NHỮNG MẢNH TÌNH DỞ DANG – update Chap 10 END

Chap 9 – END
Khác với lời nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng nói đó là :

“ Khi người ta trẻ, người ta nghĩ có thể dễ dàng từ bỏ một mối tình. Vì người ta nghĩ rằng những hạnh phúc, những điều mới mẻ nhất sẽ đến trong tương lai… “

Long thì không phải chia tay Thảo để chạy theo những điều mới mẻ, mà là anh phải tự chia tay người mình yêu nhất vì gia đình cô ấy ngăn cản, bản thân lại chưa đủ khả năng lo cho cô ấy. Cảm giác này thật bất lực.

“ Sau này dù anh đánh mất đi tất cả, anh cũng xin nguyện giữ lại hồi ức về em. Với anh đó là những gì đáng giá duy nhất còn sót lại trong anh “

Lúc mà nhớ về Thảo, anh mở điện thoại lên nhìn thấy hình ảnh của cô, xem lại lịch sử cuộc trò chuyện. Hình ảnh Thảo lại xuất hiện trong tâm trí anh, Thảo vẫn đẹp trong tim Long, đó là điều hạnh phúc nhất.

Anh đã từng nghĩ rằng nếu chụp ảnh cô thật nhiều thì anh sẽ không bao giờ mất cô. Nhưng giờ đây, toàn bộ tấm ảnh đó cho anh thấy rằng, anh đã mất mát thật nhiều.

….

Ít tháng sau khi chia tay, mỗi ngày Long đều dùng facebook khác để vào xem trang cá nhân của cô, xem hôm nay cô chia sẻ những gì, vui hay buồn.

Có ngày cô chia sẻ chục bài về những bài viết tâm trạng, có những khi là cả tuần cô chẳng hoạt động, cuộc sống của họ dần dần loại bỏ thói quen như khi ở bên nhau.

Vài năm trước, cô chủ quán ăn nơi Thảo và Long thường hay tới có hỏi cả hai khi nào cưới, Thảo bẽn lẽn còn anh thì trả lời chúng cháu chưa ra trường, đợi sau này ra trường rồi cưới ạ.

Sau này chia tay, Thảo một mình đến quán ăn đó. Cô chủ vẫn câu hỏi ấy, rằng hai đứa đã cưới nhau chưa, Thảo chỉ gượng cười mà trả lời rằng họ đã chia tay rồi, giờ cô mới hiểu được thời gian làm đau người ta đến đáng sợ.

…..

Trong giấc mơ anh đã hỏi Phật rằng : sao người biết trước kết quả thế này nhưng vẫn để con và cô ấy gặp nhau ?

Phật đáp rằng : vì ở kiếp trước con đã nói rằng nếu có kiếp sau dù kết quả thế nào con vẫn muốn gặp lại người đó.

Một đêm trằn trọc mơ màng, sau đó anh lại mơ thấy Thảo, người ta thường hay nói, khi ngủ mà nằm mơ thấy một người thì chắc hẳn người đó nhớ bạn rất nhiều và bạn cũng vậy.

Vì quá nhớ nhung nên cả hai đã bước vào giấc mơ của nhau.

Nhưng thật ra là … hai người đã hết duyên rồi .

Đêm nay vẫn như vậy, anh tỉnh giấc vì giấc mơ, Long lại ngồi một mình trong căn phòng tối, gặm nhấm nỗi nhớ Thảo, đáng thương lắm phải không ? Khi mà người mình yêu đến cạn nhịp thở lại chẳng thể cùng nhau đi đến cuối cùng.

Anh đã nhiều lần từ bỏ sự sĩ diện hão để cố gắng kiếm tiền, nhẫn nhịn vì anh biết rằng anh còn gia đình để lo lắng, còn tương lai phía trước để cố gắng chứ không phải sống theo cái nhìn của người khác.

