Hành Trình Trở Thành 1 Dâm Nữ – Tự Truyện Cực Đỉnh 2021 ( Update Chap 15 )

Chương 7 – Audition 2008-2009

Đôi lời tác giả: Đây là hồi ký, không thể lúc nào cũng chỉ sex và sex, nhưng độc giả tinh ý sẽ nhận và hiểu ra những gì em muốn gửi gắm rằng đây chính là những mấu chốt để xây dựng nên con người em như bây giờ. Mà độc giả chịu khó đọc đến chương này cũng là lòng kiên nhẫn cao độ rồi. Em chân thành cảm ơn người đọc đã luôn ủng hộ em trong thời gian qua.

Game Audition thì một thời đình đám nổi trội và quá quen thuộc với giới trẻ hồi đó rồi, và có lẽ lúc ấy là không có ai chơi game online mà không biết đến tựa game này, và đây cũng là nơi mà cô gái nhỏ Lưu Ly bắt đầu những mối tình qua mạng ảo đầu tiên của mình. Khi ca khúc “Thế giới ảo, tình yêu thật” ra mắt, bài hát làm đốn tim biết bao nhiêu nỗi lòng đang hòa cùng một nhịp điệu với nhau thông qua màn ảnh nhỏ. Nhưng rồi cũng vì khoảng cách quá xa mà chẳng thế ở bên cạnh nhau nhưng vẫn luôn một lòng một dạ hướng về nhau. Cô ở trên mạng sống ảo quá đỗi đến nỗi cô quá đắm chìm vào nó, vì một phần cô ở ngoài đời rất cá biệt, bạn bè cùng lớp có xu hướng né xa người bạn cùng lớp mang tên Ly kia. Cho nên vì vậy mà cô chẳng thể nào có khả năng quen được những người ở cạnh cô, bởi vì chúng bạn cùng lứa quá dễ dàng nghe những đứa khác nói xấu về cô và chúng tin thật, chúng cũng nghĩ xấu về cô nốt. Khi lên thế giới ảo, cô thật sự được trải lòng, là nơi mà lần đầu tiên cô quen được nào là Khắc Trung, nào là Quang Bách, hai chàng trai cô quen qua được từ kiểu nhảy Club Dance trên Audition.

Khoảng chục năm về trước, việc con trai tụ tập đi chơi ở quán net là bị lên án gay gắt, và bị gia đình họ hàng xem như thứ bại hoại của xã hội. Vậy thì cô – một đứa con gái cày nát game online ở quán net – thì còn bị lên án đến mức nào nữa. Mỗi ngày chủ nhật khi ba mẹ cô ở nhà nghỉ ngơi sau một tuần làm việc, thì cô lại chẳng muốn ở nhà bị kiêm chân sai vặt và bị hai ông bà vặn hỏi đủ kiểu một chút nào, nên cô kiếm cớ rằng lúc ấy là cô đi học giáo lý, rủ thêm cả Diệu Khuê đi cùng vì cả hai cùng theo đạo.

