NHỮNG MẢNH TÌNH DỞ DANG – update Chap 10 END

Chap 6
Đi dưới dòng người xô bồ của đường phố Hà Nội hối hả chen chúc nhau , Long sắp ra trường , anh đã đi thực tập , lương cũng chẳng đáng là bao vì chỉ là thực tập, hết giờ làm vẫn phải đi làm thêm để mong sau này có một tương lai tươi sáng hơn.

Đến chỗ làm Long có hỏi một anh đồng nghiệp.

– Nghề chọn người hay người chọn nghề vậy anh ?

– Em thấy có ai chọn công việc 3 4 giờ sáng đã dậy đi làm mà lương ba cọc ba đồng chưa ?

– Vậy là nghề chọn người rồi.

– Không , đó là gánh nặng cuộc sống trên vai đó em – anh đồng nghiệp trả lời rồi vỗ vai Long rời đi.

Long trầm ngâm suy nghĩ.

Ở cái độ tuổi không phải già cả gì nhưng cũng chẳng còn thời gian rong chơi , Long ý thức được việc đó , mong cầu yên bình thì cuộc sống này phải ổn định .

Cuộc sống giống một cơn mưa rào vậy. Trên đầu không có ô phải cố gắng chạy nhanh hơn người khác. Trước mặt không ai dắt , thì phải nhìn đường thật kĩ. Đàng sau không có ai chống lưng nhất định không được gục ngã.

Bản thân loay hoay với mớ bộn bề cuộc sống , áp lực nhiều phía dồn nén nhưng anh không cô đơn vì Thảo luôn bên cạnh , Thảo cũng có công việc riêng đó là quản lý shop quần áo của cô , cô bận bịu nên thời gian Long và cô dành cho nhau chỉ là lúc hiếm hoi cả hai lên trường hoặc vào những đêm cô sang phòng của anh , dù thế cả hai người vẫn rất mặn nồng. Nhiều lần Thảo muốn anh ở nhà chơi , cô nuôi được anh mà , khỏi đi làm cho đỡ vất vả nhưng anh từ chối , anh muốn tự mình đi lên chứ không núp váy Thảo. Cô hiểu và ủng hộ anh , biết anh là người có hoài bão và tự trọng nên cũng không ép buộc được.

Bước sang mùa đông rét mướt , Long rời phòng trọ để đến chỗ làm , sắp ra trường nhưng vẫn phải cố gắng hơn rất nhiều. Anh cũng cảm thấy cuộc sống này tạm ổn , tuy mệt mỏi nhưng cũng là cuộc sống có động lực để cố gắng , nhiều lần Thảo nói với Long về dự định đám cưới sau khi hai đứa ra trường , nhưng Long nói chưa tính đến vì thực sự bây giờ vẫn còn sớm để nói chuyện tương lai.

Hôm nay ở người chú ở gọi điện lên nói rằng mẹ anh bị ốm khá nặng , bố mẹ Long ở nhà đã có tuổi , đau ốm liên miên mà lại hay giấu không cho anh biết . Anh gửi tiền về nhà , hàng ngày gọi điện thăm hỏi nhưng vẫn không yên tâm. Đêm đó anh nằm tâm sự cùng Thảo , cô nói.

– Khi anh vắng nhà , có khi bố mẹ ăn uống qua loa cho có , sức khoẻ cũng chẳng còn như trước . Khi anh về may ra bếp lửa hồng hơn một chút. Hay mình về quê thăm bố mẹ anh đi.

Tại một vùng quê yên bình, có hai con người cùng nhau đi trên con đường đất quen thuộc , hôm nay anh quyết định đưa Thảo cùng về ra mắt với bố mẹ.

Long cũng băn khoăn không biết liệu có dắt Thảo về nhà mình có phải ý hay hay không , nhưng cô một mực đòi theo nên anh cũng đành chịu. Trước giờ anh cũng chỉ nói nhà anh ở dưới quê , cũng chưa từng đề cập đến chuyện gia cảnh với cô.

