn thấy bà đảo mắt dáo dác tìm người. Thấy cái bản mặt đáng ghét của ông Tình, bà cúi gầm mặt đi vào, người ngoài nếu để ý kỹ có thể thấy tim bà đang đập mạnh làm lồng ngực rung rung, chân bà hơi run run làm dáng đi không được tự nhiên cho lắm.

Giống như ông Tình, cả buổi sáng nay bà Oanh cũng có cảm giác hồi hộp như còn thiếu nữ lần đầu tiên được bạn giai cầm tay. Cả buổi sáng nay bà phân vân không biết có nên theo lời mời của ông Tình đến cái quán café này không? Không biết lão ta có chuyện gì mà hẹn mình ra đây, mình và lão Tình thì làm quái gì có chuyện gì cơ chứ. Đi ra gặp nhau chỉ tổ bốp chát mệt người. Nhưng nghi đi thì như vậy, nhưng nghĩ lại thì thấy mình nên đi. Bởi nếu không đi thì lão Tình lại nghĩ là mình sợ lão. Chính cái viện cớ hết sức mạnh mẽ ấy làm bà Oanh quyết tâm ra đây.

Ngồi phịch xuống cái ghế ngồi đối diện với ông Tình, bà ngoảnh mặt nhìn ra phía cửa mà không nhìn vào ông Tình, bà dẩu môi nói với cái giọng đanh đá:

– Có chuyện gì mà phải hẹn ra đây. Nói nhanh lên tôi còn phải về nghỉ trưa, đầu giờ chiều phải khám rồi.

Ông Tình chưa kịp nói gì thì cô nhân viên bước lại gần:

– Cô dùng gì ạ?

– Cháu cho cô một ly nước cam không đường.

– Vâng ạ.

Cô phục vụ đi khỏi thì ông Tình biết là mình phải trả lời câu hỏi của bà Oanh, nhưng biết trả lời ra làm sao, ông cũng không biết mở lời như thế nào nữa thành ra ấp úng như gà mắc tóc:

– Tôi ………….. thì ………… tôi …………

Bà Oanh cắt lời vì thấy ông Tình có biểu hiện không bình thường của người mắc chứng bệnh Atkinson, bà không nhìn ra cửa theo kiểu kiêu kỳ nữa mà nhìn về phía ông Tình:

– Gì nữa đây, mọi ngày ông chanh chua, cãi tôi nhem nhẻm ra mà. Hôm nay ăn phải hột thị à.

Ra đây không phải là để cãi nhau, chứ như mọi hôm thì ông Tình đã nhảy dựng lên rồi, ông nhỏ nhẹ hít một hơi lấy lại phong độ:

– Tôi gọi bà ra đây là để …………. là để ………… xin lỗi bà.

“Ố ồ”, đó là lời cảm thán phát ra trong đầu bà Oanh, bà mở to đôi mắt vốn đã to sẵn, đen láy của mình với con ngươi như hạt nhãn lồng Hưng Yên:

– Xin lỗi tôi??????

Thoáng nhìn vào đôi mắt ấy của bà Oanh, ông Tình thấy như có một tia sét từ trên trời đánh xuống, xuyên qua mấy tầng bê tông của quán café này đánh trúng vào đầu ông, lần đầu tiên ông thấy có một cái gì đó cuốn hút mình tỏa ra từ đôi mắt to, với ông đôi mắt ấy rất đẹp:

– Uh, chuyện bưởi Diễn.

Ông Tình nói đến đây thì đúng là động vào nọc bà Oanh, cục tức hôm vừa rồi bị cả bệnh viện hỏi mua bưởi đến nay bà mới nuốt vào được đến cổ họng và đang nghẹn ở đó. Bà thở phì phì, chuẩn bị tá hỏa tam tinh thì cô nhân viên phục vụ cứu ông Tình một mạng:

– Cháu gửi cô nước cam không đường à.

Bà Oanh không dám nổi cơn tam bành trước mặt nhân viên phục vụ đành tạm thời cố nuốt vào trong họng mà ngồi yên không động đậy nhưng tia nhìn hình dao cạo vẫn hướng về khuôn mặt bình thản của ông Tình.

Ông Tình biết là sẽ động phải cơn này của bà Oanh rồi nên không tỏ bất ngờ, chờ cô nhân viên phục đi khuất vào bên trong, ông tiếp lời luôn không để bà Oanh phát tác cơn giận giữ:

– Thôi, chuyện đã qua rồi, tôi xin lỗi rồi. Cũng tại …………………

Nhưng ông Tình ngừng lại không nói tiếp, vì nếu nói ra thì lại tranh cãi kiểu boxing không có điểm dừng.

Bà Oanh nghe cái giọng chân thành hối lỗi của ông Tình thì cũng xuôi xuôi đi phần nào. Chuyện này nếu xét kỹ ra thì cũng là kiểu ăn miếng trả miếng thôi. Nguồn cơn cũng là vì bà trêu cái tên Trung Tình – Tinh Trùng của ông mà ra. Bà dịu giọng đi một tý:

– Thôi được rồi, bỏ qua chuyện đó đi. Còn việc gì nữa không?

