Những Mối Tình Trong Bệnh Viện – Seri Truyện Cực Hay 2019 ( Update Chap 21 END )

Chương 4:

Thời gian cứ vậy trôi đi thêm một vài tuần nữa. Nói chung những tuần qua cũng không có sự kiện gì nổi bật xảy ra mà mọi thứ cứ từng bước từng bước một thay đổi một cách dần dần. Thay đổi một cách lớn nhất đấy chính là mối quan hệ giữa ông Tình và bà Oanh đã không còn như xưa nữa. Không còn cái cảnh cứ gặp nhau là bốp chát nữa mà thay vào đó là những cái nhìn trìu mến hơn, mượt mà êm dịu hơn. Tất nhiên giờ phút này hai người cũng mới chỉ coi nhau là đồng nghiệp già thôi chứ những vấn đề khác thì cả hai chưa nghĩ tới. Không còn cảnh cãi nhau nhưng cũng chưa đến mức gặp nhau là ôm hôn thắm thiết bóp mông sờ vú.

Nói về công việc thường ngày ở bệnh viện của hai người một chút. Buổi sáng ngày hôm nay, ông Tình đón tiếp một bệnh nhân mà ông cho là khá đặc biệt. Bệnh nhân tên là Thảo, nghề làm giáo viên. Thảo năm nay cũng không còn trẻ nữa, ông Tình thấy ghi trong sổ khám bệnh là 40 tuổi, đến khám phụ khoa vì hay bị ngứa, nghi là viêm nhiễm gì đó. Thảo vẫn đang mặc một bộ quần áo dài giống như là đồng phục dậy học của cô thì phải, ngồi đối diện với bác sĩ Tình. Ông Tình ân cần:

– Em kể cho tôi triệu trứng của mình xem nào.

Mà kể cũng lạ, bình thường thì người phụ nữ dù là đi khám phụ khoa đi chăng nữa, khi gặp bác sĩ là nam thì cũng có đôi chút ngượng ngùng, nhưng Thảo tuyệt không có biểu hiện ấy, cô nói chuyện về bệnh nhạy cảm của mình với bác sĩ Tình giống như là đang tâm sự với con bạn thân ấy. Cô nói không to nhưng cũng đủ để bác sĩ Tình nghe rõ mồn một:

– “Thưa bác sĩ, thời gian gần đây em thấy “chỗ ấy” ngứa ngứa, rất khó chịu”, vừa nói mà Thảo ngoáy ngoáy cái mông ở trên cái ghế xoay, làm như vậy cũng là một động tác gãi lồn.

“Ngứa ngứa chỗ ấy” là một trạng từ hết sức chung chung, chưa cụ thể nên bác sĩ Tình mới hỏi đến chi tiết vấn đề:

– Có rát không?

– Không ạ, chỉ ngứa đến nỗi mà phải gãi thôi ạ.

– Ngứa bên trong hay bên ngoài?

– Cả trong lẫn ngoài ạ.

– Có mùi khó chịu không?

– Không ạ, mùi bình thường.

– Có chảy nước mầu lạ không?

– Có chảy nước nhưng không phải mầu lạ, chỉ là mầu đục đục nhờ nhờ bình thường thôi.

Bác sĩ Tình hiểu ngay đấy là mầu của dâm thủy bình thường. Đúng là bệnh nhân này khá đặc biệt. Đặc biệt ngay ở cách đối đáp với bác sĩ, rất ít gặp được bệnh nhân kể chuyện thầm kín của mình mà vẫn vô tư như vậy. Bác sĩ Tình có chút chú ý đến khuôn mặt của Thảo. Kìa thì mặt cô đang ửng hồng, lỗ mũi phập phồng, lồng ngực đang nhấp nhô chứng tỏ Thảo đang có biểu hiện khác thường, tim đập mạnh, một triệu trứng của nứng lồn.

Bác sĩ Tình hỏi tiếp:

– Chế độ quan hệ tình dục của em thế nào?

Hỏi đến đây thì Thảo đúng là có một chút ấp úng e dè:

– Thực ra thì ……. thời gian gần đây em cũng ít quan hệ tình dục. Vì thực ra là ……. Vì thực ra là …………. Chồng em đi công tác. Vì vậy ……………………….

Thảo chỉ nói đến đây thôi thì ngượng quá không dám nói tiếp, cô vẫn tiếp tục ngoáy ngoáy cái mông, một phản xạ vô điều kiện cô thoáng nhìn vào phần đũng quần của bác sĩ Tình.

– Vậy thời gian gần đây em có thủ dâm không?

Ông Tình hỏi vậy nhưng không thấy Thảo trả lời, chắc khó nói, ấy thế nên bác sĩ mới động viên:

– Đừng ngại, vào đến đây rồi thì cứ nói hết cho bác sĩ nghe, có như vậy mới có biện pháp chữa trị hữu hiệu.

Nghe lời bác sĩ động viên, Thảo không còn cảm thấy bớt ngượng, cô trần tình:

– Thực ra thì em ……… có …….. thỉnh thoảng thủ dâm. Nhưng chỉ là ở bên ngoài thôi. Em không có ……………….

Thảo không dám nói thẳng ra là mình không “chọc cái gì vào bên trong lồn”. Quả đúng như lời Thảo nói. Thời gian gần đây, cô mỗi lần nứng lồn muốn làm tình thì đều thủ dâm nhưng chỉ là lấy ngón tay mà miết miết ở ngoài cửa lồn thôi chứ chưa lần nào chọc vào bên trong.

Bác sĩ Tình gật gù nghe chừng hiểu rõ vấn đề:

– Vậy giờ em ra bàn để tôi khám nhé.