Mà thực ra thì Ly học theo chương trình đào tạo mới, cô đã học xong hết chương trình giáo lý từ năm trước rồi, và căn bản cũng vì lớp ngày một ít học viên theo học dần, và cho đến lúc chỉ còn lại bốn người là cô cùng ba người bạn sử dụng máy trợ thính được các sơ cưu mang trong nhà thờ nuôi dưỡng, thì cô cũng chẳng có hy vọng nào tiếp tục học theo các lớp lớn hơn được nữa. Cô vẫn nhớ lớp học cuối cùng đó, chương trình học lúc này chỉ còn hoàn toàn về mảng triết học của Công giáo, mà thầy giáo đứng giảng lớp cô thì là một tu sĩ của dòng Don Bosco ở địa phương cô. Trước khi vào tu ở đó thì thầy cũng theo học triết ở trường lớp đào tạo trước đó, nên rất nắm vững chương trình, hơn nữa cũng có thể kể những sự kiện ngoài lề mà trong sách không có đề cập tới. Triết học bình thường đã khó, mà lớp cô có mỗi bốn thành viên với ba người còn lại đặc biệt như thế, đương nhiên là trong lớp chỉ có mình cô có khả năng nghe hiểu bình thường. Mà cô cũng có hứng thú với cách mà thầy ấy bày tỏ đam mê với triết học tôn giáo, cô cũng đáp lại sự nhiệt thành của thầy bằng các buổi học chuyên cần hằng tuần hằng tuần đều đặn của mình. Lưu Ly bé nhỏ nhận ra rằng triết học cũng đâu quá đáng sợ, mà quan trọng là cách mà mình được tiếp cận thông qua người giảng viên mà thôi, cách họ truyền đạt ảnh hưởng rất lớn đến quan điểm triết học vốn được biết đến là khó nhai. Cũng năm đó trên trường học bình thường, cô nhớ có năm môn Giáo dục công dân mà nguyên cuốn sách toàn triết và triết, mà bà cô giảng thật nhìn thật mặt bã chỉ muốn ngủ ngay tức khắc, khác hẳn với thầy dạy giáo lý của cô, đam mê của thầy làm cô cũng bị cuốn theo những dòng phân tích thoáng chừng dài lê thê là rắc rối khó hiểu kia. Và sau khi hoàn thành lớp cuối trong chương trình giáo lý đó, đáng lẽ như bình thường cô được nhận nghi thức cuối cùng để vào đời trong nhà thờ, nhưng có lẽ đến chính cái nhà thờ này còn không biết đến lớp của cô vẫn còn tồn tại, vì giờ học cũng khác so với các lớp khác nữa. Và thế là, học đến trang cuối của cuốn sách, cũng là lúc tạm biệt thầy trò, cô không ngờ đó cũng là lúc cô tạm biệt thầy mãi mãi, và cho đến tận bây giờ cô vẫn chưa có cơ hội gặp lại thầy, mà cũng có lẽ có thể là vì cô bây giờ đã là một con chiên lạc đường mãi không có đường để quay đầu nữa rồi.

Quay trở lại việc ra quán net chơi mỗi cuối tuần như thế, vì chỉ có một mình cô biết là mình đã học xong chương trình, nhưng nhà cô thì nào có biết. Thế nên cho khi cô viện cớ, ba mẹ cô cũng vốn không cũng không quan tâm cô học hành như thế nào, họ chỉ quan tâm thành tích cô mang lại mà thôi, nên cô bảo đi học lại chẳng đồng ý ngay, nên việc cô chuồn đi thành công không một dấu vết như một lẽ tất yếu. Niềm đam mê với Audition của cô gái nhỏ ngày càng được trau dồi đều đặn vì khi lên đó cô có thể nói chuyện được với nhiều người, vừa lại được giải trí chơi game khuây khỏa cho cái chuỗi ngày học dài lê thê trên trường. Đâu ai biết cô là ai đâu, họ chỉ đang nói chuyện với một nhân vật nữ ăn mặc sexy mà không ai biết đến đằng sau nhân vật đó là một cô bé gần như bị cả xã hội tẩy chay.

Nhưng vì ở ngoài đời cô ít nói cho nên lên game cũng khá là kiệm lời, nói chuyện cũng chẳng mấy thu hút, lại mới tập tành chơi cái nick “Vỡ lòng”, DEN thì cũng chẳng đủ có để mà mua đồ thì làm sao đú được mấy em mặc đồ Vcoin khi nhảy Club chứ. Mỗi lần nhảy Club y như rằng cô auto bị nhảy một mình, nên thành ra từ đó cô ghét nhảy Club luôn và chỉ tập chuyên nhảy solo, như 4K rồi Crazy, rảnh tí thì mò xíu 8K, rồi nào Beat Up, rồi đi hack boss truyền thuyết để cày EXP lên cấp hoặc boss thường để cày DEN mua đồ, đủ kiểu. Đến khi mua được xíu đồ nhìn hấp dẫn hơn rồi, cô mới bắt đầu đi nhảy Club lại, đương nhiên với kỹ năng nhảy solo tự cày cả khoảng thời gian trước đó, thì điểm khi nhảy Club của cô cũng cao ngất ngưởng so với hai đứa nhân vật nữ còn lại rồi, dễ dàng kéo cặp nhảy của cô lên đứng nhất để đứng ôm hôn hít nhau.