Ông Tình im lặng một lúc rồi ngẩng mặt lên nhìn bà Oanh, lần này ông nhìn kỹ hơn vào khuôn mặt bà, nhìn kiểu một người đàn ông nhìn người đàn bà. Khuôn mặt bà Oanh có chút ửng hồng vì dư âm của cơn thịnh nộ vừa định bộc phát ra bên ngoài. Khuôn mặt ấy thành ra có nét trắng hồng, đôi mắt to đen nằm trên cái mũi cao cao, lỗ mũi vẫn đang phập phồng vì hơi thở gấp gáp. Vành môi mỏng phơn phớt hồng che đi hàm răng trắng đều chằm chặp bên trong. Một bên má phải có lúm đồng tiền lõm vào như là điểm nhấn cho khuôn mặt có thể dùng một từ là “quý phái” của bà Oanh. Tự trong tim ông Tình muốn thay đổi triệt để mối quan hệ của mình với bà Oanh, thế nên ông nhìn vào mặt bà mà nói:

– Bà Oanh này, từ nay đừng cãi nhau nữa có được không? Tôi và bà đi làm cũng là để tìm vui tuổi già, cãi nhau làm gì cho nó mệt.

Trong thâm tâm bà Oanh cũng muốn như vậy, chẳng ai muốn rước cái buồn phiền vào người làm gì cho nó mệt, bản chất mình cũng không muốn đanh đá làm gì. Bà Oanh gật đầu đồng ý nhưng ra điều kiện bằng mồm:

– Được thôi, tôi cũng chẳng muốn cãi nhau với ông làm gì. Chỉ cần ông đừng có trêu trọc tôi là được.

Ông Tình cười hì hì, mục đích cuộc gặp hôm này đã thành công gấp đôi dự liệu, ông quá hài lòng:

– Thì cũng tại lúc đầu tôi thấy bà trạc trạc tuổi tôi, định làm quen, ai dè bà mắng tôi một trận.

Trở lại câu chuyện xưa, ngày hai người gặp nhau cách đây mấy tháng, ngày ông Tình lần đầu tiên đến bệnh viện làm việc, bà Oanh vẫn còn nhớ như in:

– Thì ai bảo ông vừa mới gặp đã kêu tôi là bà già. Cho đáng đời.

– Hì hì hì. Rồi rồi rồi, chuyện đã qua để cho qua đi.

– Ông nói thế thì tôi cũng nói thật, tôi là tôi cũng chẳng muốn phải mặt nặng mày nhẹ với ông làm gì. Mình lớn tuổi rồi làm như vậy các cháu ở bệnh viên nó cười cho. Thôi, sắp đến giờ khám rồi. Mình về đi.

Vậy là ông Tình và bà Oanh cùng đứng dậy ra về. Về đến cửa cơ quan, vì chưa đến giờ khám lên có một tốp các cô y tá điều dưỡng túm năm tụm ba lại đang nói chuyện. Nhìn thấy bà Oanh và ông Tình đang song song bước ra từ quán café đối diện băng qua đường, cả bọn ngạc nhiên quá đỗi như không tin vào mắt mình. Một cô che mồm lại những vẫn ngỡ ngàng thốt ra ra:

– Chúng mày ơi, chú Tình và cô Oanh đi uống café cùng nhau kìa.

Bà Oanh thấy tiếng bọn trẻ thì lẩm bẩm nhưng ông Tình cũng nghe tiếng:

– Hẹn ở đâu không hẹn, hẹn ngay cái quán đối diện. Giờ thì chết rồi, chúng nó lại làm ầm lên cho mà xem.

Ông Tình tủm tỉm:

– Kệ chúng nó!

——-

Bà Oanh theo thói quen hàng ngày vẫn từ bệnh viện về là tạt qua chợ mua thức ăn về nấu cơm. Có một mình nhưng bà vẫn giữ thói quen vì không muốn cơm đường cháo chợ. Buổi trưa ăn trên căng tin bệnh viện gọi là cho có thôi chứ bà chẳng thấy ngon chút nào. Ăn một mình nên nấu ăn cũng đơn giản, cắm nồi cơm, luộc ít rau rồi ít thịt nữa là xong bữa. Lủi thủi một mình cũng buồn nhưng cũng đành phải làm quen mà sống qua ngày thôi.

Chưa muộn lắm nhưng bà Oanh cũng chuẩn bị đi ngủ khi vừa xem xong một tập phim Việt chiếu trên VTV1, cái bộ phim tên là gì ấy nhỉ, à phải rồi, phim “Tuổi thanh xuân”.

Bà có một thói quen là trước khi đi ngủ vẫn thường bôi một loại kem dưỡng toàn thân. Từ từ cởi từng chiếc cúc trên cái áo ngủ bằng vải satanh, đôi vú bà Oanh hiện ra trước gương. Bầu vú vẫn còn căng mọng không hề chảy xệ, núm vú không còn được hồng như của thiếu nữ nhưng không thâm xì giống như những người phụ nữ cùng tuổi. Tại sao lại như vậy, có hai lý do. Thứ nhất là bà Oanh sống đơn thân. Tính đến nay người chồng xấu số mới bóp vú bà có vài lần, và cũng cách đây ba chục năm rồi. Thứ nữa bà là một bác sĩ, rất biết cách giữ gìn thân thể của mình. Mới hôm vừa rồi đi may bộ áo dài, người đo lấy một cái dây đo vòng quanh ngực bà, số đo là đủ 90 cơ đấy. Nói về hình dạng bầu vú ấy là chưa đủ, nó đẹp bởi chính bản thân nó rất trắng, lại đặt trên nền một tấm thân cũng trắng ngần như thiếu nữ tuổi đôi mươi. Bụng bà Oanh hơi to một chút nhưng không có ngấn của mỡ thừa, to nhưng da bụng rất căng, mịn màng được tô điểm bằng lỗ rốn sâu hun hút.