Thảo gật đầu, cuối cùng thì cái mục đích của cô khi đến đây đã được thực hiện. Thảo năm nay những 40 tuổi rồi, lại là giáo viên nên không phải là không có kiến thức. Cô thừa biết lồn mình bị làm sao. Thực ra chẳng làm sao hết, cái ngứa của cô chẳng phải bệnh tật nghiêm trọng gì cho cam. Chỉ là nứng lồn, chỉ là muốn có một cái gì đó chạm vào lồn, chỉ là muốn được một ai đó mát xa cho cái lồn mình mà thôi. Dạo gần đây, cô bị tác động thay đổi sinh lý một cách ghê gớm. Chồng đi xa không có buồi để địt là một mặt. Mặt khác chính là hằng ngày đi dậy học, được ngắm nhìn các em nam học sinh cấp III của mình non, tơ, mơn mơn, đứa nào đứa ấy trắng phau phau, mặt sữa nhìn chỉ muốn căn. Thế nên cơn nứng lồn hành hạ cô cả ngày lẫn đêm. Nứng lồn sinh nước, nước sinh ngứa, đó là chân lý từ ngàn đời xưa để lại rồi.

Thảo đứng dậy theo chân bác sĩ Tình ra cái bàn khám có cái giá để chân bằng inox ở cuối căn phòng. Đứng cạnh cái giường, cô không biết mình phải làm gì nên đứng im chờ sự sai bảo của bác sĩ. Thấy vậy bác sĩ Tình chỉ tay vào cái móc ở bên cạnh:

– Em cởi quần treo lên kia rồi lên bàn.

Nói xong bác sĩ Tình quay về phía bàn đựng dụng cụ của mình, ông lấy ra một cái kẹp mỏ vịt, đôi găng tay cao su, một hộp đựng dung dịch màu trắng, một cái đèn pin nhỏ.

Thảo thấy vị bác sĩ khả kính quay đi thì chầm chậm tụt cái quần mỏng manh của bộ áo dài, cô kéo luôn cả cái quần lót mầu trắng xuống. Hai tà áo dài vẫn phủ xuống hai chân nhưng thấp thoáng lồn Thảo đã hiện ra trong phòng.

Thảo ghé đít đặt một mông lên chiếc giường khám bệnh rồi từ từ ngồi hẳn lên, gác hai chân mình lên hai cái thanh inox, tà áo dài được cô bụm lại một nhúm rồi đặt lên bụng.

Bác sĩ Tình quay lại, cảm giác đầu tiên của bác sĩ khi nhìn vào phần dưới của bệnh nhân, giờ không có một thứ gì che đậy, đó là đôi chân dài thượt trắng ngần, đầu gối có một chút vài vết đỏ đã thành sẹo, có thể do bệnh nhân hay phải quỳ, còn quỳ vì lý do gì thì bác sĩ tạm thời không được biết. Còn phần bướm, bệnh nhân hình như không có thói quen cắt tỉa lông lồn hay sao ấy vì bác sĩ thấy lông lồn bệnh nhân mọc một cách tự do lan sang cả phần háng, lông lồn cũng dài dài, loăn xoăn rất tự nhiên. Tiếp đến là phần lồn, vì bệnh nhân đang gác hai chân nên cái lồn được banh ra hết cỡ, hai mép lớn của lồn có nhiều nếp gấp đang chẻ ra hai bên. Môi bé cũng hé mở để lộ một cái lỗ lồn nhìn thì biết cũng không nhỏ bé gì. Hột le chúm chúm giấu mình vào trong đầu lồn.

Xuống dưới cùng là lỗ hậu môn thâm đen nhăn nhúm. Nhìn sơ qua cũng có thể đoán là bệnh nhân đã từng quan hệ tình dục bằng lỗ này. Bằng chứng là lỗ hậu môn hõm lại tạo thành một vùng trũng sâu xuống ở phần đít.

Về hình dáng các bộ phận chi tiết thì như vậy, còn về tổng quan, lồn bệnh nhân đang có nước, chắc là nước từ bên trong rỉ ra làm đầu lồn vẫn còn óng nước còn các bộ phận khác của lồn thì cũng sóng sánh ươn ướt.

“Roẹt”, bác sĩ Tình kéo cái rèm ngang bụng để ngăn cách mình với bệnh nhân, việc này thực ra là Thảo không muốn. Cô không ngại được nhìn thấy một người đàn ông khác chăm chú nhìn vào cái lồn mình, thậm chí là cô còn muốn xem bác sĩ thao tác những cái gì với lồn mình nữa cơ. Khi chiếc rèm được kéo, bất giác cả hai tay Thảo cho lên ngực mình đặt lên vú.

Vẫn chưa có bất kỳ một hành động nào trực tiếp tác động lên lồn bệnh nhân, bác sĩ Tình vẫn đang quan sát, vừa nhìn ông vừa hỏi:

– Em có mấy cháu rồi? sinh mổ phải không?

Nhìn vết sẹo chạy ngang bụng của bệnh nhân, bác sĩ Tình đoán như vậy. Thảo trả lời thỏ thẻ, hơi thở của cô bắt đầu nặng nhọc. Cảm giác là lạ đang xâm chiếm cơ thể cô, cảm giác phản bội chồng, cảm giác ngoại tình, cảm giác ngứa ngứa, cảm giác mình có lỗi khi cố tình bịa ra một lý do để được một người đàn ông khác nhìn lồn mình, thậm chí lát nữa còn chạm vào lồn mình đang làm cho Thảo thực sự không biết là mình đang sướng hay đang sợ nữa:

– Em được 2 cháu rồi, tất cả đều là sinh mổ vì hồi đó bác sĩ chuẩn đoán em có âm đạo hẹp, khó sinh thường.

– Uh, âm đạo hẹp không nên sinh thường, mở không đủ rất khó để sinh.

Tiếng “vâng” yếu ớt kèm theo một tiêng “hư” rất nhỏ từ cổ họng Thảo phát ra, khi ở dưới háng cô cảm nhận có một vật gì đó đang chạm vào phần hột le của mình. Một cái thở dài cũng theo đó mà phát ra. Đầu vú Thảo bắt đầu thấy tê tê cứng cứng lại ở trong lòng bàn tay cô. Bất giác cô hơi cử động nhẹ hai lòng bàn tay mình như thể mình đang xe đầu ti mình, mặc dù còn cách hai lớp vải nhưng tác động có vẻ cũng có hiệu quả.

Bác sĩ Tình dùng một ngón tay kéo một đường từ hột le kéo xuống, đi qua cửa lỗ tiểu, đến cửa âm đạo thì dừng lại một chút rồi xoáy vòng cho đầu ngón tay mình hơi thụt vào bên trong đến ngập một đốt ngón tay thì ông rút ra. Ở trên miệng Thảo phát ra tiếng rên:

– “Aaaaaaaaaa”, Thảo định nói thêm là “sâu nữa đi” nhưng ngừng lại, như vậy là quá lộ liễu.

