Hành Trình Trở Thành 1 Dâm Nữ – Tự Truyện Cực Đỉnh 2021 ( Update Chap 15 )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Hành Trình Trở Thành 1 Dâm Nữ – Tự Truyện Cực Đỉnh 2021 ( Update Chap 15 )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại: truyen sex moi
Lượt Xem: 4138 Lượt Xem
Chương 11 – Ngoại tình thử
Về sau này, số lần Ly và Long được gặp nhau trong một năm theo thời gian lại càng nhiều hơn, và mỗi lần gặp nhau lại lâu hơn trước. Từ ba ngày, rồi lên bốn ngày, rồi có khi lên hẳn cả một tuần, và gần đây nhất là suốt cả ba tháng hè luôn.
Và sau hơn một năm kể từ lần gặp nhau đầu tiên, cô tự nhiên nảy ra ý kiến muốn đeo nhẫn đôi với Long, bản thân cô lại cũng thích đồ trang sức nữa. Ừ thì con gái mà, ai chả thích những thứ lấp lánh, mà đồ nào càng tinh tế và càng có ý nghĩa sâu xa thì cô lại càng thích. Nhưng chẳng biết có dớp nào không khi chưa cưới mà đã mua nhẫn, cả một đống chuyện xảy ra trong suốt thời gian anh và cô cùng đeo chúng, và đến bây giờ nhẫn thì vẫn giữ nhưng chẳng còn ai trong cả hai đeo nó cả… Mà tính cô thì cứ thấy đẹp là quất thôi chứ chẳng nghĩ đến yếu tố bền vững về lâu về dài, đi mua mấy cặp nhẫn bạc của PNJ dở mùa nên càng đeo về sau thì nó ngày một hỏng và ngày một lỏng mấy cái phần trang trí trên nhẫn, đây cũng là một phần nào góp nên lý do làm cho cả hai quyết định tháo luôn. Mà chẳng biết linh tính hay giác quan thứ sáu hay là gì, nhưng mỗi lần Ly làm chuyện gì có lỗi với Long thì nhẫn của anh nó lại bị hỏng, và sau khi giải quyết rắc rối với nhau xong thì chiếc nhẫn cũng trở lại bình thường như một phép nhiệm màu.
Mùa hè năm ấy, ba cô cũng một lần nữa dẫn cô về quê nội để ăn đám cưới của thằng em họ, sẵn cũng dẫn cô vi vu mấy điểm du lịch ở miền Bắc luôn. Ông có quen được một anh tài xế taxi ruột ở ngoài này, sẵn sàng chở ba con cô vi vu khắp cái miền Bắc này luôn. Ví như đi xuyên suốt cao tốc Nội Bài – Lào Cai từ thủ đô để về thẳng Sa Pa mù mây và chinh phục đỉnh Fanxipan cao ngút ngàn, và cả đi về nơi biên giới Y Tý mà chạy thẳng xuống mốc biên giới để cho nhà cô chụp ảnh tự sướng các kiểu. Quả thật cái thiên nhiên vùng biên giới cực kỳ hùng vĩ và hoang sơ, núi cao thấy sợ và cả những khe vực sâu hun hút nhìn không thấy đáy đến chóng cả mặt. Sau khi lảng vảng quanh khu Lào Cai một đêm thì hôm sau xe vòng ngược lại Hà Nội đón cô ruột của Ly cùng hai thằng cu nhỏ con của cô để qua vịnh Hạ Long tham quan. Cũng một phần bố cô cũng muốn cho hai đứa nhóc đó đi chơi, mấy hôm ấy ở Hà Nội nóng khiếp, nghe sắp được đi tắm biển thì đứa trẻ con nào chẳng ham, tụi nhóc chí chóe vui nhộn hẳn lên. Mọi người chọn đi tham quan theo tour các hang động ở vịnh Hạ Long trước, chọn ngay động Thiên Cung rực rỡ sắc màu, rồi ngồi tàu chạy đến gần hòn Trống Mái nổi tiếng. Đến buổi chiều hôm đó mới được đi tắm biển ở một bãi tắm gần đấy. Mà biển ở khu vực này bẩn có tiếng khắp cái vịnh bắc bộ, nhìn nước thì trong nhưng đang bơi mà thấy có gì đấy “nổi lềnh phềnh” trên mặt nước thì cũng đừng quá ngạc nhiên, chả hiểu nổi ông nào bà nào chịu chơi rặn tại chỗ được như thế.
Lúc này thì Long đã ở Hà Nội rồi chứ không còn là cậu ấm ở quê nữa nên đã có thể thoải mái gặp gỡ cô hơn mà không phụ thuộc vào sự cho phép của bố mẹ như trước. Mà cô được đi chơi ở Bắc cả gần một tuần mà không gặp nổi được Long vì lịch trình ba cô vẽ ra đã để kín mít. Phải đến tận ngày kế cuối trước khi lên máy bay về Tân Sơn Nhất, Long với mong muốn được gặp cô và ra mắt với “bố vợ tương lai” đã yêu cầu cô hỏi ông thử liệu rằng ông có muốn gặp người mà ông luôn khó chịu mỗi khi cô cầm điện thoại nói chuyện cùng?
Mà cũng do chuyện cô quen với Long thì cô chẳng nói cho ai biết cả, họa chăng chỉ có Khuê và những người họ hàng thân cận không có tập tính “chim lợn” lăng nhăng cho người khác thì may ra thì biết một chút rằng cô đã có “đối tượng” mà thôi. Còn những người khác một khi đã hóng hớt được thì chắc chắn sẽ ngăn cản bằng đủ ba mươi sáu kế rồi sẽ liên tục hỏi han cả đống thứ lằng nhằng và lặp lại như đồ thiểu năng và khiến cô gái nhỏ Lưu Ly phải giải thích đi giải thích lại đến mắc mệt. Điển hình như quan điểm bảo thủ của ba cô, ông yêu cầu phải học xong đại học rồi sau đó hẵng tính đến chuyện yêu đương, xin thưa đợi đến lúc đó mới bắt đầu đi kiếm mối thì bạn cùng lứa với cô phải đẻ mấy lứa con rồi. Mà tính cô mà chịu nghe lời thì đã cam, càng cấm thì cô chỉ càng láo hơn mà thôi. Cấm suốt vậy chứ lông bông từ năm lớp tám thì cô đã bắt đầu yêu ảo qua Audition rồi, và cả năm lớp mười hai ôn thi tốt nghiệp trung học cùng thi đại học là đồng hành cùng với Long.