Cởi xong chiếc áo, bà Oanh cúi mình xuống một chút rồi cởi cái quần dài. Bình thường bà chỉ cởi quần dài và để lại quần lót, nhưng hôm nay, không hiểu sao bà lại một lượt lột cả quần lót và quần dài ra khỏi đôi chân. Hai chiếc quần vừa thoát khỏi người bà nằm vắt vẻo lên thành chiếc ghế tựa là lúc đôi chân dài thườn thượt hiện ra, không một vết sẹo nào dù là nhỏ nhất. Bà Oanh đứng thẳng người lên, bà tự nhìn mình trong tấm gương lớn trong căn phòng. Chùm lông bướm mỏng mỏng, mượt mượt mọc nhẹ nhàng trên bờ mu vùm hẳn lên ở phần háng như phô trương cho người nhìn. Khi đứng thẳng người như vậy, bà không thể nhìn thấy được chi tiết cái lồn của mình.

Đặt đôi tay mình lên nâng niu hai bầu vú, bà quay người lại để đôi mông trần mình phản chiếu vào trong chiếc gương soi. Bà ngoảnh đầu lại để nhìn cho kỹ bờ mông mịn màng, không căng đét khi có vài nếp nhăn báo hiệu tuổi già, nhưng đó cũng là quá đẹp đáng để bà tự hào so với những người phụ nữ đồng trang lứa rồi.

Bà Oanh tự nhủ: “Mình vẫn còn rất đẹp”.

Ngồi xuống chiếc ghế tựa, bà Oanh lấy chai tinh dầu ra, đổ một ít lên lòng bàn tay rồi xoa xoa vào nhau. Sau đó, bắt đầu từ cổ, xuống đến hai bờ vai rồi xoay xoay vào cuống vú sau đó là lên đến đầu ti.

Khi bàn tay bà xoay xoay tạo thành một vòng tròn ở hai đầu ti, cảm giác đầu ti hơi tê tê truyền lên não bộ làm cổ họng bà tự động phát ra tiếng “hư hư hư” giống như cảm giác của người phụ nữ lúc làm tình. Không suy nghĩ được nhiều, bà Oanh tiếp tục lập lại động tác thủ dâm vú như vậy vài lần nữa để làm tăng thêm sóng kích thích vừa được truyền lên. Nhắm mắt lại mà thưởng thức những mùi vị tình dục nhỏ nhoi, ít ỏi trong cuộc đời.

Thêm một chút tinh dầu nữa, bà Oanh xoa khắp cái bụng của mình rồi vòng ra phía đằng sau lưng. Cứ như vậy, bà như đang tự massage cho chính bản thân mình. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, từ trước ra đằng sau, từ trên xuống dưới để cho tinh dầu ngấm vào bên trong da thịt. Tinh dầu này có tác dụng dưỡng da, trẻ hóa làn da, tẩy da chết.

Rồi đến đôi chân. Không còn thon thả như hồi xưa nữa, nhưng làn da trắng cộng với không một vết sẹo nào dù là nhỏ nhất và dài thượt cũng làm cho đôi chân bà Oanh thành một nét hấp dẫn người khác phái. Nó trắng bởi hầu như nó chẳng bao giờ được trơ ra đón nắng ngoài trời, bà Oanh hầu như không mặc váy bao giờ mà chỉ mặc quần dài, đó là thói quen của bà từ hồi thiếu nữ đến tận bây giờ.

Và cuối cùng là đến trung tâm các bộ phận trong cơ thể người đàn bà. Đó là bướm. Bà Oanh thường vẫn để bướm là nơi cuối cùng được xoa tinh dầu, cũng là nơi bà sẽ làm kỹ nhất. Đàn bà mà, dù làm đẹp không để làm gì bởi bà có chồng đâu, cũng chẳng bồ bịch nhăng nhít với ai bao giờ, nhưng đó là nơi người đàn bà tỉ mỉ chăm sóc nhất, dù chỉ để cho mình ngắm mà thôi.

Ngồi tựa lưng lên ghế, hai chân bà Oanh cũng đặt lên mép ghế làm háng bà banh rộng ra để rõ mồn một cái bướm hồng hồng phản chiếu rõ nét trong chiếc gương. Một tiếng thở dài phát ra từ cổ họng bà Oanh khi bà nhìn vào trong gương và bắt gặp chính “đứa em gái” của mình. Chùm lông lồn mỏng mỏng, mượt mượt mọc lưa thưa trên phần mu vùm lên nổi bật, đâu đó có vài lợi lông đã chuyển sang mầu vàng nhạt như kiểu người thiếu nữ nhuộm tóc high-light. Nhìn xuống một chút nữa là cái đầu lồn đỏ au như một quả cà chua chín, cái đầu lồn ấy thò hẳn ra ngoài đến gần nửa phân như muốn báo với “bà chủ” của mình về sự nhàn nhã đến đáng thương. Cái đầu lồn ấy muốn được làm việc, được làm đúng chức năng của mình là mang lại những cảm giác sướng khoái cho não bộ ở tít trên cao.