Bác sĩ Tình rút tay ra, ông dùng thêm ngón tay cái để chấm vào cái ngón trỏ vừa đút vào lồn bệnh nhân, ông đưa tay lên gần với mắt mình để nhìn cho kỹ dâm thủy của bệnh nhân, nó có mầu trắng đục, lại dinh dính khi không đứt khi ông kéo hai ngón tay ra xa nhau. Tay còn lại bác sĩ Tình vén cái khẩu trang xuống để mũi thò ra ngoài, ông ngửi nước lồn bệnh nhân thấy có mùi rất ngậy, rất nữ tính, hoàn toàn không có mùi hôi hay mùi khó chịu nào của bệnh lý. Bước đầu có thể kết luận là nước lồn bệnh nhân hoàn toàn bình thường.

Nếu trường hợp khác thì chỉ cần khám vậy là ông có thể kết luận được ngay nguyên nhân, phương pháp điều trị rồi. Nhưng không hiểu sao hôm nay, ông Tình muốn được khám kỹ hơn, cũng là để mình được ngắm kỹ cái lồn này hơn. Ông với lên:

– Tôi khám bên trong, nếu có biểu hiện gì thì cứ nói với tôi nhé, đừng ngại.

Thảo rùng mình một cái, cô hơi hẩy hẩy cái mông khi nghe bác sĩ thông báo, chuẩn bị có một cái gì đó sẽ chui vào lồn mình. Cảm giác của Thảo lúc này đây chính là ngứa, một chữ “ngứa” lồn đang lơ lửng to đùng trong đầu cô. Bác sĩ bảo có biểu hiện gì thì nói, tức là nếu cô sướng thì có thể rên cũng được, một ít nước lồn nữa lại được rỉ ra bên ngoài, rỉ theo chiều đi xuống chảy vào lỗ đít.

– “Vâng ạ”, Thảo không ngần ngại gì nữa mà bóp vú mình một cái thật chặt.

Bác sĩ Tình lấy cái kẹp mỏ vịt bằng inox rồi từ từ từng chút một đút vào lồn bệnh nhân, đút hết chiều dài của cái kẹp. Thảo nhắm mắt lại mà cảm nhận cái lạnh đi từ ngoài cửa lồn vào tận sâu thẳm bên trong cơ thể, theo cái đi vào ấy là tiếng cô rên ở cổ họng, mông cô hơi nhỏm lên một chút theo phản xạ:

– Iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!!!

Bác sĩ Tình loáng thoáng nghe được tiếng rên của bệnh nhân, trong đầu ông loáng thoáng là bóng hình trần truồng của cô con dâu Vân.

Khi kẹp mỏ vịt đã vào hết cỡ, bóp vài cái vào nẫy ở chuôi làm cái kẹp mở ra, ông Tình dí mặt mình xuống sát vào háng bệnh nhân, một tay cầm cái đèn pin rọi vào bên trong để nhìn cho rõ từng nang thịt, từng mảng da bên trong âm đạo bệnh nhân.

Vì cái áo dài có cúc nằm ở gần vai khó mở, nếu không chắc Thảo cũng không ngần ngại mà thò hẳn tay vào bóp vú, thành ra cô bóp nó ở bên ngoài. Phản ứng ở đầu vú là thấy rõ, núm vú cứ tưng tưng truyền những tín hiệu tê rần lên não bộ. Còn ở dưới háng, cảm giác thốn thốn giống như có một cái dương vật to lớn làm căng ních các cơ âm đạo.

Từ ngày biết địt nhau đến giờ, Thảo chưa từng có cảm giác chật hẹp ở dưới háng như bây giờ. Vì vậy cô phản ứng bằng cách hơi nhỏm mông lên khỏi mặt ghế một chút, cơ lồn cố gắng co như cố tình đẩy cái vật lạ ấy ra khỏi cơ thể. Trên dưới phản ứng như vậy và kết quả là lồn Thảo càng tiết nước tợn, càng cảm thấy ngứa ngáy như có một đống con côn trùng nhỏ đang lúc nhúc ở trong âm đạo. Nếu không phải vì đang khám bệnh, có lẽ Thảo sẽ mạnh dạn thò tay xuống lồn để vân vân vê vê miết miết mặt lồn cho đã cơn ngứa.

Cô nói như van vỉ:

– Bác sĩ ơi …….. em ………….. iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

Tiếng “iiiiii” Thảo cố tình không nói ra nhưng cổ họng cô không nghe theo sự điều khiển của chủ nhân.

Ông Tình nhìn kỹ vào bên trong âm đạo của Thảo, ông nhìn rõ cái cửa tử cung giống như hai hạt điều xếp ngược vào nhau đang hấp háy theo nhịp thở hổn hển của Thảo, cửa tử cung có mầu đỏ hồng. Còn thành âm đạo thì sao? Các nếp gấp cứ lớp này nối tiếp lớp kia bóng loáng vì nước theo thành mạch rỉ ra ở mọi vị trí. Các cơ cũng co bóp rất mạnh giống như là cửa tử cung vậy. Quả không nằm ngoài dự đoán của bác sĩ tình, bệnh nhân có một cái âm đạo hoàn toàn bình thường, nói không ngoa, bệnh nhân còn có một cái lồn rất khỏe mạnh nữa là đằng khác.

Từ từ làm nhỏ cái kẹp mỏ vịt lại rồi rút hẳn ra ngoài âm đạo. Đang định thu dọn đồ đạc rồi phán bệnh nhân không bị làm sao thì bác sĩ Tình nghe thấy từ ở trên vọng xuống lời nói như mời mọc, như cầu khẩn của bệnh nhân:

– Bác sĩ ơi, em vẫn ………. ngứa.

– “Keng!”, tiếng va chạm của cái kẹp mỏ vịt xuống cái khay đựng đồ bằng inox.

