NHỮNG MẢNH TÌNH DỞ DANG – update Chap 10 END

NGOẠI TRUYỆN
Chap 1
Thảo đặt trên mộ phần của Vân 1 bó hoa cúc trắng , cái chết của Vân làm cô cảm thấy như mất đi một người thân ruột thịt trong gia đình , đôi mắt Thảo đỏ lên khi nhìn thấy tấm ảnh đứa em gái này đang mỉm cười … hồng nhan bạc phận quá.

– Mẹ đừng khóc , Vân mami sẽ không vui đâu , mami đang cười mà.

Dọn dẹp và thắp hương xong xuôi , Thảo dắt con gái về nhà. Mỗi năm đến ngày giỗ của Vân cô đều đến thắp hương và dọn mộ lại , từ ngày quen nhau khi Vân giúp Mỡ tìm lại mẹ thì cả hai trở nên thân thiết giống chị em vậy , giống như chị em trong nhà. Mọi chuyện đều tâm sự cùng nhau.

Những ngày tháng Vũ bỏ đi , Vân buồn và Thảo cũng an ủi rất nhiều , hai chị em thường hay kể cho nhau nghe về cuộc đời của mình , Thảo cũng kể về cuộc sống của mình cho Vân nghe , Vân thường nói :

“ Sau này khi Vũ trở lại , bọn em già đi sẽ sống ở một vùng quê nhỏ ít người , trước nhà trồng hoa , sau vườn trồng rau. Nuôi một con mèo nhỏ , mỗi ngày đều tản bộ.

Không quấy rầy ai cũng không mong ai quấy rầy , mỗi buổi chiều đều ngồi uống trà , ăn chút đồ ăn vặt và cùng Vũ sống đến cuối đời. “

Nhưng cuộc sống chẳng như những gì Vân mong muốn , Vũ đã không quay lại và sau này Vân cũng chẳng còn nữa. Vẫn là Sài Gòn , vẫn là sự đau khổ này , Thảo nhớ đến người em và thầm nghĩ về số phận của bản thân :

“ Ít nhất thì hai đứa có lẽ cũng gặp nhau ở thế giới khác , cuộc đời khác bớt đau khổ hơn. Còn chị …..“

……..

Rất lâu về trước khi Thảo 18 đôi mươi , cô là một tiểu thư lá ngọc cành vàng , hôm đó là Trung Thu , cô đứng trên tầng của một quán coffee ngắm nhìn xuống đường phố nhộn nhịp thì một giọng nam nhân cất lên :

– Ta đứng trên lầu ngắm phong cảnh
Ánh mắt xuân thu chạm phải nàng
Phong cảnh bình thường cũng hoá long lanh….

Quay sang nhìn thì Thảo rất bị ấn tượng bởi chàng trai này , khuôn mặt đẹp trai , cao ráo và có phần trải đời , hmmmm cá tính đấy . Cô cũng rất hứng thú , tiếp chuyện qua lại rất vui vẻ.

Họ đang nói chuyện say sưa thì chủ quán gào lên :

– THẰNG KIAA , MÀY ĐẾN ĐÂY LÀM HAY LÀ TÁN GÁI …. KHÔNG LÀM NỮA CÚT KHỎI ĐÂY NGAY.

Hoảng hồn , chàng trai xin vội số điện thoại và hỏi tên cô rồi chạy đi bưng đồ tiếp. Sau khi cho số và tên thì cả 2 quen biết từ đó , họ nhắn tin với nhau thường xuyên.

Anh tên là Long , học cùng trường với Thảo và làm thêm ở quán coffee đó , tính cách vui vẻ hài hước có phần ngông nghênh lại tốt tính nên rất nhanh họ đã thân với nhau.

Đức Phật nói , người mà chúng ta yêu mến ngay từ ánh nhìn đầu tiên không phải do nhan sắc đẹp hay xấu , mà là do như đã quen biết từ kiếp trước.

Thảo và Long cũng như vậy , họ làm quen , chơi cùng và kết thân rất nhanh.

Mỗi khi đi học họ thường chung đường và trở về cùng nhau , sau mỗi giờ đi làm thêm về Long thường cùng Thảo dạo chơi đâu đó , có khi là ngồi nhìn các cụ già đánh cờ bên con hẻm , có khi là chơi cùng các em nhỏ trên vỉa hè. Ngày tháng với họ cứ bình lặng trôi qua.

Dần dần Thảo càng yêu thích chàng trai này và Long cũng không ngoại lệ , nhưng anh tự ti nhiều thứ nên chưa thổ lộ với Thảo , Thảo chờ rất lâu nhưng không thấy Long mở lời.

Hôm đó là 1 trận bóng của lớp Long , Thảo cũng đến để cổ vũ cho anh , cô ngồi ở hàng ghế sau cổ vũ thì nghe thấy cuộc nói chuyện của hai bạn nữ phía trên :

– Mày thấy anh Long thế nào ?