Hai môi lớn mầu hồng nhạt đang e ấp úp chụp vào nhau để che đậy cái toàn bộ phần ẩn dấu bên trong, ánh điện phản chiếu làm chúng long lanh vì có những bọt nước không biết từ đâu chảy ra làm ướt hai mép thịt lồn. Cũng vì không được sử dụng nên hai môi lồn không giống như những người đàn bà đồng niên khác mở toác ra hai bên và vẫn thẹn thùng như thiếu nữ 16 mà rũ quặp vào nhau. Nhưng nếu kẻ cuồng si nào mà nhìn kỹ vào hai lá thịt lồn ấy thì cũng có thể nhận ra, chúng vẫn hồng đấy, vẫn ủ rũ chụm chịm đấy nhưng đã có những nếp nhăn lăn tăn nhỏ bé rồi chứ không còn được căng, còn được mịn như ngày xưa nữa. Cũng chẳng trách được cặp lá này, nó đã ở trên cõi đời gần 60 năm rồi chứ có ít gì đâu.

Bà Oanh nhẹ nhàng dùng ngón tay trỏ của mình tách đôi hai mép thịt ra. Cửa lỗ âm đạo và một chấm nhỏ như hạt đậu phía bên trên hiện ra trong gương. Và thật là kỳ lạ thay, kì lạ bởi nó là cửa vào thiên đường của một phụ nữ đã bước sang tuổi xế chiều, vẫn còn hồng tươi giống như của thiếu nữ trinh trắng bước vào tuổi dậy thì. Lỗ âm đạo chỉ hơi he hé mở ra một chút, long lanh bóng nước. Theo nhịp thở của lồng ngực, cửa lỗ lồn hấp hé rất nhẹ giống như miệng của người sắp chết, dùng những lực còn sót lại trong cơ thể để trăn trối với người thân những điều cuối cùng.

Đầu ngón trỏ bà Oanh miết một cách nhẹ nhàng từ cửa lỗ âm đạo lên phía trên đầu lồn. Trong cổ họng bà vô thức phát ra tiếng rên “hư hư hư hư hư”, rất nhẹ thôi nhưng đó chính là phản xạ của một cơn sướng khoái mong manh do những va chạm giữa thịt với thịt vào vị trí nhạy cảm, đó là cảm giác của tình dục.

Cảm giác vừa đến từ con tim thì bị lý trí bà Oanh bắt phải ngừng lại ngay, bộ não điều khiển ngón tay dừng lại cái hành động vừa rồi, ngón tay đặt trên đầu lồn. Bà Oanh nói ra miệng cho chính bản thân mình nghe thấy:

– Chết thật, mình vừa thủ dâm. Dạo này bướm hay hư lắm, hay chảy nước lắm. Này bướm ơi, mày có đòi hỏi cũng chẳng được gì đâu. Tao già rồi.

Bỗng đâu đó ở phía bên dưới có tiếng nói vọng lên như mơ như hồ, như ở một thế giới thần bí nào đó vọng về, không thành âm thanh giống bình thường, mà nó chỉ vang lên trong đầu của bà Oanh:

– “Chị già nhưng em chưa già, em vẫn còn đẹp lắm, vẫn còn non nớt lắm, đừng bỏ phí em nữa”.

Bà Oanh nghe rõ, bà chìm vào thế giới của riêng mình, bà trả lời giọng nói vừa phát ra trong đầu:

– Biết làm thế nào bây giờ? Chị biết tìm đâu?

Thế rồi hình ảnh ông Tình già lúc hai người đối diện nhau trong quán café buổi trưa nay lại hiện về. Cái hình ảnh ấy không biết là do bà Oanh cố tình nghĩ đến, hay chính là đòi hỏi của cái bướm. Bà buộc miệng:

– Tình ơi!

————

Chúng ta trở lại với ông Tình của ngày hôm nay nhé. Từ lúc nói chuyện với bà Oanh ở quán café, ông Tình bỗng thấy cuộc đời mình như trẻ ra đến vài chục tuổi, cảm giác mình như thời con thanh niên với con tim biết loạn nhịp. Hôm nay ông khám phá ra một điều rất thú vị về bà Oanh, người mà trước nay ông vẫn hiểu là rất đanh đá, chua ngoa. Hôm nay, ông thấy một bà Oanh ngược lại, là một người rất hiền dịu, nữ tính. Và còn thêm nữa, bà Oanh cũng rất đẹp.

Mang cái niềm vui nhỏ nhỏ như trẻ con được quà ở bệnh viện về nhà, ông phấn chấn hẳn với khuôn mặt rạng rỡ làm bữa cơm cũng bớt đi phần tẻ nhạt mặc dù nó chẳng khác mọi hôm cái gì cả.

Khi cả nhà ăn cơm xong, hai bố con Lưu vẫn đang chơi đùa với nhau ở phòng khách dưới tầng 1 thì ông Tình đi lên phòng mình để tắm rửa. Chuyện hàng ngày là vậy không có gì lạ cả, nhưng hôm nay, không biết là trời xui đất khiến thế nào mà có một chuyện ngoài mong đợi của ông Tình đã diễn ra.

Chẳng là khi lên phòng mình ở tầng trên thì phải đi qua phòng ngủ của vợ chồng Lưu – Thủy nằm ở tầng 2. Bình thường ông không có chú ý gì đâu vì đó là không gian riêng tư của bọn trẻ. Nhưng hôm nay ông sững người dừng bước vì cánh cửa phòng không đóng hết, he hé ra một chút đủ để người bên ngoài nhìn được vào phòng tắm phía bên trong căn phòng. Nếu chỉ đơn giản như vậy thì cũng không nói làm gì cho mất thời gian. Tấm cửa kính của phòng tắm có hình ảnh trần truồng của một người phụ nữ đang tắm ở bên trong. Và người phụ nữ đang tắm đó không ai khác ngoài Thủy.