Bác sĩ Tình có chút bất ngờ với phản ứng của bệnh nhân, cũng vì tính thương người, thương bệnh nhân nên bác sĩ Tình bỏ qua chuyên môn bệnh lý mà giúp đỡ bệnh nhân một chút, dù sao thì người ta cũng bỏ tiền ra để đến đây khám ngứa lồn, nay lồn chưa hết ngứa mà kêu người ta về thế thì có khác gì đuổi bệnh nhân đi.

Bác sĩ nói vọng lên, một tay đặt ở trên phần mu lồn, qua lớp găng tay cao su có thể cảm nhận rất rõ những sợi lông lồn đang làm tay bác sĩ lạo xạo:

– Chưa xong đâu.

Thảo nín thở chờ đợi một điều gì đó kỳ diệu xảy ra với mình, một tay cô đặt trên vú, còn tay kia lần mò xuống sờ vào khoảng rốn của mình. Cô cảm nhận rất rõ một tay bác sĩ đang đặt trên mu lồn mình, cô muốn thò một tay xuống để chạm vào tay bác sĩ, như để phòng trường hợp bác sĩ không làm gì thì cô sẽ tự mình mò xuống lồn để gãi gãi, quả thực là sắp không chịu nổi nữa rồi.

Một tay hơi ấn nhẹ vào mu lồn bệnh nhân, tay còn lại bác sĩ Tình chỉa thẳng ngón trỏ và ngón giữa ra rồi từ đâm vào trong lồn Thảo.

Thảo rít lên, hóp bụng lại khi cảm nhận thấy có ngón tay đi vào trong cơ thể:

– Uiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii! Bác sĩ ơi ………………

Từ từ từng chút một, không khó khăn lắm để bác sĩ Tình thọc sâu kịch trần 2 ngón tay vào trong âm đạo của bệnh nhân, ngón tay vừa chạm đến cửa tử cung thì dừng lại một cách nhẹ nhàng giống như là máy bay đáp xuống đường băng. Thảo co rúm người như bị động kinh, mông nhấc lên hẳn so với mặt ghế đồng thời cô hơi hoáy hoáy cái mông như để ngón tay thần thánh đang ở trong lồn mình được lay động chạm vào nhiều nơi hơn nữa, chạm mạnh hơn nữa.

Động tác đầu tiên, bác sĩ Tình dùng đúng đầu ngón tay mình để mơn trớn cửa tử cung, chưa hết đâu, phải đông tây y kết hợp, bàn tay ở trên mu lồn bệnh nhân hơi ấn nhẹ để tác động vào dạ con, chỉ bấy nhiêu đó thôi làm Thảo như không thở nổi. Mới khúc dạo đầu thôi mà cô như bị thôi miên với những động tác kỹ thuật hết sức điêu luyện, hết sức khoa học và chuẩn xác của bác sĩ. Có cảm giác cô sắp lên đỉnh núi đến nơi rồi.

– Aaaa, iiiii, em ……… em …….. nữa ………………

Đáp lại lời kêu gọi của bệnh nhân, bác sĩ Tình miệt mài ngoáy ngoáy cái đầu ngón tay của mình khu vực tận cùng âm đạo, ngón cái ở trên mu thò xuống nhằm đầu lồn của Thảo mà chạm vào, đánh lên xuống tanh tách cái hột le giờ đã thò ra bên ngoài một đoạn.

– “Ọc, ọc, ọc”, tiếng nước lồn Thảo tứa ra thành dòng.

– “Bác sĩ ơi ……… bác sĩ ……………. Nứng ……. Em …………., nữa đi ……….”, Thảo không thể kiềm được hơn nữa, cô luồn tay qua phần dưới của chiếc áo dài để trực tiếp chạm vào cái vú đang căng như một quả bóng hơi.

Thay đổi tư thế của tay, bác sĩ Tình khoằm tay mình lại thành hình móc câu rồi lần mò ở trong hang tìm một điểm cứng cứng mà y học gọi là điểm G, không khó để tìm thấy nó, nó nằm phía sâu trong âm đạo. Sau khi đã định vị được điểm sung sướng cùng cực của người đàn bà, bác sĩ Tình bắt đầu ấn mạnh vào đó, đồng thời ông bắt đầu tác động một lực mạnh dần đều lên hột le. Tất cả làm cùng một lúc, làm mạnh dần như đẩy bệnh nhân lên tận mây xanh.

Quả đúng là có hiệu quả, Thảo mồm há hốc đớp đớp không khí vào trong lồng lực, một tay bóp vú thật lực, một tay thế vào chỗ mu lồn mà bác sĩ vừa rời ra, tất cả như cùng cộng hưởng để Thảo tìm thấy cảm giác mình như bay bổng, như vừa được tiêm thuốc tê, toàn thân tê rần như có một luồng điện xẹt từ dưới hậu môn lên tận đỉnh đầu. Cô không biết mình đang ở đâu nữa, chỉ biết nói những câu mà tự đáy lòng mình muốn nói:

– Bác sĩ ơi, aaaaaaaaaaaaaaaaaa, em ………………. Em ……….. sướng ………… sướng …………. Nữa đi bác sĩ ơi, mạnh lên, aaaaaaaaaaaaaaaaaa, chết em rồi ………. Em nứng ……………. Lồn ……….. aaaaaaaaaaaaaaaa.

Thảo hẩy thật mạnh cái mông đít như động tác địt vào trong không khí, từng dòng, từng dòng nước bật ra khỏi âm đạo tạo thành tia phọt thẳng ra ngoài. Một vài dòng còn bắn vào chiếc áo bluse trắng của bác sĩ Tình.

Đập mạnh mông mình xuống mặt ghế để mặc cơn sướng vẫn còn âm ỉ, râm ran toàn bộ vùng hạ bộ. Thảo rút tay ra khỏi vú đưa lên mặt vuốt vuốt những giọt mồ hôi. Nếu ai nhìn thấy khuôn mặt Thảo lúc này thì có thể thấy rõ khuôn mặt ấy đang ửng hồng, ánh mắt lờ mờ vô định, cảm giác thỏa mãn, hả hê hiện rõ trên khuôn mặt cô giáo Thảo đang ở tuổi hừng hực nhất của người đàn bà.

Không gian im ắng trở lại, bác sĩ Tình từ từ rút hai ngón tay ra khỏi lồn bệnh nhân, không cần nhìn ông cũng khẳng định như đinh đóng cột rằng, buồi mình đang cửng hết cỡ.