Ông chỉ phát hiện ra Long khi vô tình vào facebook bằng trình duyệt trên điện thoại mà lại chưa đăng nhập. Ông tìm kiếm họ tên con gái mình thì đương nhiên kết quả chỉ có một, và ảnh đại diện là một cậu trai xa lạ. Chứ ông mà đăng nhập rồi thì không thể thấy được kết quả đó do cô chặn tài khoản của ông ngay từ khi ông tạo nick mới rồi, và cả những tài khoản khác nữa, có tài khoán nào của người nhà mà cô biết được là cô chặn hết bằng sạch. Và rồi cô còn lập riêng cả một tài khoản khác cũng đứng tên y chang nhưng thông tin như tung hỏa mù, chẳng có một chút gợi ý gì ngoại trừ việc cô dùng nó để kết bạn với cả mớ họ hàng thân thích. Và dù sao thì thông qua việc cô để ảnh đại diện là một cậu trai xa lạ như vậy, khi mà cô con gái của ông ngay cả bạn là gái còn không dẫn về nhà chơi mà lại để hình của một thằng nhóc không quen không biết như thế, ông lại chẳng ngửi được mùi ngay. Nên thành ra khi cô đề nghị gặp Long như thế, ông lập tức đồng ý ngay để xem thằng này là thằng nào.
Khi đó cô đang ở Thanh Hóa về thăm người quen, và sau khi đã ngỏ ý với ba mình như thế, cô gái lóc chóc đi trên con đường mòn và nghĩ đến không biết hai người đàn ông quan trọng của đời mình sẽ đối diện với nhau như thế nào nhỉ, và rồi sau đó cô lại không ngừng lo lắng cho cuộc hẹn gặp sắp tới đó. Đợi mãi cũng đến chiều hôm sau là lúc chính thức ra mắt đôi bên, cô ra đón anh ở ngoài đường với chiếc áo phông màu trắng mới mua ở vịnh Hạ Long, đứng đường lại thỉnh thoảng vô thức liếc liếc ngó ngó không khác gì mấy em ở Trần Duy Hưng, cũng chỉ để ngóng Long đang sắp đến.
Đợt đó Long cũng vẫn chưa có xe máy, anh đi xe buýt từ trường ra và xuống ở địa điểm gần chỗ cô, rồi sau đó đi bộ cả quãng đường tận mấy cây số để tìm đường tới con phố nơi cô đang hiện đang tá túc. Cô cứ ngóng mãi về phía đường mà cô quen để vào đến đây, mà ai dè lại là một cái vỗ vai từ hướng ngược lại. Anh chàng Long ngốc nghếch đang đeo ba lô to đùng mà vẻ mặt bừng lên ánh vui vẻ và nhìn cô ngập tràn hạnh phúc. Cảm giác trong cô cũng mừng đến vỡ òa, mãi mới lại được gặp anh một lần nữa… Hai bàn tay cô bối rối nắm vội lấy hai cánh tay anh để khẳng định với bản thân rằng chắc chắn đây không phải là mơ, đây là thực, là anh, anh đang đứng ngay trước mặt cô đây rồi…
Chợt sực nhớ ra nhiệm vụ chính, cô kéo anh dẫn đường vào nhà họ hàng của cô, nơi ba cô đang hàn huyên tâm sự với cô chú, cô ngập ngừng giới thiệu anh cho ông. Long cũng khá bối rối vào lúc đó khi lần đầu ra mắt bố người yêu, nhưng anh cố bình tĩnh và cũng biết cách nói chuyện nữa. Dù sao anh cũng là con trai độc tôn của cả họ nội bên anh mà lị, kinh nghiệm đối đáp găm vào xương máu được tôi luyện từ bé đến lớn cũng không ít. Tối đó nhà cô làm một bữa cơm nhỏ và mời cả anh ăn cùng, cô mới bất ngờ tửu lượng của anh, uống rượu gì như uống nước lã ấy. Ba cô thì vì lý do sức khỏe nên cũng ít bia rượu đi nhiều, và cả hút thuốc cũng bỏ luôn. Bởi vì một cú shock đến bất ngờ khi năm cô chuẩn bị thi đại học thì lại dính phải tai nạn giao thông, ông chạy vội lên bệnh viện và gần như phát điên với cái thằng nhóc là thủ phạm, cùng mẹ của nó đang đứng “lỗi lầm” một cục ở đấy. Và cả hình ảnh đứa con gái đầu lòng của mình đang nằm trên chiếc giường lạnh lẽo trắng toát của bệnh viện, máu chảy lấm lem trên khuôn mặt nặng trĩu mí mắt.
Lúc đó cô đang đi xe đạp để đi học thêm vào buổi tối, có thằng trẻ trâu chưa đủ tuổi đi xe máy ở làn đối diện muốn vượt con taxi ngáng đường trước mặt. Và thằng nhỏ quyết định vượt trái lấn làn đường ngược chiều đúng chỗ nơi cô chuẩn bị đạp xe tới, nó đã vượt ẩu lại còn vọt ga lên nữa, và kết quả là ảnh húc thẳng cái đầu xe máy để chân đạp số 2 hay 1 gì đấy vào thẳng một con nhỏ đang thẫn thờ đạp xe. Đến giờ khi nhớ lại khoảnh khắc đấy, cô chỉ thấy bất ngờ một cái đèn pha trắng xóa rọi thẳng vào mặt và cô mất ý thức, khi tỉnh lại thì thấy bản thân nằm một cục trên đường, mọi người xung quanh bu lại vây quanh hỏi han cô như thế nào. Các cô chú kể lại khi đó cô bị tông và bị bật thẳng ngược lại rồi bay lên mà đập đầu lên vỉa hè, máu từ tai chảy rỉ xuống, các âm thanh mọi người nói xung quanh cô nghe rất mơ hồ. Người dân quanh đó rút chìa khóa khỏi xe thằng kia bị đổ và để ý để giữ nó lại không cho trốn, cô khi đó vẫn đủ tỉnh táo nên mọi người xung quanh hỏi cô số điện thoại người thân rồi đưa cô lên chính chiếc taxi trời vạ lúc nãy để đưa đi cấp cứu. Nằm được trên cáng bệnh viện không bao lâu sau thì ba cô lên tới nơi và chửi um cả cái bệnh viện, nhất là cái thằng mà nó húc cô thì lãnh đủ, vạ luôn sang cả mẹ nó nữa. Mà khổ nỗi một cái, mẹ con nhà nó xin lỗi cô là nạn nhân chính thì ít, mà xin lỗi bố cô thì nhiều, ôi đời mà.