Thủy cũng cẩn thận đóng cửa phòng rồi mới đi tắm, nhưng chẳng là do sơ xuất hay sao ấy mà cửa không khép chặt để hở ra một chút. Vào nhà tắm, cô trần truồng đứng dưới vòi hoa sen.

Ở bên ngoài, ông Tình hoàn toàn không nhìn rõ phân da sợi lông nào của con dâu. Nhưng qua tấm cửa kính mờ, lại có điện bên trong phản chiếu, ông nhìn rõ phần thân người cô con dâu từ đùi trở lên trên. Ông nhìn rõ những động tác kỳ cọ cặp vú, nhìn rõ những lần Thủy cúi đầu lấy tay cọ vào lồn, nhìn rõ bóng dáng cặp mông đang chổng ra phía ngoài cửa như trêu ngươi, như thách thức người nhìn. Bất giác ông Tình có cảm giác dương mình mình đang cứng lên trông thấy. Chẳng lẽ là ông đang có nứng tình với đứa con dâu lạnh lùng khó đoán này hay sao?

Bản thân ông Tình trong giờ phút này cũng không nghĩ được sâu xa Thủy là con dâu ông đâu, ông chỉ nghĩ bóng mờ trong kia là của một con cái đang kỳ thành thục, chín muồi nhất. Và ông là một con đực thèm thuồng những khát khao tình dục một cách thực sự thôi. Không dám thò tay vào trong quần mà thủ dâm vì bố con Lưu vẫn đang ở bên dưới có thể đi lên bất kỳ lúc nào. Nhưng ông cũng mạnh dạn nghĩ trong đầu là Thủy rất đẹp, rất sexy, rất quyến rũ với thân hình của mình, vú to, eo nhỏ, mông căng, mu vồng. Ông Tình đắm đuối nhìn về phía cửa, ông chợt có một ước mơ cháy bỏng ngay vào lúc này, đó là được cho rõ thân hình của Thủy, xa hơn nữa là được úp toàn bộ cơ thể trần truồng của mình vào cơ thể không mảnh vải của Thủy. Táo bạo hơn nữa, đó là được đút cái buồi của mình vào trong lồn của nó.

Những ý nghĩ xấu xa không hợp với lẽ thường ấy chạy thật nhanh qua đầu ông Tình trong một hai phút ngắn ngủi vô tình được nhìn thấy khung ảnh mờ ảo vừa rồi. Ông bước thật nhanh lên phòng mình, bước nhanh cũng chính là để chạy trốn, chạy trốn cái hành động tội lỗi.

Nhưng cơn thèm khát vẫn còn nguyên mà không mất đi tẹo nào. Ông mặc vội bộ quần áo rồi đi thật nhanh xuống nhà. Cửa phòng ngủ Lưu – Thủy đã khép chặt.

Ông đi sang nhà Phong – Vân.

——————-

Hôm nay ông Tình sang nhà cậu con trai cả không phải vì mục đích trong sáng giống như mọi ngày là thăm con thăm cháu. Cơn nứng buồi lúc ở nhà khi nhìn thấy Thủy tắm chính là mục đích ông sang đây.

Khi toàn bộ căn nhà điện đã tắt, ông Tình rón rén đi từ trên tầng 4 xuống tầng 2, mục đích chính là để tìm nghe những tiếng làm tình gợi cảm nhằm thủ dâm. Ông muốn tái hiện lại cái cảnh lần trước ông vô tình nghe thấy tiếng Vân và Phong làm tình.

Và đúng là cầu được ước thấy, chưa đi xuống tầng 2 ông đã nghe văng vẳng âm thanh rên rỉ của ai đó phát ra rồi. Ông trời quả là biết đùa bỡn con người, cánh cửa quả là biết trêu ngươi ông Tình. Một tia sáng rất nhỏ từ bên trong phòng lọt qua khe cửa phát ra ngoài. Cánh cửa phòng ngủ của Phong – Vân hôm nay cũng không được khép kín mà hở một khe nhỏ, đủ để tia nhìn của ông Tình có thể nhìn rõ vào bên trong. Đèn ngủ không phải là loại đèn neong sáng rõ nhưng mờ mờ cũng đủ để làm ông Tình há hốc miệng khi ghé mắt nhìn vào bên trong.

Ở trên chiếc giường ngủ có đệm bằng lo so.

Phong vẫn mặc nguyên bộ quần áo cộc đang ngồi ở trên giường, nhưng cái làm con mắt ông Tình phải nheo lại nhìn cho rõ chính là Vân. Vân đang trần truồng đứng trên giường, mái tóc dài rũ rượi, đôi mắt hoang dại nhìn xuống cái miệng đang ngửa lên như kẻ khất thực chờ ban phát thức ăn. Hai tay Vân đang đang đưa xuống háng, banh hai mép lồn ra trước cái mõm ấy. Vẫn nói như người nửa tỉnh nửa mê:

– Anh nhìn rõ lỗ lồn em chưa?

Phong nhìn chằm chằm vào lỗ lồn của Vân đang ở cách mũi mình có vài centimet, hấp háy mồm trả lời:

– Lồn vợ đẹp lắm. Lỗ lồn đầy nước này.

Vân khuỳnh hai chân lại một tí để háng mở ra thêm một chút nữa, cô đưa háng mình vào gần miệng Phong hơn để như cố tình để cho mấy giọt nước từ lồn rỏ thành giọt rơi xuống miệng Phong:

– Thế có muốn uống nước lồn của em không?