Mãi một lúc sau, Thảo mới mặc xong quần áo chậm chậm bước ra bàn ngồi đối diện với bác sĩ Tình, cả hai đang tránh ánh mắt nhìn nhau. Không còn trẻ nữa để có thể dụ hoặc được, cả hai đều biết hành động vừa rồi không thuộc phạm trù y khoa, thế nên cả hai đều tránh né. Thảo cúi gầm mặt xuống nhìn hai bàn chân của mình. Bác sĩ Tình phá tan im lặng:

– Đỡ chưa?

Thảo lý nhí nói rất nhỏ, nhỏ đến nỗi mà cả hai đều không nghe tiếng, chỉ có cái gật đầu là thể hiện rõ cô hài lòng vì đợt khám bệnh vừa rồi.

Bác sĩ Tình nói tiếp:

– Nói chung là em không bệnh gì cả, chỉ là ……………. đời sống tình dục không được như ý muốn nên mới có biểu hiện như vậy. Em cần …………… giữ gìn vệ sinh sạch sẽ, nếu có ……… thủ dâm thì cũng nên điều độ.

Nói xong, bác sĩ Tình dừng tay bút viết vào bệnh án, ông thắc mắc trong đầu không biết có nên ghi “tái khám sau …………..” không? Nhưng chính cái phân vân của ông đã có người đối diện giải đáp hộ. Thảo vẫn không dám ngửng mặt lên, cô hấp háy môi:

– Nếu vẫn chưa hết ngứa thì em có phải khám lại không ạ?

Bác sĩ Tình viết nhanh vào bệnh án: “Tái khám sau 1 tuần nếu vẫn chưa hết triệu chứng ngứa”.

Bác sĩ Tình đẩy quyển sổ bệnh án về phía Thảo:

– Xong rồi, em về đi.

Thảo nhìn nhanh vào dòng cuối cùng mà bác sĩ vừa ghi, cô nửa mừng nửa lo rồi vội vàng đứng dậy đi thẳng ra cửa, dáng đi không được bình thường cho lắm. Cô phải về trường học rồi, cũng sắp đến giờ cô phải lên lớp.

——————-

Nói đến chuyên môn của ông Tình cũng phải nói đến bà Oanh một chút phải không nhỉ?

Hôm nay bà Oanh có một bệnh nhân hẹn trước từ hôm qua. Nhìn qua bệnh án theo lời ban đầu của bệnh nhân bà chưa biết được cụ thể là gì. Bà gọi với ra bên ngoài:

– Mời bệnh nhân Minh Trí vào khám.

Một lúc sau, không phải chỉ có một bệnh nhân bước vào mà đi cùng bệnh nhân còn có một phụ nữ trạc trạc tuổi 40 gì đó. Bác sĩ Oanh chưa hiểu gì thì người đàn bà đó phân giải:

– Thưa bác sĩ, em là mẹ của cháu Minh Trí.

Giờ bác sĩ Oanh mới để ý kỹ, đi cùng một bệnh nhân còn rất trẻ, chỉ khoảng 16 – 17 tuổi gì đó là là một người phụ nữ khá xinh xắn, nghe giới thiệu thì là mẹ của bệnh nhân. Nhưng điểm đặc biệt chính là bệnh nhân Minh Trí hình như không được bình thường, cậu ta ngơ ngác nhìn ngó hết cái này đến cái nọ, ánh mắt vô hồn bất định, không nói không rằng.

Thấy bác sĩ nhìn con trai mình, mẹ bệnh nhân mới vỗ vỗ tay vào cái ghế khám bệnh rồi giật giật gấu áo cậu con trai:

– Minh Trí ngồi xuống đây con.

Khuôn mặt mẹ bệnh nhân ủ dột u sầu, đôi mắt trũng sâu chứng tỏ người mẹ này đã quá vất vả vì đứa con. Minh Trí ngồi xuống ghế, cậu bám hai tay vào cánh tay của mẹ như một con chim non nương nhờ cánh mẹ tránh khỏi cơn gió thít gào ngoài kia. Người mẹ lúc này mới nhìn lên bác sĩ Oanh, bắt gặp cái nhìn cảm thông của bác sĩ, người mẹ mới yên tâm phần nào mà giãi bày:

– Thưa bác sĩ, em là Hằng, là mẹ của cháu Minh Trí. Con nhà em không được bình thường như những đứa trẻ khác, cháu bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh. Lúc nào cũng chỉ như đứa trẻ 2 – 3 tuổi.

Nói đến đây, Hằng bắt đầu xụt xịt tủi thân, thương cảm cho chính thân phận mình. Lấy chồng rồi sinh con, vẫn mong đứa con mình khỏe mạnh, nhanh nhẹn thông minh. Cái tên Minh Trí đặt cho con lúc nó vừa mới trào đời là ước vọng lớn lao mong con lớn lên thông minh hơn người. Nhưng ông trời đúng là trêu trọc con người, Minh Trí lớn lên bình thường về thể chất nhưng lại khuyết tật về trí tuệ. Cô và chồng đã đưa con đi khắp các bệnh viện Bắc Trung Nam, tìm bác sĩ giỏi nhất để chưa trị nhưng đều vô vọng. Đến giờ này có thể khẳng định Minh Trí cả đời sẽ không được như người khác.

Oái ăm hơn, khổ tận cam lai hơn chính là chồng của Hằng, là bố của Minh Trí. Lúc Minh Trí còn nhỏ thì anh ta còn cùng cô chăm sóc con, còn lo lắng tìm thuốc, tìm thầy cho con. Nhưng chục năm trở lại đây, biết là không thể chữa trị được nên anh ta bỏ bê gia đình tìm thú vui bên ngoài. Hằng nghe phong phanh anh ta còn bồ bịch khắp nơi. Cô biết nhưng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không muốn Minh Trí sinh ra đã khổ lại phải chịu cảnh không có cha.

Trở lại với phòng khám.

Bác sĩ Oanh với tay mình sang đặt lên bàn tay trắng muốt, mũm mĩm mịn màng như búp măng của Hằng:

– Kìa em, chị cũng là mẹ giống như em. Cố gắng lên em. Không có gì mà một người mẹ không thể làm vì con cả.