Nhưng khi bố Thảo nói như vậy anh lại chẳng đủ can đảm để đứng lên nói ra lòng mình, xin bố mẹ Thảo cho anh cơ hội. Anh đành để cho bố cô sắp đặt. Anh chấp nhận rời đi trong lặng lẽ.

Anh không hề muốn mình từng trải, vì từng trải là từng đau.

Hôm ấy, anh vẫn thói quen đó là vào facebook của cô để xem thì anh thấy dòng trạng thái.

“ Em chuẩn bị đi lấy chồng rồi, không chờ anh nữa, sau này đừng tìm em nữa !”

Hỏi người bạn chung của cả hai, Long biết Thảo sắp lấy chồng, anh xin nghỉ làm bay từ Sài Gòn về Hà Nội. Anh đi suốt đêm đến gần nhà cô.

Đời này Long thấy chẳng còn gì đáng giá nữa, biết được tên của Thảo, từng nghe giọng nói của Thảo. Từng có được sự dịu dàng, nuông chiều của Thảo.

Sau này ba thước gió xuân, bảy dặm đường, từng mùa gió thổi lại chẳng còn Thảo nữa.

Trong ngày lễ, người hạnh phúc sẽ càng hạnh phúc. Kẻ cô đơn lại càng thêm cô đơn.

Sáng hôm sau anh nhìn đoàn nhà trai đến rước dâu, trông cô mặc váy cưới rất xinh đẹp. Hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, giây phút anh mải ngắm nhìn cô thì cô cũng nhìn thấy anh từ xa. Họ nhìn nhau thật xúc động.

Anh cứ thế bám theo đoàn xe, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nhạc, tiếng pháo giấy, thấy cô và chú rể bước xuống xe và đi vào sảnh cưới. Sau đó điện thoại anh có tin nhắn.

“ Anh đừng tiễn em nữa, đến đây thôi em đến nơi rồi …”

Giây phút ấy Long bật khóc như một đứa trẻ, anh thầm chúc cô hạnh phúc rồi quay đi.

Buổi tối ngồi uống rượu với đám bạn, có người hỏi anh rằng có tiếc nuối hay không ? Long trả lời rằng.

– Thấy hoa nở là tốt rồi sao phải quan tâm hoa là của ai. Thấy cô ấy hạnh phúc là vui rồi, đâu có nhất thiết phải ở bên mình đâu.

Anh ngồi đó rất lâu, khóc rồi lại cười, những người bạn nhìn anh với ánh mắt thương cảm. Trong đầu Long vang lên bài hát

“ Vì ngày hôm nay em cưới rồi

Mai sau anh sống thế nào ?

Một người đã ôm cả thế giới

Sánh đôi bên tình duyên mới

Ngày em đẹp nhất trên đời.

Là ngày chúng ta xa mãi một người

Nợ duyên đến nay mình trả hết rồi. “

Đêm đó khi mọi người rời đi. Long cũng đứng dậy ra về, khi đi qua đường do anh bận nghĩ ngợi không để ý cho nên bị một chiếc xe tải đâm trúng, anh được đưa vào viện trong tình trạng nguy kịch khó qua khỏi, Anh nói với bác sĩ rằng.

“ Nhờ bác sĩ nói với gia đình tôi rằng khi tôi chết đi, tôi muốn thiêu cơ thể mình thành tro. Tro tàn rơi xuống biển, không quay về cố hương, không nằm im lìm trong lòng đất, cũng không tái sinh nữa. Đời này đủ rồi, tôi không muốn đến thêm lần nào nữa. “

Ngày mà Thảo mặc váy cưới bước theo chồng và rời đi, anh cũng rời đi. Chỉ khác là cô rời khỏi căn nhà mình ở để đến tổ ấm hạnh phúc mới, còn anh là về với đất mẹ, mang một đời chưa trọn vẹn và nuối tiếc.