Đàn ông mà, muốn cai thuốc lá mà không tự giác được hoặc chẳng thật sự muốn, thì chẳng gì đủ động lực cho bằng một cú shock tâm lý đâu, ví như tin đứa con gái đầu lòng nuôi mười bảy năm trời đang yên đang lành đi học thì lại bất ngờ nằm trên cáng cấp cứu của bệnh viện chẳng hạn.
Quay trở lại bữa cơm chiều hôm đó, Long lúc ấy uống rượu cân luôn cả mâm nhà cô. Chỗ cô thì quen cách nhậu lai rai, miệng nhấp từng ngụm rượu nhỏ, còn anh thì quen cách nhậu ở nhà anh mà cạn chén nào ực một phát hết chén đấy, uống hùng hục như trâu ấy. Khiếp thật, anh vừa ăn lại vừa tiếp ba của cô cùng với họ hàng của cô, lại vừa thi thoảng nhìn cô ra dấu có vẻ ra mắt OK rồi đó. Ăn xong thì cô xin lên gác nghỉ để người lớn ở lại nói chuyện, và anh cũng được gửi lên trên lầu cùng với cô nốt. Vừa lên trên đóng cửa lại một phát là hai đứa lập tức quấn môi vào nhau không dứt được, hơi thở của anh phả cùng men rượu làm cô thấy anh thật nam tính, lưỡi anh tham lam chọc thẳng qua kẽ răng của cô mà liếm mút lấy khoan miệng cô. Đến khi cô chủ động đẩy lưỡi anh ngược lại để cô tham quan khoang miệng anh thì anh chơi đểu nút chặt lưỡi cô sâu vào vòm họng của anh, làm cô phải cật lực đẩy anh ra mãi mới thu hồi lưỡi của cô về được, hai đứa cười xuề xòa thích chí. Và đương lúc anh vào nhà vệ sinh rửa mặt súc miệng cho đỡ mùi rượu thì hai thằng cu nhỏ em họ của cô cũng đã ăn xong và leo lên gác chơi cùng, mất hết cả không gian riêng tư cho hai đứa. Thật đúng là kín đáo được lâu mà, hai đứa nhóc chúng nó bày đồ hàng trong cái hộp thiếc bánh Danisa ra vọc ấy. Thấy Long lạ lạ nên hai thằng khoái lắm, chọc phá anh tưng bừng, đập đập cái hộp thiếc xuống phản gỗ ầm ầm choáng cả tai anh đang gối đầu trên đùi cô thiu thiu. Còn anh thì mặc kệ, cứ gối đầu lên cái đùi cô mà úp mặt vào háng cô hít ngửi, còn miệng thì cứ lai rai dăm ba câu cho có với hai thằng trời đánh kia.
Chơi chán chơi chê với hai thằng nhóc rồi, Long và cô thấy trời cũng gần tối thì quyết định xuống nhà xin đi chơi loanh quanh. Ba cô tất nhiên không đồng ý cho hai đứa đi chơi riêng với nhau rồi, và chỉ duyệt sau khi cặp vợ chồng mới cưới mà cô mới đi ăn mừng lúc về quê ở lý do ban đầu, và cô em họ Ngân Hà đi cùng. Hà hơn Ly một tuổi, ở gần nhau nên cũng biết nhau từ bé đến lớn rồi. Cả đám xin đi ra hồ Hoàn Kiếm và dạo phố đi bộ trong khu phố cổ, anh vô tư thoải mái với mọi người trong đó có cả Hà, nhưng trong mắt nhỏ thì những hành động thoải mái đó của anh lại khiến anh trở thành một thằng sở khanh điển hình không hơn không kém… Dạo một góc hồ Gươm xong thì tạt qua kem Tràng Tiền ngay gần đó, mỗi đứa quất một cây kem to ụ, xong rồi dạo ra công viên gần đấy chơi chán chơi chê rồi thì mọi người thấy hơi muộn nên đành phải về. Cô luyến tiếc chưa muốn rời xa anh một chút nào, nhưng rồi cũng đành phải thế.
Ông taxi chở cả đám về lại nhà người quen của cô, anh cũng đi theo, thấy cô xuống nơi an toàn rồi thì anh đương định đi kiếm nhà nghỉ thì tài xế ngỏ ý bảo để ổng đưa Long về vì cũng cùng đường, từ chối không nổi nên anh đành đồng ý và thuê chỗ gần sân bay để sáng mai tiện ra Nội Bài sớm để tiễn cô cùng gia đình. Đêm đó hai đứa nhắn tin cho nhau nhiều lắm… Cô ra ngoài Bắc gần cả tuần nhưng lại ở Hà Nội có đúng một đêm, rồi cả hai đứa gặp nhau còn chưa được trọn sáu tiếng đồng hồ nữa… Mệt quá nên cô ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay, nhưng anh thì khó ngủ và trằn trọc đến tận sáng hôm sau. Trả phòng lúc 5 giờ sáng thì mọi người cũng hiểu rồi đấy và anh đi ra sân bay luôn để ngồi chờ cô đến tận lúc 7 giờ.