– Cũng được đấy , soái ca đúng trong sách. Rồi sao ?

Cô bạn kia từ từ rút ra 1 bức thư nhỏ màu hồng vẫn còn thơm mùi nước hoa.

– Ê đừng có bảo định tỏ tình đấy nhé.

– Ừ lát nữa – cô bạn cầm thư cười híp mắt.

Tiếng cười rộn của hai cô gái làm Thảo muốn trào cả máu. Dám tỏ tình với crush của bà à.

Không hiểu nghĩ ngợi thế nào Thảo chạy lại giật bức thư của cô gái kia rồi chạy biến. Hai cô bạn kia đuổi theo , vừa đuổi vừa hét ầm ĩ , do không để ý Thảo vấp và lăn ra đất , trán đập xuống đất u lên 1 cục. Cô vội đứng dậy đứng lên chạy tiếp. Hú hồn.

Long đá bóng xong không thấy Thảo đâu , gọi điện thì hoá ra cô chờ ngoài bãi gửi xe. Ánh mắt đáp ngay vào vết đau trên trán cô. Vội vã chạy lại , Long hỏi :

– Bạn học Phương Thảo , sao lại thành ra thế này rồi ?

Hất tay Long ra cô mếu máo trả lời.

– Cậu còn hỏi à. Không phải tại cậu hay sao.

– Ơ sao lại là tôi ?

Thảo chìa bức thư tình đã nhàu nát ra cho anh xem. Đọc xong Long liền vứt đi.

– Vì cái này mà cậu bị thương à.

– Tôi cướp cái này của hai đứa ất ơ nào đó rồi bị dí đánh chạy gần chết , ngã dập cả mặt đấy huhuu. Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi !

– Chịu cái gì ? Cậu giở chứng đi gây sự với người ta làm gì.

Không nói gì , Thảo bắt đầu giở trò khóc lóc ăn vạ , đúng là con trai chỉ sợ nước mắt , Long thấy vậy cũng lúng túng , bèn nói .

– Thôi thôi được rồi , cậu muốn tôi chịu trách nhiệm như nào đây ?

Thảo bật dậy ôm lấy Long.

– Làm người yêu em !

Thực ra Long cũng thích Thảo nhưng vì một số lý do nên ngại thổ lộ , lưỡng lự rồi thôi cũng đồng ý.

“ Thôi mặc kệ đi , bên nhau là hạnh phúc rồi “ – Long thầm nghĩ

Thế rồi họ cũng thành đôi , chuyện tình sinh viên cứ thế mà bắt đầu với một màu hồng.

Hôm nay Long đưa Thảo về nhà , sau gần 1 năm yêu nhau. Ban đầu Long định nói với Thảo rằng nhà anh không có điều kiện , cha mẹ anh cũng lớn tuổi rồi mong em nếu có thất vọng cũng đừng để bố mẹ anh thấy. Nhưng cuối cùng Long chọn cách im lặng.

Mở cánh cửa hoen rỉ Thảo cùng anh đi vào , căn nhà cấp 4 hơi nhỏ và cũ kĩ , sơn tường đã bong hơn nửa , nền bê tông chưa được lát đá hoa … Long cúi mặt thở dài.

Bố mẹ Long cũng rất quý mến Thảo , cô cũng vui vẻ cả ngày hôm ấy , nấu cơm và còn nhổ tóc bạc cho mẹ anh.

Khi Long đưa Thảo về nhà cô hỏi anh :

– Sao ngay từ đầu anh không nói cho em biết là nhà anh không có điều kiện , cha mẹ anh vất vả như vậy ? Anh xấu hổ à.

Long cười gượng trả lời.

– Anh không xấu hổ vì hoàn cảnh gia đình mình , lại càng không thấy xấu hổ về cha mẹ anh. Anh xấu hổ vì xuất phát điểm của mình thấp nhưng lại đem lòng yêu công chúa như em , anh hiểu ý em rồi , chúng ta dừng lại được rồi. Anh đồng ý !

Thảo biết Long hiểu nhầm ý mình , cô ôm lấy anh thỏ thẻ.

– Từ bây giờ em sẽ tiết kiệm cho anh , em không đòi trà sữa hay quần áo đẹp nữa. Em chỉ cần anh thôi , cùng nhau cố gắng anh nhé. Anh muốn cưới em về ở trong căn nhà đấy hay sao.

Giây phút đấy Long nhận ra là suốt đời này anh không thể bỏ lỡ người con gái này , xúc động ôm cô thật chặt.

– Em có thể sẽ không đòi hỏi về vật chất , nhưng em sẽ đòi hỏi về mặt tình cảm . Có thể bây giờ anh chưa giàu , nhưng anh phải tử tế và thương em !