Rồi sau đó như bài vở từ trước thì thằng nhân vật nam kia cũng đong đưa thả thính các kiểu, kết quả là cô bị ấn tượng với Khắc Trung, cậu bé cũng 14 tuổi cũng trạc tuổi Ly lúc bấy giờ. Rồi cả hai gửi nhau nick Yahoo để có gì nói chuyện sau, một cô gái đương độ tuổi trăng tròn thì cũng lắm mộng mơ. Cô cũng chụp hình để gửi cho Trung, cô để kiểu mái chéo đang là hot trend lúc đó, đôi khi cũng có webcam để videocall cho nhau, khuôn mặt cô lúc ấy dáng kiểu mộng mơ nên cậu tỏ vẻ rất thích. Có lúc khi đang videocall thì Trung đang ngồi net với bạn của mình, cậu gọi cho Ly với vẻ ngại ngùng, thằng bạn của cậu thấy cậu nói chuyện với gái thì lại chẳng trêu, nó ghẹo cậu nên cậu nhảy ra khỏi ghế, hai thằng cào cấu nhau tấu hài trước mặt cô bé ngây ngốc đang cười trừ nhìn vào màn hình, cô thấy rất vui. Nhưng rồi cũng chỉ được vài tháng, rồi những tin nhắn nhạt dần, những bài blog tình cảm viết về nhau trên 360blog của Yahoo cũng thưa dần. Những bài blog của Ly bày tỏ biết bao nhiêu tâm tình của bản thân bằng chữ tiếng việt đầy đủ có dấu, thì Trung lại chỉ gõ vài dòng không dấu, mà lại còn viết tắt nữa chứ, rồi còn cái đoạn có dấu thì là do copy nguyên cái lời bài hát vào. Khi ấy cô gái nhỏ đâu có nhiều sự lựa chọn, cũng thoáng buồn nhưng chấp nhận mặc kệ thôi, con trai mà, trông mong nào một sự trau chuốt như con gái chứ. Cô bay bổng với những tình cảm rung động đầu đời và chỉ nghĩ đơn giản rằng cậu chàng thật ngốc nghếch, Ly khi ấy ôm trọn vào mình mà ghi nhớ những đoạn blog ấy. Nào là “aye, a iu e, a nho e nhiu lam” cùng lời bài hát “100% yêu em” của Noo Phước Thịnh.

…​

Trích đoạn nhật ký viết tay trên giấy của Lưu Ly 15 tuổi ngây ngốc ngày đó, sử dụng đúng biệt danh ngày đó luôn, không đổi, câu chữ có phần lủng củng và hết sức ngây ngô

…​

Love diary

Một ngày lạc vào vũ hội Audition, đắm chìm trong vũ khúc Club-dance. Một boy đã chọn Lina ngay từ cái nhìn đầu tiên và làm Lina mê mẩn lúc nào không hay. Sau đó còn nhắn tin làm quen, và blog của chúng tui bắt đầu. Anh sợ mất em, em nghĩ do avarta em xinh. Anh đã nói: “Avarta cua V cung xinh day”, em đáp rằng: “V ma”. Em lại sợ mất anh, do em thấy anh trêu au hot quá. Sợ anh sẽ như lần đầu mình quen nhau, một cô em xinh tươi nào đó… Không, em phải tin anh, em phải lạc quan và cũng phải giữ vững lập trường bởi vì em tin anh và cũng đã dành trọn con tim về anh rồi. Người có biết hay chăng. Khi gặp lại anh trên au, em đã nói: “Choang, choang, hoanh trang the!”, anh cũng đã trả lời rằng: “Anh ma lai!”. Sao chảnh dễ thương như là em vậy đó

…​

Nhật kí Lina

Chỉ còn 10 ngày nữa là tới my birthday, có điều Teiv lại chúc sớm hơn 10 ngày, chán quá >