Sáng đó, lúc xếp hàng để nhân viên kiểm vé và quét hành lý để vào khu cách ly, cô cứ lần chần mãi chưa muốn xếp hàng. Ba cô không ngờ lúc đó lại dễ tính lạ lại bảo ông với Hà vào trước còn cô vào sau đi, thế là cô ở lại với Long thêm được một lúc. Hai đứa nấn ná ngồi cạnh nhau trân trọng 5 phút đồng hồ ngắn ngủi, chỉ biết nắm vội lấy tay nhau thật chắc, môi chạm môi bối rối vội vàng. Long dặn cô gắng học hành, ra trường sớm rồi hai đứa cưới rồi sẽ được ở bên nhau, anh dặn cô tin tưởng anh, anh dặn cô nhiều thứ lắm… Cô muốn ở lại lâu nữa, nhưng chính anh chủ động bảo cô đi vào sớm đi, không lại không kịp lên máy bay nữa, chưa kể còn tạo cái cớ cho ba cô ghét anh thêm… Quyến luyến nhìn theo bóng anh xa dần khi cô đi qua máy quét, và đứng ở đầu bên này bối rối nhìn anh đang vẫy vẫy tay ở đầu bên kia… Rồi cô đi vào cửa lên máy bay để lại phải lên chuyến bay đáng ghét kéo dãn khoảng cách giữa anh và cô lên cả ngàn cây…
Cô bay vào Sài Gòn và vào nhà chú ruột để ăn bữa trưa rồi tối lên xe khách để về quê.
Hè năm đó là tiền đề cho cả mớ sóng gió sau này của cô. Cô lại quanh đi quẩn lại ở nhà với cảm giác vô cùng bế tắc để đi làm phụ giúp công việc gia đình, mà làm toàn công việc tay chân thôi. Cả cô và anh lại quay về cảnh nói chuyện với nhau qua cái màn hình điện thoại, kể lể nhau nghe buồn vui mỗi ngày, lại quặn lòng nói nhớ nói thương. Bàn tay với mãi nhưng chẳng thể chạm được vào nhau, lạnh lẽo cảm thấy khoảng không hiu quạnh cứ mỗi lúc lại vây quanh mình… Ban ngày thì cô đi làm phụ việc đến chán nản mà chẳng được một phần thưởng nào, lại thêm cả công việc này cô chẳng thích một xíu nào, cho nên đến tối về thì cô chơi Liên Minh Huyền Thoại để giải khuây bực bội trong ngày.
Mà lại trúng Long vào đợt thời gian này cũng rất bận rộn, bản thân anh từ lúc nào đã xem Ly như là vợ rồi, mà đàn ông khi đối xử với người yêu và đối xử với vợ nó khác nhau nhiều lắm… Mà cô thì lúc đó đã mường tượng được chữ “chồng” là gì đâu, trong mắt cô anh trông giống như một người bạn đặc biệt mà thôi. Anh thì lại chủ quan vì nghĩ về cô như một người vợ nhưng đâu nghĩ rằng cô có nghĩ được như vậy đâu. Anh nghĩ rằng anh nghĩ vậy là đủ yên tâm, đủ an toàn rồi lại thêm anh chỉ bận rộn với những dự án của riêng mình, các công việc của riêng mình nữa.
Nhưng mà dù bận bịu như vậy, Long vẫn tranh thủ cho dù mệt mỏi lắm rồi nhưng vừa về đến phòng là đều cố gắng videocall nói chuyện với cô được tầm đến tối tối rồi anh cảm thấy đuối nên xin đi ngủ trước vì công việc trong ngày đã khiến anh mỏi nhừ. Cô cũng cảm thấy buồn vì anh ngủ sớm nhưng cũng chẳng lâu thì cô lại mở Liên Minh lên và sống chết chiến đấu trên đấu trường công lý với bằng hữu để xả bớt stress trong ngày. Làm với ba cô stress lắm rồi lại thêm tính khí cô thì bướng bỉnh, thành thử ra cứ căng thẳng với nhau hoài.
Cơ mà chơi game trong Liên Minh mà còn lại là con gái ấy, tất nhiên sẽ luôn nhận được sự ưu tiên tuyệt đối, nhất là cái rank Đồng – Bạc đoàn kỳ cựu như cô nữa. Cô lập được một nhóm bốn người cứ cày hạng liên miên suốt tối thế, đợt đó còn xài “Alo!Alo!” chứ chưa có hội thoại trực tiếp trong game như bây giờ, cô mở lên nghe call nhưng không nói được vì lúc đó mọi người đi ngủ hết rồi, cứ thế nghe call hằng đêm hằng đêm, cày game cũng cứ hằng đêm hằng đêm, mang lại cho cô chút niềm vui ít ỏi mỗi khi hè về lại phải nai lưng ra đi cày…
Có một buổi tối Ly đi chơi cùng với Khuê và Hà, Hà đợt đó có chuyện vướng mắc gia đình, lại thêm việc nhỏ mới tốt nghiệp cao đẳng xong mà bế tắc công việc dưới Sài Gòn quá nên phải về nhà phụ việc gia đình. Mà bên nhà Hà cũng kiểu dạy dỗ con cái stress ngang ngửa nhà Ly nên nhỏ lại dự định trốn xuống Sài Gòn lại. Tối đó đi chơi về nhà cô định tạm biệt nhưng Hà níu cô nán lại để tâm sự nhẹ với cô. Vòng vo chuyện bản thân một hồi thì Hà cũng nhảy vào mục đích chính là mối quan hệ giữa cô và Long. Mà trước đó Hà với Khuê cũng bàn về chuyện này trước rồi nhưng không để cô biết. Cả hai nghĩ rằng giữa cô và anh có lẽ có nhiều vấn đề lắm, cả hai muốn giải quyết cho cô, một sự hiểu lầm đến từ việc cô quá kín tiếng.
