NHỮNG MẢNH TÌNH DỞ DANG – update Chap 10 END

Chap 3
Căn tin hôm nay vắng vẻ quá , Thảo vừa ngồi ăn vừa nghĩ đến Long , hôm nay cậu lại nghỉ học rồi.

Bỗng tiếng bàn ghế đổ rầm rầm.

Thảo quay lại nhìn, 1 cô hót gơ mặt trát hàng kí phấn đang nhìn mình hầm hầm.

Cô ta cùng 3 con nhỏ khác hùng hổ xông tới, hất đổ bàn ăn của Thảo. Thảo suýt xoa nuối tiếc nhìn đống đồ ăn vương vãi trên sàn nhà…

– Cô làm gì vậy hả? – Thảo gắt lên.

Nhỏ đó shock:

– Cái gì? Mày nói gì?

– Tôi hỏi cô làm cái gì vậy , xinh mà lại bị ngu à. Biết người khác đang ăn không ?

– Cái con này … tao không rảnh nói chuyện với mày , vào thẳng vấn đề chính : Tránh xa anh Long ra.

Àaa… Thì ra lại là tình địch , chắc cô ta không chịu được nữa khi nhìn thấy cảnh Thảo và Long thân thiết như thế.

– Tôi và cậu ta chả có gì cả!

– Tao là đứa trẻ lên 3 à? – Cô ta gào lên

– À..hóa ra cô mới lên 3 thôi sao ?

– Mày…hôm nay tao không cho mày 1 bài học thì tao ko phải là Người!

Thảo nhếch mép khinh bỉ.

– Thế thì chắc cô không dạy được tôi đâu, vì cô vốn đâu phải là người. Haha

– Mày… – Nói rồi cô ta giơ tay định tát Thảo.

Thảo đỡ được tay cô ta, xiết chặt:

– Định đánh tôi sao ? Không có cửa đâu.

Thảo càng xiết chặt tay cô ta hơn, cô ta vốn là 1 tiểu thư, chân tay mềm nhũn như bột , Thảo cũng là tiểu thư nhưng không bột , cô ta bị Thảo xiết chặt như thế thì muốn gãy xương tay luôn…miệng la oai oái:

– Mấy con kia! Lên cho tao!

Lập tức mấy con nhỏ đằng sau cô ta đồng loạt xông lên. Thảo đi vài đường quyền.

Năm phút sau, giải quyết gọn 3 tiểu thư. Thảo nhếch mép cúi xuống gần 1 chị ả:

– Hừm…tên…Trần Nhật Lệ ..ăn hại !

Lại cúi xuống gần chị thứ 2:

– Chẹp…tên… Trần Mai Trang . yếu như sên!

Ả thứ 3:

– Hừ! Tên… Lê Tường Vy. Còn non lắm !

Sau đó ngó ngàng chị đầu đàn đang tái xanh mặt mũi:

– Cô…hừm.. lật bảng tên Hoàng Thuỳ Linh ! Hót gơ son phấn chỉ được cái to mồm, làm được gì đâu ? Đánh nhau phải lựa ngày nhé. Ha..ha.

Nhìn Thảo bây giờ y như một bà trùm, một giang hồ thực thụ. Nét mặt lạnh hơn băng, có 1 chút khinh khỉnh, hung ác, gian xảo. Khác hẳn với Thảo hàng ngày vui vẻ, hòa đồng hay giả dạng yếu đuối trước Long.

– Các em làm cái gì vậy hả ? – giọng thầy giám thị của trường.

“ Thôi xong rồi , bốc đất ăn vã rồi “ một suy nghĩ loé lên trong đầu cô.

Cô ả cầm đầu thấy giám thị thì như bắt được vàng.

– Thưa thầy…huhu…bạn học … này…tự dưng…đánh em…em chả làm gì bạn cả , em chỉ có lòng muốn nhắc bạn là sắp muộn giờ…thế mà…..huhu…

Thảo nhíu mày nhìn cô ta , đóng kịch thật giỏi , không có bản lĩnh mà đòi tranh với bổn cung. Thật khinh bỉ.