Kèm với đó là cái gật đầu, ánh mắt thể hiện sự đồng cảm của bác sĩ Oanh dành cho Hằng. Hằng lấy tay chấm chấm vào khóe mi:

– Em cảm ơn bác sĩ.

– Cứ gọi chị là Oanh, nào, kể cho chị nghe xem, cháu bị làm sao mà em cho cháu đến phòng khám của chị?

Đây là phòng khám Nam Khoa, không phải nơi khám về thần kinh. Hằng đưa con đến đây cũng là để khám Nam Khoa, độ 1 tháng nay cô thấy con có biểu hiện bất thường về sinh lý. Hằng tỏ vẻ ngượng ngùng:

– Chị Oanh, cái này em cũng không biết là sao nữa. Chỉ là ……… em thấy ……….. gần đây cháu ………… hay bị cương cứng ……………. Rồi có biểu hiện không bình thường. Lúc cháu …………. ngủ rất hay ………….. mê sản rồi …………. cháu có hành động bất thường …………. với em.

– Em và cháu vẫn ngủ chung giường?

Hằng cúi đầu gật gật:

– Vâng ạ, từ nhỏ cháu đã ngủ cùng em. Cháu không có khả năng tự chăm sóc cho bản thân.

Bác sĩ Oanh cũng gật gù theo:

– À ra vậy, không sao cả. Cháu đặc biệt thì cần chăm sóc đặc biệt. Em làm như vậy là đúng rồi. Cháu năm nay 16 tuổi?

– Vâng ạ.

– Giờ chị hỏi, em cứ trả lời chính xác những gì em biết nhé. Mà chị nói trước này, đừng có ngại ngùng gì cả. Mình là mẹ, tất cả chỉ vì con mà thôi.

Hằng gật đầu thêm một lần nữa như sẵn sàng trả lời câu hỏi của bác sĩ, cô hít một hơi thật sâu như để lấy thêm dũng khí. Và bác sĩ Oanh bắt đầu:

Bác sĩ: Em thấy dương vật cháu cương cứng từ lúc nào?

Hằng: Cách đây khoảng 1 tháng ạ.

Bác sĩ: Em thấy trong trường hợp nào?

Hằng: Lúc em tắm rửa cho cháu.

Bác sĩ: Lúc đó cháu có biểu hiện gì?

Hằng: Lúc đó nó …………. nhìn em với ánh mắt rất khác.

Bác sĩ: Em làm gì lúc đó?

Hằng: Em không làm gì cả, chỉ tắm xong rồi mặc quần áo cho cháu thôi.

Bác sĩ: Em nói là lúc cháu ngủ có nói mê sản, cháu nói gì?

Hằng: Cháu gọi Mẹ Mẹ Mẹ!

Bác sĩ: Cháu còn nói được từ gì khác không?

Hằng lắc đầu.

Bác sĩ: Em bảo cháu có hành động bất thường với em lúc ngủ, là hành động gì?

Hằng: Cháu nó ………… dí hạ bộ vào sau …………. mông em rồi ………. làm động tác như là ……..

Hằng không dám nói tiếp, bác sĩ Oanh đã hiểu nên không hỏi rõ.

Bác sĩ: Biểu hiện không bình thường của cháu là gì?

Hằng: Cháu nó thay đổi tính cách, dạo gần đây hay đập phá đồ đạc, hay ngồi một mình trong góc, hay nổi nóng. Em rất lo ạ.

Bác sĩ ngẫm nghĩ một hồi rồi đưa ra phán đoán của mình:

– Hằng này, nếu chị đoán không lầm, Minh Trí bắt đầu bước vào giai đoạn mà người ta gọi là dậy thì. Chuyện này hết sức bình thường. Chỉ là cháu không nhận biết và kiểm soát được hành vi của mình thôi. Như thế này đi, để chị khám cho cháu xem có biểu hiện gì bất thường ở dương vật không nhé.

Hằng gật đầu tắp lự, đến đây cũng là để được bác sĩ khám xem có vấn đề gì không mà.

Bác sĩ Oanh nói với Hằng:

Em bảo cháu ra giường nằm rồi kéo quần của cháu xuống.

Hằng nắm tay con dẫn ra phía giường, trông hai mẹ con đứng gần nhau thì Minh Trí nhỏ thó, chỉ cao đến tai mẹ, cậu ta nhìn trắng như một quả trứng gà, khuôn mặt ngây thơ nõn nà nhìn rất đáng yêu, chỉ là đôi mắt vô hồn là biểu hiện của trạng thái thần kinh không bình thường.

Khi Minh Trí nằm trên giường, Hằng lấy hai tay tụt quần con xuống tận đầu gối, dương vật Minh Trí lộ ra ngoài và nó đang trong trạng thái cương cứng. Nhìn người nhỏ và trắng như vậy nhưng Minh Trí lại được trời thiên phú cho cái dương vật rất to, chắc đường kính phải độ 5 cm chứ không ít. Rất dài, nếu đo cẩn thận chắc phải được 18 cm, và đặc biệt là những đường gân hằn rõ chạy dọc từ đầu dương vật xuống tận hai hòn giái. Hằng nhìn thấy dương vật của con, cô nhủ thầm trong đầu:

– Lại thế rồi hả con.

Bác sĩ Oanh chưa xuất hiện bên cạnh giường bệnh vào lúc này, bà đang đeo găng tay cao su ở khu vực để dụng cụ khám chữa bệnh.

Khi tiến lại gần giường bệnh, nhìn thấy dương vật bệnh nhân, may là cái khẩu trang đeo trên miệng nên không làm cho Hằng phát hiện ra, mồm bà Oanh đang há hốc. Bà không thể ngờ rằng cậu bệnh nhân thiểu năng trí tuệ, nhỏ thó, trắng bốp đang nằm kia lại có một cái dương vật “khủng bố” như thế. Rất, rất hiếm gặp ở người Việt Nam, kích cỡ tương đương với một dương vật thuộc dạng khá của người Tây.