Phong như một đứa trẻ khát sữa nhìn thấy bầu vú mẹ, gật gật cái đầu:

– Có, nước lồn em ngọt lắm, ngon lắm, anh muốn uống.

Hẩy hẩy cái mông như làm động tác địt vào không khí, Vân muốn nước lồn mình thành giọt nặng rồi rơi ra khỏi lồn mà đi xuống cái cuống họng đã chờ sẵn ở bên dưới:

– Uống đi anh, uống nước lồn của em đi. Nước lồn em ngậy lắm.

Và quả đúng như vậy, nước lồn Vân rơi rơi vài giọt xuống đầu lưỡi của Phong, Phong táp ngay tắp lự rồi ngon lành cuộn lưỡi để cho vài giọt ít ỏi ấy được lan đều khắp vòm họng, cái thứ nước ấy trong mồm Phong có cảm giác như đó là nước thánh mà một vị thần nào đó ở tít trên cao ban xuống cho loài người bé nhỏ. Nhìn động tác uống nước lồn của Phong làm Vân thích thú, cô cười tít mắt lại làm rung rung đôi vú đang thõng thượt:

– Ngon không? Muốn uống nữa không?

– Ngon lắm, nữa đi.

Và rồi Vân vẫn đứng mà đặt một chân lên vai Phong, chịn lồn hẳn xuống chạm vào cái lưỡi đang thè ra của Phong. Vân rú lên man dại khi lồn mình vừa được cái lưỡi nhám nhám của Phong liếm một đường thật mạnh từ cửa lồn lên tận cái hột le:

– Aaaaaaaaaaaaaa, em sướng lồn. Chồng lại liếm lồn em rồi.

Lưỡi thì cọ lên cọ xuống hòa nhập với động tác hất hất cái mông của Vân. Hai người thật là hòa hợp trong cuộc làm tình.

– Nữa đi chồng, liếm lồn em mạnh lên. Liếm lồn em nhiều vào, em thích chồng liếm lồn em. Liếm đi không em cho thằng khác liếm đấy.

Nghe vợ nói là cho thằng khác liếm, Phong không những không giận mà ngược lại còn liếm mạnh hơn. Chuyện hai vợ chống trong khi làm tình nói với nhau kiểu như vậy cũng không phải là lần đầu, đó chỉ là gia vị cho việc địt trở nên hưng phấn hơn mà thôi. Theo Phong hiểu là Vân chỉ nói ra miệng thôi chứ không làm thật bao giờ.

– “Soạp soạp”, những tiếng như húp cháo vẫn đều đặn vang lên khắp căn phòng, vang ra cả bên ngoài cho kẻ rình mò ngoài kia thưởng thức.

Mãi một lúc sau, khi mặt Phong đã ướt đẫm có thế lấy tay vuốt nước được cũng là lúc Vân mỏi chân, cô đặt cái chân ở trên vai Phong xuống rồi đặt hai cái đít mình xuống đệm. Giờ là lúc cô phục vụ chồng. Phong không cần nói cũng hiểu, anh nhanh chóng cởi cái áo và quần đùi ra để bật cái dương vật cứng nhắc, to đùng, đen xì ra trước mặt Vân rồi nằm xuôi xuống như một ông hoàng chờ nữ nhân hầu hạ. Vân vươn người ra đặt mồm mình vào háng chồng, một tay nắm gốc dương vật còn miệng thì ngậm vào cái đầu khất láng bóng vì có một tí tinh tương vừa rỉ ra khỏi lỗ sáo. Phong ra lệnh:

– Mút buồi anh đi em.

Vân không nói không rằng, cô mở to miệng rồi ngậm luôn cái đầu khất vào trong, lưỡi cô ở bên trong quấn lấy đầu khất như mơn trớn, như mát xa tạo cho Phong cảm giác đê mê. Nói về bú buồi, Phong không phải là chỉ có mình Vân, rất nhiều nữa là đằng khác, mới ngay chiều nay đấy thôi, cô bồ Uyên Linh ở tại văn phòng cũng kéo phec mơ tuya quần anh rồi bú một chập đấy thôi. Nhưng tất cả những người đó nói về trình độ bú buồi thì còn kém Vân vợ anh một bậc. Hay nói đúng hơn, Vân chính là chuyên gia bú buồi.

Vân đẩy đầu buồi tận cuống họng mình, đó là hành động mà cô thích nhất, buồi địt họng. Với người khác thì động tác này có thể làm cho bị nghẹn, bị khó thở, thậm chí có thể làm cho có cảm giác buồn nôn. Nhưng Vân khác, cô làm động tác này rất có kỹ thuật, trước khi đút buồi vào cổ họng, cô phải lấy một hơi thật sâu, sau đó gồng căng cơ bụng như để khép dạ dầy lại rồi mới tọng vào. Tọng vào cái rút ra ngay rồi lại đút vào tiếp. Đến khi hết khả năng nhịn thở mới chọc sâu vào và để ở trong đó một lúc là rút ra hẳn. Đó là một chu trình của địt họng.