Ban đầu Long định nói với Thảo rằng nhà anh không có điều kiện , cha mẹ anh cũng lớn tuổi rồi mong em nếu có thất vọng cũng đừng để bố mẹ anh thấy. Nhưng cuối cùng Long chọn cách im lặng.

Mở cánh cửa hoen rỉ Thảo cùng anh đi vào , căn nhà cấp 4 hơi nhỏ và cũ kĩ , sơn tường đã bong hơn nửa , nền bê tông chưa được lát đá hoa … Long cúi mặt thở dài.

Thấy có tiếng động , mẹ anh ra xem.

– Long , sao lại về giờ này. Ai đây con ? – mẹ anh bất ngờ.

– Chào bác, cháu tên là Thảo , cháu là người yêu anh Long ạ. – Thảo lễ phép chào hỏi

– Con về thăm bố mẹ đây ,bố mẹ ở nhà đau ốm sao không nói với con.

Một cơn ho lại kéo đến khiến mẹ Long không kiềm nén được mà ho sặc sụa, Long vội đến vỗ lưng cho bà, ánh mắt lo lắng.

– Để con đưa mẹ đi khám bác sĩ , cứ để thế này có vẻ không ổn đâu.

– Mẹ đi khám về rồi , thuốc vẫn còn chưa uống hết. Hai đứa vào trong nhà đi khỏi lạnh để mẹ đi mua gì đó nấu cơm cho các con ăn.

Nói xong mẹ anh xách làn bước vội vàng đi chợ.

Trưa hôm đó bố Long về , anh giới thiệu sơ qua Thảo với bố mẹ. Bố mẹ Long cũng rất quý mến Thảo , cô cũng vui vẻ cả ngày hôm ấy , nấu cơm và còn nhổ tóc bạc cho mẹ anh. về thăm lần này Long cùng Thảo không ở được lâu , phải nhanh chóng quay lại với công việc , tạm biệt bố mẹ rồi anh và cô lại lên Hà Nội luôn trong buổi chiều.

Khi Long đưa Thảo về nhà , cô hỏi anh :

– Sao ngay từ đầu anh không nói cho em biết là nhà anh không có điều kiện , cha mẹ anh vất vả như vậy ? Anh xấu hổ à.

Long cười gượng trả lời.

– Anh không xấu hổ vì hoàn cảnh gia đình mình , lại càng không thấy xấu hổ về cha mẹ anh. Anh xấu hổ vì xuất phát điểm của mình thấp nhưng lại đem lòng yêu công chúa như em , anh hiểu ý em rồi , chúng ta dừng lại được thôi. Anh đồng ý !

Thảo ôm lấy anh thỏ thẻ.

– Không phải như vậy , từ bây giờ em sẽ tiết kiệm cho anh , em không đòi trà sữa hay cái gì hết nữa . Em chỉ cần anh thôi , cùng nhau tiếp tục cố gắng anh nhé. Anh muốn cưới em về ở trong căn nhà đấy hay sao.

Giây phút đấy Long nhận ra là suốt đời này anh không thể bỏ lỡ người con gái này , xúc động ôm cô thật chặt.

– Em có thể sẽ không đòi hỏi về vật chất , nhưng em sẽ đòi hỏi về mặt tình cảm . Có thể bây giờ anh chưa giàu , nhưng anh phải tử tế và thương em !

– Ừ , chúng ta yêu nhau lâu thêm một chút nữa , đến khi anh có công việc ổn định rồi anh sẽ bù đắp cho em , được không.

Là con gái , Thảo cũng thích nhẫn , thích hoa , thích quà . Nhưng thấy anh vất vả nên Thảo chỉ nói thích anh. Cô hi vọng trong tim anh sau này mãi mãi chỉ có cô.

Nhưng cuộc đời đâu ai biết được trước những gì chờ đợi chúng ta phía trước.
…..

HẾT CHAP 6