Hằng ngồi ở phía bên kia giường bệnh, cô nắm chặt tay con như để động viên, và bản thân cô cũng sợ khi bác sĩ sờ vào người Minh Trí thì nó sẽ có biểu hiện kích động. Từ bé đến lớn, Minh Trí chưa để ai động vào người nó trừ mẹ ra, kể cả bố Minh Trí cũng không cho bố có động tác ôm ấp giống như bình thường.

Hằng động viên con:

– Minh Trí ngoan của mẹ, để bác sĩ khám bệnh cho con nhé.

Thằng bé nhìn mẹ với ánh mắt thật đáng thương, nó rõ ràng là có biểu hiện sợ sệt nhưng vì có mẹ đang cầm tay nên nó mới để yên cho bác sĩ Oanh đang từ từ chạm vào đầu dương vật.

Không hiểu sao, bác sĩ Oanh tay lại hơi có biểu hiện run run. Chạm vào đầu khất láng bóng, đen xì và có một ít tinh tương rỉ ra từ lỗ sao, bà bôi bôi cái tinh tương ấy ra khắp đầu dương vật, giống như là hành động của người vợ bôi trơn đầu buồi cho chồng để chuẩn bị đút vào lồn mình.

Hằng chăm chú xem động tác của bà Oanh.

Không cần lột vỏ vì dương vật đang ở trạng thái cương cứng nhất rồi, bác sĩ Oanh mạnh dạn ôm trọn cái dương vật to lớn của bệnh nhân, bà thầm đoán to đúng bằng cái chày mà bà hay giã cua ở nhà. Một hơi thở nặng nhọc phả ra cái khẩu trang.

Rồi tiếp sau đó bà trườn bác sĩ trượt cái vòng tay mình xuống gốc dương vật, đi một đoạn khá xa mu bàn tay mới chạm được xuống đoạn cuối.

Minh Trí nhắm tịt mắt lại, khuôn mặt giãn ra giống như là đang hưởng thụ vậy, việc này không nằm ngoài quan sát của bác sĩ Oanh và cả của Hằng nữa.

Rồi bà Oanh cho bàn tay xuống khu vực bìu giái của Minh Trí, thật là tương đồng, dương vật to bao nhiêu thì bìu giái và hai hòn tinh hoàn cũng cũng tỉ lệ thuận. Cả một lòng bàn tay bà Oanh mà không che hết phân nửa bìu giái của Minh Trí.

Không cần khám thêm nữa vì bà Oanh đã khẳng định bệnh nhân không có gì bất thường ở bộ phận sinh dục nam. Nhưng bà chưa muốn dừng lại, đặt tay trở lại ôm chặt dương vật của Minh Trí, bà Oanh nói với Hằng:

– Dương vật của cháu không có vấn đề gì? Vấn đề của cháu là bị tích tụ tinh trùng bên trong cơ thể gây ra trạng thái cương cứng và biểu hiện tinh thần bất thường. Chỉ cần để cháu xuất tinh ra bên ngoài là được.

Hằng lo lắng không hiểu sẽ phải làm gì:

– Vậy sao chị, giờ phải làm sao?

– “Thủ dâm”, bác sĩ Oanh đáp trọc lóc.

– “Thủ dâm?”, Hằng há miệng hỏi lại.

Bác sĩ Oanh gật đầu:

– Cháu có thể tự làm không?

Hằng cũng biết thủ dâm là gì, chính cô cũng thủ dâm nữa mà. Nhưng còn đối với Minh Trí thì cô không biết là nó có thể làm được không. Nó như người bình thường thì không vấn đề gì, đằng này ………………..

Hằng nói:

– Cái này em cũng không biết nữa, nhưng em đoán là cháu không thể làm được, vì cháu không biết làm bất cứ một cái gì. Đến mặc quần áo, tắm rửa, vệ sinh đều là em làm cho cháu.

Như có một ma lực hấp dẫn, tay bác sĩ Oanh vẫn nắm chặt dương vật Minh Trí từ nãy đến giờ, và trong khi nói chuyện với Hằng, bà từ từ từng chút một di chuyển bàn tay làm động tác thủ dâm cho bệnh nhân:

– Trước tiên em cần hướng dẫn cháu tự làm, còn nếu trường hợp không được thì cần phải giúp đỡ cháu. Đây, nếu em chưa biết thì hãy làm như thế này này.

Như để thị phạm, bà Oanh bắt đầu tuốt dương vật Minh Trí nhanh dần, tuốt từ trên đỉnh dương vật xuống đến tận gốc. Rồi lại lên, rồi lại xuống.

Bà Oanh cố làm một cách hết sức bình thường, bà che dấu hơi thở gấp gáp của chính bản thân mình. Bà cố gắng để Hằng không phát hiện ra là bà thực sự muốn được chạm, được mân mê, được tuốt cái dương vật đang đẫy đẫy ở trong tay mình.

Còn Hằng thì mặt mày đỏ gay, bác sĩ có nói là phải giúp con, như vậy chuyện này chính cô phải làm cho con hằng ngày hay sao? Hằng nhìn chằm vào háng con, nhìn vào cái dương vật đang thụt ra thụt vào trong lòng bàn tay của bác sĩ. Cô đang tưởng tưởng, cái lòng bàn tay ấy chính là âm đạo, cái buồi ấy đang địt vào âm đạo. Hằng cũng có phản ứng của cơ thể mình một cách rất bản năng, cô thấy phần âm hộ mình đang râm ran ươn ướt, là phản ứng sinh lý của một người đàn bà đứng trước bộ phận truyền giống của người đàn ông. Cũng phải thôi, người chồng vô tâm, không có lương tri đã cả chục năm nay sống lang chạ bên ngoài, năm thì mười họa mới đảo về nhà trong chốc lát rồi lại đi ngay, bỏ mặc cô một mình vượt qua tuổi 30 một cách đầy khổ sở vì thiếu thốn tình dục.

Còn Minh Trí thì sao, khuôn mặt dễ thương với đôi mắt nhắm nghiền, miệng hơi mở ra như muốn nói một cái gì đó mà không thể phát ra âm thanh. Khuôn mặt non tơ ấy đang dãn ra thể hiện sự đồng tình với hành động của bác sĩ đang làm cho mình.