Miệng ngậm buồi, nhưng tay Vân không để yên, cô xoa xoa, nắn phần thừa của dương vật, rồi còn mân mê bùi giái, gãi gãi lỗ đít, chưa hết đâu, một tay còn thò lên mà dầy vò cái đầu ti của của chồng. Tất cả các cảm giác ở những chỗ nhạy cảm nhất, kích thích nhất được Vân cùng một lúc làm cho chồng. Với những kỹ thuật như vậy, Vân chưa làm cho khác ngoài chồng, nhưng đảm bảo rằng những người yếu sinh lý, không có khả năng cao trong tình dục có thể xuất tinh chỉ trong chốc lát mà thôi. Cũng may, Phong không phải là dạng bình thường, anh cũng có thể nói là có kỹ năng tình dục, có sức khỏe tình dục tốt, nếu không đã không chịu được vài phút bú buồi của Vân rồi.

Cứ thế cả chục phút đồng hồ Vân hì hục ở háng của Phong. Ở ngoài kia, có kẻ đang nhanh tay sóc và tưởng tưởng người nằm đó chính là mình.

– “Đút cái buồi anh vào lồn em đi anh”, Vân rút buồi đánh “pậc” một cái ra khỏi miệng mình rồi quay lưng lại, chống hai tay xuống đệm tạo tành tư thế quỳ để Phong đút buồi mình vào từ phía sau.

Phong cũng đang nứng tợn, anh quỳ xuống ở đằng sau đôi mông đít to đùng, lẳn lung và căng đét của Vân.

– Doggy hả. Anh đút vào nhé.

Mái tóc dài lòa xòa, Vân ngoảnh đầu lại, bặm môi chuẩn bị đón nhận dương vật của chồng đi vào cơ thể mình:

– Vào đi anh, địt mạnh vào. Em thích anh địt em mạnh từ phía sau, sướng đít lắm, sướng lồn lắm anh ạ.

Và rồi Phong kê đầu buồi mình vào đúng cả cửa lỗ lồn rồi hẩy nhẹ vài cái làm đà cho cú địt trời giáng:

– Hự!

– AAAAAA. Sướng………………………………..

– Pạch pạch pạch!!!!

Từng cú, từng cú mạnh bạo một cách dã man làm đít của Vân rung rung, từng thớ thịt ở đít như những con sóng cứ xô bờ.

– Chồng địt em sướng quá. Mạnh lên anh.

Phong đặt hai bàn bay mình vào cái eo của Vân làm điểm tựa để cho những phát địt được mạnh hơn, được có lực hơn.

Miệng lồn Vân do những ma sát giữa buồi và lồn tạo thành những lớp bọt nước trắng xóa, nhìn xa tưởng tinh trùng, nhưng không phải, đó là những bọt nước li ti. Lồn Vân trước nay vẫn luôn nhiều nước như vậy đó.

Ở bên ngoài, kẻ rình mò đang phải bịt miệng lại để tránh tiếng động vô thức phát ra từ cổ hỏng, tay vẫn đều đều đưa lên đưa xuống thân của dương vật.

Phong lúc ngừng lúc nghỉ, lúc mạnh lúc nhẹ rất kỹ thuật theo tư thế chó, chính vì vậy mà anh kiềm tỏa được ham muốn xuất tinh. Được đâu đó khoảng 10 phút sau thì anh rút hẳn buồi ra rồi nằm ngửa xuống thở dốc. Người chứ có phải máy đâu, địt liên tục trong 10 phút cũng phải nghỉ mệt một chút.

Thấy chống rút buồi ra khỏi lồn mình, có một chút hụt hẫng nhưng Vân cũng thông cảm cho chồng, rất nhanh chóng, Vân ngồi dậy đặt mỗi chẫn ở một bên hông Phong rồi từ từ hạ mông xuống, lồn chưa gặp đầu buồi thì Vân đã thở ra câu nói:

– Để em cưỡi buồi anh.

Khi cửa lồn chạm vào đầu buồi thì Vân dừng lại, nhay nhay cửa lồn cho đúng tư thế, cô chuẩn bị làm điều gì kinh khủng đây. Còn gì nữa chứ:

– Ọt, pạch!

Nhấn thật mạnh xuống, lồn Vân nuốt trọn toàn bộ cái dương vật Phong vào sâu bên trong cơ thể mình. Đầu dương vật đã chớm đến cửa tử cung thì dừng lại bởi vì gốc buồi đã chạm vào cửa lỗ lồn rồi. Nếu dương vật của Phong dài hơn độ 1 – 2 cm nữa thôi thì có lẽ nó đã xuyên vào bên trong tử cung mất rồi.

– “Á á á á. Sướng”, Vân há hốc mồm, một tay tự bóp vú mình rồi rít lên qua kẽ răng, cô không biết mình đã vừa làm cho người ngoài kia xuýt nữa thì xuất tinh.

– Vợ địt anh đi. Anh thích lắm! Lồn em nuốt trọn buồi anh rồi.

– Thích không anh?

Vân mải miết không ngừng nghỉ, cô như một kẻ nài ngựa chuyên nghiệp đang phi những nước đại. Cặp mông cứ thế mà miết lên miết xuống, miêng ngang miết dọc khu vực háng của Phong. Lồn Vân lúc co lúc duỗi, lúc bóp lúc mở để dương vật Phong thụt ra thụt vào cái âm đạo hun hút nhão nhoẹt nước dâm.

Lại thêm 10 phút nữa trôi qua.

Đổi tư thế nào. Vân nằm ngửa, hai chân banh rộng chỉa lên trời cho Phong ở bên trên đang dập thật mạnh như giã gạo vào lồn cô. Vân quay đầu bên này, quay đầu bên kia mà hưởng thụ những cũng địt như vũ bão của chồng. Sướng khoái là đây chứ đâu, hạnh phúc là đây chứ đâu mà con người tại sao lại cứ đi tìm kiếm ở nơi xa.