Im lặng 1 lúc, giám thị quát lên:

– Lên phòng hội đồng hết cho tôi!

….

– Vậy là hôm đó cậu được mời lên uống trà vì tội ngớ ngẩn này thôi à ?

– Còn không phải tại cậu hay sao. Ai bảo cậu không đi học bảo vệ tôi làm tôi bị bắt nạt.

– Cậu thì sợ gì ai được mà cần bảo vệ. Đúng là đồ hung dữ mà.

Thảo không thèm nói nữa , bỏ về lớp. Long thấy cô dỗi bèn chạy theo dỗ dành.

– Thôi tôi đùa đấy , chiều nay đi xem tôi đá bóng rồi về tôi bao cậu ăn kem nhé ?

Giận thế thôi chứ đi thì vẫn đi , phụng phịu làm nũng chút cho biết cảm giác người thương dỗ dành.

…..

Hmmmm , đá bóng mà có cần đẹp trai không ? – Thảo thầm nghĩ.

Thảo ngồi hàng phía sau cổ vũ , cô đang tập trung vào cậu thì nghe thấy cuộc nói chuyện của hai bạn nữ phía trên :

– Mày thấy anh Long thế nào ?

– Quá được ấy chứ , đẹp trai , tốt tính mà lại có nét chín chắn . Rồi sao ?

Cô bạn kia từ từ rút ra 1 bức thư nhỏ màu hồng vẫn còn thơm mùi nước hoa.

– Ê đừng có bảo định tỏ tình đấy nhé.

– Ừ lát nữa – cô bạn cầm thư cười híp mắt.

Tiếng cười rộn của hai cô gái làm Thảo ở phía sau như muốn trào cả máu. Dám tỏ tình với crush của bà à ? .

Không hiểu nghĩ ngợi thế nào Thảo giật bức thư của cô gái kia rồi chạy biến. Hai cô bạn kia đuổi theo , vừa đuổi vừa hét ầm ĩ , do không để ý Thảo vấp và lăn ra đất , trán đập xuống đất u lên 1 cục. Cô vội đứng dậy đứng lên chạy tiếp.

Hú hồn.

Long đá bóng xong không thấy Thảo đâu , gọi điện thì hoá ra cô chờ ngoài bãi gửi xe. Ánh mắt đáp ngay vào vết đau trên trán cô. Vội vã chạy lại , Long hỏi :

– Bạn học Phương Thảo , sao lại thành ra thế này rồi ?

Hất tay Long ra cô mếu máo trả lời.

– Cậu còn hỏi à. Không phải tại cậu nữa hay sao.

– Ơ sao lại là tôi ?

Thảo chìa bức thư tình đã nhàu nát ra cho anh xem. Đọc xong Long liền vứt đi.

– Vì cái này mà cậu bị thương à.

– Tôi cướp cái này của hai đứa ất ơ nào đó rồi bị dí đánh chạy gần chết , ngã dập cả mặt đấy huhuu. Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi đi !

– Chịu cái gì ? Cậu giở chứng đi gây sự với người ta làm gì.

Không nói gì , Thảo bắt đầu giở trò ấm ức tủi thân rồi khóc , đúng là con trai chỉ sợ nước mắt , Long lúng túng , chẳng biết giải quyết sao bèn nói .

– Thôi thôi được rồi , cậu muốn tôi chịu trách nhiệm như nào đây ?

Thảo bật dậy ôm lấy Long.

– Làm người yêu em !

Long hơi bất ngờ , không nghĩ Thảo chủ động như vậy , Long tự biết mình và Thảo có khoảng cách như thế nào . Không phải cậu không thích Thảo nhưng vì một số lý do nên ngại thổ lộ , nay lại được cô mở lời trước, lưỡng lự rồi thôi cũng đồng ý.

“ Thôi mặc kệ đi , bên nhau là hạnh phúc rồi. “ – Long thầm nghĩ.

Thế là hai người thành đôi , chuyện tình cứ thế mà bắt đầu!!!

HẾT CHAP 3