Ly thì vốn do bản thân ít khi tâm sự với ai và chỉ khi có những lúc đau khổ quá làm cho mắt lộ rõ mọng nước chứng tỏ mới khóc cả đêm qua xong, thì lúc đó mọi người xung quanh mới cũng hỏi han Ly như thế nào, tại sao lại khóc, mà cũng chỉ hỏi cho có. Họ ít khi thấy cô khóc, vì cô được dạy khóc rất là khó chịu, khóc thì sẽ bị đánh, nên dù buồn nhưng cũng giấu tiệt nước mắt chẳng để lộ ra ngoài… Là những lần Long đối xử vô tình và lạnh lùng với cô nguyên cả năm cuối cấp đó, Ly đau khổ nhưng nào biết kể cho ai, chỉ biết lặng thầm chịu đựng một mình. Và nếu như buồn lộ quá như mắt sưng một cục thì ai hỏi thì cô sẽ nói qua loa và nói ít nhất có thể để cho họ đỡ nhiều chuyện và bẻ lái linh tinh thêm. Trong đó Khuê là người nghe nhiều nhất, mà nghe điều tệ nhiều hơn là điều tốt và vì thế mà hình ảnh của Long trong mắt nhỏ từ lúc đó nó cứ mỗi một tệ dần. Vì ngay cả đến chính Ly cũng hiểu lầm luôn cả Long vì những gì anh hy sinh cho cô có bao giờ anh kể ra đâu, không nói làm sao mà biết… Đã thế cô lại còn chẳng nhạy bén gì hết, thành thử ra nếu không nói là cô cũng không biết luôn. Mà lại thêm anh còn điềm nhiên xem cô là như là vợ rồi nên chẳng còn tận tâm quan tâm hỏi từng ly từng tí như người ta lúc mới yêu. Với thêm cả đợt đó anh cũng mệt mỏi nhiều, anh cũng đến nản thái độ học tập của Ly khi cô chểnh mảng đến như thế, nên đôi khi anh cũng chán chẳng buồn nói chuyện với cô.
Thành thử ra buổi tối hôm đó khi Hà đặt vấn đề về mối quan hệ giữa cô và anh đã khiến cô giật mình. Nhỏ bảo đợt đó đi chơi ngoài Hà Nội mà thấy Long vô tư quá, còn dám cả sờ tóc nhỏ nữa nên quy chụp luôn là như thế chứng tỏ Long kiểu chẳng phải nghiêm túc đâu, chắc quen nhiều gái quá trời nên mới có thể thoải mái và tự nhiên đến như thế. Rồi nhỏ cũng không quên khoe là cũng kể lể cả việc đang thắc mắc đó với Khuê rồi. Và rồi với cái suy nghĩ thiển cận của một đứa ếch ngồi đáy giếng cùng kinh nghiệm yêu đương cận zero thì Hà quyết định là khuyên Ly nên rõ mối quan hệ với Long là gì, quen với người như vậy có xứng đáng không các kiểu. Ly gật gù nghe Hà nói cho qua, cô cũng cảm thấy lời khuyên của nhỏ có vấn đề, nhưng cô đã sai lầm khi không nói rõ quan điểm đó ra ngay, cứ im im để cho nhỏ nói sao nói, nghĩ sao nghĩ. Và rồi dù biết những điều đó là sai, nhưng chính bản thân cô cứ vịn vào những điều đó hoài và rồi cũng bị ảnh hưởng bởi những lời nói đó và cô bắt đầu hoài nghi về mối quan hệ này như một lẽ tất nhiên…
Rồi cũng đến lúc cô nhập học lại sau mấy tháng nai lưng ra làm công việc nhà, Ly vui mừng đặt chân lên chuyến xe đi xuống Sài Gòn lúc đó, thoát khỏi được công việc quay cuồng ở nhà mà mừng rơn sướng phát khóc.
Mà cũng chẳng lâu sau cái team bốn của cô trên Liên Minh hẹn nhau đi offline, cô là bóng hồng duy nhất nên cũng được ưu ái phết. Gặp nhau đi cà phê mà cô chỉ biết im lặng rồi ai hỏi gì đáp đó, duy có một ông đặc biệt “săn sóc” cô hẳn so với mấy người còn lại, kiểu nhắm được đối tượng để muốn chăn rau đây mà. Nhưng cô lúc đó còn ngây ngô nên nào có thể nhận ra, cô nghĩ là mấy người còn lại không nhiệt tình ve vãn cô vì chắc thấy cô xấu xí chứ đâu nghĩ được rằng chính họ mới là người thật sự nghiêm túc chỉ muốn đi offline gặp mặt vui vẻ với nhau, với cả không thể nào hạ đẳng đến mức mà thấy gái là cứ tươm tướp tươm tướp, mất mặt lắm, với lại cả thà là gái đẹp còn ham. Còn cái ông “đon đả” kia sau một hồi giới thiệu thì cô biết ổng tên là Phúc Thịnh. Gã tận tình hỏi cô muốn uống nước gì thì cô đáp là cà phê sữa, lại dẻo miệng như một thói quen rằng là bảo con gái uống cà phê nhiều không tốt, không đẹp cho da mặt và lại mất ăn mất ngủ đủ kiểu. Còn cô thì vẫn hồn nhiên như con chó điên mà vui vẻ tinh nghịch bảo rằng cô đâu có uống nhiều đâu, chỉ là thỉnh thoảng nhấm nháp cho có vị thôi.
Rồi cô nhân viên phục vụ mang thức uống đến cho cả bốn, và phần của Ly là một ly thủy tinh ống cao bỏ đá, một ly riêng có phin cà phê đang nhỏ giọt xuống phần sữa đặc quánh trắng đục ở dưới đáy ly, một cả một gói đường riêng thêm ở bên cạnh nữa. Cô đến chóng mặt, bình thường sinh viên như cô đi mua cà phê sữa ở quanh đây thì toàn người ta pha cho sẵn rồi đổ vào cốc đá và mang đi uống thôi, chứ đâu có màu mè hoa họe như thế này. Đang lơ ngơ chưa biết làm gì sau khi phin cà phê chảy gần hết thì Thịnh đã nhanh tay lấy phin ra và quấy sữa cùng cà phê giúp cô, lại hỏi cô có muốn uống đường không, thế là xé giúp cô gói đường và quấy giúp, tan xong ly cà phê sữa nóng hắn rót ly phim cà phê ấy vào ly đá cao cao kia cho Ly. Phản ứng của Ly ư? Ngại ngùng và thích thú là hai từ có thể diễn tả được cảm xúc lúc này… Cả một quá khứ suốt ngày gặp thằng nào chiến thằng đấy như thế, cả Long thì lại là dạng nghiêm túc nào biết tán gái và lãng mạn là gì, mồm miệng tất nhiên đâu dẻo sớt được như Thịnh. Mà con gái thì vốn là chúa yêu bằng tai, nên những hành động “đưa đả” rồi tỏ vẻ hỏi han quan tâm của Thịnh như thế này là lần đầu tiên Ly được nhận. Cô chỉ biết bối rối quấy quấy ly cà phê sữa đá của mình và ngậm ống hút mút ngây ngốc, cảm thấy có một niềm vui âm ỉ trong lòng.