Rồi khi Phong tăng tốc để kết thúc cuộc làm tình, lúc anh xuất tinh vào bên trong lồn cũng là lúc Vân lên đỉnh, co giật vùng mông rồi há hốc miệng đớp không khí. Khuôn mặt đỏ bừng vì sướng khoái.

Ở ngoài cửa kia, từng dòng, từng dòng tinh trùng đặc sệt bắn thẳng ra ngoài, rơi xuống sàn nhà, một vài giọt bắn lên trên cửa phòng, còn đôi mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào cái thân hình bốc lửa, quyến rũ đang nằm rũ rượi ở trên giường.

Vân cuộn mình nằm trong lòng Phong, cô e ấp hỏi chồng:

– Anh này, sướng không anh?

Phong ghì chặt vợ vào lòng mình:

– Anh sướng lắm. Em làm tình giỏi nhất đấy.

Vân cũng là người thông minh, vừa rồi Phong buột miệng so sánh, mà muốn so sánh thì phải có cái mà so sánh chứ nhỉ. Cô bóng gió:

– Em giỏi nhất, vậy ai giỏi nhì?

Phong biết mình vừa lỡ lời, anh chữa:

– Làm gì có ai, chỉ mình em thôi.

Vân biết đây là cơ hội để cả hai người thẳng thắn hơn với nhau, vừa rồi cô đã gài bẫy chồng thành công:

– Anh không phải giấu, ở công ty em nghe rất nhiều tin anh và Uyên Nhi rồi.

Phong cãi:

– Làm gì có chuyện đó, em đừng nói linh tinh.

Vân vẫn mềm mỏng:

– Em biết chuyện này lâu rồi, có điều em không nói vì em biết anh vẫn rất yêu thương mẹ con em, với lại cũng ………. nộp thuế rất đầy đủ. Em chỉ cần anh coi chuyện linh tinh bên ngoài là chuyện thoảng qua, đừng đi quá đà và đừng làm gì để ảnh hưởng đến gia đình thôi. Những chuyện khác em không quản.

Vân nói một thôi một hồi làm Phong toát mồ hôi hột. Vậy là chuyện anh và Uyên Nhi ở công ty Vân đã biết từ lâu rồi, nhưng tại sao Vân lại chưa bao giờ có thái độ gì đó kiểu như giận giữ, ghen tuông. Giờ chính cô nói ra miệng nhưng nghe chừng cũng không phải là đang giận. Đàn bà thật là khó hiểu quá đi à.

– Em không giận anh sao?

– Giận thì em đã chặn ngay từ đầu rồi.

Phong vẫn chưa hiểu ý Vân:

– Từ nay anh sẽ không thế nữa. Anh hứa với em. Cho anh xin lỗi.

Vân cho tay lên bịt miệng Phong:

– Anh không cần phải dừng lại nếu anh vẫn muốn như vậy. Anh nói thật cho em đi. Chuyện Uyên Nhi là thế nào?

Đến bước này, Phong cũng thành thành thật thật mà nói:

– Thực sự thì chuyện này cũng xảy ra được 1 năm rồi. Anh và Uyên Nhi thỉnh thoảng có quan hệ với nhau ở văn phòng công ty hoặc lúc đi công tác. Nhưng anh xin thề rằng anh và cô ta hoàn toàn không có tình cảm gì với nhau, chỉ đơn giản là giải quyết nhu cầu sinh lý và thay đổi không khí thôi. Em biết không, cứ mỗi tháng vợ chồng mình có thêm một khoản thu nhập mà anh vẫn đưa cho em bằng phong bì ấy, là của cô ta chia phần làm thêm ngoài cho anh.

Vân tủm tỉm, chuyện này cô biết từ lâu:

– Vậy sao?

– Ừ, anh nói thật không dối nửa lời.

– Vậy nếu em cũng tìm thú vui nho nhỏ bên ngoài giống như anh thì anh nghĩ như thế nào?

Phong chồm dậy, chuyện này anh chưa từng nghĩ tới:

– Em nói cái gì? Em đã phản bội anh rồi à?

Nhìn mặt Phong đang đỏ phừng phừng tỏ vẻ tức giận nhưng Vân vẫn bình thản như không, cũng bởi cô chưa từng phản bội chồng:

– Anh nghĩ em như vậy sao? Em chưa từng phản bội anh. Nhưng thú thực thì …….. em cũng có ý nghĩ muốn như vậy. Em yêu anh, em yêu các con, yêu gia đình mình. Với em anh và các con là trên hết, không ai có thể thay thế được cả. Chỉ là em không muốn nói dối anh. Đúng là dạo gần đây, em có ý nghĩ bậy bạ muốn được thay đổi không khí tình dục. Nhưng nếu anh không đồng ý thì thôi. Tính em anh biết rồi đấy, em không thích nói dối.

Lời hỏi của Vân đúng là làm Phong khó xử kiểu há miệng mắc quai, nếu anh trong sạch cơ thì có thể thẳng thừng mà từ chối mong muốn của Vân, nhưng đằng này………. Anh tin là Vân đang nói thật, nếu muốn nói dối thì chẳng tội gì phải khai nhận những ý nghĩ bậy bạ trong đầu cả. Anh nói giọng có chút buồn buồn:

– Anh tin em mà. Nhưng người em muốn là ai?

Vân nói như thở:

– Evant.

— Hết chương 3 —​