– Ơ ơ ơ ơ , uuuuuuuuuuuuuuuuuuu

Những tiếng sung sướng không thành lời, chỉ là những âm thanh không có nghĩa từ cổ họng Minh Trí mà thôi. Rồi thằng bé đồng tình bằng hành động, nó hẩy mổng mình lên xuống khỏi mặt chiếc giường như để làm lực tuốt của bác sĩ được tăng thêm, nói như muốn nói với sĩ làm nhanh hơn, làm mạnh hơn để nó được sung sướng.

Nhìn biểu hiện của bệnh nhân, bác sĩ Oanh phán đoán được việc tiếp theo mình cần phải làm, và thế là bà Oanh sục nhanh hơn, tay bóp chặt hơn. Giá như không có Hằng ngồi đối diện, có lẽ bà cũng đãi cơ thể mình bằng cách thò vào tay vào trong quần mà xoa xoa cái lồn chắc chắn đang ướt đẫm của mình rồi.

Rồi cái gì đến cũng phải đến. Dương vật Minh Trí nở to ra thêm một nấc nữa, cái hẩy mông mạnh hơn, cao hơn, nhanh hơn biểu hiện của việc xuất tinh. Rồi thì tiếng xuất tinh tạo thành âm thanh hẳn hoi:

– Phụt phụt phụt!

Từng dòng tinh trùng đặc sệt, nóng hỏi, phọt mạnh ra khỏi lỗ sao bắn thẳng lên trời cao trước con mắt nhìn chòng chọc của bác sĩ Oanh và Hằng. Cả hai người đàn bà cùng thở dốc, họ chắc chỉ có một ước muốn duy nhất vào lúc này, đó là đừng lãng phí những dòng tinh trùng đặc sệt kia, tinh trùng không phải bay ra ngoài không khí mà hãy bay thẳng vào một cái hang thăm thẳm, tối om ướt sũng đang quằn quại vì thèm khát kia.

Minh Trí rơi bịch cái mông mình xuống giường, đôi mắt hé mở nhìn mẹ. Nó thỏa mãn!

Hai mẹ con Minh Trí trở lại ngồi đối diện ở bàn khám bệnh, bà Oanh nói:

– Hằng này, như chị vừa nói. Dương vật của cháu hoàn toàn bình thường, thậm chí là khỏe mạnh so với người đàn ông khác. Cháu giờ ở tuổi dậy thì, trạng thái cương cứng và đòi hỏi sinh lý là hết sức bình thường, không có gì đáng lo cả. Chỉ là bây giờ chúng ta phải làm sao để cháu tự giải tỏa được mà thôi.

– “Vâng ạ!”, Hằng đáp lý nhí.

– Nếu em hướng dẫn mà cháu không làm được thì em phải làm cho cháu, làm như chị vừa mới làm ấy.

Hằng tim đập rất mạnh, cô đang tưởng tượng ra cảnh mình phải thủ dâm cho Minh Trí:

– Nhưng em sợ ………… như vậy …………. hình như là ………… loạn luân.

Bác sĩ Oanh lý giải:

– Em đừng nghĩ xa như vậy, chị là bác sĩ, là một nhà khoa học. Tất cả những điều chị nói đều là y học thôi. Mọi thứ đều xuất phát từ tâm lý con người mà ra. Nếu em nghĩ rằng chuyện em thủ dâm cho con, thậm chí làm nhiều chuyện khác là loạn luân thì nó là loạn luân. Còn nếu em nghĩ mình là một người mẹ chữa bệnh cho con thì đơn giản chỉ là chữa bệnh thôi.

Hằng vẫn chưa thoát khỏi suy nghĩ tội lỗi:

– Em vẫn thấy thế nào ấy …… chị ạ.

– Nếu ở góc độ sinh học, y học và khoa học mà nói thì Loạn Luân không phải là vấn đề nghiêm trọng. Chỉ là là những đứa trẻ có bố và mẹ có quan hệ huyết thống được sinh ra có tỷ lệ dị tật bẩm sinh cao hơn người không cùng huyết thống mà thôi. Em thấy đấy, loài vật rất gần với chúng ta như là Chó, Mèo, Gà, Ngựa .v.v. đều là quan hệ loạn luân. Ngay đến như loài người, từ xa xưa vẫn tồn tại quan hệ loạn luân, rồi gần đây như thời phong kiến vẫn là quan hệ loạn luân. Nói như vậy không phải là để cổ súy hoặc cổ vũ cho em quan hệ loạn luân với con trai. Chị nói như vậy để em giải tỏa tâm lý mà giúp đỡ con.

Bác sĩ Oanh nói một tràng, Hằng như cũng vỡ ra một số điều nào đó. Cô không nói gì mà chỉ gật đầu lưỡng lự, bác sĩ nói tiếp:

– Còn trong trường hợp em không giúp được cháu thì cứ 1 tuần em mang cháu đến đây, chị sẽ làm giúp em chuyện này.

Câu này chưa hẳn là bác sĩ Oanh nói thật, câu này xuất phát từ sâu thẳm bác sĩ Oanh muốn gặp lại cái dương vật rất đặc biệt của Minh Trí.

Hằng hít một hơi thật sâu lấy dũng khí, cô hình như đã có quyết định của mình. Nhưng cô che dấu không dám nói thẳng toẹt ra:

– Vâng, em cảm ơn chị. Chuyện này để em suy nghĩ đã, có gì em gọi nhờ chị tư vấn được không ạ.

– Uh, em lưu số của chị vào, có gì thì gọi hoặc nhắn tin cho chị.

Vậy là hai người lưu số của nhau, mẹ con Minh Trí ra về. Câu chuyện về mẹ con Minh Trí còn diễn ra phức tạp và có nhiều điều thú vị tôi sẽ kể cho bạn đọc nghe dần dần ở những chương sau. Đọc đến đây có thể bạn đọc sẽ cho rằng Hằng và Minh Trí thì có liên quan gì đến các nhân vật của truyện. Tôi xin khẳng định rằng họ có liên quan, liên quan rất mật thiết đến một trong những nhân vật chính của câu truyện, đó là Thủy, con dâu ông Tình. Còn liên quan thế nào thì chắc phải một ít thời gian nữa mới có lời giải đáp.

— Hết chương 4 —​