Uống cà phê xong mọi người lại rủ nhau đi ăn lẩu, cô tất nhiên không muốn từ chối rồi, máu quẩy của cô cũng đâu vừa. Hồi đó cô chơi thì ngu mà cứ đòi cầm AD, vị tướng tủ là Jinx vì tại nó lép là một, lại thêm nó tăng động là hai, rất giống với cô nên cô thích chơi Jinx lắm. Lâu lâu thi thoảng bắn trúng được quả ulti sau khi đi nửa bản đồ thì được cả team khen, tất nhiên Thịnh khen nhất rồi để lấy lòng miếng rau tương lai chứ. Đến lúc đi ăn lẩu thì Thịnh lại lần nữa nhanh tay múc mì trong nồi lẩu cùng với thịt cùng rau vào bát cho cô sẵn, cô hầu như chẳng phải đụng tay làm bất cứ cái gì vì có Thịnh lo hết, thành ra cô cũng thích thích cái cảm giác được chăm sóc như thế này. Đến lúc mọi người tạm biệt nhau vì lúc đó cũng muộn rồi, lại hết các tuyến xe buýt nên Thịnh lại ngọt sớt ngỏ ý để hắn đưa cô về cho an toàn. Lại còn dẻo lưỡi phòng hờ cô đi về cùng với hai ông kia mà nói xấu nhẹ kiểu “ông kia anh không chắc như thế nào tại mới gặp, em đi với anh cho an toàn” chẳng hạn. Đúng là an toàn thật, cô ngồi như một cục tượng ở ghế sau của ổng sao cho không đụng chạm cơ thể gì vào nhau hết, và chịu đựng như vậy nguyên cả quãng đường dài với tốc độ 20km/h. Mãi cũng về đến nơi cô ở, rồi tạm biệt nhau và ai về đường nấy với chút lưu luyến nhẹ.
Cô gái nhỏ đâu biết rằng những hành động nho nhỏ đó của Thịnh đã đánh lên trong lòng cô những cơn sóng ngầm dữ dội. Cô cứ nghĩ về chúng suốt, những cái kiểu cách ga lăng đó của gã làm Ly cảm thấy rất thích và điều đó làm cho cô muốn được chăm sóc tận răng như thế một lần nữa.
Cơ mà sau lần cà phê đó thì mọi người cũng bận nên ít thời gian lên game hẳn, rồi cứ thế cứ mất liên lạc dần. Cho nên sau cùng cũng thì cô cũng chỉ còn giữ liên lạc với mỗi Thịnh qua facebook mà thôi. Trung thu năm đó mọi người đi chơi, cô nhìn đường phố mà muốn tủi thân, đến chán cả nản, Long thì lúc đó bận chạy sự kiện mất rồi nên chẳng gọi điện nói chuyện được với cô. Nghĩ thế nào cô đi nhắn tin cho Thịnh bảo Trung thu cô đơn chẳng biết đi đâu chơi. Hắn lại chẳng mừng như bắt được vàng, cũng khéo léo nhắn lại rằng hắn cũng đang mọc rễ ở nhà đây.
Và thế là lại một cuộc gặp offline lần nữa, nhưng lần này chỉ riêng cô và Thịnh. Đi phố thì đông nghẹt nên thành ra hắn chở cô đi ăn trước ở một tiệm bánh xèo mà gã quen. Cô chủ quán chiên xong xấp bánh rồi mang bánh tráng rau lá các thứ và cả nước chấm đến bàn của cô. Ly đang định lấy một miếng bánh tráng lên cuốn thì Thịnh lại lần nữa “nhanh tay” cản lại và bảo để hắn cuốn cho. Tất nhiên cô bé Lưu Ly ngờ nghệch ngại ngùng đến đỏ cả mặt, nhận miếng cuốn rồi chỉ biết lặng lẽ ngồi ăn, được mớm cho ăn đến no. Rồi sau đó gã chở cô đến một quán cà phê có view siêu đẹp, có hồ nước nhỏ và cả vòi phun nhiều tầng, quán có không gian rộng nên buổi tối lại đông nghẹt khách, tìm mãi mới được chỗ cho cô và hắn ngồi với nhau. Cô gọi ly Cocktail B52 vì khi cô đọc truyện có nhân vật làm bartender thích pha B52 nên cô gọi uống thử cho biết. Nhân viên quán mang một cốc be bé đến và đốt lửa trên bề mặt y như trong truyện đã kể, lúc đọc đã thích rồi mà giờ lại được nhìn trực tiếp nữa nên cảm giác thật tuyệt. Sau một hồi quay phim và chụp ảnh đến chán cả chê cái ngọn lửa đó thì cô mới thổi tắt nó đi. Thịnh gọi ly sinh tố dâu hay cái chất lỏng gì đấy màu hồng, lúc Ly gọi B52 hắn nhìn cái menu chần chừ một lúc rồi bảo cũng được và ngó nhẹ sang cô cười trừ, chắc hắn đang nghĩ rau này chăn cũng tốn tiền quá. Cô thì vốn trước giờ có bao giờ bia rượu vào người đâu nên khi quất cái ly nhìn thì bé như mắt muỗi nhưng độ nặng thì miễn chê, mà lại còn là rượu pha nữa chứ nên nó cay nó nồng. Cô hối hận biết thế cứ thủy chung với trà sữa trân châu cho rồi, nên cô ráng cứ gắng mắt nhắm mắt mở uống từng nhấp từng nhấp một cho mau chóng cạn cái ly rượu.