Trong ngày Thảo ‘ hạnh phúc ‘ thì cũng là ngày hạnh phúc của cô đã giã từ cõi đời này. Đến lúc chết anh vẫn chưa biết rằng Thảo đã có thai, và đứa con đó chính là của Long.

Vài năm sau, khi đi họp lớp cô biết được rằng Long đã mất được mấy năm. Cô như chết lặng, Hoá ra bao lâu nay cô chưa từng nghe tin gì về anh là do anh đã không còn trên cuộc đời này nữa, cuộc đời của anh thật dang dở, cô hoàn toàn sụp đổ, cô vẫn còn yêu anh rất nhiều.

Về nhà cô nhìn đứa con thơ dại của mình, ôm con rồi khóc.

– Bảo bối, mẹ rất nhớ ba con.

Yêu đúng người thì một đời là không đủ, chọn sai người thì khổ tận cam lai.

Hôn nhân của Thảo thực sự là cơn ác mộng , người mà gia đình cô tin tưởng và bắt cô chia tay anh để gửi gắm hạnh phúc con gái mình, anh ta chẳng ra gì cả. Vũ phu, trai gái lại hay động chân động tay với Thảo, luôn viện cớ đứa con không phải của anh ta để hành hạ cô

Hôm nay về nhà, bố Thảo nhìn thì phát hiện ra ngay người chồng vũ phu lại đánh đập cô, ông dưng dưng nước mắt nói.

– Nếu như không hạnh phúc thì ly hôn đi, tất cả là lỗi của bố mẹ mà con thành ra thế này.

Đến cuối cùng chuyện tình của Thảo cũng chẳng có hậu, Long đã mất, người cô yêu thương nhất không còn nữa, nay cô cũng đã ly hôn.

Cô cứ vậy nuôi con , có những mùa đi qua, hai mẹ con cứ như thế, vẫn sống tiếp một đời dang dở.

….

Nhớ lại những kỉ niệm xưa cũ, những chuyện như vừa xảy ra hôm qua, đi dạo trên phố Hà Nội mùa hoa sữa. Cô nhớ đến một câu nói trong sách.

“ Bạn có nghe mùi hoa sữa hoà lẫn tiếng mưa tí tách ngoài kia không ?

Đó là chiếc bẫy của quá khứ đấy, đừng giẫm phải ! ”

“ Mùa đi ngang phố. Hay phố không mùa nữa.

Chỉ một vùng nỗi nhớ, ùa trên phố rất vội….”

HẾT.

……………………………………………..

Paris 2022/11/26.

Lời đầu tiên, em xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ bộ truyện này, khi viết bộ truyện này em đã khá trầm cảm vì câu chuyện trong truyện đều là thật, có cả những câu chuyện của chính em. Vì đây là tác phẩm đầu tay nên còn rất nhiều thiếu sót, em xin rút kinh nghiệm và hoàn thiện bản thân hơn, sẽ có thêm những tác phẩm hay hơn phục vụ quý độc giả.

Trong bộ truyện, vì vốn văn của em khá hạn hẹp nên có những đoạn văn và thơ em đã mượn từ những câu trên facebook, insta. Rất mong quý độc giả thông cảm giúp em về điều này, em thực sự xin lỗi vì hành động trên, khiến cả ban giám khảo phải vào cuộc nhắc nhở và làm mất ít nhiều sự tin yêu của các anh chị, em xin rút kinh nghiệm sâu sắc. Em lấy từ nguồn #trichdanhay ạ, tuy rằng hành động của em có phần sai trái nhưng mục đích em nghĩ đơn giản là để trau chuốt câu văn hơn, xin các anh chị đừng bắt bẻ tội em ạ em đã nhận ra sai lầm và có bài học đắt giá.

1 Lần nữa em xin cảm ơn tất cả độc giả đã ủng hộ em ạ. Em cảm ơn rất nhiều ❤ Vous êtes des gars étonnants.