Rồi sau đó gã Thịnh luyên huyên đủ mọi thứ trên trời dưới đất mà không để cho cô một khoảnh khắc nào để trả lời hay tự kể lại chuyện của bản thân cô như để đối đáp qua lại. Hắn kể lể hết từ những bất mãn trong công ty hắn đang làm cho đến vẽ ra một tương lai muốn sau này tự lập công ty riêng. Rồi thì hắn sẽ quan trọng trong cái công ty đó đến thế nào, tất cả có đủ cả, rồi cả tầm quan trọng của gã trong cái công ty hiện tại. Cô chỉ gật gù nghe, thỉnh thoảng cô cũng ráng nhét câu chuyện của mình vào nhưng hắn cũng chẳng tỏ vẻ quan tâm cho lắm hay thiếu điều muốn gạt đi rồi lại quay lại độc thoại về bản thân. Cô thì vẫn cứ nghe nghe vậy thôi, vì đôi bên đều cần trao đổi mà, cô thì muốn được hắn tỏ vẻ ga-lăng, còn hắn thì muốn có người lắng nghe câu chuyện tẻ nhạt của một thằng thất bại như hắn.
Rồi cũng lại lần nữa tối muộn nên cô ngỏ ý muốn đi về, thế là hắn chở cô về. Ngẫm lại đợt đó cô thật muốn chửi thề dễ sợ, xe có hỏng hóc gì không mà đi với tốc độ 40km/h cứ rề rề cả buổi như thế mãi mới về được đến chỗ cô. Căn bản cô nào nghĩ được đến chuyện chở gái sau lưng là phải câu giờ chứ chợi, đi nhanh quá gió vù vù nói gái gái hổng có nghe. Mà đúng là câu giờ thật, hắn xin mượn tay cô rồi đặt lên eo hắn, tiện tham lam mượn nốt tay còn lại vòng lên thế là trọn một vòng ôm. Một tay giữ lái, một tay giữ hai tay cô không để cô rút tay về, cô “đành phải” để tay ôm gã như thế, nhưng khom người không để vòng một tiếp xúc lưng hắn, thành thử ra nguyên cả chuyến đi về lưng cong cong như con tôm làm mỏi nhừ cả lưng.
Trong suy nghĩ của cô khi đó thì con trai trước giờ toàn những thằng ẻo lả, không bản tính đàn bà thì cũng mồm năm miệng ba. Tất cả mọi thứ hay gặp trở ngại gì cô đều phải tự làm và tự giải quyết, con trai ga lăng cô mặc định rằng chúng nó chết hết con mẹ nó rồi. Ngay đến cả Long nguyên cả năm lớp 12 đối xử với cô nghiệt ngã như vậy nữa là.
Cho nên Thịnh xuất hiện lúc này thật sự quá đúng lúc và tất cả những hành động của hắn làm xáo động cảm xúc trong tâm hồn của Ly, làm thay đổi suy nghĩ về con trai của Ly. Trên tay cô vẫn luôn đeo chiếc nhẫn đôi với Long đấy, chiếc nhẫn mà cô cùng anh đã lội bộ cả mấy cây số để mua đấy. Mà chẳng biết hắn thấy vật trang trí bạc bạc trên ngón áp út của cô hay không nhưng thái độ đon đả của gã vẫn không hề suy giảm. Cô cảm thấy… hình như cô thích Thịnh mất rồi… Cô muốn được đi chơi nhiều lần nữa, chẳng muốn phải đợi lâu đến tận cuối tuần đâu, và thế là cô quyết đánh nhanh thắng gọn ngay ngày hôm sau cô đánh liều rủ Thịnh đi chơi thêm một lần nữa.
Hắn tất nhiên hiểu rằng cá đã cắn câu rồi và chẳng biết hôm đó đi ăn đi uống những đâu, dạo mãi thì hôm đó về muộn hẳn tận 12h đêm, hắn cũng lại chở cô về với cái tốc độ rùa bò đấy. Lần này tay của Ly đã an phận trên eo của hắn rồi, và đã dám tì vú lên lưng hắn, và hắn hiểu rằng thời cơ đã đủ chín mùi. Lúc gần về đến chỗ cô ở, thì hắn tấp xe vào ven đường dừng xe lại “nghỉ ngơi”… Tâm trạng của cô cũng rối bời, ở đây toàn sáng đi học tối về phòng, có đi chơi ôm ấp ai bao giờ đâu, lại còn bị dừng xe ngay giữa đường nửa đêm như thế này nữa… Giờ tự nhiên có người tỏ vẻ tán tỉnh cô thế này, thú thực đây là lần đầu tiên cô được trai cua đấy, à thì chăn rau, nhưng cũng cứ xem là cua đi cho đẹp mặt. Lại thêm bản thân cô đúng thật lúc đó cũng không muốn về sớm lại thêm Thịnh dừng xe lại càng làm bản thân cô mừng thầm.
Đêm khuya khoắt có một cặp nam nữ đứng tựa xe bên đường, cô cũng cảm thấy không khí thật quá ám muội đến nóng bừng cả mặt. Cô ngồi lên yên xe và vẫn đeo khẩu trang, chắc cũng nghĩ “sợ” ổng làm gì, cô cũng chờ mong gã “sẽ” làm gì đó. Thịnh đứng trước cô, hai tay nhẹ nhàng đưa lên cởi khẩu trang của cô ra, cô ngượng ngùng ngoảnh mặt đi… Chẳng cần đoán việc tiếp theo, cứ y như phim Hàn Quốc, hắn đưa hai tay lên giữ đầu cô và đôi môi áp lại gần và cô không phản kháng…
Nhạt quá… cô chỉ mới từng hôn Long, nhưng khi Thịnh hôn thì nó lại nhạt toẹt, chẳng có cảm nhận được gì cả, có lẽ vì cô không có tình cảm thật sự với hắn chăng, có lẽ vì người cô thích thật sự là Long… Và rồi hắn lại đứng một gần hơn và kéo cô xuống khỏi yên ghế và đứng lên đường để dương vật hắn cứng một cục cứ ép ép cạ cạ ngay bướm cô, lại thêm môi thì bị hắn chiếm. Được một lúc thì hắn nhả ra và bảo “giờ em muốn đi với anh không, anh lo cho em hết” hay tương tự vậy… Cô ngây ngốc lắm rồi, chỉ biết gật đầu dù lương tâm đánh động rằng không được nghe theo, dừng lại, dừng lại ngay.
Thì ra là cũng có khách sạn còn đón khách sau nửa đêm, cô mới vỡ lẽ ra, thế mà lúc đó lại không biết, để cô và Long vật vã cả đêm ngoài tiệm net như thế… Nhưng quan trọng là bây giờ, cô đang ngượng ngùng và vẫn cố không tin là cô sắp bị Thịnh nuốt gọn rồi đây. Hắn đã đặt phòng xong và đi trước cô cả khoảng rộng, thấy cô đi chậm nhưng vẫn cứ lẽo đẽo theo sau, chắc đoán em Ly này kiểu ngây thơ chưa biết gì đây. Mở cửa phòng thì cô nào dám nghĩ gì, ra đến giường rồi ngồi cất đồ đạc và giỏ xách lại. Hắn sấn tới đè cô lên giường, hắn không hôn cô nữa, cái hôn bên đường đó là đầu tiên và cũng là duy nhất giữa cô và Thịnh đến tận sau này. Môi hắn liếm cổ cô, bàn tay từng bước từng bước tháo dần từng chiếc cúc áo sơ mi trên người cô ra. Cô đã hiểu nhưng có vẻ máu nai tơ trong người đột ngột tăng hơi cao, cô lại bắt đầu giả bộ kiểu phản kháng nhẹ nhàng lại những cũng tỏ ý đang thấy nóng nực trong người. Hắn luồn tay vào áo lót cô mà nắn bóp bầu ngực nhỏ bé đó, cô cảm thấy run rẩy và thật sự thích lắm. Tay hắn bắt đầu lần mò xuống tìm nút quần của cô mà tháo ra và kéo luôn khóa quần xuống, rồi hắn lùi lại đằng sau để cởi quần cô ra. Tay hắn thò vào trong quần lót của cô mà sờ soạng, rồi bất ngờ hắn kéo tụt quần lót cô ra kiểu sợ cô chống cự rồi vội vã đè lên người cô. Cô vẫn tỏ vẻ giả bộ chống cự và quả thật lúc đó là Thịnh có gồng sức giữ chặt hơn thật, hắn vội cởi quần rồi của mình rồi cố gắng tìm cái hang động của cô mà nhét cái cục cứng ngắc của mình vào.
Trước đó hắn đã đeo bao cao su từ lúc nào rồi chứ không có chơi trần, lại thêm cô chỉ mới mất trinh cách đây có vài tháng chứ mấy, lại còn bị bởi con cặc to đùng của Long nữa. Nên thành ra so sánh thì hàng của Thịnh mới nhỏ bé làm sao. Mặc dù để cả mấy tháng mạng nhện mọc kín, nhưng mà của Thịnh nhỏ đến mức mà đâm một phát một là tụt vào trong luôn, rồi gã cố tình nhấp nhấp cơ mà cô thật sự chẳng cảm nhận được cái mẹ gì cả. Sau một hồi cật lực chưa đầy 5 phút thì hình như hắn ra rồi, giữ con cặc trong lồn cô nằm tận hưởng và bồi hồi hỏi “đây là lần đầu tiên của em à”. Cái đm, vãi cả lần đầu tiên, nói dối là trái với lương tâm nên cô thật thà bảo hắn là người thứ hai. Thuận miệng cô hỏi ngược lại hắn cô là người thứ mấy thì hắn đáp con số ba, hèn gì kỹ năng kém như vậy.
Chăn được rau rồi thì đến bước bỏ rau thôi, nhưng Ly vẫn muốn được Thịnh quan tâm mình chứ không phải chỉ là muốn địt. Sau lần đó cô hẹn hắn thêm 3 hay 4 lần nữa ý muốn đi chơi, nhưng hắn toàn chở thẳng cô vào khách sạn không thôi. Mà lại thêm cô cũng không nói rõ là “cô muốn đi chơi” mà chỉ nói là “ cô muốn gặp hắn”. Còn Thịnh thì chắc đang hối hận không kịp vì vớ phải con hàng bám dai như đỉa thế này, chắc con này nó cuồng địt lắm nên thôi cứ địt nó cho thỏa vậy, bản thân gã cũng chẳng mất gì nhiều ngoài tiền khách sạn. Họa may có đúng một tư thế cưỡi ngựa mà cô với hắn cùng ngồi thẳng đứng, cô bám cổ hắn mà nhấp nhấp xuống, còn hắn thì ngồi dưới mà thúc thúc lên thì may ra cô mới có tí cảm giác, và khi gã xuất xong rút bao ra đi rửa thì cô thấy có tí rát, tốt lắm, có tiến bộ, không uổng công cô đào tạo.
Kể từ đó gã né tránh Ly dần và những tin nhắn cũng thưa thớt dần, và không lâu sau thì hắn để ảnh đại diện mới là khuôn mặt một cô gái. Ly ngẩn người, hắn… Cô nhắn tin hỏi hắn rằng cô ta là ai, là người yêu hắn sao, hắn xác nhận “uhm” ngắn gọn và tự đó cô cũng hiểu rằng mình nên bắt đầu tự ngắt liên lạc thôi… Vì cô khi đó có thích hắn thật mà hắn lại như thế, nên cô chẳng biết làm gì ngoài tự chửi mình ngu chục lần. Hận thì biết tìm ai để xả hận đây, cô căm thù gã vô cùng vì cái sự im lặng và không nói một lời nào, mà đã lại để ảnh một cô gái khác như thế. Mà khoảng cách giữa yêu và hận chỉ rất nhỏ, thật sự nhỏ vô cùng… Khốn kiếp… (Thân ái đm mày vì mày mà tao sống khổ chết dở cả một khoảng thời gian lúc đó, nhưng dù sao thì cũng trao đổi đôi bên, mà đm lần sau có tính đi chăn rau thì ví cũng phải chịu khó dày dày tí nhé, lại phải để bố đây góp tiền nữa, đã giai cấp vô sản rồi thì chớ.)
Long à, cậu mọc được một cái sừng đầu tiên mà cậu không hay biết rồi đấy!
Đôi lời tác giả: Viết chương này lâu lắm rồi, mà cảm thấy mình non tơ vl =)) Ôi trời gì mà trách người ta im lặng không nói tiếng nào đã chụp ảnh bạn gái, trong khi mình đi chịch mà tay thì lại đeo nhẫn. Vung nào úp nồi nấy thôi Lưu Ly à. Cơ mà giờ đọc lại, bảo sao mình chỉ thích các anh 16cm, hi hi <3 Hết chương 11